Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền
-
Chương 8
Vào đến cửa cung, Du Thiên Linh vẫn ngồi trên lưng ngựa như cũ, không hề có chút tính toán nào muốn dừng lại xuống ngựa. Thời Hoài Kim có chút thấp thỏm đi theo nàng, tuy rằng hắn chưa từng được vào cung, nhưng cũng biết rằng hoàng cung là trọng địa không có thủ dụ là không thể cưỡi ngựa trong cung, tự tiện cưỡi ngựa chính là mạo phạm thiên uy đó là trọng tội.
Hắn chần chờ cuối cùng vẫn kêu một tiếng: “Công chúa.”
Du Thiên Linh quay đầu nhìn hắn: “Như thế nào?” Bộ dáng kia tựa hồ không mảy may cảm thấy mình cưỡi ngựa trong cung có cái gì không đúng.
Thời Hoài Kim suy nghĩ, mặc kệ. Mới vừa rồi thị vệ cũng không có cản nàng, nghĩ đến nàng có đặc quyền ở trong cung , nếu hắn lắm miệng nhắc nhở, ngược lại có vẻ như hắn đang xen vào việc của người khác, sợ rằng sẽ chọc nàng khó chịu.
Hắn nói: “Công chúa điện hạ có sáu vị hoàng huynh đi? Chư vị hoàng tử hôm nay cũng ở đây sao?”
Du Thiên Linh gật đầu: “Ở đây, phụ mẫu cùng nhóm ca ca của ta đều ở đây.” Dứt lời nàng liếc mắt đánh giá hắn một cái, cười trấn an nói, “Không cần sợ, sáu người bọn họ cũng chỉ dùng để bài trí, lần đầu ngươi vào cung, bọn họ tới đây liếc mắt xem ngươi một cái mà thôi, có ta ở đây, bọn họ không dám làm khó ngươi.”
Từ nhỏ bên người nàng lúc nào cũng có sáu vị ca ca, đi đến nơi nào cũng giống như tự mang theo sáu cái nắm đấm, không ai không sợ nàng. Phò mã của nàng như vậy, đương nhiên cũng sợ sáu vị ca ca của nàng, có thể lý giải.
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Ta không có ý tứ này, công chúa điện hạ khoan dung rộng lượng, nói vậy sáu vị hoàng tử cũng là như thế. Chỉ là ta nghe nói sáu vị hoàng tử và công chúa đều cùng một mẹ đẻ ra, bên trong hậu cung của bệ hạ cũng chỉ có một mình Hoàng Hậu nương nương, đúng là chuyên tình đế vương trăm năm khó gặp.”
Du Thiên Linh nghe xong cười ha ha, một chút cũng không kiêng kỵ tiết lộ những chuyện đáng xấu hổ của lão cha nhà mình: “Nơi nào a, là nương ta quá hung hãn, cha ta mới không dám nạp thiếp.” Dứt lời còn hứng thú nói, “Trước khi làm hoàng đế, cha ta cũng là thổ hoàng một phương, phía dưới tự nhiên cũng có người khuyên ông mở rộng hậu viện, còn mời cha ta đi uống rượu, sau đó hiến mỹ nhân cho ông, kết quả nương ta biết, trực tiếp đánh gãy chân cha ta! Tuy rằng hiện tại dưỡng tốt rồi, nhưng cha ta cũng không dám động tâm tư lần nữa. Nhưng nương ra cũng là người biết tranh đua, liên tiếp sinh bảy huynh đệ chúng ta, không ai dám nhắc lại chuyện nạp thiếp với cha ta.”
Thời Hoài Kim lớn lên ở kinh thành, Huệ An Hầu phủ lại trọng lễ giáo, cho dù phụ thân hắn không ham mê tửu sắc nhưng cũng có tới ba phòng tiểu thiếp, hắn nghe xong lời này sao dám nói không kinh ngạc, thế gian này lại vẫn có đôi phu thê như vậy? Nhưng nhìn vị công chúa không giống bình thường này, hắn cảm thấy không gì là không có khả năng.
“Nguyên lai là như vậy…… Hoàng Hậu nương nương cũng là nữ kiệt trùm khăn.”
Du Thiên Linh nhưng thật ra rất lấy làm tự hào về mẫu thân: “Đó là đương nhiên, nương là người dạy võ nghệ cho bảy huynh đệ chúng ta.” Dứt lời, nàng hướng hắn vứt một cái mị nhãn, “Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không động thủ đánh ngươi, ngươi tuấn như vậy, ta luyến tiếc đánh ngươi bị thương.”
Du Thiên Linh tuy lang thang, nhưng bộ dáng xinh đẹp, mặt mày linh động khi đùa giỡn nam nhân, lại có một phen phong tình khác.
Thời Hoài Kim không có mấy lần được tiếp xúc với nữ tử, tính tình lại thanh lãnh, gặp được cảnh như vậy cũng khó tránh khỏi sẽ không được tự nhiên, trên mặt hơi nóng, hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Công chúa là người biết phân biệt đúng sai, mà ta cũng sẽ không bất trung với công chúa, công chúa đương nhiên sẽ không dùng võ với ta, ta không sợ.”
Thế gian này hiếm khi có thể gặp được người nói chuyện chạm đến tâm can, Du Thiên Linh càng thêm vừa lòng về hắn: “Lời này rất hợp ý ta, chọn ngươi quả nhiên không sai.”
Thời Hoài Kim nhoẻn miệng cười, bộ dáng thật thuận theo.
Hai người tới trước điện mới xuống ngựa, mà đám người Du Bá Thiên đã chờ ở cửa , nhìn thấy Du Thiên Linh mang theo Phò mã trở lại, mỉm cười hớn hở đón nhận : “Nữ nhi, đã trở lại.”
Du Thiên Linh lên tiếng, giới thiệu cho Thời Hoài Kim nói: “cha ta, nương ta, sáu vị ca ca, Du Đại, Du Nhị mãi cho đến Du Lục, nhớ cho tốt. Đúng rồi, Ngũ ca cùng lục ca cũng là song bào thai, chỉ là bọn họ lớn lên không giống nhau.”
Thời Hoài Kim nhìn mọi người vây quanh mình thì có chút ngốc lăng, đây đâu giống như tiến cung diện thánh , thế nhưng so với gặp nhạc phụ nhạc mẫu bình thường còn muốn tùy ý hơn. Thẳng đến khi Du ngũ cùng Du Lục hướng hắn gật đầu, hắn mới hồi phục tinh thần , vội vàng hành lễ theo quy củ nói: “Khấu kiến bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, chư vị hoàng tử.”
Du Bá Thiên hòa ái dễ gần nói: “Tới tới tới, vào đi, dọc theo đường đi cưỡi ngựa cũng mệt mỏi rồi, vào trong điện rồi nói.”
Thời Hoài Kim có chút hốt hoảng đi theo. Hoàng thượng là một nam tử cao lớn cường tráng, vẫn là một bộ dáng to lớn như tùng, mà sáu vị hoàng tử đi theo ông, cũng đều có thân hình cao lớn, dung mạo sáng rõ. Nhưng vị Hoàng Hậu nương nương bưu hãn vô cùng trong lời đồn, dáng người lại nhỏ nhắn mềm mại, tư thái đẹp đẽ cao quý , gần năm mươi tuổi nhưng chỉ giống thiếu phụ nhân 30 tuổi, khi cười rộ lên thì ôn nhu dễ gần.
Cửa điện đóng lại, Du Bá Thiên nói cùng Thời Hoài Kim : “Vào cửa Du gia, về sau chính là người của Du gia, người trong nhà không có nhiều quy củ như vậy, thời điểm không có người ngoài kêu cha, nương là được rồi.”
Thời Hoài Kim nghe vậy sợ hãi nói: “Bệ hạ là quân, vãn bối là thần tử, quân thần chi lễ không dám bỏ.”
Một bên Hoàng Hậu dịu dàng nói: “Cái gì bệ hạ, nương nương, không phải chỉ là cách xưng hô. Người khác phục ngươi liền kính ngươi gọi một tiếng bệ hạ, không phục ngươi còn không phải lén lút mắng một câu hôn quân. Cách xưng hô cũng không quan trọng, quan trọng là tâm ý.”
Thời Hoài Kim nhìn về phía Du Thiên Linh, Du Thiên Linh mỉm cười với hắn, không nói chuyện, giống như tùy ý hắn. Hắn do dự nửa ngày, mới hạ thân, cuối cùng gọi: “Cha, nương.”
Du Bá Thiên nghe tiếng gọi này ha ha cười, vỗ mạnh lên vai hắn: “Tốt, đúng là người Du gia ta, nữ nhi ta không nhìn lầm! Nhập tọa đi, đừng đứng.”
Thời Hoài Kim nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, giống như vừa vượt qua khảo nghiệm nào đó. Chỉ là chưởng lực này của bệ hạ cũng không thể khinh thường, bả vai hắn đã có chút tê rần, nhưng hắn chỉ dám động động một chút để giảm bớt cảm giác tê rần, không dám duỗi tay đi xoa.
Thế nhưng Du Thiên Linh bên cạnh lại phát hiện ra, duỗi tay xoa xoa giúp hắn, kêu Du Bá Thiên nói: “Cha, không có việc gì cũng đừng dùng bàn tay gấu kia của người vỗ vai người khác, người cho rằng Phò mã của con da dày thịt béo giống như sáu người con của cha a.”
Chơi xấu bị khuê nữ phát hiện, Du Bá Thiên lấy lòng cười: “Nhìn cánh tay của ta này, quản không được chính mình, lần tới nhất định không được như vậy.” Bình sinh lần đầu nhìn thấy hiền tế, tuy rằng trước đó nữ nhi đã phân phó không thể dọa người sợ , nhưng ông làm nhạc phụ dù sao cũng phải thể hiện ra vài phần uy phong khiến hắn kinh sợ một chút a, nếu không thật mất mặt.
Du Thiên Linh không để ý đến ông, mang theo Thời Hoài Kim ngồi xuống, bàn tay xoa đầu vai hắn: “Còn đau không?”
Trong lòng bàn tay nàng dường như có một nguồn nhiệt không ngừng cuồn cuộn truyền đến, rõ ràng cách một lớp xiêm y, lại giống như đang xoa nắn làn da của hắn. Đối với sự quan tâm của nàng, trong lòng Thời Hoài Kim có chút kích động không thể nói thành lời, hắn đang muốn mở miệng nói không đau, Du Tứ đối diện mở miệng trước.
Hắn nói: “Thiên Linh, muội nói lời này không đúng rồi, tại sao chúng ta lại da dày thịt béo? Một chưởng của cha hạ xuống, sáu huynh đệ chúng ta ai cũng chịu không nổi a, huống chi là hai chưởng đâu! Muội phu nhất định vô cùng đau đớn đi?” Dứt lời mắt nhỏ chớp chớp nhìn Thời Hoài Kim.
Du Bá Thiên vừa nghe thế, ông cầm luôn lấy trái lê trước mắt ném về phía Du Tứ : Sốt ruột nói lung tung! Ngươi nói nhiều như vậy! Còn dám châm ngòi quan hệ cha con chúng ta.
Du Tứ trốn rất nhanh, duỗi cánh tay tiếp được trái lê, đưa lên miệng cắn một ngụm, nhai đến thơm ngọt: “Tạ ơn cha đã ban thưởng! Thật ngọt!”
Du Bá Thiên tức giận tới muốn vén tay áo, vẫn là Hoàng Hậu đúng lúc quát lớn : “Được rồi được rồi, còn không ăn cơm, các ngươi suốt ngày làm ầm ĩ không ngừng.”
Lúc này Du Bá Thiên mới không cam lòng buông tay áo xuống, ngược lại nhìn về phía Thời Hoài Kim, thập phần thân thiết cười: “Hiền tế, không làm đau ngươi đi? Một chưởng này của ta cũng không phải cố ý.” Cái gì hiền tế với không hiền tế, nhất định không được chọc giận nữ nhi!
Thời Hoài Kim chưa bao giờ gặp qua phụ mẫu huynh đệ như vậy, nghe vậy từ trong ngây ngốc xoay người lại, vội trả lời: “Không sao, bệ…… hành động này của cha là coi con như người trong nhà, người ra tay có bao nhiêu nặng, đó là có bao nhiêu coi trọng, chính là nặng hơn một chút, tiểu tế cũng có thể chịu nổi.”
Du Bá Thiên vừa nghe liền kinh ngạc: Một câu đã hóa giải sự việc, tài ăn nói này, trách không được có thể lừa gạt được nữ nhi tính tình quật cường của ông, có chút bản lĩnh, nói chuyện đúng là khiến người ta cảm thấy thư thái.
Bên kia, Du Đại đập bàn nói: “Nói rất đúng! Muội phu, với tài ăn nói này của ngươi, đại ca trước kính ngươi một ly.”
Thời Hoài Kim chưa từng uống rượu, nhưng Đại hoàng tử kính rượu, hắn sao dám không tiếp, liền bưng chén rượu lên kính lại.
Hắn vừa nâng chén rượu lên liền bị Du Thiên Linh bên cạnh áp xuống , nàng nói: “Đừng bắt chàng uống rượu, chàng uống không được.”
Thời Hoài Kim quay đầu, có chút kinh ngạc về sự săn sóc của Du Thiên Linh, vội nói: “Không có việc gì, uống một chút cũng không sao.”
Du Thiên Linh thực bá đạo, nói không cho hắn uống liền không cho hắn uống, tự mình rót cho hắn một ly trà đẩy qua: “Lấy trà thay rượu đi. Vào cửa Du gia nhà ta, ngươi không cần ủy khuất chính mình, chuyện không làm được, hoặc không muốn làm thì không cần làm, không ai trách ngươi, cũng không ai dám sinh sự. Minh bạch?”
Thời Hoài Kim đối diện với hai tròng mắt nghiêm túc của nàng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, đương nhiên là hắn hiểu ý tứ của nàng, nàng đang thực hiện lời hứa ngày đó, cho hắn một cuộc sống tùy ý làm bậy.
Hắn cười nói: “Ý tứ công chúa ta hiểu, chỉ là đại ca thưởng thức ta, trong lòng ta cảm kích, uống một chén cũng không sao, cũng không có nửa phần không muốn.”
Du Thiên Linh nghe xong không hé răng, Du Đại kinh ngạc nói: “Ngươi không thể uống rượu a? Nói thẳng ra đó là, người trong nhà không cần khách sáo với những nghi thức xã giao đó, sẽ không ai trách ngươi.”
Thời Hoài Kim nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên một loại cảm động không tên. Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt, Thời Hoài Kim lại cảm thấy phụ mẫu huynh đệ Du Thiên Linh còn muốn đối xử chân thành khoan dung hơn so với phụ mẫu huynh đệ của chính mình.
“Kỳ thật thật sự không sao. Từ lúc ở trong bụng mẹ ta không được dưỡng tốt, khi còn bé bệnh tật ốm yếu, hiện tại đã khá hơn nhiều, uống chút rượu cũng không sao.”
Du Đại nói: “Như vậy a…… Không có việc gì, ngự y nhàn rỗi trong cung có một đống, đuổi bọn họ ra ngoài điều dưỡng cho ngươi một chút sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”
Du Bá Thiên gật đầu: “Ừ, đem kia cái gì mà Khúc thái y, Hoàng thái y đều đưa đến phủ Phò mã đi, cố gắng điều dưỡng cho tốt.”
Thời Hoài Kim nghe vậy trong lòng càng ấm áp, trái tim treo ngược rốt cuộc cũng được thả về vị trí cũ. Kỳ thật khi tới hắn rất thấp thỏm, gia thế nhà hắn không xuất chúng, lại không được phụ mẫu yêu thích, tuy tự nhận tài học cũng không thua kém đệ đệ, nhưng hắn sợ bệ hạ cùng nương nương sẽ ngại hắn thân mình không tốt. Mà hiện giờ xem ra, người nhà công chúa hoàn toàn khác biệt với những người thế tục khác, rộng rãi bình dị và gần gũi. Kỳ thực hắn đã chuẩn bị câu trả lời cho rất nhiều câu hỏi , nhưng hiện giờ những sự lo lắng đó càng không đáng nhắc đến, không uổng công hắn mạo hiểm mưu cầu mối hôn sự này.
Hắn thấp giọng nói: “Đa tạ công chúa.”
Du Thiên Linh đang gặm đùi gà nghe vậy quay đầu lại: “Hả?”
Thời Hoài Kim mỉm cười với nàng, lấy một cái đùi gà qua, dùng dao nhỏ cắt thịt thành những miếng thịt nhỏ đưa cho nàng, nói: “Đa tạ công chúa vì đã lựa chọn ta.”
Du Thiên Linh tâm thô, không phát giác ra trong lời nói của hắn có tình ý, vừa nhìn thấy hắn đưa đĩa thịt qua thì ánh mắt đã sáng lên, thầm than người kinh thành ăn thịt đúng là chú ý nhiều thật, nhưng ăn như vậy cũng tiện hơn rất nhiều. Nàng không khách khí tiếp nhận đĩa thịt, không thèm để ý nói: “Về sau ngươi gọi ta là Thiên Linh đi, công chúa gì đó nghe thật quái lạ.”
Thiên Linh? Hai chữ ở bên miệng đảo một vòng, lại có chút vị ngọt nhè nhẹ. Thời Hoài Kim mím môi, nói: “Ừ, về sau người cũng gọi ta là Hoài Kim thì được rồi.”
Du Thiên Linh nghe vậy khóe môi cong lên, không đứng đắn nói: “Nhưng ta muốn gọi ngươi là tiểu mỹ nhân thì làm sao bây giờ?” Dứt lời bàn tay còn không an phận mà nhéo một cái lên eo hắn.
Vị trí eo của nam nhân là mẫn cảm nhất, thân mình Thời Hoài Kim run lên, trên mặt không nhịn được nóng lên, uống ngụm trà che dấu: “Tùy ý người.”
Du Thiên Linh ha ha cười, gắp thêm miếng đậu hũ đặt trong chén cho hắn, đang muốn kẹp một khối cho chính mình, nhìn thấy Du Tam đối diện làm mặt quỷ với nàng, sau đó đứng dậy đi đến phòng nghỉ, hướng nàng vẫy tay.
Du Thiên Linh nhíu mày theo sau, vừa vào phòng liền hỏi nói: “Chuyện gì?”
Du Tam tiến đến bên người nàng, nhỏ giọng nói: “Thiên Linh, có chuyện này tam ca cần nhắc nhở ngươi một chút.” Dứt lời, còn lộ ra một bộ dáng khó có thể mở miệng.
Du Thiên Linh không kiên nhẫn nói: “Có rắm mau phóng.”
Lúc này Du Tam mới nói: “Thân thể nam nhân kia không tốt, tương lai có thể sinh dưỡng sao? Tam ca không có ý tứ ghét bỏ hắn, chỉ là quan tâm tới hạnh phúc tương lai của muội.”
Du Thiên Linh trợn trắng mắt: “Hắn là nam nhân, còn cần hắn sinh dưỡng?”
Du Tam xua xua tay: “Tam ca không có ý tứ này, hắn không cần sinh nhưng người gieo hạt là hắn a! Nếu phương diện kia hắn không được, sẽ khổ muội, muội nghiệm qua chưa a?”
Này còn chưa có thành thân đâu, làm sao Du Thiên Linh dám chạm vào hắn, nàng đối với chuyện nam nữ thực sự cũng không hiểu, hỏi tam ca nói: “Việc này còn có không được?”
Du Tam gật đầu: “Còn không phải sao, vì thế muội nên thận trọng, phải kiểm tra hắn.”
Du Thiên Linh nghĩ tới Thời Hoài Kim tú sắc khả xan (vẻ đẹp khiến người ta không biết no đói), nuốt nước miếng: “Này không ổn đi……”
Du Tam xúi giục nàng: “Có cái gì không tốt, mua hàng hóa còn có thể trả lại , nên kiểm tra hàng trước.”
Du Thiên Linh lại suy nghĩ, nói: “Vậy được rồi……”
Hắn chần chờ cuối cùng vẫn kêu một tiếng: “Công chúa.”
Du Thiên Linh quay đầu nhìn hắn: “Như thế nào?” Bộ dáng kia tựa hồ không mảy may cảm thấy mình cưỡi ngựa trong cung có cái gì không đúng.
Thời Hoài Kim suy nghĩ, mặc kệ. Mới vừa rồi thị vệ cũng không có cản nàng, nghĩ đến nàng có đặc quyền ở trong cung , nếu hắn lắm miệng nhắc nhở, ngược lại có vẻ như hắn đang xen vào việc của người khác, sợ rằng sẽ chọc nàng khó chịu.
Hắn nói: “Công chúa điện hạ có sáu vị hoàng huynh đi? Chư vị hoàng tử hôm nay cũng ở đây sao?”
Du Thiên Linh gật đầu: “Ở đây, phụ mẫu cùng nhóm ca ca của ta đều ở đây.” Dứt lời nàng liếc mắt đánh giá hắn một cái, cười trấn an nói, “Không cần sợ, sáu người bọn họ cũng chỉ dùng để bài trí, lần đầu ngươi vào cung, bọn họ tới đây liếc mắt xem ngươi một cái mà thôi, có ta ở đây, bọn họ không dám làm khó ngươi.”
Từ nhỏ bên người nàng lúc nào cũng có sáu vị ca ca, đi đến nơi nào cũng giống như tự mang theo sáu cái nắm đấm, không ai không sợ nàng. Phò mã của nàng như vậy, đương nhiên cũng sợ sáu vị ca ca của nàng, có thể lý giải.
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Ta không có ý tứ này, công chúa điện hạ khoan dung rộng lượng, nói vậy sáu vị hoàng tử cũng là như thế. Chỉ là ta nghe nói sáu vị hoàng tử và công chúa đều cùng một mẹ đẻ ra, bên trong hậu cung của bệ hạ cũng chỉ có một mình Hoàng Hậu nương nương, đúng là chuyên tình đế vương trăm năm khó gặp.”
Du Thiên Linh nghe xong cười ha ha, một chút cũng không kiêng kỵ tiết lộ những chuyện đáng xấu hổ của lão cha nhà mình: “Nơi nào a, là nương ta quá hung hãn, cha ta mới không dám nạp thiếp.” Dứt lời còn hứng thú nói, “Trước khi làm hoàng đế, cha ta cũng là thổ hoàng một phương, phía dưới tự nhiên cũng có người khuyên ông mở rộng hậu viện, còn mời cha ta đi uống rượu, sau đó hiến mỹ nhân cho ông, kết quả nương ta biết, trực tiếp đánh gãy chân cha ta! Tuy rằng hiện tại dưỡng tốt rồi, nhưng cha ta cũng không dám động tâm tư lần nữa. Nhưng nương ra cũng là người biết tranh đua, liên tiếp sinh bảy huynh đệ chúng ta, không ai dám nhắc lại chuyện nạp thiếp với cha ta.”
Thời Hoài Kim lớn lên ở kinh thành, Huệ An Hầu phủ lại trọng lễ giáo, cho dù phụ thân hắn không ham mê tửu sắc nhưng cũng có tới ba phòng tiểu thiếp, hắn nghe xong lời này sao dám nói không kinh ngạc, thế gian này lại vẫn có đôi phu thê như vậy? Nhưng nhìn vị công chúa không giống bình thường này, hắn cảm thấy không gì là không có khả năng.
“Nguyên lai là như vậy…… Hoàng Hậu nương nương cũng là nữ kiệt trùm khăn.”
Du Thiên Linh nhưng thật ra rất lấy làm tự hào về mẫu thân: “Đó là đương nhiên, nương là người dạy võ nghệ cho bảy huynh đệ chúng ta.” Dứt lời, nàng hướng hắn vứt một cái mị nhãn, “Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không động thủ đánh ngươi, ngươi tuấn như vậy, ta luyến tiếc đánh ngươi bị thương.”
Du Thiên Linh tuy lang thang, nhưng bộ dáng xinh đẹp, mặt mày linh động khi đùa giỡn nam nhân, lại có một phen phong tình khác.
Thời Hoài Kim không có mấy lần được tiếp xúc với nữ tử, tính tình lại thanh lãnh, gặp được cảnh như vậy cũng khó tránh khỏi sẽ không được tự nhiên, trên mặt hơi nóng, hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Công chúa là người biết phân biệt đúng sai, mà ta cũng sẽ không bất trung với công chúa, công chúa đương nhiên sẽ không dùng võ với ta, ta không sợ.”
Thế gian này hiếm khi có thể gặp được người nói chuyện chạm đến tâm can, Du Thiên Linh càng thêm vừa lòng về hắn: “Lời này rất hợp ý ta, chọn ngươi quả nhiên không sai.”
Thời Hoài Kim nhoẻn miệng cười, bộ dáng thật thuận theo.
Hai người tới trước điện mới xuống ngựa, mà đám người Du Bá Thiên đã chờ ở cửa , nhìn thấy Du Thiên Linh mang theo Phò mã trở lại, mỉm cười hớn hở đón nhận : “Nữ nhi, đã trở lại.”
Du Thiên Linh lên tiếng, giới thiệu cho Thời Hoài Kim nói: “cha ta, nương ta, sáu vị ca ca, Du Đại, Du Nhị mãi cho đến Du Lục, nhớ cho tốt. Đúng rồi, Ngũ ca cùng lục ca cũng là song bào thai, chỉ là bọn họ lớn lên không giống nhau.”
Thời Hoài Kim nhìn mọi người vây quanh mình thì có chút ngốc lăng, đây đâu giống như tiến cung diện thánh , thế nhưng so với gặp nhạc phụ nhạc mẫu bình thường còn muốn tùy ý hơn. Thẳng đến khi Du ngũ cùng Du Lục hướng hắn gật đầu, hắn mới hồi phục tinh thần , vội vàng hành lễ theo quy củ nói: “Khấu kiến bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, chư vị hoàng tử.”
Du Bá Thiên hòa ái dễ gần nói: “Tới tới tới, vào đi, dọc theo đường đi cưỡi ngựa cũng mệt mỏi rồi, vào trong điện rồi nói.”
Thời Hoài Kim có chút hốt hoảng đi theo. Hoàng thượng là một nam tử cao lớn cường tráng, vẫn là một bộ dáng to lớn như tùng, mà sáu vị hoàng tử đi theo ông, cũng đều có thân hình cao lớn, dung mạo sáng rõ. Nhưng vị Hoàng Hậu nương nương bưu hãn vô cùng trong lời đồn, dáng người lại nhỏ nhắn mềm mại, tư thái đẹp đẽ cao quý , gần năm mươi tuổi nhưng chỉ giống thiếu phụ nhân 30 tuổi, khi cười rộ lên thì ôn nhu dễ gần.
Cửa điện đóng lại, Du Bá Thiên nói cùng Thời Hoài Kim : “Vào cửa Du gia, về sau chính là người của Du gia, người trong nhà không có nhiều quy củ như vậy, thời điểm không có người ngoài kêu cha, nương là được rồi.”
Thời Hoài Kim nghe vậy sợ hãi nói: “Bệ hạ là quân, vãn bối là thần tử, quân thần chi lễ không dám bỏ.”
Một bên Hoàng Hậu dịu dàng nói: “Cái gì bệ hạ, nương nương, không phải chỉ là cách xưng hô. Người khác phục ngươi liền kính ngươi gọi một tiếng bệ hạ, không phục ngươi còn không phải lén lút mắng một câu hôn quân. Cách xưng hô cũng không quan trọng, quan trọng là tâm ý.”
Thời Hoài Kim nhìn về phía Du Thiên Linh, Du Thiên Linh mỉm cười với hắn, không nói chuyện, giống như tùy ý hắn. Hắn do dự nửa ngày, mới hạ thân, cuối cùng gọi: “Cha, nương.”
Du Bá Thiên nghe tiếng gọi này ha ha cười, vỗ mạnh lên vai hắn: “Tốt, đúng là người Du gia ta, nữ nhi ta không nhìn lầm! Nhập tọa đi, đừng đứng.”
Thời Hoài Kim nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, giống như vừa vượt qua khảo nghiệm nào đó. Chỉ là chưởng lực này của bệ hạ cũng không thể khinh thường, bả vai hắn đã có chút tê rần, nhưng hắn chỉ dám động động một chút để giảm bớt cảm giác tê rần, không dám duỗi tay đi xoa.
Thế nhưng Du Thiên Linh bên cạnh lại phát hiện ra, duỗi tay xoa xoa giúp hắn, kêu Du Bá Thiên nói: “Cha, không có việc gì cũng đừng dùng bàn tay gấu kia của người vỗ vai người khác, người cho rằng Phò mã của con da dày thịt béo giống như sáu người con của cha a.”
Chơi xấu bị khuê nữ phát hiện, Du Bá Thiên lấy lòng cười: “Nhìn cánh tay của ta này, quản không được chính mình, lần tới nhất định không được như vậy.” Bình sinh lần đầu nhìn thấy hiền tế, tuy rằng trước đó nữ nhi đã phân phó không thể dọa người sợ , nhưng ông làm nhạc phụ dù sao cũng phải thể hiện ra vài phần uy phong khiến hắn kinh sợ một chút a, nếu không thật mất mặt.
Du Thiên Linh không để ý đến ông, mang theo Thời Hoài Kim ngồi xuống, bàn tay xoa đầu vai hắn: “Còn đau không?”
Trong lòng bàn tay nàng dường như có một nguồn nhiệt không ngừng cuồn cuộn truyền đến, rõ ràng cách một lớp xiêm y, lại giống như đang xoa nắn làn da của hắn. Đối với sự quan tâm của nàng, trong lòng Thời Hoài Kim có chút kích động không thể nói thành lời, hắn đang muốn mở miệng nói không đau, Du Tứ đối diện mở miệng trước.
Hắn nói: “Thiên Linh, muội nói lời này không đúng rồi, tại sao chúng ta lại da dày thịt béo? Một chưởng của cha hạ xuống, sáu huynh đệ chúng ta ai cũng chịu không nổi a, huống chi là hai chưởng đâu! Muội phu nhất định vô cùng đau đớn đi?” Dứt lời mắt nhỏ chớp chớp nhìn Thời Hoài Kim.
Du Bá Thiên vừa nghe thế, ông cầm luôn lấy trái lê trước mắt ném về phía Du Tứ : Sốt ruột nói lung tung! Ngươi nói nhiều như vậy! Còn dám châm ngòi quan hệ cha con chúng ta.
Du Tứ trốn rất nhanh, duỗi cánh tay tiếp được trái lê, đưa lên miệng cắn một ngụm, nhai đến thơm ngọt: “Tạ ơn cha đã ban thưởng! Thật ngọt!”
Du Bá Thiên tức giận tới muốn vén tay áo, vẫn là Hoàng Hậu đúng lúc quát lớn : “Được rồi được rồi, còn không ăn cơm, các ngươi suốt ngày làm ầm ĩ không ngừng.”
Lúc này Du Bá Thiên mới không cam lòng buông tay áo xuống, ngược lại nhìn về phía Thời Hoài Kim, thập phần thân thiết cười: “Hiền tế, không làm đau ngươi đi? Một chưởng này của ta cũng không phải cố ý.” Cái gì hiền tế với không hiền tế, nhất định không được chọc giận nữ nhi!
Thời Hoài Kim chưa bao giờ gặp qua phụ mẫu huynh đệ như vậy, nghe vậy từ trong ngây ngốc xoay người lại, vội trả lời: “Không sao, bệ…… hành động này của cha là coi con như người trong nhà, người ra tay có bao nhiêu nặng, đó là có bao nhiêu coi trọng, chính là nặng hơn một chút, tiểu tế cũng có thể chịu nổi.”
Du Bá Thiên vừa nghe liền kinh ngạc: Một câu đã hóa giải sự việc, tài ăn nói này, trách không được có thể lừa gạt được nữ nhi tính tình quật cường của ông, có chút bản lĩnh, nói chuyện đúng là khiến người ta cảm thấy thư thái.
Bên kia, Du Đại đập bàn nói: “Nói rất đúng! Muội phu, với tài ăn nói này của ngươi, đại ca trước kính ngươi một ly.”
Thời Hoài Kim chưa từng uống rượu, nhưng Đại hoàng tử kính rượu, hắn sao dám không tiếp, liền bưng chén rượu lên kính lại.
Hắn vừa nâng chén rượu lên liền bị Du Thiên Linh bên cạnh áp xuống , nàng nói: “Đừng bắt chàng uống rượu, chàng uống không được.”
Thời Hoài Kim quay đầu, có chút kinh ngạc về sự săn sóc của Du Thiên Linh, vội nói: “Không có việc gì, uống một chút cũng không sao.”
Du Thiên Linh thực bá đạo, nói không cho hắn uống liền không cho hắn uống, tự mình rót cho hắn một ly trà đẩy qua: “Lấy trà thay rượu đi. Vào cửa Du gia nhà ta, ngươi không cần ủy khuất chính mình, chuyện không làm được, hoặc không muốn làm thì không cần làm, không ai trách ngươi, cũng không ai dám sinh sự. Minh bạch?”
Thời Hoài Kim đối diện với hai tròng mắt nghiêm túc của nàng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, đương nhiên là hắn hiểu ý tứ của nàng, nàng đang thực hiện lời hứa ngày đó, cho hắn một cuộc sống tùy ý làm bậy.
Hắn cười nói: “Ý tứ công chúa ta hiểu, chỉ là đại ca thưởng thức ta, trong lòng ta cảm kích, uống một chén cũng không sao, cũng không có nửa phần không muốn.”
Du Thiên Linh nghe xong không hé răng, Du Đại kinh ngạc nói: “Ngươi không thể uống rượu a? Nói thẳng ra đó là, người trong nhà không cần khách sáo với những nghi thức xã giao đó, sẽ không ai trách ngươi.”
Thời Hoài Kim nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên một loại cảm động không tên. Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt, Thời Hoài Kim lại cảm thấy phụ mẫu huynh đệ Du Thiên Linh còn muốn đối xử chân thành khoan dung hơn so với phụ mẫu huynh đệ của chính mình.
“Kỳ thật thật sự không sao. Từ lúc ở trong bụng mẹ ta không được dưỡng tốt, khi còn bé bệnh tật ốm yếu, hiện tại đã khá hơn nhiều, uống chút rượu cũng không sao.”
Du Đại nói: “Như vậy a…… Không có việc gì, ngự y nhàn rỗi trong cung có một đống, đuổi bọn họ ra ngoài điều dưỡng cho ngươi một chút sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”
Du Bá Thiên gật đầu: “Ừ, đem kia cái gì mà Khúc thái y, Hoàng thái y đều đưa đến phủ Phò mã đi, cố gắng điều dưỡng cho tốt.”
Thời Hoài Kim nghe vậy trong lòng càng ấm áp, trái tim treo ngược rốt cuộc cũng được thả về vị trí cũ. Kỳ thật khi tới hắn rất thấp thỏm, gia thế nhà hắn không xuất chúng, lại không được phụ mẫu yêu thích, tuy tự nhận tài học cũng không thua kém đệ đệ, nhưng hắn sợ bệ hạ cùng nương nương sẽ ngại hắn thân mình không tốt. Mà hiện giờ xem ra, người nhà công chúa hoàn toàn khác biệt với những người thế tục khác, rộng rãi bình dị và gần gũi. Kỳ thực hắn đã chuẩn bị câu trả lời cho rất nhiều câu hỏi , nhưng hiện giờ những sự lo lắng đó càng không đáng nhắc đến, không uổng công hắn mạo hiểm mưu cầu mối hôn sự này.
Hắn thấp giọng nói: “Đa tạ công chúa.”
Du Thiên Linh đang gặm đùi gà nghe vậy quay đầu lại: “Hả?”
Thời Hoài Kim mỉm cười với nàng, lấy một cái đùi gà qua, dùng dao nhỏ cắt thịt thành những miếng thịt nhỏ đưa cho nàng, nói: “Đa tạ công chúa vì đã lựa chọn ta.”
Du Thiên Linh tâm thô, không phát giác ra trong lời nói của hắn có tình ý, vừa nhìn thấy hắn đưa đĩa thịt qua thì ánh mắt đã sáng lên, thầm than người kinh thành ăn thịt đúng là chú ý nhiều thật, nhưng ăn như vậy cũng tiện hơn rất nhiều. Nàng không khách khí tiếp nhận đĩa thịt, không thèm để ý nói: “Về sau ngươi gọi ta là Thiên Linh đi, công chúa gì đó nghe thật quái lạ.”
Thiên Linh? Hai chữ ở bên miệng đảo một vòng, lại có chút vị ngọt nhè nhẹ. Thời Hoài Kim mím môi, nói: “Ừ, về sau người cũng gọi ta là Hoài Kim thì được rồi.”
Du Thiên Linh nghe vậy khóe môi cong lên, không đứng đắn nói: “Nhưng ta muốn gọi ngươi là tiểu mỹ nhân thì làm sao bây giờ?” Dứt lời bàn tay còn không an phận mà nhéo một cái lên eo hắn.
Vị trí eo của nam nhân là mẫn cảm nhất, thân mình Thời Hoài Kim run lên, trên mặt không nhịn được nóng lên, uống ngụm trà che dấu: “Tùy ý người.”
Du Thiên Linh ha ha cười, gắp thêm miếng đậu hũ đặt trong chén cho hắn, đang muốn kẹp một khối cho chính mình, nhìn thấy Du Tam đối diện làm mặt quỷ với nàng, sau đó đứng dậy đi đến phòng nghỉ, hướng nàng vẫy tay.
Du Thiên Linh nhíu mày theo sau, vừa vào phòng liền hỏi nói: “Chuyện gì?”
Du Tam tiến đến bên người nàng, nhỏ giọng nói: “Thiên Linh, có chuyện này tam ca cần nhắc nhở ngươi một chút.” Dứt lời, còn lộ ra một bộ dáng khó có thể mở miệng.
Du Thiên Linh không kiên nhẫn nói: “Có rắm mau phóng.”
Lúc này Du Tam mới nói: “Thân thể nam nhân kia không tốt, tương lai có thể sinh dưỡng sao? Tam ca không có ý tứ ghét bỏ hắn, chỉ là quan tâm tới hạnh phúc tương lai của muội.”
Du Thiên Linh trợn trắng mắt: “Hắn là nam nhân, còn cần hắn sinh dưỡng?”
Du Tam xua xua tay: “Tam ca không có ý tứ này, hắn không cần sinh nhưng người gieo hạt là hắn a! Nếu phương diện kia hắn không được, sẽ khổ muội, muội nghiệm qua chưa a?”
Này còn chưa có thành thân đâu, làm sao Du Thiên Linh dám chạm vào hắn, nàng đối với chuyện nam nữ thực sự cũng không hiểu, hỏi tam ca nói: “Việc này còn có không được?”
Du Tam gật đầu: “Còn không phải sao, vì thế muội nên thận trọng, phải kiểm tra hắn.”
Du Thiên Linh nghĩ tới Thời Hoài Kim tú sắc khả xan (vẻ đẹp khiến người ta không biết no đói), nuốt nước miếng: “Này không ổn đi……”
Du Tam xúi giục nàng: “Có cái gì không tốt, mua hàng hóa còn có thể trả lại , nên kiểm tra hàng trước.”
Du Thiên Linh lại suy nghĩ, nói: “Vậy được rồi……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook