Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
-
Chương 99: Lại thấy mạt thế nữ phụ nghịch tập (6)
Editor: HD
Trang Diệc Lam thử đi thăm dò một phen, trái cây chín mọng đầy nước, ngọt mà không ngấy, có thể giải khát.
Vì thế cô hái một ít về cho Hoa Nghiệp Thần ăn.
Trái cây không phải quả độc gây chết người, nhưng dù gì cũng là thực vật sinh trưởng trong rừng hoang vu, những thứ này là thức ăn tăng năng lực giao phối mà động vật thích nhất, đương nhiên tác dụng của nó không khác gì dược tình.
Sau khi hai người ăn xong, hiệu quả của trái cây phát tác, cho nên cứ như vậy ở cùng một chỗ.
Lúc tỉnh dậy Hoa Nghiệp Thần không nói sẽ phụ trách gì gì đó, tính tình hắn vốn lạnh nhạt, đối với chuyện tình nam nữ, hắn không có quá nhiều cảm giác.
Trang Diệc Lam vốn thích hắn, cho dù khi tỉnh lại Hoa Nghiệp Thần muốn chịu trách nhiệm gì đó, cô cũng sẽ không đồng ý, cô chỉ muốn hắn coi trọng mình.
Kết quả Hoa Nghiệp Thần không nói gì cả, giống như hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trang Diệc Lam rất tức giận, sau khi thoát khỏi khu rừng, cô liền rời căn cứ.
Đối với sự rời đi của cô, Hoa Nghiệp Thần không quá để tâm, có điều năm năm sau, khi tứ đại căn cứ mở hội thảo nghiên cứu, Trang Diệc Lam dẫn theo một đứa trẻ giống y hệt Hoa Nghiệp Thần xuất hiện trước mặt hắn.
Hoa Nghiệp Thần không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết đứa trẻ là ai.
Ngay cả con cũng có rồi, dĩ nhiên Hoa Nghiệp Thần phải chịu trách nhiệm.
Nhưng Trang Diệc Lam lại không cần, cô có chỗ ở riêng trong căn cứ. Sau khi họp xong, Trang Diệc Lam liền dẫn đứa nhỏ trở về căn cứ của mình.
Hoa Nghiệp Thần đuổi theo, trải qua một khoảng thời gian dài ở chung, có lẽ bởi vì hai người đã có con. Vì thế Hoa Nghiệp Thần nảy sinh tình cảm với Trang Diệc Lam.
Một màn người đuổi ta truy, cuối cùng Trang Diệc Lam cũng chấp nhận Hoa Nghiệp Thần, sau đó hai người kết hôn.
Điền Mật cực kì may mắn, lúc này không phải năm năm sau, cũng không phải thời gian Hoa Nghiệp Thần đã nảy sinh quan hệ với Trang Diệc Lam. Căn bản là nữ chủ nguyên tác vừa mới hi sinh, thời điểm Hoa Nghiệp Thần và Trang Diệc Lam ra ngoài làm nhiệm vụ khoảng chừng hai tháng nữa.
Cô muốn cảm ơn nam chủ lạnh lùng, hiện tại chưa nảy sinh tình cảm với nữ chủ.
Đồng thời cô cũng có chút đau đầu, nam chủ lạnh nhạt như vậy, cô phải công lược hắn như thế nào đây hả?
Ngồi buồn rầu một hồi, Điền Mật quyết định đi đến đâu tính đến đó.
Dù sao, bây giờ ngay cả khuôn mặt nam chủ cô còn chưa nhìn thấy được, suy nghĩ nhiều chỉ uổng phí công sức.
Cô lái xe trên đường cao tốc, thật ra, cô cũng không rành đường, ban đầu định bảo 0051 chỉ đường, kết quả bị ép mua một cái bản đồ hướng dẫn, trừ 150 tích phân, quyền sử dụng vĩnh viễn.
May mà, cái bản đồ này dùng rất tốt, chỉ cần nhập tên truyện nhân vật chính cùng với thế giới đang ở, là xuất hiện lộ tuyến.
Dựa vào chỉ dẫn trong đầu, cô đi thẳng một mạch tới căn cứ Thần Quang.
Điền Mật nhíu mày, nhìn thấy chiếc xe bên đường đằng trước, trên nóc xe hình như có người vẫy tay với cô.
Cô tăng tốc, rất nhanh liền đến chỗ chiếc xe kia, quả thực có một người, một người đàn ông lôi thôi lếch thếch.
Cô hạ cửa kính xuống, người đàn ông kia ngồi chồm hổm, cười với cô, cô có thể nhìn thấy khóe môi hắn khô nứt, bởi vì nhếch môi, nên nứt toác, chảy ra máu đỏ tươi.
Nhưng hắn lại hết sức vui mừng, không chút để tâm: “Xin chào! Tôi là Dạ Cảnh Lịch! Có thể cho tôi đi chung không?”
Điền Mật nhìn đầu tóc rối loạn của hắn, rối thành một cục, râu ria xồm xoàm nên cô không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhíu nhíu mày, cơ hồ muốn từ chối.
Nhớ lại, dù gì cũng còn hai tiếng nữa mới tới căn cứ Thần Quang, dù sao cũng là một mạng người, đi chung cũng không sao.
Vì thế, cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi muốn tới căn cứ Thần Quang, còn anh? Nếu tiện đường thì tôi tiễn anh một đoạn.”
Dạ Cảnh Lịch gật đầu liên tục: “Tiện đường! Tiện đường! Tôi đang muốn đến căn cứ Thần Quang! Chỉ cần tới căn cứ là được!”
Nói xong, Dạ Cảnh Lịch cẩn thận trượt xuống xe, sau đó mở cửa xe Điền Mật ra, ngồi ở ghế sau.
Điền Mật khởi động xe, mặc dù cô là tang thi, nhưng khứu giác không bị gì nha, không biết Dạ Cảnh Lịch này đã mấy ngày không tắm, cả người phát ra mùi hôi kì lạ rất khó ngửi.
Điền Mật mở cửa kính xe ra, không khí bên ngoài cũng không dễ ngửi hơn là bao.
Điền Mật liền nhíu chặt mày, tra bản đồ xem có trạm xăng nào gần đây không, sau đó nhanh chóng chạy về phía đó.
Dạ Cảnh Lịch cũng biết rõ mùi vị trên người mình, sau khi ngồi lên xe không nói không rằng, lui ở một góc, giống như muốn giảm sự tồn tại của hắn.
Khi đến trạm xăng, Điền Mật lập tức xuống xe, sau đó bảo Dạ Cảnh Lịch xuống xe.
Dạ Cảnh Lịch lắc đầu, nhìn trước trạm xăng có khoảng chừng mười tên tang thi, hắn sợ hãi rụt người lại.
Điền Mật thở dài, dùng uy của bản thân, đuổi tang thi đi.
Khi tất cả tang thi đi rồi, Điền Mật quay đầu hỏi hắn: “Có thể xuống được chưa?”
Dạ Cảnh Lịch từ từ xuống xe, hắn trợn mắt, vẻ mặt không dám tin. Ngón tay run rẩy chỉ vào Điền Mật: “Cô ~ cô làm như thế nào?”
Điền Mật buông tay: “Đây là dị năng của tôi.” Cô mới không ngu ngốc đi nói cho hắn biết cô là tang thi vương.
Dạ Cảnh Lịch phản ứng rất nhanh, ánh mắt tỏa sáng, lập tức tiến lại gần Điền Mật, Điền Mật kinh ngạc lùi về phía sau một bước.
“Dị năng của cô thật khủng bố nha! Chẳng trách một cô gái như cô có thể tồn tại ở mạt thế! Mạt thế này cô là vô địch thiên hạ rồi! Nữ thần! Sau này tôi liền đi theo cô lăn lộn!” Ánh mắt Dạ Cảnh Lịch lấp lánh, vẻ mặt sùng bái Điền Mật.
Đầu Điền Mật đầy hắc tuyến, không ngờ cô lại gặp phải người đàn ông giấy thế này ~
Điền Mật lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn Dạ Cảnh Lịch nói: “Tôi đã đuổi hết tang thi trong trạm xăng đi rồi, hiện tại anh nên đi xử lý thân thể đi, cho anh nửa tiếng, tôi ở chỗ này đợi, sau nửa tiếng tôi liền lái xe rời đi.”
Dạ Cảnh Lịch lập tức đứng thẳng người, căn bản không muốn Điền Mật rời đi, nhưng nhìn bản thân mình, bĩu môi, chính hắn còn ghét bỏ bản thân nữa là.
“Thật sự đã đuổi đi hết rồi chứ? Bên trong không có tang thi chứ?” Dạ Cảnh Lịch nước mắt lưng tròng nhìn Điền Mật, không còn cách nào a, ai bảo hắn không có dị năng.
“Không tin à? Vậy anh ở đây đi, tôi không đợi anh đâu.” Nói xong, Điền Mật liền xoay người ra vẻ muốn đi.
“Ôi chao, trời ơi ~” Dạ Cảnh Lịch vội vàng giơ tay kéo Điền Mật, Điền Mật nghiêng người tránh né, nhíu mày liếc hắn.
“Tôi tin! Tôi tin!”
“Vậy thì bắt đầu tính giờ!” Điền Mật nhìn đồng hồ trên tay, sau đó liếc Dạ Cảnh Lịch một cái.
Dạ Cảnh Lịch lập tức chạy vào trong trạm xăng.
Nửa tiếng sau, một nam sinh cao gầy đi ra khỏi trạm xăng.
Điền Mật nhướng mày, trong mắt hiện lên một chút bất ngờ.
Không ngờ rằng, sau khi Dạ Cảnh Lịch xử lí sạch sẽ, bộ dạng lại dễ nhìn như vậy.
Cũng không biết hắn tìm quần áo ở đâu, áo T-shirt màu xanh, quần jean, đôi giày da, mái tóc ẩm ướt, vẫn còn nhỏ nước, nhưng cơ bản là rất sạch sẽ, râu trên mặt đã cạo. Khuôn mặt của hắn không được coi là quá xuất sắc, nhưng nói chung, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt. Khóe môi của hắn hơi nhếch lên, cho dù không cười cũng làm người ta có cảm giác hắn đang mỉm cười.
Trang Diệc Lam thử đi thăm dò một phen, trái cây chín mọng đầy nước, ngọt mà không ngấy, có thể giải khát.
Vì thế cô hái một ít về cho Hoa Nghiệp Thần ăn.
Trái cây không phải quả độc gây chết người, nhưng dù gì cũng là thực vật sinh trưởng trong rừng hoang vu, những thứ này là thức ăn tăng năng lực giao phối mà động vật thích nhất, đương nhiên tác dụng của nó không khác gì dược tình.
Sau khi hai người ăn xong, hiệu quả của trái cây phát tác, cho nên cứ như vậy ở cùng một chỗ.
Lúc tỉnh dậy Hoa Nghiệp Thần không nói sẽ phụ trách gì gì đó, tính tình hắn vốn lạnh nhạt, đối với chuyện tình nam nữ, hắn không có quá nhiều cảm giác.
Trang Diệc Lam vốn thích hắn, cho dù khi tỉnh lại Hoa Nghiệp Thần muốn chịu trách nhiệm gì đó, cô cũng sẽ không đồng ý, cô chỉ muốn hắn coi trọng mình.
Kết quả Hoa Nghiệp Thần không nói gì cả, giống như hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trang Diệc Lam rất tức giận, sau khi thoát khỏi khu rừng, cô liền rời căn cứ.
Đối với sự rời đi của cô, Hoa Nghiệp Thần không quá để tâm, có điều năm năm sau, khi tứ đại căn cứ mở hội thảo nghiên cứu, Trang Diệc Lam dẫn theo một đứa trẻ giống y hệt Hoa Nghiệp Thần xuất hiện trước mặt hắn.
Hoa Nghiệp Thần không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết đứa trẻ là ai.
Ngay cả con cũng có rồi, dĩ nhiên Hoa Nghiệp Thần phải chịu trách nhiệm.
Nhưng Trang Diệc Lam lại không cần, cô có chỗ ở riêng trong căn cứ. Sau khi họp xong, Trang Diệc Lam liền dẫn đứa nhỏ trở về căn cứ của mình.
Hoa Nghiệp Thần đuổi theo, trải qua một khoảng thời gian dài ở chung, có lẽ bởi vì hai người đã có con. Vì thế Hoa Nghiệp Thần nảy sinh tình cảm với Trang Diệc Lam.
Một màn người đuổi ta truy, cuối cùng Trang Diệc Lam cũng chấp nhận Hoa Nghiệp Thần, sau đó hai người kết hôn.
Điền Mật cực kì may mắn, lúc này không phải năm năm sau, cũng không phải thời gian Hoa Nghiệp Thần đã nảy sinh quan hệ với Trang Diệc Lam. Căn bản là nữ chủ nguyên tác vừa mới hi sinh, thời điểm Hoa Nghiệp Thần và Trang Diệc Lam ra ngoài làm nhiệm vụ khoảng chừng hai tháng nữa.
Cô muốn cảm ơn nam chủ lạnh lùng, hiện tại chưa nảy sinh tình cảm với nữ chủ.
Đồng thời cô cũng có chút đau đầu, nam chủ lạnh nhạt như vậy, cô phải công lược hắn như thế nào đây hả?
Ngồi buồn rầu một hồi, Điền Mật quyết định đi đến đâu tính đến đó.
Dù sao, bây giờ ngay cả khuôn mặt nam chủ cô còn chưa nhìn thấy được, suy nghĩ nhiều chỉ uổng phí công sức.
Cô lái xe trên đường cao tốc, thật ra, cô cũng không rành đường, ban đầu định bảo 0051 chỉ đường, kết quả bị ép mua một cái bản đồ hướng dẫn, trừ 150 tích phân, quyền sử dụng vĩnh viễn.
May mà, cái bản đồ này dùng rất tốt, chỉ cần nhập tên truyện nhân vật chính cùng với thế giới đang ở, là xuất hiện lộ tuyến.
Dựa vào chỉ dẫn trong đầu, cô đi thẳng một mạch tới căn cứ Thần Quang.
Điền Mật nhíu mày, nhìn thấy chiếc xe bên đường đằng trước, trên nóc xe hình như có người vẫy tay với cô.
Cô tăng tốc, rất nhanh liền đến chỗ chiếc xe kia, quả thực có một người, một người đàn ông lôi thôi lếch thếch.
Cô hạ cửa kính xuống, người đàn ông kia ngồi chồm hổm, cười với cô, cô có thể nhìn thấy khóe môi hắn khô nứt, bởi vì nhếch môi, nên nứt toác, chảy ra máu đỏ tươi.
Nhưng hắn lại hết sức vui mừng, không chút để tâm: “Xin chào! Tôi là Dạ Cảnh Lịch! Có thể cho tôi đi chung không?”
Điền Mật nhìn đầu tóc rối loạn của hắn, rối thành một cục, râu ria xồm xoàm nên cô không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhíu nhíu mày, cơ hồ muốn từ chối.
Nhớ lại, dù gì cũng còn hai tiếng nữa mới tới căn cứ Thần Quang, dù sao cũng là một mạng người, đi chung cũng không sao.
Vì thế, cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi muốn tới căn cứ Thần Quang, còn anh? Nếu tiện đường thì tôi tiễn anh một đoạn.”
Dạ Cảnh Lịch gật đầu liên tục: “Tiện đường! Tiện đường! Tôi đang muốn đến căn cứ Thần Quang! Chỉ cần tới căn cứ là được!”
Nói xong, Dạ Cảnh Lịch cẩn thận trượt xuống xe, sau đó mở cửa xe Điền Mật ra, ngồi ở ghế sau.
Điền Mật khởi động xe, mặc dù cô là tang thi, nhưng khứu giác không bị gì nha, không biết Dạ Cảnh Lịch này đã mấy ngày không tắm, cả người phát ra mùi hôi kì lạ rất khó ngửi.
Điền Mật mở cửa kính xe ra, không khí bên ngoài cũng không dễ ngửi hơn là bao.
Điền Mật liền nhíu chặt mày, tra bản đồ xem có trạm xăng nào gần đây không, sau đó nhanh chóng chạy về phía đó.
Dạ Cảnh Lịch cũng biết rõ mùi vị trên người mình, sau khi ngồi lên xe không nói không rằng, lui ở một góc, giống như muốn giảm sự tồn tại của hắn.
Khi đến trạm xăng, Điền Mật lập tức xuống xe, sau đó bảo Dạ Cảnh Lịch xuống xe.
Dạ Cảnh Lịch lắc đầu, nhìn trước trạm xăng có khoảng chừng mười tên tang thi, hắn sợ hãi rụt người lại.
Điền Mật thở dài, dùng uy của bản thân, đuổi tang thi đi.
Khi tất cả tang thi đi rồi, Điền Mật quay đầu hỏi hắn: “Có thể xuống được chưa?”
Dạ Cảnh Lịch từ từ xuống xe, hắn trợn mắt, vẻ mặt không dám tin. Ngón tay run rẩy chỉ vào Điền Mật: “Cô ~ cô làm như thế nào?”
Điền Mật buông tay: “Đây là dị năng của tôi.” Cô mới không ngu ngốc đi nói cho hắn biết cô là tang thi vương.
Dạ Cảnh Lịch phản ứng rất nhanh, ánh mắt tỏa sáng, lập tức tiến lại gần Điền Mật, Điền Mật kinh ngạc lùi về phía sau một bước.
“Dị năng của cô thật khủng bố nha! Chẳng trách một cô gái như cô có thể tồn tại ở mạt thế! Mạt thế này cô là vô địch thiên hạ rồi! Nữ thần! Sau này tôi liền đi theo cô lăn lộn!” Ánh mắt Dạ Cảnh Lịch lấp lánh, vẻ mặt sùng bái Điền Mật.
Đầu Điền Mật đầy hắc tuyến, không ngờ cô lại gặp phải người đàn ông giấy thế này ~
Điền Mật lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn Dạ Cảnh Lịch nói: “Tôi đã đuổi hết tang thi trong trạm xăng đi rồi, hiện tại anh nên đi xử lý thân thể đi, cho anh nửa tiếng, tôi ở chỗ này đợi, sau nửa tiếng tôi liền lái xe rời đi.”
Dạ Cảnh Lịch lập tức đứng thẳng người, căn bản không muốn Điền Mật rời đi, nhưng nhìn bản thân mình, bĩu môi, chính hắn còn ghét bỏ bản thân nữa là.
“Thật sự đã đuổi đi hết rồi chứ? Bên trong không có tang thi chứ?” Dạ Cảnh Lịch nước mắt lưng tròng nhìn Điền Mật, không còn cách nào a, ai bảo hắn không có dị năng.
“Không tin à? Vậy anh ở đây đi, tôi không đợi anh đâu.” Nói xong, Điền Mật liền xoay người ra vẻ muốn đi.
“Ôi chao, trời ơi ~” Dạ Cảnh Lịch vội vàng giơ tay kéo Điền Mật, Điền Mật nghiêng người tránh né, nhíu mày liếc hắn.
“Tôi tin! Tôi tin!”
“Vậy thì bắt đầu tính giờ!” Điền Mật nhìn đồng hồ trên tay, sau đó liếc Dạ Cảnh Lịch một cái.
Dạ Cảnh Lịch lập tức chạy vào trong trạm xăng.
Nửa tiếng sau, một nam sinh cao gầy đi ra khỏi trạm xăng.
Điền Mật nhướng mày, trong mắt hiện lên một chút bất ngờ.
Không ngờ rằng, sau khi Dạ Cảnh Lịch xử lí sạch sẽ, bộ dạng lại dễ nhìn như vậy.
Cũng không biết hắn tìm quần áo ở đâu, áo T-shirt màu xanh, quần jean, đôi giày da, mái tóc ẩm ướt, vẫn còn nhỏ nước, nhưng cơ bản là rất sạch sẽ, râu trên mặt đã cạo. Khuôn mặt của hắn không được coi là quá xuất sắc, nhưng nói chung, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt. Khóe môi của hắn hơi nhếch lên, cho dù không cười cũng làm người ta có cảm giác hắn đang mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook