“Đây là thuật pháp Trúc cơ hậu kỳ! Làm sao hắn có thể né tránh được chứ?” Mã Hưng Nghiệp kinh hãi trong lòng, rồi lập tức cảm thấy xấu hổ.

Thân là tu sĩ Trúc cơ kỳ tầng bảy lại bị một thiếu niên không có tu vi đẩy cho lảo đảo.

Huống chi hắn còn là thiếu tông chủ của Lam Phong tông, từ nhỏ đã giỏi hơn người khác!

Mã Hưng Nghiệp ổn định thân hình của mình, chỉ trường kiếm trong tay về phía Tiêu Phong ở đằng xa, chân nguyên trong cơ thể hắn không hề giữ lại mà cứ tuôn ra.

Hai bàn tay đá khổng lồ giơ lên ​​bên cạnh Mã Hưng Nghiệp, một con hình nhân đá cao gần mười mét trồi lên khỏi mặt đất.

Mã Hưng Nghiệp đứng trên con đầu con hình nhân đá, cảm nhận chân nguyên trong cơ thể bị cạn kiệt, khi nhìn Tiêu Phong, ánh mắt hắn đầy vẻ tức giận.

Pháp quyết trong tay tung bay, pháp ấn chỉ vào Tiêu Phong, quát to: “Thạch tướng quân nghe lệnh, chém!”

Con hình nhân đá dưới chân Mã Hưng Nghiệp giơ hai tay lên cao, trong tay của hình nhân đá bỗng xuất hiện một chiếc búa đá cán dài chém mạnh về phía Tiêu Phong vừa mới thoát khỏi bàn tay đá.

“Phá cho ta!” Tiêu Phong vừa mới thoát khỏi sự giam cầm của bàn tay đá đã đứng dậy, cơ bắp trên người vận động thất thường, khí huyết dồi dào khiến hắn cảm giác toàn thân tràn đầy sức lực, dùng không hết!

Nhìn chiếc búa khổng lồ đang bổ xuống, Tiêu Phong giận dữ gầm lên, giơ nắm đấm ra đỡ.

Hai cỗ lực va chạm kịch liệt với nhau khiến cho mặt đất nhất thời rung chuyển.

Bụi mù mịt khiến không thể nhìn thấy tình hình trên võ đài.

Khi cát bụi tan đi, Tiêu Phong lẳng lặng đứng ở đó, 360 đại huyệt khắp người đều rỉ máu, toàn thân giống như một hồ lô máu.

Chẳng nhìn thấy con hình nhân đá khổng lồ giữa sân đâu, chỉ còn lại đống đá vụn và cát vàng.

Mã Hưng Nghiệp ngồi sụp xuống đất, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn Tiêu Phong.

Rốt cuộc người này có lai lịch gì, hắn đã dùng cả hình nhân đá có sức lực Kết Đan kỳ!

Đó là át chủ bài mạnh nhất của hắn.

Con hình nhân đá Kết Đan kỳ bị tiểu tử không có tu vi ở trước mặt này một đấm đập thành mảnh vụn!

Người dự thi trong cuộc so tài được cho phép sử dụng phù lục và pháp khí.

Nguồn lực tài chính và ngoại vật cũng là một phần thực lực.

Nói thẳng ra thì không công bằng, nhưng đời là thế đó.

Thân là thiếu tông chủ của Lam Phong Tông, việc hắn trực tiếp thi đấu đã rất công bằng.

Quái vật!

Hắn là quái vật!

Trong ánh mắt sợ hãi của Mã Hưng Nghiệp, cơ thể của Tiêu Phong khẽ di chuyển từng bước một, những bước chân nặng nề như núi đi về phía hắn.

Tiêu Phong di chuyển rất chậm, giống như mỗi bước đi đều cần rất nhiều sức lực.

Nhưng ở trong mắt của Mã Hưng Nghiệp, toàn thân Tiêu Phong dính đầy máu ở trước mặt lại càng giống như một ác quỷ bò từ địa phủ lên!

Rõ rành rành rằng hắn đang tiến lên để chuẩn bị đoạt đi tính mạng của mình!

“Ngươi đừng tới đây mà!” Mã Hưng Nghiệp điên cuồng thôi thúc một chút chân nguyên còn sót lại trong đan điền của mình, vung lung tung trường kiếm trong tay.

Một đạo kiếm khí đâm trúng Tiêu Phong, chỉ khiến thân hình của Tiêu Phong khẽ lắc lư, trên người có thêm vài vết chém, nhưng cũng không ngăn được Tiêu Phong tiếp tục đi về phía hắn.

Tất cả mọi người nín thở nhìn Tiêu Phong trên võ đài, từ lúc đầu còn khinh thường người thiếu niên này, dần dần đến kinh ngạc, cuối cùng bây giờ là kính phục.

Bọn họ tận mắt chứng kiến ​​một thiếu niên không chút tu vi ở trên võ đài này, cho dù liều mạng cũng phải đánh bại đối thủ của mình!

Không có ai chế nhạo một người dùng chính tính mạng để bảo vệ sự ngoan cường của mình như hắn!

Cơ thể Tiêu Phong bắt đầu run lên, bước chân có chút loạng choạng, trước mắt hoàn toàn mờ hồ, chỉ dựa vào ý chí kiên cường mới có thể giữ cho mình không bị ngã xuống.

Ở phía đối diện, Mã Hưng Nghiệp đã kiệt sức ngồi trên mặt đất, ngay cả sức lực để giơ tay cũng không có, hắn cưỡng chế triệu hồi con hình nhân đá Kết Đan kỳ vốn đã là một gánh nặng rất lớn với hắn, nhưng vừa rồi bởi vì quá hoảng loạn, hắn ném kiếm khí lung tung vào Tiêu Phong làm hao sạch tất cả chân khí của mình.

Sau khi chân khí trong đan điền cạn kiệt, tu sĩ sẽ trở nên cứng ngắc, cả người sẽ không thể di chuyển được.

Vì vậy, chỉ cần Tiêu Phong đi đến trước mặt của Mã Hưng Nghiệp và đấm hắn, như vậy thì tên thiên tài đệ nhất ngoại môn này sẽ bị Tiêu Phong đánh bại.

Cuối cùng Tiêu Phong cũng đã đi đến trước mặt của Mã Hưng Nghiệp, từ từ giơ nắm đấm lên, nắm đấm mềm mại mang theo tiếng gió đập tới làn da khá đẹp của Mã Hưng Nghiệp.

“Ta sẽ thua!” Mã Hưng Nghiệp nhìn nắm đấm đang tiến lại càng gần mình, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía tháp chuông.

Đột nhiên, một chuyển động trong không khí mà tất cả các đệ tử ngoại môn có mặt đều không nhìn thấy rõ từ trên tháp chuông lao vọt về phía Tiêu Phong.

Cơ thể của Tiêu Phong vốn đã cạn kiệt sức lực, đột nhiên bị đánh bật ra ngoài một cách khó hiểu, sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Bên ngoài sân náo nhiệt lên, tất cả mọi người không ai ngờ rằng chuyện này sẽ bị đảo ngược!

Biểu cảm trên khuôn mặt của Mã Hưng Nghiệp cũng buông lỏng ra, tê liệt mà ngã quỵ xuống đất.

Đúng là không uổng công ngày thường hắn hiếu kính, mấy ngày trước hắn còn đặc biệt gửi tới một món quà.

Bất kể quá trình như thế nào, tóm lại là mình đã thắng!

Lúc này, giọng nói của Tôn quản sự từ trên tháp chuông truyền đến:

“Người thắng, Mã Hưng Nghiệp!"

Tốc độ chuyển động của không khí cực kỳ nhanh, nhóm đệ tử ở bên ngoài này hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ.

Những người ăn dưa bên ngoài võ đài chỉ nhìn thấy Tiêu Phong vốn đang định dùng nắm đấm đánh vào Mã Hưng Nghiệp, đột nhiên cơ thể lại ngã sang một bên, rồi sau đó không đứng dậy nữa.

Thắng bại đã định, Tiêu Phong thất bại đầy luyến tiếc!

“Đáng tiếc, thật đáng tiếc quá, chỉ thiếu một chút nữa thôi thì thắng rồi!”

“Đúng vậy, quả nhiên vẫn không có cách nào vượt qua ngọn núi lớn là Mã sư huynh Trúc Cơ kỳ tầng bảy này?”

“Vị tiểu sư đệ này nhất định có thực lực thuộc mười người đứng đầu, đáng tiếc ở chỗ này lại thua Mã sư huynh, đúng là không may mà!”

"Có đôi khi vận may cũng là một phần thực lực, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tương lai sau này của Tiêu sư đệ là vô hạn rồi!”

“Không phải hôm qua ngươi nói hắn là sâu kiến vác cây không biết tự lượng sức mình hay sao?”

“Ta không có, đừng nói nhảm, ta không có!”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán ồn ào, có tiếc nuối, có ngạc nhiên tán thưởng, cũng có ngưỡng mộ.

Rõ ràng người chiến thắng là Mã Hưng Nghiệp, nhưng sự chú ý của mọi người lại đổ dồn lên người Tiêu Phong, người đã im lặng suốt năm năm mà bây giờ chỉ cần gáy một tiếng đã làm người khác khiếp sợ.

Trên tháp chuông, Âu Dương nhìn Tiêu Phong đang hôn mê ở dưới đài, mặt không đổi sắc.

“Âu Dương sư huynh, tiền đánh cược lần này ngươi thắng, đúng là một trận tranh tài đặc sắc mà, cũng may nhờ có ngươi mới không để cho người tài giỏi không được trọng dụng, ngươi cứ xem bốn viên thượng phẩm linh thạch này như quà ta cảm ơn đi!” Tôn quản sự cười rạng rõ, lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, đi đến bên cạnh Âu Dường cười nói.

Đợt không khí chuyển động vừa rồi chính là do Tôn quan sự sử dụng Phong hệ thuật đánh Tiêu Phong.

Âu Dương nhìn Tiêu Phong ở dưới đài, không quay đầu lại mà chỉ giơ tay lên.

“Ba!”

Một cái tát đáp lên mặt của Tôn quản sự.

Âu Dương xoay người lại giả vờ kinh ngạc nói: “Chao ôi, Tôn quản sự, vừa rồi ta xem mê mẩn quá, cho nên mới không phát hiện ra ngươi ở bên cạnh.”

Vẻ mặt tươi cười của Tôn quản sự bị một tát củaÂu Dương làm cho có chút bối rối, thu hồi nụ cười, nhàn nhạt nói: “Không sao, không sao cả là do ta quá đột ngột.”

Nhưng giọng điệu đột nhiên trở nên bình thản, Tôn quản sự có chút châm chọc nhìn Âu Dương nói: “Âu Dương sư huynh, ngươi không cần tức giận, mỗi người đều có vị trí của mình, cũng giống như vừa rồi, ta lúc Luyện Khí kỳ cũng không dám tát Kết Đan kỳ.”

Tôn quản sự nói thầm bóng gió rằng Âu Dương chỉ là Luyện khí kỳ, nhưng vì hắn là đệ tử nội môn nên mới có thể kiêu ngạo như vậy, cho nên Âu Dương và Mã Hưng Nghiệp có gì khác biệt chứ.

Vẻ mặt Âu Dương chân thành nói: “Tôn quản sự nói không sai, có lẽ là bởi vì Tôn quản sự tinh thông chuyện này, cho nên hơn ba trăm tuổi vẫn như cũ chỉ quanh quẩn ở ngoại môn?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương