Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu
-
Chương 50: Không làm bóng đèn
Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Vào ngày thứ hai, mấy tin tức lớn đã nổ ra khắp trường Trung học số 7 Thanh Mặc.
Tin tức đầu tiên là một số lượng lớn giáo viên ở ba khối của trường trung học đã từ chức tập thể.
Chỉ riêng khối 11, mười bảy thầy cô đã đồng loạt rời đi.
Học sinh ban 27 ban đầu được chăn nuôi tự do, đã sớm là sinh vật tự học, Tạ Điềm đã đến lớp canh rất nghiêm, nên những người trong ban 27 không cảm thấy có gì không ổn, tất cả đều nghiêm túc học bài. Chỉ khi mười mấy học sinh đi theo Lộc Hành Ngâm học ở hành lang bên ngoài, bọn họ mới mơ hồ chú ý tới phía trước, sau, trái, phải các lớp đều khác thường, một nhóm rất ồn ào, bọn họ làm cái gì cũng không biết. Ngay cả ban 26 do cô Khang Mân làm chủ nhiệm bên cạnh cũng đã thay đổi từ phong cách học tập ổn định và nghiêm túc nhất trong cả khối, các học sinh đều căng thẳng và lo lắng thảo luận về chuyện gì đó.
Hôm nay lớp thi đua vẫn bắt đầu bình thường, nhưng là tiết vật lý, đến lượt Lộc Hành Ngâm tham gia lớp học, nhưng Cố Phóng Vi đã quấy rầy Lộc Hành Ngâm và nhờ cậu giúp xem phiên bản đầu tiên của thiết kế mạch điện, nên Lộc Hành Ngâm đã tống cổ Cố Phóng Vi đã đến tham dự tiết học, nhân tiện chép lại các ghi chú.
Tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi sáng vang lên, học sinh vội vã đi ăn sáng, ban 27 cùng với tiếng xô đẩy bàn ghế, mọi người ùa ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm quay trở lại chỗ ngồi của mình, đặt sách giáo khoa xuống và nhìn ra ngoài.
Bữa tối hôm nay không sôi nổi như mọi khi, thay vào đó là những trận chiến sấm sét như thường lệ, Lộc Hành Ngâm chậm rãi thu dọn bàn học và sách vở, chỉ sau khi một số ít người từ ban 27 và các ban khác ra ngoài, cậu mới đi xuống cầu thang. Đi đến tòa nhà giảng dạy.
Trên lối đi từ tòa công nghệ đến nhà ăn, Cố Phóng Vi nhàn rỗi cầm chiếc ba lô của Lộc Hành Ngâm bằng một tay, đợi ở đó cùng với một số học sinh khác.
Mọi người xung quanh đang đi về hướng nhà ăn, có rất nhiều học sinh khi đi ngang qua hắn sẽ nhìn hắn hoặc đi chậm lại, còn có một số học sinh biết Cố Phóng Vi hoặc quen hắn chào hắn: "Hi, Cố Phóng Vi, chờ bạn gái hả?"
Nội dung bài phát biểu của hắn dưới quốc kỳ lần trước vẫn là một huyền thoại được nhiều người vẫn tưởng là thật.
Cố Phóng Vi cong đôi mắt hoa đào và cười: "Ừ, đợi em ấy ăn cùng."
Lộc Hành Ngâm đi tới, Cố Phóng Vi từ xa nhìn cậuđi từ đám đông, một mình cậu trông ngoan ngoãn và ngây thơ, đáng yêu gì đâu, không thể không khỏi cười nói: "Lại đây, tôi ở chỗ này."
Lộc Hành Ngâm nói: "Em thấy anh rồi."
Hai người gặp nhau thuận lợi.
Căn tin cũng ít đông đúc hơn bình thường, Cố Phóng Vi đi ngang qua nhìn một lượt: "Mấy ban vẫn chưa tan, ngày hôm qua bọn mình nghe được ở văn phòng là rất nhiều giáo viên đã từ chức, đã báo tình hình cho lớp."
Sau khi vào nhà ăn, Cố Phóng Vi tùy ý ấn vai cậu: "Em tìm một chỗ ngồi đi, muốn ăn gì tôi lấy dùm em."
Giọng nói của Lộc Hành Ngâm rất nhỏ: "Anh ăn gì em ăn đó."
Cố Phóng Vi được cậu dỗ dành rất phấn chấn: "Anh ăn được mà em không ăn được thì đừng trách anh." Chịu thương chịu khó đi lấy cơm cho cậu mà không phàn nàn gì.
Một nhóm học sinh ngồi ở một góc, ai nấy đều mang vẻ mặt buồn bã.
Lộc Hành Ngâm thấy Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện cũng ở trong số đó, nên cậu bước tới hỏi: "Có ai ngồi ở đây không?"
"Không có, cậu ngồi đi. Đi một mình à? "Hoàng Phi Kiện chào hỏi, trực tiếp hỏi: "Anh em, giáo viên lớp cậu mấy người rời đi?"
Lộc Hành Ngâm nói: "Không một mình, Cố Phóng Vi đi cùng tôi. Lớp chúng tôi không biết, cô không nói cho bọn tôi."
Cậu lại nhìn Dịch Thanh Dương: "Chuyện gì vậy?"
"Lớp bọn tôi thì cũng được, chỉ có giáo viên ngữ văn từ chức, ban 2 kế bên mới khổ, bốn giáo viên dạy ngữ văn, toán, lý, hóa đều từ chức, bây giờ lớp bọn họ hoàn toàn không thể lên lớp, hiệu trưởng cũng trực tiếp từ chức, tuần trước một câu cũng không nói, hôm nay văn phòng trống không."
Những người khác cũng vội vàng nói: "Cả tổ khối mỗi tổ có bốn, năm giáo viên, toán văn anh lý hoá sinh, tổng cộng chỉ có ba mươi giáo viên, lần này gần như đã đi một nửa."
Bầu không khí trong căng tin, mọi người rơi vào im lặng.
Cố Phóng Vi đến với một bát mì sợi Lan Châu được bọc trong túi nhựa thêm một quả trứng cho Lộc Hành Ngâm.
Hắn thấy Lộc Hành Ngâm lại tìm được Dịch Thanh Dương, bọn họ lại ngồi cùng nhau, trong lòng có chút không hài lòng, nhưng cũng ngồi xuống, đưa đũa cho cậu: "Em tự nhặt hành đi."
Lộc Hành Ngâm khó hiểu nhìn hắn: "Sao anh không nhặt hành dùm em."
Cố Phóng Vi: "..."
Lộc Hành Ngâm nghiêng người nhìn bát của mình, thận trọng hỏi: "Có muốn em nhặt hành cho anh không?"
"...Không phải ý đó." Cố Phóng Vi vươn ngón tay, đẩy đầu cậu ra sau, "Bỏ đi, ăn của em đi."
Lộc Hành Ngâm chỉ quan tâm đến một điều, cậu nghiêm túc hỏi Dịch Thanh Dương: "Thầy Trần Xung đâu? Ông ấy từ chức à?
"Chắc là không á, giáo viên ban 2 hôm nay không có ở đây, là thầy Trần đã đến giúp thông báo sự việc."
Lộc Hành Ngâm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phóng Vi dùng ống hút trộn sữa đậu nành trước mặt, thản nhiên nói: "Đặc cấp giáo viên sẽ không rời đi. Thanh Mặc sửa biên chế là để biến ngôi trường này thành trường lưu ban thuộc trường Ưng Tài. Tài nguyên giáo viên tốt sẽ được giữ lại, trực tiếp ở lại hoặc chuyển đến trụ sở chính của trường Trung học Ưng Tài."
Ban lãnh đạo của Trung học số 7 Thanh Mặc đã ém tin tức, những người khác chưa từng nghe về tình hình liên quan đến việc sửa biên chế Thanh Mặc trước đây. Lúc này, bọn họ lập tức ngẩn người: "Cái gì?"
Cố Phóng Vi ngừng nói, im lặng hút sữa đậu nành.
Tất cả học sinh ban 1 đều nhìn hắn, hắn uống một hớp lớn sữa đậu nành, dùng khăn giấy ướt lau miệng, sau đó nói: "Tôi nghe nói, cũng có thể không phải là thật, chỉ có thể nói là một xu hướng chung. Sửa biên chế không phải đem trường này bỏ, nhưng nguồn lực dành cho học sinh của ba năm qua có thể không tốt lắm. Từ công lập sang tư thục, hợp đồng giáo viên cũng phải thay đổi, quy trình rất phức tạp, tiêu chí tuyển chọn khắt khe hơn, không chỉ giáo viên bình thường tìm lối thoát mà họ cũng khó tuyển giáo viên khác sau khi họ nghỉ việc."
Dịch Thanh Dương hỏi: "Tại sao?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Nửa học kỳ đã qua, muốn tuyển giáo viên cũng không dễ dàng. Tình hình nơi này còn chưa ổn định, đừng nói giáo viên giỏi, có lẽ ngay cả giáo viên bình thường cũng không chịu tới đây."
"Thấy ý của hai cậu, là sớm biết chuyện này sao?" Hoàng Phi Kiện cảm thấy có chút khó hiểu, "Tại sa không ai nói trước? Tin tức lớn như vậy, học sinh chúng ta không có quyền được biết sao?"
Cố Phóng Vi nhún vai: "Nói trước mấy tháng, có thay đổi được gì không?"
Hắn vẫn chậm rãi uống sữa đậu nành, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Bên cạnh có người nhớ tới: "Vừa rồi rất nhiều người chuyển trường, chẳng lẽ bọn họ biết trước?"
Hoàng Phi Kiện cũng trầm mặc một hồi: "Có bản lĩnh biết trước tin tức người, nhất định có thể sắp xếp chuyển trường, nhưng bọn mình thì sao? Nhà không có quyền thế, không có thế lực, nhà trường đối xử với bọn mình như vậy, bọn mình cái gì cũng không thể làm?"
Từ Tinh cũng ngồi gần đó, cô nàng mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nhìn Cố Phóng Vi, cô lại im lặng.
Một nam sinh ngồi ở góc bàn tức giận nói: "Cố Phóng Vi nhà giàu, nhất định không nghĩ ngợi gì, nhưng chúng ta đang học ở Thanh Mặc, người có điều kiện như cậu ta, không cần lo lắng gì cả, muốn học thì học, chơi thì chơi. Người ta là con nhà giàu, tuyệt đối không quan tâm đến người dân chúng ta sống chết như nào, chút tin tức trong mắt cậu ta, có thể tính là chuyện sao?"
"Đúng vậy, thi cũng cho vui thôi, vui thì lên lớp, không vui thì thôi, bọn mình không giống cậu ta, có tiền tưởng tốt lắm." Có một nam sinh phụ hoạ theo.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống điểm đóng băng.
Động tác của Cố Phóng Vi cứng đờ, vừa rồi hắn đang uống sữa đậu nành, bát mì lát bên cạnh còn chưa bắt đầu ăn, hắn đang cầm chiếc đũa gỗ dùng một lần màu trắng như tuyết đang định bẻ ra.
Một tiếng "cụp" khiến thần kinh mọi người giật nảy cả mình. Đôi đũa gãy đôi, Cố Phóng Vi ném nó vào đĩa với một tiếng nổ rồi đứng dậy.
Ánh mắt hắn lạnh lùng: "Tôi ăn xong rồi, Máy Tính Nhỏ, em ăn xong quay lại với tôi."
Sau đó bưng đĩa đi ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm và Từ Tinh đồng thời đứng dậy, nhưng Từ Tinh bước nhanh hơn, cô nàng cũng nhanh chóng bưng đĩa đi ra ngoài, ban 1 ở lại ngượng ngùng một lúc.
Dịch Thanh Dương kéo Lộc Hành ngâm.
Hoàng Phi Kiện mất kiên nhẫn nói: "Các cậu nói những lời này có ý gì? Cậu ta cùng Lộc Hành Ngâm quan hệ rất tốt, các cậu sở dĩ làm như vậy là bởi vì Từ Tinh thích cậu ta. Ân oán cá nhân của một hai người các cậu vẫn còn, ra vẻ thoải mái như vậy, tôi nể các cậu. Lộc Hành Ngâm thật xin lỗi, nói hộ với cậu ấy cho chúng tôi."
Lộc Hành Ngâm nhìn sang.
Từ Tinh đã đuổi theo Cố Phóng Vi, Cố Phóng Vi đặt đĩa xuống, đi về phía cửa, Từ Tinh đi theo hắn, nghiêng đầu nói chuyện với hắn.
Cố Phóng Vi rất tự giác, mặc dù bây giờ hắn rất tức giận, nhưng thái độ của hắn đối với Từ Tinh vẫn rất tốt, sẽ không bao giờ nói nặng lời với các con gái.
Lộc Hành Ngâm thu hồi ánh mắt, nhìn hai nam sinh kia nghiêm túc nói: "Anh ấy không phải người như vậy."
"Tôi từ thành phố Đông Đồng ở tỉnh Q chuyển đến, các cậu có thể không biết nó ở đâu, nhưng điều đó không quan trọng. Khi tôi mới chuyển đến đây, anh ấy còn chưa biết tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi trong phòng hiệu trưởng, anh ấy đã bảo tôi đừng đến trường này vì Thanh Mặc sắp sửa biên chế rồi." Giọng nói Lộc Hành Ngâm trở nên nghiêm túc hơn, vẻ mặt cũng nghiêm túc, "Các cậu đánh giá người khác bằng ác ý, để mọi người không thể nhìn cả vấn đề."
Cậu cũng cầm đĩa lên định rời đi. Quay lại, cậu nhận ra hai nam sinh kia đến từ lớp nâng cao, lại thêm một câu: "Đáp án câu cuối ở lớp nâng cao, là do anh ấy làm."
Lộc Hành Ngâm cũng rời đi.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nhìn nhau: "Cậu thấy không? Lộc Hành Ngâm vừa rồi có tức giận à?"
"Má ơi, một người mềm yếu như cậu ấy cũng sẽ tức giận!"
"Khi nào mấy cậu có mối quan hệ tốt với học sinh ban 27 vậy? "Hai nam sinh không bị thuyết phục, "Khuỷa tay hướng ra ngoài?"
"Lúc nào rồi còn chia ban 1 và ban 27?" Hoàng Phi Kiện cũng tức giận, "Mí mắt hẹp vậy sao? Cố Phóng Vi cũng ở Thanh Mặc, cậu ấy ít nhất có một số tin tức, còn tốt hơn hơn chúng ta là những ruồi nhặn không đầu ở đây, nói người ta vài câu thì thấy thoải mái rồi à? Bây giờ nhiều giáo viên từ chức như vậy, nó ảnh hưởng đến cả khối của chúng ta và toàn trường. Tôi cũng phục hai người. "
Dịch Thanh Dương cũng cảm thấy khó hiểu: "Ban 27 làm sao? Không phải là cậu không tiếp xúc với bọn họ trong khoảng thời gian này. Lộc Hành Ngâm giỏi toán, Cố Phóng Vi, lớp trưởng bọn họ và cô gái đeo kính tất cả đều rất tốt, có cái gì để tranh cãi."
Lộc Hành Ngâm trở lại lớp, nhưng Cố Phóng Vi không có ở đó.
Tin tức giáo viên từ chức tập thể ngày càng rầm rộ, học sinh ban 27 dần bị lây nhiễm bầu không khí này, tiết học đầu tiên buổi sáng là tiết hóa học, Hầu Hào không đến lớp như thường lệ.
"Ông Khỉ già cũng từ chức?" Trần Viên Viên hỏi.
"Báo —— Thầu Hầu còn ở trong văn phòng!" Có người kích động chạy trở về, "Tuần trước cũng như vậy, nếu có vấn đề gì thì đến phòng làm việc tìm thầy!"
Các học sinh ban 27 đều kích động không thôi, cả tập thể được khích lệ, hăng hái cầm sách chạy vội đến văn phòng tổ hóa học.
"Tiều Lộc! Tớ cảm động quá! Tuy rằng ông Khỉ già bình thường làm người khác hít thở không thông, nhưng lần này ổng thật nghĩa khí!" Trần Viên Viên cũng lôi kéo Khúc Kiều chuẩn bị đi, hỏi cậu: "Cùng nhau không? Tuy rằng bọn tui cảm thấy cậu không có cần phải đi."
Lộc Hành Ngâm nhìn vào chỗ trống của Cố Phóng Vi, mím môi: "Tôi không đi, hai người đi đi."
Cố Phóng Vi những ngày gần đây đều bám lấy cậu để thảo luận về Tiều cương thi, nên hắn đã mấy ngày liên tục có mặt trên lớp, cả lớp cơ hồ đều cho rằng hắn đổi tính.
Trong lúc thảo luận sôi nổi, cũng có một câu chuyện phiếm: "Báo —— vừa từ tòa nhà Giáo dục văn hóa đến, nhìn thấy Hoa khôi và Từ Tinh đang đi dạo nói chuyện ở nhà ăn, hai người họ còn cùng nhau đến nhà ăn!"
"Không có người hứng thú sao?" Thấy không có người đáp lại, người đưa tin có chút nghi hoặc.
Cậu ta bị hét lại: "Học không lo lo cái éo gì vậy! Lấy bút vờ đi lo tương lai kìa, đi nghe ông Khỉ già giảng bài đi."
Lộc Hành Ngâm là người duy nhất ở trong phòng học trống.
Cậu ngồi yên tại chỗ một lúc, sau đó di chuyển, lật xem tờ đề kiểm tra chất lượng lần thứ hai của tỉnh S từ năm trước.
Đề này cậu đã nép mình trong vòng tay của Cố Phóng Vi vào ngày hôm qua làm một số câu hỏi trắc nghiệm, nhìn vào các câu hỏi trắc nghiệm có thể thấy được sự "kỳ lạ" của tờ giấy kiểm tra này. Về phong cách ra đề, không đi theo lối mòn khác thường nhưng chắc chắn không "thiên vị" mà chú trọng vào tính linh hoạt và phương pháp tư duy của học sinh, hơi giống một phiên bản nâng cấp của đề thi đại học tại thành phố B.
Các môn khoa học tự nhiên, như hóa học yêu cầu học sinh thiết kế phương pháp thí nghiệm là hoàn toàn mở, kiểu mở này cũng đồng nghĩa với việc khó lấy điểm. Riêng môn toán và vật lý sẽ không bao giờ có dạng câu hỏi thông thường và đảm bảo mỗi câu hỏi kiểm tra đều là dạng học sinh chưa từng thấy, chưa từng nghe, chưa từng gặp trong quá trình luyện tập.
Lộc Hành Ngâm làm một nửa câu hỏi thiết kế thí nghiệm di truyền, trong đầu cảm thấy hơi rối nên dừng lại một lúc rồi tiếp tục làm.
Trong lớp yên tĩnh, nhưng có tiếng nói từ bên ngoài hành lang.
"Vậy tôi về lớp trước, cậu đừng nóng giận." Cô gái nhỏ giọng ngọt ngào mềm mại nói.
Sau đó là giọng nói của Cố Phóng Vi: "Không có đâu, cậu về đi, tôi hoãn tiết học của cậu, lúc này cũng sắp muộn rồi."
"Không có gì đâu." Thanh âm của cô gái dừng lại, bước chân cũng dừng lại, tựa hồ nhìn thấy gì đó, "Quyển sách lần trước tôi đưa cho cậu, cậu không thích à..."
Cuốn sách có trang bìa mỹ nhân cổ điển bị Cố Phóng Vi thản nhiên đem ném vào trong góc.
Cố Phóng Vi liếc nhìn thoáng qua: "Tôi chỉ đặt nó ở đây, tôi không ghét nó." Sau đó, hắn cười nói thêm một câu: "Tôi quên nói với cậu bản dịch này dịch không hay lắm, nên tôi sẽ giới thiệu nó cho cậu sau. Cậu về đi. "
Lộc Hành Ngâm yên lặng lắng nghe, khi âm thanh ngày càng gần, cậu dường như đã hoàn hồn, thu dọn bút và vở, đứng dậy đi đến cửa trước.
Cố Phóng Vi đang định đi đến lớp học, thì nhìn thấy Lộc Hành Ngâm từ cửa trước đi ra, hắn ngăn cậu lại, "Máy tính nhỏ?".
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Lộc Hành Ngâm quay đầu lại, ánh mắt rơi vào hai người họ.
Từ Tinh đứng bên cạnh Cố Phóng Vi, tiến lại rất gần, bầu không khí giữa hai người rõ ràng là gần gũi hơn trước rất nhiều.
Lúc này nhìn thấy người khác, Từ Tinh đỏ mặt lùi lại một bước, lại cười với cậu: "Cậu là 'bạn gái' mà lần trước cậu ấy nhắc đến trong bản kiểm điểm sao?"
Cố Phóng Vi bất đắc dĩ cười nói: "Đúng vậy, nhóc này cũng khiến tôi bị hiệu trưởng bắt giữ, đồ vô lương tâm."
"Em đi đâu vậy, đồ vô lương tâm?" Thấy Lộc Hành Ngâm không nói lời nào, Cố Phóng Vi lại hỏi.
"Đến văn phòng của tổ hóa học." Lộc Hành Ngâm dừng lại, "Tìm thầy Hầu học."
"Em mà cũng học?" Cố Phóng Vi thắc mắc.
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ừm, có một câu hỏi muốn hỏi. Không làm bóng đèn của hai người, tôi đi trước."
Vào ngày thứ hai, mấy tin tức lớn đã nổ ra khắp trường Trung học số 7 Thanh Mặc.
Tin tức đầu tiên là một số lượng lớn giáo viên ở ba khối của trường trung học đã từ chức tập thể.
Chỉ riêng khối 11, mười bảy thầy cô đã đồng loạt rời đi.
Học sinh ban 27 ban đầu được chăn nuôi tự do, đã sớm là sinh vật tự học, Tạ Điềm đã đến lớp canh rất nghiêm, nên những người trong ban 27 không cảm thấy có gì không ổn, tất cả đều nghiêm túc học bài. Chỉ khi mười mấy học sinh đi theo Lộc Hành Ngâm học ở hành lang bên ngoài, bọn họ mới mơ hồ chú ý tới phía trước, sau, trái, phải các lớp đều khác thường, một nhóm rất ồn ào, bọn họ làm cái gì cũng không biết. Ngay cả ban 26 do cô Khang Mân làm chủ nhiệm bên cạnh cũng đã thay đổi từ phong cách học tập ổn định và nghiêm túc nhất trong cả khối, các học sinh đều căng thẳng và lo lắng thảo luận về chuyện gì đó.
Hôm nay lớp thi đua vẫn bắt đầu bình thường, nhưng là tiết vật lý, đến lượt Lộc Hành Ngâm tham gia lớp học, nhưng Cố Phóng Vi đã quấy rầy Lộc Hành Ngâm và nhờ cậu giúp xem phiên bản đầu tiên của thiết kế mạch điện, nên Lộc Hành Ngâm đã tống cổ Cố Phóng Vi đã đến tham dự tiết học, nhân tiện chép lại các ghi chú.
Tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi sáng vang lên, học sinh vội vã đi ăn sáng, ban 27 cùng với tiếng xô đẩy bàn ghế, mọi người ùa ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm quay trở lại chỗ ngồi của mình, đặt sách giáo khoa xuống và nhìn ra ngoài.
Bữa tối hôm nay không sôi nổi như mọi khi, thay vào đó là những trận chiến sấm sét như thường lệ, Lộc Hành Ngâm chậm rãi thu dọn bàn học và sách vở, chỉ sau khi một số ít người từ ban 27 và các ban khác ra ngoài, cậu mới đi xuống cầu thang. Đi đến tòa nhà giảng dạy.
Trên lối đi từ tòa công nghệ đến nhà ăn, Cố Phóng Vi nhàn rỗi cầm chiếc ba lô của Lộc Hành Ngâm bằng một tay, đợi ở đó cùng với một số học sinh khác.
Mọi người xung quanh đang đi về hướng nhà ăn, có rất nhiều học sinh khi đi ngang qua hắn sẽ nhìn hắn hoặc đi chậm lại, còn có một số học sinh biết Cố Phóng Vi hoặc quen hắn chào hắn: "Hi, Cố Phóng Vi, chờ bạn gái hả?"
Nội dung bài phát biểu của hắn dưới quốc kỳ lần trước vẫn là một huyền thoại được nhiều người vẫn tưởng là thật.
Cố Phóng Vi cong đôi mắt hoa đào và cười: "Ừ, đợi em ấy ăn cùng."
Lộc Hành Ngâm đi tới, Cố Phóng Vi từ xa nhìn cậuđi từ đám đông, một mình cậu trông ngoan ngoãn và ngây thơ, đáng yêu gì đâu, không thể không khỏi cười nói: "Lại đây, tôi ở chỗ này."
Lộc Hành Ngâm nói: "Em thấy anh rồi."
Hai người gặp nhau thuận lợi.
Căn tin cũng ít đông đúc hơn bình thường, Cố Phóng Vi đi ngang qua nhìn một lượt: "Mấy ban vẫn chưa tan, ngày hôm qua bọn mình nghe được ở văn phòng là rất nhiều giáo viên đã từ chức, đã báo tình hình cho lớp."
Sau khi vào nhà ăn, Cố Phóng Vi tùy ý ấn vai cậu: "Em tìm một chỗ ngồi đi, muốn ăn gì tôi lấy dùm em."
Giọng nói của Lộc Hành Ngâm rất nhỏ: "Anh ăn gì em ăn đó."
Cố Phóng Vi được cậu dỗ dành rất phấn chấn: "Anh ăn được mà em không ăn được thì đừng trách anh." Chịu thương chịu khó đi lấy cơm cho cậu mà không phàn nàn gì.
Một nhóm học sinh ngồi ở một góc, ai nấy đều mang vẻ mặt buồn bã.
Lộc Hành Ngâm thấy Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện cũng ở trong số đó, nên cậu bước tới hỏi: "Có ai ngồi ở đây không?"
"Không có, cậu ngồi đi. Đi một mình à? "Hoàng Phi Kiện chào hỏi, trực tiếp hỏi: "Anh em, giáo viên lớp cậu mấy người rời đi?"
Lộc Hành Ngâm nói: "Không một mình, Cố Phóng Vi đi cùng tôi. Lớp chúng tôi không biết, cô không nói cho bọn tôi."
Cậu lại nhìn Dịch Thanh Dương: "Chuyện gì vậy?"
"Lớp bọn tôi thì cũng được, chỉ có giáo viên ngữ văn từ chức, ban 2 kế bên mới khổ, bốn giáo viên dạy ngữ văn, toán, lý, hóa đều từ chức, bây giờ lớp bọn họ hoàn toàn không thể lên lớp, hiệu trưởng cũng trực tiếp từ chức, tuần trước một câu cũng không nói, hôm nay văn phòng trống không."
Những người khác cũng vội vàng nói: "Cả tổ khối mỗi tổ có bốn, năm giáo viên, toán văn anh lý hoá sinh, tổng cộng chỉ có ba mươi giáo viên, lần này gần như đã đi một nửa."
Bầu không khí trong căng tin, mọi người rơi vào im lặng.
Cố Phóng Vi đến với một bát mì sợi Lan Châu được bọc trong túi nhựa thêm một quả trứng cho Lộc Hành Ngâm.
Hắn thấy Lộc Hành Ngâm lại tìm được Dịch Thanh Dương, bọn họ lại ngồi cùng nhau, trong lòng có chút không hài lòng, nhưng cũng ngồi xuống, đưa đũa cho cậu: "Em tự nhặt hành đi."
Lộc Hành Ngâm khó hiểu nhìn hắn: "Sao anh không nhặt hành dùm em."
Cố Phóng Vi: "..."
Lộc Hành Ngâm nghiêng người nhìn bát của mình, thận trọng hỏi: "Có muốn em nhặt hành cho anh không?"
"...Không phải ý đó." Cố Phóng Vi vươn ngón tay, đẩy đầu cậu ra sau, "Bỏ đi, ăn của em đi."
Lộc Hành Ngâm chỉ quan tâm đến một điều, cậu nghiêm túc hỏi Dịch Thanh Dương: "Thầy Trần Xung đâu? Ông ấy từ chức à?
"Chắc là không á, giáo viên ban 2 hôm nay không có ở đây, là thầy Trần đã đến giúp thông báo sự việc."
Lộc Hành Ngâm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phóng Vi dùng ống hút trộn sữa đậu nành trước mặt, thản nhiên nói: "Đặc cấp giáo viên sẽ không rời đi. Thanh Mặc sửa biên chế là để biến ngôi trường này thành trường lưu ban thuộc trường Ưng Tài. Tài nguyên giáo viên tốt sẽ được giữ lại, trực tiếp ở lại hoặc chuyển đến trụ sở chính của trường Trung học Ưng Tài."
Ban lãnh đạo của Trung học số 7 Thanh Mặc đã ém tin tức, những người khác chưa từng nghe về tình hình liên quan đến việc sửa biên chế Thanh Mặc trước đây. Lúc này, bọn họ lập tức ngẩn người: "Cái gì?"
Cố Phóng Vi ngừng nói, im lặng hút sữa đậu nành.
Tất cả học sinh ban 1 đều nhìn hắn, hắn uống một hớp lớn sữa đậu nành, dùng khăn giấy ướt lau miệng, sau đó nói: "Tôi nghe nói, cũng có thể không phải là thật, chỉ có thể nói là một xu hướng chung. Sửa biên chế không phải đem trường này bỏ, nhưng nguồn lực dành cho học sinh của ba năm qua có thể không tốt lắm. Từ công lập sang tư thục, hợp đồng giáo viên cũng phải thay đổi, quy trình rất phức tạp, tiêu chí tuyển chọn khắt khe hơn, không chỉ giáo viên bình thường tìm lối thoát mà họ cũng khó tuyển giáo viên khác sau khi họ nghỉ việc."
Dịch Thanh Dương hỏi: "Tại sao?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Nửa học kỳ đã qua, muốn tuyển giáo viên cũng không dễ dàng. Tình hình nơi này còn chưa ổn định, đừng nói giáo viên giỏi, có lẽ ngay cả giáo viên bình thường cũng không chịu tới đây."
"Thấy ý của hai cậu, là sớm biết chuyện này sao?" Hoàng Phi Kiện cảm thấy có chút khó hiểu, "Tại sa không ai nói trước? Tin tức lớn như vậy, học sinh chúng ta không có quyền được biết sao?"
Cố Phóng Vi nhún vai: "Nói trước mấy tháng, có thay đổi được gì không?"
Hắn vẫn chậm rãi uống sữa đậu nành, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Bên cạnh có người nhớ tới: "Vừa rồi rất nhiều người chuyển trường, chẳng lẽ bọn họ biết trước?"
Hoàng Phi Kiện cũng trầm mặc một hồi: "Có bản lĩnh biết trước tin tức người, nhất định có thể sắp xếp chuyển trường, nhưng bọn mình thì sao? Nhà không có quyền thế, không có thế lực, nhà trường đối xử với bọn mình như vậy, bọn mình cái gì cũng không thể làm?"
Từ Tinh cũng ngồi gần đó, cô nàng mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nhìn Cố Phóng Vi, cô lại im lặng.
Một nam sinh ngồi ở góc bàn tức giận nói: "Cố Phóng Vi nhà giàu, nhất định không nghĩ ngợi gì, nhưng chúng ta đang học ở Thanh Mặc, người có điều kiện như cậu ta, không cần lo lắng gì cả, muốn học thì học, chơi thì chơi. Người ta là con nhà giàu, tuyệt đối không quan tâm đến người dân chúng ta sống chết như nào, chút tin tức trong mắt cậu ta, có thể tính là chuyện sao?"
"Đúng vậy, thi cũng cho vui thôi, vui thì lên lớp, không vui thì thôi, bọn mình không giống cậu ta, có tiền tưởng tốt lắm." Có một nam sinh phụ hoạ theo.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống điểm đóng băng.
Động tác của Cố Phóng Vi cứng đờ, vừa rồi hắn đang uống sữa đậu nành, bát mì lát bên cạnh còn chưa bắt đầu ăn, hắn đang cầm chiếc đũa gỗ dùng một lần màu trắng như tuyết đang định bẻ ra.
Một tiếng "cụp" khiến thần kinh mọi người giật nảy cả mình. Đôi đũa gãy đôi, Cố Phóng Vi ném nó vào đĩa với một tiếng nổ rồi đứng dậy.
Ánh mắt hắn lạnh lùng: "Tôi ăn xong rồi, Máy Tính Nhỏ, em ăn xong quay lại với tôi."
Sau đó bưng đĩa đi ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm và Từ Tinh đồng thời đứng dậy, nhưng Từ Tinh bước nhanh hơn, cô nàng cũng nhanh chóng bưng đĩa đi ra ngoài, ban 1 ở lại ngượng ngùng một lúc.
Dịch Thanh Dương kéo Lộc Hành ngâm.
Hoàng Phi Kiện mất kiên nhẫn nói: "Các cậu nói những lời này có ý gì? Cậu ta cùng Lộc Hành Ngâm quan hệ rất tốt, các cậu sở dĩ làm như vậy là bởi vì Từ Tinh thích cậu ta. Ân oán cá nhân của một hai người các cậu vẫn còn, ra vẻ thoải mái như vậy, tôi nể các cậu. Lộc Hành Ngâm thật xin lỗi, nói hộ với cậu ấy cho chúng tôi."
Lộc Hành Ngâm nhìn sang.
Từ Tinh đã đuổi theo Cố Phóng Vi, Cố Phóng Vi đặt đĩa xuống, đi về phía cửa, Từ Tinh đi theo hắn, nghiêng đầu nói chuyện với hắn.
Cố Phóng Vi rất tự giác, mặc dù bây giờ hắn rất tức giận, nhưng thái độ của hắn đối với Từ Tinh vẫn rất tốt, sẽ không bao giờ nói nặng lời với các con gái.
Lộc Hành Ngâm thu hồi ánh mắt, nhìn hai nam sinh kia nghiêm túc nói: "Anh ấy không phải người như vậy."
"Tôi từ thành phố Đông Đồng ở tỉnh Q chuyển đến, các cậu có thể không biết nó ở đâu, nhưng điều đó không quan trọng. Khi tôi mới chuyển đến đây, anh ấy còn chưa biết tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi trong phòng hiệu trưởng, anh ấy đã bảo tôi đừng đến trường này vì Thanh Mặc sắp sửa biên chế rồi." Giọng nói Lộc Hành Ngâm trở nên nghiêm túc hơn, vẻ mặt cũng nghiêm túc, "Các cậu đánh giá người khác bằng ác ý, để mọi người không thể nhìn cả vấn đề."
Cậu cũng cầm đĩa lên định rời đi. Quay lại, cậu nhận ra hai nam sinh kia đến từ lớp nâng cao, lại thêm một câu: "Đáp án câu cuối ở lớp nâng cao, là do anh ấy làm."
Lộc Hành Ngâm cũng rời đi.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nhìn nhau: "Cậu thấy không? Lộc Hành Ngâm vừa rồi có tức giận à?"
"Má ơi, một người mềm yếu như cậu ấy cũng sẽ tức giận!"
"Khi nào mấy cậu có mối quan hệ tốt với học sinh ban 27 vậy? "Hai nam sinh không bị thuyết phục, "Khuỷa tay hướng ra ngoài?"
"Lúc nào rồi còn chia ban 1 và ban 27?" Hoàng Phi Kiện cũng tức giận, "Mí mắt hẹp vậy sao? Cố Phóng Vi cũng ở Thanh Mặc, cậu ấy ít nhất có một số tin tức, còn tốt hơn hơn chúng ta là những ruồi nhặn không đầu ở đây, nói người ta vài câu thì thấy thoải mái rồi à? Bây giờ nhiều giáo viên từ chức như vậy, nó ảnh hưởng đến cả khối của chúng ta và toàn trường. Tôi cũng phục hai người. "
Dịch Thanh Dương cũng cảm thấy khó hiểu: "Ban 27 làm sao? Không phải là cậu không tiếp xúc với bọn họ trong khoảng thời gian này. Lộc Hành Ngâm giỏi toán, Cố Phóng Vi, lớp trưởng bọn họ và cô gái đeo kính tất cả đều rất tốt, có cái gì để tranh cãi."
Lộc Hành Ngâm trở lại lớp, nhưng Cố Phóng Vi không có ở đó.
Tin tức giáo viên từ chức tập thể ngày càng rầm rộ, học sinh ban 27 dần bị lây nhiễm bầu không khí này, tiết học đầu tiên buổi sáng là tiết hóa học, Hầu Hào không đến lớp như thường lệ.
"Ông Khỉ già cũng từ chức?" Trần Viên Viên hỏi.
"Báo —— Thầu Hầu còn ở trong văn phòng!" Có người kích động chạy trở về, "Tuần trước cũng như vậy, nếu có vấn đề gì thì đến phòng làm việc tìm thầy!"
Các học sinh ban 27 đều kích động không thôi, cả tập thể được khích lệ, hăng hái cầm sách chạy vội đến văn phòng tổ hóa học.
"Tiều Lộc! Tớ cảm động quá! Tuy rằng ông Khỉ già bình thường làm người khác hít thở không thông, nhưng lần này ổng thật nghĩa khí!" Trần Viên Viên cũng lôi kéo Khúc Kiều chuẩn bị đi, hỏi cậu: "Cùng nhau không? Tuy rằng bọn tui cảm thấy cậu không có cần phải đi."
Lộc Hành Ngâm nhìn vào chỗ trống của Cố Phóng Vi, mím môi: "Tôi không đi, hai người đi đi."
Cố Phóng Vi những ngày gần đây đều bám lấy cậu để thảo luận về Tiều cương thi, nên hắn đã mấy ngày liên tục có mặt trên lớp, cả lớp cơ hồ đều cho rằng hắn đổi tính.
Trong lúc thảo luận sôi nổi, cũng có một câu chuyện phiếm: "Báo —— vừa từ tòa nhà Giáo dục văn hóa đến, nhìn thấy Hoa khôi và Từ Tinh đang đi dạo nói chuyện ở nhà ăn, hai người họ còn cùng nhau đến nhà ăn!"
"Không có người hứng thú sao?" Thấy không có người đáp lại, người đưa tin có chút nghi hoặc.
Cậu ta bị hét lại: "Học không lo lo cái éo gì vậy! Lấy bút vờ đi lo tương lai kìa, đi nghe ông Khỉ già giảng bài đi."
Lộc Hành Ngâm là người duy nhất ở trong phòng học trống.
Cậu ngồi yên tại chỗ một lúc, sau đó di chuyển, lật xem tờ đề kiểm tra chất lượng lần thứ hai của tỉnh S từ năm trước.
Đề này cậu đã nép mình trong vòng tay của Cố Phóng Vi vào ngày hôm qua làm một số câu hỏi trắc nghiệm, nhìn vào các câu hỏi trắc nghiệm có thể thấy được sự "kỳ lạ" của tờ giấy kiểm tra này. Về phong cách ra đề, không đi theo lối mòn khác thường nhưng chắc chắn không "thiên vị" mà chú trọng vào tính linh hoạt và phương pháp tư duy của học sinh, hơi giống một phiên bản nâng cấp của đề thi đại học tại thành phố B.
Các môn khoa học tự nhiên, như hóa học yêu cầu học sinh thiết kế phương pháp thí nghiệm là hoàn toàn mở, kiểu mở này cũng đồng nghĩa với việc khó lấy điểm. Riêng môn toán và vật lý sẽ không bao giờ có dạng câu hỏi thông thường và đảm bảo mỗi câu hỏi kiểm tra đều là dạng học sinh chưa từng thấy, chưa từng nghe, chưa từng gặp trong quá trình luyện tập.
Lộc Hành Ngâm làm một nửa câu hỏi thiết kế thí nghiệm di truyền, trong đầu cảm thấy hơi rối nên dừng lại một lúc rồi tiếp tục làm.
Trong lớp yên tĩnh, nhưng có tiếng nói từ bên ngoài hành lang.
"Vậy tôi về lớp trước, cậu đừng nóng giận." Cô gái nhỏ giọng ngọt ngào mềm mại nói.
Sau đó là giọng nói của Cố Phóng Vi: "Không có đâu, cậu về đi, tôi hoãn tiết học của cậu, lúc này cũng sắp muộn rồi."
"Không có gì đâu." Thanh âm của cô gái dừng lại, bước chân cũng dừng lại, tựa hồ nhìn thấy gì đó, "Quyển sách lần trước tôi đưa cho cậu, cậu không thích à..."
Cuốn sách có trang bìa mỹ nhân cổ điển bị Cố Phóng Vi thản nhiên đem ném vào trong góc.
Cố Phóng Vi liếc nhìn thoáng qua: "Tôi chỉ đặt nó ở đây, tôi không ghét nó." Sau đó, hắn cười nói thêm một câu: "Tôi quên nói với cậu bản dịch này dịch không hay lắm, nên tôi sẽ giới thiệu nó cho cậu sau. Cậu về đi. "
Lộc Hành Ngâm yên lặng lắng nghe, khi âm thanh ngày càng gần, cậu dường như đã hoàn hồn, thu dọn bút và vở, đứng dậy đi đến cửa trước.
Cố Phóng Vi đang định đi đến lớp học, thì nhìn thấy Lộc Hành Ngâm từ cửa trước đi ra, hắn ngăn cậu lại, "Máy tính nhỏ?".
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Lộc Hành Ngâm quay đầu lại, ánh mắt rơi vào hai người họ.
Từ Tinh đứng bên cạnh Cố Phóng Vi, tiến lại rất gần, bầu không khí giữa hai người rõ ràng là gần gũi hơn trước rất nhiều.
Lúc này nhìn thấy người khác, Từ Tinh đỏ mặt lùi lại một bước, lại cười với cậu: "Cậu là 'bạn gái' mà lần trước cậu ấy nhắc đến trong bản kiểm điểm sao?"
Cố Phóng Vi bất đắc dĩ cười nói: "Đúng vậy, nhóc này cũng khiến tôi bị hiệu trưởng bắt giữ, đồ vô lương tâm."
"Em đi đâu vậy, đồ vô lương tâm?" Thấy Lộc Hành Ngâm không nói lời nào, Cố Phóng Vi lại hỏi.
"Đến văn phòng của tổ hóa học." Lộc Hành Ngâm dừng lại, "Tìm thầy Hầu học."
"Em mà cũng học?" Cố Phóng Vi thắc mắc.
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ừm, có một câu hỏi muốn hỏi. Không làm bóng đèn của hai người, tôi đi trước."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook