Ca Tẫn Đào Hoa
-
Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*
*
Khổng tước đông nam phi (Khổng tước bay về miền đông nam) là tên một bài nhạc
phủ đời Hán dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các học giả Trung
quốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.
Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên lại nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị mẹ của Trọng Khanh ruồng rẫy buộc phải trở về nhà và nàng tự thề sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Song gia đình lại bức hôn khiến nàng phải trầm mình tự tận. Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự tử. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên núi Hoa sơn, phía đông phía tây trồng tùng bách, bên phải bên trái trồng ngô đồng. Cành lá những cây đó chằng chịt, ở trong tự nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nào rời nhau; người trong miền gọi là chim uyên ương.
Chúng tôi yên lặng dựa vào nhau, bàn tay Tiêu Huyên nhẹ nhàng lướt trên lưng tôi, thỉnh thoảng lại trao nhau một nụ hôn. Bầu không khí thật ngọt ngào, không ai nỡ rời khỏi nó.
Ngón tay Tiêu Huyên chạm lên mặt tôi, anh nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tôi cười: “Lục Dĩnh Chi thấy anh dẫn em đi, không biết…”
“Xuỵt…” Tiêu Huyên đặt ngón tay lên môi tôi: “Chúng ta đừng nhắc tới cô ta.”
Tôi tựa lên vai anh hỏi: “Anh bỏ được tất cả sao?”
Gương mặt anh kề sát trán tôi: “Đừng nói gì cả. Ta có nàng, vậy là đủ rồi.”
Tay tôi lướt qua dấu răng trên vai anh, rất sâu, thế nhưng không rách da, qua mất ngày sẽ biến mất không còn dấu vết. Có lẽ sự tồn tại của tôi cũng giống như dấu răng này, khiến anh đau, khiến anh nhung nhớ, thế nhưng cuối cùng vẫn có một ngày sẽ phai nhạt trong cuộc sống của anh, không còn dấu vết gì nữa.
Tiêu Huyên lại cười xấu xa, chậm rãi cúi người tới, ánh mắt nồng nhiệt nhìn tôi chằm chằm, trong đó tràn ngập say đắm và hạnh phúc, còn mang theo chút khẩn cầu. Tôi dịu dàng mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, nghĩ rằng cứ triền miên quên hết tất cả như vậy cho đến tận thế cũng không phải chuyện không tốt.
Ngày hôm sau, chúng tôi chào từ biệt bác gái, tiếp tục đi về phía Nam. Không có mục đích chắc chắn, cũng không có thời gian cụ thể, không có cả trách nhiệm và thân phận phải gánh vác, lần đầu tiên từ khi quen nhau tới nay, hai chúng tôi ung dung tự tại như thế, giống một đôi lữ khách giang hồ nhàn tản.
Buổi trưa, đi qua một thị trấn, chúng tôi vào tửu lâu ăn cơm. Tuy ra đi vội vàng nhưng trên người Tiêu Huyên vẫn mang theo không ít ngân phiếu và bạc, ít nhất chúng tôi cũng không đói bụng.
Xưa nay tửu lâu là nơi người đến người đi, nhiều chuyện lộn xộn. Ăn được một nửa, tiếng nói chuyện của mấy người đàn ông bàn bên cạnh truyền vào tai chúng tôi.
“Mùng chín tháng này tân hoàng đế đăng cơ, nghe nói muốn đại xá thiên hạ thì phải!”
“Hoàng đế đại xá thiên hạ chỉ vì muốn thu phục lòng người mà thôi, những người oan uổng trong ngục thì không nói làm gì, còn những kẻ đại tặc mà ta và các huynh đệ tốn bao công sức mới bắt về được, chớp mắt đã muốn thả ra gây hại cho nhân gian. Chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu!” Ông chú này có vẻ là một nha dịch.
Người bên cạnh cũng cảm thán một tiếng: “Mùa Đông năm nay, phía Đông Nam đột nhiên lan truyền một loại bệnh dịch kỳ quái, bệnh nhân sốt cao không ngừng, trên người mưng mủ, mắc bệnh liền bỏ mình, hiện giờ đã chết không ít người rồi. Không biết tân hoàng đế sẽ xử lý việc này thế nào?”
Một bàn khác nghe vậy, cảm thấy hứng thú, cũng chen vào một câu: “Này! Không nói đâu xa, chính ở trong kinh thành thôi. Tứ đại gia tộc đang vội vã kết bè kết phái, nghe nói Lưu huyện gia chỗ chúng ta cũng được mấy đại nhân trong kinh thành hứa cho nhiều lợi ích lắm!”
Sắc mặt Tiêu Huyên lập tức trầm xuống.
Một người cười ha hả nói: “Trương Đại Lực, một người bán vải bố như ngươi mà cũng biết nhiều chuyện của các đại nhân thế cơ à!”
“Huynh đệ của nương tử nhà ta làm việc trong nhà Lưu huyện gia, chính hắn nói cho ta biết mà!” Trương Đại Lực vội vàng biện bạch.
Lại có người nói: “Nghe nói tân hoàng đế muốn lập tiểu thư Lục gia làm hoàng hậu?”
“Sao có người bảo là Tạ gia?”
“Có người nói Lục gia kia nắm giữ gần một nửa binh quyền!” Một giọng nói chói tai vang lên: “Hoàng đế không lập con gái nhà lão, lão chịu để yên chắc?”
Trên mặt Tiêu Huyên đã phủ đầy mây đen. Tôi không nhịn được mà cầm lấy tay anh. Anh vội vàng nở nụ cười trấn an tôi.
Một văn sĩ trung niên nói: “Vị đại ca này, chính vì Lục gia quyền trọng hoàng đế mới không lập con gái Lục gia làm hậu. Nếu không Lục gia quyền hành nghiêng ngả thiên hạ, chẳng phải trở thành Triệu gia thứ hai hay sao?”
Tôi thấp thỏm bất an. Bàn tay cầm đũa của Tiêu Huyên đã lộ ra những đốt tay trắng bệch.
Những người đó còn tiếp tục nói: “Từ xưa đến nay ngoại thích là tai họa. Chỉ mong tân hoàng đế quyết định cho đúng, đừng tạo ra một Lục tể tướng, Lục hoàng hậu nữa là được.”
Văn sĩ trung niên kia nói: “Thánh nhân có câu, thiên hạ chỉ người có đức mới có thể thu phục, vô đạo vô đức cho nên mới gây ra loạn nước thù nhà, nước nhà không yên, bốn phương tắc trỗi dậy, thiên hạ không an tĩnh, đạo tặc tắc nhào nhào như ong. Hôm nay tân đế lấy thần công võ đức xua giặc Hồ, đuổi phản bội, bốn biển lặng gió, thiên hạ thái bình, vạn lần hiếm có. Nhưng nghìn vạn lần đừng để cho người trong thiên hạ thất vọng.”
Mọi người đều gật đầu phụ họa, sau đó chủ đề lại chuyển sang một cô gái nổi tiếng trong vùng hoặc giá dầu gạo lại tăng.
Tôi và Tiêu Huyên đều cảm thấy không còn ngon miệng, vội vã tính tiền rời đi.
Tiêu Huyên mua xe ngựa cho tôi ngồi, anh tự mình đánh xe, Huyền Lân theo sát phía sau.
Đi được hai canh giờ, chuyển vào trong núi. Trong rừng già, những giọt băng trong suốt đọng trên cành lá, có con chim mùa lạnh mỏ đỏ lông trắng kêu to nơi đầu cành. Bỗng nhiên, một mùi thơm ngào ngạt truyền đến, giữa một mảnh tuyết trắng, đột nhiên hiện ra một khoảng vàng nhạt, thì ra là mai vàng.
Tiêu Huyên nhìn thấy vẻ thích thú trong mắt tôi, anh nở một nụ cười thật phong độ với tôi, bỗng nhảy lên, bóng người chớp nhoáng, hái được một cành mai rồi xoay người trở về. Xe ngựa vẫn thong thả tiến về phía trước, không chút ảnh hưởng.
“Cho nàng.” Anh cười ôm tôi vào lòng, đặt cành hoa vào tay tôi.
Tôi vui vẻ, xúc động quay đầu hôn một cái lên mặt anh: “Thật ngoan.”
“Thích hoa mai thì phải nói. Giờ đang đúng mùa hoa nở, đưa nàng tới Mai huyện xem Hương Tuyết Hải.”
Tôi nói: “Mai hoa hữu ngạo cốt đầu, hương tự khổ hàn lai.” (Hoa mai cứng cỏi, kiên cường, hương thơm từ trong giá lạnh mà đến)
Tiêu Huyên đột nhiên bật cười lớn: “Ta còn nhớ câu thơ “ca tẫn đào hoa phiến để phong” chấm câu lung tung của nàng!”
“Anh phải thừa nhận em phân tích có lý đúng không.” Tôi cười nói: “Cánh hoa đào buông rơi, con người nói lời ly biệt…”
Tiêu Huyên che miệng tôi lại: “Chúng ta không nói ly biệt.”
Ban đêm tìm quán trọ ngủ tạm, chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau, quấn quýt không rời, thật muốn giống như hai dây tơ hồng, quấn lấy nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Những lo nghĩ, đau khổ, say đắm, luyến tiếc, toàn bộ đều bộc phát trong một đêm không có ánh trăng chiếu rọi này. Trong màn đêm, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Tiêu Huyên đang nhìn tôi, sâu lắng, bùi ngùi, mang theo tình cảm khiến lòng tôi chua xót.
Tôi nói: “Duyên phận là một sợi tơ hồng. Từ tay anh, nối tới tay em. Bất luận tương lai chúng ta cách nhau bao xa, nó đều nối liền hai chúng ta. Giống như một con diều bay lượn trên bầu trời, chỉ cần anh kéo đầu bên kia của sợi dây, nó nhất định sẽ trở về.”
Tiêu Huyên hôn tôi thật sâu.
Tôi hỏi: “Anh có hạnh phúc không?”
“Đương nhiên!” Tiêu Huyên dịu dàng vuốt tóc tôi: “Có nàng ở đây, ta đương nhiên hạnh phúc.”
Tôi mỉm cười trong bóng đêm: “Em cũng rất hạnh phúc. Hai ngày nay là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.”
Tiêu Huyên cười, hôn lên mặt tôi, giọng nói tràn ngập tình cảm.
“Tạ Chiêu Hoa, Tiêu Huyên ta thật may mắn vì đã gặp được nàng.”
Đúng vậy. Tôi cười: “Tam sinh hữu hạnh.”
Tiêu Huyên ôm chặt lấy tôi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Còn tôi không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn không gian tối om.
Tất cả ký ức, từ một bóng người trèo tường vào nhà ngày đó cho tới người thương yêu đang dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau lúc này; từ một cô gái nhỏ ngây thơ, vui vẻ, cho đến một người phụ nữ phiền muộn, u sầu hôm nay. Anh đang lột xác, tôi cũng đang lột xác. Cuối cùng, hiện thực vẫn là thứ có thể tôi luyện, thay đổi con người hiệu quả nhất.
Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đi tới bước này, chưa từng hối hận, tình cảm đã trao đi đều đáng giá. Phương Tây có câu: chỉ cái chết mới chia lìa đôi ta, người Trung Quốc có một câu còn mãnh liệt hơn: đến chết không rời. Tôi và Tiêu Huyên còn chưa đến mức độ đến chết không rời, thế nhưng cũng đủ rung động đến mức khiến chúng tôi gắn bó bên nhau cả đời.
Còn cầu gì hơn?
Không biết bao lâu sau, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa. Tôi nhẹ nhàng dịch chuyển bàn tay Tiêu Huyên khoác lên người tôi, chui ra khỏi vòng tay anh, kéo mép chăn lại cho anh. Tôi thắp đèn, mặc quần áo, đi giày, rồi vấn lại tóc.
Sau khi chỉnh trang hoàn tất, tôi mới mở miệng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Tử Kính đi vào.
Tống Tử Kính đi tới đầu giường nhìn Tiêu Huyên đã ngủ say.
“Anh ấy không sao.” Tôi nói: “Tôi hạ anh ấy một chút dược, khoảng trưa mai anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Tống Tử Kính xoay người nhìn về phía tôi. Từ khi Vân Hương ra đi, tôi chưa tiếp xúc gần với anh ta, lúc này mới phát hiện ra anh ta gầy đi rất nhiều, còn ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, tất cả sự sắc sảo ẩn dấu sâu bên trong dần dần đã thể hiện ra ngoài.
Tôi nói: “Huynh tới chậm hơn tôi tưởng.”
Tống Tử Kính thở dài một tiếng: “Ta thấy hai người rất vui vẻ.”
Cho dù không ngừng di chuyển nhưng dọc đường vẫn cười cười nói nói, quấn quýt không rời, anh không phải đế vương sắp quân lâm thiên hạ, tôi cũng không phải hoàng hậu sắp chấp chưởng hậu cung, chúng tôi thật vô tư, bình thường, quả thật rất vui vẻ.
Thế nhưng con chim bị giam lâu trong lồng, cho dù được thả ra cũng sẽ vì không thích ứng được cuộc sống thiên nhiên mà xoay người trở lại.
Vì vậy, dù hạnh phúc cũng chỉ là hai ngày ngắn ngủi mà thôi, chỉ dài hơn một cơn mơ bình thường một chút.
Tống Tử Kính hỏi: “Vì sao lại để lại dấu hiệu cho chúng ta tìm tới?”
“Cho dù không để lại dấu hiệu, với bản lĩnh của huynh, tìm đến nơi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vua một nước bỏ nhà trốn đi, đó là vấn đề thật lớn.” Tôi cười cười: “Hôm nay “châu về Hợp Phố”, mau lãnh anh ấy trở về đi. À, đúng rồi, giải dược tôi đã làm xong rồi, huynh hỏi Đồng Nhi là được. Đến lúc đó tìm cách dụ anh ấy ăn vào là xong, coi như tôi cũng bớt một việc phải bận tâm.”
Tống Tử Kính cẩn thận nghe xong, thương hại hỏi một câu: “Vậy còn muội?”
Tôi thành thật nói với anh ta: “Tôi… vẫn luôn muốn đi khắp nơi thăm thú một chút. Trước kia bề bộn nhiều việc, lăn lộn hết nơi này sang nơi khác, không thì cũng chiến tranh, người chết, đấu đá liên tục. Tôi muốn đổi một hoàn cảnh khác, muốn dõi ánh mắt, nhìn chút cảnh đời, học một vài thứ. Đạo lý đối nhân xử thế cũng được, phong tục tập quán dân tộc cũng được, phải trải nghiệm một vài mặt khác của thế giới này.”
“Muội muốn rời đi.”
“Tôi nghĩ huynh đã đoán được từ lâu.”
“Tự mình đoán được và nghe người ta tự nói ra dù sao cũng không giống nhau.”
Ngữ khí của anh ta lộ vẻ đau buồn, luyến tiếc, vui buồn chưa bao giờ hiện lên trên mặt anh ta, có thể được đến mức này đã là không tệ rồi.
Tôi nói: “Tử Kính ca. Vương gia cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi thích hành động theo cảm tính. Trước đây huynh vẫn luôn ở bên khuyên nhủ anh ấy, hy vọng sau này huynh cũng sẽ tiếp tục như vậy.”
Tống Tử Kính trịnh trọng gật đầu với tôi.
Tôi đưa ra một chiếc lọ nhỏ.
“Đây là?”
Tôi cười nhạt: “Huynh biết không? Thật ra rượu chè ăn uống quá độ cũng có thể mất mạng như chơi.”
Tống Tử Kính sửng sốt.
“Mưu sát khéo léo nhất không phải khiến đối phương bất ngờ mất mạng, mà là khiến đối phương mất mạng một cách tự nhiên.”
Tống Tử Kính hiểu ra, cẩn thận nhận lấy cái lọ: “Muội cũng…”
Tôi nhìn về phía Tiêu Huyên đang ngủ say: “Vì anh ấy, tôi đành phải đi tới bước này.”
Tống Tử Kính nói: “Đừng trách hắn.”
Tôi gật đầu: “Tôi biết. Vì vậy tôi mới bảo huynh tới đón anh ấy trở về. Mọi người, và cả thiên hạ này, cần anh ấy hơn tôi. Anh ấy là đế vương của cả thiên hạ, không phải Tiêu Huyên của một mình tôi.”
“Tiểu Hoa…”
Tôi hít sâu: “Tôi không còn gì tiếc nuối.”
Tống Tử Kính cúi đầu do dự một lát, cuối cùng cũng vỗ tay một cái, Việt Phong mang theo hai thị vệ đi vào, cẩn thận nâng Tiêu Huyên ra ngoài. Tôi đi theo bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy anh được sắp xếp thoải mái trong xe ngựa.
Dáng vẻ ngủ say của anh vẫn mang theo chút bất an, có lẽ đang lo lắng triều cương và bách tính, cũng có thể đang lo lắng cho cuộc sống tương lai của hai chúng tôi. Tôi vuốt lên mái tóc anh, cúi đầu đặt lên trán anh một nụ hôn.
Nước mắt tôi rơi trên mặt anh, nhìn thoáng qua giống như anh đang khóc vì cuộc chia ly này.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, dần dần đi xa trong màn đêm, cuối cùng biến mất trong sương mù dày đặc, u ám.
Tôi quay đầu sang chỗ khác.
Lần ly biệt này, lặng yên, không một tiếng động.
Tống Tử Kính dắt ngựa nói: “Ta tiễn muội một đoạn đường.”
Anh ta đánh xe rất ổn, tôi dần dần ngủ thiếp đi, hơn nữa còn không mộng mị.
Khi bị đánh thức, tôi phát hiện mình đã tới một nơi xa lạ, chân trời đang dâng lên ánh sáng màu bạc.
“Ta phải trở về rồi.” Tống Tử Kính nói, sau đó đưa tôi một cái túi: “Trong này là ngân phiếu và công văn về thân phận, còn có giấy tờ chỉ đường, thông quan. Ta sẽ phái người hộ tống muội trên đường, nếu muội không thích, bọn họ sẽ không xuất hiện. Nhưng nếu có việc cần, nhất định phải báo cho chúng ta biết.”
Tôi cảm ơn rồi nhận lấy.
Tống Tử Kính lại đưa ra một thứ nữa. Thứ này tôi nhận ra được.
“Ngọc của huynh?”
Tống Tử Kính nhét ngọc vào tay tôi: “Ta biết số dược Lục gia đưa cho muội chỉ đủ cho một người, muội đưa cho vương gia, độc của muội tất nhiên chưa được giải. Miếng ngọc này tuy không giải được Yên Hoa Tam Nguyệt nhưng độc tính trong người muội không cao, dùng nó có thể áp chế được phần nào. Ta sẽ phái người tiếp tục tìm kiếm hai loại dược vị kia, tìm được sẽ lập tức đưa tới chỗ muội.”
Tôi biết lúc này không thể từ chối được, đành phải chân thành nói lời cảm ơn rồi cũng nhận lấy.
Sắp chia tay, Tống Tử Kính thở thật dài: “Muội… phải bảo trọng!”
Tôi cảm thán: “Huynh cũng phải bảo trọng. Đường vào quan trường sâu như biển. Nâng đỡ quân vương, quản lý nước nhà, một con đường vừa xa xôi vừa gian nan. Tranh thiên hạ dễ, giữ chính quyền khó. Tương lai nhất định sẽ càng khó khăn, các huynh phải cực khổ rồi.”
Tống Tử Kính nói: “Nếu đã chọn con đường này, đương nhiên sẽ kiên trì đi tiếp.”
Lời này Lục Dĩnh Chi cũng từng nói.
Cuối cùng, Tống Tử Kính vươn tay vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Muội hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.”
Tôi nói: “Giúp đỡ Tiểu Trịnh nhiều một chút, coi như vì Vân Hương.”
Tay Tống Tử Kính run lên, buông thõng xuống. Anh ta nói: “Muội vẫn là người mà ta không thể chạm vào.”
Tôi ôn hòa nói: “Chúng ta đều đã chọn.”
Tống Tử Kính cười: “Đúng vậy. Lựa chọn cả đời.”
Tôi nhảy lên xe ngựa, ngồi ở đầu xe.
Tống Tử Kính vẫy tay tới tôi, bóng dáng cô đơn.
Tôi giơ roi, xe ngựa tiếp tục hướng về phía Nam.
Hết quyển 3
Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên lại nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị mẹ của Trọng Khanh ruồng rẫy buộc phải trở về nhà và nàng tự thề sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Song gia đình lại bức hôn khiến nàng phải trầm mình tự tận. Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự tử. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên núi Hoa sơn, phía đông phía tây trồng tùng bách, bên phải bên trái trồng ngô đồng. Cành lá những cây đó chằng chịt, ở trong tự nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nào rời nhau; người trong miền gọi là chim uyên ương.
Chúng tôi yên lặng dựa vào nhau, bàn tay Tiêu Huyên nhẹ nhàng lướt trên lưng tôi, thỉnh thoảng lại trao nhau một nụ hôn. Bầu không khí thật ngọt ngào, không ai nỡ rời khỏi nó.
Ngón tay Tiêu Huyên chạm lên mặt tôi, anh nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tôi cười: “Lục Dĩnh Chi thấy anh dẫn em đi, không biết…”
“Xuỵt…” Tiêu Huyên đặt ngón tay lên môi tôi: “Chúng ta đừng nhắc tới cô ta.”
Tôi tựa lên vai anh hỏi: “Anh bỏ được tất cả sao?”
Gương mặt anh kề sát trán tôi: “Đừng nói gì cả. Ta có nàng, vậy là đủ rồi.”
Tay tôi lướt qua dấu răng trên vai anh, rất sâu, thế nhưng không rách da, qua mất ngày sẽ biến mất không còn dấu vết. Có lẽ sự tồn tại của tôi cũng giống như dấu răng này, khiến anh đau, khiến anh nhung nhớ, thế nhưng cuối cùng vẫn có một ngày sẽ phai nhạt trong cuộc sống của anh, không còn dấu vết gì nữa.
Tiêu Huyên lại cười xấu xa, chậm rãi cúi người tới, ánh mắt nồng nhiệt nhìn tôi chằm chằm, trong đó tràn ngập say đắm và hạnh phúc, còn mang theo chút khẩn cầu. Tôi dịu dàng mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, nghĩ rằng cứ triền miên quên hết tất cả như vậy cho đến tận thế cũng không phải chuyện không tốt.
Ngày hôm sau, chúng tôi chào từ biệt bác gái, tiếp tục đi về phía Nam. Không có mục đích chắc chắn, cũng không có thời gian cụ thể, không có cả trách nhiệm và thân phận phải gánh vác, lần đầu tiên từ khi quen nhau tới nay, hai chúng tôi ung dung tự tại như thế, giống một đôi lữ khách giang hồ nhàn tản.
Buổi trưa, đi qua một thị trấn, chúng tôi vào tửu lâu ăn cơm. Tuy ra đi vội vàng nhưng trên người Tiêu Huyên vẫn mang theo không ít ngân phiếu và bạc, ít nhất chúng tôi cũng không đói bụng.
Xưa nay tửu lâu là nơi người đến người đi, nhiều chuyện lộn xộn. Ăn được một nửa, tiếng nói chuyện của mấy người đàn ông bàn bên cạnh truyền vào tai chúng tôi.
“Mùng chín tháng này tân hoàng đế đăng cơ, nghe nói muốn đại xá thiên hạ thì phải!”
“Hoàng đế đại xá thiên hạ chỉ vì muốn thu phục lòng người mà thôi, những người oan uổng trong ngục thì không nói làm gì, còn những kẻ đại tặc mà ta và các huynh đệ tốn bao công sức mới bắt về được, chớp mắt đã muốn thả ra gây hại cho nhân gian. Chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu!” Ông chú này có vẻ là một nha dịch.
Người bên cạnh cũng cảm thán một tiếng: “Mùa Đông năm nay, phía Đông Nam đột nhiên lan truyền một loại bệnh dịch kỳ quái, bệnh nhân sốt cao không ngừng, trên người mưng mủ, mắc bệnh liền bỏ mình, hiện giờ đã chết không ít người rồi. Không biết tân hoàng đế sẽ xử lý việc này thế nào?”
Một bàn khác nghe vậy, cảm thấy hứng thú, cũng chen vào một câu: “Này! Không nói đâu xa, chính ở trong kinh thành thôi. Tứ đại gia tộc đang vội vã kết bè kết phái, nghe nói Lưu huyện gia chỗ chúng ta cũng được mấy đại nhân trong kinh thành hứa cho nhiều lợi ích lắm!”
Sắc mặt Tiêu Huyên lập tức trầm xuống.
Một người cười ha hả nói: “Trương Đại Lực, một người bán vải bố như ngươi mà cũng biết nhiều chuyện của các đại nhân thế cơ à!”
“Huynh đệ của nương tử nhà ta làm việc trong nhà Lưu huyện gia, chính hắn nói cho ta biết mà!” Trương Đại Lực vội vàng biện bạch.
Lại có người nói: “Nghe nói tân hoàng đế muốn lập tiểu thư Lục gia làm hoàng hậu?”
“Sao có người bảo là Tạ gia?”
“Có người nói Lục gia kia nắm giữ gần một nửa binh quyền!” Một giọng nói chói tai vang lên: “Hoàng đế không lập con gái nhà lão, lão chịu để yên chắc?”
Trên mặt Tiêu Huyên đã phủ đầy mây đen. Tôi không nhịn được mà cầm lấy tay anh. Anh vội vàng nở nụ cười trấn an tôi.
Một văn sĩ trung niên nói: “Vị đại ca này, chính vì Lục gia quyền trọng hoàng đế mới không lập con gái Lục gia làm hậu. Nếu không Lục gia quyền hành nghiêng ngả thiên hạ, chẳng phải trở thành Triệu gia thứ hai hay sao?”
Tôi thấp thỏm bất an. Bàn tay cầm đũa của Tiêu Huyên đã lộ ra những đốt tay trắng bệch.
Những người đó còn tiếp tục nói: “Từ xưa đến nay ngoại thích là tai họa. Chỉ mong tân hoàng đế quyết định cho đúng, đừng tạo ra một Lục tể tướng, Lục hoàng hậu nữa là được.”
Văn sĩ trung niên kia nói: “Thánh nhân có câu, thiên hạ chỉ người có đức mới có thể thu phục, vô đạo vô đức cho nên mới gây ra loạn nước thù nhà, nước nhà không yên, bốn phương tắc trỗi dậy, thiên hạ không an tĩnh, đạo tặc tắc nhào nhào như ong. Hôm nay tân đế lấy thần công võ đức xua giặc Hồ, đuổi phản bội, bốn biển lặng gió, thiên hạ thái bình, vạn lần hiếm có. Nhưng nghìn vạn lần đừng để cho người trong thiên hạ thất vọng.”
Mọi người đều gật đầu phụ họa, sau đó chủ đề lại chuyển sang một cô gái nổi tiếng trong vùng hoặc giá dầu gạo lại tăng.
Tôi và Tiêu Huyên đều cảm thấy không còn ngon miệng, vội vã tính tiền rời đi.
Tiêu Huyên mua xe ngựa cho tôi ngồi, anh tự mình đánh xe, Huyền Lân theo sát phía sau.
Đi được hai canh giờ, chuyển vào trong núi. Trong rừng già, những giọt băng trong suốt đọng trên cành lá, có con chim mùa lạnh mỏ đỏ lông trắng kêu to nơi đầu cành. Bỗng nhiên, một mùi thơm ngào ngạt truyền đến, giữa một mảnh tuyết trắng, đột nhiên hiện ra một khoảng vàng nhạt, thì ra là mai vàng.
Tiêu Huyên nhìn thấy vẻ thích thú trong mắt tôi, anh nở một nụ cười thật phong độ với tôi, bỗng nhảy lên, bóng người chớp nhoáng, hái được một cành mai rồi xoay người trở về. Xe ngựa vẫn thong thả tiến về phía trước, không chút ảnh hưởng.
“Cho nàng.” Anh cười ôm tôi vào lòng, đặt cành hoa vào tay tôi.
Tôi vui vẻ, xúc động quay đầu hôn một cái lên mặt anh: “Thật ngoan.”
“Thích hoa mai thì phải nói. Giờ đang đúng mùa hoa nở, đưa nàng tới Mai huyện xem Hương Tuyết Hải.”
Tôi nói: “Mai hoa hữu ngạo cốt đầu, hương tự khổ hàn lai.” (Hoa mai cứng cỏi, kiên cường, hương thơm từ trong giá lạnh mà đến)
Tiêu Huyên đột nhiên bật cười lớn: “Ta còn nhớ câu thơ “ca tẫn đào hoa phiến để phong” chấm câu lung tung của nàng!”
“Anh phải thừa nhận em phân tích có lý đúng không.” Tôi cười nói: “Cánh hoa đào buông rơi, con người nói lời ly biệt…”
Tiêu Huyên che miệng tôi lại: “Chúng ta không nói ly biệt.”
Ban đêm tìm quán trọ ngủ tạm, chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau, quấn quýt không rời, thật muốn giống như hai dây tơ hồng, quấn lấy nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Những lo nghĩ, đau khổ, say đắm, luyến tiếc, toàn bộ đều bộc phát trong một đêm không có ánh trăng chiếu rọi này. Trong màn đêm, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Tiêu Huyên đang nhìn tôi, sâu lắng, bùi ngùi, mang theo tình cảm khiến lòng tôi chua xót.
Tôi nói: “Duyên phận là một sợi tơ hồng. Từ tay anh, nối tới tay em. Bất luận tương lai chúng ta cách nhau bao xa, nó đều nối liền hai chúng ta. Giống như một con diều bay lượn trên bầu trời, chỉ cần anh kéo đầu bên kia của sợi dây, nó nhất định sẽ trở về.”
Tiêu Huyên hôn tôi thật sâu.
Tôi hỏi: “Anh có hạnh phúc không?”
“Đương nhiên!” Tiêu Huyên dịu dàng vuốt tóc tôi: “Có nàng ở đây, ta đương nhiên hạnh phúc.”
Tôi mỉm cười trong bóng đêm: “Em cũng rất hạnh phúc. Hai ngày nay là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.”
Tiêu Huyên cười, hôn lên mặt tôi, giọng nói tràn ngập tình cảm.
“Tạ Chiêu Hoa, Tiêu Huyên ta thật may mắn vì đã gặp được nàng.”
Đúng vậy. Tôi cười: “Tam sinh hữu hạnh.”
Tiêu Huyên ôm chặt lấy tôi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Còn tôi không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn không gian tối om.
Tất cả ký ức, từ một bóng người trèo tường vào nhà ngày đó cho tới người thương yêu đang dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau lúc này; từ một cô gái nhỏ ngây thơ, vui vẻ, cho đến một người phụ nữ phiền muộn, u sầu hôm nay. Anh đang lột xác, tôi cũng đang lột xác. Cuối cùng, hiện thực vẫn là thứ có thể tôi luyện, thay đổi con người hiệu quả nhất.
Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đi tới bước này, chưa từng hối hận, tình cảm đã trao đi đều đáng giá. Phương Tây có câu: chỉ cái chết mới chia lìa đôi ta, người Trung Quốc có một câu còn mãnh liệt hơn: đến chết không rời. Tôi và Tiêu Huyên còn chưa đến mức độ đến chết không rời, thế nhưng cũng đủ rung động đến mức khiến chúng tôi gắn bó bên nhau cả đời.
Còn cầu gì hơn?
Không biết bao lâu sau, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa. Tôi nhẹ nhàng dịch chuyển bàn tay Tiêu Huyên khoác lên người tôi, chui ra khỏi vòng tay anh, kéo mép chăn lại cho anh. Tôi thắp đèn, mặc quần áo, đi giày, rồi vấn lại tóc.
Sau khi chỉnh trang hoàn tất, tôi mới mở miệng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Tử Kính đi vào.
Tống Tử Kính đi tới đầu giường nhìn Tiêu Huyên đã ngủ say.
“Anh ấy không sao.” Tôi nói: “Tôi hạ anh ấy một chút dược, khoảng trưa mai anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Tống Tử Kính xoay người nhìn về phía tôi. Từ khi Vân Hương ra đi, tôi chưa tiếp xúc gần với anh ta, lúc này mới phát hiện ra anh ta gầy đi rất nhiều, còn ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, tất cả sự sắc sảo ẩn dấu sâu bên trong dần dần đã thể hiện ra ngoài.
Tôi nói: “Huynh tới chậm hơn tôi tưởng.”
Tống Tử Kính thở dài một tiếng: “Ta thấy hai người rất vui vẻ.”
Cho dù không ngừng di chuyển nhưng dọc đường vẫn cười cười nói nói, quấn quýt không rời, anh không phải đế vương sắp quân lâm thiên hạ, tôi cũng không phải hoàng hậu sắp chấp chưởng hậu cung, chúng tôi thật vô tư, bình thường, quả thật rất vui vẻ.
Thế nhưng con chim bị giam lâu trong lồng, cho dù được thả ra cũng sẽ vì không thích ứng được cuộc sống thiên nhiên mà xoay người trở lại.
Vì vậy, dù hạnh phúc cũng chỉ là hai ngày ngắn ngủi mà thôi, chỉ dài hơn một cơn mơ bình thường một chút.
Tống Tử Kính hỏi: “Vì sao lại để lại dấu hiệu cho chúng ta tìm tới?”
“Cho dù không để lại dấu hiệu, với bản lĩnh của huynh, tìm đến nơi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vua một nước bỏ nhà trốn đi, đó là vấn đề thật lớn.” Tôi cười cười: “Hôm nay “châu về Hợp Phố”, mau lãnh anh ấy trở về đi. À, đúng rồi, giải dược tôi đã làm xong rồi, huynh hỏi Đồng Nhi là được. Đến lúc đó tìm cách dụ anh ấy ăn vào là xong, coi như tôi cũng bớt một việc phải bận tâm.”
Tống Tử Kính cẩn thận nghe xong, thương hại hỏi một câu: “Vậy còn muội?”
Tôi thành thật nói với anh ta: “Tôi… vẫn luôn muốn đi khắp nơi thăm thú một chút. Trước kia bề bộn nhiều việc, lăn lộn hết nơi này sang nơi khác, không thì cũng chiến tranh, người chết, đấu đá liên tục. Tôi muốn đổi một hoàn cảnh khác, muốn dõi ánh mắt, nhìn chút cảnh đời, học một vài thứ. Đạo lý đối nhân xử thế cũng được, phong tục tập quán dân tộc cũng được, phải trải nghiệm một vài mặt khác của thế giới này.”
“Muội muốn rời đi.”
“Tôi nghĩ huynh đã đoán được từ lâu.”
“Tự mình đoán được và nghe người ta tự nói ra dù sao cũng không giống nhau.”
Ngữ khí của anh ta lộ vẻ đau buồn, luyến tiếc, vui buồn chưa bao giờ hiện lên trên mặt anh ta, có thể được đến mức này đã là không tệ rồi.
Tôi nói: “Tử Kính ca. Vương gia cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi thích hành động theo cảm tính. Trước đây huynh vẫn luôn ở bên khuyên nhủ anh ấy, hy vọng sau này huynh cũng sẽ tiếp tục như vậy.”
Tống Tử Kính trịnh trọng gật đầu với tôi.
Tôi đưa ra một chiếc lọ nhỏ.
“Đây là?”
Tôi cười nhạt: “Huynh biết không? Thật ra rượu chè ăn uống quá độ cũng có thể mất mạng như chơi.”
Tống Tử Kính sửng sốt.
“Mưu sát khéo léo nhất không phải khiến đối phương bất ngờ mất mạng, mà là khiến đối phương mất mạng một cách tự nhiên.”
Tống Tử Kính hiểu ra, cẩn thận nhận lấy cái lọ: “Muội cũng…”
Tôi nhìn về phía Tiêu Huyên đang ngủ say: “Vì anh ấy, tôi đành phải đi tới bước này.”
Tống Tử Kính nói: “Đừng trách hắn.”
Tôi gật đầu: “Tôi biết. Vì vậy tôi mới bảo huynh tới đón anh ấy trở về. Mọi người, và cả thiên hạ này, cần anh ấy hơn tôi. Anh ấy là đế vương của cả thiên hạ, không phải Tiêu Huyên của một mình tôi.”
“Tiểu Hoa…”
Tôi hít sâu: “Tôi không còn gì tiếc nuối.”
Tống Tử Kính cúi đầu do dự một lát, cuối cùng cũng vỗ tay một cái, Việt Phong mang theo hai thị vệ đi vào, cẩn thận nâng Tiêu Huyên ra ngoài. Tôi đi theo bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy anh được sắp xếp thoải mái trong xe ngựa.
Dáng vẻ ngủ say của anh vẫn mang theo chút bất an, có lẽ đang lo lắng triều cương và bách tính, cũng có thể đang lo lắng cho cuộc sống tương lai của hai chúng tôi. Tôi vuốt lên mái tóc anh, cúi đầu đặt lên trán anh một nụ hôn.
Nước mắt tôi rơi trên mặt anh, nhìn thoáng qua giống như anh đang khóc vì cuộc chia ly này.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, dần dần đi xa trong màn đêm, cuối cùng biến mất trong sương mù dày đặc, u ám.
Tôi quay đầu sang chỗ khác.
Lần ly biệt này, lặng yên, không một tiếng động.
Tống Tử Kính dắt ngựa nói: “Ta tiễn muội một đoạn đường.”
Anh ta đánh xe rất ổn, tôi dần dần ngủ thiếp đi, hơn nữa còn không mộng mị.
Khi bị đánh thức, tôi phát hiện mình đã tới một nơi xa lạ, chân trời đang dâng lên ánh sáng màu bạc.
“Ta phải trở về rồi.” Tống Tử Kính nói, sau đó đưa tôi một cái túi: “Trong này là ngân phiếu và công văn về thân phận, còn có giấy tờ chỉ đường, thông quan. Ta sẽ phái người hộ tống muội trên đường, nếu muội không thích, bọn họ sẽ không xuất hiện. Nhưng nếu có việc cần, nhất định phải báo cho chúng ta biết.”
Tôi cảm ơn rồi nhận lấy.
Tống Tử Kính lại đưa ra một thứ nữa. Thứ này tôi nhận ra được.
“Ngọc của huynh?”
Tống Tử Kính nhét ngọc vào tay tôi: “Ta biết số dược Lục gia đưa cho muội chỉ đủ cho một người, muội đưa cho vương gia, độc của muội tất nhiên chưa được giải. Miếng ngọc này tuy không giải được Yên Hoa Tam Nguyệt nhưng độc tính trong người muội không cao, dùng nó có thể áp chế được phần nào. Ta sẽ phái người tiếp tục tìm kiếm hai loại dược vị kia, tìm được sẽ lập tức đưa tới chỗ muội.”
Tôi biết lúc này không thể từ chối được, đành phải chân thành nói lời cảm ơn rồi cũng nhận lấy.
Sắp chia tay, Tống Tử Kính thở thật dài: “Muội… phải bảo trọng!”
Tôi cảm thán: “Huynh cũng phải bảo trọng. Đường vào quan trường sâu như biển. Nâng đỡ quân vương, quản lý nước nhà, một con đường vừa xa xôi vừa gian nan. Tranh thiên hạ dễ, giữ chính quyền khó. Tương lai nhất định sẽ càng khó khăn, các huynh phải cực khổ rồi.”
Tống Tử Kính nói: “Nếu đã chọn con đường này, đương nhiên sẽ kiên trì đi tiếp.”
Lời này Lục Dĩnh Chi cũng từng nói.
Cuối cùng, Tống Tử Kính vươn tay vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Muội hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.”
Tôi nói: “Giúp đỡ Tiểu Trịnh nhiều một chút, coi như vì Vân Hương.”
Tay Tống Tử Kính run lên, buông thõng xuống. Anh ta nói: “Muội vẫn là người mà ta không thể chạm vào.”
Tôi ôn hòa nói: “Chúng ta đều đã chọn.”
Tống Tử Kính cười: “Đúng vậy. Lựa chọn cả đời.”
Tôi nhảy lên xe ngựa, ngồi ở đầu xe.
Tống Tử Kính vẫy tay tới tôi, bóng dáng cô đơn.
Tôi giơ roi, xe ngựa tiếp tục hướng về phía Nam.
Hết quyển 3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook