Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em FULL
-
Chương 94
“Đương nhiên là tới ủng hộ phim mới của em dâu rồi.” Ôn Thư Ninh cười nói, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, cười với cô: “Sơ Diệp, chúc mừng nhé.”
Trong tay Ôn Thư Ninh còn mang theo một bó hoa và một chiếc bánh gato lớn, vừa nói vừa bước lên tặng cho Lâm Sơ Diệp: “Vốn dĩ là muốn đợi hai đứa về nhà rồi chúc mừng, nhưng bọn chị đoán chắc đêm nay hai đứa muốn tới đây xem suất chiếu sớm nhất nên quyết định trực tiếp đến rạp chiếu phim để chúc mừng.”
Mũi Lâm Sơ Diệp hơi cay cay, cô không ngờ bọn họ sẽ đến, suất chiếu đầu tiên của bộ phim này là lúc 0 giờ, thậm chí cô còn không nói cho bọn họ biết.
Không phải cô cảm thấy bọn họ không quan trọng, chỉ là cô thấy không nhất thiết phải thông báo, đây chỉ là một phần công việc của cô, chỉ là công việc vừa hay đến lúc nghiệm thu thành quả, ai mà không có cuộc sống và công việc riêng của mình cơ chứ.
“Cảm ơn…..
Chị.” Lâm Sơ Diệp thật lòng cảm ơn, giọng nói có hơi nghẹn ngào, vì lần đầu gọi “Chị” nên vẫn có chút không quen.
Ôn Thư Ninh cũng vì một chữ “Chị” này mà mặt mày nở hoa: “Đều là người một nhà cả, không cần phải cảm ơn đâu.”
Ôn Mộ Viễn cũng tươi cười tiến lên chúc mừng, kêu một tiếng “Chị dâu” rõ to.
Đào Cẩm Dung cũng tiến lên chúc mừng, mặc dù không phải là một người hay thổ lộ tình cảm ra bên ngoài, không thể nói những lời giống Ôn Thư Ninh, chỉ mỉm cười nói “Chúc mừng” với Lâm Sơ Diệp, tuy lời ít nhưng nụ cười lại rất chân thành.
“Cảm ơn mẹ.” So với tiếng “Chị” lúc trước, tiếng “Mẹ” lần này đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Ôn Kỳ Minh đứng một bên, sắc mặt vẫn không được tự nhiên, cũng không dám nhìn Ôn Tịch Viễn, nhưng vẫn chân thành nói tiếng “Chúc mừng” với Lâm Sơ Diệp, cô cũng khách sáo đáp lại tiếng “Cảm ơn.”, đến lúc này Ôn Kỳ Minh thật sự không nhịn được nữa, dũng cảm nói với Lâm Sơ Diệp: “Về sau nếu bộ phim mới của con phát sóng cứ nói cho cả nhà biết, đặc biệt là phải nói với người trong nhà đầu tiên.
Những cái khác nhà chúng ta không có nhiều, nhưng tiền để quảng cáo thì cũng không ít, nhất định sẽ làm cho con nổi tiếng.”
Nói đến đây, Ôn Kỳ Minh ho một tiếng: “Ba, cái này còn cần ba phải lo sao? Không phải đã có anh hai ở đây rồi sao.
Hơn nữa chị dâu đâu cần những thứ này chứ.”
Ôn Tịch Viễn liếc Ôn Kỳ Minh một cái: “Ba lại không chịu ngồi yên à?”
“Ta…..” Ôn Kỳ Minh nghẹn họng, không biết có phải bị cuộc họp hôm đại hội cổ đông dạy cho một bài học nhớ đời rồi hay không, tính cách ương ngạnh với mọi người trước đây đã không còn nữa, gần đây lại cực kỳ ngoan ngoãn, mỗi ngày đều câu cá và chơi bóng, không tới quấy rầy Ôn Tịch Viễn nữa, lúc này đây đối mặt với Ôn Tịch Viễn có hơi lúng túng.
“Đây không phải là đang nghĩ cho con bé sao.” Ngay cả cãi lại cũng biến thành nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ôn Tịch Viễn: “Cô ấy không cần, ba chỉ cần thành thật ở nhà câu cá là con đã cảm ơn ba lắm rồi.”
Lâm Sơ Diệp nhìn Ôn Kỳ Minh, mỉm cười nói: “Cảm ơn….
ba.”
Chần chừ một lúc, cô vẫn gọi ông một tiếng “Ba”: “Nhưng mà không cần đâu ạ, ba đừng tạo áp lực cho con.”
Cô và Ôn Tịch Viễn đã thống nhất sẽ không can thiệp vào công việc của nhau, quay phim là công việc của riêng cô, cô và Ôn Tịch Viễn cũng không hy vọng cuộc sống của hai người sẽ bị những thứ khác như đóng phim làm ảnh hưởng.
Ôn Kỳ Minh được gọi là “Ba” thì ngây ra một lúc, sau khi phản ứng lại thì lại càng không được tự nhiên, nhưng vẫn nói với Lâm Sơ Diệp: “Đều là người một nhà cả, nói cảm ơn cái gì chứ.
Dù sao thì sau này nếu con cần cái gì cứ việc nói với người trong nhà, đã gả vào nhà chúng ta thì chính là người nhà chúng ta, không được chịu oan ức một mình.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Vâng.”
Hà Minh U đứng một hồi lâu, thấy cuối cùng cũng đến lượt mình được nói, cũng cúi đầu cung kính nói: “Chúc mừng cô giáo mới.”
Chúc mừng xong lại hưng phấn nói thêm một câu: “Em chưa bao giờ nhìn thấy cô giáo mới trên TV.”
Vừa nói xong đã bị mẹ đánh cho một cái nhẹ: “Con có thể đừng nói chuyện được không hả.”
Hà Minh U oan ức xoa đầu: “Chỉ là con chưa thấy cô giáo mới thôi mà…..”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái, sửa lại: “Gọi là mợ.”
Mặc dù Hà Minh U không muốn gọi lắm, nhưng dưới áp lực của Ôn Tịch Viễn, vẫn phải ngoan ngoãn gọi “Mợ”, sau đó thấy phim sắp chiếu nên thúc giục mọi người nhanh chóng đi vào, nếu không thì không kịp mất.
Cậu nhóc còn nhỏ, cũng rất đơn thuần, thích Lâm Sơ Diệp là thật lòng, tò mò Lâm Sơ Diệp xuất hiện trên màn hình sẽ như thế nào cũng là thật, quan trọng nhất chính là, cậu nhóc còn muốn khoe khoang lúc đám bạn của cậu nhóc thảo luận đây là minh tinh nào, cậu nhóc sẽ giả vờ khoe với mọi người: “Đây là cô giáo mới của tớ, cô ấy từng dạy học cho tớ.”
Về phần “mợ”, cậu nhóc cảm thấy “mợ” không tự hào bằng “cô giáo mới”.
Bởi vì tâm tư đó mà Hà Minh U còn chọn ngồi gần Lâm Sơ Diệp, lâu lâu sẽ hỏi cô một câu: “Cô giáo mới, còn bao lâu nữa cô mới xuất hiện thế ạ?”, “Cô giáo mới, người kia là cô sao?”, “Cô giáo mới, sao cô còn chưa xuất hiện thế?”……
Đến lúc Lâm Sơ Diệp xuất hiện trong bộ phim, cậu nhóc mừng rỡ đến mức thét chói tai, không kiềm chế được mà ôm cánh tay Lâm Sơ Diệp, vui vẻ kêu lên: “Cô giáo mới, cô giáo mới, cô xuất hiện rồi, cô xuất hiện rồi….”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái.
Hà Minh U lập tức buông tay, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, vừa xem đã thất thần.
Sự xuất hiện của Lâm Sơ Diệp khiến bộ phim mang đến cảm giác tốt đẹp, sau đó là một quá trình tràn đầy năng lượng và lật ngược tình thế.
Tất cả mọi người đều bị nội dung phim thu hút, Lâm Sơ Diệp cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên cô và người nhà cùng nhau xem phim do chính mình diễn, lúc vừa mới bắt đầu cô còn chút xấu hổ, nhưng sau đó lại bị tình tiết phim dẫn dắt nên dần thả lỏng, cả người đắm chìm vào bộ phim.
Chất lượng của bộ phim vượt ngoài mong đợi.
Bất kể là kịch bản hay là đạo diễn quay phim, hay là diễn xuất của diễn viên và hậu kỳ cắt ghép biên tập, mỗi cái đều vượt xa mong đợi của mọi người.
Sau khi bộ phim kết thúc, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng Lâm Sơ Diệp.
Mọi người còn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn bởi vì thật sự quá kinh diễm.
Cho dù là ngoại hình hay kỹ năng diễn xuất của cô trên phim đều xứng đáng với hai chữ “kinh diễm” này,
Đạo diễn Tạ và những người khác trong đoàn làm phim cũng xem chung một rạp, sau khi bộ phim kết thúc không nhịn được mà đứng dậy nói “Chúc mừng” với Lâm Sơ Diệp, khó có thể dự đoán doanh thu của bộ phim này là bao nhiêu, nhưng từ con mắt chuyên nghiệp của bọn họ mà nói, danh tiếng của bộ phim này sẽ không kém, nếu lạc quan hơn một chút, thậm chí còn cảm thấy bộ phim này sẽ bạo, biểu hiện của nữ chính Lâm Sơ Diệp quá bắt mắt.
Ngược lại Lâm Sơ Diệp cảm thấy khá bình thường, cô cũng cảm thấy danh tiếng của bộ phim này sẽ không quá kém, ngay hôm đọc kịch bản chi tiết đã cảm thấy không tồi, hiệu quả sau khi biên tập còn hơn cả kịch bản, nhưng khó mà nói trước được, dù gì thì bộ phim nào cũng có số mệnh của riêng nó.
Ngày hôm sau Lâm Sơ Diệp đã quên chuyện bộ phim đã được ra rạp, cũng không chú ý trên mạng.
Bộ phim này của cô đã đóng máy, còn bộ phim mới tiếp theo thì đến tận tháng sau mới bắt đầu, cô sẽ có hơn hai mươi ngày được nghỉ ngơi.
“Hay là chúng ta nghỉ phép đi du lịch nhé?” Buổi sáng lúc rời giường, hai người thảo luận xem nên tận hưởng kỳ nghỉ hơn hai mươi ngày này như thế nào, sau đó Ôn Tịch Viễn đột nhiên đề xuất.
Lâm Sơ Diệp nhìn thẳng vào mắt anh, cũng hơi muốn đi: “Anh đi được sao?”
“Lúc nào cũng được.” Ôn Tịch Viễn nói, lịch trình của anh là dựa vào lịch trình của Lâm Sơ Diệp mà sắp xếp, ngay khi bộ phim của Lâm Sơ Diệp được đóng máy, anh cũng sắp xếp cho mình hơn hai mươi ngày nghỉ.
“Vậy,” Lâm Sơ Diệp hơi dừng một chút, nhìn anh: “Lát nữa xuất phát nhé?”
Ôn Tịch Viễn: “Được.”
“Đầu tiên chúng ta về thành phố Ninh trước, đến thăm ba mẹ em một chút, cũng để bọn họ gặp anh, sau đó chúng ta đi tiếp?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”
Hai người đều thuộc phái hành động, cơm nước xong liền thu dọn hành lý, đặt vé máy bay, buổi chiều cùng ngày đã ở sân bay.
Ôn Thư Ninh và Hà Minh U cũng phải quay về thành phố Ninh, nghe hai người muốn trở lại đó thì cũng sửa chuyến bay, cùng hai người trở về.
Tối qua xem phim trễ nên Hà Minh U vẫn còn buồn ngủ, cả ngày vẫn chưa có cơ hội chạm vào điện thoại để thông báo với bạn bè của mình nên vừa mới lên máy bay, vất vả lắm mới có thể mượn được điện thoại của mẹ, lập tức nhắn tin vào nhóm chat: “Mọi người, mọi người, nghe tớ nói, tớ đề cử cho mọi người một bộ phim điện ảnh, thật sự rất rất rất đẹp, là cô giáo mới của tớ đóng, tớ không lừa các cậu đâu, sau này tớ sẽ cho các cậu xem chữ ký.”
Bộ dạng liều mạng này của cậu nhóc khiến Lâm Sơ Diệp bật cười.
Hà Minh U bỏ điện thoại xuống, quấn lấy Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo mới, cô mau ký cho em một chữ ký đi, không không, ký nhiều chữ, em lấy nó bán lấy tiền, chúng ta chia đều.”
Ôn Tịch Viễn ngồi bên cạnh Lâm Sơ Diệp, lạnh nhạt liếc cậu nhóc một cái: “Mợ.”
Hà Minh U nghe lời, gọi một tiếng “mợ”: “Có được không mợ?”
Lâm Sơ Diệp nhìn về phía cậu nhóc, cười: “Em có biết đếm không đó?”
Hà Minh U: “Đương nhiên là biết rồi ạ, em học toán rất giỏi đó.”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái: “Học thuộc các số chia hết cho 2 rồi sao?”
Hà Minh U lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được mà cầu xin Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp: “Em học toán cho tốt trước đã, sau đó chúng ta lại thảo luận nên kiếm tiền như thế nào.”
Hà Minh U xị mặt xuống, cậu nhóc cảm thấy kiếm được tiền và học toán giỏi chẳng liên quan gì đến nhau.
Cậu nhóc nghĩ cả rồi, một tay ký tên một tay quét mã, cậu không đếm được nhưng vẫn sẽ lấy đủ số tiền mà.
“Cô giáo mới…..” Cậu nhóc ra vẻ tội nghiệp gọi Lâm Sơ Diệp: “Hay là cô ký cho em trước một cái cũng được.” Cậu nhóc có thể bắt chước.
Ôn Tịch Viễn nhìn cậu: “Hà Minh U, nếu cậu phát hiện cháu giả chữ ký của mợ cháu giống lúc cháu tìm ông cậu giả kia, cậu sẽ lột da của cháu.”
Hà Minh U không dám nói gì nữa.
Sau đó đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười chế nhạo, rất nhẹ, nhưng cả Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đều nghe thấy, không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đối phương cũng lười biếng liếc nhìn bọn họ, sau đó chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Không ngờ lại là Hứa An Nhiên.
Lâm Sơ Diệp phát hiện, cô và Hứa An Nhiên cũng thật có duyên, không ngờ lại gặp nhau hai lần trên máy bay.
Chu Cẩn Thần cũng ở đó, ngồi bên cạnh Hứa An Nhiên.
Thấy hai người nhìn sang, anh ta cũng nhìn Lâm Sơ Diệp, vẻ mặt lạnh lùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook