Cách Cách Giá Lâm
Chương 81

Phòng khách đã khôi phục nguyên dạng sau bữa tiệc tối qua. Đồ dùng trong nhà đều là những món đồ gỗ thủ công tinh xảo kiểu cổ điển, với màu gỗ tự nhiên, nồng đậm phong cách quý tộc cùng xa xỉ, thể hiện sở thích tao nhã của vị chủ nhân nơi đây.

Lục Liên Thủy mua căn biệt thự này sau khi vợ ông qua đời. Thứ nhất, Lục Liên Thủy không muốn nhìn vật nhớ người ở nhà cũ; thứ hai, Miêu Nhã giờ đã là nữ chủ nhân mới. Ở nơi cũ không thích hợp với bà, cho nên mới mua một căn mới coi như ngầm tuyên chỉ, vì thế đương nhiên phong cách thiết kế đi theo sở thích của Miêu Nhã.

Mấy năm qua, ngoài những quyết định quan trọng cần Lục Liên Thủy phải đích thân phê chuẩn, còn lại những hạng mục lớn nhỏ ở công ty hay cả việc quán xuyến gia đình đều do một tay Miêu Nhã định đoạt. Đây là lý do vì sao Diệp Mạn Điệp tuy là Tổng giám đốc của MUMU nhưng vẫn luôn buồn bực. Trọng lượng của cô ở trong nhà quá thấp, luôn phải đứng dưới bóng Miêu Nhã.

Nhưng ngay vào lúc Lục Phương Hoa xuất hiện, vận mệnh của Lục gia liền thay đổi hoàn toàn. Địa vị nữ chủ nhân của Miêu Nhã bị đe đọa, thậm chí ảnh hưởng tới kế hoạch lớn nhất của bà, đó là giúp con gái Miêu Tư Lý kế thừa gia sản khổng lồ của Lục Liên Thủy.

Vì sao Lục Phương Hoa lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Có thể khiến kẻ đã tu luyện thành tinh như Miêu Nhã cảm thấy lo sợ không thôi? Đơn giản, bởi vì Lục Phương Hoa — người không có khả năng xuất hiện ở Lục gia nhất, giờ lại cường thế quay về, mà tất thảy lại diễn ra trong hoàn cảnh Miêu Nhã hoàn toàn không biết. Đến giờ phút này Miêu Nhã mới phát hiện, người đàn ông mà bà đã đi theo hơn hai mươi năm vẫn không hoàn toàn tin tưởng bà, cho dù bà đã làm phận sự của mình vô cùng hoàn mỹ.

Có điều Miêu Nhã làm sao có thể chỉ là chú sơn dương chờ làm thịt? Bà tuyệt đối sẽ không để con vịt đã nướng chín bay mất, dù cho không giữ được trong lúc này, thì bà vẫn có trong tay một con át chủ bài.

Trong đại sảnh cả nam lẫn nữ đều có tâm tư riêng, nhưng giờ phút này mọi ánh mắt đều đặt trên người Cố Cách Cách.

Mẹ con Lục Phương Hoa không biết rõ về Cố Cách Cách. Nếu không phải Miêu Tư Lý vừa giới thiệu đây là bạn gái của cô, bọn họ còn tưởng người con gái xinh đẹp quá xuất chúng này chắc là tình nhân mới của Lục Liên Thủy. Đương nhiên nếu cô quả thật là tình nhân của Lục Liên Thủy, bọn họ chắc chắn không để vào mắt, bởi vì Miêu Nhã còn ở nơi này. Bà có bản lãnh loại bỏ hết tất cả những người khác ngoài vợ chính thức của Lục Liên Thủy lên làm bà hai, nên chỉ cần giơ tay lên cũng dễ dàng loại đi kẻ chỉ có mỗi gương mặt này. Nhưng Cố Cách Cách lại là bạn gái Miêu Tư Lý, việc này quả thật bất ngờ. Con gái Miêu Nhã lại thích phụ nữ? Đây đúng là trò hay để xem.

Diệp Mạn Điệp vẫn luôn bất mãn với Miêu Nhã. Giờ nhìn thấy bà bị đẩy vào thế khó, cảm thấy lòng dạ hả hê, dáng vẻ cao ngạo của Miêu Nhã nên sớm có người chèn ép. Cô không hề có hứng thú với gia sản của Lục gia, đương nhiên cũng bởi chẳng có vốn liếng để tranh. Nếu Vũ Huân còn sống, làm sao đến phiên bọn họ tranh đi cướp lại? Còn một nguyên nhân nữa, Lục Liên Thủy đã từng đồng ý, mặc kệ sau này cô có tái giá hay không, vẫn sẽ nhận được 10% cổ phần của MUMU, đây là thay mặt Vũ Huân đã chết bồi thường cho cô. Đối với một người phụ nữ, vậy đã quá đủ, cho nên cô có thể dọn ghế ngồi cắn hạt dưa xem bọn họ đấu đến chết đi sống lại, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể vỗ tay cổ vũ. Nhưng khi nhìn thấy Miêu Tư Lý lại cảm thấy mâu thuẫn. Mấy năm qua Miêu Tư Lý như người an ủi tinh thần cô, thậm chí còn từng có ý tưởng không thực tế, hy vọng cả hai có thể yêu nhau. So với hai mẹ con xa lạ Lục Phương Hoa, cô vẫn hy vọng Miêu Tư Lý có thể thắng. Miêu Tư Lý không hề giống Miêu Nhã, cô đơn thuần chân thành, trong lòng không hề tham vọng. Bây giờ nhìn thấy Cố Cách Cách ra mặt, thực sự hy vọng Lục Liên Thủy sẽ bị thuyết phục. Khi Diệp Mạn Điệp ý thức được suy nghĩ này của cô, liền nở một nụ cười khổ. Hành động của cô đối với Miêu Tư Lý quả thật quá điên rồ.

Về phần Cố Vân — "người ngoài" ở Lục gia, chị chính là chị ruột của Cố Cách Cách, đương nhiên không thể không ủng hộ em gái. Trước kia chị luôn lo lắng em gái sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu tẻ nhạt, không ngờ bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy. Chị đương nhiên biết bản lĩnh của em gái chị như thế nào, có điều nhìn đám người Lục gia kia như lang như hổ cũng cảm thấy lo âu, chỉ có thể tự nghĩ tự an ủi chính mình. Bé út còn xử lý được cả mẹ già vô địch ở nhà, nơi này hẳn không có chuyện gì đáng lo.

Còn Miêu Tư Lý của chúng ta, trong lòng hoàn toàn không có chút suy nghĩ, giống như tất thảy đều chẳng quan hệ tới cô. Đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Cố Cách Cách, dáng điệu hoàn toàn không có lực sát thương, nhưng chỉ cần Cố Cách Cách nói một lời, cô lập tức biến thành AK47 chỉ đâu đánh đó.

Cố Cách Cách trao đổi ánh mắt với Miêu Nhã, sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của bà, mới mở miệng: "Có câu nói thế này, "hổ phụ vô khuyển nữ". Tiểu Lý là người thông minh tài giỏi, tuổi còn trẻ nhưng đã tự mình gầy dựng sự nghiệp, hơn nữa công ty còn phát triển rất nhanh. Mấy năm sau, dù thành tựu đạt được không bằng bác trai, nhưng tuyệt đối không thua kém người anh đã khuất."

Lục Liên Thủy vốn tưởng cô định nói thao thao bất tuyệt về những thứ không đâu, không ngờ cô đột nhiên lại nhắc tới con trai Lục Vũ Huân của ông, ánh mắt liền trở nên sắc bén hơn trước.

Cố Cách Cách nói: "Cháu không phải cố ý muốn chạm đến vết sẹo của bác, chỉ là cháu nghe Tiểu Lý từng nói, anh trai em ấy rất tài giỏi, chỉ đáng tiếc tuổi trẻ mất sớm. Sống trên đời thống khổ nhất chính là sinh ly tử biệt, cháu nói câu này mong bác trai đừng tức giận. Nếu thời gian quay lại, hẳn bác sẽ muốn dùng thật nhiều thời gian ở chung với anh, chứ sẽ không đòi hỏi anh ấy phải trở nên tài giỏi, rồi đưa anh đi khắp nơi học tập, làm hai bố con luôn xa cách nhau, hiện giờ lại càng âm dương cách biệt."

Vẻ mặt Lục Liên Thủy không chút thay đổi: "Thì sao? Cô đang dạy tôi cách giáo dục con?"

Cố Cách Cách ảm đạm cười: "Cháu chỉ muốn nói thật với bác trai thôi. Bác mất mấy chục năm để nuôi dạy con mình hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Đáng tiếc chỉ một tai nạn xe ngoài ý muốn đã nhẹ nhàng cướp sinh mệnh ấy đi. Mà thứ bị cướp đi nhiều nhất chính là tâm huyết bao nhiêu năm của bác, như vậy trong lòng bác chắc chắn rất đau và rất tiếc nuối."

Vũ Huân mất đúng là nỗi đau lớn nhất đời ông, cũng là tiếc nuối lớn nhất. Nhưng lão hồ ly đầy kinh nghiệm thương trường như Lục Liên Thủy, làm sao có thể chịu được một cô gái chỉ nói vài câu đã chạm tới chỗ đau của ông? Dù không nói gì nhưng trong mắt ông đã lóe tức giận.

Cố Cách Cách vẫn luôn nhìn ông chăm chú, đương nhiên có thể nhận ra sự thay đổi này, hơi nâng giọng lên: "Người chết không thể sống lại. Trên đời này càng không có thuốc chữa hối hận, cho nên giờ tiếc nuối cũng không ích gì. Chỉ hy vọng bác trai không ngã xuống cùng một hố hai lần, cũng như phạm cùng một sai lầm như vậy. Trời cao đối với bác không tệ, bác mất đi một đứa con trai ưu tú nhưng còn có một người con gái tài giỏi. Người con gái này thậm chí trong suốt hai mươi mấy năm không nhận được chút tình thương của bố, còn gánh danh phận là con ngoài giá thú, bị người đời khinh bỉ. Thậm chí đến giờ phút này, bác cũng không từng chân chính thừa nhận thân phận của em ấy, nhưng em ấy vẫn xuất hiện vào lúc mà bác cô độc, bất lực nhất, an ủi trái tim người bố của bác."

Lòng Lục Liên Thủy trầm xuống, lần đầu tiên khi ông nhìn thấy đứa con gái này, quả thật có cảm giác đó. Có điều tức giận trong mắt lại càng nhiều, khiến cả khuôn mặt cũng lạnh lùng. Cố Cách Cách vừa đến liền bắt được nhược điểm của ông, sau đó liền ra sức đánh vào. Cho dù tất cả những điều cô nói đều là thật, nhưng sao ông có thể cho phép một cô gái dùng thái độ vừa cung kính vừa chỉ trích ông? Ngay cả Miêu Nhã cũng chưa từng làm càn trước mặt ông như vậy, bèn lạnh lùng nói: "Cô nói nhiều như vậy là vì muốn Tiểu Lý kế thừa gia nghiệp của ta? Mục đích của cô ở bên nó chính là vậy sao?" Nói xong còn âm thầm nhìn thoáng qua Miêu Nhã.

Trên mặt Cố Cách Cách đã không còn vẻ cung kính lúc đầu, khóe miệng còn thoáng nở một nụ cười lạnh: "Bác trai, bác là một thương nhân thành công, nhưng lại là một người bố thất bại. Bác có thể ở trên thương trường giết đối thủ không sức phản kháng, nhưng bác lại không biết làm một người bố tốt như thế nào. Bởi vì căn bản bác không dùng tâm để hiểu con cái mình, bác chỉ biết dùng ý nghĩ của mình để yêu cầu con cái làm theo ý bác và cải tạo con cái bằng vũ lực. Bác hoàn toàn không biết điều con cái thực sự muốn. Không biết lúc anh trai Tiểu Lý còn sống đã có bao nhiêu thời gian là của mình, đã có bao nhiêu việc muốn mà chưa kịp làm, vào khoảnh khắc mất đi sinh mệnh, anh ấy đã có bao nhiêu tiếc nuối?"

Lần này Lục Liên Thủy dưới từng câu chất vấn của Cố Cách Cách, không còn tiếp tục giận dữ mắng mỏ cô, mà lại nhìn về phía Diệp Mạn Điệp đang đứng tựa bên cửa. Lục Vũ Huân cưới Diệp Mạn Điệp là điều duy nhất khi còn sống làm trái ý ông, thậm chí anh còn từng lấy việc đoạn tuyệt quan hệ ra áp chế, ông mới đồng ý chuyện này. Khi cả hai kết hôn, ông lấy rất nhiều tiêu chuẩn vượt mức để yêu cầu Diệp Mạn Điệp. Thật không ngờ đổi lại chính là Lục gia tuyệt hậu, đây tuyệt đối là kết quả ông không ngờ.

Mà những lời nói hùng hổ dọa người ấy của Cố Cách Cách cũng đồng thời là những điều mà Diệp Mạn Điệp luôn muốn chất vấn Lục Liên Thủy. Bây giờ nghe Cố Cách Cách lớn tiếng nói ra cùng nhận được ánh mắt áy náy của Lục Liên Thủy, nước mắt Diệp Mạn Điệp lập tức ngập tràn.

Cố Vân đứng bên cạnh thấy người lạnh như núi băng Diệp Mạn Điệp bỗng yếu ớt khóc, cũng lặng đi, theo bản năng vươn tay kéo eo cô.

Cố Cách Cách nhận thấy đạt được hiệu quả, lập tức đưa đề tài tới Miêu Tư Lý lần nữa: "Cho nên mặc dù Tiểu Lý từ nhỏ đến lớn thật đáng thương vì không có bố, nhưng điều ấy cũng là may mắn. Vì ít nhất em ấy có thể vì bản thân mà sống, có thể theo đuổi điều em ấy luôn mong."

"Nó thì muốn gì?" Tuy Lục Liên Thủy đưa ra câu nghi vấn, nhưng vẫn là giọng điệu khinh thường, thể hiện rõ ông đã biết đáp án không cần Cố Cách Cách thừa lời.

Cố Cách Cách đương nhiên cũng nghe được ý tứ trong đó, hừ lạnh: "Nếu Tiểu Lý chỉ vì tiền mới nhận bác làm bố, vậy hôm nay cũng chẳng đến phiên cháu nói chuyện trước mặt bác. Em ấy hoàn toàn có thể lúc đầu cứ thuận theo ý bác, sau khi có được hết thảy lập tức qua cầu rút ván. Bác trai hẳn đã từng nghe rất nhiều loại chuyện ấy, cũng biết mùi vị bị người phản bội ra sao? Đáng tiếc con gái bác trời sinh hiền lành, làm không được chuyện tàn nhẫn như vậy. Tiểu Lý có cả trăm lý do để căm giận bác, nhưng chỉ cần một lý do có thể làm yên hết thảy, đó chính là tình thương của bố. Đây là điều bác thiếu em ấy. Thứ em ấy cần chính là một người bố yêu thương con, chứ không phải một núi vàng vô tình lạnh như băng."

"Thật sao?" Lục Liên Thủy nhìn về phía Miêu Tư Lý, liền thấy hai mắt cô đã sớm đỏ bừng, rụt rè nhìn mình bao hàm rất nhiều cảm xúc, tức giận, căm hận, đương nhiên cũng có cả khát vọng mong có được tình thương của bố như lời Cố Cách Cách nói. Đó là con gái ông, cũng giống như Vũ Huân, trên người đang chảy dòng máu của ông, giống như chân tay của ông. Thế nhưng từ trước đến giờ, ông luôn xem nhẹ điều đó, chỉ muốn cô như anh trai mình, nuôi dạy cô trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Sự thật chứng minh, dường như cách làm đó của ông là sai lầm.

"Đừng chờ đến lúc mất đi, rồi mới hối tiếc." Nói xong câu đó, Cố Cách Cách cũng không nói thêm gì, nhìn thoáng qua Miêu Nhã, nhận lấy ánh mắt tán dương của bà.

Toàn bộ những lời Cố Cách Cách nói, hoàn toàn không nhắc gì đến tình cảm sâu đậm giữa cô và Miêu Tư Lý, càng không định dùng tình cảm thắm thiết chân thành của hai cô để cảm động Lục Liên Thủy, để ông thừa nhận cả hai, bởi vì Cố Cách Cách biết, chiêu đó với Lục Liên Thủy là vô dụng. Với kẻ tình nhân đầy người như ông căn bản chẳng biết tình yêu là gì, chỉ có cốt nhục tình thân mới là quan trọng, cũng là nhược điểm duy nhất của người có tâm địa sắt đá này. Dù nói thế nào, Miêu Tư Lý cũng là con gái ông, đây là điều không thể giả, chỉ cần Lục Liên Thủy thừa nhận chuyện này, còn những chuyện khác sẽ không cần lo lắng.

Mà đạo lý này mọi người đang ngồi đây cũng biết, chính cả Lục Liên Thủy cũng rõ điều này. Thế nhưng Miêu Tư Lý sẽ không bao giờ nói, cô không muốn dùng tư thế yếu đuối đó cầu xin Lục Liên Thủy nhận cô làm con. Mà Miêu Nhã thì càng không thể nói, nếu bà nói ra chẳng những không đạt được hiệu quả, còn có thể bại lộ dã tâm của bà, bởi vì ngay từ đầu Lục Liên Thủy đã không muốn để bà sinh con, bắt đầu từ lúc bà sinh Miêu Tư Lý đã giống như giăng một cái bẫy. Chỉ có Cố Cách Cách nói là tốt nhất, cho dù Lục Liên Thủy không thể nhận cũng sẽ không giận chó đánh mèo sang Miêu Nhã và Miêu Tư Lý, nhiều nhất chỉ cho rằng Cố Cách Cách vì bản thân cô. Ai có thể cự tuyệt hấp dẫn của tiền tài? Cho dù cơ hội chỉ là một phần ngàn.

Đương nhiên Lục Liên Thủy không thể chấp nhận chuyện Cố Cách Cách chỉ trích ông. Dù lòng ông đã mềm hơn, nhưng làm sao có thể cho phép một cô gái trẻ tuổi đứng trước mặt ông khoa chân múa tay, dạy ông đạo lý làm người? Đây chẳng phải là chuyện quá nực cười sao? Thu hồi ánh mắt, lạnh mặt: "Cám ơn những lời hay của cô Cố, nhưng đây là việc nhà Lục gia, không cần một người ngoài như cô xen vào."

Cố Cách Cách cười không nói gì. Đây cũng là điều cô đoán trước, người như Lục Liên Thủy làm sao cho phép người khác khiêu chiến điểm yếu của ông? Có điều qua những lời ông vô tình nói, có thể biết ông đã nghe vào tai, vậy là mục đích của cô cũng đạt được, đương nhiên để hiệu quả càng tốt thì còn cần biểu hiện của Miêu Tư Lý.

Miêu Tư Lý không để Cố Cách Cách và Miêu Nhã thất vọng, nhìn Lục Liên Thủy nói một câu lạnh như băng: "Không sai. Nơi đây là Lục gia, tôi họ Miêu, cũng là người ngoài. Cố Cách Cách, chúng ta đi."

Đợi cho Miêu Tư Lý và hai chị em Cố gia rời khỏi. Lục gia mới khôi phục sự yên bình, nhưng đây cũng chỉ là yên lặng ngắn ngủi trước khi bão táp mãnh liệt ập tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương