Hạnh phúc chính là cùng người đàn ông mình yêu kết hôn!
Tại sảnh lớn của khách sạn 5 sao, dàn phục vụ đã đứng đợi để tiếp đón những vị khách quan trọng đến dự hôn lễ.

Dàn siêu xe xếp hàng chờ vào cửa chính cho thấy người đến dự đều là người giàu có, danh tiếng.
Hoa tươi được trang trí dọc lối đi vào lễ đường.

Dàn nhạc giao hưởng mang theo tiết tấu sôi động đón chào.
Cho thấy Tiêu Phong chuẩn bị rất chu đáo cho lễ cưới.

Điều mà hắn muốn chính là Tang Mẫn sẽ đời đời khắc cốt ghi tâm.

Sau này sẽ vĩnh viễn không thể lấy ai khác.
Khi khách mời đã có mặt đông đủ, Tiêu Phong trong bộ âu phục màu trắng, mái tóc rũ, gương mặt anh tú đang hồi hộp chờ đợi đón lấy cô dâu.
Tất cả những cảm xúc vào lúc này là thật, hắn công nhận.

Nhưng không vì hạnh phúc mà quên gia đình hắn đã chết thảm thế nào.
Tiêu Phong ngẩng mặt lên che đi cảm xúc đang trực trào:
“Ba mẹ, ông bà và em gái.

Con làm thế chắc hẳn mọi người sẽ hiểu!”
Tiêu Phong sau đó đã điều chỉnh lại tâm trạng.

Một tay bỏ vào túi quần âu chờ đợi người con gái đang chậm chậm tiến vào lễ đường.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của hàng ngàn khách mời đến dự lễ cưới, Tang Mẫn mặc chiếc váy cưới được thiết kế riêng tiến về phía Tiêu Phong.

Cô nở nụ cười đẹp như hoa mùa xuân.

Ánh mắt tràn ngập hạnh phúc chậm rãi bước đến bên cạnh người đàn ông mình yêu thương.
Đã 13 năm kể từ lần đầu tiên gặp Tiêu Phong, là người chứng kiến những khoảnh khắc đau thương, tuyệt vọng nhất trong đời hắn.


Những lúc đó, Tang Mẫn chỉ mong có thể bước đến ôm lấy hắn an ủi, vỗ về.
Cùng vẽ nên một tương lại tươi đẹp, bù đắp cho những năm tháng đau thương đã qua.

Cuối cùng, ngay giờ phút này đây, đã thực hiện được!
Đúng vậy, ước mơ của Tang Mẫn là mang lại hạnh phúc cho Tiêu Phong.
Ước mơ của cô chính là hắn.
Tang Mẫn vươn tay, đặt tay nhìn lên tay người đàn ông.

Nguyện trao cả đời còn lại cho hắn.

Trong tiếng vỗ tay chúc mừng, Tang Mẫn rơi giọt lệ hạnh phúc gật đầu:
“Em đồng ý!”
Tiêu Phong mỉm cười mang chiếc nhẫn cưới đeo vào tay cô.

Hắn kéo cô vào trong lòng nhìn.

Miệng kề sát tai cô nói:
“Tang Mẫn, từ nay về sau dù là đau khổ nhất, em cũng không có quyền rời khỏi tôi.

Chỉ khi được tôi cho phép! Em nhớ nhé!”
Nghe kỹ thì đây chẳng khác nào lời cảnh cáo.

Nhưng rơi vào tai cô bé lại trở thành lời yêu thương của hắn.
Tang Mẫn nắm lấy tay của Tiêu Phong.

Mang chiếc nhẫn đeo vào tay hắn:
“Từ nay về sau mong chú Tiêu chiếu cố!”
Hắn gật đầu.
Lúc này giọng của người dẫn trương trình nhắc nhở:
“Cô dâu, chú rể cùng nhau chụp một tấm hình làm kỷ niệm!”
Hai người cùng nhau hướng về phía ống kính.

Tang Mẫn cười híp cả mắt.

Ngược lại, Tiêu Phong chỉ nhếch miệng lên một chút.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Tang Mẫn dìu Tiêu Phong đang say vào thang máy.

Cô ấn lên tầng cao nhất của khách sạn.
Phòng tân hôn xem như là món quà mà khách sạn dành tặng cho hai người bọn họ.
“Tít”
Cửa phòng thành công mở ra, Tang Mẫn dìu Tiêu Phong đang loạng choạng bước về phía chiếc giường lớn.
Vì chênh lệch cân nặng cũng như chiều cao, Tang Mẫn trụ không nổi thế là hai người cùng ngã nhào xuống giường lớn.

Tang Mẫn ngại ngùng bò dậy rời khỏi lòng ngực của người đàn ông.

Nhưng cô lại cứ như con mèo nhỏ không ngừng làm loạn.
Trong cơn say, Tiêu Phong hé mở đôi mắt.

Hắn vươn tay một cái đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

Giọng hắn nhè nhè:
“Em làm loạn cái gì vậy, Tang Mẫn?”
Cô chưa kịp trả lời hắn xoay người một cái đã thành công hoán đổi vị trí của hai người.


Tiêu Phong áp thân thể cường tráng lên người cô.

Hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trước mắt.
“Tang Mẫn!”
“Hửm?”
“Ưm…”
Môi bạc mang theo dư vị nồng nàng của rượu gặm nhắm lấy đôi môi mọng thơm mùi hoa hồng.
Hắn không ngờ trên đời này lại có một đôi môi hấp dẫn thơm thơ làm hắn cứ hôn mãi không chán.
Tiêu Phong cuồng bạo liên tục mút lấy đầu lưỡi của Tang Mẫn dường như muốn rút cạn hơn thở của cô.
Bàn tay người đàn ông chui luồng qua sau lưng.

Chỉ một động tác đã thành công lột sạch toàn bộ những thứ không cần thiết trên người cô xuống.
Tang Mẫn xúc động, sóng mũi đột nhiên cay sè.

Sau đêm nay, cô sẽ hoàn toàn là người phụ nữ của hắn.
Bàn tay ngại ngùng che đi bầu ngực căng tròn hấp dẫn.
“Đừng nhìn em…”
Yết hầu người đàn ông khẽ dao động, hắn đã nhìn qua biết bao nữ nhân nhưng với vẻ e áp thẹn thùng của cô gái nhỏ trước mắt khiến hắn không thể nào kiềm chế được nữa.

Dường như đang có thứ gì đó muốn thiêu đốt cơ thể của hắn.
Hắn cúi xuống điên cuồng xoa nắng thứ trắng nõn mềm mại kia.

Rất vừa tay lại có cảm giác mền mại mát lạnh không thể dùng được.
Cô gái nhỏ lần đầu tiếp xúc chuyện như vậy không hiểu ham muốn của hắn.

Cứ nghĩ hắn đang phát tiết, trút hết tức giận lên người cô.
Tang Mẫn bật khóc:
“Huhu… Chú, Mẫn Mẫn đau.

Chú nhẹ tại một chút!”
Tiêu Phong khẽ nhíu mày dừng tay lại, giọng khàn đặc thì thầm bên tai:
“Bé cưng, em thả lỏng một chút sẽ không đau nữa.”
“Ngoan, anh thương!”
Từng lời dụ dỗ ngon ngọt khiến cho tâm tình cô thả lỏng một chút.
Tang Mẫn run rẩy hít thở.

Chỉ vừa kiểm soát được hơi thở một chút, Tiêu Phong liền ra lệnh:

“Tang Mẫn, nắm chặt hai tay lại!”
Cô gái nhỏ không hiểu ý tứ của người đàn ông.

Cô run run đưa hai tay đến trước ngực đan xen vào nhau.
Thuận thế, Tiêu Phong nắm lấy tay cô ép qua đỉnh đầu.

Chút lực của hắn đã làm cho thứ to tròn mềm mại đẩy lên, vung cao trước mắt.
Xấu hổ, Tang Mẫn kịp kêu lên một tiếng:
“Em…”
Vậy mà, Tiêu Phong đưa tay bịt miệng cô.

Sau đó vùi đầu xuống ngậm lấy một bên ngực, dùng đầu lưỡi không ngừng trên ghẹo hạt ngọc đỏ.

Cảm giác tê dại chạy dọc từ đỉnh đầu xuống đến tận gót chân khiến Tang Mẫn không ngừng chảy nước mắt rên rỉ:
“Ưm… Đừng mà…”
Đùa giỡn xong, Tiêu Phong dừng lại một chút.

Đôi mắt phượng nhìn lên gương mặt xinh đẹp của cô.

Hắn lúc này mới thẳng lưng, mang bộ âu phục đang mặc trên người ném xuống sàn gạch của khách sạn.
Đột nhiên nhìn bộ dạng khóc lóc chưa thích ứng của Tang Mẫn.

Tiêu Phong nhớ lại năm đó, cô cũng dùng bộ dạng này nhìn hắn.

Chính đôi mắt này vào ngày tang thương đó nhìn hắn.

Khiến hắn tức giận.
Hắn hừ lạnh một tiếng nhất quyết đem cô giày vò.
“Tang Mẫn, nhắm mắt lại cho tôi!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương