Các Phu Quân Của Ta
-
C17: Biện Pháp Kiếm Tiền
Chương 16: Biện pháp kiếm tiền
Căn dương vật kia của Lệ Kiêu thô tráng đến đáng sợ, mặc kệ đã làm tình bao nhiêu lần cùng hắn, Liễu Miên Hạ vẫn cảm thấy rất khó khăn.
Đã bị A Từ thao qua một lần, bướm nhỏ đã trở nên mềm xốp. Nhưng Lệ Kiêu vẫn như cũ không thể lập tức tiến vào.
Hắn chỉ có thể dùng quy đầu từng chút một ma sát bên trong bướm thịt, nong rộng ra từng chút. Lệ Kiêu nhịn đến mồ hôi đầy đầu, cứ như thế ma sát chen vào một hồi lâu mới có thể đâm vào chỗ sâu nhất, đại quy đầu đỉnh sâu miệng tử cung Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ vốn dĩ vừa mới mới cao trào, lúc này lại bị Lệ Kiêu cường thế cắm vào, y sướng nhịn không nổi, cảm giác chính mình vẫn luôn chìm đắm trong dục vọng cao trào, bướm nhỏ từng trận co rút phun dịch không ngừng nghỉ.
"A... Ha a... A Kiêu... Quá lớn... Thật đầy... Sắp, sắp căng hỏng rồi... Ô ô..."
Lệ Kiêu hồng hộc thở hổn hển, "Sẽ không hư, tê a... Tức phụ, bên trong em sao lại chặt như thế, kẹp ta đau quá... Thả lỏng một chút... Tê..."
Liễu Miên Hạ giờ càng muốn mắng người, gia hỏa này còn sợ đau? Chẳng lẽ mình bị căng chặt không đau hả?
Liễu Miên Hạ lúc này như đang ngồi trên côn thịt Lệ Kiêu, y bị thao hai chân nhũn ra, căn bản không giữ vững nổi thân thể chính mình, chỉ có thể bất lực tùy ý bướm nhỏ không ngừng phun ra nuốt vào gậy thịt.
Đôi tay Lệ Kiêu thủ sẵn bên eo Liễu Miên Hạ, đem dương vật hoàn toàn thọc vào trong, thậm chí còn đem đại quy đầu cắm đỉnh tới tử cung, vách thịt non tự động liếm mút mấp máy, cho dù Lệ Kiêu không động quy đầu cũng bị hút tới tê dại.
Hắn đĩnh eo bắt đầu chậm rãi đưa đẩy, tay cũng trượt tới gò mông Liễu Miên Hạ, không ngừng xoa bóp mông thịt co dãn, đè ép thành đủ loại hình dạng.
"Mông nhỏ tức phụ sờ sướng quá, vừa mềm vừa nộn..."
Liễu Miên Hạ cảm giác bướm nhỏ mình như vòi nước bị hỏng, không thể khống chế mà phun trào chất lỏng, từ lúc Lệ Kiêu cắm vào tử cung y, y vẫn luôn không ngừng cao trào, cả người mềm như bông dựa vào lồng ngực Lệ Kiêu, hai mắt thất thần, cả người phiếm tình ửng hồng dụ hoặc, một câu cũng không thể thốt ra, chỉ có thể giương môi đỏ dâm kêu không ngừng.
Lệ Kiêu càng lúc gia tăng lớn sức lực, dùng sức thọc vào rút ra căn côn thịt dữ tợn kia toàn bộ cắm vào bướm nhỏ, khoái cảm tột độ khiến Liễu Miên Hạ ngất đi.
Lệ Kiêu nhíu mày đau lòng nói: "Tức phụ lại ngất."
A Từ nhướng mày hỏi: "Lại? Hạ Nhi trước kia cũng hôn mê như vậy sao?"
Lệ Kiêu gật gật đầu, tự trách nói: "Đều do ta không tốt."
Hắn không đành lòng để Liễu Miên Hạ quá vất vả, nên đã thay đổi tư thế khác để Liễu Miên Hạ nằm xuống, sau đó hắn nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái liền bắn tinh vào sâu trong tử cung Liễu Miên Hạ từng đợt nóng ấm.
A Từ cúi đầu hôn trán Liễu Miên Hạ, thương tiếc nói: "Xem ra thân thể Hạ Nhi vẫn còn quá yếu, cần bồi dưỡng cho y nhiều hơn."
...
Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, trên người Liễu Miên Hạ cũng một thân nhẹ nhàng sạch sẽ, hẳn là A Từ đã giúp y lau rửa qua.
Trên bàn nhỏ bên giường có chỉ có một bát sứ màu đen đựng nước trong, Liễu Miên Hạ miệng khô lưỡi khô, bưng chén ùng ục uống sạch.
Y gọi A Từ tiến vào hầu hạ chính mình mặc quần áo, ngoài ý muốn chính là hôm nay Lệ Kiêu cũng tới cùng hắn.
Liễu Miên Hạ liền hỏi: "A Kiêu làm sao không đi luyện võ?"
A Từ cười nói: "Có người từ điền trang đến đây, nói là giấy mà thiếu gia nói đã làm ra, hôm nay mang theo mấy mẫu đến để xem có phải là loại thiếu gia muốn không. Bọn họ còn đang chờ thiếu gia ngoài phòng khách đấy."
Liễu Miên Hạ nghe vậy liền hưng phấn, "Đi! Đi xem!"
Lệ Kiêu cũng đúng là vì chuyện này mới không đi luyện võ, hắn vẫn luôn chờ Liễu Miên Hạ tỉnh ngủ. Lúc này nghe Liễu Miên Hạ nói muốn đi gặp người, không nói hai lời ôm lên Liễu Miên Hạ bước nhanh ra ngoài.
Liễu Miên Hạ: "..."
Y cũng không phải làm từ pha lê, y cũng tự đi được biết không!
Nhưng y biết nói bao nhiêu Lệ Kiêu cũng không nghe, dù sao hắn chính là muốn ôm Liễu Miên Hạ, cho dù đi bộ vài bước thôi cũng sợ Liễu Miên Hạ mệt người.
Tới từ điền trang là hai thanh niên trẻ tuổi, một người là Liễu Tráng, một người là Liễu Nhi, đều là con cháu điền trang Liễu gia.
Trả lời chính là Liễu Nhi, đứa nhỏ này nhìn qua đã 17-18 tuổi, bộ dáng thông minh lanh lợi, nói chuyện rõ ràng, chỉ với vài câu đã nói rõ nguyên liệu cùng cách làm.
Người tên Liễu Tráng thì thành thật hơn, nhưng đối với cách làm ra giấy lại mười phần quen thuộc.
Giấy này có thể làm ra chủ yếu nhờ công lao hai người bọn họ, một người dám nghĩ, một người dám làm.
Giấy đưa tới cũng không dùng gì bọc lại, tổng cộng có mười rương. Hai thiếu niên không dám tùy tiện làm bậy, cũng không biết giấy có thể cuốn lại, nên chỉ có thể làm riêng mấy chiếc rương rồi để giấy vào.
Liễu Miên Hạ nhìn thử, loại giấy này không thể so cùng giấy trắng bóng loáng mà mỗi người ở kiếp trước đều có thể dùng. Loại này đặc biệt thô ráp, còn có thể nhìn thấy gỗ vụn vỏ cây, hơn nữa có chỗ dày chỗ mỏng, nhìn chung vẫn chưa đều lắm.
Nhưng hai thiếu niên này chỉ dựa vào lời Liễu Miên Hạ đã có thể làm được thế này là quá giỏi rồi.
Liễu Miên Hạ lộ ra nụ cười, vung tay lên để cho A Từ thưởng bạc cho Liễu Tráng và Liễu Nhi.
Hai thiếu niên kích động mặt đều đỏ bừng, thật sự có thưởng bạc! Còn nhiều như vậy! Một người năm lượng bạc!
Đem tiền trở về tức phụ nhất định sẽ thật cao hứng!
Còn có thể mua quần áo mới và đồ ăn ngon cho tức phụ!
Liễu Nhi cùng Liễu Tráng đều cưới chung cùng một tức phụ, là người cùng một nhà. Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới thiếu gia lại hào phóng như thế.
Hai người âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải càng thêm nỗ lực làm tốt chuyện thiếu gia đã giao.
Lệ Kiêu ở một bên hỏi: "Tức phụ, đây là làm được rồi sao?"
Hắn mặt đầy tò mò cầm giấy lên xem thử, còn lắc lắc giữa không trung rồi đưa lên mũi ngửi, thậm chí còn muốn xé một chút để nếm thử mùi vị.
Liễu Miên Hạ: "..."
"Bỏ xuống!" Liễu Miên Hạ không thể không ngăn cản Lệ Kiêu, "Này không phải đồ ăn! Nó dùng để viết chữ."
Vừa nghe dùng để viết chữ, biểu tình trên mặt Lệ Kiêu lập tức thay đổi, bộ dáng sợ hãi ném "Bang" giấy về lại hộp.
Lệ Kiêu: "Ta không thích viết chữ!"
Liễu Miên Hạ cười ra tiếng, "Cũng không bắt huynh viết chữ, huynh không thích viết thì có người khác nguyện ý viết, cũng sẽ có người nguyện ý dùng giấy để viết. A Từ, giúp ta lấy bút mực tới."
A Từ không dám nhìn thẳng Lệ Kiêu mà cười, chỉ có thể để ý cười nơi đáy mắt rồi giúp Liễu Miên Hạ lấy bút lông cùng mực rồi tự mình mài mực cho y.
Không bao lâu sau mực đã mài xong, Liễu Miên Hạ nâng bút viết lên hai chữ trên mặt giấy thô ráp vừa ra đời: A Từ.
Đời trước y cũng luyện qua thư pháp, luyện chính là thể chữ Khải, tuy không có cái gọi là khí khái gì nhưng cũng may từng nét bút viết ra đoan chính, có thể coi là đẹp.
Bốn nam nhân vây quanh một bên mặc kệ biết hay không biết chữ đều chưa từng gặp qua kiểu chữ như vậy, nhưng đều cảm thấy rất đẹp.
Đợi chốc lát mực trên giấy đã khô, Liễu Miên Hạ dùng tay nhẹ nhàng phẩy qua, cơ hồ không có chút mực nào dính vào tay.
Tiếp theo, y tùy hứng viết một câu thơ.
"Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân." (*)
(*:曾经沧海难为水,除却巫山不是云, hàm ý là khi biết đến người thì trong lòng chỉ có người, không ai có thể thay thế. Mọi người có thể tham khảo ở bài thơ tình Ly tư của tác giả Nguyên Chẩn làm khi người vợ yêu phải đi xa)
Lệ Kiêu biết chữ, nhưng lấy năng lực lý giải của hắn thì cũng đừng trông cậy hắn có thể thưởng thức được câu thơ này.
Nhưng A Từ hai mắt sáng ngời, khen: "Thơ hay! Thiếu gia thật lợi hại!"
Nguyên thân Liễu Miên Hạ từ nhỏ đã được đọc sách luyện viết, A Từ làm bồi thị sẽ cùng hắn học tập đương nhiên cũng sẽ biết chữ. Câu thơ hay như vậy A Từ vừa đọc lập tức đã hiểu ý.
Liễu Miên Hạ được khen mà ngại ngùng, chỉ nói: "Thơ này không phải ta làm, nó được người khác viết, ta cảm thấy dễ nghe nên mới viết thử."
A Từ nói: "Ta theo thiếu gia đọc qua nhiều sách như vậy nhưng chưa từng thấy qua câu thơ này. Cho dù không phải thiếu gia viết thì khi thiếu gia viết được lời này chứng tỏ em cũng có kiến thức uyên bác."
Mặt Liễu Miên Hạ bạo hồng, nào có ai khen người khác như thế!
Nhất định A Từ đang bị tình yêu che mắt rồi!
Tuy giấy này có thể viết chữ, nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả mà Liễu Miên Hạ mong muốn, y đặt bút xuống, phân phó hai người đến từ điền trang kia.
"Các ngươi cứ tiếp tục trở về cải thiện nó. Vỏ gây cùng gỗ làm mịn chút, bột phấn càng mịn và sạch sẽ thì sẽ thưởng các ngươi thêm năm lượng bạc nữa. Người làm và công cụ thì cứ tìm thuê, sau này hai người các ngươi sẽ chuyên môn quản lý chuyện này. Chuyện tham dự và xuất lực hai người các người cứ theo đó lựa thưởng, rồi lựa ra một phần tiền làm thưởng. Càng ra sức càng được nhiều, quan trọng nhất là lần sau phải làm được giấy bóng loáng tinh mịn hơn."
A Từ tuy chưa hoàn toàn biết rõ giấy này sẽ đem lại những gì, chẳng qua có thế bán lấy tiền là chuyện đương nhiên. Trực giác nhạy bén báo cho hắn biết, loại giấy này là đồ vật mới ra đời, nó nếu hữu dụng thì nhất định sẽ có người mua, tuyệt đối không thể để người khác biết biện cách chế tác.
Sau khi Liễu Miên Hạ nói xong, A Từ liền lạnh lùng nói: "Các ngươi nhớ kỹ, phương pháp chế tác nhất định phải giữ kĩ, nếu tiết lộ ra ngoài, ta sẽ không tha cho các ngươi!"
Liễu Nhi cùng Liễu Tráng thành thật đáp ứng, vui mừng cầm bạc rời đi.
Hai thiếu niên rời khỏi Lệ gia đều hưng phấn hận không thể một bước nhảy lên trời.
Liễu Nhi nói: "Còn tưởng rằng thiếu gia chẳng qua chỉ đùa chúng ta mà thôi. Tuy nói là ban thưởng, phỏng chừng cũng không thể nào thưởng nhiều như thế, nào biết đây là sự thật!"
Liễu Tráng cũng nói: "Đúng vậy, ngươi xem mấy người ở điền trang lúc đầu còn rất nhiệt tình, sau lại thấy giấy này khó làm liền không để trong lòng nữa. Cũng may tức phụ khuyên chúng ta nghe lời thiếu gia, miễn là chuyện thiếu gia phân phó, mặc kệ có ban thưởng hay không chúng ta cũng nên nghiêm túc làm theo!"
Nói đến vợ bé nhỏ nhà mình, hai thiếu niên trẻ tuổi khí huyết phương cương không khỏi nhìn nhau nở nụ cười.
Lần này bọn họ có thể làm ra giấy phần lớn đều nhờ vào công lao của người nhà. Các huynh đệ khác đều cùng nhau ra sức, lần này được ban thưởng, mọi người đều có phần.
Bên kia, Liễu Miên Hạ cùng A Từ đem tài sản hiện tại ra tính toán.
Lệ gia quá nghèo, Liễu Miên Hạ đem hai trăm lượng bạc của hồi môn cho Lệ Duệ mượn đi làm buôn bán, trên tay lúc này cũng chỉ còn dư hơn một trăm lượng bạc.
Lệ Duệ lúc đi xa nhà cũng để lại cho Phương bá chút bạc, còn lại chi tiêu thường ngày đều là Liễu Miên Hạ trang trải.
Vừa rồi tiêu một lần hết mười lượng, Liễu Miên Hạ giờ sinh ra cảm giác lo âu. Trong tay y chỉ còn hơn 100 lượng a! Lệ Duệ không ở nhà, y còn phải mua thuốc mỡ cho hai cái lỗ nhỏ bên dưới, nên chỉ có thể lấy ra tiền túi mua về!
Còn có bây giờ sắp tới mùa hè, y phục mùa hè của y chỉ có hai bộ của hồi môn thì làm sao đủ mà mặc đây? Khẳng định phải mua mới, còn cả quần áo mới của Lệ Kiêu và A Từ nữa.
Trên người Lệ Kiêu một đồng tiền cũng không có, A Từ hẳn là có chút tiền riêng, nhưng Liễu Miên Hạ cũng không muốn xài tiền của A Từ. Cho dù hiện tại tạm thời có thể xài tiền của A Từ, nhưng nếu chỉ có ra không có vào thì tiền cũng sẽ hết sạch mà thôi.
Điều quan trọng nhất là Liễu Miên Hạ không muốn ngày nào cũng đau đầu chuyện cơm ăn áo mặc.
Nếu chỉ trông cậy vào thu nhập của cửa hàng quần áo kia là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Điền trang đến mùa thu mới có thể thu hoạch, hơn nữa sản lượng còn thấp như vậy, sau khi nộp thuế và chia cho các hộ dân trong điền trang thì cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực để bán lấy tiền, đủ cho miệng ăn trong nhà đã là không tồi rồi.
Liễu Miên Hạ muốn mở quán ăn, nhưng y lại không có kinh nghiệm, phải đợi Lệ Duệ trở về lại mới có thể mở.
Cau mày suy nghĩ rất lâu, Liễu Miên Hạ cuối cùng linh quang chợt lóe, đúng vậy! Y không phải có cái cửa hàng vải sao? Có thể tìm biện pháp ở đây a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook