Ôn Tịch Viễn đỗ xe ở một khoảng sân trống.
Diện tích khoảng sân rất lớn, ngồi trong xe có thể nhìn thấy khung cảnh núi non phía đối diện, còn có công viên và hồ nước rộng lớn, cả những người già đánh Thái Cực quyền và ca hát trong công viên.
“Chỗ này cách nội thành khá xa, môi trường tốt, không khí cũng rất trong lành, xung quanh còn có nhiều công viên và danh lam thắng cảnh, rất thích hợp cho người già về hưu.” Thấy Lâm Sơ Diệp có vẻ tò mò, Ôn Tịch Viễn bèn giải thích với cô.
“Môi trường ở đây đúng là rất thích hợp để dưỡng già.” Lâm Sơ Diệp nói: “Chỉ là nếu muốn đi làm thì hơi xa.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mấy người bọn anh không ở đây.

Thật ra bên phía nội thành cũng có một căn nhà cũ, cuộc sống ở bên đó cũng tiện hơn, nhưng môi trường kém xa nơi này, sân cũng nhỏ, không thỏa mãn được sở thích trồng rau của mẹ anh nên bà ấy và ba anh chọn sống ở bên này.”
“Trồng rau?” Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn gật đầu, xoay người, tay chỉ về một mảnh đất trồng rau cách đó không xa: “Đó, bà ấy đã dùng cả phần sân bên đó chỉ để trồng rau.”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Cô nhìn theo hướng tay của Ôn Tịch Viễn, đúng là có một mảnh vườn trồng rau xanh tốt, hơn nữa còn có không ít loại, đậu Hà Lan, rau xà lách, cải thảo, hành tây, hành lá, rau cần…..
Điều này không giống với trong tưởng tượng của Lâm Sơ Diệp.
Trong tưởng tượng của cô, những bà mẹ ở tầng lớp và độ tuổi này sẽ đều giống với mẹ của Mạnh Cảnh Huyền, sẽ chưng diện hơn, sở thích thì cũng sẽ là đi coi mấy buổi hòa tấu dương cầm vĩ cầm các thứ, cực kỳ cao nhã, còn đối với những thú vui của những người bình thường thì không quá để ý, thậm chí còn thầm xem thường, yêu cầu đối với gia đình thông gia cũng cực kỳ cao.
“Mẹ anh…..

cũng có hứng thú với những thú vui này sao.” Nhìn mảnh vườn rau xanh tốt, Lâm Sơ Diệp cố gắng tìm từ để hình dung.
“Cũng chỉ là sở thích mấy năm nay trở lại của bà ấy thôi, dù sao sóng gió lớn gì cũng đã trải qua rồi, có một số việc cũng nhìn thấu hơn những người khác, bây giờ lớn tuổi rồi, ngược lại lại muốn sống đơn giản hơn.” Ôn Tịch Viễn vừa nói vừa tháo dây an toàn ra: “Chúng ta vào trong thôi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, vừa định tháo dây an toàn ra thì một bóng người từ phòng khách lao ra nhanh như khỉ, đi cùng là giọng nói vui vẻ: “Cô giáo Lâm.”

Động tác tháo dây an toàn ra của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, theo bản năng nhìn về phía người vừa tới.
“Hà Minh U?” Cô gọi cậu nhóc một tiếng, có chút bất ngờ.
Tuy rằng lúc đi mua quà cũng đã chuẩn bị cho cậu nhóc và ba mẹ cậu, nhưng chỉ nghĩ là chuẩn bị thế thôi, không nghĩ tới Hà Minh U cũng ở đây.
“Em đến thành phố Bắc khi nào thế?” Lâm Sơ Diệp kinh ngạc hỏi, lại có chút vui mừng, lâu rồi không gặp, cô vẫn còn nhớ bạn nhỏ nghịch ngợm này đấy.
Hà Minh U cũng nhớ người cô giáo mới xinh đẹp này, cười hì hì giải thích: “Vừa mới tới ạ.

Em và mẹ em cùng tới.”
Sau đó rất tự giác mở cửa xe ra giúp Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo, cô xuống xe trước đi.”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái: “Gọi là mợ.”
“Gọi mợ thì già quá…..” Hà Minh U phản bác theo bản năng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Ôn Tịch Viễn thì lập tức ngoan ngoãn sửa lại: “Mợ.”
Lâm Sơ Diệp nhìn cậu nhóc, cười: “Không sao, em muốn gọi như thế nào thì cứ gọi.”
Vừa nói vừa xuống xe.
Hà Minh U liếc trộm Ôn Tịch Viễn cũng đang xuống xe: “Cậu không cho đâu ạ.”
Ôn Tịch Viễn vẫn còn đứng trước cửa xe, thản nhiên lườm cậu nhóc một cái: “Không gọi mợ thì cháu muốn gọi là gì?”
Hà Minh U lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn gọi là gì hết, chỉ muốn gọi là mợ thôi ạ.”
Nói xong còn quay sang phía Lâm Sơ Diệp gọi to để biểu hiện thành ý: “Mợ.”
Gọi xong còn không quên liếc xem phản ứng của Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp bị bộ dạng của cậu nhóc chọc cười, rất phối hợp đáp lại: “Ngoan quá.”

Hà Minh U được khen thì ngượng ngùng, gãi đầu cười ngốc.
Những người khác trong phòng khách nghe thấy tiếng cũng đi ra, không nhiều người lắm, chỉ có hai người phụ nữ và một người đàn ông.
Người phụ nữ đi trước có ngũ quan xuất chúng, khí chất tao nhã, là một người được bảo dưỡng rất kỹ, trên khuôn mặt vẫn còn một chút khí chất quyết đoán của một nữ cường nhân, Lâm Sơ Diệp đánh giá sơ qua mẹ của Ôn Tịch Viễn, không thể nào liên kết người phụ nữ trước mặt với khu vườn đầy rau xanh kia được.
Đi theo bên cạnh bà là một người đàn ông, đường nét trên khuôn mặt có nét giống vài phần với Ôn Tịch Viễn, nhưng trẻ tuổi hơn, còn người bên cạnh là Ôn Thư Ninh.
Thấy cô tới, Ôn Thư Ninh tươi cười đi về phía cô, rất nhiệt tình chào hỏi: “Cô giáo Lâm, hai người trở lại rồi.”
Sau đó chỉ vào hai người bên cạnh, cười giới thiệu: “Để tôi giới thiệu một chút, đây là mẹ của tôi, còn đây là em trai tôi, Ôn Mộ Viễn.”
Lâm Sơ Diệp không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, chỉ có thể khách khí mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào mọi người.”
Khuôn mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ.
Ôn Tịch Viễn đã đi đến bên cạnh cô, cầm tay cô rồi nhìn những người trước mặt, gọi một tiếng “Mẹ” với người phụ nữ trung niên, sau đó giới thiệu Lâm Sơ Diệp: “Lâm Sơ Diệp, con dâu của mẹ.”
Lâm Sơ Diệp lễ phép mỉm cười chào: “Cháu chào dì ạ.”
Đào Cẩm Dung – mẹ của Ôn Tịch Viễn đánh giá cô một lát, rồi mới cười sửa lại cho cô: “Nên gọi là mẹ.”
Lâm Sơ Diệp ngượng ngùng cười, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, tuy chưa quen với cách xưng hô này nhưng vẫn nghe theo, đổi thành “Mẹ”.

Tiếng “Mẹ” này khiến mặt mày Đào Cẩm Dung lập tức hớn hở, kéo tay cô, nhét vào tay cô một bao lì xì đỏ thật dày, bảo đây là quà gặp mặt.
Lâm Sơ Diệp chưa từng được như thế này, muốn rút tay về nhưng không dám.
Ôn Thư Ninh mỉm cười nhìn cô: “Cô giáo Lâm, cô nhận đi, đây là phong tục đó.


Hồi tôi ra mắt gia đình nhà nội của Hà Minh U cũng như thế.”
Ôn Tịch Viễn cũng khẽ nói với Lâm Sơ Diệp: “Em nhận đi, lần đầu tiên gặp mặt đều như vậy cả.”
Lâm Sơ Diệp không thể không nhận bao lì xì, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn mẹ ạ.”
Tiếng “Mẹ” nhẹ nhàng này khiến Đào Cẩm Dung hận không thể nhét cho cô thêm một bao lì xì nữa, càng nhìn càng thấy thích Lâm Sơ Diệp.
Bà rất thích kiểu con gái ngoan ngoãn, lễ phép, lại biết cư xử đúng mực như thế này.
Vừa rồi nhìn thẳng vào người ta thì có vẻ hơi thất lễ, nhưng bà vẫn không kìm được mà đánh giá sơ lược Lâm Sơ Diệp, lúc Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn mới đến, bà đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách quan sát, khí chất và ngoại hình bà đều rất ưng ý, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Bà không ngờ Ôn Tịch Viễn sẽ kết hôn, hơn nữa lại kết hôn một cách chớp nhoáng như vậy.
Bà đã làm mẹ của Ôn Tịch Viễn hơn ba mươi năm, chưa từng nghe anh nói có thích cô gái nào, hoặc là có quan hệ thân thiết với cô gái nào, cũng chưa nghe anh nói mình yêu đương, mỗi lần bà giục kết hôn anh đều trả lời mình sẽ không kết hôn, con trai như thế bà cũng không biết phải khuyên bảo như thế nào.

Thế nhưng hôm qua anh đột nhiên gọi điện thoại cho bà, nói mình đã kết hôn, muốn dẫn vợ về nhà ăn một bữa cơm.
Phản ứng đầu tiên của bà lúc đó là hoang mang hơn là vui mừng.
Dù sao lúc trước khi anh tới thành phố Ninh, bà còn đặc biệt tìm bọn Lê Duệ và Từ Tử Dương để thăm dò, biết Ôn Tịch Viễn không có bạn gái, cũng không có hảo cảm đặc biệt đối với bất kỳ người con gái nào, càng không mập mờ với ai.

Chỉ là sau một thời gian anh ở thành phố Ninh, bà bảo Ôn Thư Ninh nói bóng nói gió hỏi về chuyện tình cảm của Ôn Tịch Viễn, Ôn Tịch Viễn cũng trả lời với Ôn Thư Ninh chắc như đinh đóng cột là không có bạn gái, không thích ai, cũng sẽ không kết hôn.
Kết quả là không lâu sau, anh đột nhiên báo với bà, anh đã kết hôn rồi!
Không phải đột nhiên có bạn gái, mà là có vợ.
Mơ hồ một hồi, bà lại cảm thấy lo lắng.
Kết hôn không phải việc nhỏ, có thể khiến đứa con trai từ nhỏ đến lớn luôn cẩn thận của bà kết hôn một cách nhanh chóng như thế, bà sợ thủ đoạn của đối phương quá cao, khiến con của bà mắc bẫy.
Thậm chí Đào Cẩm Dung còn không nhịn được mà suy nghĩ, có phải đối phương dùng bùa chú hay không, như vậy mới có thể khiến Ôn Tịch Viễn trở nên hồ đồ mà đi kết hôn với cô ta, nếu không với tính cách của Ôn Tịch Viễn thì không thể nào dễ dàng mắc mưu được.
Lo lắng mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cũng có thể thấy được người con gái có thể thuần phục được đứa con trai này của bà.
Bộ dạng của Lâm Sơ Diệp có chút khác với suy đoán của bà.

Bà tưởng rằng người đó phải giống như một con hồ ly chuyên đi quyến rũ người khác, kết quả không phải, ngược lại còn có hơi ngoan ngoãn quá mức, trầm tĩnh dịu dàng, nhìn giống như cô mới là người bị con của bà lừa hơn.
Bà cũng nghĩ cô gái đó sẽ là một cao thủ xã giao, giỏi làm nũng và xử lý các mối quan hệ cá nhân tốt, nhưng nhìn phản ứng của Lâm Sơ Diệp lại có vẻ ngây ngô cẩn trọng.
Bà không khỏi liếc nhìn Ôn Tịch Viễn, đứa con trai được xem như cáo già ngàn năm này, nếu như cô gái này thật sự giở trò, vốn sẽ không chơi lại đứa con trai này của bà.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn bà một cái.
Cái liếc mắt này khiến khí thế của Đào Cẩm Dung giảm xuống vài phần, đối mặt với đứa con trai đứng đầu gia tộc này, bà vẫn có hơi dè chừng.
Rõ ràng là đứa con do bà sinh ra và dạy dỗ, nhưng sóng sau xô sóng trước, khí chất hơn mười năm tôi luyện trên thương trường này của anh có thể dễ dàng áp đảo bà.
Đào Cẩm Dung ho nhẹ một tiếng, cố gắng thể hiện khí chất mà một người mẹ nên có: “Chúng ta vào bên trong thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Hà Minh U lập tức chạy đến trước mặt Lâm Sơ Diệp, kéo cô đi: “Cô giáo mới, đi nào.”
Ôn Tịch Viễn ho một tiếng.
Hà Minh U giống như bị bỏng, lập tức buông tay Lâm Sơ Diệp, còn sửa lại lời nói: “Mợ, đi thôi.”
Bộ dạng cu li này của cậu nhóc khiến Ôn Mộ Viễn đi bên cạnh ghét bỏ, giơ một ngón tay ra hiệu.
Hà Minh U lập tức cho cậu ta một ánh mắt “Cậu không sợ sao?”
Ôn Mộ Viễn trộm liếc nhìn Ôn Tịch Viễn, quả thật cậu có hơi sợ người anh trai này.
Ôn Tịch Viễn đã dắt tay Lâm Sơ Diệp đi vào trong nhà, bộ dạng bảo vệ người rõ ràng như thế này khiến cậu và Đào Cẩm Dung không nhịn được mà tò mò lén nhìn hai người, ân ái như thế này, hoàn toàn khác với phỏng đoán của bọn họ: Ôn Tịch Viễn chỉ vì trốn tránh hôn nhân mà tìm đại một người để kết hôn đại.
Nhưng nếu là tình cảm thật lòng thì phát triển cũng quá nhanh rồi, không có chút dấu hiệu nào cả.
Ngay cả Lâm Sơ Diệp từ đâu tới bọn họ cũng không biết, cực kỳ tò mò về sự phát triển quan hệ của hai người, muốn hỏi nhưng lại không dám, một bên là bọn họ đều có hơi sợ Ôn Tịch Viễn, cả gia đình này người duy nhất không sợ Ôn Tịch Viễn chỉ có Ôn Thư Ninh mà thôi.
Cô không mở miệng thì họ cũng chỉ đành yên lặng thắc mắc, vì là lần đầu tiên gặp mặt Lâm Sơ Diệp, vẫn chưa rõ tính tình Lâm Sơ Diệp ra sao, sợ trực tiếp hỏi như thế thì quá đường đột, đành phải kiềm chế sự tò mò, mỉm cười bước vào nhà.
Hà Minh U không nhiều tâm tư như người lớn, cậu nhóc thích cô giáo mới, đơn giản chỉ là muốn nói chuyện với cô giáo, vì vậy sau khi vào nhà đã trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lâm Sơ Diệp, mở to đôi mắt, sốt sắng hỏi: “Cô giáo mới, sao cô đột nhiên lại biến thành mợ của em thế ạ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương