Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
-
Chương 94: Trở về trong một đêm tuyết rơi
Vào ngày Cố Phóng Vi trở lại, Lộc Hành Ngâm đến nhà ga đón hắn.
Tỉnh S ở nước A thực ra có chuyến bay thẳng đến đây, nhưng lần này Cố Phóng Vi không đi chuyến bay thẳng, cũng không đi chuyến bay cùng chiều hợp tác với tập đoàn Cố thị, hắn chạy đến sân bay Thủ đô để quá cảnh, sau đó mua vé tàu, lý do là: "Anh chưa bao giờ đi tàu, nên anh đi thử một lần cho biết."
Hắn mua vé bay về lúc rạng sáng.
EMU năm nay đang được xây dựng, sảnh chờ của nhà ga treo đầy những khẩu hiệu quảng cáo, Lộc Hành Ngâm ban ngày nhận được tin nhắn của hắn, đến tối cậu nói với Hoắc Tư Liệt và quản gia, rồi xách vali đi xe buýt chờ, cậu tính chuyển đến sống trước với Gu Fang, bắt đầu đi học cùng nhau.
Giống như Cố Phóng Vi đã đợi cậu ở nhà ga ngày hôm đó.
Nửa học kỳ này nghỉ học, thời gian trôi nhanh hơn bọn họ tưởng tượng, thời gian học tập còn lại so với bọn họ tưởng tượng còn gấp rút hơn.
Tại nhà ga xe lửa tấp nập người qua lại, Lộc Hành Ngâm cầm một cuốn sách chuyên ngành, thỉnh thoảng đọc đề trong âm thanh của đài phát thanh, mùi mì ăn liền từ bên cạnh bay đến, Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn rồi cầm sách chạy tới chỗ bán hàng, mua hai ly mì ăn liền, chờ Cố Phóng Vi xuống xe rồi cùng nhau ăn.
Thông tin về số hiệu chuyến tàu được giảm dần theo từng cột, từ cuộn sang tĩnh và từ một hàng tĩnh lớn xuống chỉ còn một cột. Chuyến xe buýt từ thủ đô đến đây vào sáng sớm là chuyến cuối thành phố S, hầu hết những người đi xe buýt này đều là khách du lịch hoặc đi công tác, không có người đón, người trong sảnh càng ngày càng ít. Tới khi Lộc Hành Xong làm xong đề thi vòng loại quốc gia năm ngoái, cả sảnh chờ không còn một bóng người.
Điện thoại di động của cậu reo lên.
Là Cố Phóng Vi, giọng hắn cẩn thận hạ xuống, nghe có chút khàn khàn, giống như đang nói lời âu yếm thầm kín: "Máy Tính Nhỏ, ghế trên xe cứng quá, mông anh tê hết rồi."
Hắn vẫn dung cái giọng điệu ủy khuất đó.
Thiếu gia nhà giàu bon chen trải nghiệm cuộc sống người thường, Trần Xung dẫn đám cậu đi huấn luyện đều chọn ghế mềm, chỉ có Cố Phóng Vi sống sung sướng từ nhỏ đến lớn mới nảy ra ý nghĩ kỳ quái đi mua ghế cứng.
Khóe môi Lộc Hành Ngâm cong lên: "Mông anh tê, thì xíu nữa em xoa cho."
Cố Phóng Vi ở bên kia cười, âm thanh khàn khàn làm rung chuyển lồng ngực, trầm thấp dễ nghe. Hắn chuyển đề tài, nói với cậu: "Hồi nãy lúc mới lên còn có người ngồi chỗ của anh nữa, anh còn xác nhận hai ba lần không có ngồi nhầm chỗ, hỏi tiếp viên mới biết là có người chiếm chỗ ngồi của anh."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Đó là người đã mua vé đứng, đứng mệt quá nên ngồi vào chỗ của anh."
"Đúng luôn nha, lúc đó anh mới biết còn có vé đứng, anh tìm một lúc cũng không thấy chỗ mua ở đâu?" Cố Phóng Vi hỏi.
Lộc Hành Ngâm mỉm cười: "Anh còn muốn mua vé đứng á?"
Cố Phóng Vi ho vài tiếng: "Anh hỏi thôi."
Xe lửa đi qua đường hầm bên kia. Tín hiệu lúc tốt lúc xấu, âm thanh đứt quãng, phải mất một lúc mới nghe thấy âm thanh bên Cố Phóng Vi hỏi cậu: "Máy Tính Nhỏ em đừng cúp điện thoại nha? Em đang làm gì vậy?"
"Em đây," Lộc Hành Ngâm lướt qua ghi chéo trong vở nháp, "Em đang làm một bài toán phức hợp rất hay."
"Vậy em làm bài, anh nghe em làm bài nha?" Cố Phóng Vi nói.Hắn rõ ràng đang chán vô cùng, chiếc ghế cứng cạnh cửa sổ bị người đứng ngồi chen chúc xung quanh, hắn ôm một chiếc ba lô, vừa đáng thương lại bất lực. Nhìn ra bên ngoài cũng là một vùng đen kịt rộng lớn.
Nhưng thật ra nó khiến hắn nhớ đến đôi mắt của Lộc Hành Ngâm, đen láy to tròn, luôn lấp lánh ánh sáng sâu bên trong.
Lộc Hành Ngâm nói: "Ừm."
Cố Phóng Vi sau đó nói chuyện với cậu, khi có tín hiệu, vẫn là những điều nhỏ nhặt, những thứ nhàm chán.
"Em thích hóa học hơn anh."
"Không có mà, em thích anh nhất."
Cố Phóng Vi rất vui đòi lại được thêm hai câu từ cậu, "Anh còn chưa bao giờ đi tàu điện ngầm, tàu điện ngầm có vui không?"
Lộc Hành Ngâm do dự một lúc, "Em không biết." Thật ra, cậu đi tàu điện ngầm cũng không nhiều, lần trước Trần Xung đưa cậu đến trường Trung học số 2 Đại học Z có từng ngồi tàu điện ngầm một lần, một trạm tàu có vô số lối ra vào, vô số cầu thang với thang máy, những khúc quanh co khiến người ta hoa mắt, Trần Xung cầm thẻ tàu điện ngầm của tất cả bọn họ, cậu vừa đi theo đội vừa nhẩm từ đơn, nhưng lại không nhớ được từ nào.
Cố Phóng Vi vì thế mà nhớ kỹ: "Vậy thì lần sau hai chúng ta sẽ cùng nhau đi tàu điện ngầm."
"Người máy nhỏ đã tìm được nhà đầu tư, hiện tại nó đã có vỏ và hình dạng mới, tháng sau bên đó sẽ gửi phần cứng mới." Cố Phóng Vi Fang Wei nói, "Em thích màu vàng hay màu trắng?"
"Tôi thích màu xanh lá cây." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi 囧: "Em có biết con Tiểu cương thi màu xanh lá cây xấu lắm không?"
"Không biết, nhưng em thích màu xanh lá cây." Lộc Hành Ngâm nói.
Tín hiệu lại ngắt quãng, giọng nói dịu dàng mang chút mệt nhoài, mang theo sự hối hả ồn ào lẫn chen chúc của đầu bên ấy truyền đến bên này, đồng thời cũng mang theo sự yên tĩnh của bên này đến.
Sau đó, Cố Phóng Vi lại lãi nhãi với cậu vài lời, thì phát hiện ra bên Lộc Hành Ngâm đã mất tiếng.
Hắn bị ép vào không gian nhỏ hẹp của ghế cứng, nói "Alo" mấy lần, cho rằng không có tín hiệu nên không vội cúp máy mà chỉ chờ đợi. Thời lượng cuộc gọi đã đến bốn mươi phút, Lộc Hành Ngâm rất ít khi ngoan ngoãn gọi cho hắn như vậy, lần này cậu rất sẵn lòng gọi với hắn, nguyên nhân có lẽ là "Anh gọi trước thì không cần trả tiền điện thoại."
Hắn biết Lộc Hành Ngâm gọi cho hắn vào tháng trước đã tiêu vài trăm tiền điện thoại, ngay cả khi Cố Phóng Vi trả lại, Lộc Hành Ngâm vẫn thận trọng. Cố Phóng Vi sau đó đã đặt cho cậu một biệt danh khác.
"Nhóc tham tiền."
Hắn nhẹ giọng gọi cậu, nhưng Lộc Hành Ngâm không có đáp lại.
Tàu chậm rãi dừng lại, tiếng thông báo cuối bến vang lên. Cố Phóng Vi là một người thích sạch sẽ, lúc đầu hắn còn chịu đựng, muốn đợi những người khác chen chúc đi xuống trước rồi mới đi xuống, nhưng trước mặt hắn luôn có người chen nhau, nên hắn mang theo cặp sách và điện thoại di động, lạnh lùng nói: "Nhường một chút, làm phiền nhường chút, cảm ơn."
Trong một ngày lạnh giá như vậy, sau khi xuống xe, gió lập tức thổi người ta lạnh thấu tim, Cố Phóng Vi run lẩy bẩy lạnh buốt, răng hắn đánh lạch cạch, giao diện gọi điện thoại vẫn mở, hắn cầm lên, dán vào tai gọi mấy tiếng: "Alo, Máy Tính Nhỏ, đừng giả vờ không nghe nữa, bạn trai của em đến rồi!"
"Alo, alo?"
Vẫn không có âm thanh.
Cố Phóng Vi xách ba lô sải bước về phía lối ra, thang cuốn ở thành phố S chậm đến mức khiến người ta nóng lòng, sau khi rẽ qua mấy khúc cua, cuối cùng hắn cũng đến sảnh của nhà ga, liếc mắt nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đang ngồi dựa vào trong góc.
"Cũng biết tìm cây cột dựa vào, sợ anh không tìm được sao..." Cố Phóng Vi vừa đi tới vừa nói, nhưng thanh âm dần dần trở nên yếu ớt, cuối cùng dần lặng thinh.
Lộc Hành Ngâm ngồi trong góc, hơi nghiêng đầu qua, dựa vào cột chịu lực ngủ thiếp đi.
Đầu ngón tay tái nhợt gầy gò còn đang cầm bút,vệt mực bị đầu bút vùi vào giấy nháp, phía dưới là sách hoá học bị lật bay tán loạn. Sau khi Lộc Hành Ngâm chìm vào giấc ngủ, cậu trông rất ngoan ngoãn, sau một kỳ nghỉ đông không gặp cậu, mái tóc ngắn đen nhánh dài ra một chút, trông mềm mại thoải mái, lông mi dài cong vút.
Điện thoại còn đặt trên đùi cậu, giao diện cuộc gọi vẫn đang mở, lưu số cho hắn là ba chữ "Cố Phóng Vi " không có gì nổi bật.
Cố Phóng Vi nhìn cậu một lúc, mà không thể tức giận nỗi, mấy cái tình tình trẻ con, giận dỗi hay nhõng nhẽo, cũng bị ném ra khỏi chin tầng mây giờ phút này.
Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc ba lô trên người xuống, trong khoảnh khắc cúi người khẽ quay đầu lại, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vai Lộc Hành Ngâm.
Hơi nóng toả ra.
Lộc Hành Ngâm hoang mang mở mắt ra, thì thấy Cố Phóng Vi đang hôn mình.
Cậu không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, như thể thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó, sau đó tất cả âm thanh, cảm xúc lẫn nhiệt độ tích tụ trong khoảng thời gian tĩnh lặng này đều mạnh mẽ phân tán, đập nát mờ mịt vây xung quanh hai người.
"Cử động đi." Sau khi hôn đủ, Cố Phương Vi hơi dời ra, lưu lại vài khe hở nhỏ trong không khí, nhưng khoảng cách giữa đôi môi vẫn rất gần, "Ở nhà ga mà cũng có thể ngủ được, không lạnh sao?"
Lộc Hành Ngâm như từ trong mộng tỉnh lại, hai gò má trong nháy mắt đỏ lên, nhảy dựng lên như con thỏ, hoảng sợ nhìn sang một bên.
Trong sảnh không ai để ý tới bọn họ, bà chủ tiệm đồ lưu niệm đang ngủ gật, chỉ có cậu cùng Cố Phóng Vi là tỉnh táo nhất.
Cố Phóng Vi khẽ cười, vươn tay nắm lấy tay cậu: "Hai tháng không gặp anh, không muốn ôm anh sao?"
Hắn đưa tay muốn ôm lấy cậu, nhưng Lộc Hành Ngâm lại tránh đi, vẫn nhìn sang một bên. Cố Phóng Vi muốn dỗ cậu, nói cho cậu biết ở đây không có ai, lại có thêm cây cột che ngang, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói, đã thấy Lộc Hành Ngâm né tránh tay hắn, rồi lại chạy tới túm lấy cổ áo hắn.
Nhón chân hôn lên.
"Em không muốn ôm anh đâu."
"Em muốn hôn anh cơ."
*
Sau ngày hôm đó, Lộc Hành Ngâm phát hiện ra Cố Phóng Vi không còn ăn giấm với chuyện học nữa.
Mặc dù không biết tại sao nhưng Cố Phóng Vi đã thay đổi thái độ lười biếng không kiên nhẫn trước đây, trở nên "ngoan" hơn, khi gặp câu hỏi nào đó sẽ chủ động giảng cho cậu, có lúc hai người tính toán thảo luận, thời gian một đêm cứ thế trôi qua.
Trong học kỳ hai lớp 11, các thi đua sinh đã hoàn thành hai tháng chương trình phổ thông, sau đó trực tiếp nghỉ học chuẩn bị cho cuộc thi.
Vào tháng tư, Trần Xung thay mặt nhà trường đăng ký cho bọn họ tham gia vòng sơ khảo cấp tỉnh, độ khó tương đương với đề thi hóa học trong kỳ thi đại học tỉnh S, kèm theo một số kiến thức cơ bản của cuộc thi. Lớp thi đua Thanh Mặc đã hoàn thành bài trắc nghiệm trong nhà ăn.
Bài kiểm trắc nghiệm lần này đã lược bớt một số người trong lớp thi đua, lấy số lượng 60 người đăng ký lớp thi đua hoá Thanh Mặc lúc đầu, sau khi lựa chọn tham gia thi vòng tỉnh, chỉ còn lại 12 người. Tất cả các thành viên của Bộ tư lệnh học tập lớp 11 đều vượt qua, hơn nữa rút ra lỗi khoảng cách giữa các điểm cực cao.
Trần Xung có chút bất đắc dĩ: "Không có cách nào, ít hơn một năm, những học sinh đó không có tinh lực hoàn thành nhiều khóa học đại học như vậy, hầu như không theo kịp, với lại khi đi cũng không chịu nổi cường độ lớp huấn luyện, dần dần cũng không muốn học tiếp. Thực ra kiên trì đến bây giờ, vòng tỉnh vẫn rất đơn giản..."
Không có vấn đề gì liên quan, và hai từ "nỗ lực" đơn giản đã quét sạch một số lượng lớn người.
Mặc dù tất cả các thành viên của đội đều vượt qua, ngoại trừ Cố Phóng Vi, những người khác không hề thư giãn —— tất cả bọn họ đều biết thử thách thực sự vẫn chưa đến.
Các lớp học bị đình chỉ trên diện rộng, tiến độ của kỳ thi tuyển sinh đại học tạm thời bị đình trệ. Kiến thức cơ bản của Dịch Thanh Dương vẫn ổn định vững chắc nhất, hai kỳ thi thống nhất toàn thành phố trước khi đình chỉ các lớp học vẫn nằm trong top 20 cấp thành phố, nói một cách tương đối, Lộc Hành Ngâm lên xuống thất thường, có lúc xông lên hạng nhất thành phố, đôi khi lại rơi ra khỏi top 100 thành phố.
Đối với thứ hạng trong khối, thì lại đứng top 5 ổn định một cách bất thường.
Trong mấy tháng qua, Diệp Yến đã đến trường học để xem Lộc Hành Ngâm một vài lần, vào mấy ngày cuối tuần, dẫn cậu và Cố Phóng Vi ra ngoài ăn tối, hoặc đứa hai đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi.
Cô ngày càng giống một "người mẹ" hơn, Lộc Hành Ngâm cũng ngày càng hòa thuận với cô một cách tự nhiên, tuy không được chiều chuộng như Hoắc Tư Liệt nhưng đã có thể tự nhiên đưa ra yêu cầu.
"Hành Ngâm, con sắp thi phải không?" Diệp Yến hỏi cậu trên đường về nhà.
Lộc Hành Ngâm gật đầu.
"Vậy con trước ở cùng anh Phóng Vi được không? Mấy tuần trước Tư Đốc trở về, ba con cũng trở về, trong nhà nhiều có nhiều người, mẹ sợ con không thoải mái." Diệp Yến nhìn cậu, "Còn nữa, nếu có người qua đó đón con hỏi chuyện học tập của con, con đừng nói chuyện thi được không? Phóng Vi cũng lắng nghe cẩn thận, đừng để lộ tin tức ra ngoài."
Cố Phóng Vi hơi nghi hoặc: "Tại sao ạ?"
Lộc Hành Ngâm cũng có chút ngơ ngác.
Diệp Yến dừng một chút, "Chỉ là... Cho ba con một cái bất ngờ, học kỳ này Tư Đốc ở nước A học huấn luyện thiên văn chưa về, ba con đặc biệt hy vọng nhà chúng ta có... có một đứa thi học sinh giỏi, cho nên, đây cũng là yêu cầu từ mẹ... được chứ?"
"Dạ." Lộc Hành Ngâm gật đầu.
Cậu thực sự không có ấn tượng gì với Hoắc Giang. Nhưng gần đây Diệp Yến đối với cậu càng ngày càng tốt, cậu không khỏi quan tâm đến tâm tư suy nghĩ của cô.
"Sau khi cuộc thi kết thúc, mẹ xin nghỉ phép cho con nhé, con với mẹ đi Hồng Kông sống một thời gian, đi chơi một chút, được không?" Diệp Yến tìm lời thích hợp, cô đã liên hệ với một bác sĩ có hy vọng ở Hồng Kông chữa khỏi khối u máu, muốn đưa cậu đi gặp. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không biết liệu con cô có nhận thức được tình trạng khối u máu não có khả năng tử vong cực cao trong tương lai hay không.
"Dì Diệp không đưa cháu đi sao?" Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy khả năng bị "buộc phải tách ra", Cố Phóng Vi kêu lên: "Cháu cũng muốn đi, dì dẫn cháu đi với, cháu không phiền đâu. Cháu chỉ cần ngủ với em thôi, Máy Tính Nhỏ đi rồi cháu không biết chơi với ai hết."
Lộc Hành Ngâm nhìn về phía trước, dùng đầu ngón tay véo hắn một cái.
Cố Phóng Vi khẽ cười.
Tỉnh S ở nước A thực ra có chuyến bay thẳng đến đây, nhưng lần này Cố Phóng Vi không đi chuyến bay thẳng, cũng không đi chuyến bay cùng chiều hợp tác với tập đoàn Cố thị, hắn chạy đến sân bay Thủ đô để quá cảnh, sau đó mua vé tàu, lý do là: "Anh chưa bao giờ đi tàu, nên anh đi thử một lần cho biết."
Hắn mua vé bay về lúc rạng sáng.
EMU năm nay đang được xây dựng, sảnh chờ của nhà ga treo đầy những khẩu hiệu quảng cáo, Lộc Hành Ngâm ban ngày nhận được tin nhắn của hắn, đến tối cậu nói với Hoắc Tư Liệt và quản gia, rồi xách vali đi xe buýt chờ, cậu tính chuyển đến sống trước với Gu Fang, bắt đầu đi học cùng nhau.
Giống như Cố Phóng Vi đã đợi cậu ở nhà ga ngày hôm đó.
Nửa học kỳ này nghỉ học, thời gian trôi nhanh hơn bọn họ tưởng tượng, thời gian học tập còn lại so với bọn họ tưởng tượng còn gấp rút hơn.
Tại nhà ga xe lửa tấp nập người qua lại, Lộc Hành Ngâm cầm một cuốn sách chuyên ngành, thỉnh thoảng đọc đề trong âm thanh của đài phát thanh, mùi mì ăn liền từ bên cạnh bay đến, Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn rồi cầm sách chạy tới chỗ bán hàng, mua hai ly mì ăn liền, chờ Cố Phóng Vi xuống xe rồi cùng nhau ăn.
Thông tin về số hiệu chuyến tàu được giảm dần theo từng cột, từ cuộn sang tĩnh và từ một hàng tĩnh lớn xuống chỉ còn một cột. Chuyến xe buýt từ thủ đô đến đây vào sáng sớm là chuyến cuối thành phố S, hầu hết những người đi xe buýt này đều là khách du lịch hoặc đi công tác, không có người đón, người trong sảnh càng ngày càng ít. Tới khi Lộc Hành Xong làm xong đề thi vòng loại quốc gia năm ngoái, cả sảnh chờ không còn một bóng người.
Điện thoại di động của cậu reo lên.
Là Cố Phóng Vi, giọng hắn cẩn thận hạ xuống, nghe có chút khàn khàn, giống như đang nói lời âu yếm thầm kín: "Máy Tính Nhỏ, ghế trên xe cứng quá, mông anh tê hết rồi."
Hắn vẫn dung cái giọng điệu ủy khuất đó.
Thiếu gia nhà giàu bon chen trải nghiệm cuộc sống người thường, Trần Xung dẫn đám cậu đi huấn luyện đều chọn ghế mềm, chỉ có Cố Phóng Vi sống sung sướng từ nhỏ đến lớn mới nảy ra ý nghĩ kỳ quái đi mua ghế cứng.
Khóe môi Lộc Hành Ngâm cong lên: "Mông anh tê, thì xíu nữa em xoa cho."
Cố Phóng Vi ở bên kia cười, âm thanh khàn khàn làm rung chuyển lồng ngực, trầm thấp dễ nghe. Hắn chuyển đề tài, nói với cậu: "Hồi nãy lúc mới lên còn có người ngồi chỗ của anh nữa, anh còn xác nhận hai ba lần không có ngồi nhầm chỗ, hỏi tiếp viên mới biết là có người chiếm chỗ ngồi của anh."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Đó là người đã mua vé đứng, đứng mệt quá nên ngồi vào chỗ của anh."
"Đúng luôn nha, lúc đó anh mới biết còn có vé đứng, anh tìm một lúc cũng không thấy chỗ mua ở đâu?" Cố Phóng Vi hỏi.
Lộc Hành Ngâm mỉm cười: "Anh còn muốn mua vé đứng á?"
Cố Phóng Vi ho vài tiếng: "Anh hỏi thôi."
Xe lửa đi qua đường hầm bên kia. Tín hiệu lúc tốt lúc xấu, âm thanh đứt quãng, phải mất một lúc mới nghe thấy âm thanh bên Cố Phóng Vi hỏi cậu: "Máy Tính Nhỏ em đừng cúp điện thoại nha? Em đang làm gì vậy?"
"Em đây," Lộc Hành Ngâm lướt qua ghi chéo trong vở nháp, "Em đang làm một bài toán phức hợp rất hay."
"Vậy em làm bài, anh nghe em làm bài nha?" Cố Phóng Vi nói.Hắn rõ ràng đang chán vô cùng, chiếc ghế cứng cạnh cửa sổ bị người đứng ngồi chen chúc xung quanh, hắn ôm một chiếc ba lô, vừa đáng thương lại bất lực. Nhìn ra bên ngoài cũng là một vùng đen kịt rộng lớn.
Nhưng thật ra nó khiến hắn nhớ đến đôi mắt của Lộc Hành Ngâm, đen láy to tròn, luôn lấp lánh ánh sáng sâu bên trong.
Lộc Hành Ngâm nói: "Ừm."
Cố Phóng Vi sau đó nói chuyện với cậu, khi có tín hiệu, vẫn là những điều nhỏ nhặt, những thứ nhàm chán.
"Em thích hóa học hơn anh."
"Không có mà, em thích anh nhất."
Cố Phóng Vi rất vui đòi lại được thêm hai câu từ cậu, "Anh còn chưa bao giờ đi tàu điện ngầm, tàu điện ngầm có vui không?"
Lộc Hành Ngâm do dự một lúc, "Em không biết." Thật ra, cậu đi tàu điện ngầm cũng không nhiều, lần trước Trần Xung đưa cậu đến trường Trung học số 2 Đại học Z có từng ngồi tàu điện ngầm một lần, một trạm tàu có vô số lối ra vào, vô số cầu thang với thang máy, những khúc quanh co khiến người ta hoa mắt, Trần Xung cầm thẻ tàu điện ngầm của tất cả bọn họ, cậu vừa đi theo đội vừa nhẩm từ đơn, nhưng lại không nhớ được từ nào.
Cố Phóng Vi vì thế mà nhớ kỹ: "Vậy thì lần sau hai chúng ta sẽ cùng nhau đi tàu điện ngầm."
"Người máy nhỏ đã tìm được nhà đầu tư, hiện tại nó đã có vỏ và hình dạng mới, tháng sau bên đó sẽ gửi phần cứng mới." Cố Phóng Vi Fang Wei nói, "Em thích màu vàng hay màu trắng?"
"Tôi thích màu xanh lá cây." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi 囧: "Em có biết con Tiểu cương thi màu xanh lá cây xấu lắm không?"
"Không biết, nhưng em thích màu xanh lá cây." Lộc Hành Ngâm nói.
Tín hiệu lại ngắt quãng, giọng nói dịu dàng mang chút mệt nhoài, mang theo sự hối hả ồn ào lẫn chen chúc của đầu bên ấy truyền đến bên này, đồng thời cũng mang theo sự yên tĩnh của bên này đến.
Sau đó, Cố Phóng Vi lại lãi nhãi với cậu vài lời, thì phát hiện ra bên Lộc Hành Ngâm đã mất tiếng.
Hắn bị ép vào không gian nhỏ hẹp của ghế cứng, nói "Alo" mấy lần, cho rằng không có tín hiệu nên không vội cúp máy mà chỉ chờ đợi. Thời lượng cuộc gọi đã đến bốn mươi phút, Lộc Hành Ngâm rất ít khi ngoan ngoãn gọi cho hắn như vậy, lần này cậu rất sẵn lòng gọi với hắn, nguyên nhân có lẽ là "Anh gọi trước thì không cần trả tiền điện thoại."
Hắn biết Lộc Hành Ngâm gọi cho hắn vào tháng trước đã tiêu vài trăm tiền điện thoại, ngay cả khi Cố Phóng Vi trả lại, Lộc Hành Ngâm vẫn thận trọng. Cố Phóng Vi sau đó đã đặt cho cậu một biệt danh khác.
"Nhóc tham tiền."
Hắn nhẹ giọng gọi cậu, nhưng Lộc Hành Ngâm không có đáp lại.
Tàu chậm rãi dừng lại, tiếng thông báo cuối bến vang lên. Cố Phóng Vi là một người thích sạch sẽ, lúc đầu hắn còn chịu đựng, muốn đợi những người khác chen chúc đi xuống trước rồi mới đi xuống, nhưng trước mặt hắn luôn có người chen nhau, nên hắn mang theo cặp sách và điện thoại di động, lạnh lùng nói: "Nhường một chút, làm phiền nhường chút, cảm ơn."
Trong một ngày lạnh giá như vậy, sau khi xuống xe, gió lập tức thổi người ta lạnh thấu tim, Cố Phóng Vi run lẩy bẩy lạnh buốt, răng hắn đánh lạch cạch, giao diện gọi điện thoại vẫn mở, hắn cầm lên, dán vào tai gọi mấy tiếng: "Alo, Máy Tính Nhỏ, đừng giả vờ không nghe nữa, bạn trai của em đến rồi!"
"Alo, alo?"
Vẫn không có âm thanh.
Cố Phóng Vi xách ba lô sải bước về phía lối ra, thang cuốn ở thành phố S chậm đến mức khiến người ta nóng lòng, sau khi rẽ qua mấy khúc cua, cuối cùng hắn cũng đến sảnh của nhà ga, liếc mắt nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đang ngồi dựa vào trong góc.
"Cũng biết tìm cây cột dựa vào, sợ anh không tìm được sao..." Cố Phóng Vi vừa đi tới vừa nói, nhưng thanh âm dần dần trở nên yếu ớt, cuối cùng dần lặng thinh.
Lộc Hành Ngâm ngồi trong góc, hơi nghiêng đầu qua, dựa vào cột chịu lực ngủ thiếp đi.
Đầu ngón tay tái nhợt gầy gò còn đang cầm bút,vệt mực bị đầu bút vùi vào giấy nháp, phía dưới là sách hoá học bị lật bay tán loạn. Sau khi Lộc Hành Ngâm chìm vào giấc ngủ, cậu trông rất ngoan ngoãn, sau một kỳ nghỉ đông không gặp cậu, mái tóc ngắn đen nhánh dài ra một chút, trông mềm mại thoải mái, lông mi dài cong vút.
Điện thoại còn đặt trên đùi cậu, giao diện cuộc gọi vẫn đang mở, lưu số cho hắn là ba chữ "Cố Phóng Vi " không có gì nổi bật.
Cố Phóng Vi nhìn cậu một lúc, mà không thể tức giận nỗi, mấy cái tình tình trẻ con, giận dỗi hay nhõng nhẽo, cũng bị ném ra khỏi chin tầng mây giờ phút này.
Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc ba lô trên người xuống, trong khoảnh khắc cúi người khẽ quay đầu lại, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vai Lộc Hành Ngâm.
Hơi nóng toả ra.
Lộc Hành Ngâm hoang mang mở mắt ra, thì thấy Cố Phóng Vi đang hôn mình.
Cậu không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, như thể thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó, sau đó tất cả âm thanh, cảm xúc lẫn nhiệt độ tích tụ trong khoảng thời gian tĩnh lặng này đều mạnh mẽ phân tán, đập nát mờ mịt vây xung quanh hai người.
"Cử động đi." Sau khi hôn đủ, Cố Phương Vi hơi dời ra, lưu lại vài khe hở nhỏ trong không khí, nhưng khoảng cách giữa đôi môi vẫn rất gần, "Ở nhà ga mà cũng có thể ngủ được, không lạnh sao?"
Lộc Hành Ngâm như từ trong mộng tỉnh lại, hai gò má trong nháy mắt đỏ lên, nhảy dựng lên như con thỏ, hoảng sợ nhìn sang một bên.
Trong sảnh không ai để ý tới bọn họ, bà chủ tiệm đồ lưu niệm đang ngủ gật, chỉ có cậu cùng Cố Phóng Vi là tỉnh táo nhất.
Cố Phóng Vi khẽ cười, vươn tay nắm lấy tay cậu: "Hai tháng không gặp anh, không muốn ôm anh sao?"
Hắn đưa tay muốn ôm lấy cậu, nhưng Lộc Hành Ngâm lại tránh đi, vẫn nhìn sang một bên. Cố Phóng Vi muốn dỗ cậu, nói cho cậu biết ở đây không có ai, lại có thêm cây cột che ngang, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói, đã thấy Lộc Hành Ngâm né tránh tay hắn, rồi lại chạy tới túm lấy cổ áo hắn.
Nhón chân hôn lên.
"Em không muốn ôm anh đâu."
"Em muốn hôn anh cơ."
*
Sau ngày hôm đó, Lộc Hành Ngâm phát hiện ra Cố Phóng Vi không còn ăn giấm với chuyện học nữa.
Mặc dù không biết tại sao nhưng Cố Phóng Vi đã thay đổi thái độ lười biếng không kiên nhẫn trước đây, trở nên "ngoan" hơn, khi gặp câu hỏi nào đó sẽ chủ động giảng cho cậu, có lúc hai người tính toán thảo luận, thời gian một đêm cứ thế trôi qua.
Trong học kỳ hai lớp 11, các thi đua sinh đã hoàn thành hai tháng chương trình phổ thông, sau đó trực tiếp nghỉ học chuẩn bị cho cuộc thi.
Vào tháng tư, Trần Xung thay mặt nhà trường đăng ký cho bọn họ tham gia vòng sơ khảo cấp tỉnh, độ khó tương đương với đề thi hóa học trong kỳ thi đại học tỉnh S, kèm theo một số kiến thức cơ bản của cuộc thi. Lớp thi đua Thanh Mặc đã hoàn thành bài trắc nghiệm trong nhà ăn.
Bài kiểm trắc nghiệm lần này đã lược bớt một số người trong lớp thi đua, lấy số lượng 60 người đăng ký lớp thi đua hoá Thanh Mặc lúc đầu, sau khi lựa chọn tham gia thi vòng tỉnh, chỉ còn lại 12 người. Tất cả các thành viên của Bộ tư lệnh học tập lớp 11 đều vượt qua, hơn nữa rút ra lỗi khoảng cách giữa các điểm cực cao.
Trần Xung có chút bất đắc dĩ: "Không có cách nào, ít hơn một năm, những học sinh đó không có tinh lực hoàn thành nhiều khóa học đại học như vậy, hầu như không theo kịp, với lại khi đi cũng không chịu nổi cường độ lớp huấn luyện, dần dần cũng không muốn học tiếp. Thực ra kiên trì đến bây giờ, vòng tỉnh vẫn rất đơn giản..."
Không có vấn đề gì liên quan, và hai từ "nỗ lực" đơn giản đã quét sạch một số lượng lớn người.
Mặc dù tất cả các thành viên của đội đều vượt qua, ngoại trừ Cố Phóng Vi, những người khác không hề thư giãn —— tất cả bọn họ đều biết thử thách thực sự vẫn chưa đến.
Các lớp học bị đình chỉ trên diện rộng, tiến độ của kỳ thi tuyển sinh đại học tạm thời bị đình trệ. Kiến thức cơ bản của Dịch Thanh Dương vẫn ổn định vững chắc nhất, hai kỳ thi thống nhất toàn thành phố trước khi đình chỉ các lớp học vẫn nằm trong top 20 cấp thành phố, nói một cách tương đối, Lộc Hành Ngâm lên xuống thất thường, có lúc xông lên hạng nhất thành phố, đôi khi lại rơi ra khỏi top 100 thành phố.
Đối với thứ hạng trong khối, thì lại đứng top 5 ổn định một cách bất thường.
Trong mấy tháng qua, Diệp Yến đã đến trường học để xem Lộc Hành Ngâm một vài lần, vào mấy ngày cuối tuần, dẫn cậu và Cố Phóng Vi ra ngoài ăn tối, hoặc đứa hai đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi.
Cô ngày càng giống một "người mẹ" hơn, Lộc Hành Ngâm cũng ngày càng hòa thuận với cô một cách tự nhiên, tuy không được chiều chuộng như Hoắc Tư Liệt nhưng đã có thể tự nhiên đưa ra yêu cầu.
"Hành Ngâm, con sắp thi phải không?" Diệp Yến hỏi cậu trên đường về nhà.
Lộc Hành Ngâm gật đầu.
"Vậy con trước ở cùng anh Phóng Vi được không? Mấy tuần trước Tư Đốc trở về, ba con cũng trở về, trong nhà nhiều có nhiều người, mẹ sợ con không thoải mái." Diệp Yến nhìn cậu, "Còn nữa, nếu có người qua đó đón con hỏi chuyện học tập của con, con đừng nói chuyện thi được không? Phóng Vi cũng lắng nghe cẩn thận, đừng để lộ tin tức ra ngoài."
Cố Phóng Vi hơi nghi hoặc: "Tại sao ạ?"
Lộc Hành Ngâm cũng có chút ngơ ngác.
Diệp Yến dừng một chút, "Chỉ là... Cho ba con một cái bất ngờ, học kỳ này Tư Đốc ở nước A học huấn luyện thiên văn chưa về, ba con đặc biệt hy vọng nhà chúng ta có... có một đứa thi học sinh giỏi, cho nên, đây cũng là yêu cầu từ mẹ... được chứ?"
"Dạ." Lộc Hành Ngâm gật đầu.
Cậu thực sự không có ấn tượng gì với Hoắc Giang. Nhưng gần đây Diệp Yến đối với cậu càng ngày càng tốt, cậu không khỏi quan tâm đến tâm tư suy nghĩ của cô.
"Sau khi cuộc thi kết thúc, mẹ xin nghỉ phép cho con nhé, con với mẹ đi Hồng Kông sống một thời gian, đi chơi một chút, được không?" Diệp Yến tìm lời thích hợp, cô đã liên hệ với một bác sĩ có hy vọng ở Hồng Kông chữa khỏi khối u máu, muốn đưa cậu đi gặp. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không biết liệu con cô có nhận thức được tình trạng khối u máu não có khả năng tử vong cực cao trong tương lai hay không.
"Dì Diệp không đưa cháu đi sao?" Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy khả năng bị "buộc phải tách ra", Cố Phóng Vi kêu lên: "Cháu cũng muốn đi, dì dẫn cháu đi với, cháu không phiền đâu. Cháu chỉ cần ngủ với em thôi, Máy Tính Nhỏ đi rồi cháu không biết chơi với ai hết."
Lộc Hành Ngâm nhìn về phía trước, dùng đầu ngón tay véo hắn một cái.
Cố Phóng Vi khẽ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook