Các Phu Quân Của Ta
C5: Bị Lừa Hôn!

Chương 4: Bị lừa hôn!

Liễu Miên Hạ khụ một tiếng, hỏi Lệ Kiêu: "Cái kia... Ca huynh đâu? Chúng ta không cần đi kính trà cho phụ thân và cha sao?"

Liễu Miên Hạ vốn muốn hỏi phu quân đi đâu rồi, nhưng ngẫm lại Lệ Kiêu cũng là phu quân y bèn thay đổi cách hỏi khác.

Lệ Kiêu nói: "Đại ca đi mời đại phu, ta nghĩ chắc bây giờ đã về."

Lệ Kiêu để Liễu Miên Hạ nằm tốt lại vội vàng chạy ra ngoài. Lúc về quả nhiên đi cùng Lệ Duệ, bên cạnh còn có một ông lão chòm râu hoa râm đi theo.

Lệ Duệ đến bên mép giường nửa ôm Liễu Miên Hạ, nói: "Miên Hạ, đây là Lý đại phu, để đại phu xem thử em có bị thương không."

Nói xong Lệ Duệ liền đem chăn xốc lên, vén vạt áo trong của Liễn Miên Hạ, động tác tự nhiên tách ra hai chân y hướng về phía đại phu.

Liễu Miên Hạ còn chưa kịp ngượng ngùng thì hạ thể đã bại lộ trước mặt người ta.

Liễu Miên Hạ: "..."

Mọi người ở Thiên Sở Quốc quốc đều cởi mở như thế sao?

Tuy rằng tuổi Lý đại phu đã lớn nhưng hắn cũng là một nam nhân! Tính ra hai người bất đồng giới tính, thế mà Lệ Duệ và Lệ Kiêu lại để người khác nhìn bướm nộn phu nhân mình tự nhiên vậy sao? Nhưng Lý đại phu sắc mặt cũng rất nghiêm túc, không có hành vi thất lễ mạo phạm nào.

Liễu Miên Hạ thầm nghĩ, thôi vậy, dân phong Thiên Sở Quốc cởi mở, còn y thì không bằng. Muốn xem thì xem đi, trong mắt bác sĩ không phân nam nữ già trẻ. Huống chi hai vị phu quân của y đều không ngại thì y để ý cái cái gì?

Tiếp theo, Liễu Miên Hạ liền phát hiện suy nghĩ của mình vẫn quá đơn thuần, Lý đại phu quan sát bướm nhỏ y một chút, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ, hai ngón tay đào một chút thuốc mỡ, động tác nhẹ nhàng thăm hỏi bướm nhỏ y.

"A... Ân..." Liễu Miên Hạ nhíu mày cắn môi, ăn đau kêu lên một tiếng.

Tối hôm qua sử dụng quá độ, bây giờ quả là có chút đau.

Lệ Duệ ôm chặt Liễu Miên Hạ, sủng ái hôn nhẹ trán y, "Đừng sợ, Lý đại phu rất có kinh nghiệm, để ông ấy kiểm tra một chút, rất nhanh sẽ xong."

Lệ Kiêu ở một bên thấp thỏm nói: "Đại phu, ngài nhẹ chút, đừng làm tức phụ ta đau!"

Ngón tay Lý đại phu dò xét bướm nhỏ Liễu Miên Hạ một vòng không lâu lắm liền dừng lại, rút ra khăn tay lau khô, trắng mắt liếc Lệ Kiêu một cái.

"Ngươi trẻ tuổi không biết tiết chế, còn dám kêu lão phu nhẹ chút? Nếu không phải hai ngươi tối hôm qua làm ra chuyện tốt, y làm sao mà đau được?! Nhìn mấy vết trên đùi y xem! Một tên lại một tên không biết đau lòng tức phụ chút nào!"

Hai đùi Liễu Miên Hạ rải rác vết xanh tím, cũng không biết tối hôm qua là bị ai nặn ra.

Lệ Kiêu co rụt cổ, hổ thẹn nhìn Liễu Miên Hạ, không dám lên tiếng.

Hắn lớn như vậy, còn ủy ủy khuất khuất như chó lớn lúng túng phạm sai, Liễu Miên Hạ bật cười, đụng phải bắp đùi run lên, không nhịn được hô nhẹ.

Lệ Duệ vội vàng dỗ dành Liễu Miên Hạ như dỗ trẻ, Lệ Kiêu khẩn trương nói: "Tức phụ, em không được lộn xộn!"

Lý đại phu lấy hộp thuốc từ đáy thùng thuốc, "Bên trong có khả năng đã nứt ra, dùng thuốc này xoa vào, bảy ngày tới không được cùng phòng!"

Lại lấy ra một cái hộp khác, mở nắp lộ ra năm ngọc hành màu đen phẩm chất tốt nằm ngay ngắn bên trong, nói: "Dương vật bình phu ngươi quá lớn, hành phòng sẽ rất vất vả. Dược thế này để ngày thường dùng, ôn dưỡng hoa huyệt. Đây là loại nhỏ nhất, nếu thích ứng được kích cỡ này rồi thì đổi sang cái lớn hơn."

"Nhớ kỹ nhất định phải dùng mỗi ngày! Nếu sau này nạp thêm trắc phu, hoa huyệt lại không bảo dưỡng tốt thì chỉ có ngươi chịu thiệt!"


"Hậu huyệt phía sau cũng chưa làm qua đúng không? Nếu không muốn chịu tội thì cũng dùng dược thế khuếch trương trước đi."

Lý đại phu nói xong lại lấy ra một quyển thẻ tre, dùng đao làm bút khắc chữ: "Theo phương thuốc này đi bốc thuốc, dùng trong ba ngày."

Lệ Duệ đã đắp chăn lên giúp Liễu Miên Hạ, cung kính nhận lấy hộp thuốc với thẻ tre, sau đó đưa Lý đại phu ra cửa.

Lệ Kiêu ghé vào mép giường nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, "Tức phụ, đều do ta không tốt."

Bàn tay hắn to hơn Liễu Miên Hạ rất nhiều, nhìn như người lớn đang nắm tay trẻ con.

Liễu Miên Hạ lắc đầu cười nói: "Không có gì đâu."

Bên má y lộ ra lúm đồng tiền nhỏ nhắn, mái tóc mềm mại như tơ phủ xuống vai, Lệ Kiêu ngắm y ngây người, lẩm bẩm nói: "Tức phụ, em đẹp quá."

Liễu Miên Hạ lại cười rộ lên, vật dưới háng Lệ Kiêu lập tức cứng đến phát đau, đỉnh áo choàng thành cái lều lớn.

Lệ Duệ tiễn xong đại phu vừa tiến vào đã thấy bộ dáng si mê kia của Lệ Kiêu, đau đầu thở dài.

"Miên Hạ." Hôm nay Lệ Duệ thay một bộ y phục màu trắng, tóc đen buộc lên, một vẻ công tử ngọc thụ lâm phong.

Lệ Duệ ngồi ở mép giường, xin lỗi tiểu phu nhân mới cưới nhà mình: "Thực xin lỗi, trong nhà không có trưởng bối nên có những việc phòng the hai huynh đệ ta đều không biết nên để em chịu khổ rồi. Những điều đại phu nói vừa nãy vốn cha sẽ dạy chúng ta, chỉ là cha chúng ta mất sớm, cho nên ——"

"Nhưng sau này ta sẽ chú ý, sẽ không để em chịu ủy khuất nữa."

Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, "Phu quân nói vậy là —— cha đã không còn? Công công* đâu?"

(*cha chồng, để phân biệt phụ thân chồng với cha sinh ra chồng nên mình giữ nguyên.)

Lệ Duệ nói: "Phụ thân năm kia cũng đã tạ thế, bây giờ Lệ gia chỉ còn hai người chúng ta."

Liễu Miên Hạ bừng tỉnh, khó trách y ngủ tới mặt trời lên cao rồi mà cũng không có ai gọi y dậy kính trà nhà chồng.

Lệ Kiêu nắm tay Liễu Miên Hạ vào tay thưởng thức, ngón tay như sứ trắng mềm mềm nộn nộn, bụng tay mượt mà, móng tay cắt gọn chỉnh chỉnh tề tề lộ ra màu hồng phấn khỏe mạnh. Lệ Kiêu lấy tay mình đan vào giữa kẽ hở ngón tay y, nắm lấy xoa bóp chơi đùa, sau đó còn lấy ngón tay y đưa lên miệng ngậm vào.

Lệ Duệ bất đắc dĩ nói: "Nhị đệ!"

"A?" Lệ Kiêu ngây ngốc ngẩng đầu, trên môi còn dính nước bọt sáng loáng lấp lánh.

Liễu Miên Hạ lại không nhịn được nở nụ cười.

Lệ Kiêu vui tươi hớn hở ngây ngô cười nói: "Tức phụ, tay em sinh ra thật đáng yêu!"

Liễu Miên Hạ duỗi tay nắm cằm Lệ Kiêu, nhấp môi cười không nói lời nào.

Lệ Duệ thấy Liễu Miên Hạ không chán ghét đệ đệ ngốc nhà mình, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật hắn vẫn luôn lo lắng Liễu Miên Hạ ghét bỏ Lệ Kiêu.

Tuy Lệ Kiêu lên đẹp trai, khi không nói lời nào còn tốt, nhưng vừa mở miệng người ta sẽ phát hiện đầu óc y không được tốt cho lắm.


Lệ Duệ trực tiếp hỏi: "Phu nhân thích nhị đệ sao?"

Liễu Miên Hạ gật gật đầu.

Lệ Duệ lại nói: "Nhị đệ từ nhỏ đã không giống người bình thường. Nói không dễ nghe chính là tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì không. Từ trước đến nay hắn đều như trẻ con, phu nhân thật sự không ngại sao? Phu nhân suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời ta, ta không muốn phu nhân đau lòng, cũng không muốn nhị đệ khổ sở. Có thể bây giờ em không ngại nhưng sau này lại ghét bỏ hắn, không bằng hiện tại liền tách ra."

Làm huynh trưởng, Lệ Duệ tuyệt đối xứng chức.

Liễu Miên Hạ cũng nghiêm mặt nói: "Phu quân đây là làm ta khó xử. Lòng người khó đoán, ít nhất ta bây giờ không chán ghét Lệ Kiêu nhưng cũng không thể cam đoan với huynh cả đời ta sẽ không chán ghét hắn."

"Ta biết huynh muốn nghe ta nói cái gì, nhưng ta không muốn lừa gạt huynh."

Đề tài này nhìn qua có vẻ trầm trọng, nhưng cũng rất lỗi thời.

Liễu Miên Hạ cảm thấy Lệ Duệ không phải là người lỗ mãng như thế, cũng không hiểu tại sao vừa tân hôn một ngày hắn đã hỏi chuyện này.

Lệ Kiêu mặc kệ bọn họ đang nói gì, chính hắn một mình nắm tay Miên Hạ chơi tới vui quên trời đất.

Lệ Duệ trầm mặc thật lâu, mới mở miệng: "Phu nhân, nếu em đã nói như thế thì ta cũng muốn nói một số việc cho rõ ràng. Nghe xong em muốn đi hay ở lại, ta sẽ không ép buộc."

Liễu Miên Hạ hơi hơi kinh ngạc, nhăn mày, Lệ Duệ nói như vậy là có ý gì?

Vừa mới kết hôn chưa bao lâu, phu quân đã bàn chuyện đi hay ở. Cần người onl trả lời gấp!

Không phải hai huynh đệ bọn họ trăm phương ngàn kế muốn cưới y sao?

Làm sao mới cưới một hôm đã không hài lòng? Online chờ!!

Liễu Miên Hạ thầm nghĩ, vì y không hứa hẹn thích Lệ Kiêu cả đời nên Lệ Duệ mới không hài lòng hả?

Nếu thật là vì chuyện này, y đi là được.

Dù sao ở Thiên Sở Quốc chỉ có nam nhân sầu buồn vì không cưới được lão bà, làm gì có song nhi nào buồn khổ vì không gả được đâu.

Hiện tại vẫn nên nghe chuyện Lệ Duệ nói đi.

Lệ Duệ: "Gốc phụ thân ta là ở Dương Liễu Thành, sau này ông nội lên kinh rồi phụ thân mới cưới cha. Cha là người kinh thành, sau khi sinh nhị đệ thì thân thể không tốt, nó chưa được mười tuổi cha liền đi."

Lệ gia vốn cũng là gia đình giàu có, phụ thân bọn hắn sau này cũng không tái hôn, một mình nuôi lớn hai huynh đệ, mỗi ngày trải qua cũng không tệ. Hai huynh đệ Lệ gia, Lệ Duệ giỏi văn, Lệ Kiêu giỏi võ, cả hai lớn lên tuấn tú lịch sự, dần dần cũng tới tuổi kết hôn, không ít bà mối đều tới cửa làm mai.

Nhưng song nhi nhà người ta vừa nghe nói nếu gả thì phải gả cho cả hai, còn phải để Lệ Kiêu làm bình phu, liền đánh trống lui binh.

Người ta là nhìn trúng Lệ Duệ, còn Lệ Kiêu tính tình ngây ngốc làm thị lang còn được, muốn làm trắc phu chưa chắc người ta đã đồng ý.

Lệ phụ không muốn tiểu nhi tử làm thị lang bị người ta bắt nạt, nếu không có Lệ Duệ che chở Lệ Kiêu, chỉ sợ mới mấy ngày Lệ Kiêu đã bị nhà vợ ghét bỏ đuổi đi.

Vậy là chuyên hôn sự hai huynh đệ đành phải gác xuống.

Lại qua hai năm, Lệ phụ đắc tội quyền quý kinh thành, oan uổng bị giam vào ngục. Lệ Duệ bán gia sản của cải bôn tẩu nhiều nơi, nhưng cuối cùng vẫn không cứu được Lệ phụ.


Lệ phụ trước lúc lâm chung để lại di ngôn, để Lệ Duệ và Lệ Kiêu đem tài sản còn dư lại rời khỏi kinh thành thị phi, trở lại quê hương Dương Liễu Thành, cưới song nhi nhà nghèo nào đó, hảo hảo sinh hoạt qua ngày.

Sau khi Lệ Duệ an táng phụ thân liền mang Lệ Kiêu trở về Dương Liễu Thành. Lệ gia tuy rằng suy tàn, nhưng những sản nghiệp còn lại ở Dương Liễu Thành cũng dư dả làm phú ông.

Lệ Duệ mua nhà mới, an bài gia nghiệp, tiêu tốn mất nửa năm mới thu xếp xong đâu vào đấy.

Bây giờ Lệ Duệ 22 tuổi, Lệ Kiêu 20, nam nhân tuổi này còn chưa kết hôn ở Thiên Sở quốc mà nói đó là kết hôn muộn. Thông thường nam nhân đều thành thân khi 18 tuổi.

Lệ Duệ đang định mời bà mối tới hỗ trợ để huynh đệ hai người cưới một song nhi vào cửa, đúng lúc này, Lệ Kiêu coi trọng Liễu Miên Hạ.

Hôm đó là vào ngày xuân, Liễu Miên Hạ cùng người hầu trong nhà đi đạp thanh thả diều, không cẩn thận diều bị gió thổi mắc lên cây, Lệ Kiêu cưỡi ngựa từ điền trang về, vừa lúc đi ngang qua bị thị đồng bên người Liễu Miên Hạ gọi đến hỗ trợ.

Lệ Kiêu thấy gương mặt tươi cười của Liễu Miên Hạ sau khi lấy được diều, rốt cuộc không thể nào quên được má lúm đồng tiền xinh đẹp kia nữa.

Lệ Kiêu ngây ngốc, sau khi trở về bắt đầu ồn ào muốn cưới Liễu Miên Hạ.

Lệ Duệ sau khi nghe ngóng, đầu tức khắc dại ra.

Liễu gia ở Dương Liễu Thành cũng được coi là gia đình giàu có, Liễu Miên Hạ còn có một người trúc mã, lựa chọn của y cũng nhiều, mặc kệ chọn ai cũng khẳng định sẽ không chọn Lệ Kiêu làm bình phu.

Nếu như Lệ gia còn có thân phận địa vị như lúc ở kinh thành, để hai người cùng nhau lấy Liễu Miên Hạ là chuyện rất dễ dàng.

Tuy gia sản Lệ gia bây giờ cũng nhỉnh hơn một chút so với Liễu gia, nhưng ở Dương Liễu Thành cũng không thiếu người gia cảnh tương đương bọn họ, Liễu gia hà tất muốn ủy khuất song nhi nhà mình?

Lệ Kiêu lại không thể nghĩ nhiều như vậy, hắn một lòng nghĩ tới mỹ nhân tức phụ, suốt ngày ở trước mặt Lệ Duệ ồn ào, đôi khi Lệ Duệ còn bị hắn ồn ào phiền tới mức hận không thể đánh hắn.

Lệ Duệ lúc ấy chỉ có thể thúc giục bà mối đẩy nhanh tốc độ để bọn họ cưới về tức phụ, nói không chừng sau khi động phòng Lệ Kiêu sẽ không tiếp tục nhớ mong Liễu Miên Hạ nữa.

Bỗng nhiên Liễu gia xảy ra chuyện. Cũng vừa khéo.

Lệ Kiêu không biết nghe hạ nhân nào nhiều chuyện rằng ca hắn muốn lấy song nhi khác, tức khắc quậy náo động trời, đánh chết cũng không muốn cưới song nhi nào khác ngoài Liễu Miên Hạ.

Lệ Duệ không có biện pháp bèn đi hỏi thăm một chút chuyện Liễu gia bên này, biết đối thủ cạnh tranh của Liễu gia có hậu trường ở kinh thành, lại tìm hiểu một chút liền biết cái hậu trường kia cũng chả phải ông lớn nào.

Lệ Duệ vận dụng chút nợ nhân tình xưa cũ của Lệ phụ, lại một lần nữa bán của cải gia sản đổi thành tiền mặt, lúc này mới có thể cứu Liễu gia ra khỏi khốn cảnh, có thể cưới Liễu Miên Hạ về nhà.

"Mọi chuyện chính là như vậy." Lệ Duệ nói xong, nâng chung trà lên uống một ngụm.

Liễu Miên Hạ ngây ngẩn cả người.

Y lần đầu tiên biết trong chuyện này lại có nhiều uẩn khúc như vậy, biết vì sao Lệ Duệ lại muốn cứu giúp nhà y, thì ra là vì muốn cưới y.

Lệ Duệ chờ Liễu Miên Hạ trả lời.

Nam nhân Thiên Sở Quốc đều một lòng đến già, nếu Liễu Miên Hạ không cần hai anh em bọn họ, Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu sẽ trở thành khí phu*, không có song nhi tái hôn cùng bọn hắn thì sẽ một mình đến già.

(*chồng bị vợ bỏ)

"Cho nên... Ý của huynh là..." Liễu Miên Hạ há miệng thở dốc, khó có thể tin nói, "Gia sản của huynh đã dùng để chạy quan hệ ở kinh thành để giúp phụ thân ta, cho nên huynh hiện tại... Là một người nghèo?!"

Lệ Duệ gật gật đầu, "Còn có một ít làm sính lễ nên cũng không tính là quá nghèo, còn lại chỉ còn căn nhà này thôi. Cửa hàng và điền trang đã bán, hạ nhân trong nhà cũng phân phát hết, huynh đệ chúng ta không nấu cơm nên chỉ để lại lão bộc trong bếp."

Liễu Miên Hạ: "..."

Hôm qua y thấy cái cửa lớn kia còn tưởng rằng chính mình gả vào nhà có tiền!

Kết quả chỉ là một cái vỏ rỗng!


Lệ Duệ chờ Liễu Miên Hạ lựa chọn, là đi, hay là ở lại.

Liễu Miên Hạ tự giễu mà nghĩ, chính mình như này có tính là bị lừa hôn không?

Y hiện tại có thể trực tiếp đá hai huynh đệ Lệ gia, dù sao luật pháp Thiên Sở Quốc có khuynh hướng bênh vực song nhi. Song nhi có thể không cần lý do hưu phu, chỉ cần không hài lòng về phu quân thì có thể tùy tiện hưu, không ai khiển trách song nhi, chỉ chê cười sau lưng nam nhân bị hưu kia không biết lấy lòng lão bà.

Nhưng mà...

Liễu Miên Hạ nhìn Lệ Kiêu còn đang nắm lấy tay mình đùa nghịch. Tuy rằng ngây ngốc nhưng lớn lên thật soái, cây đồ vật kia cũng lớn, thể lực kéo dài tốt lắm, phỏng chừng toàn bộ Dương Liễu Thành cũng không có dương vật nam nhân nào có thể so sánh cùng Lệ Kiêu, nói không chừng toàn bộ Thiên Sở Quốc cũng không có mấy người có thể so.

Lại nhìn lại Lệ Duệ, người này cũng soái! Tóc đen môi đỏ, mày kiếm mắt sáng, nếu mặc vào y phục hoa lệ thì chẳng khác nào công tử thế gia! Hơn nữa vật kia của Lệ Duệ cũng không nhỏ, tối hôm qua làm y rất sướng.

Còn nhà quá nghèo...

Chỉ là việc nhỏ!

Liễu Miên Hạ không tin chính mình đến từ thế giới khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc không thể kiếm được chút tiền nào ở đây!

Tuy rằng không có tiền, nhưng vẫn còn căn nhà lớn đây!

Thế giới trước kia của y giá nhà rất cao, có người mệt sống mệt chết một đời cũng chỉ vì muốn mua một căn nhà ở, bây giờ y có nhà nên cũng có thể xem là hơn người rồi đi?

Còn nữa, hình như y còn chút của hồi môn?

Liễu Miên Hạ phân phó nói: "Đem danh sách của hồi môn nhà ta tới đây!"

Lệ Duệ xoay người lấy quyển thẻ tre từ trong ngăn kéo bàn trang điểm đưa cho Liễu Miên Hạ.

Thẻ tre kia quá nặng, Liễu Miên Hạ tối hôm qua bị thao giờ tay chân bủn rủn, nâng cũng nâng không được.

Đây cũng không phải lần đầu y thấy thẻ tre. Mấy ngày trước khi còn chưa xuất giá, ở nhà cũng thấy thùng sách của cha và phụ thân. Mấy rương sách kia mỗi lần thấy hạ nhân khiêng chúng, y đã cảm thấy mệt muốn xỉu ngang.

Sách của Thiên Sở Quốc lúc này chủ yếu vẫn còn lưu trữ trong thẻ tre. Nhà nào phú quý thì dùng tơ lụa viết chữ, nhưng tơ lụa quá quý, phần lớn mọi người đều dùng thẻ tre.

Đến nỗi Liễu Miên Hạ còn chưa từng nhìn thấy giấy bao giờ.

Liễu Miên Hạ mở thẻ tre, nhanh chóng đọc hết một lần. Y cảm thấy may mắn chữ ở Thiên Sở Quốc không phải là chữ Triện, chỉ là chữ Hoa Hạ hay dùng, bằng không y thật sự sẽ biến thành người mù chữ.

Trên thẻ tre viết của hồi môn của y có một cửa hàng vải vóc nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất Dương Liễu Thành, còn có một tòa điền trang ở ngoại ô, một trăm mẫu đất loại thượng đẳng bậc nhất.

Mặt khác còn có hai trăm lượng bạc, hai bộ quần áo bốn mùa, một bộ dụng cụ bằng bạc, một bộ bằng ngọc, một bộ gia cụ, hai rương đồ lặt vặt, hai rương sách thẻ tre.

Cha y lén cho thêm một trăm lượng bạc, Đại ca cho ba mươi lượng, Tam đệ cho hai mươi lượng, Tứ đệ cho mười lượng, Ngũ đệ... Ngũ đệ còn đang uống sữa, không tính.

Nếu như đặt vào lúc Liễu gia chưa xảy ra chuyện, của hồi môn của Liễu Miên Hạ khẳng định sẽ gấp đôi bây giờ.

Nhưng Liễu Miên Hạ cũng không có lòng tham như vậy, chừng này hồi môn cũng đã đủ nhiều!

Phải biết rằng, quy đổi theo bạc ở Thiên Sở Quốc, một trăm lượng bạc cũng bằng mười vạn tệ, không tính cửa hàng, bây giờ trong tay Liễu Miên Hạ đã có 36 vạn tệ!

Của hồi môn đều là tài sản riêng của Liễu Miên Hạ, cho dù đã gả chồng nhưng vẫn là tiền riêng của y.

Luật pháp Thiên Sở Quốc quy định, sau khi song nhi gả chồng thì mọi chi phi đều do nhà chồng cung cấp, nếu như hưu phu, song nhi có thể được nhận một nửa gia sản, còn nam nhân không thể lấy trên người song nhi một đồng.

Liễu Miên Hạ ném thẻ tre một bên, đối với Lệ Duệ cười xán lạn, "Ai nói không có tiền, bổn thiếu gia có tiền!"

---------------------------------
Editor: Suýt chút nữa quên hôm nay là ngày up truyện 😥 may vẫn nhận ra sớm hic

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương