Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta
-
Chương 51: Master"s Sun 10
Ju Jung Won bất đắc dĩ theo Tiểu Bạch và Tae Gong Sil tìm tới trường học. Tae Gong Sil nói với chủ nhiệm lớp một loạt chuyện xảy ra, chủ nhiệm lớp lập tức tìm được ba học sinh nữ có liên quan, còn có một học sinh nữ khác khởi xướng.
“Tại sao muốn nghịch ngợm trò chỉnh sửa ảnh này? Hay ho lắm à?” Giáo viên tức giận nhìn học sinh bị Tae Gong Sil chỉ đã chỉnh ảnh: “Eun Seol cũng là bạn học của em sao?”
“Đúng vậy, cậu có biết chúng tôi sợ thế nào không? Chúng tôi đều tưởng Eun Seol chết rồi nguyền rủa chúng tôi. Sao cậu lại muốn làm chuyện như vậy?” Ba nữ sinh biết ảnh chụp cho cô ấy gây nên cũng tức giận hỏi.
“Ngày Eun Seol chết, tôi nhìn thấy Eun Seol cùng với các cậu. Các cậu xa lánh bạn ấy, bạn ấy còn ngốc nghếch đi mua đồ uống cho các cậu lại không cẩn thận rơi điện thoại di động. Tôi đuổi theo, thấy bạn ấy nghe các cậu nói xấu sau lưng mình, Eun Seol rất buồn mới chạy khỏi trung tâm thương mại rồi bị xe đụng chết.” Nữ sinh không hối hận chút nào, trái lại ba học sinh nữ quay ra nhìn nhau: “Tôi thấy các cậu vẫn sống tốt như vậy, để Eun Seol một mình chết oan uổng.”
“Cậu đang nói gì đó? Rõ ràng gây thêm phiền cho chúng tôi là cậu ấy. Chúng tôi cũng không muốn vậy.”
“Sau khi Eun Seol chết, các cậu sống tốt hơn sao, các cậu không cảm thấy mình có một chút gì nên xin lỗi Eun Seol sao? Tôi cố ý làm vậy, các cậu mới biết mình quá đáng nhường nào.” Nữ sinh phản bác.
“Cái đó và cậu có quan hệ gì. Tôi xem cậu muốn bị đánh đấy.” Ba nữ sinh rất bất mãn, hiển nhiên gần đây bị ảnh chụp quỷ dị dọa không nhẹ, đứng lên liền nhào vào nữ sinh kia. Bạn học kia cũng không tỏ ra yếu kém, liền đánh nhau ngay trước mặt giáo viên.
Tiểu Bạch thấy tình hình loạn cả lên, vừa chuẩn bị động bước chân đến ngăn đã bị Ju Jung Won cản lại. Hắn thấy nữ học sinh trung học đánh nhau dữ dội tàn khốc như vậy, vội vàng xoay người che chở Tiểu Bạch, đồng thời không quên nháy mắt với Tae Gong Sil, nói: “Tae Gong Gil, phiền phức do cô gây ra, chuyện dư lại giao cho cô giải quyết, chúng tôi chờ ở ngoài.”
“Ai…” Tae Gong Sil hiển nhiên cũng cảm thấy bó tay, nhưng ánh mắt Ju Jung Won định trụ cô. Cô cũng biết nếu mình tham dự sẽ phải giải quyết triệt để, chỉ ở thể ở lại.
………………….
Tiểu Bạch và Ju Jung Won ra ngoài trường học, Tiểu Bạch còn sợ hãi trong lòng: “Nhìn mấy cô bé có vẻ yếu đuối, động một cái thực sự là không muốn sống.”
“Anh thấy mấy cô vé có vẻ bị áp lực quá lâu, biết chân tướng mới muốn xả ra một cái. Em cũng nghe Tae Gong Sil nói. Trước đây họ bắt nạt Eun Seol, bây giờ người ta đã chết, tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng khẳng định sợ chết.” Ju Jung Won nắm tay Tiểu Bạch đi dọc đường.
Tiểu Bạch nghe hắn nói vậy, nghĩ đến chuyện còn tắc trong ngực, chỉ bậc thang bên cạnh: “Chúng ta đi chỗ đó chút đi, em có lời muốn nói.”
Ju Jung Won thấy bộ dáng Tiểu Bạch nghiêm túc, cũng đanh sắc mặt: “Được.”
Hai người tới ngồi xuống bậc thang. Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt Ju Jung Won, lựa lời nói: “Em nghĩ anh sẽ chủ động hỏi em chuyện về Cha Hee Joo.”
“Trước đây em vừa nói một câu đã biến mất, anh liền nghiêm túc đi dò la, đã biết hết rồi.” Ju Jung Won vẫn nắm tay Tiểu Bạch không buông, nhìn phương xa nói.
“Vậy anh nghĩ thế nào?”
“Lúc biết hai người là sinh đôi, mà Cha Hee Joo từng quen biết thực ra là Hannah, anh thực sự có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Vì điều này nói rõ anh không nhìn lầm người tin lầm người.” Ju Jung Woo hơi cong khóe môi: “Khi đó, anh đã buông tất cả khúc mắc.”
Tiểu Bạch do dự nhìn Ju Jung Won: “Thế nhưng, Cha Hee Joo là em gái Hannah, Hannah cô ấy…”
“Anh biết em muốn nói gì, em chắc cũng như Tae Gong Sil có thể nhìn thấy linh hồn đi. Nếu em thấy Hannah hãy nói cô ấy biết, không thể mắc lỗi lầm nào nữa.”
Tiểu Bạch vốn cho rằng Ju Jung Won không đề cập tới là đang trốn tránh không muốn đối mặt chuyện đã qua. Bây giờ xem ra, hắn thật đã là người đàn ông trưởng thành, biết cân nhắc tất cả mọi chuyện.
“Nếu anh đã quyết, em sẽ không nói gì.” Tiểu Bạch nhìn tay hai người đang đan vào nhau: “Hannah nói Cha Hee Joo vừa chỉnh dung trở về Hàn Quốc, cũng không biết cô ta còn liều mạng tới gần anh không.”
“Cô ta sẽ, cô ta không chịu ra ánh sáng, chúng ta sẽ đẩy.” Ju Jung Won nói, thấy bóng dáng Tae Gong Sil vừa đi ra trường học, lôi kéo Tiểu Bạch đứng dậy, giơ tay nắm cằm cô, cúi đầu hôn trên trán: “Để chúng ta kết thúc tất cả đi.”
………
“Cái gì? Đính hôn?” Bên trong tiệm cà phê, Tae Gong Sil nhìn Tiểu Bạch đầy kinh ngạc.
“Gì mà vội vàng vậy? Cô đồng ý rồi?”
“Đúng vậy.” Tiểu Bạch gật đầu: “Jung Won rất kiên trì. Cô và bà Park đều bị anh ấy thuyết phục. Tôi không có lý do gì không gật đầu, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Jung Won muốn mượn đính hôn dẫn dụ một người.”
“Cha Hee Joo?” Tae Gong Sil thoáng cái liền nghĩ đến: “Cô gặp cô ta sao?”
“Không biết, nhưng cô ta không phải người dễ buông tha như vậy.” Tiểu Bạch khuấy mấy khối băng trong ly nước: “Hơn nữa, cô ta cũng không ngờ chúng ta biết lai lịch của mình. Cô ta cũng chỉ cho rằng Ju Jung Won muốn đính hôn với người gặp qua vài lần chưa có trụ cột tình cảm.”
Tae Gong Sil thấy bộ dáng hời hợt của Tiểu Bạch, nhìn Hannah ngồi bên người cô, khóe miệng co giật: “Cô không cảm thấy như vậy rất xấu hổ sao?’’
“?”
“Cô là bạn gái hiện tại kiêm vị hôn thê, cô ấy là bạn gái trước, cùng ngồi thế này thảo luận về một người đàn ông…” Tae Gong Sil giơ tay chống má, cúi người hỏi sát bên tai Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái với Hannah ngồi bên cạnh: “Có ổn không?”
Tae Gong Sil thấy dáng vẻ dí dỏm này, có chút bất đắc dĩ, làm sao cô còn khẩn trương hơn người trong cuộc Tiểu Bạch nhỉ?
“Tôi nghe nói gần đây cô qua lại rất thân thiết với đội trưởng Kang Woo nha, cùng đến cùng tan tầm.” Tiểu Bạch nhìn Tae Gong Sil bỡn cợt.
“Ôi chao, làm chi lại nói cái này. Chúng tôi ở cùng một khu nên mới về cùng.” Tae Gong Sil xấu hổ cười.
“Người ta nếu không có ý với cô sẽ đón cô đi làm? Khai báo thành thật đi.” Vẻ mặt Tiểu Bạch hoài nghi nhìn chằm chằm Tae Gong Sil.
“Anh ấy… Có nói qua thích tôi, tôi cũng hiểu được anh ất rất đáng tin cậy.” Tae Gong Sil đỏ mặt lên.
“Ai u, thích thì mau nắm chặt nha, gần đây cô có ngủ được không?”
“Đã khá hơn nhiều.” Tae Gong Sil trả lời.
“Có cơ hội phải đi hẹn hò, xúc tiến tình cảm.” Tiểu Bạch nói xong, ngẩng đầu uống ly nước ùng ục, cái ly bỗng dưng bị người lấy đi.
“Jung Won? Làm sao anh biết em ở đây?” Tiểu Bạch nhìn Ju Jung Won nhíu mày nhìn chằm chằm đồ uống lạnh trong tay, vội vàng cười hỏi.
Ju Jung Won đặt cái ly trong tay ở phía bên kia bàn rất xa Tiểu Bạch: “Không phải mấy hôm trước vừa kêu đau bụng à. Ngày hôm nay uống lạnh cẩn thận lại khó chịu.”
“Em còn chưa uống bao nhiêu mà…” Tiểu Bạch chột dạ.
“Em nha, chỉ rời anh một hồi anh đã bắt đầu lo lắng cho em. Làm sao bây giờ đây?” Ju Jung Won nửa oán giận nửa cưng chiều nhìn Tiểu Bạch, kéo ghế muốn ngồi xuống vị trí cạnh cô mà Hannah đang ngồi.
“Á…”
“Á…” Tiểu Bạch và Tae Gong Sil đồng thời lên tiếng muốn ngăn cản hắn.
Hannah lại lắc đầu với hai người, thoáng cái biến mất tại chỗ.
Ju Jung Won ngồi xuống rồi mới thấy hai người đều nhìn mình quái lạ, có chút không hiểu: “Làm sao vậy, trên người tôi có gì sao?”
“Sau này anh ngồi xuống, tốt nhất nên hỏi bọn em, cũng hỏi người ta nữa.” Tiểu Bạch nhíu mi nói.
“Ai?” Ju Jung Won vô ý lắc đầu một cái, lập tức phản ứng kịp: “Vừa chỗ này có người? Không, có quỷ?”
“Cô ấy đi rồi.” Tae Gong Sil nói.
“Thật tiếc quá.” Ju Jung Won không trách được vì sao vừa cảm thấy sau lưng lạnh sởn gai ốc.
“Được rồi, chủ tịch. Tôi vừa nghe tin đính hôn, chúc mừng hai người.” Tae Gong Sil nói.
“Nếu như cô ít chiếm thời gian chúng tôi ở cạnh nhau thì tôi sẽ cảm ơn cô trước.” Ju Jung Won nghĩ đến gần đây Tae Gong Sil như tìm được người hợp tác, luôn lừa gạt Tiểu Bạch đi giúp quỷ mà anh một ngày đêm cũng không thấy được Tiểu Bạch mấy lần, trong ngực có tức giận.
“Chủ tịch không phải rất bận rộn sao? Dora một mình cũng chán…” Tae Gong Sil bắt đầu chột dạ ngụy biện.
“Hừ, thật không?” Ju Jung Won đè thấp ngữ điệu, giọng mang theo uy hiếp.
“Tôi, tôi sau này sẽ cố giải quyết một mình…” Tae Gong Sil sợ hãi rụt cổ một cái.
“Được rồi. Đừng nói Gong Sil, anh cũng bận chẳng phân thân ra được, em mới chạy đi chơi với cô ấy đấy.” Tiểu Bạch kéo vạt áo Ju Jung Won, thấp giọng cầu xin tha thứ.
Ju Jung Won liền không nhìn nổi Tiểu Bạch lộ vẻ đáng thương với anh, lòng mềm nhũn, khẩu khí hòa hoãn nhiều: “Quên đi. Anh cũng không phải không cho em ra ngoài chơi, chỉ lo lắng em chạy loạn không an toàn, đặc biệt…” Ánh mắt anh chiếu thẳng Tae Gong Sil ngồi đối diện: “Theo người nào đó.”
Tae Gong Sil thấy Ju Jung Won ám chỉ cảnh cáo bản thân, đang nỗ lực dựa ra sau thu hẹp sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, cứu tinh liền xuất hiện: “Tae Gong Sil, có muốn đi về cùng nhau không?” Hóa ra Kang Woo tan tầm tới đón cô.
“Tốt quá, em cũng đang muốn đi. Chủ tịch, Dora… Tôi về nhà trước.” Tae Gong Sil cầm lấy túi của mình thật nhanh, kéo Kang Woo ra ngoài.
Tiểu Bạch cảm thán nhìn Tae Gong Sil và Kang Woo rời đi: “Hai người thật xứng.”
“Hâm mộ?” Ju Jung Won nhìn Tiểu Bạch hỏi.
Tiểu Bạch nghe vậy nhếch miệng nở nụ cười, hôn lên gò má Ju Jung Won: “Đương nhiên, nhưng em cảm thấy mình càng hạnh phúc hơn cô ấy.”
Ju Jung Won nhìn nét mặt Tiểu Bạch tươi cười như hoa, sờ đỉnh đầu cô: “Buổi tối đến nhà anh ăn cơm đi.”
“Anh làm?”
“Không được sao?” Ju Jung Won hỏi lại.
“Em rất chờ mong.” Tiểu Bạch nở nụ cười lần nữa, hai tay nâng mặt Ju Jung Won, lưu lại một cái hôn ấm áp, nói mơ hồ: “Buổi tối em không muốn về nhà.”
“Vậy ngủ lại với anh.” Ju Jung Won nói mập mờ bên tai Tiểu Bạch, thở khí ám muội.
“Tại sao muốn nghịch ngợm trò chỉnh sửa ảnh này? Hay ho lắm à?” Giáo viên tức giận nhìn học sinh bị Tae Gong Sil chỉ đã chỉnh ảnh: “Eun Seol cũng là bạn học của em sao?”
“Đúng vậy, cậu có biết chúng tôi sợ thế nào không? Chúng tôi đều tưởng Eun Seol chết rồi nguyền rủa chúng tôi. Sao cậu lại muốn làm chuyện như vậy?” Ba nữ sinh biết ảnh chụp cho cô ấy gây nên cũng tức giận hỏi.
“Ngày Eun Seol chết, tôi nhìn thấy Eun Seol cùng với các cậu. Các cậu xa lánh bạn ấy, bạn ấy còn ngốc nghếch đi mua đồ uống cho các cậu lại không cẩn thận rơi điện thoại di động. Tôi đuổi theo, thấy bạn ấy nghe các cậu nói xấu sau lưng mình, Eun Seol rất buồn mới chạy khỏi trung tâm thương mại rồi bị xe đụng chết.” Nữ sinh không hối hận chút nào, trái lại ba học sinh nữ quay ra nhìn nhau: “Tôi thấy các cậu vẫn sống tốt như vậy, để Eun Seol một mình chết oan uổng.”
“Cậu đang nói gì đó? Rõ ràng gây thêm phiền cho chúng tôi là cậu ấy. Chúng tôi cũng không muốn vậy.”
“Sau khi Eun Seol chết, các cậu sống tốt hơn sao, các cậu không cảm thấy mình có một chút gì nên xin lỗi Eun Seol sao? Tôi cố ý làm vậy, các cậu mới biết mình quá đáng nhường nào.” Nữ sinh phản bác.
“Cái đó và cậu có quan hệ gì. Tôi xem cậu muốn bị đánh đấy.” Ba nữ sinh rất bất mãn, hiển nhiên gần đây bị ảnh chụp quỷ dị dọa không nhẹ, đứng lên liền nhào vào nữ sinh kia. Bạn học kia cũng không tỏ ra yếu kém, liền đánh nhau ngay trước mặt giáo viên.
Tiểu Bạch thấy tình hình loạn cả lên, vừa chuẩn bị động bước chân đến ngăn đã bị Ju Jung Won cản lại. Hắn thấy nữ học sinh trung học đánh nhau dữ dội tàn khốc như vậy, vội vàng xoay người che chở Tiểu Bạch, đồng thời không quên nháy mắt với Tae Gong Sil, nói: “Tae Gong Gil, phiền phức do cô gây ra, chuyện dư lại giao cho cô giải quyết, chúng tôi chờ ở ngoài.”
“Ai…” Tae Gong Sil hiển nhiên cũng cảm thấy bó tay, nhưng ánh mắt Ju Jung Won định trụ cô. Cô cũng biết nếu mình tham dự sẽ phải giải quyết triệt để, chỉ ở thể ở lại.
………………….
Tiểu Bạch và Ju Jung Won ra ngoài trường học, Tiểu Bạch còn sợ hãi trong lòng: “Nhìn mấy cô bé có vẻ yếu đuối, động một cái thực sự là không muốn sống.”
“Anh thấy mấy cô vé có vẻ bị áp lực quá lâu, biết chân tướng mới muốn xả ra một cái. Em cũng nghe Tae Gong Sil nói. Trước đây họ bắt nạt Eun Seol, bây giờ người ta đã chết, tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng khẳng định sợ chết.” Ju Jung Won nắm tay Tiểu Bạch đi dọc đường.
Tiểu Bạch nghe hắn nói vậy, nghĩ đến chuyện còn tắc trong ngực, chỉ bậc thang bên cạnh: “Chúng ta đi chỗ đó chút đi, em có lời muốn nói.”
Ju Jung Won thấy bộ dáng Tiểu Bạch nghiêm túc, cũng đanh sắc mặt: “Được.”
Hai người tới ngồi xuống bậc thang. Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt Ju Jung Won, lựa lời nói: “Em nghĩ anh sẽ chủ động hỏi em chuyện về Cha Hee Joo.”
“Trước đây em vừa nói một câu đã biến mất, anh liền nghiêm túc đi dò la, đã biết hết rồi.” Ju Jung Won vẫn nắm tay Tiểu Bạch không buông, nhìn phương xa nói.
“Vậy anh nghĩ thế nào?”
“Lúc biết hai người là sinh đôi, mà Cha Hee Joo từng quen biết thực ra là Hannah, anh thực sự có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Vì điều này nói rõ anh không nhìn lầm người tin lầm người.” Ju Jung Woo hơi cong khóe môi: “Khi đó, anh đã buông tất cả khúc mắc.”
Tiểu Bạch do dự nhìn Ju Jung Won: “Thế nhưng, Cha Hee Joo là em gái Hannah, Hannah cô ấy…”
“Anh biết em muốn nói gì, em chắc cũng như Tae Gong Sil có thể nhìn thấy linh hồn đi. Nếu em thấy Hannah hãy nói cô ấy biết, không thể mắc lỗi lầm nào nữa.”
Tiểu Bạch vốn cho rằng Ju Jung Won không đề cập tới là đang trốn tránh không muốn đối mặt chuyện đã qua. Bây giờ xem ra, hắn thật đã là người đàn ông trưởng thành, biết cân nhắc tất cả mọi chuyện.
“Nếu anh đã quyết, em sẽ không nói gì.” Tiểu Bạch nhìn tay hai người đang đan vào nhau: “Hannah nói Cha Hee Joo vừa chỉnh dung trở về Hàn Quốc, cũng không biết cô ta còn liều mạng tới gần anh không.”
“Cô ta sẽ, cô ta không chịu ra ánh sáng, chúng ta sẽ đẩy.” Ju Jung Won nói, thấy bóng dáng Tae Gong Sil vừa đi ra trường học, lôi kéo Tiểu Bạch đứng dậy, giơ tay nắm cằm cô, cúi đầu hôn trên trán: “Để chúng ta kết thúc tất cả đi.”
………
“Cái gì? Đính hôn?” Bên trong tiệm cà phê, Tae Gong Sil nhìn Tiểu Bạch đầy kinh ngạc.
“Gì mà vội vàng vậy? Cô đồng ý rồi?”
“Đúng vậy.” Tiểu Bạch gật đầu: “Jung Won rất kiên trì. Cô và bà Park đều bị anh ấy thuyết phục. Tôi không có lý do gì không gật đầu, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Jung Won muốn mượn đính hôn dẫn dụ một người.”
“Cha Hee Joo?” Tae Gong Sil thoáng cái liền nghĩ đến: “Cô gặp cô ta sao?”
“Không biết, nhưng cô ta không phải người dễ buông tha như vậy.” Tiểu Bạch khuấy mấy khối băng trong ly nước: “Hơn nữa, cô ta cũng không ngờ chúng ta biết lai lịch của mình. Cô ta cũng chỉ cho rằng Ju Jung Won muốn đính hôn với người gặp qua vài lần chưa có trụ cột tình cảm.”
Tae Gong Sil thấy bộ dáng hời hợt của Tiểu Bạch, nhìn Hannah ngồi bên người cô, khóe miệng co giật: “Cô không cảm thấy như vậy rất xấu hổ sao?’’
“?”
“Cô là bạn gái hiện tại kiêm vị hôn thê, cô ấy là bạn gái trước, cùng ngồi thế này thảo luận về một người đàn ông…” Tae Gong Sil giơ tay chống má, cúi người hỏi sát bên tai Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái với Hannah ngồi bên cạnh: “Có ổn không?”
Tae Gong Sil thấy dáng vẻ dí dỏm này, có chút bất đắc dĩ, làm sao cô còn khẩn trương hơn người trong cuộc Tiểu Bạch nhỉ?
“Tôi nghe nói gần đây cô qua lại rất thân thiết với đội trưởng Kang Woo nha, cùng đến cùng tan tầm.” Tiểu Bạch nhìn Tae Gong Sil bỡn cợt.
“Ôi chao, làm chi lại nói cái này. Chúng tôi ở cùng một khu nên mới về cùng.” Tae Gong Sil xấu hổ cười.
“Người ta nếu không có ý với cô sẽ đón cô đi làm? Khai báo thành thật đi.” Vẻ mặt Tiểu Bạch hoài nghi nhìn chằm chằm Tae Gong Sil.
“Anh ấy… Có nói qua thích tôi, tôi cũng hiểu được anh ất rất đáng tin cậy.” Tae Gong Sil đỏ mặt lên.
“Ai u, thích thì mau nắm chặt nha, gần đây cô có ngủ được không?”
“Đã khá hơn nhiều.” Tae Gong Sil trả lời.
“Có cơ hội phải đi hẹn hò, xúc tiến tình cảm.” Tiểu Bạch nói xong, ngẩng đầu uống ly nước ùng ục, cái ly bỗng dưng bị người lấy đi.
“Jung Won? Làm sao anh biết em ở đây?” Tiểu Bạch nhìn Ju Jung Won nhíu mày nhìn chằm chằm đồ uống lạnh trong tay, vội vàng cười hỏi.
Ju Jung Won đặt cái ly trong tay ở phía bên kia bàn rất xa Tiểu Bạch: “Không phải mấy hôm trước vừa kêu đau bụng à. Ngày hôm nay uống lạnh cẩn thận lại khó chịu.”
“Em còn chưa uống bao nhiêu mà…” Tiểu Bạch chột dạ.
“Em nha, chỉ rời anh một hồi anh đã bắt đầu lo lắng cho em. Làm sao bây giờ đây?” Ju Jung Won nửa oán giận nửa cưng chiều nhìn Tiểu Bạch, kéo ghế muốn ngồi xuống vị trí cạnh cô mà Hannah đang ngồi.
“Á…”
“Á…” Tiểu Bạch và Tae Gong Sil đồng thời lên tiếng muốn ngăn cản hắn.
Hannah lại lắc đầu với hai người, thoáng cái biến mất tại chỗ.
Ju Jung Won ngồi xuống rồi mới thấy hai người đều nhìn mình quái lạ, có chút không hiểu: “Làm sao vậy, trên người tôi có gì sao?”
“Sau này anh ngồi xuống, tốt nhất nên hỏi bọn em, cũng hỏi người ta nữa.” Tiểu Bạch nhíu mi nói.
“Ai?” Ju Jung Won vô ý lắc đầu một cái, lập tức phản ứng kịp: “Vừa chỗ này có người? Không, có quỷ?”
“Cô ấy đi rồi.” Tae Gong Sil nói.
“Thật tiếc quá.” Ju Jung Won không trách được vì sao vừa cảm thấy sau lưng lạnh sởn gai ốc.
“Được rồi, chủ tịch. Tôi vừa nghe tin đính hôn, chúc mừng hai người.” Tae Gong Sil nói.
“Nếu như cô ít chiếm thời gian chúng tôi ở cạnh nhau thì tôi sẽ cảm ơn cô trước.” Ju Jung Won nghĩ đến gần đây Tae Gong Sil như tìm được người hợp tác, luôn lừa gạt Tiểu Bạch đi giúp quỷ mà anh một ngày đêm cũng không thấy được Tiểu Bạch mấy lần, trong ngực có tức giận.
“Chủ tịch không phải rất bận rộn sao? Dora một mình cũng chán…” Tae Gong Sil bắt đầu chột dạ ngụy biện.
“Hừ, thật không?” Ju Jung Won đè thấp ngữ điệu, giọng mang theo uy hiếp.
“Tôi, tôi sau này sẽ cố giải quyết một mình…” Tae Gong Sil sợ hãi rụt cổ một cái.
“Được rồi. Đừng nói Gong Sil, anh cũng bận chẳng phân thân ra được, em mới chạy đi chơi với cô ấy đấy.” Tiểu Bạch kéo vạt áo Ju Jung Won, thấp giọng cầu xin tha thứ.
Ju Jung Won liền không nhìn nổi Tiểu Bạch lộ vẻ đáng thương với anh, lòng mềm nhũn, khẩu khí hòa hoãn nhiều: “Quên đi. Anh cũng không phải không cho em ra ngoài chơi, chỉ lo lắng em chạy loạn không an toàn, đặc biệt…” Ánh mắt anh chiếu thẳng Tae Gong Sil ngồi đối diện: “Theo người nào đó.”
Tae Gong Sil thấy Ju Jung Won ám chỉ cảnh cáo bản thân, đang nỗ lực dựa ra sau thu hẹp sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, cứu tinh liền xuất hiện: “Tae Gong Sil, có muốn đi về cùng nhau không?” Hóa ra Kang Woo tan tầm tới đón cô.
“Tốt quá, em cũng đang muốn đi. Chủ tịch, Dora… Tôi về nhà trước.” Tae Gong Sil cầm lấy túi của mình thật nhanh, kéo Kang Woo ra ngoài.
Tiểu Bạch cảm thán nhìn Tae Gong Sil và Kang Woo rời đi: “Hai người thật xứng.”
“Hâm mộ?” Ju Jung Won nhìn Tiểu Bạch hỏi.
Tiểu Bạch nghe vậy nhếch miệng nở nụ cười, hôn lên gò má Ju Jung Won: “Đương nhiên, nhưng em cảm thấy mình càng hạnh phúc hơn cô ấy.”
Ju Jung Won nhìn nét mặt Tiểu Bạch tươi cười như hoa, sờ đỉnh đầu cô: “Buổi tối đến nhà anh ăn cơm đi.”
“Anh làm?”
“Không được sao?” Ju Jung Won hỏi lại.
“Em rất chờ mong.” Tiểu Bạch nở nụ cười lần nữa, hai tay nâng mặt Ju Jung Won, lưu lại một cái hôn ấm áp, nói mơ hồ: “Buổi tối em không muốn về nhà.”
“Vậy ngủ lại với anh.” Ju Jung Won nói mập mờ bên tai Tiểu Bạch, thở khí ám muội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook