Sở dĩ đội quân của Văn Quốc có thể một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là do Du Thiên Linh lấy danh nghĩa Lưu Tiếp chỉ điểm cho hắn, để giảm thiểu tối đa sự thương tổn cho binh lính Du Quốc.
Đồng thời lấy được sự tin tưởng gấp bội của chủ chiến Văn Quốc là La Y vương tử, cuộc chiến đoạt vị giữa các hoàng tử của Văn Quốc cực kỳ nghiêm trọng, La Y nóng lòng muốn lập công, liền mạo hiểm thoát ly khỏi đội quân, ngụy trang thành binh lính Du Quốc xâm nhập kinh thành, muốn thừa dịp Lưu Tiếp bức vua thoái vị mà tiêu diệt bọn họ.

Sau khi Du Thiên Linh biết được nàng cố ý để hắn tiến vào kinh thành, đồng thời chứng thực tội danh thông đồng với địch bán nước của Lưu Tiếp, bên cạnh đó còn có thể chém giết La Y, bức lui đại quân Văn Quốc, một công đôi việc.

Mặc dù có thương vong, nhưng nếu chiến đấu trường kỳ cùng Văn Quốc thì tổn thất còn lớn hơn rất nhiều.
Du Thiên Linh không lưu lại trong cung quá lâu, sang ngày kế tiếp nàng liền trở về biên cương, bên kia vẫn luôn do Hoắc Dẫn và Hạ Diệc Thầm chống đỡ, khi nhận được tin tức của nàng liền chính thức giao chiến cùng Văn Quốc, đuổi toàn bộ đội quân Văn Quốc ra khỏi địa phận Du Quốc.
Ngày Du Thiên Linh ra khỏi thành nàng mang theo một xe đầy thi thể của binh lính Văn Quốc, máu tươi đầy đất, trong cung xảy ra kiếp nạn như vậy, mọi người sống tại thành kinh đều nhận được thông tin, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy đến, nhưng nhìn một xe thi cốt này cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh thảm thiết đêm đó, lúc này không còn ai dám soi mói Du Thiên Linh, trừ phi muốn trở thành một trong số những thi thể trên xe.
Sau khi Du Thiên Linh trở lại biên cương , nàng chiến đấu trong suốt một tháng, đại quân Văn Quốc bởi vì bắt tay liên kết với Lưu Tiếp mà rơi đài, Hạ Quốc phản bội, liên tiếp bị đánh lui, tổn thương nghiêm trọng, lại mất đi một vị hoàng tử, hoàng đế Văn Quốc không thể không thu binh giảng hòa, dứt bỏ vài toà thành trì, cuối cùng mới kết thúc trận chiến tranh này.
Kỳ thật ấn theo tính tình lúc trước của Du Thiên Linh , chắc chắn nàng sẽ một đường giết chết người cuối cùng, không khiến cho Văn Quốc mất nước diệt tộc nàng sẽ không chịu xì hơi, nhưng bởi vì vừa mới trải qua tuyết tai và ôn dịch không lâu, quân nhu lương thảo không đủ, không chịu nổi một cuộc chiến tranh lâu dài nên nàng chỉ có thể từ bỏ, tạm thời giảng hòa, một hồi chiến sự nghỉ ngơi tại đây, tuy rằng không biết sẽ thái bình trong bao lâu, nhưng nội trong hai ba năm tới Văn Quốc sẽ không dám tiếp tục xâm chiếm.
Gió lạnh ở Tây Bắc sắc bén, quét qua người khiến ngương mặt đau rát, Du Thiên Linh ngồi trên cây, nhìn có vẻ vô tri vô giác, nàng xách một vò rượu há to mồm uống xuống.
“Như thế nào? Thắng trận mà không vui vẻ sao?”
Du Thiên Linh quay đầu, một đôi con ngươi sắc bén không có nửa phần say rượu.
Hạ Diệc Thầm ngồi xuống bên cạnh nàng, trong tay cũng xách theo một vò rượu: “Kỳ thật nếu nàng muốn tiếp tục đánh, ta có thể giúp nàng.” Hắn mở nắp vò rượu ra, cũng ngửa đầu uống một ngụm, rượu làm ướt cả một mảng áo trước ngực hắn.
Du Thiên Linh liếc mắt nhìn hắn một cái, ngẩng đầu nhìn ánh sao sáng trên bầu trời, nói: “Vốn dĩ trận chiến này có thể tránh, không cần phải hy sinh nhiều người như vậy.”
Hạ Diệc Thầm quay đầu nhìn về phía nàng: “Từ khi nào nàng cũng trở nên xuân thu đau buồn như thế, nàng biết rõ với dã tâm của Văn Quốc, trận chiến này sớm muộn gì cũng xảy ra, lần trước lúc tấn công Tuy Quốc, Văn Quốc muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nàng rất rõ ràng, nếu không có Lưu Tiếp, Văn Quốc cũng sẽ nhân cơ hội xâm lấn, mà hai việc này ghé vào nhau, bất quá chỉ là nhất tiễn song điêu.


Thiên Linh, trước kia nàng không như vậy.” (Nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim)
Du Thiên Linh nhìn về phía hắn, ném bình rượu không trong tay ra ngoài, nện vào tảng đá vỡ vụn, vang lên một tiếng giòn tan.
“Con người ai cũng sẽ thay đổi, không phải ngươi cũng thế sao?” Nàng khoanh tay trước ngực nói, “Như thế nào, tới tìm ta là muốn hỏi khi nào ta có thể cùng ngươi động phòng hoa chúc sao? Ngươi yên tâm đi, ta nói được thì làm được, ngươi đúng hẹn thả Hoài Kim, ta đương nhiên sẽ không bội ước.”
Hạ Diệc Thầm nghe vậy không nói gì, ngửa đầu uống một ngụm rượu, xuất thần nhìn lên bầu trời.
Du Thiên Linh có chút không hiểu, nhíu mày nói: “Đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đang chiêm tinh, tính ngày hoàng đạo sao?”
Hạ Diệc Thầm giơ vò rượu trong tay lên, lộc cộc lộc cộc uống hết vò rượu, sau đó ném bình rượu ra xa, lau khóe miệng nói: “Thiên Linh, nàng thật sự thay đổi rồi, trước kia nàng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp vì ai, cho nên Dung Tranh không giữ được nàng, Hướng Trạch cũng không giữ được nàng, mà nay, nàng lại vì hắn mà thỏa hiệp.”
Nương, hắn đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao? Ta con mẹ nó còn không phải bị ngươi bức ! Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến Hướng Trạch? Nàng đâu có thò một chân cùng Hướng Trạch!
Du Thiên Linh trừng mắt nói: “Cho nên?”
Hạ Diệc Thầm nhìn về phía nàng, bầu trời đêm xuất hiện trong ánh mắt hắn, khiến người đối diện không đoán ra ý tứ của hắn, hắn nói: “ Ép buộc nàng chưa bao giờ là điều ta muốn, ngày mai ta cũng khởi hành quay về Hạ Quốc, lần này hai người chúng ta tạm biệt tại đây đi.” Dứt lời hắn từ trên cây nhảy xuống, bước từng bước rời đi.
Du Thiên Linh nhìn hắn đi xa, suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói hồi lâu: Cho nên hắn quyết định bỏ qua cho nàng, thả nàng trở về đoàn tụ cùng nam nhân và hài tử nhà nàng sao?
Nương, có bệnh, không nói sớm, hại nàng đau lòng lâu như vậy!
“Đại tướng quân! Đại tướng quân! Phụ…… Phụ…… Phụ……”
Du Thiên Linh nghe thấy tiếng từ trên cây nhảy xuống, tâm tình có chút sung sướng mắng: “Phụ nương ngươi! Phụ cái gì!”
Tiểu binh bị mắng xong nhuận khí, nói: “Phò mã cùng tiểu điện hạ tới! Ở doanh trướng chờ ngài!”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy lời này liền xoải bước đi về doanh trướng, nhìn thấy Thời Hoài Kim ôm hài tử , nàng mở miệng mắng: “Huynh điên rồi sao! Thời buổi binh đao loạn lạc huynh còn đưa con tới nơi này, vạn nhất trên đường có chuyện gì thì sao! huynh…… Sặc.”
Du Thiên Linh còn chưa nói xong, Thời Hoài Kim đã ôm chặt nàng một cách gắt gao, trong thanh âm có chút nức nở nói: “Thiên Linh, ta tới đưa nàng trở về.”
Nhìn nam nhân nhà nàng xem, mới mấy ngày không gặp đã dính người như vậy rồi.

Du Thiên Linh duỗi tay vỗ về an ủi hắn nói: “Không phải ta sẽ lập tức trở về sao, tuy rằng Văn Quốc lui binh, nhưng dọc theo đường đi cũng không yên phận, huynh tới nơi này quá nguy hiểm……”
Thời Hoài Kim không nghe, cánh tay ôm nàng lại siết chặt hơn: “Nhưng ta sợ nếu ta không tới, sẽ vĩnh viễn mất nàng, ta không muốn tiếp tục chờ đợi, ta muốn tự mình đưa nàng trở về.” Mặc dù biết Du Thiên Linh không phải nữ tử bình thường, nàng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không biết sợ hãi là gì, nhưng hắn ở kinh thành xa xôi không có lúc nào là không nhớ mong nàng, mỗi khi nhận được chiến báo hắn đều vô cùng thấp thỏm, sợ nghe được tin tức không tốt, loại cảm giác dày vò này quả thực hắn không dám hồi tưởng lại.
Hơn nữa hắn rất sợ Du Thiên Linh sẽ thật sự giữ lời gả cho Hạ Diệc Thầm, mặc dù biết nàng không phải người dễ dàng chịu sự uy hiếp của người khác, nhưng hắn vẫn sợ Hạ Diệc Thầm lại nghĩ ra biện pháp gì trói buộc nàng, bức bách nàng.
Cảm giác được một chút ẩm ướt trên vai, Du Thiên Linh hơi sửng sốt, có chút lúng túng vỗ vai hắn: “Được rồi, ta cùng huynh trở về.”
Tiểu Tấm Tắc sắp hai tuổi, bước còn chưa vững đi đến bên người cha nương, ôm lấy đùi cha, ngây thơ nhìn bọn họ: “Cha…… Cha……”
Lúc này Thời Hoài Kim mới nhớ tới nhi tử, hắn buông Du Thiên Linh ra, lau khóe mắt ẩm ướt bế nhi tử lên : “Thiên Linh, Tấm Tắc biết nói chuyện rồi.” Nói xong hắn lại nhìn về phía Tiểu Tấm Tắc, “Tấm Tắc, gọi nương đi.”
Tiểu hài tử trí nhớ không tốt, Du Thiên Trạch cũng không nhớ rõ mẫu thân là ai, nhưng cha đã nói với bé về mẫu thân rất nhiều lần, nếu bé nhìn thấy mẫu thân thì nhất định phải gọi nương cho nàng nghe, đây là mẫu thân sao?
Thời Hoài Kim lại thúc giục một lần nữa, sợ nhi tử bị mẫu thân ghét bỏ: “Tấm Tắc, gọi nương đi.”
Du Thiên Linh nhìn nhi tử có chút nhút nhát sợ sệt, duỗi tay ôm lấy bé: “Tiểu tử thối, mới bao lâu không gặp, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng không nhận ra, về sau đi ra ngoài đừng nói là con là nhi tử của ta!”
Tới trong lòng mẫu thân, có lẽ Du Thiên Trạch ngửi được hương vị hoặc cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc, bé duỗi tay ôm cổ Du Thiên Linh, mềm mại gọi một tiếng: “Nương.”
Cho dù Du Thiên Linh thô lỗ đến mức nào, cũng là lần đầu tiên nghe thấy nhi tử gọi nương, trong lòng tức khắc mềm nhũn, nàng hôn lên trán nhi tử, hiếm khi mở miệng khen: “Nhi tử ngoan.”
Nam nhân và nhi tử cùng tới, Du Thiên Linh đưa bọn họ đi rêu rao toàn quân: “Nhìn xem, đây là nam nhân của ta, đây nhi tử của ta, nhìn nhi tử nhà ta xem, tương lai lớn lên nhất định là một mỹ nam tử.” Gương mặt miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.
Tướng sĩ trong quân túm lại nịnh hót nàng nói: “Nhìn bộ dáng của Phò mã, cũng biết tiểu điện hạ tương lai tất nhiên là trò giỏi hơn thầy.”
“Đó là đương nhiên, tiểu điện hạ tuổi còn nhỏ đã biết không màng hơn thua, tương lai chắc chắn sẽ tạo nên nhiều thành tựu.”
Những người này càng nói càng dễ nghe, Du Thiên Linh được đám người khen một vòng, thỏa mãn, đang muốn quay lại doanh trướng thì gặp Hạ Diệc Thầm đã trở lại.
“Nghe nói Phò mã cùng tiểu hoàng tôn tới, ta cũng lại đây nhìn xem.”
Du Thiên Linh nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, nói được, sau đó nàng hào phóng cho Hạ Diệc Thầm xem nhi tử của mình.

Hạ Diệc Thầm nhìn về phía tiểu nam đồng trong lòng Du Thiên Linh, quả nhiên là giống cha nhiều hơn , lớn lên phấn điêu ngọc trác, xinh xắn đáng yêu.

(phấn điêu ngọc trác: ngọc đã được mài dũa)
“Tên hài tử là gì?”
Thời Hoài Kim đã nghe Du Thiên Linh nói qua, lúc này hắn cũng hiểu được dụng ý lúc trước của Hạ Diệc Thầm, hắn chỉ muốn biết Du Thiên Linh có thật lòng yêu một người hay không, nàng có vì hắn mà chịu hi sinh bản thân mình hay không.

Hiện giờ đã biết đáp án, Hạ Diệc Thầm cũng không còn lý do gì để lưu luyến nữa.
Hắn nói: “Du Thiên Trạch, nhũ danh Tấm Tắc.”
“Du Thiên Trạch?” Trong thiên hạ hiếm có nam nhân nào chấp nhận để nhi tử theo họ mẹ, mặc dù là Phò mã cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng Thời Hoài Kim lại thản nhiên nói ra như thế, dường như đối với chuyện này hắn không thèm để ý một chút nào, cuối cùng Hạ Diệc Thầm cũng biết mình thua ở chỗ nào, “Trời giáng ơn trạch, rất tốt.”
Hạ Diệc Thầm lấy từ trong ngực ra một chiếc lắc tay bằng vàng ròng đeo lên tay Du Thiên Trạch nói: “Bình an trăm tuổi.”
Tiểu Tấm Tắc ngây thơ lắc cổ tay vừa có nhiều thêm một chiếc lắc vàng, Thời Hoài Kim cảm tạ thay nhi tử: “Cũng mong bệ hạ sớm ngày tìm được lương duyên, quý trọng người trước mắt.”
Hạ Diệc Thầm không nói gì xoay người rời đi.
Một nhà ba người đoàn tụ một phen, đến đêm, sau khi Tiểu Tấm Tắc ngủ say, đôi phu thê ngồi cạnh nhau, Du Thiên Linh hỏi hắn cuộc sống trong kinh thành mấy ngày này có tốt không, Thời Hoài Kim hỏi nàng có bị thương trong trận chiến với Văn Quốc hay không.
Du Thiên Linh lại khôi phục bộ dáng không đứng đắn ngày xưa, lôi kéo cổ áo nói: “Bằng không huynh tự mình kiểm tra một chút?”
Thời Hoài Kim nhìn nàng, thần sắc đột nhiên biến đổi, hắn nhào qua đẩy ngã nàng xuống giường: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”
Du Thiên Linh bị hành động ngoài dự đoán của hắn làm cho hoảng sợ: “Huynh tới thật sao.”
Ngày nào cũng mong nhớ suốt đêm ngày, không tới thật chẳng lẽ còn tới giả?
“Một mình Tiểu Tấm Tắc quá cô đơn, nàng cho con thêm một người muội muội đi,”
Kỳ thật Du Thiên Linh cũng rất nhớ nam nhân nhà mình, ỡm ờ nói: “Thật ra ta cũng rất muốn, nhưng đáng tiếc Du gia chúng ta không có mệnh nữ nhi.”
Cuối cùng cũng chạm tới thân mình ngày đêm mong nhớ, Thời Hoài Kim hôn lên sườn mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Không thử làm sao biết được? Nếu sinh được nữ nhi, hãy để con giống nàng, kiêu dũng, quả cảm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tụ tập trăm ngàn sủng ái tại một thân.”

Du Thiên Linh cười khẽ: “Ta tốt như vậy sao?”
Thời Hoài Kim gấp không chờ nổi muốn hợp nhất cùng nàng, cảm nhận được sự ấm áp của nàng, hắn nói: “So với ta thì càng tốt hơn.

Thiên linh, nếu không có nàng, ta vĩnh viễn sẽ không được cứu rỗi, ta chỉ giống một cây cỏ khô trong chiếc giếng cạn.

Nàng là cam lộ, là thái dương của ta, ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta.”
Du Thiên Linh nghĩ: Nương, nam nhân có văn hóa, lời âu yếm chính là dễ nghe! Nữ nhi này, sinh!
Một năm sau, Du Thiên Linh bình an sinh hạ một nữ nhi, đặt tên Du Bảo Châu, trở thành tiểu công chúa được sủng ái nhất hoàng triều Du thị , Du Thiên Trạch tỏ vẻ: Sau này , khi lớn lên ta muốn trốn khỏi cung!
Chỉ là không đợi Du Thiên Trạch lớn lên, cha mẹ hắn đã không nhịn được mà trốn khỏi cung đi vân du tứ hải .
*
“Thời đại phu, mau đi gọi tức phụ ngươi về nhà ăn cơm đi , nàng lại thua hơn mười hai lạng bạc rồi, nhanh chóng gọi nàng về nhà đi thôi.”
“Tức phụ, về nhà ăn cơm đi, ăn no lại qua đây đánh bài tiếp.”
“Tướng công, hôm nay vận may không tốt ta lại thua rồi! Nương, tức chết ta!”
“Tức phụ Thời gia, Thời đại phu kiếm tiền không dễ dàng, đều bị ngươi nướng hết vào cờ bạc, ngươi mau cùng hắn về nhà đi thôi, cẩn thận hắn hưu ngươi.”
“Sẽ không, nàng chính là tức phụ của ta, nàng thua bạc cũng không sao.

Tức phụ, chúng ta về nhà ăn cơm trước, lát nữa ta lại cùng nàng tới đây, chắc chắn sẽ toàn thắng trở về.”
“Đi thôi, về nhà ăn cơm! Lát nữa thua thì đừng có mà khóc gọi lão nương !Lão tử ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thể thua trên bàn bài được!” Nữ nhân ngày xưa trầm mê đánh bạc Du Thiên Linh nói như thế.
HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương