Rạp chiếu phim nằm ở tầng ba, có một cầu thang đi bộ rất dài từ tầng ba đi xuống tầng một.
Ôn Tịch Viễn kéo Lâm Sơ Diệp một mạch đi xuống lầu, đi thẳng đến bãi đỗ xe bên đường.
Trời đã chuyển lạnh, thời điểm này trên đường đã rất vắng người.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, bóng của hai người bị kéo dài ra, hai chiếc bóng chồng lên nhau.
Lâm Sơ Diệp nhìn bàn tay đang được nắm lấy của mình kia đến thất thần.

Bàn tay của anh thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn tương phản với bàn tay tinh tế mảnh khảnh của cô.
Ôn Tịch Viễn dường như không ý thức được anh còn đang nắm tay cô, từ rạp chiếu phim đi ra anh cũng chưa buông tay, cũng không quay đầu lại nhìn cô, nhưng bước đi rõ ràng là chậm lại để cô theo kịp.
Đi đến trước xe, cuối cùng Ôn Tịch Viễn cũng buông tay cô ra, quay đầu hỏi: “Em ở đâu?”
Lâm Sơ Diệp xoa xoa bàn tay bị anh nắm lúc nãy, rồi nói cho anh địa chỉ nhà bà ngoại cô.
Ôn Tịch Viễn mở cửa ghế lái phụ.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, sau đó ngồi vào trong xe.
Ôn Tịch Viễn cũng lên xe, thuần thục thắt dây an toàn, sau đó lái xe rời đi.
Lâm Sơ Diệp bất giác quay đầu nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn tập trung lái xe, ánh sáng của những ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ hắt lên mặt anh, càng làm nổi bật khuôn sườn mặt tinh tế, phác họa rõ ràng từng đường nét.
Lâm Sơ Diệp biết trước giờ Ôn Tịch Viễn vẫn luôn rất đẹp trai, trước kia anh mang một phong thái của của người thiếu niên pha chút phong trần.

Vài năm sau, khi trưởng thành, ông trời vẫn rất ưu ái với anh.

Ở giữa hai hàng lông mày mang theo sự sắc bén trầm ổn được mài giũa theo năm tháng, nhưng ngẫu nhiên lại mang theo vài phần tuấn tú tao nhã.
“Có chuyện gì sao?” Ôn Tịch Viễn đột nhiên mở miệng.
Lâm Sơ Diệp: “Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh.”
Ôn Tịch Viễn không quay đầu nhìn cô nói: “Không cần cảm ơn.”

Lâm Sơ Diệp cũng không để ý, cô tò mò: “Sao anh cũng đi xem phim hoạt hình thế?”
Ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay đang đặt trên tay lái của Ôn Tịch Viễn.
“Hà Minh U ồn ào đòi xem.” Lâm Sơ Diệp nhìn anh bình tĩnh trả lời.
“Ồ.” Lâm Sơ Diệp có hơi không hiểu gật đầu, “Vậy em ấy đâu?”
Ôn Tịch Viễn: “Không đi.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Tóm lại là cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm nhưng dù gì hai người cũng không thân nhau lắm nên Lâm Sơ Diệp cũng không tiếp tục truy hỏi, ngồi thẳng lại.
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô.
Cô ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt bình thản nhìn phía trước.
Ôn Tịch Viễn thu hồi tầm mắt.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa nhà bà ngoại của Lâm Sơ Diệp.
“Tôi đi trước, cám ơn anh.” Lâm Sơ Diệp tháo dây an toàn ra, đẩy cửa bước xuống xe, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Đây là lần thứ ba cô nói cảm ơn với Ôn Tịch Viễn.
Nhưng lần này anh không nói “Không cần cảm ơn” giống như lần trước.
“Lâm Sơ Diệp.” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Lâm Sơ Diệp ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
“Năm đó vì sao không đẩy ra?” Anh hỏi.
“Hả?” Lâm Sơ Diệp không hiểu.
Ôn Tịch Viễn: “Buổi tối tốt nghiệp năm đó, lúc tôi hôn em.”
“…….” Đại não Lâm Sơ Diệp bị câu hỏi bất ngờ này làm cho trống rỗng, trước khi đại não kịp có phản ứng lại thì miệng đã trả lời trước: “Tôi uống say.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái.
“Lần đó thực xin lỗi.” Anh nói:”Tôi cũng uống hơi nhiều.”
Lâm Sơ Diệp miễn cưỡng cười: “Không sao, tôi cũng đã quên từ lâu rồi.”

Khóe miệng Ôn Tịch Viễn giật giật.

“Bụp” một cái, cửa sổ xe đóng lại.
Sau khi cửa sổ hoàn toàn đóng lại, xe đã chạy đi.
Tốc độ rất nhanh, không có chút lưu luyến nào.
Lâm Sơ Diệp giật mình, nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, thật lâu vẫn chưa nhúc nhích.
“Nhìn gì thế?” Phía sau truyền đến tiếng của Phó Viễn Chinh.
Lâm Sơ Diệp hoàn hồn, quay đầu nhìn anh: “Không có gì.”
Phó Viễn Chinh: “Nghe nói hôm nay em đi xem mắt? Nghĩ cái gì thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Chỉ là muốn tìm người thích hợp để kết hôn thôi.”
Hứa Mạn từ lâu đã ngóng kết quả, thấy cô về liền đi ra cửa.
“Thế nào? Cháu và Tiểu Ngô có hợp không?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không hợp.”
Hứa Mạn khó hiểu: “Sao lại thế? Lúc hai đứa ăn cơm không phải rất tốt sao? Tiểu Ngô này nhìn cũng có vẻ là người biết chăm sóc người khác.”
Lâm Sơ Diệp: “Cháu cảm thấy anh ta như một tài xế già vậy.”
Hứa Mạn: “Sao lại thế chứ? Nghe nói cậu ta còn chưa yêu đương bao giờ.”
“Vậy có thể là….

Thiên phú bẩm sinh của anh ta đi.”
Lâm Sơ Diệp cũng không gạt Hứa Mạn: “Ở rạp chiếu phim liền động tay động chân, đây mới là lần đầu gặp mặt thôi đó.”
“Thế là không được rồi.” Hứa Mạn lập tức không vừa ý: “Để mợ giới thiệu người khác cho cháu, lần này phải thật chú ý nhân phẩm mới được.”
“Cứ như thế này trước đi ạ.” Tác động đêm nay của Lâm Sơ Diệp có hơi lớn, từ sâu trong lòng cô nổi lên kháng cự khi người kia tiếp xúc thân mật với cô, cô cảm thấy mình dường như không thích tiếp xúc thân thể với người khác giới.

Loại cảm giác này so với loại cảm giác năm đó Ôn Tịch Viễn hôn cô hoàn toàn khác nhau.

Khi đó tim cô đập nhanh, chờ mong, lại mang theo một chút cảm xúc hân hoan không nói nên lời cả người lâng lâng, giống như đang đứng trên đám mây thậm chí còn hy vọng có thể tiến thêm một bước nữa.
“Cũng được.” Hứa Mạn đồng ý :”Để mợ để ý giúp cháu, nếu có người thích hợp sẽ giới thiệu cho cháu.” Lại quay qua dặn dò Phó Viễn Chinh: “Bên cạnh con nhiều người giỏi, bình thường để ý một chút, xem có người nào thích hợp với Sơ Diệp không.”
Phó Viễn Chinh nhìn lướt qua Lâm Sơ Diệp: “Em ấy không cần xem mắt.”
“……” Còn Lâm Sơ Diệp cảm thấy cô rất cần, chỉ là tạm thời bị đả kích nên không nói ra thôi.
Sau khi trở lại phòng, Diệp Hân đã cực kỳ sốt ruột mà gọi điện thoại cho cô.
“Trực tiếp bị tiêu diệt ở lần xem mắt đầu tiên.” Lâm Sơ Diệp kể lại đơn giản quá trình xem mắt cho Diệp Hân nghe, cực kỳ hoang mang: “Cậu nói xem tớ bị cái gì vậy? Ngày đầu tiên đi làm thì gặp Hà Minh U giả vờ bị thương ở bụng, thiếu chút nữa dọa tớ hết hồn hết vía.

Sau đó lần đầu tiên xem mắt thì lại gặp phải háo sắc.

Vốn ấn tượng ban đầu rất tốt, tớ cảm thấy anh ta rất được, liền muốn tốc chiến tốc thắng, kết quả……”
Vấn đề này Diệp Hân cũng không cách nào giải đáp được.
“Tớ cũng chưa từng gặp người nào như thế.” Diệp Hân thành thật trả lời: “Hơn nữa thằng nhóc Hà Minh U này, tớ dạy học nhiều năm như vậy cũng chưa gặp qua đứa nào vì trốn học mà chuẩn bị nhiều đạo cụ như thế.”
“Ông trời gửi gắm trách nhiệm to lớn cho người dân, trước hết là rèn luyện ý chí, rèn luyện xương cốt….” Lâm Sơ Diệp lẩm nhẩm câu tục ngữ: “Chẳng lẽ ông trời muốn cử tớ đi tới cứu trái đất này sao?”
Diệp Hân: “Cũng có thể đấy, để cậu đi cứu vớt người đàn ông nào đó?”
“…..” Lâm Sơ Diệp bị Diệp Hân làm cho buồn nôn.
Diệp Hân: “Thế còn tiếp tục không?”
Lâm Sơ Diệp nhớ tới cảm giác kháng cự đối với người kia và cảm giác khi ở cùng Ôn Tịch Viễn, cô cũng không biết loại phản kháng đó rốt cuộc là như thế nào, nghĩ nghĩ một lát rồi do dự gật đầu: “Tiếp tục, dù sao cũng không thể vơ đũa cả nắm được.”
Nhưng cho dù Lâm Sơ Diệp đồng ý, Hứa Mạn cũng không dám tùy tiện sắp xếp cho cô xem mắt, sợ lại gặp phải tên háo sắc như lần trước nhưng bà lại nghĩ ra một cách khác, chính là quan sát những người đàn ông đến quán của bà ăn cơm.

Bà cùng Lâm Sơ Diệp sẽ âm thầm quan sát cách mà bọn họ đối xử với mọi người trong quán để phán đoán còn lấy cớ trong quán không có đủ người, kêu Lâm Sơ Diệp tới giúp.

Dùng cách này để xem phản ứng của những người kia.
Lâm Sơ Diệp không biết suy nghĩ này của Hứa Mạn, chỉ cho rằng quán ăn thật sự thiếu người làm nên cũng không từ chối.

Mỗi buổi chiều sau khi tan sở lại đến đây làm thu ngân, thỉnh thoảng cũng đi dọn món theo sự sắp xếp của mợ.

Bình thường Lâm Sơ Diệp thấy phục vụ bận rộn quá sẽ muốn chạy tới giúp nhưng lại bị Hứa Mạn cản lại, bảo cô chỉ cần ngồi ở quầy tính tiền là được rồi nhưng thỉnh thoảng nếu thiếu người, Hứa Mạn lại đem đồ ăn tới trước mặt cô, để cô đi đưa món.
Lâm Sơ Diệp cũng không hỏi Hứa Mạn muốn làm cái gì.
Hứa Mạn một bên vất vả lo chuyện chung thân đại sự cho Lâm Sơ Diệp, trong lòng cũng không quên người khách đang bị sa sút tinh thần ở căn gác bên kia.
Hôm nay nhân lúc quản lý đi qua, bà lo lắng hỏi: “Người ở căn gác bên kia mấy ngày nay vẫn không đặt cơm sao?”
Quản lý gật đầu: “Đúng thế, mấy ngày nay không có đặt cơm.”
“Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Hứa Mạn suy nghĩ phóng đại, nhất là lâu lâu lại nhìn thấy tin tức có người tự tử ở trong phòng, phải đến vài ngày sau mới phát hiên: “Hay là tìm người qua đó xem thử?”
“Một người đàn ông thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Quản lý nghĩ mọi chuyện vẫn bình thường nên không để tâm: “Lúc này mọi người đều bận rộn, chắc không có ai rảnh để chạy qua đó xem đâu.”
Nói xong lại cầm đơn đặt món đi vào nhà bếp.
Lâm Sơ Diệp thấy Hứa Mạn lo lắng, nghĩ phòng ở của người kia lại là căn phòng cũ của Hứa Mạn, nếu người trong đó xảy ra chuyện gì thì cũng phiền phức, vừa hay lúc này cô cũng đang rảnh, liền đứng dậy nói với Hứa Mạn: “Để cháu qua đó xem thử.”
Hứa Mạn lo lắng nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp: “Không sao đâu ạ.

Bây giờ mới hơn năm giờ chiều, mặt trời còn chưa xuống núi.

Hơn nữa xung quanh còn có hàng xóm, nếu có người đi ra, cháu chỉ đứng ở ngoài sân nhìn thôi, không đi vào đâu.”
Hứa Mạn nghĩ cũng phải, liền đem một phần cơm mới làm bỏ vào trong hộp, đưa cho cô: “Nếu nó đi ra thì cháu nói là quán tặng cho khách quen, nếu không sẽ ngại lắm.”
Lâm Sơ Diệp nhận lấy hộp cơm: “Vâng.”
———–
Căn gác cách đó không xa, ở trong một con ngõ nhỏ, đi bộ mất khoảng vài phút.
Lâm Sơ Diệp nhìn thấy cổng bên ngoài đóng chặt, cửa bên trong cũng đóng, không biết có người ở nhà hay không.
Trước cổng lớn có chuông cửa.
Lâm Sơ Diệp nhấn chuông, đợi một lát vẫn không thấy người đi ra.
Trong lòng Lâm Sơ Diệp lo lắng, lại không thể vào, nghĩ nghĩ, sau đó kiễng chân, cao giọng hỏi: “Xin chào, xin hỏi có ai ở đây không?”
“Cô tìm ai?” Một giọng nói ở phía sau truyền đến, là giọng của Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn, trong tay cầm theo đồ ăn vừa mới đi mua về còn tay kia cầm chùm chìa khóa, nhìn cô một cái, sau đó bình tĩnh tra chìa khóa vào ổ, mở cổng.
Lâm Sơ Diệp: “…….”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương