Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
Chương 101: Lại thấy mạt thế nữ phụ nghịch tập (8)

Editor: HD

Sau đó kích phát dị năng hệ lôi, hiện giờ, dị năng của hắn ở cấp hai, không có tinh hạch của tang thi để hỗ trợ.

Lúc này, tang thi vẫn chưa tiến hóa ra tinh hạch, tất nhiên không có cách giúp tăng cấp.

Thế nhưng dị năng hệ thổ của Trang Diệc Lam đã ở cấp ba, có lẽ bởi vì cô ăn viên thuốc kia, lại có được trí nhớ của kiếp trước, do đó mới dễ dàng thăng cấp như vậy.

Hoa Nghiệp Thần có được dị năng, dĩ nhiên ưu tú hơn quân nhân bình thường là Tập Dận rất nhiều, cũng có khí thế hơn người bình thường.

Bản thân hắn không cần phải tỏ ra uy nghiêm, với năng lực của hắn cũng khiến người ta cảm thấy kinh sợ rồi.

Điền Mật hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó kéo lên khuôn mặt tươi cười, nhìn Dạ Cảnh Lịch nhào tới ôm anh họ của hắn.

Thân thể Hoa Nghiệp Thần cứng ngắc, đối với em họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất sâu đậm. Mặc dù ở phương diện tình cảm nam nữ hắn khá lạnh nhạt, nhưng hắn đặc biệt coi trọng người nhà.

Nhưng mà, ở trước mặt mọi người, hai người đàn ông ôm ôm ấp ấp, khiến hắn vô cùng xấu hổ.

Hoa Nghiệp Thần đẩy Dạ Cảnh Lịch ra, sau đó bước lùi về phía sau một bước.

Kết quả Dạ Cảnh Lịch lại tiến lên, đứng gần hắn, Hoa Nghiệp Thần cao 1m9, mà Dạ Cảnh Lịch cao 1m75, khi đứng trước mặt Hoa Nghiệp Thần, nhìn giống như con chim nhỏ nép vào trong lòng người kia.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hoa Nghiệp Thần, khóe mắt đỏ hồng, vẻ mặt cực kì đáng thương: “Anh họ ~ anh không biết đâu, thiếu chút nữa em đã bị chết đói rồi, không chết đói cũng bị tang thi ăn thịt! Nếu không có nữ thần Mật Mật ~ em thật sự không thể nhìn thấy mặt các người nữa rồi ~ anh anh anh ~” Dạ Cảnh Lịch đáng thương tội nghiệp gào lên.

Gào đến mức khiến Hoa Nghiệp Thần nhíu mày, tuy nhiên, hắn vẫn nghe được trọng điểm trong lời nói của Dạ Cảnh Lịch.

Trọng điểm là, Dạ Cảnh Lịch không có thức ăn, thiếu chút nữa bị tang thi cắn, còn có một người tên Mật Mật, nữ, cứu hắn.

Hoa Nghiệp Thần nhíu mày, được một cô gái cứu, quả thực phù hợp với phong cách của em họ.

Hoa Nghiệp Thần không nhìn Dạ Cảnh Lịch nữa, chuyển tầm mắt ra phía sau hắn, một cô gái tóc ngắn đứng đó, mái tóc mềm mại, gió nhẹ thổi qua, tóc cô nhẹ nhàng phe phẩy, da của cô cực kì trắng, xem ra, khoảng chừng 18 19 tuổi.

Cả người cô hết sức sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta phải nghi ngờ, giống như, cô xuyên không từ trước khi mạt thế đến.

Trong mắt Hoa Nghiệp Thần hiện lên cảnh giác và đề phòng, nhìn Điền Mật chăm chú.

Thấy anh họ nhìn chằm chằm nữ thần của mình, Dạ Cảnh Lịch không đồng tình, lập tức lùi về phía sau mấy bước, che chở cho Điền Mật: “Anh họ, nữ thần Mật Mật của em rất lợi hại đó! Cô ấy ưm…” Lời của hắn còn chưa kịp nói xong, liền bị Điền Mật ở phía sau bịt miệng lại: “Im miệng, anh bị ngốc sao! Dị năng của tôi không được nói lung tung!” Điền Mật nhỏ giọng nói bên tai Dạ Cảnh Lịch.

Hắn cũng không phải đồ ngốc, trái lại, cực kì thông minh, cho nên nhanh chóng hiểu ý Điền Mật, cũng nghĩ tới những vấn đề liên quan.

Điền Mật thấy Dạ Cảnh Lịch gật đầu liên tục, lúc này mới buông tay. Sau đó từ phía sau Dạ Cảnh Lịch đi lên, cô tới trước mặt Hoa Nghiệp Thần, mỉm cười duỗi tay về chỗ hắn: “Xin chào, tôi là Điền Mật, người thành phố G, trên đường đi vô tình gặp Cảnh Lịch.” Xuyên qua mấy thế giới, cô biết cười thế nào sẽ cho người ta cảm giác gì.

Cô lúc này, toàn thân trên dưới tỏa ra sức sống thanh xuân, giống như tính tình không hề bị ảnh hưởng bởi mạt thế.

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 5, kí chủ cố lên!”

Hoa Nghiệp Thần suy nghĩ, cuối cùng giơ tay bắt tay Điền Mật: “Hoa Nghiệp Thần, cám ơn cô đã đưa em họ tôi về đây.” Đây là lần đầu tiên Điền Mật thấy hắn mở miệng nói chuyện, quả thực là một người lạnh lùng, cũng may, cô từng công lược nam chủ có tính cách như vậy.

“Anh họ, nữ thần Mật Mật rất lợi hại, đúng rồi, chúng ta ở đâu? Đi tới chỗ ở trước đi, rồi em sẽ nói cho anh biết nữ thần Mật Mật lợi hại cỡ nào.” Dạ Cảnh Lịch đi tới chỗ hai người, nhếch môi, vẻ mặt ngốc nghếch.

Hoa Nghiệp Thần gật đầu, ý bảo bọn họ theo hắn lên xe.

Hoa Nghiệp Thần chở bọn họ tới thẳng nhà Hoa gia, mẹ Hoa đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Dạ Cảnh Lịch bước xuống, vội vàng đi lên đón.

Dạ Cảnh Lịch lập tức nhảy vào trong lòng mẹ Hoa: “Mợ! Rốt cuộc cháu cũng nhìn thấy người rồi! Cháu nhớ người muốn chết!”

Vẻ mặt mẹ Hoa vô cùng đau lòng ôm chặt Dạ Cảnh Lịch, có thể nhìn ra, mẹ Hoa thực lòng yêu thương Dạ Cảnh Lịch: “Lịch Lịch ngoan! Không có chuyện gì rồi! Về nhà là tốt rồi! Về nhà là tốt rồi!” Bà vỗ lưng Dạ Cảnh Lịch an ủi hắn, sau đó đẩy Dạ Cảnh Lịch ra.

Sắc mặt mẹ Hoa thay đổi, vỗ mạnh một cái vào vai Dạ Cảnh Lịch: “Tiểu tử thối! Bảo cháu đừng ra ngoài, không được ra ngoài, cháu cứ nhất quyết đòi đi, còn nói muốn thư giản! Thư giản được chưa? Thoải mái chưa? Hả? Thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn! Cháu ---” Mẹ Hoa mắng một trận, cuối cùng bật khóc.

Dạ Cảnh Lịch vội vàng ôm mẹ Hoa an ủi: “Mợ, mợ, cháu sai rồi, về sau cháu không chạy loạn nữa đâu!”

“Thật sao?” Mẹ Hoa lau nước mắt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.

“Thật mà! Thật mà! Trân châu cũng không thực như vậy!” Dạ Cảnh Lịch gật đầu liên tục, chỉ sợ gật đầu chậm một chút, mẹ Hoa sẽ khóc, trời biết, hắn cực kì sợ nước mắt của mợ nhà mình.

Nghe Dạ Cảnh Lịch nói xong, mẹ Hoa mới ngừng khóc.

Bà nhìn thấy Điền Mật, cảm thấy bản thân đã mất hết hình tượng trước mặt người ngoài, mẹ Hoa xấu hổ cười cười: “Cô gái này là?”

“Mợ, đây là nữ thần Mật Mật của cháu, nếu không có nữ thần Mật Mật, mợ thực sự không nhìn thấy cháu nữa đâu!” Điền Mật hơi há miệng, còn chưa kịp nói, đã bị Dạ Cảnh Lịch giành nói trước. Thấy hắn mở miệng đóng miệng đều là nữ thần Mật Mật, đầu Điền Mật đầy hắc tuyến.

Cô cười cười nhìn mẹ Hoa: “Hoa phu nhân, xin chào, tôi là Điền Mật, người thành phố G, cha mẹ của tôi đều bị nhiễm virus, cho nên chỉ còn một mình, trên đường vô tình gặp Cảnh Lịch.”

Nghe thấy Điền Mật chỉ có một mình, còn cứu Dạ Cảnh Lịch, lúc này bà tiến lên kéo tay Điền Mật: “Không sao rồi, về sau cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, chúng tôi sẽ là người nhà của cháu.”

“Cám ơn Hoa phu nhân, có điều trước khi vào tôi muốn nói, cho tôi ở chỗ nào cũng được, dị năng của tôi đặc biệt, có thể làm cho tang thi đi đường vòng, bọn họ không cắn tôi.” Nửa câu đầu Điền Mật nói cho mẹ Hoa nghe, nhưng nửa câu sau lại quay đầu nhìn Hoa Nghiệp Thần nói.

Điền Mật nói xong, mẹ Hoa kinh ngạc trợn trừng mắt, trong mắt Hoa Nghiệp Thần cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương