Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
-
Chương 61: Để em làm bài thi
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Sau đó,bọn họ quay trở lại ký túc xá Lộc Hành Ngâm để ôn tập.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện cũng đã mua một tấm nệm cao su —— nghe nói nó bị cưỡng chế trưng dụng từ ký túc xá nam của lớpbọn họ, những người anh em còn lại sẵn sàng hy sinh bản thân để ngủ trên tấm nệm đó vài đêm "Vì danh dự của Thanh Mặc".
Cứ như vậy ngủ được năm người ba giường, cuối cùng cũng không còn chật chội như trước.
Lộc Hành Ngâm luôn ngủ với bọn họ vào những thời điểm khác nhau, thường là cả đêm, sau đó ngủ từ trưa đến chiều, tổng cộng bốn giờ, khi cậu ngủ, nhất định là khi những người khác đều thức. Sự kiên trì thầm lặng của cậu khiến Cố Phóng Vi nhớ đến thói quen nhất quyết đòi đi vệ sinh trên lầu của tòa nhà công nghệ, nó kín đáo và tế nhị, không dễ bị người khác chú ý, nhưng đó là thái độ kiên quyết vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Chỉ có Cố Phóng Vi có thể nhìn ra, nhưng nếu nhìn ra, hắn cũng không thể làm gì hơn.
"Toàn bộ bài thi kiểm tra chất lượng của tỉnh S trong bốn năm trước đã được hoàn thành và sửa chữa." Giọng Thẩm Kha từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, trong trẻo và chắc chắn, "Làm xong chưa?
"Đều làm xong."
Hoàng Phi Kiện lật qua chúng, các ghi chú làm nguệch ngoạc, "Toán bọn học dựa trên Lộc Hành Ngâm tổng kết lúc trước, bọn tôi đã tóm tắt 17 dạng đề mới có thể có. Tổ hợp tự nhiên, sáu dạng vật lý mới, bốn dạng hóa học và bảy dạng sinh học. Trong đó phần lớn là do Cố Phóng Vi và Thẩm Thanh Vân đưa ra sau khi tham khảo thi đua năm nay và các tạp chí về kỳ thi tuyển sinh đại gần đây. Mỗi môn học có khoảng mười lăm mẫu đề có thể đổi."
"Căn cứ vào phương pháp loại trừ, tổ hợp, toán, hai môn nhưng rất có thể các câu hỏi lớn của các năm trước sẽ được chia nhỏ và ghép thành các câu hỏi điền vào chỗ trống tự chọn, chúng ta sẽ bỏ qua phần câu hỏi này trước, lúc sau làm lại, cũng có thể."
"Được!"
...
Bên ngoài cửa sổ ký túc xá, sắc trời chuyển từ trắng sáng sang vàng nhạt, cuối cùng ngả sang xanh thẳm, để lại âm thanh của côn trùng lấp lánh với những vì sao mùa đông. Bên ngoài người qua lại, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện, vài nam sinh chạy nhảy đùa giỡn rồi biến mất như một thước phim tua nhanh.
Trong không gian yên tĩnh và nhỏ bé, ai cũng nhớ đến bầu không khí im lặng và gần như thiêng liêng. Khuôn mặt nhợt nhạt phản chiếu dưới ánh đèn, cơn gió lạnh ùa vào khi mở cửa ra ban công, đôi mắt đen láy và long lanh của mọi người trong đêm và mùi thuốc lúc nào cũng vây quanh.
Đến trưa chủ nhật, làm xong đề thì ai cũng sắp ói, đang ăn uống thì trước mắt bọn họ là những dòng chữ in đen sì và giấy in nồng nặc mùi mực.
Tất cả đều có thể hoàn thành đề kiểm tra chất lượng khó trong thời gian giới hạn, thậm chí còn có thời gian để kiểm tra. Mọi người lần lượt kiểm tra điểm mạnh và điểm yếu của mình, và cuối cùng cùng nhau thảo luận về các chiến lược làm bài thi.
"Cưỡng ép tiến bộ rồi, chúng ta xem lại đề thi đi. Các cậu không lấy được đề thi, đối mặt không rõ đề thi thời điểm, quan trọng nhất chính là chọn đúng, bởi vì các cậu đối mặt đối thủ là Ưng Tài. Phản xạ của bọn họ vượt trội hơn rất nhiều. Vì vậy, nếu mọi thứ diễn ra như chúng ta dự đoán, số lượng câu hỏi nhiều và câu hỏi sẽ khó, thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều nếu các cậu hoàn thành nhiều câu hỏi nhanh nhất có thể, thậm chí nếu bỏ qua một số chi tiết cũng không thành vấn đề."
Cố Phóng Vi đưa ra đánh giá về thời gian: "Đối với những bọn học sinh bình thường để làm bài kiểm tra này, sẽ mất hơn một tiếng chỉ để chọn điền vào chỗ trống. Lựa chọn điền vào chỗ trống tổng cộng có 60 điểm. 60 điểm chúng ta Không thể để mất điểm, cho dù đó là tính toán quá tốc độ, bạo lực giải ra hay đoán mò, nó phải được giải quyết trong vòng nửa giờ:
"Mục tiêu của chúng ta chỉ có một: làm được nhiều hơn bọn người Ưng Tài." Hoàng Phi Kiện nói.
Dịch Thanh Dương gật đầu, và đồng ý với câu nói của Cố Phóng Vi: "Đúng vậy. Đừng nói chúng ta đã nắm vững một số phép tính nhanh và phương pháp Chết Chắc. Bài thi càng khó, thời gian làm câu hỏi sẽ quyết định tất cả. So với Trung học Ưng Tài bọn họ, chúng ta Ưu điểm lớn nhất là bọn bọn họ không có chuẩn bị tốt như chúng ta."
"Cũng không có quyết tâm chiến thắng như chúng ta." Cuối cùng thì Thẩm Kha cũng có thể đến ký túc xá để giải quyết các bộ đề với bọn họ khi ký túc xá nam mở cửa vào cuối tuần. "Đối với các bọn học sinh trong lớp trên trời của bọn họ, đây chỉ là để cho vui. Nhưng đối với Thanh Mặc, đây là kỳ thi quyết định số phận ngoài kỳ thi thống nhất toàn thành phố tiếp theo. Bọn họ sẽ đánh giá thấp kẻ thù, hay đúng hơn là bọn họ không nhận ra rằng chúng ta sẽ coi bọn họ như kẻ thù."
"Như thế có phải rất kích thích không?" Hoàng Phi Kiện đang chuẩn bị, "Các anh em, đánh bại bọn họ!"
Khi nửa đêm trước ngày thứ hai, Lộc Hành Ngâm được bọn họ chỉ định học bổ túc hai môn ngữ.
"Lộc Hành Ngâm, các môn học khác của cậu không có vấn đề gì, nhưng ngữ văn và tiếng Anh, bọn tôi phải bù cho cậu."
Lộc Hành Ngâm ôm cốc nước cá voi, khoanh chân ngồi ở giữa và tiếp nhận "đề xuất cải cách" từ mọi người —— Lắng nghe cẩn thận những gợi ý bọn học tập mà bọn họ đưa choc ậu, và lên kế hoạch đọc thuộc lòng những từ đơn hoặc câu hay trước.
Tất cả bọn họ đều nhớ điểm song ngữ của Lộc Hành Ngâm trong kỳ thi tháng trước, bọn họ không biết cậu đã ngày đêm bọn học tập và ghi nhớ chắc chắn tất cả các từ vựng trung học cơ sở.
"Cơ bản của các môn ngôn ngữ rất khó nâng cao, nhưng vẫn có những thói quen cần thiết. Chúng ta có thể không có tài năng xuất chúng, nhưng chúng ta có thể làm được bốn điều. Viết văn, đầu tiên hiểu ý nghĩa của câu hỏi, thứ hai làm rõ quan điểm, và thứ ba sử dụng những từ và câu hay để khơi gợi câu chuyện nhân vật, thứ tư, hãy xem diễn biến lập luận của cậu... Mặc dù nó nhàm chán theo khuôn khổ, không thể đạt điểm tối đa cho phần bố cục, nhưng chắc chắn có thể đạt điểm cao."
"Tiếng Anh cũng vậy..." Bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận vội vàng.
Cuối cùng Thẩm Thanh Vân nói: "Ngày mai thi, hôm nay đi ngủ sớm, giường của anh cứng, ai ngủ với anh?"
Dịch Thanh Dương chạy tới.
Bọn họ đã nhường chiếc nệm cao su trước đó cho Thẩm Kha sử dụng.
Cô ấy đáng yêu, là học sinh của lớp nâng cao, cô nàng đã dung tình cảm và lý trí, để thuyết phục người dì quản ký túc xá cùng tầng dọn đến ngủ với cô ấy một đêm.
Nói cách khác, năm người còn lại được phân bổ hai giường.
Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi đồng thời liếc nhìn nhau.
Lộc Hành Ngâm thấp giọng nói: "Tôi còn chưa bọn học thuộc lòng xong. Bài thi đầu tiên vào sáng mai là ngữ văn. Tôi muốn bọn học thuộc lòng lâu hơn một chút. Mọi người đi ngủ trước đi."
"Được luôn." Hoàng Phi Kiện tùy tiện, rửa mặt bò lên trên giường, nhanh chóng lăn vào trong: "Vậy tôi ngủ trước nhá, mọi người ôm nhau ngủ đi, Nai Con, muốn dựa vào tường ngủ sao?"
Lộc Hành Ngâm cười vẫy vẫy tay: "Ngủ đi, tôi không buồn ngủ."
Cố Phương nhìn cậu một hồi.
Lộc Hành Ngâm đứng trên ban công một mình, vẫn mặc bộ đồ ngủ long nhung và đôi dép lê lông, cả người lông xù ngoan ngoãn đáng yêu. Cậu cúi đầu chăm chú niệm những câu ví dụ cao năng lượng, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có một hơi thở nhẹ phát ra khi môi và răng cậu cọ xát với luồng không khí, giống như một lời thì thầm.
"Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi thanh âm trầm thấp dễ nghe, hơi trầm xuống, làm cho người ta có chút thất thần, "Ngủ đi, lát nữa tôi về nhà ngủ, em không cần trốn tránh tôi."
Lộc Hành Ngâm đặt sách xuống, quay người nhìn hắn cười: "Không chỉ vì anh, mà còn vì những nam sinh khác."
Cố Phóng Vi sửng sốt.
Hắn thật sự không nhớ tầng này. Thiếu niên xinh đẹp với đôi mắt hoa đào nhỏ giọng lầm bầm, như thể bối rối: "Trước đây... lúc đầu, em cũng ngủ với tôi."
"Bởi vì anh khác." Lộc Hành Ngâm đảo mắt, Có một nụ cười trên đôi má nhợt nhạt và đôi mắt lấp lánh. Cố Phóng Vi còn chưa kịp chạy tới che miệng, đã nghe thấy phần còn lại của câu nói của cậu, "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi."
Cố Phóng Vi sững sờ, vẻ mặt của thiếu niên trước mặt hắn như thường lệ, thậm chí còn có một chút xảo quyệt giữa hai lông mày.
"Cho nên mới gọi là, lợi dụng anh."
"..."
Mặc kệ nói như thế nào, Cố Phóng Vi cảm thấy mình đã bị Lộc Hành Ngâm huấn luyện năng lực thích ứng, ít nhất lần này cư xử bình tĩnh hơn.
"Những chuyện đó anh không để ý, ngày mai em phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyên gì cũng xếp sau kỳ thi tháng, đây là chính em nói qua." Cố Phóng Vi khống chế thanh âm bình tĩnh, sau đó ngụy trang ho khan vài tiếng, "Tôi đi ngủ trước, để cho em một chỗ, nhớ đi ngủ sớm.
"Được. Chúc anh ngủ ngon." Đôi mắt nai trong veo của Lộc Hành Ngâm lại cong lên, giọng nói bình tĩnh rõ ràng, "Nhưng anh ơi, anh phải biết, là anh nói như vậy, em sẽ không cự tuyệt."
Bởi vì cùng người mình thích ngủ là chuyện không cần thiết từ chối.
Cố Phóng Vi bế tắc trong giây lát, đầu óc choáng váng không định trả lời, nhưng Lộc Hành Ngâm đã quay lưng lại, bắt đầu học bài.
Những người khác hầu như đã ngủ say, Hoàng Phi Kiện đã chìm vào giấc ngủ say. Người này bình thường bất cẩn, nhưng lại có chút ý tứ của Lỗ Trí Thâm, đến thời điểm cụ thể thì bạo dạn cẩn thận, rất chắc chắn mà ngủ dựa vào tường, để lại hai phần ba giường.
Cố Phóng Vi thực sự có tâm lý thích ở sạch, rất ít khi cho phép người khác chạm vào cơ thể của mình, chứ đừng nói là ngủ chung giường. Trước đây, bởi vì Lộc Hành Ngâm là em trai, nên có thể tạo ra ngoại lệ, nhưng tối nay, rõ ràng là cũng sẽ có ngoại lệ.
Hắn nằm xuống giường của Lộc Hành Ngâm.
Mùi thuốc thoang thoảng ban đầu trở nên nồng hơn, ngoài ra còn mang theo mùi sữa tắm và dầu gội, hơi ngọt trong veo.
Tất cả đều là hơi thở của Lộc Hành Ngâm.
Cố Phóng Vi nằm nghiêng nhìn ra ngoài, thấy bóng Lộc Hành Ngâm xuyên qua cánh cửa ban công mờ sương.
Hắn vốn là muốn thức chờ Lộc Hành Ngâm đi tới, e sợ thằng nhóc này vừa nói lung tung, sẽ tiếp tục nằm úp sấp trên bàn ngủ —— nhưng là mấy ngày nay hắn thật sự tiêu hao rất nhiều sức lực. Riêng tra các tạp chí, tài nguyên bài thi, v.v., phải tự làm còn chọn lọc lại nữa.
Khi các mẫu đề khác xuất hiện theo cảm hứng, hắn sẽ trộn chúng lại để tự nghĩ ra các câu hỏi, cố gắng để tất cả các dạng thiên biến vạn hoá và điều kiện luôn thay đổi, mức độ mệt mỏi không kém gì những người khác..
Hắn chìm vào giấc mộng, chỉ cảm thấy trong mê mang có thứ gì đó mát lạnh mềm mại tiến đến, chứ không còn chui vào trong lòng hắn như trước nữa.
Hắn theo bản năng vươn tay ôm lấy nó, quả cầu mềm mại mát lạnh kia nhất thời đông cứng không nhúc nhích, chỉ yên lặng ngủ ở bên cạnh hắn.
Vào nửa đêm, Cố Phóng Vi bị tiếng động nhỏ đánh thức.
Một bóng người màu đen đứng ở cửa ban công nhìn ra ngoài, trong lúc mơ màng, hắn mơ hồ nhận ra đó là Dịch Thanh Dương cầm đèn pin.
Lộc Hành Ngâm không còn ở trên giường.
Gió lạnh tràn vào, xen lẫn với tiếng nước tí tách và tiếng hít thở có chút nặng nề.
Dịch Thanh Dương hạ thấp giọng nói: "Cậu làm sao vậy? Khó chịu sao?"
"Dạ dày khó chịu, mau nhổ ra đi, có lẽ là thuốc quá đắng, vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi." Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, tôi không sao."
Bọn họ cũng nói một ít lời, bằng một giọng trầm, hụt hơi, không rõ ràng. Lộc Hành Ngâm đánh răng và rửa mặt một lần nữa, trở lại với mùi bạc hà, nhẹ nhàng leo lên giường.
Bọn họ ăn gà rán vào buổi chiều, Lộc Hành Ngâm vốn muốn tiếp tục ăn bánh bao, nhưng để đáp ứng nhu cầu, cậu đã ăn một phần lớn gà rán cho bữa tối.
Có lẽ là quá nhờn, cũng có thể là bởi vì mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi quá ít, nôn ra mật, cuối cùng trong cơn buồn ngủ cũng tìm được chút cảm giác thoải mái.
Dịch Thanh Dương hạ thấp giọng nói: "Được, vậy cậu cảm thấy không thoải mái cứ nói với tớ, có thể đánh thức tớ, tớ ngủ không lắm, lui một vạn bước, thi tháng lần này thua cũng không sao, lần sau còn có đề thi chung toàn thành phố mà, cơ thể là điều quan trọng nhất."
"Được."
"Còn ba tiếng để ngủ, mau ngủ đi." Cố Phóng Vi không thể nhìn rõ, nhưng khi nghe thấy tiếng sột soạt, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó—— Dịch Thanh Dương đưa tay ra và xoa đầu Lộc Hành Ngâm.
Mọi người trong đội [Bảo vệ Thanh Mặc - Xử lý bọn đầu khấc Ưng Tài] của bọn họ đều thích thực hiện hành động xoa đầu Lộc Hành Ngâm như là niềm vui của bọn họ.
Nhưng trong sự tĩnh lặng của màn đêm, trong tiếng trò chuyện trầm thấp và ngái ngủ, càng có nhiều sự thân mật và dịu dàng.
Cố Phóng Vi nghe Dịch Thanh Dương hỏi: "Sáng mai có bài thi, có cần gọi cho anh trai của cậu không?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Đừng gọi. Anh ấy không thích thi cử, mấy ngày nay anh ấy ngủ không ngon."
Rồi mọi thứ tất cả trở lại im lặng.
Lộc Hành Ngâm chìm vào giấc ngủ, thở nhẹ nhàng bình yên.
Khi trời gần sáng, một nhóm người lần lượt thức dậy.
Hoàng Phi Kiện nhảy qua bọn họ và ra khỏi giường, những người khác cũng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Cố Phóng Vi cuối cùng cũng có thể độc chiếm chiếc giường của Lộc Hành Ngâm, được bọc trong chăn và trở mình một cách bình yên, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt xinh tinh xảo.
Lộc Hành Ngâm vẫn đi tới nhỏ giọng gọi hắn: "Anh."
Cố Phóng Vi nói "ừm" một tiếng.
Hắn nghe thấy sự kỳ vọng mơ hồ bên trong, sự kỳ vọng giống như khi Lộc Hành Ngâm hỏi hắn tại sao không đi thi, nhưng lần này càng cẩn thận hơn.
"Bọn em đi trước." Lộc Hành Ngâm nói.
"Ừm." Cố Phóng Vi nhắm mắt lại, giọng nói không chút dao động, "Ra ngoài tắt đèn đi."
Một lúc sau, bọn bọn họ lần lượt rời đi. Đối với kỳ thi tháng lơp 11, các ký túc xá khác cũng dậy sớm hơn.
Ký túc xá tối đen như mực, chỉ còn lại Cố Phóng Vi và Thẩm Thanh Vân.
Thẩm Thanh Vân cũng tỉnh một lúc rồi quyết định ngủ tiếp: "Anh em, cậu không đi thi sao? Không thi thì đi ngủ đi. Đã hơn bốn ngày rồi, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon."
Không lâu sau, anh ta chìm vào giấc ngủ.
Cố Phóng Vi nhắm mắt nằm trên giường của Lộc Hành Ngâm, nhưng hắn không thể ngủ được.
Sắc trời dần dần sáng lên, xa xa có tiếng chuông nhỏ vừa vặn vang lên, hắn biết buổi sáng đã đến giờ tự học, học sinh các khối sẽ rời khỏi một nửa lớp học để dán số báo danh, lớp học bị chia cắt. Biết tiết tự học đã kết thúc, các học sinh vội vã chạy đến căng tin mua bữa sáng, sau khi trở về không ngừng chạy đến địa điểm thi.
Giống như khi hắn đếm và nghe tài liệu tham khảo của người khác vô số lần trong phòng bọn học trống của tòa nhà công nghệ trước đó.
Cố Phóng Vi phát hiện ra thay vì buồn ngủ, ý thức của hắn ngày càng rõ ràng hơn.
Hắn đứng dậy xuống giường, đến bên bồn rửa tay, xối nước lạnh lên mặt, những giọt nước lăn dài trên đầu ngón tay mảnh khảnh.
Hắn tìm thấy nửa gói thuốc ngâm dở dang cạnh bồn rửa mặt, niêm phong được kẹp bằng một cái kẹp. Chất lỏng màu nâu bên trong trong suốt, thậm chí xuyên qua túi còn tỏa ra mùi vị đắng nồng.
Thuốc đắng làm tổn thương lá lách và dạ dày.
Thảo nào Lộc Hành Ngâm ngày hôm qua nôn mửa dữ dội đến mức không uống hết nửa bao thuốc.
Hẳn thực sự khó chịu, uống bao nhiêu cũng không nổi.
Cố Phóng Vi nhìn túi thuốc hồi lâu, một lúc sau mới đưa tay cầm lấy túi thuốc, nhỏ vài giọt lên tay, nếm thử.
Nó đắng đến mức khiến người ta tê dại.
Chỉ riêng vị đắng nồng đã có thể khiến người ta mất can đảm uống, nhưng Lộc Hành ngâm là một gói mỗi ngày, đôi khi là hai gói.
Hắn tìm thấy một thứ khác cạnh bồn rửa mặt: cuốn sách từ vựng mà Lộc Hành Ngâm để lại.
Mỗi chữ đều dày đặc chú thích, trang sách lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, giấy sạch sẽ nhưng toàn bộ đều lỏng lẻo sắp rách. Bọn họ vội vàng đi, khúc này hẳn là nơi Lộc Hành Ngâm đã dừng ngày hôm qua.
Cố Phóng Vi rửa mặt và liếc nhìn thời gian.
Bài thi tiên là ngữ văn, thời gian mở đầu là 8 phút.
Một sự thôi thúc không thể giải thích được ùa vào trái tim hắn —— hay nói đúng hơn là kể từ khi hắn gia nhập bọn họ, cả con người hắn trở nên không thể giải thích được.
Nó nhàm chán, vô nghĩa và không liên quan đến hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể khống chế mình làm như thế.
Cửa ký túc xá đóng lại, Thẩm Thanh Vân mơ màng tỉnh lại, nhìn thoáng qua ký túc xá trống không, có chút nghi hoặc: "Anh em này đi mua đồ ăn sáng sao? Không ngủ bao lâu mà. Cơ hội tốt như vậy nướng trên giường."
Phòng thi số 30, tòa nhà công nghệ.
Cửa bị đẩy ra.
"Thí sinh đến muộn." Giám thị nhìn đồng hồ, "Mười ba phút."
Đôi mắt đào hoa của Cố Phóng Vi cụp xuống, buông lỏng mà mê hoặc: "Còn chưa đến mười lăm phút nữa, thầy, lần sau em sẽ không đến trễ, để em làm bài thi đi."
Sau đó,bọn họ quay trở lại ký túc xá Lộc Hành Ngâm để ôn tập.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện cũng đã mua một tấm nệm cao su —— nghe nói nó bị cưỡng chế trưng dụng từ ký túc xá nam của lớpbọn họ, những người anh em còn lại sẵn sàng hy sinh bản thân để ngủ trên tấm nệm đó vài đêm "Vì danh dự của Thanh Mặc".
Cứ như vậy ngủ được năm người ba giường, cuối cùng cũng không còn chật chội như trước.
Lộc Hành Ngâm luôn ngủ với bọn họ vào những thời điểm khác nhau, thường là cả đêm, sau đó ngủ từ trưa đến chiều, tổng cộng bốn giờ, khi cậu ngủ, nhất định là khi những người khác đều thức. Sự kiên trì thầm lặng của cậu khiến Cố Phóng Vi nhớ đến thói quen nhất quyết đòi đi vệ sinh trên lầu của tòa nhà công nghệ, nó kín đáo và tế nhị, không dễ bị người khác chú ý, nhưng đó là thái độ kiên quyết vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Chỉ có Cố Phóng Vi có thể nhìn ra, nhưng nếu nhìn ra, hắn cũng không thể làm gì hơn.
"Toàn bộ bài thi kiểm tra chất lượng của tỉnh S trong bốn năm trước đã được hoàn thành và sửa chữa." Giọng Thẩm Kha từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, trong trẻo và chắc chắn, "Làm xong chưa?
"Đều làm xong."
Hoàng Phi Kiện lật qua chúng, các ghi chú làm nguệch ngoạc, "Toán bọn học dựa trên Lộc Hành Ngâm tổng kết lúc trước, bọn tôi đã tóm tắt 17 dạng đề mới có thể có. Tổ hợp tự nhiên, sáu dạng vật lý mới, bốn dạng hóa học và bảy dạng sinh học. Trong đó phần lớn là do Cố Phóng Vi và Thẩm Thanh Vân đưa ra sau khi tham khảo thi đua năm nay và các tạp chí về kỳ thi tuyển sinh đại gần đây. Mỗi môn học có khoảng mười lăm mẫu đề có thể đổi."
"Căn cứ vào phương pháp loại trừ, tổ hợp, toán, hai môn nhưng rất có thể các câu hỏi lớn của các năm trước sẽ được chia nhỏ và ghép thành các câu hỏi điền vào chỗ trống tự chọn, chúng ta sẽ bỏ qua phần câu hỏi này trước, lúc sau làm lại, cũng có thể."
"Được!"
...
Bên ngoài cửa sổ ký túc xá, sắc trời chuyển từ trắng sáng sang vàng nhạt, cuối cùng ngả sang xanh thẳm, để lại âm thanh của côn trùng lấp lánh với những vì sao mùa đông. Bên ngoài người qua lại, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện, vài nam sinh chạy nhảy đùa giỡn rồi biến mất như một thước phim tua nhanh.
Trong không gian yên tĩnh và nhỏ bé, ai cũng nhớ đến bầu không khí im lặng và gần như thiêng liêng. Khuôn mặt nhợt nhạt phản chiếu dưới ánh đèn, cơn gió lạnh ùa vào khi mở cửa ra ban công, đôi mắt đen láy và long lanh của mọi người trong đêm và mùi thuốc lúc nào cũng vây quanh.
Đến trưa chủ nhật, làm xong đề thì ai cũng sắp ói, đang ăn uống thì trước mắt bọn họ là những dòng chữ in đen sì và giấy in nồng nặc mùi mực.
Tất cả đều có thể hoàn thành đề kiểm tra chất lượng khó trong thời gian giới hạn, thậm chí còn có thời gian để kiểm tra. Mọi người lần lượt kiểm tra điểm mạnh và điểm yếu của mình, và cuối cùng cùng nhau thảo luận về các chiến lược làm bài thi.
"Cưỡng ép tiến bộ rồi, chúng ta xem lại đề thi đi. Các cậu không lấy được đề thi, đối mặt không rõ đề thi thời điểm, quan trọng nhất chính là chọn đúng, bởi vì các cậu đối mặt đối thủ là Ưng Tài. Phản xạ của bọn họ vượt trội hơn rất nhiều. Vì vậy, nếu mọi thứ diễn ra như chúng ta dự đoán, số lượng câu hỏi nhiều và câu hỏi sẽ khó, thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều nếu các cậu hoàn thành nhiều câu hỏi nhanh nhất có thể, thậm chí nếu bỏ qua một số chi tiết cũng không thành vấn đề."
Cố Phóng Vi đưa ra đánh giá về thời gian: "Đối với những bọn học sinh bình thường để làm bài kiểm tra này, sẽ mất hơn một tiếng chỉ để chọn điền vào chỗ trống. Lựa chọn điền vào chỗ trống tổng cộng có 60 điểm. 60 điểm chúng ta Không thể để mất điểm, cho dù đó là tính toán quá tốc độ, bạo lực giải ra hay đoán mò, nó phải được giải quyết trong vòng nửa giờ:
"Mục tiêu của chúng ta chỉ có một: làm được nhiều hơn bọn người Ưng Tài." Hoàng Phi Kiện nói.
Dịch Thanh Dương gật đầu, và đồng ý với câu nói của Cố Phóng Vi: "Đúng vậy. Đừng nói chúng ta đã nắm vững một số phép tính nhanh và phương pháp Chết Chắc. Bài thi càng khó, thời gian làm câu hỏi sẽ quyết định tất cả. So với Trung học Ưng Tài bọn họ, chúng ta Ưu điểm lớn nhất là bọn bọn họ không có chuẩn bị tốt như chúng ta."
"Cũng không có quyết tâm chiến thắng như chúng ta." Cuối cùng thì Thẩm Kha cũng có thể đến ký túc xá để giải quyết các bộ đề với bọn họ khi ký túc xá nam mở cửa vào cuối tuần. "Đối với các bọn học sinh trong lớp trên trời của bọn họ, đây chỉ là để cho vui. Nhưng đối với Thanh Mặc, đây là kỳ thi quyết định số phận ngoài kỳ thi thống nhất toàn thành phố tiếp theo. Bọn họ sẽ đánh giá thấp kẻ thù, hay đúng hơn là bọn họ không nhận ra rằng chúng ta sẽ coi bọn họ như kẻ thù."
"Như thế có phải rất kích thích không?" Hoàng Phi Kiện đang chuẩn bị, "Các anh em, đánh bại bọn họ!"
Khi nửa đêm trước ngày thứ hai, Lộc Hành Ngâm được bọn họ chỉ định học bổ túc hai môn ngữ.
"Lộc Hành Ngâm, các môn học khác của cậu không có vấn đề gì, nhưng ngữ văn và tiếng Anh, bọn tôi phải bù cho cậu."
Lộc Hành Ngâm ôm cốc nước cá voi, khoanh chân ngồi ở giữa và tiếp nhận "đề xuất cải cách" từ mọi người —— Lắng nghe cẩn thận những gợi ý bọn học tập mà bọn họ đưa choc ậu, và lên kế hoạch đọc thuộc lòng những từ đơn hoặc câu hay trước.
Tất cả bọn họ đều nhớ điểm song ngữ của Lộc Hành Ngâm trong kỳ thi tháng trước, bọn họ không biết cậu đã ngày đêm bọn học tập và ghi nhớ chắc chắn tất cả các từ vựng trung học cơ sở.
"Cơ bản của các môn ngôn ngữ rất khó nâng cao, nhưng vẫn có những thói quen cần thiết. Chúng ta có thể không có tài năng xuất chúng, nhưng chúng ta có thể làm được bốn điều. Viết văn, đầu tiên hiểu ý nghĩa của câu hỏi, thứ hai làm rõ quan điểm, và thứ ba sử dụng những từ và câu hay để khơi gợi câu chuyện nhân vật, thứ tư, hãy xem diễn biến lập luận của cậu... Mặc dù nó nhàm chán theo khuôn khổ, không thể đạt điểm tối đa cho phần bố cục, nhưng chắc chắn có thể đạt điểm cao."
"Tiếng Anh cũng vậy..." Bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận vội vàng.
Cuối cùng Thẩm Thanh Vân nói: "Ngày mai thi, hôm nay đi ngủ sớm, giường của anh cứng, ai ngủ với anh?"
Dịch Thanh Dương chạy tới.
Bọn họ đã nhường chiếc nệm cao su trước đó cho Thẩm Kha sử dụng.
Cô ấy đáng yêu, là học sinh của lớp nâng cao, cô nàng đã dung tình cảm và lý trí, để thuyết phục người dì quản ký túc xá cùng tầng dọn đến ngủ với cô ấy một đêm.
Nói cách khác, năm người còn lại được phân bổ hai giường.
Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi đồng thời liếc nhìn nhau.
Lộc Hành Ngâm thấp giọng nói: "Tôi còn chưa bọn học thuộc lòng xong. Bài thi đầu tiên vào sáng mai là ngữ văn. Tôi muốn bọn học thuộc lòng lâu hơn một chút. Mọi người đi ngủ trước đi."
"Được luôn." Hoàng Phi Kiện tùy tiện, rửa mặt bò lên trên giường, nhanh chóng lăn vào trong: "Vậy tôi ngủ trước nhá, mọi người ôm nhau ngủ đi, Nai Con, muốn dựa vào tường ngủ sao?"
Lộc Hành Ngâm cười vẫy vẫy tay: "Ngủ đi, tôi không buồn ngủ."
Cố Phương nhìn cậu một hồi.
Lộc Hành Ngâm đứng trên ban công một mình, vẫn mặc bộ đồ ngủ long nhung và đôi dép lê lông, cả người lông xù ngoan ngoãn đáng yêu. Cậu cúi đầu chăm chú niệm những câu ví dụ cao năng lượng, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có một hơi thở nhẹ phát ra khi môi và răng cậu cọ xát với luồng không khí, giống như một lời thì thầm.
"Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi thanh âm trầm thấp dễ nghe, hơi trầm xuống, làm cho người ta có chút thất thần, "Ngủ đi, lát nữa tôi về nhà ngủ, em không cần trốn tránh tôi."
Lộc Hành Ngâm đặt sách xuống, quay người nhìn hắn cười: "Không chỉ vì anh, mà còn vì những nam sinh khác."
Cố Phóng Vi sửng sốt.
Hắn thật sự không nhớ tầng này. Thiếu niên xinh đẹp với đôi mắt hoa đào nhỏ giọng lầm bầm, như thể bối rối: "Trước đây... lúc đầu, em cũng ngủ với tôi."
"Bởi vì anh khác." Lộc Hành Ngâm đảo mắt, Có một nụ cười trên đôi má nhợt nhạt và đôi mắt lấp lánh. Cố Phóng Vi còn chưa kịp chạy tới che miệng, đã nghe thấy phần còn lại của câu nói của cậu, "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi."
Cố Phóng Vi sững sờ, vẻ mặt của thiếu niên trước mặt hắn như thường lệ, thậm chí còn có một chút xảo quyệt giữa hai lông mày.
"Cho nên mới gọi là, lợi dụng anh."
"..."
Mặc kệ nói như thế nào, Cố Phóng Vi cảm thấy mình đã bị Lộc Hành Ngâm huấn luyện năng lực thích ứng, ít nhất lần này cư xử bình tĩnh hơn.
"Những chuyện đó anh không để ý, ngày mai em phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyên gì cũng xếp sau kỳ thi tháng, đây là chính em nói qua." Cố Phóng Vi khống chế thanh âm bình tĩnh, sau đó ngụy trang ho khan vài tiếng, "Tôi đi ngủ trước, để cho em một chỗ, nhớ đi ngủ sớm.
"Được. Chúc anh ngủ ngon." Đôi mắt nai trong veo của Lộc Hành Ngâm lại cong lên, giọng nói bình tĩnh rõ ràng, "Nhưng anh ơi, anh phải biết, là anh nói như vậy, em sẽ không cự tuyệt."
Bởi vì cùng người mình thích ngủ là chuyện không cần thiết từ chối.
Cố Phóng Vi bế tắc trong giây lát, đầu óc choáng váng không định trả lời, nhưng Lộc Hành Ngâm đã quay lưng lại, bắt đầu học bài.
Những người khác hầu như đã ngủ say, Hoàng Phi Kiện đã chìm vào giấc ngủ say. Người này bình thường bất cẩn, nhưng lại có chút ý tứ của Lỗ Trí Thâm, đến thời điểm cụ thể thì bạo dạn cẩn thận, rất chắc chắn mà ngủ dựa vào tường, để lại hai phần ba giường.
Cố Phóng Vi thực sự có tâm lý thích ở sạch, rất ít khi cho phép người khác chạm vào cơ thể của mình, chứ đừng nói là ngủ chung giường. Trước đây, bởi vì Lộc Hành Ngâm là em trai, nên có thể tạo ra ngoại lệ, nhưng tối nay, rõ ràng là cũng sẽ có ngoại lệ.
Hắn nằm xuống giường của Lộc Hành Ngâm.
Mùi thuốc thoang thoảng ban đầu trở nên nồng hơn, ngoài ra còn mang theo mùi sữa tắm và dầu gội, hơi ngọt trong veo.
Tất cả đều là hơi thở của Lộc Hành Ngâm.
Cố Phóng Vi nằm nghiêng nhìn ra ngoài, thấy bóng Lộc Hành Ngâm xuyên qua cánh cửa ban công mờ sương.
Hắn vốn là muốn thức chờ Lộc Hành Ngâm đi tới, e sợ thằng nhóc này vừa nói lung tung, sẽ tiếp tục nằm úp sấp trên bàn ngủ —— nhưng là mấy ngày nay hắn thật sự tiêu hao rất nhiều sức lực. Riêng tra các tạp chí, tài nguyên bài thi, v.v., phải tự làm còn chọn lọc lại nữa.
Khi các mẫu đề khác xuất hiện theo cảm hứng, hắn sẽ trộn chúng lại để tự nghĩ ra các câu hỏi, cố gắng để tất cả các dạng thiên biến vạn hoá và điều kiện luôn thay đổi, mức độ mệt mỏi không kém gì những người khác..
Hắn chìm vào giấc mộng, chỉ cảm thấy trong mê mang có thứ gì đó mát lạnh mềm mại tiến đến, chứ không còn chui vào trong lòng hắn như trước nữa.
Hắn theo bản năng vươn tay ôm lấy nó, quả cầu mềm mại mát lạnh kia nhất thời đông cứng không nhúc nhích, chỉ yên lặng ngủ ở bên cạnh hắn.
Vào nửa đêm, Cố Phóng Vi bị tiếng động nhỏ đánh thức.
Một bóng người màu đen đứng ở cửa ban công nhìn ra ngoài, trong lúc mơ màng, hắn mơ hồ nhận ra đó là Dịch Thanh Dương cầm đèn pin.
Lộc Hành Ngâm không còn ở trên giường.
Gió lạnh tràn vào, xen lẫn với tiếng nước tí tách và tiếng hít thở có chút nặng nề.
Dịch Thanh Dương hạ thấp giọng nói: "Cậu làm sao vậy? Khó chịu sao?"
"Dạ dày khó chịu, mau nhổ ra đi, có lẽ là thuốc quá đắng, vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi." Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, tôi không sao."
Bọn họ cũng nói một ít lời, bằng một giọng trầm, hụt hơi, không rõ ràng. Lộc Hành Ngâm đánh răng và rửa mặt một lần nữa, trở lại với mùi bạc hà, nhẹ nhàng leo lên giường.
Bọn họ ăn gà rán vào buổi chiều, Lộc Hành Ngâm vốn muốn tiếp tục ăn bánh bao, nhưng để đáp ứng nhu cầu, cậu đã ăn một phần lớn gà rán cho bữa tối.
Có lẽ là quá nhờn, cũng có thể là bởi vì mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi quá ít, nôn ra mật, cuối cùng trong cơn buồn ngủ cũng tìm được chút cảm giác thoải mái.
Dịch Thanh Dương hạ thấp giọng nói: "Được, vậy cậu cảm thấy không thoải mái cứ nói với tớ, có thể đánh thức tớ, tớ ngủ không lắm, lui một vạn bước, thi tháng lần này thua cũng không sao, lần sau còn có đề thi chung toàn thành phố mà, cơ thể là điều quan trọng nhất."
"Được."
"Còn ba tiếng để ngủ, mau ngủ đi." Cố Phóng Vi không thể nhìn rõ, nhưng khi nghe thấy tiếng sột soạt, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó—— Dịch Thanh Dương đưa tay ra và xoa đầu Lộc Hành Ngâm.
Mọi người trong đội [Bảo vệ Thanh Mặc - Xử lý bọn đầu khấc Ưng Tài] của bọn họ đều thích thực hiện hành động xoa đầu Lộc Hành Ngâm như là niềm vui của bọn họ.
Nhưng trong sự tĩnh lặng của màn đêm, trong tiếng trò chuyện trầm thấp và ngái ngủ, càng có nhiều sự thân mật và dịu dàng.
Cố Phóng Vi nghe Dịch Thanh Dương hỏi: "Sáng mai có bài thi, có cần gọi cho anh trai của cậu không?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Đừng gọi. Anh ấy không thích thi cử, mấy ngày nay anh ấy ngủ không ngon."
Rồi mọi thứ tất cả trở lại im lặng.
Lộc Hành Ngâm chìm vào giấc ngủ, thở nhẹ nhàng bình yên.
Khi trời gần sáng, một nhóm người lần lượt thức dậy.
Hoàng Phi Kiện nhảy qua bọn họ và ra khỏi giường, những người khác cũng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Cố Phóng Vi cuối cùng cũng có thể độc chiếm chiếc giường của Lộc Hành Ngâm, được bọc trong chăn và trở mình một cách bình yên, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt xinh tinh xảo.
Lộc Hành Ngâm vẫn đi tới nhỏ giọng gọi hắn: "Anh."
Cố Phóng Vi nói "ừm" một tiếng.
Hắn nghe thấy sự kỳ vọng mơ hồ bên trong, sự kỳ vọng giống như khi Lộc Hành Ngâm hỏi hắn tại sao không đi thi, nhưng lần này càng cẩn thận hơn.
"Bọn em đi trước." Lộc Hành Ngâm nói.
"Ừm." Cố Phóng Vi nhắm mắt lại, giọng nói không chút dao động, "Ra ngoài tắt đèn đi."
Một lúc sau, bọn bọn họ lần lượt rời đi. Đối với kỳ thi tháng lơp 11, các ký túc xá khác cũng dậy sớm hơn.
Ký túc xá tối đen như mực, chỉ còn lại Cố Phóng Vi và Thẩm Thanh Vân.
Thẩm Thanh Vân cũng tỉnh một lúc rồi quyết định ngủ tiếp: "Anh em, cậu không đi thi sao? Không thi thì đi ngủ đi. Đã hơn bốn ngày rồi, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon."
Không lâu sau, anh ta chìm vào giấc ngủ.
Cố Phóng Vi nhắm mắt nằm trên giường của Lộc Hành Ngâm, nhưng hắn không thể ngủ được.
Sắc trời dần dần sáng lên, xa xa có tiếng chuông nhỏ vừa vặn vang lên, hắn biết buổi sáng đã đến giờ tự học, học sinh các khối sẽ rời khỏi một nửa lớp học để dán số báo danh, lớp học bị chia cắt. Biết tiết tự học đã kết thúc, các học sinh vội vã chạy đến căng tin mua bữa sáng, sau khi trở về không ngừng chạy đến địa điểm thi.
Giống như khi hắn đếm và nghe tài liệu tham khảo của người khác vô số lần trong phòng bọn học trống của tòa nhà công nghệ trước đó.
Cố Phóng Vi phát hiện ra thay vì buồn ngủ, ý thức của hắn ngày càng rõ ràng hơn.
Hắn đứng dậy xuống giường, đến bên bồn rửa tay, xối nước lạnh lên mặt, những giọt nước lăn dài trên đầu ngón tay mảnh khảnh.
Hắn tìm thấy nửa gói thuốc ngâm dở dang cạnh bồn rửa mặt, niêm phong được kẹp bằng một cái kẹp. Chất lỏng màu nâu bên trong trong suốt, thậm chí xuyên qua túi còn tỏa ra mùi vị đắng nồng.
Thuốc đắng làm tổn thương lá lách và dạ dày.
Thảo nào Lộc Hành Ngâm ngày hôm qua nôn mửa dữ dội đến mức không uống hết nửa bao thuốc.
Hẳn thực sự khó chịu, uống bao nhiêu cũng không nổi.
Cố Phóng Vi nhìn túi thuốc hồi lâu, một lúc sau mới đưa tay cầm lấy túi thuốc, nhỏ vài giọt lên tay, nếm thử.
Nó đắng đến mức khiến người ta tê dại.
Chỉ riêng vị đắng nồng đã có thể khiến người ta mất can đảm uống, nhưng Lộc Hành ngâm là một gói mỗi ngày, đôi khi là hai gói.
Hắn tìm thấy một thứ khác cạnh bồn rửa mặt: cuốn sách từ vựng mà Lộc Hành Ngâm để lại.
Mỗi chữ đều dày đặc chú thích, trang sách lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, giấy sạch sẽ nhưng toàn bộ đều lỏng lẻo sắp rách. Bọn họ vội vàng đi, khúc này hẳn là nơi Lộc Hành Ngâm đã dừng ngày hôm qua.
Cố Phóng Vi rửa mặt và liếc nhìn thời gian.
Bài thi tiên là ngữ văn, thời gian mở đầu là 8 phút.
Một sự thôi thúc không thể giải thích được ùa vào trái tim hắn —— hay nói đúng hơn là kể từ khi hắn gia nhập bọn họ, cả con người hắn trở nên không thể giải thích được.
Nó nhàm chán, vô nghĩa và không liên quan đến hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể khống chế mình làm như thế.
Cửa ký túc xá đóng lại, Thẩm Thanh Vân mơ màng tỉnh lại, nhìn thoáng qua ký túc xá trống không, có chút nghi hoặc: "Anh em này đi mua đồ ăn sáng sao? Không ngủ bao lâu mà. Cơ hội tốt như vậy nướng trên giường."
Phòng thi số 30, tòa nhà công nghệ.
Cửa bị đẩy ra.
"Thí sinh đến muộn." Giám thị nhìn đồng hồ, "Mười ba phút."
Đôi mắt đào hoa của Cố Phóng Vi cụp xuống, buông lỏng mà mê hoặc: "Còn chưa đến mười lăm phút nữa, thầy, lần sau em sẽ không đến trễ, để em làm bài thi đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook