Các Phu Quân Của Ta
C9: Lệ Kiêu "ta Có Thể Kiếm Tiền!"

Chương 8: Lệ Kiêu: "Ta có thể kiếm tiền!"

Sau ngày hôm nay, trên bàn cơm Lệ gia có nhiều món hơn hẳn. Điều này cũng dẫn đến Lệ Kiêu vốn lượng cơm đã lớn nay lại ăn nhiều hơn.

Sau ngày lại mặt, bướm nhỏ của Liễu Miên Hạ cũng đã lành một nửa, tự mình bước đi không thành vấn đề, y liền muốn đến cửa hàng vải cùng điền trang xem sao.

Lệ Duệ cùng Liễu phụ sau khi bàn bạc tốt chỉ còn chờ thương đội xuất phát nên mấy ngày nay tạm thời không có việc gì, nên cũng muốn bồi Liễu Miên Hạ cùng nhau ra ngoài.

Còn Lệ Kiêu sáng sớm đã chạy ra ngoài, nói là muốn tìm việc làm kiếm tiền nuôi Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ cũng không ngăn cản hắn, chỉ có chút lo lắng hắn sẽ bị người khác lừa.

Lệ Duệ trấn an y nói: "Nhị đệ tuy rằng có chút ngốc, nhưng thường thức cơ bản vẫn có, đừng lo."

Nếu người làm Đại ca như Lệ Duệ đã nói như vậy, Liễu Miên Hạ cũng yên lòng phần nào.

Lệ Duệ và A Từ bồi Liễu Miên Hạ đi xem cửa hàng, trong nhà hiện giờ chưa mua xe bò, vốn Lệ Duệ muốn thuê một chiếc để Liễu Miên Hạ không cần phải đi bộ nhưng Liễu Miên Hạ lại muốn tự mình đi, thuận tiện đi dạo phố gì đó.

Liễu Miên Hạ đặc biệt hưng phấn, đây là lần đầu tiên y đi dạo phố Thiên Sở Quốc!

Dọc đường đi Liễu Miên Hạ một bên hứng thú bừng bừng xem phong cảnh phố phường, một bên nghe Lệ Duệ kể chút chuyện ở đây cho y nghe.

Thiên Sở Quốc có diện tích rất lớn, dân cư cũng coi như nhiều, Dương Liễu Thành cũng xem như huyện thành tầm trung có khoảng 30 vạn dân cư. Tỉ lệ nam nhân cùng song nhi ở Thiên Sở Quốc là 7 : 1, nói cách khác Dương Liễu Thành chỉ có khoảng 4 vạn song nhi.

Trong bảy người mới có một song nhi, chẳng qua Thiên Sở Quốc không có mấy quy củ lạc hậu như song nhi không được ra cửa lớn bước qua cửa nhỏ, trên đường có không ít song nhi đi dạo, phần lớn là cùng nhóm phu quân nhà mình đi cùng nhau, hơn nữa còn dẫn theo con trẻ.

Chợ phía tây là phường thị phồn hoa nhất, trên đường người lui tới đông như mắc cửi. Cửa hàng hai bên đường bán hàng hóa hoa hoè loè loẹt, phía nam đưa tới cá biển sò khô, trân châu cùng lá trà, hoặc vải vóc lụa là màu sắc rực rỡ. Phía bắc thì đem tới da lông súc vật, có thêm cả bảo thạch và hương liệu Tây Vực, treo khối lớn thịt khô bày bán, hán tử bán bánh nướng đứng giữa gió hét to.

Loại hình ảnh này đối với Liễu Miên Hạ mà nói cực kỳ mới lạ, y càng thêm mong muốn đến xem thử cửa hàng vải nhà mình như thế nào.

Không bao lâu, đoàn người tới nơi. Cửa hàng này so với các cửa hàng bên cạnh cũng không khác nhau mấy, cửa hàng sát đường hai mặt tiền, phía sau còn có sân.

Chưởng quầy là người hầu Liễu gia, tên là Liễu Quý, năm nay hơn bốn mươi tuổi dẫn theo mấy đứa con trai cùng sai vặt xử lý cửa hàng.

Cửa hàng chủ yếu bán vải bố bình thường, cũng có bán tơ lụa nhưng tơ lụa không phải người bình thường nào cũng đủ tiền mua nên vẫn chuyên bán các loại vải bố hơn.

Cửa hàng hiện giờ mỗi tháng có thể thu lợi 20 lượng bạc, tính ra không thấp cũng không cao. Nhưng nếu tiếp tục kinh doanh như thế, Liễu Miên Hạ tuy không cần lo nhiều nhưng cũng không có hi vọng kiếm được lợi lớn.

Liễu Quý hai đứa con trai đã lập gia đình nâng cái rương sổ sách tới. Liễu Miên Hạ vừa thấy nguyên một rương thẻ tre liền đau đầu. Một quyển thẻ tre nặng không nói, còn không thể viết được mấy chữ, hơn nữa hiện nay cũng không có phương thức chế tạo đặc biệt gì, chữ cũng phải khắc vào thẻ tre. Cũng không có số Ả Rập dễ hiểu, y vừa nhìn vào một quyển đầu đã quay mòng mòng.

Y yêu cầu giấy, phi thường yêu cầu giấy!


Ở đây không có bán thì tự mình tạo được không nhỉ?

Cửa hàng không có vấn đề, trước khi dùng nó làm của hồi môn cho Liễu Miên Hạ hẳn là cha y Hà Ngọc Thư đã kiểm tra và xử lý kỹ, Liễu Quý cũng là người thành thật, không có gì cần lo lắng.

Liễu Miên Hạ nhẫn nại xem nửa rương thẻ tre liền không muốn xem nữa, chơi xấu nói: "Duệ ca giúp ta xem đi, mắt ta đau."

Nửa rương này không có vấn đề, chỉ là sổ sách trong tuần này thôi nên Liễu Miên Hạ không lo lắng.

Lệ Duệ cười nói: "Hạ Nhi cũng không được lười biếng như thế, đây là cửa hàng của em, cho dù sau này ta giúp em xử lý thì bây giờ em phải nắm rõ trước đã. Lỡ ta có ý xấu tham hết tiền thì tính sao đây?"

Liễu Miên Hạ lôi kéo ống tay áo Lệ Duệ, giả bộ đáng thương, chớp mắt nói: "Một lần thôi, Duệ ca, chỉ lần này thôi, lần sau ta sẽ tự mình xem."

Lệ Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không thể nói nặng lời với y, chỉ có thể nói: "Được rồi, chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy."

Song nhi ở Thiên Sở Quốc cũng không phải gấm thêu hoa yếu đuối nhu nhược, đại đa số song nhi tính cách độc lập, chỉ có số ít mềm yếu vô năng, luôn muốn dựa vào lão công.

Bởi vì số lượng thưa thớt cho nên địa vị song nhi rất cao, cho dù ở đâu cũng được nam nhân nâng niu chiều chuộng. Dưới hoàn cảnh như vậy, song nhi đều được dưỡng thành tính tình hào phóng rộng rãi tự tin. Có rất nhiều song nhi dùng của hồi môn làm chút mua bán này kia.

Lệ Duệ giúp Liễu Miên Hạ xem xong số sổ sách còn dư lại, đoàn người tiếp tục đi đến điền trang.

Điền trang có một trăm mẫu đất thượng đẳng, cả thôn có năm hộ gia đình, tính ra cũng khoảng 40 nhân khẩu. Thành niên có sức lao động thì có hơn hai mươi người, đều xuất thân từ gia đình nhiều thế hệ làm nông cho Liễu gia, ngoài hai mùa lương thực còn có một quý đậu một quý lúa mạch.

Bây giờ là đầu hạ, lúa ngoài ruộng bắt đầu kết hạt, từng tảng lớn màu xanh lục nhìn rất khả quan, đứng đầu điền trang Liễu Tài đi theo sau Liễu Miên Hạ, cung kính nói: "Nếu trời thương, năm nay sẽ là một năm được mùa."

Liễu Miên Hạ hỏi: "Một mẫu ruộng lúa mạch có thể thu được bao nhiêu cân?"

Liễu Tài tràn đầy tin tưởng trả lời: "Nhìn cảnh này có vẻ năm nay có thể thu được 200 cân!"

Một mẫu sinh hai trăm cân ở Thiên Sở Quốc có thể xem là được mùa. Mùa màng không tốt có khi chỉ thu được hơn trăm cân, có thể hiểu được tại sao Liễu Tài mặt mày lại hồng hào như thế.

Nhưng lúc Liễu Miên Hạ ở hiện đại y cũng nghe nói sản lượng lúa mạch rõ ràng có thể thu tầm 800 – 1000 cân, so với ở đây khác biệt cũng quá lớn đi!

Muốn đề cao sản lượng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Liễu Miên Hạ phân phó Liễu Tài để mọi người chăm tốt lúa mạch, chờ đến vụ thu thu hoạch xong lại nói sau.

Tiếp đó Liễu Miên Hạ bảo Liễu Tài tìm mấy thiếu niên cứng rắn thông minh tới rồi nói cho bọn họ phương pháp chế tạo giấy, để bọn họ tự mình thử nghiệm.

"Nếu tạo ra thành phẩm thì mỗi người được thưởng năm lượng bạc!"

Mấy người trẻ tuổi vừa nghe có thưởng, còn thưởng nhiều như thế, lập tức sắc mặt đỏ bừng, xoa tay hầm hè, hận không thể làm ra "Giấy" theo lời Liễu Miên Hạ ngay lập tức.


Không ở điền trang bao lâu, nhóm Lệ Duệ liền trở về thành.

Lệ Duệ và A Từ đều không đồng ý Liễu Miên Hạ thưởng nhiều tiền như vậy cho mấy người kia.

Lệ Duệ nói: "Bọn họ là hầu em là chủ, phân phó bọn họ làm việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu em muốn bọn họ ra sức thì ban thưởng không phải không thể, chỉ là năm lượng bạc quá nhiều. Còn nữa, giấy kia có tác dụng gì? Ta chưa từng nghe Hạ Nhi nói qua."

A Từ cũng tỏ vẻ Liễu Miên Hạ không nên hứa hẹn thưởng nhiều bạc như vậy.

Liễu Miên Hạ cười tủm tỉm nói: "Các huynh đừng có vội, ta cũng không biết có thể làm ra được hay không. Nếu thật sự làm ra được thì đây là vụ mua bán lớn đó!"

Lệ Duệ thấy Liễu Miên Hạ một bộ tràn đầy hào hứng, cưng chiều cười: "Em a."

Hắn cũng không đả kích lòng nhiệt tình của y, nghĩ thầm Miên Hạ vui vẻ là được, vạn nhất tốn bạc làm ra "Giấy" nhưng không bán được cũng không sao, chẳng lẽ hắn không thể kiếm được tiền nuôi Miên Hạ sao?

...

Cùng lúc đó, Lệ Kiêu đang ở bến tàu làm việc đổ mồ hôi đầm đìa.

Sông Sở Giang là con sông lớn nhất Thiên Sở Quốc, người xưa mấy trăm năm nay đều nhờ nó để vận chuyển hàng hóa, cho tới bây giờ vận chuyển đường sông ở Thiên Sở Quốc phát triển phồn vinh không ngừng, các nhánh sông ven bờ thương thuyền lui tới cũng rất nhiều.

Mà Dương Liễu Thành nằm ở một nhánh sông Sở Giang, sông này chảy ngoài thành gọi là Liễu Giang.

Bến tàu Liễu Giang mỗi ngày đều có rất nhiều thương thuyền tới đây bán hàng hóa, mỗi một con thuyền cập bờ đều thuê lực phu giúp dỡ hàng hóa.

Lệ Kiêu bận rộn giữa đám lực phu, cùng các nam nhân cường tráng khác giúp chủ nhân thương thuyền khuân vác rương hàng.

Sáng tinh mơ hắn đã tới, may mắn không ngốc mà mặc áo choàng bình thường mà là mượn áo ngăn vải thô ở chỗ Phương bá.

Dù vậy, Lệ Kiêu và quần áo người đầy vết bẩn, thật xa đã có thể ngửi được mùi mồ hôi pha lẫn mùi cá.

Vóc người 1m9 của hắn vừa đứng giữa mọi người lập tức như hạc trong bầy gà, lúc chủ thuyền đang mời gọi lực phu cũng không dám mời Lệ Kiêu, chỉ cho rằng hắn hộ vệ lão gia nhà ai.

Sau đó một lực phu đội mũ rơm thấy hắn đứng chỗ đó không kêu một tiếng, cũng không xê dịch chút nào liền tiến lên hỏi vài câu, thế mới biết Lệ Kiêu cũng tới đây tìm việc làm.

Mũ rơm kia sớm quen mặt mọi người ở bến tàu, vừa nói mấy câu thì nhóm chủ thuyền nhìn thể trạng của Lệ Kiêu đều nhao nhao tranh đoạt muốn thuê hắn.

Lệ Kiêu sức lớn, người khác một chuyến khiêng một cái rương, hắn một chuyến có thể khuân ba cái, tương đương làm việc thay ba người. Có thể tiết kiệm được tiền công thuê hai lực phu làm những chủ thuyền kia vui muốn hỏng.


Như thế hết nửa ngày, Lệ Kiêu tới tới lui lui không biết chạy bao nhiêu vòng. Đầu hạ trời bắt đầu nóng dần, không ít hán tử nóng phải cởi áo để lộ vai trần.

Lệ Kiêu cũng như những người khác, áo trên cởi xuống vắt bên hông, lộ ra thân thể cơ bắp tinh tráng. Không ít người nhìn vào đều hâm mộ, một ít song nhi ở bên đường bến tàu nhìn thân thể Lệ Duệ chằm chằm hai mắt phát sáng.

Cũng có lúc không có thương thuyền cập bờ, nhóm lực phu có thể nghỉ ngơi một chút.

Một đám ngươi vây quanh chỗ uống nước nói chuyện phiếm, người ngữ khí mang nét hâm mộ mà trêu đùa: "Lão tử nếu có thân thể như Lệ tiểu ca này, tức phụ nhà ta sợ là mỗi ngày đều không thể rời khỏi ta!"

Một đám nam nhân cười vang lên.

"Lệ tiểu ca cưới vợ chưa? Tức phụ nhà ngươi có phải thích ngươi nhất không?"

"Này còn hỏi, nếu có song nhi nào không thích Lệ tiểu ca như vậy, phỏng chừng là do chưa được nếm thử đó ha ha ha ha."

Lệ Duệ bị trêu ghẹo đỏ mặt, cổ họng ồm ồm nói: "Tức phụ ta đương nhiên thích ta nhất! Tức, tức phụ ta tốt nhất!"

"Ai nha, Lệ tiểu ca thẹn thùng, chắc là mới thành thân đúng không? Ha ha ha ha ha!"

"Hôm nay làm cả ngày mệt rồi, buổi tối trở về ôm tức phụ hảo hảo thân thân thiết thiết a!"

Hán tử ở đây phần lớn đều đã thành thân, có người nghe lời này liền thở dài nói: "Ai, hôm nay không đến phiên ta cùng phòng, còn phải chờ mấy ngày nữa mới được bế tức phụ."

"Cứ tới cùng nhau thôi!"

Song nhi Thiên Sở Quốc ai cũng có năm vị phu quân, thế nên đều phải xếp lịch để không nặng bên ngày nhẹ bên kia.

Nhưng các nam nhân vừa mới thành thân đều là đang độ tràn đầy tinh lực, cơ hồ trong nhà sẽ có lúc các vị phu quân cùng nhau hầu hạ tiểu phu nhân nhà mình.

Chuyện này ở Thiên Sở Quốc bình thường như ngày đổ mưa rào, nên cũng chả có ai cố kỵ gì.

Có người lại bảo Lệ Kiêu: "Tức phụ nhà Lệ tiểu ca gia hầu hạ một mình hắn cũng đã hết sức rồi, không hưởng thụ được lạc thú vài người cùng tới đâu! Chậc chậc chậc..."

Lệ Kiêu đỏ mặt cứng cổ nói: "Tức phụ ta thân mình mới không yếu như vậy! Ngày đó thành thân chính là ta với Đại ca cùng nhau!"

Nhưng cũng bởi vậy tức phụ mới bị thương, phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới tốt lên.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Lệ Kiêu lại bắt đầu tự trách, cũng đặc biệt nhớ Liễu Miên Hạ, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy y.

"A nha! Vậy tức phụ nhà Lệ tiểu thật đúng là thiên phú dị bẩm!"

Nói nói vài câu lại có thương thuyền tới, một đám nam nhân thu hồi biểu tình hi hi ha ha, vội vàng chạy tới đầu thuyền dỡ hàng hóa.

Tới chiều, Lệ Kiêu cầm tiền công của mình hôm nay rồi về trước.

Hắn còn muốn mua đồ ăn ngon cho tức phụ, sợ những cửa hàng đó đóng cửa không mua được.

Lệ Kiêu đi nhanh, lúc về tới nhà vừa kịp giờ cơm chiều.


Hắn cũng không rảnh đi thay quần áo sạch sẽ. Vừa vào phòng ngửi thấy mùi thịt đã không nhịn được bắt đầu chảy nước miếng, giữa trưa hắn chỉ ăn một cái bánh bột ngô nên bụng đã sớm đói kêu ùng ục.

Nhưng Lệ Kiêu vừa thấy Liễu Miên Hạ liền nhịn xuống cơn đói, hai ba bước tiến lên ôm lên Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ kinh hô một tiếng, vội ôm chặt cổ Lệ Kiêu. Lệ Kiêu một tay ôm y, miệng rộng lấp kín cái miệng nhỏ nhắn kia.

"Ngô..."

Kỹ thuật hôn Lệ Kiêu không thấy tiến bộ, bao lấy miệng nhỏ Liễu Miên Hạ cứ thế lung tung liếm mút, đầu lưỡi lửa nóng cọ xát môi lưỡi Liễu Miên Hạ, như muốn hút sạch nước bọt trong miệng y.

Liễu Miên Hạ nhẹ rên: "Ân..."

Tuy nụ hôn này không có kết cấu nhưng lại nhiệt tình như lửa, Liễu Miên Hạ hoàn toàn không chống đỡ được, bị hôn eo mềm nhũn cả ra.

Lệ Kiêu một tay giữ ót Liễu Miên Hạ, hôn một hồi lâu mới lưu luyến không rời buông tha y, chó lớn Lệ Kiêu thở hổn hển cọ cọ trán Liễu Miên Hạ, hét lên: "Tức phụ, ta nhớ em muốn chết!"

Liễu Miên Hạ sắc mặt cũng phiếm hồng, bị Lệ Kiêu hôn có chút động tình, y ngửi thấy mùi hôi trên người Lệ Kiêu, nhăn mũi lại: "Huynh chạy đến chỗ nào mà người hôi vậy hả!"

Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ ngồi xuống, xoa chân để Liễu Miên Hạ ngồi lên đùi như ôm trẻ con, một tay khác cầm đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Hắn vừa ăn vừa nói: "Ta đi làm việc kiếm tiền cho tức phụ! Tức phụ em cũng ăn đi! Ta mua kẹo đường cho em!"

Lệ Kiêu gắp thịt vào chén Liễu Miên Hạ, thúc giục Liễu Miên Hạ ăn cơm, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một bao giấy dầu, bên trong có mấy khối đường mạch nha đang tỏa ra mùi hương thơm ngọt.

Lệ Kiêu bẻ một khối nhỏ đường mạch nha nhét vào trong miệng Liễu Miên Hạ, cười ngây ngô, "Tức phụ, ngọt không? Sau này mỗi ngày ta sẽ mua cho em ăn!"

Đường mạch nha đen tuyền, Liễu Miên Hạ cực độ hoài nghi độ an toàn của món này, chẳng qua nó thực sự rất ngọt.

Chỉ là y đã quen đường trong suốt ở hiện đại nên cũng không thích loại đường mạch nha này lắm.

Liễu Miên Hạ đem đường mạch nha ăn hết, Lệ Duệ hỏi Lệ Kiêu mấy vấn đề: "Nhị đệ, ngươi hôm nay đi làm việc gì thế?"

Lệ Kiêu đắc ý nói: "Đại ca, ta hôm nay tới bến tàu dọn hàng, kiếm được một trăm tiền đồng đều mua đường cho tức phụ! Huynh xem, ta cũng có thể kiếm tiền!"

Liễu Miên Hạ nhìn chằm chằm đường mạch nha nâu đến gần như là đen ở trên bàn, khó có thể tin nói: Huynh nói cái gì?! Chừng này đường hết một trăm đồng?"

Ăn còn chưa tới hai miếng đã hết!

Hơn nữa, Lệ Kiêu đi ra ngoài tốn sức lực cả ngày, còn là việc dọn hàng mệt nhọc nhất cũng chỉ kiếm được một trăm tiền đồng.

Liễu Miên Hạ nhìn Lệ Kiêu đang to mồm ăn thịt, gân xanh trên trán cũng bắt đầu giựt giựt.

Một trăm tiền đồng, còn không đủ mua đống thịt này cho Lệ Kiêu ăn!

Bại gia tử!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương