Đại hội tông môn năm năm một lần của Thanh Vân tông chẳng những là một sự kiện trọng đại của Thanh Vân tông mà còn là đại sự của cả giới tu hành!
Không chỉ chưởng môn của mấy trăm tông môn phụ thuộc Thanh Vân tông sẽ tham gia, tám đại thánh địa còn lại cũng sẽ phái người đến xem lễ.
Phong quang nhất thời, danh tiếng vô lượng!
Cũng là cơ hội để vô số thiên kiêu muốn gia nhập tông môn cổ xưa có truyền thừa vạn năm này biểu hiện!
Rõ ràng còn có một tháng nữa mà đấu tranh trong ngoại môn đã bắt đầu.
Đệ tử ngoại môn của Thanh Vân tông có mấy chục vạn, đều là một đám thiên kiêu từ các nơi chạy tới một lòng cầu tiên vấn đạo.
Tuổi của đệ tử ngoại môn không thể vượt quá mười tám tuổi, đệ tử trên mười tám tuổi sẽ bị đuổi về nhà.
Cho nên người trước mười tám tuổi, hoặc là gia nhập Thanh Vân tông, hoặc là trở về quê hương kết hôn.
Nhưng thật vất vả từ ngàn dặm xa xôi chạy tới cứ như vậy về nhà thì sao có thể cam tâm? Chưa nói đến việc những đệ tử có thể gia nhập ngoại môn này đã là nhân kiệt xuất sắc khắp nơi!
Cho nên tất cả đệ tử ngoại môn đều hăng hái, không dám thả lỏng một giây phút nào, sợ các sư huynh đệ bên cạnh vượt qua mình.
Ngoại môn của Thanh Vân tông mới thực sự là địa phương tranh đấu khốc liệt nhất.
Mà trên một sườn núi ở ngoại môn Thanh Vân tông, một người trẻ tuổi cởi trần có làn da màu đồng đang khiêng một cây gỗ tròn thật lớn, bước từng bước lên đỉnh núi.
Vẻ mặt thiếu niên kia kiên nghị, lông mày thanh tú, dáng vẻ quật cường, điều khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình chính là ở trên ngực thiếu niên có một vết sẹo thật lớn, giống như một con rết cử động theo động tác của thiếu niên.
Cơ bắp trên người hắn thấm đẫm rất nhiều lớp mồ hôi khô đè lên nhau, nhưng trong mắt hắn chỉ có bậc thang cuối cùng trên đỉnh núi.
Thiếu niên đi rất ổn định, mỗi một bước đều để lại một dấu chân nông trên tảng đá xanh, cây gỗ tròn trên vai dường như nặng vạn cân.
Cuối cùng người thiếu niên cũng khiêng cây gỗ tròn lên đỉnh núi, nhưng thiếu niên không hề nghỉ ngơi, lập tức xoay người khiêng gỗ tròn đi xuống chân núi một lần nữa.
Còn chưa kịp rời đi, một bóng người đã đứng chắn trước mặt thiếu niên.
"Tiêu sư đệ, còn một tháng nữa là sẽ thi đấu tông môn, ngươi rèn luyện thể lực như vậy chung quy cũng không phải là biện pháp, đến bây giờ còn chưa dẫn khí nhập thể được thì sẽ không có kết quả đâu, không bằng nhân lúc còn cơ hội, nhanh chóng trở về thử dẫn khí nhập thể xem!" Một thiếu niên mặc đạo bào màu xám tốt bụng mở miệng khuyên nhủ.
Thiếu niên kia tên là Tiêu Phong, mỗi ngày khiêng Thiết Kim mộc nặng tới mười vạn cân đi lại trên đường núi, đã trở thành một phong cảnh đẹp đẽ trong ngoại môn.
Ngay từ đầu khi thiếu niên bắt đầu khiêng gỗ tròn leo núi, hắn đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Một số người nói rằng hắn sử dụng phương pháp này để thu hút sự chú ý của mọi người.
Có người nói hắn là một phế vật ngay cả Luyện Khí kỳ cũng không đạt được.
Một số người nói rằng hắn chỉ làm vậy để kiếm sống.
Hắn cứ thế khiêng Thiết Kim mộc nặng hơn mười vạn cân, một lần khiêng chính là năm năm.
Từ lúc ban đầu khập khiễng, đến bây giờ bước đi như bay.
Tất cả các âm thanh nghi ngờ đều biến mất.
Tất cả những gì còn lại chỉ có sự kính nể.
Coi như là diễn xuất cũng được, coi như là thiên phú kém cũng được.
Chỉ riêng loại nghị lực khiêng Thiết Kim mộc leo núi không ngại mưa gió, không nghỉ ngơi một ngày nào này mới khiến tất cả mọi người ngậm miệng lại.
Rất nhiều người dành lòng tôn trọng cho những người luôn kiên trì.
Nhưng thiếu niên vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ, mỗi ngày yên lặng vác Thiết Kim mộc leo lên núi.
"Tiêu sư đệ, đã bắt đầu báo danh tỷ thí ngoại môn rồi, mau cùng ta xuống núi đi!" Thiếu niên bên cạnh nhìn Tiêu Phong vẫn chuẩn bị tiếp tục leo núi, lập tức mở miệng nói.
Thân thể Tiêu Phong hơi dừng lại, thấp giọng nói: "Triệu sư huynh đi trước đi, một lát nữa ta sẽ đi!”
Thiếu niên được Tiêu Phong gọi là Triệu sư huynh thở dài, xoay người chạy xuống chân núi.
Mười người đứng đầu tỷ thí ngoại môn sẽ được tiến vào thi đấu tông môn của Thanh Vân tông, nếu có thể được vị phong chủ nào đó ưu ái, vậy có thể chính thức tiến vào nội môn!
Tiêu Phong khiêng Thiết Kim mộc, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết: "Căn cốt bị đoạt, đan điền bị phế, cha mẹ bị giết, huynh đệ trở mặt, bị vị hôn thê từ nhỏ sống chung một chỗ sỉ nhục, bị người trong gia tộc nhạo báng, một ngày nào đó, Tiêu Phong ta muốn đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về ta!”
…
"Ha... À... " Âu Dương ngáp dài một cái, đứng trên tháp chuông ở bên ngoài cửa lớn của khu vực tỷ thí ngoại môn, ở bên cạnh có một nam tử trung niên hơi khom lưng, mặt mang nụ cười tươi.
Âu Dương còn chưa tỉnh ngủ nhìn đệ tử ngoại môn nhộn nhịp phía dưới, cảm thấy có chút hoa mắt. Mỗi lần tỷ thí ngoại môn, tông môn đều sẽ để cho một Phong phụ trách giám sát.
Lần này vừa vặn đến phiên Tiểu Sơn phong, ba tên nghịch tử trên núi không hề có chút hứng thú nào đối với những con gà Trúc Cơ kỳ ở ngoại môn này, Hồ Đồ Đồ lại muốn đi theo hắn.
Nhưng dù sao cũng liên quan đến thể diện của đệ tử nội môn, tương đối chính thức, cho nên Âu Dương cũng không dẫn theo Hồ Đồ Đồ tới đây mà một mình đến làm linh vật.
Nam tử trung niên ở bên cạnh với vẻ mặt tươi cười là sư huynh quản sự của ngoại môn.
Đừng nhìn hắn đang tươi cười ở trước mặt Âu Dương, nhưng trong số những đệ tử ngoại môn, hắn chính là đại ác nhân có danh xưng Thiết Diện Hổ.
Sư huynh quản sự phụ trách phân phát tài nguyên hàng tháng của đệ tử ngoại môn, việc phân phát tài nguyên được tiến hành dựa trên giá trị cống hiến của đệ tử đối với môn phái.
Không có tài nguyên tu luyện, tiến độ tu luyện sẽ cực kỳ chậm chạp, cho nên kẻ nắm giữ quyền phân phát tài nguyên cho đệ tử ngoại môn có thể nói là nắm giữ một nửa quyền sinh sát của đệ tử ngoại môn.
Mà hiện tại hắn cúi đầu khom lưng với Âu Dương cũng không phải là với bản thân Âu Dương, mà là với Thanh Vân tông mà Âu Dương đại diện.
"Lão Tôn à, ngươi yên tâm đi, ta tới đây chỉ để làm bình phong, không can thiệp vào chuyện của ngươi, tỷ thí ngoại môn vẫn phải dựa vào ngươi nhiều hơn." Âu Dương vẫn mang dáng vẻ chưa tỉnh ngủ nhìn nhìn về phía người trung niên đang cúi đầu khom lưng mà nói.
"Nào có, nào có, Âu Dương sư huynh gánh vác nhiều mới đúng!” Nam tử trung niên tươi cười nhìn Âu Dương, cung kính nói.
Âu Dương và lão Tôn giả vờ khách sáo vài câu, lần thứ hai hướng ánh mắt về phía những đệ tử ngoại môn nhộn nhịp phía dưới.
Vô số bảng thông tin rậm rạp chằng chịt, Âu Dương nhìn hoa cả mắt, nhưng nhìn lâu như vậy cũng không phát hiện ra mầm mống tốt nào.
Chỉ có mấy người không tệ, thậm chí còn kém hơn lão Lăng của Thanh Vân tông rất nhiều.
Ngay khi Âu Dương chuẩn bị tìm một chỗ để ngủ tiếp, đột nhiên bị một khúc gỗ thật lớn thu hút ánh mắt.
Một thiếu niên cởi trần khiêng một cây gỗ thật lớn đi về chỗ báo danh của ngoại môn.
Một bảng thông tin sáng lên trước mặt Âu Dương:
Tính danh: Tiêu Phong (tư chất Đại đế).
Tu vi: Có thể so sánh với Trúc Cơ
Căn cốt: 0
Mị lực: 8
May mắn: 8
Tư chất luyện thể: 11
Kỹ năng chuyên môn: Ý chí bất khuất
Đánh giá: Nhân vật nam chính bi tình của thể loại phế vật kinh điển!
"Căn cốt 0? Làm sao làm được? Cho dù kém cỏi như mình cũng có căn cốt là 1." Âu Dương nhìn thấy đánh giá của hệ thống mà không khỏi có hứng thú với thiếu niên trước mắt.
Tại sao lại là nam chính của thể loại phế vật? Bởi vì hắn họ Tiêu hay sao?
Tư chất Đại đế này có phải có chút buồn nôn hay không?
Còn có tư chất luyện thể đột phá qua cả mức 10?
Khi hắn đang nghi hoặc liệu thiếu niên kia có phải lại là một Vị Diện chi Tử hay không, đột nhiên tiếng rống giận của thiếu niên vang lên:
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
Hai mắt Âu Dương híp lại, trong lòng xác định.
Có thể nói lời này, thiếu niên kia là chắc chắn là Vị Diện chi Tử không thể nghi ngờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook