Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ
-
Chương 41: Tiểu Địch trả thù
Editor: nhinhii1721
Khổng Địch cực kỳ thù dai, lúc nhỏ Lữ Nam đã hiểu điều này.
Nhớ lúc đó anh học trung học, cũng đang là lúc Lữ Nam nghịch ngợm, gây chuyện đến vô pháp vô thiên, có lần một đám trẻ nhỏ rượt đuổi nhau trong nhà của anh, anh không cẩn thận làm bể chậu hoa sen mà mẹ của anh trồng, nếu mà để cho mẹ của anh biết chuyện này, nhất định sẽ đánh anh một trận, vì thế, anh đổ oan cho Khổng Địch.
Khổng Địch còn đang học tiểu học, là người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn họ, vóc dáng cũng nhỏ, không thích nói chuyện, vì thế luôn luôn được mọi người chăm sóc, bộ dáng lại trắng trẻo đáng yêu, bộ dạng xinh đẹp làm cho cha mẹ nhà nào cũng yêu thích, cho nên, anh nói là do Khổng Địch làm bể, lúc đó mẹ của anh cực kỳ đau lòng, nhưng cũng không tức giận với Khổng Địch, ngược lại còn đi tìm Khổng Địch, vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương nói con đừng sợ, bể thì bể, dì không trách con.
Vì thế, cứ như vậy mà trôi qua, Khổng Địch biết rõ Lữ Nam ở sau lưng làm chuyện xấu, tuy nhiên không có trực tiếp vạch trần, lại vụng trộm ghi thù ở trong lòng.
Cuối cùng, vào một buổi chiều nắng đẹp, cha của Lữ Nam khó có được thời gian rảnh rỗi nằm phơi nắng ở trong vườn, Khổng Địch vui vẻ chậm rãi bước tới, trên khuôn mặt trắng trẻo nõn nà mang theo nụ cười, giọng nói trong trẻo, ấm áp nói: “Chú Lữ, anh Nam có ở đây không ạ?”
“À,.... Là Tiểu Địch à, Nam Nam đi học bù rồi, con tìm nó có việc gì sao?”
Anh đương nhiên là biết Lữ Nam đi học bù, nhưng mà biểu cảm của Khổng Địch lại là cực kỳ thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu, “Vậy mà không có ở nhà à? Ưm.... Cái này phải làm sao đây?”
“Có chuyện gì có thể nói với chú.” Cha của Lữ Nam cực kỳ ôn hòa.
Khổng Địch chớp chớp mắt, bối rối hồi lâu, bộ dáng cực kỳ khó xử, “Vậy được thôi.”
Sau đó anh vất vả lấy ra một xấp đĩa phim từ trong túi, “Đây là anh Nam nhất định muốn cho con xem, con tới trả lại cho anh ấy, chú, phiền chú nói với anh Nam, con thật sự không thích xem những thứ này.”
Cha của Lữ Nam vừa thấy thứ trên đĩa phim, vẻ mặt trở nên tái nhợt, cái gì mà cuồng sắc nữ 8YING, cực kỳ kích thích, bí mật của em gái? Nhìn trên mặt đĩa phim đều là những loại cô gái không mặc quần áo làm dáng ỏng ẹo, cha của Lữ Nam tức đến môi cũng phát run, lại lật ra sau phát hiện Nhật Bản Âu Mĩ đều có, tiểu tử này, chính mình xem không nói, lại còn muốn làm cho Tiểu Địch trở nên hư hỏng.
Khổng Địch lễ phép nói tạm biệt với cha của Lữ Nam, xoay người, vừa mới đi được hai bước, lại quay đầu, vẻ mặt ngây ngô nói: “Chú Lữ, những cái đĩa này đều được anh Nam lấy ra từ trong cái hộp dưới cùng của giá sách, người để ở đâu cũng được, làm phiền người rồi, tạm biệt.”
Vì thế, tối hôm đó, cha của Lữ Nam tìm ra một cái hộp phim hành động tình yêu ở giá sách, ngồi ở trong phòng khách đợi Lữ Nam trở về, bạn nhỏ Lữ Nam Nam đương nhiên là không biết mình bị Khổng Địch tính kế, sau khi vui vẻ chạy trở về, bị ba của anh ta không nói hai lời liền đánh anh ta một trận ở trên ghế sô pha, ai tới cũng không cản được.....
Trời mới biết Khổng Địch lấy những đĩa phim này ở đâu, dù sao cũng không phải là Lữ Nam cho, cái tên tiểu quỷ phúc hắc này, mỗi lần nhắc tới chuyện này đều làm cho Lữ Nam hận đến cắn răng nghiến lợi, đương nhiên là chỉ dám cắn răng ở sau lưng.....
Lịch sử huyết lệ nha lịch sử huyết lệ, vì thế lúc Lữ Nam Nam vừa mới trưởng thành đã nghiệm ra, chôn xuống một sự hiểu biết, đắc tội người nào cũng đừng đắc tội với Khổng Địch, quá đen tối, đen tối đến mức vừa ra tay để khiến cho cuốn phim của Lữ Nam dành dụm mấy năm trời đã bị phá hủy trong một đêm, không còn lại một chút nào....
Lữ Nam vừa đi vừa mắng, nhớ tới chuyện năm đó liền trở nên tức giận, đau đớn mãi.
Bốn năm chiếc xe chạy nhanh như bay trên đường lớn, đèn trong thành phố sáng rực, một vùng bình yên, bởi vì có quy định cấm phóng pháo hoa, vì vậy đêm giao thừa có vẻ rất vắng lặng, nhưng thỉnh thoảng lại nghe thấy một, hai tiếng pháo, hẳn là có đứa trẻ bướng bỉnh của nhà nào đó không nhịn được mê hoặc.
“Mạc Mạc, Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ!” Đột nhiên có tiếng hét như vậy trên quốc lộ vào ban đêm đặc biệt rõ to.
Hóa ra là Lữ Nam và Tiểu Bạch kêu Phương Đạc kéo mui xe lên, bọn họ đứng ở ghế sau, sau lưng đón gió lạnh, hét về hai chiếc xe ở phía sau.
“Vui vẻ, vui vẻ, tôi và Minh Minh phải quẹo rồi.” Sa Mạc vẫy tay, tại một cái ngã tư nói lời tạm biệt với những người khác, quẹo đi khỏi.
“Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ.” Ngay sau đó, sau khi hai người kia nói lời tạm biệt với Sa Mạc, tiếp tục hét lên.
“Nghe rồi, nghe rồi.” Đường Tiểu Duy vươn đầu ra cửa sổ, trả lời.
“Tại sao các người không chúc tôi năm mới vui vẻ?” Phương Đạc đang lái xe quay đầu trừng mắt nhìn hai người đang cười vui vẻ.
“Với một lão già như anh, bọn tôi nói làm gì, rất khác người nha.” Tiểu Bạch nói, “Cô gái đều thích nghe những lời này, Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ.”
“Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ!” Tâm trạng của Quốc Vương hình như rất tốt, xe của anh ta ở phía sau, nghe thấy tiếng hét ở phía trước, cũng hét lên, một số bạn bè của Quốc Vương cũng hét theo.
Lúc này cực kỳ náo nhiệt.
Chiếc xe lạ màu đen ở bên cạnh xe của bọn họ cũng hạ cửa sổ xe, một bé trai sáu bảy tuổi cực kỳ xinh đẹp ôm một con chó đưa đầu ra, bé tò mò nhìn mấy chiếc xe ở bên ngoài, cũng hét theo: “Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ.”
Đường Tiểu Duy vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ, kéo xuống cửa kính xe, nhìn đứa bé trai, “Cám ơn em, em trai nhỏ.”
Đáp lại lời của cô là một tràng tiếng chó sủa, bên cạnh bé trai là một con chó Nhật màu trắng đang sủa.
Bé trai sờ đầu con chó Nhật, “Chị tên là Đường Tiểu Nhị?”
“Chị tên là Đường Tiểu Duy, bọn họ gọi bậy thôi.” Đường Tiểu Duy buồn bực giải thích.
“Em đã nói tại sao lại có cái tên kỳ lạ như vậy.” Bé trai mở to mắt nhìn cô, “Bộ dáng của chị thật đáng yêu, năm mới vui vẻ.”
Nói xong, con chó lại sủa tiếp, “Thụy Đức, không được sủa.” Nói xong, lại kéo cửa kính xe lên.
Bây giờ đứa trẻ đều đã sớm chín chắn như vậy rồi sao? Đường Tiểu Duy cảm thán.
“Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ!” Mọi người có ý chơi đùa liên tục hét lên.
Trong lúc này, cái tên Đường Tiểu Nhị ở trên đường cái vang đến tận trời xanh.
Sau nhiều năm mỗi lần ăn Tết, Đường Tiểu Duy đều nhớ tới đêm giao thừa năm cô mười chín tuổi, có người bởi vì cô đã phải trần truồng chạy trên đường phố, có đứa bé và chú chó xa lạ chào hỏi cô, có một đám người đứng ở trong xe hét to chúc cô năm mới vui vẻ, có Khổng Địch mỉm cười chăm chú nhìn cô, vài năm thanh xuân đã mất đi cái gì đó, hình như ông trời đã trả lại toàn bộ cho cô trong đêm nay.
--- ------ ------ -----Tôi chỉ là đường phân cách---- ------ ------ -----
Đến mùng mười, Đường Quân Trúc bởi vì nguyên nhân có việc ở bệnh viện nên đã sớm trở về Anh Quốc, Đường Tiểu Duy vì sự rời khỏi của Đường Quân Trúc cũng không muốn tiếp tục ở lại Đường gia nữa, đưa ra yêu cầu đi tìm Đường Lâm.
“Tiểu Duy, con không phải là đã sớm chuyển ra khỏi nhà trọ của Đường Lâm rồi hay sao?” Đường lão gia ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc hỏi.
Đường Tiểu Duy sửng sốt, thì ra ông đã sớm biết rồi à? Vậy tại sao lại luôn nén lại không nói?
Thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, ông cụ nói tiếp: “Muốn hỏi ông tại sao bây giờ ông mới nói?”
Đường Tiểu Duy đảo mắt, gật đầu.
“Ông chỉ muốn xem những đứa trẻ các con có thể làm ra cái gì, không nghĩ tới, Phương Đạc lại làm cho ông thất vọng rồi.” Ông cụ ngồi trên ghế sô pha, hai tay tùy ý để lên trên cây gậy, “Phương Đạc đối với thứ mình muốn, không dám ra tay độc ác để tranh giành, để ý quá nhiều thứ đến cuối cùng không chiếm được Khổng Địch cũng không chiếm được con.”
“Ông nội.....” Đường Tiểu Duy không biết nói gì, chẳng lẽ muốn Phương Đạc trở mặt, tranh giành với cô và Khổng Địch tới anh chết tôi sống không tốt sao?
“Chúng ta không sợ đắc tội với Phương gia, nếu đắc tội với Phương gia đổi lấy việc trở thành thông gia với Khổng gia, cũng là một giao dịch không tệ.” Ông cụ lại nói tiếp, “Với chuyện của Khổng Địch, con lại không kém hơn Đường Lâm.”
Đường Tiểu Duy cau mày, nghe thấy lời nói này cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ông cụ lại coi hôn nhân của cô là một loại giao dịch mua bán, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô lại phải tính đến việc về sau có thể mang lại lợi ích cho Đường gia, chẳng trách năm đó cho dù thế nào cũng không đồng ý chuyện của Đường Quân Trúc và cha ruột của cô, hóa ra là vì đó là một giao dịch lỗ.
Cô đã từng nghe Đường Quân Trúc nói, cha ruột của cô là sinh viên nghèo, năm đó vừa học vừa làm, lại còn làm gia sư cho Đường Quân Trúc một học sinh cao trung, vì thế, tình cảm một khi đã xuất hiện thì không thể thu hồi, cuối cùng bọn họ vì tuổi trẻ ngông cuồng nên đã phải trả giá đắt.
Đường Quân Trúc mang thai nhìn ông cụ bức cha ruột của Đường Tiểu Duy đi, rời khỏi Lận Châu, vừa đi liền đi mười bảy mười tám năm, bật vô âm tín.
Nghĩ vậy, trong lòng Đường Tiểu Duy có chút hận Đường Thành, tuy nói con gái của mình bị người khác lên không tức giận là chuyện không thể nào, nhưng mà bởi vì sự dứt khoát của ông, từ nhỏ Đường Tiểu Duy đã không có một gia đình bình thường, đây là ông nói “ra tay độc ác” đi, bỏ xuống toàn bộ tình cảm, chỉ làm chuyện có lợi cho chính mình.
“Ông nội, con đi đây.” Đường Tiểu Duy không muốn nói chuyện với ông, cầm túi xách chuẩn bị đi tìm Khổng Địch.
Không thèm nói thêm nửa câu, giá trị đời người của bọn họ không giống nhau, tiếp tục nói chuyện với nhau thật là lãng phí thời gian.
“Để cho tài xế đưa con đi.” Đường Thành nói.
“Không cần đâu ông nội, con đi bắt xe bus.” Nhưng mà, bỏ qua suy nghĩ ngăn cách, kỳ thật Đường Thành đôi khi vẫn rất quan tâm Đường Tiểu Duy.
Đường Tiểu Duy ngồi xe bus đến nhà trọ của Khổng Địch, Khổng Địch vẫn ở Khổng gia chưa trở về, đoán chừng lượng khách của nhà bọn họ cũng không ít, đủ để anh ứng phó, Đường Tiểu Duy chuẩn bị về tới nhà trọ sẽ gọi điện cho anh, không muốn dùng chìa khóa mở cửa, lại gặp một người phụ nữ đang thu dọn phòng.
Quá cẩu huyết rồi? Cô không phải chỉ về nhà qua năm mới thôi sao? Khổng Địch thừa dịp cảm thấy trống rỗng lại đưa một người phụ nữ trở về?
Người kia nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn, thấy rõ người ở cửa, ném cây chổi chạy tới, “Tiểu Duy, Tiểu Duy, cô đã tới rồi, tôi rất nhớ cô.”
Trái tim đang treo lơ lửng lập tức buông xuống, lúc này Đường Tiểu Duy mới nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy Khổng Địch không thể nào làm ra chuyện Kim ốc tàng kiều được.
Người phụ nữ này không phải là ai khác, chính là đồng chí Ngôn Trân Trân.
Phía sau trở nên chấn động, Đường Tiểu Duy cảm thấy dưới chân đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn, từ trong phòng bếp đồng chí Tiểu Phương ôm bánh mì chạy ra, “Tiểu..... Tiểu Duy, đã lâu không gặp.” Trong miệng của cô ta được nhét đầy, nói chuyện cực kỳ không rõ.
Đường Tiểu Duy ngoài ý muốn nhìn người trước mặt, trong lúc này lại phản ứng không kịp.
Khổng Địch cực kỳ thù dai, lúc nhỏ Lữ Nam đã hiểu điều này.
Nhớ lúc đó anh học trung học, cũng đang là lúc Lữ Nam nghịch ngợm, gây chuyện đến vô pháp vô thiên, có lần một đám trẻ nhỏ rượt đuổi nhau trong nhà của anh, anh không cẩn thận làm bể chậu hoa sen mà mẹ của anh trồng, nếu mà để cho mẹ của anh biết chuyện này, nhất định sẽ đánh anh một trận, vì thế, anh đổ oan cho Khổng Địch.
Khổng Địch còn đang học tiểu học, là người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn họ, vóc dáng cũng nhỏ, không thích nói chuyện, vì thế luôn luôn được mọi người chăm sóc, bộ dáng lại trắng trẻo đáng yêu, bộ dạng xinh đẹp làm cho cha mẹ nhà nào cũng yêu thích, cho nên, anh nói là do Khổng Địch làm bể, lúc đó mẹ của anh cực kỳ đau lòng, nhưng cũng không tức giận với Khổng Địch, ngược lại còn đi tìm Khổng Địch, vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương nói con đừng sợ, bể thì bể, dì không trách con.
Vì thế, cứ như vậy mà trôi qua, Khổng Địch biết rõ Lữ Nam ở sau lưng làm chuyện xấu, tuy nhiên không có trực tiếp vạch trần, lại vụng trộm ghi thù ở trong lòng.
Cuối cùng, vào một buổi chiều nắng đẹp, cha của Lữ Nam khó có được thời gian rảnh rỗi nằm phơi nắng ở trong vườn, Khổng Địch vui vẻ chậm rãi bước tới, trên khuôn mặt trắng trẻo nõn nà mang theo nụ cười, giọng nói trong trẻo, ấm áp nói: “Chú Lữ, anh Nam có ở đây không ạ?”
“À,.... Là Tiểu Địch à, Nam Nam đi học bù rồi, con tìm nó có việc gì sao?”
Anh đương nhiên là biết Lữ Nam đi học bù, nhưng mà biểu cảm của Khổng Địch lại là cực kỳ thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu, “Vậy mà không có ở nhà à? Ưm.... Cái này phải làm sao đây?”
“Có chuyện gì có thể nói với chú.” Cha của Lữ Nam cực kỳ ôn hòa.
Khổng Địch chớp chớp mắt, bối rối hồi lâu, bộ dáng cực kỳ khó xử, “Vậy được thôi.”
Sau đó anh vất vả lấy ra một xấp đĩa phim từ trong túi, “Đây là anh Nam nhất định muốn cho con xem, con tới trả lại cho anh ấy, chú, phiền chú nói với anh Nam, con thật sự không thích xem những thứ này.”
Cha của Lữ Nam vừa thấy thứ trên đĩa phim, vẻ mặt trở nên tái nhợt, cái gì mà cuồng sắc nữ 8YING, cực kỳ kích thích, bí mật của em gái? Nhìn trên mặt đĩa phim đều là những loại cô gái không mặc quần áo làm dáng ỏng ẹo, cha của Lữ Nam tức đến môi cũng phát run, lại lật ra sau phát hiện Nhật Bản Âu Mĩ đều có, tiểu tử này, chính mình xem không nói, lại còn muốn làm cho Tiểu Địch trở nên hư hỏng.
Khổng Địch lễ phép nói tạm biệt với cha của Lữ Nam, xoay người, vừa mới đi được hai bước, lại quay đầu, vẻ mặt ngây ngô nói: “Chú Lữ, những cái đĩa này đều được anh Nam lấy ra từ trong cái hộp dưới cùng của giá sách, người để ở đâu cũng được, làm phiền người rồi, tạm biệt.”
Vì thế, tối hôm đó, cha của Lữ Nam tìm ra một cái hộp phim hành động tình yêu ở giá sách, ngồi ở trong phòng khách đợi Lữ Nam trở về, bạn nhỏ Lữ Nam Nam đương nhiên là không biết mình bị Khổng Địch tính kế, sau khi vui vẻ chạy trở về, bị ba của anh ta không nói hai lời liền đánh anh ta một trận ở trên ghế sô pha, ai tới cũng không cản được.....
Trời mới biết Khổng Địch lấy những đĩa phim này ở đâu, dù sao cũng không phải là Lữ Nam cho, cái tên tiểu quỷ phúc hắc này, mỗi lần nhắc tới chuyện này đều làm cho Lữ Nam hận đến cắn răng nghiến lợi, đương nhiên là chỉ dám cắn răng ở sau lưng.....
Lịch sử huyết lệ nha lịch sử huyết lệ, vì thế lúc Lữ Nam Nam vừa mới trưởng thành đã nghiệm ra, chôn xuống một sự hiểu biết, đắc tội người nào cũng đừng đắc tội với Khổng Địch, quá đen tối, đen tối đến mức vừa ra tay để khiến cho cuốn phim của Lữ Nam dành dụm mấy năm trời đã bị phá hủy trong một đêm, không còn lại một chút nào....
Lữ Nam vừa đi vừa mắng, nhớ tới chuyện năm đó liền trở nên tức giận, đau đớn mãi.
Bốn năm chiếc xe chạy nhanh như bay trên đường lớn, đèn trong thành phố sáng rực, một vùng bình yên, bởi vì có quy định cấm phóng pháo hoa, vì vậy đêm giao thừa có vẻ rất vắng lặng, nhưng thỉnh thoảng lại nghe thấy một, hai tiếng pháo, hẳn là có đứa trẻ bướng bỉnh của nhà nào đó không nhịn được mê hoặc.
“Mạc Mạc, Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ!” Đột nhiên có tiếng hét như vậy trên quốc lộ vào ban đêm đặc biệt rõ to.
Hóa ra là Lữ Nam và Tiểu Bạch kêu Phương Đạc kéo mui xe lên, bọn họ đứng ở ghế sau, sau lưng đón gió lạnh, hét về hai chiếc xe ở phía sau.
“Vui vẻ, vui vẻ, tôi và Minh Minh phải quẹo rồi.” Sa Mạc vẫy tay, tại một cái ngã tư nói lời tạm biệt với những người khác, quẹo đi khỏi.
“Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ.” Ngay sau đó, sau khi hai người kia nói lời tạm biệt với Sa Mạc, tiếp tục hét lên.
“Nghe rồi, nghe rồi.” Đường Tiểu Duy vươn đầu ra cửa sổ, trả lời.
“Tại sao các người không chúc tôi năm mới vui vẻ?” Phương Đạc đang lái xe quay đầu trừng mắt nhìn hai người đang cười vui vẻ.
“Với một lão già như anh, bọn tôi nói làm gì, rất khác người nha.” Tiểu Bạch nói, “Cô gái đều thích nghe những lời này, Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ.”
“Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ!” Tâm trạng của Quốc Vương hình như rất tốt, xe của anh ta ở phía sau, nghe thấy tiếng hét ở phía trước, cũng hét lên, một số bạn bè của Quốc Vương cũng hét theo.
Lúc này cực kỳ náo nhiệt.
Chiếc xe lạ màu đen ở bên cạnh xe của bọn họ cũng hạ cửa sổ xe, một bé trai sáu bảy tuổi cực kỳ xinh đẹp ôm một con chó đưa đầu ra, bé tò mò nhìn mấy chiếc xe ở bên ngoài, cũng hét theo: “Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ.”
Đường Tiểu Duy vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ, kéo xuống cửa kính xe, nhìn đứa bé trai, “Cám ơn em, em trai nhỏ.”
Đáp lại lời của cô là một tràng tiếng chó sủa, bên cạnh bé trai là một con chó Nhật màu trắng đang sủa.
Bé trai sờ đầu con chó Nhật, “Chị tên là Đường Tiểu Nhị?”
“Chị tên là Đường Tiểu Duy, bọn họ gọi bậy thôi.” Đường Tiểu Duy buồn bực giải thích.
“Em đã nói tại sao lại có cái tên kỳ lạ như vậy.” Bé trai mở to mắt nhìn cô, “Bộ dáng của chị thật đáng yêu, năm mới vui vẻ.”
Nói xong, con chó lại sủa tiếp, “Thụy Đức, không được sủa.” Nói xong, lại kéo cửa kính xe lên.
Bây giờ đứa trẻ đều đã sớm chín chắn như vậy rồi sao? Đường Tiểu Duy cảm thán.
“Đường Tiểu Nhị, năm mới vui vẻ!” Mọi người có ý chơi đùa liên tục hét lên.
Trong lúc này, cái tên Đường Tiểu Nhị ở trên đường cái vang đến tận trời xanh.
Sau nhiều năm mỗi lần ăn Tết, Đường Tiểu Duy đều nhớ tới đêm giao thừa năm cô mười chín tuổi, có người bởi vì cô đã phải trần truồng chạy trên đường phố, có đứa bé và chú chó xa lạ chào hỏi cô, có một đám người đứng ở trong xe hét to chúc cô năm mới vui vẻ, có Khổng Địch mỉm cười chăm chú nhìn cô, vài năm thanh xuân đã mất đi cái gì đó, hình như ông trời đã trả lại toàn bộ cho cô trong đêm nay.
--- ------ ------ -----Tôi chỉ là đường phân cách---- ------ ------ -----
Đến mùng mười, Đường Quân Trúc bởi vì nguyên nhân có việc ở bệnh viện nên đã sớm trở về Anh Quốc, Đường Tiểu Duy vì sự rời khỏi của Đường Quân Trúc cũng không muốn tiếp tục ở lại Đường gia nữa, đưa ra yêu cầu đi tìm Đường Lâm.
“Tiểu Duy, con không phải là đã sớm chuyển ra khỏi nhà trọ của Đường Lâm rồi hay sao?” Đường lão gia ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc hỏi.
Đường Tiểu Duy sửng sốt, thì ra ông đã sớm biết rồi à? Vậy tại sao lại luôn nén lại không nói?
Thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, ông cụ nói tiếp: “Muốn hỏi ông tại sao bây giờ ông mới nói?”
Đường Tiểu Duy đảo mắt, gật đầu.
“Ông chỉ muốn xem những đứa trẻ các con có thể làm ra cái gì, không nghĩ tới, Phương Đạc lại làm cho ông thất vọng rồi.” Ông cụ ngồi trên ghế sô pha, hai tay tùy ý để lên trên cây gậy, “Phương Đạc đối với thứ mình muốn, không dám ra tay độc ác để tranh giành, để ý quá nhiều thứ đến cuối cùng không chiếm được Khổng Địch cũng không chiếm được con.”
“Ông nội.....” Đường Tiểu Duy không biết nói gì, chẳng lẽ muốn Phương Đạc trở mặt, tranh giành với cô và Khổng Địch tới anh chết tôi sống không tốt sao?
“Chúng ta không sợ đắc tội với Phương gia, nếu đắc tội với Phương gia đổi lấy việc trở thành thông gia với Khổng gia, cũng là một giao dịch không tệ.” Ông cụ lại nói tiếp, “Với chuyện của Khổng Địch, con lại không kém hơn Đường Lâm.”
Đường Tiểu Duy cau mày, nghe thấy lời nói này cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ông cụ lại coi hôn nhân của cô là một loại giao dịch mua bán, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô lại phải tính đến việc về sau có thể mang lại lợi ích cho Đường gia, chẳng trách năm đó cho dù thế nào cũng không đồng ý chuyện của Đường Quân Trúc và cha ruột của cô, hóa ra là vì đó là một giao dịch lỗ.
Cô đã từng nghe Đường Quân Trúc nói, cha ruột của cô là sinh viên nghèo, năm đó vừa học vừa làm, lại còn làm gia sư cho Đường Quân Trúc một học sinh cao trung, vì thế, tình cảm một khi đã xuất hiện thì không thể thu hồi, cuối cùng bọn họ vì tuổi trẻ ngông cuồng nên đã phải trả giá đắt.
Đường Quân Trúc mang thai nhìn ông cụ bức cha ruột của Đường Tiểu Duy đi, rời khỏi Lận Châu, vừa đi liền đi mười bảy mười tám năm, bật vô âm tín.
Nghĩ vậy, trong lòng Đường Tiểu Duy có chút hận Đường Thành, tuy nói con gái của mình bị người khác lên không tức giận là chuyện không thể nào, nhưng mà bởi vì sự dứt khoát của ông, từ nhỏ Đường Tiểu Duy đã không có một gia đình bình thường, đây là ông nói “ra tay độc ác” đi, bỏ xuống toàn bộ tình cảm, chỉ làm chuyện có lợi cho chính mình.
“Ông nội, con đi đây.” Đường Tiểu Duy không muốn nói chuyện với ông, cầm túi xách chuẩn bị đi tìm Khổng Địch.
Không thèm nói thêm nửa câu, giá trị đời người của bọn họ không giống nhau, tiếp tục nói chuyện với nhau thật là lãng phí thời gian.
“Để cho tài xế đưa con đi.” Đường Thành nói.
“Không cần đâu ông nội, con đi bắt xe bus.” Nhưng mà, bỏ qua suy nghĩ ngăn cách, kỳ thật Đường Thành đôi khi vẫn rất quan tâm Đường Tiểu Duy.
Đường Tiểu Duy ngồi xe bus đến nhà trọ của Khổng Địch, Khổng Địch vẫn ở Khổng gia chưa trở về, đoán chừng lượng khách của nhà bọn họ cũng không ít, đủ để anh ứng phó, Đường Tiểu Duy chuẩn bị về tới nhà trọ sẽ gọi điện cho anh, không muốn dùng chìa khóa mở cửa, lại gặp một người phụ nữ đang thu dọn phòng.
Quá cẩu huyết rồi? Cô không phải chỉ về nhà qua năm mới thôi sao? Khổng Địch thừa dịp cảm thấy trống rỗng lại đưa một người phụ nữ trở về?
Người kia nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn, thấy rõ người ở cửa, ném cây chổi chạy tới, “Tiểu Duy, Tiểu Duy, cô đã tới rồi, tôi rất nhớ cô.”
Trái tim đang treo lơ lửng lập tức buông xuống, lúc này Đường Tiểu Duy mới nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy Khổng Địch không thể nào làm ra chuyện Kim ốc tàng kiều được.
Người phụ nữ này không phải là ai khác, chính là đồng chí Ngôn Trân Trân.
Phía sau trở nên chấn động, Đường Tiểu Duy cảm thấy dưới chân đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn, từ trong phòng bếp đồng chí Tiểu Phương ôm bánh mì chạy ra, “Tiểu..... Tiểu Duy, đã lâu không gặp.” Trong miệng của cô ta được nhét đầy, nói chuyện cực kỳ không rõ.
Đường Tiểu Duy ngoài ý muốn nhìn người trước mặt, trong lúc này lại phản ứng không kịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook