Phòng phẫu thuật sáng đèn.
Tròng mắt Tang Mẫn đỏ hoe.
Ánh đèn phẫu thuật như nhoè đi trước mắt cô.

Mi tâm cô khép chặt.
Đến khi tỉnh dậy nhìn thấy một bên bụng đã được băng lại cẩn thận.

Một quả thận cũng theo đó mà biến mất.
8 năm qua, Tang Mẫn chưa từng thiếu thốn thứ gì.

Mà tất cả những thứ cô có đều được Tiêu Phong ban cho.
Ai bảo mẹ cô nợ nhà họ Tiêu 5 mạng người.

Thế này một quả thận đổi lại mạng sống của bạn gái chú Tiêu.
“Có đáng không?”
Tang Mẫn ôm bụng đứng dậy, nước mắt không ngừng rơi.

Không phải vì mất một quả thận mà cô khóc.
Cô khóc vì người Tiêu Phong quan tâm không phải là cô.
“Đáng chứ!”
Tang Mẫn đứng ngoài cửa, cô tận mắt chứng kiến Tiêu Phong nắm chặt tay bạn gái Giang Tĩnh.

Bờ môi hắn khẽ đặt nụ hôn xuống bàn tay của cô ấy:

“Em tỉnh lại thì tốt quá!”
“Phong… Anh cứu em làm gì?”
Ông chú Tiêu vuốt tóc Giang Tĩnh dịu dàng nói:
“Là vì anh yêu em!’
Tang Mẫn quay đi.

Tim cô như bị ai đó nhẫn tâm bóp nhẹt.

Tình cảm của cô dành cho Tiêu Phong vĩnh viễn hắn không thể nào biết được.
“Yêu ư?”
Cô càng không có tư cách!
Cô gái quay về phòng bệnh đóng chặt cửa.

Thân ảnh gầy gò tựa cửa từ từ trượt xuống.

Tang Mẫn đưa tay bịt chặt miệng của mình nhưng tiếng nấc nghẹn không ngừng thốt ra.
“Ai lại đi yêu con của kẻ giết gia đình mình có đúng không?”
“Một quả thận đổi lấy mạng của người chú yêu.

Đáng lắm!”

Vài ngày sau, Tang Mẫn được xuất viện.

Người đến đón cô là quản gia.
“Nhóc con đi thôi!”
Tang Mẫn ôm người quản gia vào lòng bật khóc nức nở:
“Dì Lưu… Có phải người như con chẳng ai yêu có đúng không?”
Quản gia đưa tay xoa đầu Tang Mẫn:
“Ngoan đừng khóc! Con còn có dì Lưu yêu con…”
Hai người dìu dắt nhau về nhà…
Đứng trước cửa Tiêu gia, Tang Mẫn tựa như không muốn vào.

Cô ngẩng mặt lên nhìn trời xanh:
“Nếu như mẹ con không gây ác thì có lẽ chú ấy vẫn còn người thân.

Con cũng vậy có đúng không? Chú ấy sẽ rất hạnh phúc có đúng không?”
Ở thế giới này điều đáng sợ nhất chính là gì?
Chẳng phải là cô độc sao? Chẳng phải là ngay cả một người thân yêu cũng chẳng có sao?
Dì Lưu hơn ai hết là người biết rõ nhất tình cảnh năm đó.

Dì cũng chỉ biết nhẹ giọng vuốt lưng bé con:

“Tang Mẫn! Vào trong thôi!”

Một tháng gần đây không thấy Tiêu Phong trở về Tiêu gia.

Tang Mẫn nghĩ rằng ông chú Tiêu Phong đang bận rộn công việc.

Nhưng không biết rằng, hắn bỏ tất cả để ở bên cạnh người hắn yêu - Giang Tĩnh.
Hôm nay, đang ở Tiêu thị xử lý công việc.

Tiêu Phong nhận một cuộc gọi từ bác sĩ.

Hắn bỏ ngang công việc chạy ngay đến bệnh viện.
Từ phòng riêng của bác sĩ trưởng khoa, cũng chính là người đang điều trị cho Giang Tĩnh.

Cuộc trò chuyện giữa hai người đang được diễn ra:
“Tiêu thiếu, tình hình của Giang tiểu thư trở nặng.

E là…”
Giang Tĩnh mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Một quả thận đã giúp kéo dài mạng sống thêm 2 tháng.
Tiêu Phong chậm rãi hỏi:
“Lần này có phải cũng cần một quả thận?”
Bác sĩ lắc đầu:
“E là có một quả thận cũng không thể cứu chữa.

Chỉ có thể dùng các khác để kéo dài sự sống.”
Hắn nuốt nước bọt:
“Chỉ cần thêm một ngày cũng được.


Ông nói đi, là cách gì?”
“Cần máu thích hợp.

Hằng ngày đều phải truyền máu.”
Tiêu Phong đứng dậy:
“Hắn biết rõ nhất chỉ có Tang Mẫn là người thích hợp!’
Tiêu Phong ra khỏi phòng bác sĩ, thư lý Long Thương đã đứng đợi sẵn:
“Tiêu thiếu, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về lại Tiêu gia!”
Ngồi trong xe, Tiêu Phong đưa mắt nhìn về phía xa.

Bàn tay hắn quyện lại thành nắm đấm.
Thế mà 8 năm sau, ông trời lại lần nữa sắp sửa lấy đi người mà hắn yêu.

Bây giờ cho dù có dùng cách gì, hắn cũng nhất quyết đòi người từ ông trời.
Mà hắn không biết rằng cách mà hắn nói lại vô tình tổn thương một người khác.
Âm giọng của người đàn ông cất lên:
“Ngươi căn dặn quản gia nấu thức ăn bổ máu.

Khoan hả trở về Tiêu gia.”
“Chúng ta đi đâu thưa Tiêu thiếu?”
“Đi đến trường đón Tang Mẫn!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương