Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em FULL
-
Chương 44
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn thấy Lưu Vĩnh, thấy ông ta nhìn qua đây cũng khách khí gật nhẹ đầu với ông ta coi như chào hỏi.
Cái gật đầu này khiến Lưu Vĩnh khó hiểu, không biết là muốn ông ta tiến lên chào hỏi anh hay là đang ngăn không cho ông ta tiến lên đây.
Ông ta biết Ôn Tịch Viễn không thích lộ diện trước mặt người khác, giám sát đoàn làm phim cũng toàn quyền giao cho người khác xử lý, nghĩ như thế ông không nhịn được mà đoán rằng Ôn Tịch Viễn không thích ông ta chào hỏi anh trước mặt mọi người, cho nên sau một hồi phỏng đoán, ông ta cũng lo lắng mỉm cười, sau đó chuyển hướng về phía những người khác.
Từ Tử Dương cũng ở đây, thấy Lâm Sơ Diệp cùng với Ôn Tịch Viễn đi tới cảm thấy hơi bất ngờ mà nhíu mày, tầm mắt đảo qua hai người bọn họ.
“Sao qua đây sớm thế?” Từ Tử Dương tiến lên: “Từ nhà cậu qua đây cũng tốn khá nhiều thời gian mà.”
Lâm Sơ Diệp giả vờ không nghe thấy, hơi nghiêng đầu.
Ôn Tịch Viễn cuộn tay lại, đặt ở bên miệng ho khan một tiếng, chuyển đề tài: “Chúc mừng cậu lại có một bộ phim mới được bấm máy.”
Từ Tử Dương cực kỳ thích nghe những lời này.
“Nhờ phúc của cậu.”
Ôn Tịch Viễn cười cười, vỗ vỗ vai anh ta: “Cố lên.”
Từ Tử Dương vỗ ngực tự đắc: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cũng chúc mừng Lâm lão sư.”
Lâm Sơ Diệp khách khí gật đầu: “Cảm ơn.”
Thấy Phùng San San đang đứng cách đó không xa gọi cô qua đó, hình như là đã bắt đầu chụp ảnh, cô thấp giọng nói với Ôn Tịch Viễn: “Tôi đi qua đó trước.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đi đi.”
Và anh nhìn theo bóng lưng rời đi của cô.
Từ Tử Dương nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Quan hệ giữa cậu và Lâm lão sư rốt cuộc là gì, còn không mau thành thật khai báo sao Ôn tổng?”
Anh ta cố ý gọi tên anh.
Ôn Tịch Viễn quay đầu, liếc anh ta một cái: “Trước mắt không có quan hệ gì cả.”
Từ Tử Dương bày ra bộ dạng như kiểu “Cậu lừa ai đó hả.”
Ôn Tịch Viễn không thèm để ý tới anh ta, ánh mắt nhìn mọi người đang bận rộn.
Ngoại trừ Từ Tử Dương đang ở đây nói chuyện tào lao với anh, những người còn lại trong đoàn làm phim đã tập trung đông đủ trước lư hương, chuẩn bị thắp hương cúng bái.
Tuy Lâm Sơ Diệp là nữ chính nhưng cô cũng không chen vào đứng ở giữa, mà theo thói quen đứng ở rìa bên ngoài.
Tầm mắt Từ Tử Dương cũng dừng trên người Lâm Sơ Diệp, sau đó lại chuyển mắt tới chỗ Lưu Vĩnh đang đứng ở giữa, có hơi khó hiểu: “Cậu không phải đã thu mua giải trí Thanh Không rồi hay sao? Sao vẫn để Lưu Vĩnh ra mặt thay cậu thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Ông ta thích hợp hơn.”
Từ Tử Dương: “Là sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Hợp đồng của Lâm Sơ Diệp vẫn còn ở trong tay Chu Cẩn Thần, nếu tôi trực tiếp ra mặt, Chu Cẩn Thần sẽ lợi dụng điều này để bỏ vai của Lâm Sơ Diệp, cho nên tôi chỉ có thể mượn phía nền tảng để chỉ định, như thế Chu Cẩn Thần sẽ không dám đắc tội với bọn họ.
Mà Lưu Vĩnh là đồng sản xuất hạng mục này, ông ta ra mặt xử lý sẽ không khiến cho Chu Cẩn Thần nghi ngờ, bởi vì ông ta có quan hệ với phía nền tảng.
Đợi sau khi bộ phim này kết thúc anh ta muốn điều tra gì đi chăng nữa cũng chẳng tra được gì.
Từ Tử Dương giơ ngón cái về phía Ôn Tịch Viễn: “Không có quan hệ gì mà cậu lại giúp cô ấy như vậy, nói thế ai mà tin được chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Nếu như cô ấy không có năng lực, tôi cũng không ném tiền như thế này.”
“Có quỷ mới tin cậu.” Từ Tử Dương lập tức xem thường, thấy nhà sản xuất đang cầm loa hô mọi người tập trung, lập tức vỗ vỗ vai anh, “Tôi qua đó một lát.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, cũng không qua đó mà chỉ đứng tại chỗ nhìn mọi người.
Lâm Sơ Diệp bị đẩy vào giữa đám đông.
Cô không có thói quen trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cho nên cười cười với nhân viên công tác bên cạnh, sau đó vẫn đứng yên tại chỗ, lại không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh tìm bóng dáng Ôn Tịch Viễn, thấy anh đang đứng một mình cách đó không xa, anh mặc một bộ đồ tây màu đen, sơ mi đen, đến cả áo bành tô bên ngoài cũng là màu đen, ánh nắng ban mai chiếu vào người anh, hai tay khoanh trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp bất giác mỉm cười với anh, tay chỉ chỉ về phía sau, ánh mắt như muốn anh qua đó đứng.
Ôn Tịch Viễn cũng mỉm cười, lắc đầu, ý bảo cô không cần để ý tới anh.
Lâm Sơ Diệp gật đầu.
Sau khi thắp hương xong, tất cả mọi người thuộc đoàn làm phim tập trung trên sân khấu, phía sau là tấm phông nền của đoàn làm phim, chụp một tấm ảnh lưu niệm.
Lâm Sơ Diệp theo thói quen tìm kiếm Ôn Tịch Viễn trong đám đông, sợ anh bị bỏ rơi.
Ôn Tịch Viễn mỉm cười trấn an cô, bảo cô cứ bận việc của mình đi.
Lâm Sơ Diệp phối hợp với mọi người chụp ảnh, mọi người vẫn chưa giải tán, cũng mặc kệ mọi người vẫn còn đang nhìn mình, trực tiếp xuống sân khấu, đi về phía Ôn Tịch Viễn.
“Hôm nay sắp xếp nhiệm vụ quay chụp, chắc là sẽ phải chụp đến muộn mới xong.
Nhìn mọi người chụp ảnh rất nhàm chán, anh có muốn về trước không?”
Ôn Tịch Viễn cười: “Không sao, hôm nay anh không bận gì cả.”
Thấy tóc cô có hơi rối nên anh giơ tay giúp cô chỉnh lại, vừa chỉnh tóc vừa nói: “Em cứ bận việc của mình đi, không cần phải để ý tới anh.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, lại có chút lo lắng: “Tôi sợ anh nhàm chán thôi, hoạt động quay chụp như thế này rất nhàm chán.
Tôi xem qua lịch trình ngày hôm nay, lịch quay chụp rất kín, đoán chừng là phải bận bịu cả ngày đến nỗi không thể phân thân ra được, có thể sẽ không có thời gian để ý đến anh nữa đâu.”
Ôn Tịch Viễn vẫn mỉm cười nhìn cô như cũ: “Không sao, em cứ chuyên tâm quay chụp là được rồi, không cần để ý đến anh.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vậy nếu anh chán thì phải nói với tôi đó.”
Quay đầu lại thấy người đại diện đang vẫy vẫy cô lên sân khấu chụp thêm ảnh, lại quay đầu nói với Ôn Tịch Viễn: “Vậy tôi bận tiếp đây?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừm, đi đi.”
Lâm Sơ Diệp thật sự rất bận, tám giờ bắt đầu bấm máy, chụp xong đã là nửa tiếng sau.
Chín giờ sẽ bắt đầu cảnh quay đầu tiên, cô còn phải hóa trang và thay quần áo, vai diễn này mới được quyết định, tuy rằng cô đã đọc qua kịch bản một lần, cũng đã tìm hiểu nhân vật này, nhưng vẫn chưa có thời gian học thuộc lời thoại, chỉ có thể vừa hóa trang vừa học thuộc, vừa nghiền ngẫm kịch bản, giống như những gì cô nói trước đó, hoàn toàn không có thời gian để ý tới Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn biết hôm nay cô sẽ bận tới không có thời gian để thở.
Cô là người theo đuổi sự hoàn mỹ, tuy rằng vai diễn mới được xác định, nhưng nhất định cô sẽ không cho phép bản thân làm cho có lệ, cho nên toàn bộ tâm tư sẽ đặt vào kịch bản, ngay cả chuyên viên trang điểm tạo hình như thế nào cũng không có thời gian soi gương lấy một cái, chỉ tập trung học thuộc lời thoại.
Ôn Tịch Viễn ở bên cạnh trông chừng giúp cô, nếu có người tìm cũng sẽ giúp cô từ chối, không cho phép người ngoài quấy rầy cô, ở bên cạnh hoặc là rót nước cho cô, hoặc là giúp cô đắp áo khoác lên người.
Nhân viên công tác bên cạnh chỉ thấy mỗi người đại diện của Lâm Sơ Diệp, không thấy trợ lý đâu mà lại thấy Ôn Tịch Viễn ở bên cạnh chăm sóc cô tỉ mỉ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi Ôn Tịch Viễn: “Anh là trợ lý của Lâm lão sư sao?”
Ôn Tịch Viễn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Ừm.”
“Vậy có tiện kết bạn Wechat không?” Đối phương hỏi.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô ta một cái, là một cô gái mới tốt nghiệp không lâu, ánh mắt vừa mạnh dạn vừa trực tiếp.
Ôn Tịch Viễn mỉm cười từ chối: “Ngại quá, vợ của tôi không đồng ý.”
Cô gái có hơi tiếc nuối, liếc mắt nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp vừa thoát ra khỏi vai diễn, ngẩng đầu thấy nhân viên bên cạnh mang theo sự tiếc nuối, hơi khó hiểu.
Cô không nhịn được nhìn cô gái đó vài lần, sau đó lại nhìn Ôn Tịch Viễn.
“Sao thế?”
“Không sao.” Ôn Tịch Viễn kéo cô đứng dậy: “Chuẩn bị quay thôi, đạo diễn gọi rồi.”
Lâm Sơ Diệp nhìn qua phía đạo diễn, quả thật là đang chỉ huy tổ ánh sáng chỉnh ánh đèn, cô buông kịch bản xuống, nói với Ôn Tịch Viễn: “Tôi đi quay phim trước.
Nếu như anh nhàm chán….”
Cô nghĩ nghĩ, nếu như anh nhàm chán cũng không có cách nào.
“Hay là anh cứ ở đây xem tôi diễn đi.” Cô nói, lại có chút ngượng ngùng: “Nhưng mà có thể tôi sẽ hơi căng thẳng.
Anh đừng nhìn chằm chằm tôi.”
Ôn Tịch Viễn bị cô làm cho bật cười: “Không sao, anh không nhìn em.”
Ngoài miệng thì nói là không nhìn, nhưng sau khi Lâm Sơ Diệp bắt đầu diễn lại không nhịn được đứng phía sau đạo diễn nhìn cô.
Tuy là lần đầu diễn vai chính nhưng Lâm Sơ Diệp bắt ống kính rất tốt, rất nhanh đã nhập trạng thái của nhân vật, không mất bình tĩnh cũng không khẩn trương, lời thoại trực tiếp cũng rất tốt.
Cảnh diễn này là cảnh Lâm Sơ Diệp diễn một mình trong phòng, diễn một lần là đã đạt.
Sau khi diễn xong đạo diễn không kìm được mà đứng dậy vỗ tay, mọi sự tán thưởng dành cho Lâm Sơ Diệp đều biểu hiện rõ trên mặt.
Những người khác cũng không nhịn được mà vỗ tay theo, những ánh mắt hoặc là ghen tị hoặc là bất ngờ mà nhìn Lâm Sơ Diệp.
Từ Tử Dương đứng bên cạnh Ôn Tịch Viễn, cùng anh nhìn vào màn hình, cũng không nhịn được mà huých khủy tay vào người anh: “Không tồi nha.”
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu liếc anh ta một cái, mặc dù không trả lời lại nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu hãnh tự hào, như đang muốn nói “Người tôi nhìn trúng phải thế”.
Từ Tử Dương không nhịn được muốn bắt bẻ anh, khủy tay lại đụng vào cánh tay anh: “Còn không thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì?” Ôn Tịch Viễn lạnh nhạt hỏi: “Những gì cậu nhìn thấy đều là sự thật.”
Từ Tử Dương: “Cái nào là sự thật?”
Ôn Tịch Viễn không trả lời câu hỏi này.
Lâm Sơ Diệp đã đi xuống, Ôn Tịch Viễn cầm áo khoác tiến lên, thấy nhiều người đang ở hiện trường cũng không kiêng dè, khoác áo lên người Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn anh, có hơi lo lắng hỏi: “Thế nào?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Rất tốt.”
Lâm Sơ Diệp được anh khen như thế lại có hơi ngượng ngùng: “Thế thì tốt rồi.”
Chu Cẩn Thần đứng một bên nhìn thấy cảnh này lập tức sầm mặt, nhưng vẫn ngại có nhiều người ở đây nên không nổi điên, xoay người rời đi không nói tiếng nào.
Đạo diễn tiến lên, cho cô một nụ cười khích lệ: “Cảnh này diễn không tồi, lần này qua.”
Mắt Lâm Sơ Diệp sáng lên, có hơi ngạc nhiên.
“Thật ạ?”
Cô phấn khích nói: “Cảm ơn đạo diễn.”
Tiếp theo là cảnh diễn của người khác, nên Lâm Sơ Diệp được nghỉ ngơi một chút.
Sau một hồi phấn khích, cô lại cầm lấy kịch bản, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Cảnh của người khác không thuận lợi như của cô, diễn viên vẫn chưa nhập vào được trạng thái của nhân vật khiến cảnh này phải quay hơn một tiếng.
Lâm Sơ Diệp cũng tận dụng hơn một tiếng này để nghiên cứu cho cảnh tiếp theo.
Cảnh tiếp theo đây cô sẽ diễn cùng nam chính.
Cảnh này Từ Tử Dương viết theo motip cũ, chính là nam chính vì để tránh cuộc đuổi bắt nên vào nhầm phòng của nữ chính, còn va vào nữ chính khiến cô suýt nữa ngã xuống, nam chính nắm được cánh tay của nữ chính kéo cô trở về, khiến nữ chính đâm vào ngực nam chính, là một cảnh khá tình tứ.
Cũng không biết có phải do hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu quay chụp hay không, Lâu Viễn Hàng dường như không nhập vai cho lắm, bị đạo diễn hô NG mấy lần.
Cảnh này quay xong đã là hai tiếng sau.
Ôn Tịch Viễn đã ngồi xuống bên cạnh Từ Tử Dương.
Chiếc ghế mà Ôn Tịch Viễn ngồi là chiếc ghế trúc được đạo diễn đặc biệt chuẩn bị, cũng không quan tâm người khác có nhận ra anh hay không, có người đến chào hỏi khi anh ngồi xuống hay không, chỉ nhìn thấy chiếc ghế đang trống nên ngồi xuống, còn cực kỳ thả lỏng mà dựa vào lưng ghế, chân trái bắt chéo lên chân phải, nhìn chằm chằm vào máy quay, hoàn toàn bày ra bộ dáng của một ông chủ đang quan sát tiến độ quay phim.
Từ Tử Dương bên kia không có giàu có và hống hách như anh, chỉ ngồi trên ghế nhựa, tay đặt trên tay vịn, nhìn vào trông anh ta cực kỳ tầm thường.
Anh ta thấy Ôn Tịch Viễn vẫn chưa có ý định rời đi, nhịn không được đẩy đẩy anh, hạ giọng chỉ để hai người nghe được hỏi anh: “Sao hôm nay cậu rảnh thế, không cần đi làm sao?”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn anh ta một cái, cũng thấp giọng trả lời: “Bây giờ không phải tôi đang đi làm sao?”
Từ Tử Dương: “……..” Đúng là như thế.
“Ông chủ lớn như cậu cũng nhàn rỗi nhỉ, còn cất công tới đoàn làm phim nhỏ bé này của chúng tôi để giám sát.”
Nói xong lại nhìn vào Lâu Viễn hàng đã nhập vai trước máy quay, không nhịn được mà vui vẻ: “Lâm Sơ Diệp cùng với Lâu Viễn Hàng này ghép CP chắc chắn là có thể bạo nha, không cần phải tốn tiền marketing nữa rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Không cần thiết.”
Từ Tử Dương quay đầu nhìn anh: “Cậu có hiểu vòng tròn fan là thế nào không hả?”
Ôn Tịch Viễn: “Lâm Sơ Diệp không cần, cô ấy cũng không thích thế.”
Từ Tử Dương: “Nói cứ như là cậu hiểu người ta lắm vậy.”
Ôn Tịch Viễn: “Đó là sự thật.”
Anh liếc mắt nhìn máy quay: “Cô ấy là người thuộc phái thực lực, sẽ không đi con đường thần tượng này quá lâu.
Bộ phim này chỉ là bàn đạp cho cô ấy.”
“Ngược lại là cậu.” Anh nhìn về phía Từ Tử Dương: “Bớt tạo đường công nghiệp một chút, như thế sẽ ảnh hưởng tới tầm nhìn và kịch bản của cậu.”
“Hả?” Từ Tử Dương hơi phản ứng chậm: “Nói tiếng người đi chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Bớt mấy cảnh nữ chính tự nhiên bị ngã rồi được cứu đi.”
Từ Tử Dương: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook