Cảm giác có như không có làm cho người khác chủ động muốn chiếm được.
...
Tiêu Phong nắm tay Tang Mẫn vào bên trong khu nghỉ dưỡng.

Hai người cùng nhau dùng bữa tối.

Dưới ánh nến, gương mặt người đàn ông sáng ngời.

Hắn đúng là kiệt tác của tạo hóa.

Bỗng chốc làm cô gái ở phía trước mặt mê đắm.
Tiêu Phong ân cần chăm sóc từng miếng ăn cho cô.
Đôi lúc, hắn đưa tay lau đi vệt thức ăn dính trên miệng.
Hoàn toàn không có thái độ sợ bẩn thay vào đó là sự cưng chiều.
Từng hành động đều có mục đích nhất định nhưng Tang Mẫn lại xem đó là tình yêu của hắn.
Một nụ cười, một cái nắm tay hay một cử chỉ nhỏ thôi sẽ cô nhớ mãi không quên.
Đúng là khi yêu chẳng ai tỉnh táo!
Tang Mẫn đỏ mặt:
“Chú không sợ bẩn sao?”
Hắn nhướng chân mày:
“Đã ăn no?”
Tang Mẫn gật đầu.
Sau cái gật đầu của cô, người đàn ông đứng dậy kéo cô đi.
“Đi thôi!”
Tang Mẫn không hiểu thế là mặc cho người đàn ông lôi kéo cô.
“Chú đưa con đi đâu?”
“Hừ?”
“Sao chú lại không nói gì rồi?”

Hắn cùng cô quay trở về căn villa riêng biệt.

Vừa vào hên trong, hai tay hắn ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô bế cô đặt lên bàn gỗ ở trung tâm phòng khách.
Hắn chống hai tay lên bàn giữ cô ở giữa.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, gương mặt người đàn ông trở nên mị hoặc khó tả.
Bờ môi hắn khẽ chạm vào man tai của cô mang theo hơi thở nóng rực.
“Tang Mẫn, ai cho phép em gọi anh bằng chú?”
Là nhất thời chưa quen nên khó sửa, Tang Mẫn nhíu mày.

Ấp úng nói:
“Con…”
Hắn đưa đầu lưỡi khẽ liếm vào man tai của cô.

Làm toàn thân cô gái nhỏ run lên bần bật.

Giọng của người đàn ông khàn đặc:
“Đã biết lỗi?”
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Hai má nóng bừng, từng đầu lông tơ dựng thẳng lên.
Đôi mắt Tang Mẫn tròn xoe, hàng lông mi công vuốt khẽ chớp nhìn người đàn ông đầy say mê.

Đầu môi tê dại khó khăn bật thành tiếng.
“Con…”
“Xem ra vẫn chưa biết lỗi!”
Người đàn ông lần nữa cúi xuống hôn lên cần cổ của cô.

Cánh môi hé mở từng chút gặm nhấm xương quai xanh.
“Chú… Buông ra…”
Cảm giác như có hàng ngàn con kiến chăm chích vào da thịt cô.

Cả người Tang Mẫn như mềm nhũn ra ôm lấy Tiêu Phong.
“Đừng…”
“Vậy giờ đã biết lỗi?”
Nước mắt lưng tròng, cô gái nhỏ thút thít gật đầu.
“Rồi ạ…”
“Vậy gọi lại anh nghe thử xem?”
“Anh…”
Tiêu Phong hài lòng buông cô gái nhỏ ra.

Khi hắn rời khỏi, Tang Mẫn mang theo một cảm giác mất mát khó lòng diễn tả.
“Hôm nay mệt rồi đi ngủ thôi!”
Hắn nói xong vào bên trong thay một bộ đồ ngủ để mặc Tang Mẫn ngồi ngây ngốc ở đó.

Bàn tay cô gái nhỏ chạm lên cổ của mình.

Một chút lưu luyến vẫn còn động lại.
“Tang Mẫn…”
Đến khi hắn gọi lần thứ hai cô mới hoàn hồn:

“Dạ?”
“Nhanh đi ngủ!”
Tang Mẫn nhảy xuống.

Vì không chú ý đã làm chân trật.

Cô kêu lên một tiếng:
“Á…”
Tiêu Phong nghe cô la nên đã bước đến xem tình hình.

Hắn gấp gáp cúi xuống:
“Trật chân rồi? Sao em không cẩn thận gì hết?”
Tang Mẫn chu đôi môi hồng của mình lên.

Bộ dạng làm nũng đáng yêu vô cùng.

Hắn cúi người bế cô vào phòng tắm.
“Đồ ngốc! Nhanh đánh răng!”
Thật ra mà nói lần đầu hắn ở gần cô như vậy không tránh khỏi việc ngại ngùng.

Tang Mẫn đẩy Tiêu Phong ra:
“Anh ra ngoài chút có được không?”
“Ừ! Khi nào xong bảo anh vào bế em!”
Nói xong Tiêu Phong ra ngoài chờ đợi.

Tang Mẫn ở bên trong vệ sinh cá nhân sau đó mặc áo ngủ đã được chuẩn bị sẵn đi ra.
Chiếc áo ngủ hai dây màu đen bằng vải lụa tôn lên dáng người cùng đôi chân dài quyến rũ của cô.
Tang Mẫn mặc không quen nên cô rụt rè đưa tay chỉnh chỉnh lại dây áo, lúc thì kéo kéo chiếc váy ngủ che chân lại.
Mà hành động ngày khiến Tiêu Phong bật cười.
“Yên tâm đi! Anh không làm gì em đâu! Lên giường ngủ thôi!”
Tang Mẫn xấu hổ quay mặt đi.

Cô thắc mắc không lẽ hắn đọc được suy nghĩ của cô sao?
Cô chầm chậm tiến lại chiếc giường.

Cảm giác vừa ngại ngùng và hồi hộp khó lòng diễn tả.


Tang Mẫn nằm xuống.

Lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được.

Còn người đàn ông bên cạnh dường như rất say giấc.
Cô gái nhỏ có chút tủi thân xen lẫn thất vọng.

Không lẽ cô thật sự không có sức hấp dẫn nào hay sao?
Một lát sau, Tiêu Phong trở mình quay sang ôm lấy Tang Mẫn.
Tang Mẫn mở to mắt ngắm nhìn người đàn ông trước mắt.

Ngay cả thở cô cũng không dám.

Chỉ sợ gây tiếng động làm hắn thức giấc.
Tiêu Phong biết thời cơ đã đến, lúc này, hắn mở mắt.

Đôi mắt phượng chớp một cái, giọng trầm mê hoặc rót vào tai.

Hắn gọi tên cô:
“Tang Mẫn…”
Tang Mẫn rất tỉnh táo hỏi lại:
“Hả?”
Thoáng chốc người đàn ông đã áp toàn bộ cơ thể của hắn lên người cô gái nhỏ.

Hắn nhỏ giọng dụ dỗ:
“Cho anh có được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương