Cá Trên Trời
-
C27: Romeo và juliet
Đình Phong nói rằng, tôi chỉ cần trông thật xinh đẹp và lung linh trên sân khấu, những thứ còn lại, nó có thể lo hết được.
Tôi không biết Phong sẽ giải quyết bài toán khó này như thế nào, cũng chưa từng hỏi rằng, nó sẽ giải quyết như thế nào. Bởi vì, tôi tin Đình Phong. Nếu như Phong nói sẽ làm được, vậy thì chắc chắn nó sẽ làm được, tôi chưa từng nghi ngờ điều này.
"Moonlight" sẽ được diễn ra vào đúng 20 giờ, ngày 30, tháng 12, năm 2023. Đã sắp đến giờ bắt đầu, dù phải bất ngờ diễn thay cho bạn nữ kia, nhưng không hiểu sao ngay lúc này, tôi lại không hề thấy có chút áp lực nào. Bởi vì từ việc trang điểm, làm tóc, trang phục, và cả việc tôi cần phải thể hiện như thế nào đứng trên sân khấu, mọi thứ đều đã được Đình Phong sắp xếp vô cùng chỉn chu.
Tôi thay chiếc váy được Đình Phong chuẩn bị sẵn lên người. Bộ váy dài, bồng bềnh, có màu xanh dương. Bên trên cúp ngực, phần eo được siết chặt ôm trọn cả cơ thể của tôi. Sự xanh mát nhưng cũng đầy lấp lánh của chiếc váy khiến tôi bỗng chốc tưởng rằng, cả đại dương bao la đang thật sự ôm lấy cả cơ thể của mình.
Lam Chi bước vào phòng, nhìn thấy tôi, con bé bỗng đứng bất động tại chỗ, chốc sau mới lên tiếng cảm thán:
"Chị xinh quá! Em cứ tưởng mình vừa được gặp Cinderella ngoài đời thực đấy!"
Tôi khoác chiếc áo ấm lên, mỉm cười:
"Sắp đến giờ diễn rồi, em phải làm thật tốt nhé. Lát nữa, chị nhất định sẽ ra xem em hát."
"Vâng, em sẽ không làm mọi người thất vọng đâu."
Tôi muốn nói thêm vài câu với Lam Chi, nhưng chẳng ngờ rằng lúc này Đình Phong lại gõ cửa đi vào.
Phong xuất hiện với bộ Âu phục màu trắng và mái tóc được chải chuốt kĩ càng. Dù nó ăn mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng lại không khiến cho người nhìn cảm thấy già dặn. Ngược lại, giao diện này lại mang đến cảm giác trẻ trung nhưng cũng đầy sang trọng, giống như chàng bạch mã hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.
"Lam Chi, em ra ngoài một chút được không? Anh muốn nói chuyện riêng với Chiêu Anh."
"Vâng, em đi ngay đây." Con bé hiểu ý, liền nhanh chân chạy đi, không dám chậm trễ giây nào.
Tôi say mê ngắm nhìn nhìn chàng trai đối diện đến mức chẳng còn để ý đến điều gì nữa, chỉ đến khi Phong lên tiếng gọi tên tôi, tôi mới giật mình đáp lại:
"Hả?"
"Cậu sao thế?"
Tôi mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận:
"Không sao, là tớ bị vẻ đẹp của cậu hớp hồn rồi."
Nhận được lời khen bất ngờ, vẻ tự tin của Phong cũng từ đó mà tăng lên. Khoé môi khẽ cong lên một cách đầy quyến rũ, nó tò mò hỏi tôi:
"Vậy tôi đã giống hoàng tử trong lòng cậu chưa?"
Không ngờ Phong vẫn còn nhớ lời nói đùa của tôi ngày diễn văn nghệ vào tháng trước cho đến tận ngày hôm nay, tôi chỉ mỉm cười lắc đầu. Sau đó, lại nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn hiện tại của bạn thân, đừng nói là sống an nhàn như công chúa, đừng nói là tìm một chàng hoàng tử điển trai, đến cả bản thân mình đây, tôi còn sắp lo không nổi rồi.
"Vốn dĩ tớ đâu phải là công chúa, nên đâu dám mơ tưởng đến một chàng hoàng tử cho riêng mình."
"Cậu còn chưa nhận ra sao? Tôi đã sớm biến cậu thành công chúa của mình rồi..."
Phong bỗng nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách giữa chúng hai người lại gần hơn. Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, trong phút chốc bầu không khí bỗng trở nên yên ắng. Bởi, tôi không thể thốt lên được lời nào, tôi đã chìm sâu vào trong đôi mắt đó, mãi chẳng tìm thấy lối ra cho riêng mình...
Phong dùng chất giọng trầm ấm của mình, khẽ thì thầm vào tai tôi:
"Có tôi ở đây, sẽ chẳng có chàng kỵ sĩ nào có gan dám tiếp cận cậu."
Tôi ngăn cản thứ cảm xúc rung động nhất thời này nảy nở bên trong trái tim, nhẫn tâm dập tắt nó đi một cách triệt để, để nó không còn cơ hội sống lại một lần nào nữa. Giống như cái cách tôi đã từng làm trước đây, với người đó vậy.
"Tốt lắm! Lát nữa lên sân khấu, cậu chỉ cần thể hiện đúng biểu cảm này là được."
Vòng tay của Phong rời khỏi chiếc eo nhỏ nhắn của tôi, bật cười thoải mái giống như chuyện xảy ra vừa rồi là do nó cố tình sắp đặt để khơi gợi cảm xúc bên trong tôi vậy.
Thú thật, tôi luôn chỉ có thể nhìn thấy được một mặt bên ngoài của Đình Phong, chứ chưa từng thật sự hiểu rằng nó thật sự là người như thế nào. Cũng giống như là mặt trăng vậy, ngoài mặt toả sáng ở phía trước ra, chúng ta sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được phía bên mặt tối của nó ra sao, ngay thời khắc ta muốn ngắm nhìn nó.
Phong đã sớm có người trong lòng. Hơn nữa, tôi cũng không muốn hi vọng vào tình yêu của bất cứ chàng trai nào. Vậy nên, tôi chỉ có thể nhắc nhở bản thân đừng nên tin những lời mật ngọt đó, vì giữ một cái đầu lạnh chính là giải pháp tốt nhất cho mọi vấn đề.
Tôi cố gắng nở một nụ cười, đáp lại:
"Về diễn xuất của tớ thì cậu không cần phải lo lắng nhiều đâu."
Một lát sau, buổi biển diễn cuối cùng cũng đã đến lúc bắt đầu. Tôi và Phong cùng nhau ra ngoài hành lang, nhìn sân khấu lung linh ánh đèn từ trên tầng cao xuống. Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Lam Chi nở nụ cười đầy rạng rỡ bước lên sân khấu. Con bé có gương mặt sáng, lại toả ra một nguồn năng lượng vô cùng tích cực, khiến khán giả đứng ở dưới hò hét không ngừng.
Được thưởng thức bài hát "Love Story" của Taylor Swift qua giọng hát ngọt ngào, cao vút của Lam Chi có lẽ là một trải nghiệm đầy rung động với tôi.
"And I said
Và em đã nói rằng,
Romeo take me somewhere we can be alone.
Romeo, anh hãy đưa em đi đến bất cứ đâu chỉ có đôi ta.
I'll be waiting, all there's left to do is run.
Em sẽ chờ đợi, dù cho phải chạy trốn với anh.
You'll be the prince and I'll be the princess.
Anh sẽ là hoàng tử còn em sẽ trở thành công chúa.
It's a love story, baby just say yes.
Đây chính là một câu chuyện tình yêu, nên anh hãy chỉ nói đồng ý nhé."
"Love Story" qua giọng ca của Lam Chi đầy nhẹ nhàng và trong sáng, nhưng cũng ngập tràn sức sống mãnh liệt của tình yêu và cả của tuổi trẻ.
Tôi có thể tưởng tượng được mọi khung cảnh lãng mạn trên thế giới này, chỉ qua lời ca, tiếng hát của con bé. Dãy hành lang dài ngập nắng thường ngày bỗng biến thành lâu đài tráng lệ. Xung quanh tôi là hàng trăm người với những bộ trang phục sang trọng cùng chung vui trong bữa tiệc hoàng gia được tổ chức vô cùng hoàng tráng.
Đột nhiên, tôi muốn nhún nhảy theo bài hát giống như những khán giả đang hò hét nhiệt tình dưới kia. Muốn được hoà mình vào bữa tiệc đêm nay, muốn dùng hết tuổi trẻ của mình để tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này. Có lẽ Đình Phong đã sớm nhận ra sự hào hứng và say mê trong đôi mắt của cô gái bên cạnh. Nó quay đầu sang nhìn tôi, lên tiếng:
"Cậu thích đến thế à?"
"Ừ, tớ cảm giác yêu đời hơn nhiều khi nghe bài này."
"Còn tôi có cảm giác bài hát này sinh ra là để dành cho chuyện tình của chúng ta."
Dưới ánh trăng vàng lãng mạn, cùng tiếng hò reo và giọng ca ngọt ngào vang xa cả bầu trời đêm, Đình Phong bỗng cúi người xuống, đưa tay ra phía trước mặt tôi, hành động đầy kính cẩn:
"Công chúa, liệu ta có đủ tư cách để mời nàng nhảy cùng mình không?"
_____
Hai chap sau sẽ là Phong's POV nhé mn
Tôi không biết Phong sẽ giải quyết bài toán khó này như thế nào, cũng chưa từng hỏi rằng, nó sẽ giải quyết như thế nào. Bởi vì, tôi tin Đình Phong. Nếu như Phong nói sẽ làm được, vậy thì chắc chắn nó sẽ làm được, tôi chưa từng nghi ngờ điều này.
"Moonlight" sẽ được diễn ra vào đúng 20 giờ, ngày 30, tháng 12, năm 2023. Đã sắp đến giờ bắt đầu, dù phải bất ngờ diễn thay cho bạn nữ kia, nhưng không hiểu sao ngay lúc này, tôi lại không hề thấy có chút áp lực nào. Bởi vì từ việc trang điểm, làm tóc, trang phục, và cả việc tôi cần phải thể hiện như thế nào đứng trên sân khấu, mọi thứ đều đã được Đình Phong sắp xếp vô cùng chỉn chu.
Tôi thay chiếc váy được Đình Phong chuẩn bị sẵn lên người. Bộ váy dài, bồng bềnh, có màu xanh dương. Bên trên cúp ngực, phần eo được siết chặt ôm trọn cả cơ thể của tôi. Sự xanh mát nhưng cũng đầy lấp lánh của chiếc váy khiến tôi bỗng chốc tưởng rằng, cả đại dương bao la đang thật sự ôm lấy cả cơ thể của mình.
Lam Chi bước vào phòng, nhìn thấy tôi, con bé bỗng đứng bất động tại chỗ, chốc sau mới lên tiếng cảm thán:
"Chị xinh quá! Em cứ tưởng mình vừa được gặp Cinderella ngoài đời thực đấy!"
Tôi khoác chiếc áo ấm lên, mỉm cười:
"Sắp đến giờ diễn rồi, em phải làm thật tốt nhé. Lát nữa, chị nhất định sẽ ra xem em hát."
"Vâng, em sẽ không làm mọi người thất vọng đâu."
Tôi muốn nói thêm vài câu với Lam Chi, nhưng chẳng ngờ rằng lúc này Đình Phong lại gõ cửa đi vào.
Phong xuất hiện với bộ Âu phục màu trắng và mái tóc được chải chuốt kĩ càng. Dù nó ăn mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng lại không khiến cho người nhìn cảm thấy già dặn. Ngược lại, giao diện này lại mang đến cảm giác trẻ trung nhưng cũng đầy sang trọng, giống như chàng bạch mã hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.
"Lam Chi, em ra ngoài một chút được không? Anh muốn nói chuyện riêng với Chiêu Anh."
"Vâng, em đi ngay đây." Con bé hiểu ý, liền nhanh chân chạy đi, không dám chậm trễ giây nào.
Tôi say mê ngắm nhìn nhìn chàng trai đối diện đến mức chẳng còn để ý đến điều gì nữa, chỉ đến khi Phong lên tiếng gọi tên tôi, tôi mới giật mình đáp lại:
"Hả?"
"Cậu sao thế?"
Tôi mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận:
"Không sao, là tớ bị vẻ đẹp của cậu hớp hồn rồi."
Nhận được lời khen bất ngờ, vẻ tự tin của Phong cũng từ đó mà tăng lên. Khoé môi khẽ cong lên một cách đầy quyến rũ, nó tò mò hỏi tôi:
"Vậy tôi đã giống hoàng tử trong lòng cậu chưa?"
Không ngờ Phong vẫn còn nhớ lời nói đùa của tôi ngày diễn văn nghệ vào tháng trước cho đến tận ngày hôm nay, tôi chỉ mỉm cười lắc đầu. Sau đó, lại nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn hiện tại của bạn thân, đừng nói là sống an nhàn như công chúa, đừng nói là tìm một chàng hoàng tử điển trai, đến cả bản thân mình đây, tôi còn sắp lo không nổi rồi.
"Vốn dĩ tớ đâu phải là công chúa, nên đâu dám mơ tưởng đến một chàng hoàng tử cho riêng mình."
"Cậu còn chưa nhận ra sao? Tôi đã sớm biến cậu thành công chúa của mình rồi..."
Phong bỗng nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách giữa chúng hai người lại gần hơn. Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, trong phút chốc bầu không khí bỗng trở nên yên ắng. Bởi, tôi không thể thốt lên được lời nào, tôi đã chìm sâu vào trong đôi mắt đó, mãi chẳng tìm thấy lối ra cho riêng mình...
Phong dùng chất giọng trầm ấm của mình, khẽ thì thầm vào tai tôi:
"Có tôi ở đây, sẽ chẳng có chàng kỵ sĩ nào có gan dám tiếp cận cậu."
Tôi ngăn cản thứ cảm xúc rung động nhất thời này nảy nở bên trong trái tim, nhẫn tâm dập tắt nó đi một cách triệt để, để nó không còn cơ hội sống lại một lần nào nữa. Giống như cái cách tôi đã từng làm trước đây, với người đó vậy.
"Tốt lắm! Lát nữa lên sân khấu, cậu chỉ cần thể hiện đúng biểu cảm này là được."
Vòng tay của Phong rời khỏi chiếc eo nhỏ nhắn của tôi, bật cười thoải mái giống như chuyện xảy ra vừa rồi là do nó cố tình sắp đặt để khơi gợi cảm xúc bên trong tôi vậy.
Thú thật, tôi luôn chỉ có thể nhìn thấy được một mặt bên ngoài của Đình Phong, chứ chưa từng thật sự hiểu rằng nó thật sự là người như thế nào. Cũng giống như là mặt trăng vậy, ngoài mặt toả sáng ở phía trước ra, chúng ta sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được phía bên mặt tối của nó ra sao, ngay thời khắc ta muốn ngắm nhìn nó.
Phong đã sớm có người trong lòng. Hơn nữa, tôi cũng không muốn hi vọng vào tình yêu của bất cứ chàng trai nào. Vậy nên, tôi chỉ có thể nhắc nhở bản thân đừng nên tin những lời mật ngọt đó, vì giữ một cái đầu lạnh chính là giải pháp tốt nhất cho mọi vấn đề.
Tôi cố gắng nở một nụ cười, đáp lại:
"Về diễn xuất của tớ thì cậu không cần phải lo lắng nhiều đâu."
Một lát sau, buổi biển diễn cuối cùng cũng đã đến lúc bắt đầu. Tôi và Phong cùng nhau ra ngoài hành lang, nhìn sân khấu lung linh ánh đèn từ trên tầng cao xuống. Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Lam Chi nở nụ cười đầy rạng rỡ bước lên sân khấu. Con bé có gương mặt sáng, lại toả ra một nguồn năng lượng vô cùng tích cực, khiến khán giả đứng ở dưới hò hét không ngừng.
Được thưởng thức bài hát "Love Story" của Taylor Swift qua giọng hát ngọt ngào, cao vút của Lam Chi có lẽ là một trải nghiệm đầy rung động với tôi.
"And I said
Và em đã nói rằng,
Romeo take me somewhere we can be alone.
Romeo, anh hãy đưa em đi đến bất cứ đâu chỉ có đôi ta.
I'll be waiting, all there's left to do is run.
Em sẽ chờ đợi, dù cho phải chạy trốn với anh.
You'll be the prince and I'll be the princess.
Anh sẽ là hoàng tử còn em sẽ trở thành công chúa.
It's a love story, baby just say yes.
Đây chính là một câu chuyện tình yêu, nên anh hãy chỉ nói đồng ý nhé."
"Love Story" qua giọng ca của Lam Chi đầy nhẹ nhàng và trong sáng, nhưng cũng ngập tràn sức sống mãnh liệt của tình yêu và cả của tuổi trẻ.
Tôi có thể tưởng tượng được mọi khung cảnh lãng mạn trên thế giới này, chỉ qua lời ca, tiếng hát của con bé. Dãy hành lang dài ngập nắng thường ngày bỗng biến thành lâu đài tráng lệ. Xung quanh tôi là hàng trăm người với những bộ trang phục sang trọng cùng chung vui trong bữa tiệc hoàng gia được tổ chức vô cùng hoàng tráng.
Đột nhiên, tôi muốn nhún nhảy theo bài hát giống như những khán giả đang hò hét nhiệt tình dưới kia. Muốn được hoà mình vào bữa tiệc đêm nay, muốn dùng hết tuổi trẻ của mình để tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này. Có lẽ Đình Phong đã sớm nhận ra sự hào hứng và say mê trong đôi mắt của cô gái bên cạnh. Nó quay đầu sang nhìn tôi, lên tiếng:
"Cậu thích đến thế à?"
"Ừ, tớ cảm giác yêu đời hơn nhiều khi nghe bài này."
"Còn tôi có cảm giác bài hát này sinh ra là để dành cho chuyện tình của chúng ta."
Dưới ánh trăng vàng lãng mạn, cùng tiếng hò reo và giọng ca ngọt ngào vang xa cả bầu trời đêm, Đình Phong bỗng cúi người xuống, đưa tay ra phía trước mặt tôi, hành động đầy kính cẩn:
"Công chúa, liệu ta có đủ tư cách để mời nàng nhảy cùng mình không?"
_____
Hai chap sau sẽ là Phong's POV nhé mn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook