Cá Trong Lồng
Chương 4


Sau khi biết Bách Hành là người nhà họ Bách thì mọi chuyện lại dễ dàng, Hạ Linh quan hệ rộng rãi, nếu Bách Hành chỉ là một sinh viên bình thường, muốn tìm được cũng có chút khó khăn, nhưng muốn hỏi thăm về Bách gia thì lại không quá khó khăn như thế.


Rất nhanh, anh từ đồng nghiệp biết được thông tin Bách Hành đang học ngành quản lý tài chính ở đại học B, thậm chí anh còn biết được Bách Hành không đi du học là vì lưu luyến người nhà, người Bách gia trước giờ luôn đối với cậu muốn gì có đó, tuổi Bách Hành cũng không lớn, nên cũng đồng ý để cậu học xong đại học trong nước sau đó mới đưa cậu ra nước ngoài học tiếp.


Hạ Linh cảm thấy người Bách gia che chở Bách Hành quá mức như thế cũng không phải chuyện tốt, cũng đã hai mươi tuổi rồi, còn được bảo vệ chặt chẽ như thế, nếu sau này gặp chuyện không như ý có lẽ sẽ không gượng dậy nổi, nghĩ lại thì, Bách Hành làm người nhà họ Bách, cả đời đều sống trong ngon ngọt, tất nhiên không cần phải chịu đựng "mưa gió", dù sao cũng không đến phiên người bình thường như anh nghi ngờ cách sống của người có tiền.


Rất nhanh đồ trang sức đã giao đến cửa.


Những người giàu có người phục vụ, căn bản không cần tự mình đến quầy, đặc biệt là ngành trang sức, bất kỳ mẫu mã mới nào được đưa ra thị trường đều sẽ được chủ động đưa tới tận nơi để họ lựa chọn, thậm chí, mỗi khi có sự kiện quan trọng, vì mở rộng danh tiếng của thương hiệu, sẽ vội vàng đưa tới tận nơi mong bọn họ lựa chọn nó để tham dự.



Hạ Linh nhớ năm trước công ty có từng ra một mẫu vòng cổ, mời vị siêu sao quốc tế đeo đi thảm đỏ, cái vòng đó được tặng không chưa tính, còn phải xuất 500 vạn, thu về thêm được chút danh tiếng.


Bách Hồng là khách hàng lớn của công ty, chuyên viên phụ trách giao trang sức là Phùng Tiểu Phượng, 30 tuổi, Hạ Linh gọi cô là chị tiểu Phượng.


"Cậu muốn chị mang cậu theo, đừng có gây chuyện là được, còn nữa, nhớ kỹ, lát nữa không được gọi chị là chị tiểu Phượng….

"

Hạ Linh cười ngắt lời cô, "Em biết rồi, gọi chị lại Zoie.

"

Để nghe tây hơn, các chuyên viên đều có tên tiếng Anh riêng, chị Phùng thấy tên thật của mình quá mộc mạc, không cho phép người khác ở trước mặt khách hàng gọi tên thật của cô.


Phùng Tiểu Phượng lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.


Hai người xuống xe trước biệt thự ngoại ô, nhân viên bảo vệ ở cổng biết Phùng Tiểu Phượng, thông báo cho chủ nhà, sau đó liền mở cửa cho họ vào.


"Người nhà họ Bách quán hệ không tồi, nếu không phải công tác việc quá bận rộn, đều sẽ về nhà ở, nhưng tôi tới đây nhiều lần, chỉ thấy qua cháu trai nhỏ của Bách Hồng.


"

Cháu trai nhỏ của Bách Hồng chính là Bách Hành, Hạ Linh có chút hứng thú, "Chị nhìn thấy bao nhiêu lần thế?"

“Một lần,” Phùng Tiểu Phượng thuận miệng đáp, “Chỉ thấy quá bóng lưng, chưa từng nhìn thấy mặt, chị nghe nói Bách gia bảo vệ cậu ấy rất chặt chẽ, hai năm trước cánh truyền thông chụp được ảnh của cậu ấy, Bách gia dùng quán hệ gỡ xuống, sau đó không còn ai dám chụp lại nữa.

"

Hạ Linh không dám để lộ mục đích lần này đi theo đến đây, cũng không nói với Phùng Tiểu Phượng chuyện mình từng gặp Bách Hành, dù sao chuyến đi này anh nhiều ít cũng lấy việc công làm việc tư, chỉ là có hơi thất vọng, một màn "ngẫu nhiên gặp gỡ" xem ra hôm nay không thể diễn được.


Hai người dưới sự dẫn dắt của bảo an vòng qua trang viên nhỏ trước biệt thự, nhà họ Bách cực kỳ có hơi thở của nghệ thuật, hoa trong trang viên đều là giống quý hiếm, chỉ một góc lan hồ điệp tươi tốt, Hạ Linh ở trên mạng thấy nó "xào" đến 5 vạn một cành, mà nơi này lại có cả một góc nhỏ, anh đơn giản ước lượng, nếu anh không cẩn thận dẫm phải cái gì đó, phỏng chừng ba tháng lương sẽ bay mất.


Anh đang thưởng thức khu vườn của người có tiền, mới vừa vòng qua đài phun nước, nâng mắt lên, trên bãi cỏ cách đấy không xa một bóng người đột nhiên xông vào tầm mắt anh.



Dưới ánh mặt trời chói chang, trên bãi cỏ xanh mướt, giữa những bông hoa rực rỡ, trước giá vẽ, Bách Hành mặc một chiếc hoodie rộng rãi màu lam nhạt, bên cạnh cậu là đủ loại thuốc màu, cậu hơi khom lưng cầm cọ vẽ vẽ gì đó lên khung vải, có lẽ màu sắc chưa được như ý muốn, đôi lông mày nhăn lại, môi đỏ mím chặt, biểu cảm sinh động như thế, càng thêm vẻ hoạt sắc sinh hương, làm cho những bông hoa trong vườn cộng lại cũng không đẹp bằng cậu.


Phùng Tiểu Phượng cũng nhìn chằm chằm cậu.


Ánh mắt hai người nóng bỏng cực kỳ, đến nỗi Bách Hành phải quay qua nhìn hai người.


Bốn mắt giao nhau, Hạ Linh nhìn thấy đôi mắt Bách Hành lóe lên, cậu đúng là không biết che giấu cảm xúc, khuôn mặt xinh đẹp để lộ mấy phần kính ngạc, mở miệng nói, "Là anh….

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương