Mấy trăm vị có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh kỳ đồng thời ra tay sẽ là cảnh tượng gì?
Đó chính là hiện tại!
Mấy trăm Trần Trường Sinh Nguyên Anh kỳ cầm kiếm mà đứng, Chân Nguyên điên cuồng khuấy động trong không trung Tiểu Sơn phong.
Vô số kiếm khí quanh quẩn trong không trung trên Tiểu Sơn phong. Lăng Phong móc ra một chuông đồng nhỏ, trong miệng niệm quyết, chuông đồng bao lại mình cùng Tổ Uyên.
Vô số kiếm khí nện ở bên trên chuông đồng, khuấy động thành từng gợn sóng dày đặc.
Bị vây quanh ở giữa, Lăng Phong cùng Tổ Uyên đối mặt áp lực cực lớn.
Lăng Phong cầm hai kiếm trong tay, thân là đệ tử chưởng môn, đương nhiên hắn có thiên phú cực cao, còn có pháp bảo do sư phụ tự tay luyện chế.
Hắn là Nguyên Anh tầng ba, tự tin có thể một đánh hai với tất cả đối thủ cùng cảnh giới, với đối thủ có cảnh giới thấp thì có thể nhẹ nhàng chém giết.
Nhưng đối mặt với mấy trăm tu sĩ có thể so với Nguyên Anh kỳ, muốn sống sót là phải trả giá lớn, thậm chí mất mạng tại chỗ.
Số lượng đến một trình độ nhất định sẽ dẫn tới chất biến!
Quỷ mới biết, những sư đệ đồng môn đối diện này dùng bí pháp gì!
Vậy mà có thể triệu hoán ra số lượng phân thân đông đảo như thế!
Tiểu Sơn phong rốt cuộc đã đào tạo thứ quái vật gì thế này!
Mà so với Lăng Phong đang đau khổ chèo chống, Tổ Uyên còn cưỡi trên hạc trắng ở đằng sau đã hoàn toàn hóa đá.
Hắn chưa một lần cảm nhận tử vong gần mình như vậy!
Nếu không phải phía trước có sư huynh chống đỡ, e chỉ cần một khắc thôi hắn sẽ chết!
Tới bây giờ, bản thân hắn cũng không rõ ràng mình có thù oán gì với cái kẻ đối diện?
Từ khi sinh ra đến bây giờ, mặc kệ là ở Ma Giới hay là Thanh Vân Tông, mỗi một bước của hắn đều là một bước lên mây, không có một chút gợn sóng.
Chính mình mãi mãi là người cao quý hơn người, cũng ắt sẽ trở thành tồn tại nhìn xuống chúng sinh!
Nhưng bây giờ bản thân lại giống như mưa rào rơi xuống lá chuối tây, con chuột ở giữa bầy mèo, lúc nào cũng có thể bị giết chết!
Rõ ràng mình vì đại nghiệp Ma tộc, không tiếc dấn thân vào nguy hiểm đến đây làm nội gián trong Thanh Vân Tông.
Còn chưa tới một tháng đã chết ở chỗ này sao!
Nhìn mưa kiếm khắp trời, trong lòng Tổ Uyên không cam tâm, thậm chí có chút oán độc nhìn về phía Lăng Phong đang đứng chắn trước người mình!
"Nếu không phải do ngươi, nếu không phải tại ngươi, ta cũng sẽ không tới nơi này! Đã nói chỉ đến đưa tin, không ngờ lại là đến nộp mạng!"
"Ta không thể chết! Ta không thể chết! Ta là Thánh tử Ma tộc! Ta là Ma hoàng tương lai của Ma tộc! Làm sao ta có thể chết ở nơi này!"
Hai mắt Tổ Uyên phiếm hồng, bản thân bắt đầu bộc phát tiềm lực giữa ranh giới sống chết!
Thiên kiêu sở dĩ là thiên kiêu, không chỉ bởi vì tư chất hơn người, càng bởi vì bọn họ cảm thấy trốn trong sự che chở của người khác là một loại sỉ nhục!
Tổ Uyên vốn vừa đột phá Kết Đan kỳ, giờ lại lên cấp.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã đạt tới đến Kết Đan tầng ba!
Phá cảnh giữa lúc chiến đấu!
Thực lực của những thiên kiêu này luôn luôn gây bất ngờ.
Một số người kẹt kỳ Luyện Khí chín tầng mấy năm, lại có những người phá cảnh đơn giản hơn uống nước.
Tổ Uyên gầm thét một tiếng, chân nguyên màu đen trong cơ thể hóa thành một thanh đao dài màu mực, chân nhẹ bước khỏi chuông đồng bảo vệ, phi thân từ trên hạc trắng về phía cả đám Trần Trường Sinh.
Đao dài sắc bén xuất hiện ý muốn chém giết, ẩn chứa khí thế trước nay chưa từng có, trong nháy mắt đã chém ba Trần Trường Sinh.
Một đao kia mang theo sự kiên quyết mãnh liệt, đao khí khóa chặt mục tiêu, ba Trần Trường Sinh đến cử động cũng không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tổ Uyên chém mình thành hai nửa.
Nhưng ngay lập tức, Tổ Uyên cũng bị hơn mười kiếm khí đánh trúng, miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài.
Lăng Phong cuống quít tiến ra từ chuông đồng, tiếp được Tổ Uyên đã hôn mê.
Lăng Phong và Tổ Uyên không được chuông đồng bảo vệ, lập tức lộ giữa mưa kiếm khắp trời!
"Đủ rồi!"
Giọng nói bình thản của Âu Dương vang lên, một bàn tay chân khí to lớn màu vàng kim nhạt chắn trước mặt Lăng Phong, đỡ được mưa kiếm khắp trời.
Lăng Phong cúi đầu nhìn về phía Âu Dương, có hơi cảm kích gật đầu nhẹ với Âu Dương.
Âu Dương nhìn thì bình thản nhưng thực đang đau trứng.
Bản thân chỉ có thể đứng dưới mặt đất ngước cổ lên xem, dù sao cũng không học được ngự kiếm bay trên không trung!
Cũng may trước khi Trần Trường Sinh chuẩn bị đánh giết Lăng Phong cùng Tổ Uyên, bản thân đã chặn lại được.
Mà Trần Trường Sinh vẫn chưa hết hi vọng, mấy trăm phân thân bắt đầu chuyển động, giao thoa lẫn nhau ở giữa không trung tạo thành một trận pháp huyền diệu.
Âu Dương nhăn mặt, tiểu tử này thật đúng là, không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay nhất định phải đưa người vào chỗ chết!
"Bát Giới, tiểu Bạch, đè hắn xuống cho ta!" Âu Dương không thể bay đành phải sai bảo hai sư đệ.
Mặc dù không biết vì sao Âu Dương lại ngăn Trần Trường Sinh thay hai người Lăng Phong và Tổ Uyên.
Nhưng Đại sư huynh đã sai bảo, thân là tiểu lão đệ Lãnh Thanh Tùng lập tức xông tới không chút do dự.
Mà Bạch Phi Vũ ở một bên thì hơi chậm hơn một bước, nhìn thoáng qua Âu Dương nhưng vẫn chọn theo sát Lãnh Thanh Tùng.
Bởi vì hai người họ không ở trong vòng vây của Trần Trường Sinh, đương nhiên lập tức tìm ra Trần Trường Sinh thật.
Lãnh Thanh Tùng biến thành một thanh kiếm sắc bén đánh bay thanh kiếm dài trong tay mấy trăm tên Trần Trường Sinh.
Hành động của mấy trăm tên Trần Trường Sinh kia lập tức ngừng lại, mà Trần Trường Sinh còn không hết hi vọng, không còn vũ khí nên đưa tay không vào ống tay áo.
Bản thân không có mười mấy át chủ bài là sẽ không dễ dàng ra tay, chỉ cần chính mình lấy đồ trong tay áo ra, tên Tổ Uyên trước mắt không chết cũng phải chết!
Hai mắt Trần Trường Sinh đỏ bừng nhìn chằm chằm Tổ Uyên có huyết hải thâm thù với mình ở kiếp trước, hoàn toàn mất đi sự thận trọng vốn có.
Hôm nay ngươi và ta nhất định phải có một người chết đây!
Đột nhiên Bạch Phi Vũ vươn tay bắt lấy tay trong tay áo của Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ có hơi không đành lòng mà nhìn Trần Trường Sinh sa vào điên cuồng, thấp giọng nói ra: "Tam sư huynh, Đại sư huynh bảo ngươi dừng tay!"
Nghe được lời của Bạch Phi Vũ, trong mắt Trần Trường Sinh xẹt qua một tia tỉnh táo, ngạc nhiên nhìn về Âu Dương ở phía dưới.
Âu Dương ở phía dưới chỉ lắc đầu khẽ, ra hiệu Trần Trường Sinh thu tay lại.
Trần Trường Sinh không cam lòng nhìn về phía Tổ Uyên trong lòng Lăng Phong, bản thân chưa từng có thể dễ dàng giết chết Tổ Uyên như vậy, thậm chí ở kiếp trước bản thân cũng chưa từng có thể tới gần hắn!
Nhưng Trần Trường Sinh đã tỉnh táo lại, hắn không cam lòng thả tay xuống, giận dữ hét lớn về hướng Tổ Uyên: "Thiên đạo ở trên! Trong vòng mười năm Trần Trường Sinh ta phải giết chết Tổ Uyên! Nếu không thành công, yêu ma nhân loại tru sát ta!"
Trần Trường Sinh đột nhiên mở miệng lập ra lời thề thiên đạo khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Đối với người tu hành mà nói, không thể dễ dàng lập lời thề thiên đạo.
Nếu không phải có huyết hải thâm thù, lời thề thiên đạo cũng sẽ không được tùy tiện lập ra.
Loại lời thề này là do người tu hành cầu xin trời đất làm chứng, nếu như lời thề không hoàn thành, vậy cho dù kẻ tu hành đó không tự sát, trời đất cũng sẽ sắp xếp đủ loại chuyện ngoài ý muốn khiến kẻ đó không còn đường sống!
Một khi đã lập lời thề thiên đạo, người lập ra lời thề nhất định phải hoàn thành.
Đây là đạo lý như đinh đóng cột.
Cho nên tất cả mọi người ở đây đều biết, trong khoảnh khắc Trần Trường Sinh rống giận phát ra lời thề thiên đạo.
Tổ Uyên chắc chắn có huyết hải thâm thù với Trần Trường Sinh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook