Giáo huấn ra giáo huấn, ăn cơm ra ăn cơm.

Sau khi trút giận, Âu Dương nhìn hai tên nghịch tử vẫn không hề để ý, trong lòng thở dài, để cho bọn họ đi ăn cơm.

Sau bữa sáng, Lãnh Thanh Tùng tiếp tục tu sửa phòng, Bạch Phi Vũ trở lại cây để ổn định cảnh giới, Trần Trường Sinh thì xuống núi để củng cố trận pháp.

Chỉ còn lại Âu Dương và Hồ Đồ Đồ.

Từ khi lên núi chiều hôm qua đến bây giờ Hồ Đồ Đồ vẫn bị khiếp sợ, hiện tại hẳn cảm thấy chết lặng.

Không chỉ kiếm pháp kinh người của Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ, mà còn Trần Trường Sinh vẻ ngoài thật thà chính trực, đều có thể nghiền ép nàng.

Ngay cả Đại sư huynh mà nàng luôn nghĩ là người chỉ có luyện Khí cửu trọng, cũng có thể dễ dàng chế ngự Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ đang giao chiến.

Trong lúc nhất thời, nàng được xưng là mỹ nữ thiên tài ba ngàn năm của núi Thanh Khâu cũng giống như một truyện cười.

Hồ Đồ Đồ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, đứng bên cạnh Âu Dương đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất môn, mềm mềm nói: "Đại sư huynh, ta thật ngốc thật vô dụng mà!"

Âu Dương bỏ xẻng vào giỏ, quay đầu nghi hoặc nhìn Hồ Đồ Đồ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, vuốt ve cái đầu nhỏ xù lông của Hồ Đồ Đồ, an ủi nói: "Đứa ngốc này, ngươi sao có thể ngốc chứ?"

“Ha ha ha ha, Đại sư huynh thật tốt!” Hồ Đồ Đồ cười ngây ngốc một tiếng, rồi ôm lấy đùi Âu Dương mà cọ cọ.

Lần đầu nhìn thấy Đại sư huynh còn tưởng Đại sư huynh là biến thái, nhưng bây giờ nhìn lại thì Đại sư huynh thật tốt.

Trên người Đại sư huynh có mị lực khó hiểu, còn có mùi thơm của trúc giống như mùi của giường trúc trong nhà của nàng ở núi Thanh Khâu.

Đồ Đồ ta thích Đại sư huynh nhất!

Âu Dương ôm lấy Hồ Đồ Đồ nho nhỏ đặt vào trong giỏ trúc phí sau lưng, cười nói: "Đi thôi, từ hôm nay trở đi ngươi là một thành viên của Tiểu Sơn phong, đi theo ta hái thuốc!"

"Ừ ừ! Đồ Đồ ta giỏi nhất là tìm linh thảo!" Hồ Đồ Đồ hăng hái nói.

Âu Dương vác Hồ Đồ Đồ trên lưng đi về phía sau núi.

Thanh Vân tông chiếm Thánh Địa Thanh Vân gồm 72 phong.

Mà toàn bộ Thanh Vân tông chỉ mở 12 phong bên ngoài, 60 phong còn lại đều ở nội môn của Thánh địa Thanh Vân.

Lấy Thanh Vân phong cao nhất làm trung tâm, các phong còn lại xếp thành hàng bao quanh Thánh địa Thanh Vân.

11 phong còn lại là:

Kiếm phong,

Ngọc Nữ phong,

Linh Thú phong,

Tạp Học phong,

Ngũ Hành phong,

Đan phong,

Khí phong,

Hình phong,

Võ phong,

Thiên Diễn phong,

Và Tiểu Sơn phong.

Mỗi phong tượng trưng cho phương pháp tu hành mà phong đó am hiểu.

60 phong còn lại thường bị môn phái cấm, bởi vì những trưởng lão cung phụng đang tiềm tu khổ tu trong đó.

Một mặt vì an toàn của đệ tử, mặt khác vì không quấy rầy đến các tiền bối, đệ tử nội môn bị nghiêm cấm tự mình tiến vào.

Nếu bị đám mãnh nam cơ bắp của Hình phong kia bắt được, người đó sẽ bị bắt trở lại Hình phong và chịu tổn thương kép về thể xác và tâm linh.

Nhưng Tiểu Sơn phong lại tương đối đặc biệt, khác với 11 phong kia là ở bên ngoài, dường như chỉ có duy nhất Tiểu Sơn phong ở vị trí bên trong.

Cho nên, Tiểu Sơn phong vốn là ở trong cấm địa, cũng không phải là từ bên ngoài xông vào cấm địa.

Huống chi, chuyện môn tông nghiêm cấm có liên quan gì đến Tiểu Sơn phong ta?

Âu Dương ở trong toàn bộ cấm địa, có thể nói là mạnh mẽ đâm tới.

Vừa cõng hồ Đồ Đồ trên lưng, Âu Dương vừa giới thiệu công việc hàng ngày của Tiểu Sơn phong cho Hồ Đồ Đồ.

So với các phương pháp tu hành mà các phong am hiểu, sở trường của Tiểu Sơn phong chính là y thuật!

Đúng vậy, Tiểu Sơn phong là tiểu y quán của toàn bộ Thanh Vân tông.

Năm xưa sư phụ Hồ Vân của ta là đại ca ca tri tâm của phái nữ, được mệnh danh là thánh thủ phụ khoa!

Mà đệ tử của Hồ Vân đều là sinh ra phản nghịch, 99.99 trong 100 cân thịt đều là loại phản nghịch.

Cho nên không ai nguyện ý kế thừa y thuật mà Hồ Vân tự hào nhất, điều này thường khiến Hồ Vân thầm buồn vì những gì mình học được sẽ không có người kế thừa.

Mặc dù Âu Dương không muốn tiếp nhận y thuật của sư phụ, nhưng với tư cách là Đại sư huynh, mỗi ngày hắn đều bị sư phụ lôi kéo không buông, tai nghe mắt nhiễm từ sư phụ mà hắn cũng học được bảy tám phần.

Tất cả mọi người đều tu tiên, cho nên không dễ dàng mắc bệnh thông thường, cho dù là phong hàn, một khi chân khí lưu chuyển, cái gì cũng có thể chữa khỏi.

Nếu bị trúng độc hoặc bị thương, có đủ loại thuốc chữa bách bệnh trên Đan phong, một trong số đó sẽ đảm bảo được tính mạng.

Nếu Đan phong không thể giải quyết nó, đừng kéo đến Tiểu Sơn phong nữa.

Còn không mau mở cỗ lớn đi!

Cho nên, y thuật của Tiểu Sơn phong có thể nói là gân gà.

Những gì hắn học được ở kiếp trước cũng không có ích gì ở đây.

Hắn không thể bám dính người đang ở kỳ Kết Đan mà nghiêm túc nói: "Ngươi không phải là Kết Đan, ngươi là kết sỏi, nhanh chóng cắt đi!"

Hay lôi kéo một người cảnh giới Nguyên Anh, nói: "Nguyên Anh cái gì mà Nguyên Anh, ngươi mang thai! Cái gì? Ngươi là nam nhân? Đó là quái thai, cần phải giải phẫu nha!"

"Tu tiên? Ngươi tu loại tiên nào? Tin vào khoa học? Đầu óc các ngươi đều có bệnh, đều phải đi bệnh viện tâm thần!"

.....

Y thuật của Tiểu Sơn phong chẳng qua là bắt mạch, châm cứu, kê đơn, thực chất là phụ đạo tâm lý nhiều hơn.

Nếu không, sư phụ của hắn làm sao có thể được gọi là thánh thủ phụ khoa?

Các đại tỷ tu tiên cần được phụ đạo tâm lý!

Thật đáng tiếc khi hắn không được thừa hưởng trí thông minh liếm cẩu siêu cao kia của sư phụ.

Kêu ca cái gì, ôm ta đi, gần son thì đỏ, gần ngươi thì ngọt.

Ta là chín ngươi là ba, ngươi khỏi cần thay đổi, nhưng ngươi có biết ta thiếu cái gì để đạt hoàn mỹ không, chính là thiếu ngươi.

Một người mấy trăm tuổi sao có thể mặt dày mày dạn nói ra những lời như vậy?

Mỗi lần đi theo sư phụ đi Ngọc Nữ phong xem bệnh cho các đại tỷ trở về sư phụ đều than ngắn thở dài, gỗ mục không khắc được.

Nhưng nghe trong miệng sư phụ nói ra những lời tán tỉnh quê mùa đó, Âu Dương lại cảm thấy có chút chán ghét, thậm chí còn cười lạnh một tiếng.

Tu tiên nhàm chán như vậy sao? Mấy câu quê mùa như vậy có thể khiến cho đại tỷ tu tiên muốn ngừng nghe mà không được?

Hắn chỉ là không thèm nói, những câu đùa hết đát này kiếp trước toàn đi theo cọ rửa cho hắn, không cần mở miệng cũng đến?

Khi Âu Dương xuất đủ câu từ tán tỉnh của kiếp trước cho sư phụ hắn.

Vẻ mặt của sư phụ từ khinh bỉ đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến nghiêm túc, từ nghiêm túc đến lấy sổ tay ra để ghi chép một cách cẩn thận.

Chỉ một đêm mà sư phụ đã tuyên bố có người kế vị, sau đó hào hứng cầm cuốn Kinh thánh mới viết xong xuất môn đi xa!

Âu Dương đang đi trên đường núi, tùy ý chộp lấy một gốc cỏ ngọt, bẻ ra một đoạn cho Hồ Đồ Đồ ở sau lưng, sau đó hắn nhét miếng còn lại vào trong miệng, khóe miệng nở nụ cười tà ác.

Trên thế giới này, tình yêu gói trong một gánh, Âu Dương ta sở hữu mười hai đấu, người trong thiên hạ nợ ta hai đấu!

Khà khà khà, tại hạ là một tình thánh đương thời!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương