Phùng Tiểu Long chỉ bị viên đạn bắn rách một đường trên cánh tay, không ảnh hưởng đến gân cốt. Triệu Quốc Khánh tìm được túi cấp cứu từ trên thi thể của tên lính đánh thuê, sau đó cầm máu băng bó cho anh ta.

"Chỗ này không thể ở lâu, chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước rồi nói sau." Triệu Quốc Khánh nói.

"Có phải chúng ta lại lập tổ đội chiến đấu giống lần trước không?" Lý Thực Thành khá hưng phấn hỏi. Tổ đội chiến đấu ba người lần trước đã phát huy lực chiến đấu kinh người, vì vậy cậu ta rất mong đợi biểu hiện lần này.

Triệu Quốc Khánh khẽ gật đầu: "Đúng, nhưng lần này tôi có kế hoạch khác. Phải tìm thêm nhiều người tham gia vào kế hoạch tổ đội chiến đấu của chúng ta. Chỉ có như vậy, mới có thể tiêu diệt được nhiều kẻ địch!"

"Tôi đồng ý." Phùng Tiểu Long nói rồi liếc nhìn huy hiệu trên thi thể, sau đó nói: "Rõ ràng những tên lính đánh thuê lần này mạnh hơn lần trước hơn nữa còn không rõ số lượng. Bọn họ vừa tới đã muốn giết hết tất cả mọi người ở đây. Chỉ bằng cách tập hợp sức mạnh của mọi người, chúng ta mới có thể chiến đấu với kẻ thù tốt hơn."

"Tôi không ý kiến." Lý Thực Thành tán thành.

"Điều quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ là tước lấy một số vũ khí và trang bị trước." Triệu Quốc Khánh vừa nói vừa đưa khẩu súng trường hoàn toàn tự động cho Phùng Tiểu Long.

Phùng Tiểu Long làm lính tiên phong, nếu anh ta không có vũ khí trong tay sẽ rất nguy hiểm.

Lý Thực Thành có được khẩu súng lục và tất cả các chất nổ như lựu đạn, nhiệm vụ của cậu ta là chi viện hỏa lực khi Phùng Tiểu Long bị tấn công.

Về cơ bản Triệu Quốc Khánh vẫn trang bị như lúc trước, mã tấu trong tay đủ để cứu mạng khi đánh cận chiến, ống nhòm giúp anh quan sát tình hình địch và ra lệnh chiến đấu tốt nhất.

Nhóm chiến đấu Tam giác sắt được thành lập một lần nữa, ba người bắt đầu tìm kiếm trong rừng, hy vọng sẽ tìm được thêm đồng đội để tham gia vào tổ đội chiến đấu của mình.

"Pằng!" Khi bầu trời sắp hừng sáng, thì một tiếng súng đột nhiên vang lên.

Có tiếng súng có nghĩa là có chiến đấu, có chiến đấu cũng đồng nghĩa với việc đồng đội khác đang gặp nguy hiểm.

Nhóm ba người Triệu Quốc Khánh thoáng sựng lãi, sau đó tăng tốc chạy về phía tiếng súng.

Tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, từ tiếng súng có thể suy đoán địa điểm chiến đấu cách đám người Triệu Quốc Khánh không quá năm trăm mét, chỉ cần vượt qua ngọn núi ba người bọn họ đã tới địa điểm chiến đấu.

Lúc này trời hơi hửng sáng, tầm nhìn bằng mắt thường còn hạn chế, để tránh kẻ địch phát hiện, cả ba người ẩn nấp trước để quan sối tình hình của kẻ địch.

Nhờ có ống nhòm, thoáng chốc Triệu Quốc Khánh đã phát hiện được mục tiêu.

Một tay bắn tỉa ẩn mình trong bãi cỏ cách đó trăm mét, đồ ngụy trang chuyên nghiệp bao trùm lấy cả người anh ta, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện...

Về phía trước khoảng ba mươi mét còn có một tên lính đánh thuê đang ẩn nấp. Hắn ta sử dụng súng trường hoàn toàn tự động, trên cổ còn mang theo ống nhòm, hẳn là người quan sát bắn tỉa.

Theo hướng mười giờ của tay bắn tỉa và người quan sát, có một bụi cây, và khoảng cách giữa hai người không quá một trăm mét. Nếu phán đoán từ nòng súng của tay bắn tỉa, thì mục tiêu mà họ tấn công là trong bụi cây..

Lùm cây che khuất tầm nhìn của tay bắn tỉa, mà mục tiêu thì lại trốn sau lùm cây không ra, lúc này người quan sát mới mạo hiểm làm mồi nhử mục tiêu, từ đó tạo cơ hội cho tay bắn tỉa.

Sau khi xác định số lượng và vị trí của kẻ địch thì mọi thứ dễ hơn nhiều.

Triệu Quốc Khánh lập tức có một kế hoạch tác chiến tương ứng trong đầu. Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long tìm cách thu hút sự chú ý của đối phương. Triệu Quốc Khánh thừa dịp lẻn đến để tiêu diệt kẻ thù, mấu chốt của toàn bộ kế hoạch là phải đánh nhanh tiêu diệt lẹ. Nếu không một khi kẻ thù nhìn thấu kế hoạch chiến đấu của bọn họ, một là kẻ thù kéo đến đông hơn hai là tình hình chiến đấu sẽ trở nên rất bất lợi cho bên của Triệu Quốc Khánh.

"Pằng, pằng, pằng." Người quan sát của bên địch không ngừng bắn về phía lùm cây, muốn ép mục tiêu đi ra.



Tay bắn tỉa cũng chỉ tập trung vào lùm cây đối diện, hoàn toàn khong phát hiện sự xuất hiện của ba người Triệu Quốc Khánh.

Nhóm ba người Triệu Quốc Khánh bắt đầu hành động.

Bởi vì tay bắn tỉa đang nấp trong bụi cỏ cách đó một trăm mét nên chỗ nấp của nhóm ba người Triệu Quốc Khánh rất khó giết hắn ta bằng một phát súng. Vì vậy bọn họ phải nghĩ cách đến gần tay bắn tỉa mới có thể giết bắn chết hắn ta.

Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long cùng chia nhau đi về bên trái và bên phải tầm ba bốn chục mét, sau khi ai nấy tự ẩn nấp xong thì giơ tay ra hiệu cho Triệu Quốc Khánh biết.

Triệu Quốc Khánh để lại súng bắn tỉa, ống nhòm và bất kỳ vật dụng nào khác có thể ảnh hưởng đến hành động hoặc phát ra tiếng động, rồi bắt đầu rón rén đi về phía tay bắn tỉa.

Tay bắn tỉa chỉ cách Triệu Quốc Khánh một trăm mét. Một khi Triệu Quốc Khánh bị phát hiện ở khoảng cách gần như vậy, thì anh sẽ trở thành mục tiêu bắn tỉa của hắn ta. Vì vậy, nhiệm vụ của Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long là đánh lạc hướng kẻ địch và yểm trợ cho Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh giống như một con báo săn sẵn sàng tấn công con mồi, anh di chuyển chậm rãi và nhịp nhàng, gần như không phát ra tiếng động, lặng lẽ đến gần mục tiêu.

Một trăm mét, chín mươi mét, tám mươi mét...

Càng đến gần mục tiêu, Triệu Quốc Khánh càng thận trọng hơn, khi chỉ còn cách tay bắn tỉa năm mươi mét anh dừng hẳn bước chân.

Mọi người trên chiến trường đều có vùng nhạy cảm của riêng mình. Vùng nhạy cảm này còn được gọi là vùng cảnh báo nguy hiểm, phạm vi của vùng này phụ thuộc vào sức chiến đấu của một người.

Bởi vì đối phương là tay bắn tỉa, nên thần kinh của họ rất nhạy cảm. Vì thế Triệu Quốc Khánh không dám đến quá gần, để không đi vào vùng cảnh báo của hắn ta.

Lý Thực Thành vẫn luôn theo dõi hành động của Triệu Quốc Khánh, khi thấy anh dừng lại và ra dấu với mình, cậu ta lập tức hướng mũi súng về phía tay bắn tỉa bóp cò rồi hét lên: "Người anh em, đừng sợ, tôi tới cứu cậu đây!"

Về cơ bản phát súng lục cách một trăm mét không gây ra mối đe dọa nào cho tay bắn tỉa, nhưng tiếng súng và tiếng hét của Thực Thành đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tay bắn tỉa và người quan sát.

Triệu Quốc Khánh nấp hẳn người xuống, đây là giây phút quan trọng, nhất định không thể để kẻ địch phát hiện ra anh được.

Người quan sát của kẻ địch cầm ống nhòm lên nhìn xung quanh, sau đó sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào vị trí của Lí Thực Thành, sau đó mấp máy môi.

Bụi cỏ hơi lay động, tay bắn tỉa chuyển họng súng về phía Lý Thực Thành.

Tuy Lý Thực Thành rất thành thực, nhưng cậu ta không hề ngốc.

Sau khi bắn ra và hét lên một tiếng, Lý Thực Thành đã thu mình sau tảng đá, cậu ta chỉ là giơ súng ra bắn từng phát một về vị trí của tay bắn tỉa, đồng thồi hét lên những lời đe dọa đối phương.

"Rào." Lùm cây phía trước hơi lay động, một bóng người thừa cơ hội chạy ra ngoài.

"Đùng đùng đùng..." Người quan sát của kẻ địch lập tức bắn về mục tiêu, sau khi mục tiêu chạy ra năm mét lại ẩn nấp lần nữa.

Cơ hội tốt.

Lợi dụng sự chú ý của tay bắn tỉa và người quan sát bên địch tập trung vào Lý Thực Thành, Triệu Quốc Khánh lại ra tay, lần này anh chạy một hơi hai mươi mét tới gần tay bắn tỉa.

Vốn dĩ, Triệu Quốc Khánh có thể đến gần hơn tay bắn tỉa hơn, nhưng một bẫy mìn đã ngăn anh lại.



Đương nhiên, một tay bắn tỉa sẽ không dễ dàng để lộ lưng trước kẻ thù. Khi tập trung bắn một mục tiêu mà không có ai khác che chắn, anh ta thường đặt bẫy xung quanh để bảo vệ mình. Lúc này Triệu Quốc Khánh gặp phải bẫy mìn của đối phương.

Cũng bởi vì Triệu Quốc Khánh quan sát tỉ mỉ, nếu không phát hiện cứ thế mà tự tiện xông đến thì anh đã bị bãi mìn của kẻ địch nổ chết rồi.

Triệu Quốc Khánh tạm thời dừng lại quan sát kỹ một hồi, phát hiện xung quanh tay bắn tỉa không chỉ có một quả mìn, chỉ riêng trước mặt anh thôi mà đã có bốn quả nằm rải rác, mà cái anh đang nhìn thấy chính là một trong số đó.

Hành động trở nên phiền phức.

Nếu Triệu Quốc Khánh muốn đến gần tay bắn tỉa hơn thì anh cần phải vượt qua bẫy mìn này mới được.

Đánh nhanh thắng nhanh!

Đây là kế hoạch chiến đấu mà Triệu Quốc Khánh đã vạch ra từ trước. Bây giờ anh tuyệt đối không được dừng tốc độ hành động vì bẫy mìn này.

Nhích sang trái hai mét, tránh khỏi phạm vi tiếp xúc của quả mìn đầu tiên, Triệu Quốc Khánh lần lượt lấy mã tấu của mình ra đặt trên mặt đất, sau đó quay lại và ra hiệu với Phùng Tiểu Long, ý bảo anh ta yểm trợ anh.

"Vút, Vút, Vút!" Ba thanh mã tấu lần lượt được phóng ra ngoài.

Lúc này năng lực phóng dao của Triệu Quốc Khánh có thể phóng trúng bất kỳ mục tiêu nào trong phạm vi ba mươi mét, ba mũi dao ném trúng chính xác cò kích nổ của bẫy mìn.

"Oành, oành, oành!" Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Bẫy mìn là phòng tuyến của tay bắn tỉa, khi nghe thấy tiếng nổ, cả người hắn ta ngẩn ra, sau đó vô thức xoay người chĩa mũi súng về hướng phát ra tiếng nổ.

Trước đó tay bắn tỉa hoàn toàn trốn ở trong bụi cỏ, khiến Triệu Quốc Khánh chỉ có thể thấy được họng súng của anh ta. Nhưng lúc này bởi vì động tác quá mạnh mà cả người anh ta gần như lộ hết ra ngoài.

"Vèo." Lại là một thanh mã tấu bay ra ngoài.

Mã tấu của Triệu Quốc Khánh có thể phóng trúng mục tiêu trong vòng ba mươi mét, nhưng thanh mã tấu này hơi nặng và nhất là không dễ sử dụng, vì vậy mục đích chính của con dao này là đánh lạc hướng sự chú ý của kẻ địch.

Có thể trở thành lính đánh thuê cấp vàng trong binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói ít nhất cũng có nghĩa là tay bắn tỉa trước mặt Triệu Quốc Khánh phản ứng nhanh hơn, vì thế khi vừa nhìn thấy ánh sáng lạnh chiếu vào mình hắn ta lập tức né tránh.

Từ lúc tiếng nổ tung vang lên đến khi tay bắn tỉa xoay người lại cho đến khi Triệu Quốc Khánh phóng mã tấu ra, hết thảy mọi thứ đều xảy ra trong tích tắc.

Khi người quan sát bắn tỉa quay lại, anh ta chỉ thấy một bóng người lao về phía tay bắn tỉa, mà không biết rằng tay bắn tỉa đã không còn cơ hội bắn trả vì phải tránh đòn công kích của thanh mã tấu.

"Đùng đùng đùng..." Phùng Tiểu Long phụ trách yểm trợ bóp cò, mục tiêu của anh ta là người quan sát bắn tỉa.

"Phốc." Một viên đạn bắn trúng vai người quan sát.

Đạn bay hết viên này đến viên khác, người quan sát bắn tỉa nằm xuống đất để tránh đạn.

Về phía Triệu Quốc Khánh, anh vẫn liên tục phóng mã tầu về phía tay bắn tỉa, không cho hắn ta cơ hội thở dốc, mà anh thì lại theo đó xông ra ngoài.

Mã tấu bay ra như mưa, tay bắn tỉa bị ép đến mức lăn ra khỏi bãi cỏ, mà lúc này dư quang khóe mắt của hắn ta nhìn thấy một bóng người như hổ dữ lao về phía hắn ta.

Hoàn toàn khác với lúc đứng im, lúc này Triệu Quốc Khánh toát ra sát khí mạnh mẽ, từng tế bào chiến đấu bào trong cơ thể đều được kích hoạt, hai tay không ngừng công kích, không chút nương tay, thề quyết giết chết mục tiêu cho bằng được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương