Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
-
Chương 97: Nông cạn
An Vũ đến làm Trần Tụy rất vui, tha hương gặp bạn cố tri, giờ này dù người đến là Tiển Binh Trần Tụy cũng mừng muốn chết. Trần Tụy chuẩn bị một cái bánh ga-tô dâu tây, Vũ Thành Vãn đi bên phải anh, một tay anh nắm tay Vũ Thành Vãn, một tay xách bánh, không tay nào chịu buông lỏng.
Đàn bồ câu lại bay trên đỉnh nhà thờ, bầu trời đầy mây bồng bềnh như kem bơ rơi xuống rồi tan biến trong không khí, mặt đất tự dưng thành ra ngọt ngào.
An Vũ đến trước, cô ngồi bên cạnh khung cửa sổ còn đọng hơi nước, Trần Tụy đứng ngoài cửa vẫy tay với cô, anh cười tươi hơn ngày trước nhiều. Vũ Thành Vãn bị anh dắt tay đi vào quán, chuông gió treo trên cửa rung rinh, trong quán ấm áp, mùi cà phê đập vào mặt làm người ta tỉnh táo hẳn.
Trần Tụy đặt bánh xuống rồi mới thả tay Vũ Thành Vãn ra, lòng bàn tay anh ướt mồ hôi vì trước lúc ra khỏi nhà Vũ Thành Vãn bắt anh mặc thêm một cái áo ấm. Vũ Thành Vãn xoa xoa bàn tay bị Trần Tụy nắm ẩm ướt, anh gật đầu với An Vũ rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ, bên ngoài trời đất sáng tỏ.
“Lâu lắm không gặp.” An Vũ chào Trần Tụy rồi bảo: “Bạn rắn rỏi hơn nhiều đấy.”
Trần Tụy nhún vai, trả lời: “Làm gì có, dạo này mình không cân nhưng chắc là gầy đi đấy.”
An Vũ lắc đầu, bảo: “Nhưng trông phấn chấn hơn lần trước mình gặp bạn nhiều, khỏe khoắn ra nữa.”
Trần Tụy cười toe, lúm đồng tiền hiện rõ trên má anh. Vũ Thành Vãn liếc mắt lên nhìn Trần Tụy, thế giới của anh yên ắng, cũng chẳng biết Trần Tụy có cười thành tiếng hay không. Trần Tụy nhận ra ánh mắt của Vũ Thành Vãn, anh liền gọi phục vụ để kêu nước.
“Bạn đi đâu mà ngang qua đây?” Trần Tụy tò mò hỏi, anh cảm thấy trời nam biển bắc thế này còn gặp được nhau quả là duyên phận.
An Vũ lắc đầu, mái tóc dài rủ trên vai cô, cô cười đáp: “Không phải đi ngang qua, mình chủ ý đến thăm bạn đấy.”
Trần Tụy thoáng sửng sốt rồi mới bảo: “Đâu phải làm thế.”
Vũ Thành Vãn chống cằm, anh đọc môi cũng không dễ mà cứ nhìn chằm chằm vào An Vũ thì không lịch sự lắm nên anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, không tham gia vào câu chuyện.
Trần Tụy thật tình mong An Vũ chỉ đi ngang qua đây chứ không phải cất công sang chỉ để thăm anh, giữa họ không cần phải như thế. Giống như bạn bè quanh anh đều đã có gia đình, tầm này phải lấy vợ sinh con như Tiển Binh mới là bình thường vậy. Ngoài ba mươi tuổi chưa kết hôn khiến họ như bị tròng thêm một cái mác, đi đến đâu những thanh niên có tuổi như họ cũng dễ bị gán cho những biệt danh như ‘khó tính’, ‘kén chọn’, ‘tiêu chuẩn cao’… Khi chủ đích ban đầu của con người trở thành một điều buộc phải làm vì ‘đã đến lúc’, tự dưng điều đó thành ra lố bịch, kệch cỡm. An Vũ cũng chưa lập gia đình, mỗi lần vào nhóm lớp xem tin tức thấy có bạn học đùa ác gán ghép hai người họ Trần Tụy lại cảm thấy khó chịu. Trò đùa vớ vẩn khiến anh muốn giữ khoảng cách với An Vũ. Anh cảm thấy tốt nhất họ nên giống như hai chiếc lá rụng trên hồ, dòng chảy vận mệnh đưa đẩy họ gặp nhau, rồi lại xa nhau. Mà khi con nước lên họ sẽ mải trôi theo phần mình, chỉ sau một lời từ biệt.
An Vũ gạt đi, cô bảo: “Bạn để ý làm gì, hẹn bạn tâm sự thôi mà.”
Trần Tụy cầm cái thìa tinh xảo khuấy cà phê trong tách rồi nhỏ giọng hỏi: “Lần trước mấy người nói đùa trong nhóm lớp sao bạn không nói gì?” nhóm đó có cả Vũ Thành Vãn, anh cũng tham gia như người vô hình, có lẽ anh tắt thông báo từ lâu rồi, cái nhóm bị lạc trong hàng đống hội nhóm các trường các cấp khác. Trần Tụy nghi Vũ Thành Vãn cũng đọc được, cậu ấy chỉ không nói gì thôi.
“Cãi họ làm gì?” An Vũ vén những lọn tóc lòa xòa, “Đừng nói mình không có ý đó, mà mình có ý thật thì bọn mình vốn khác biệt mà, bị người ta bàn tán là bình thường.”
Trần Tụy thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bạn nói chuyện khách khí rồi, mình biết mình nông cạn.”
An Vũ lại cười, cô bảo: “Mình có đùa bạn đâu, giờ mọi người hay nói cái gì nhỉ, đến năm bao nhiêu tuổi mình chưa lấy chồng bạn chưa lấy vợ thì chúng mình đến với nhau nè. Bạn chịu không, bọn mình cũng theo mốt thời thượng đi.”
Theo bản năng, Trần Tụy vội liếc sang nhìn Vũ Thành Vãn, thấy cậu ấy vẫn lạnh nhạt anh mới khẽ thở phào rồi nói nhỏ: “Đừng nói thế, cậu ấy ghen lắm đấy.”
Bầu không khí dần ấm lên. Mà An Vũ thực sự không đùa Trần Tụy, thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy một người nhạy cảm như Trần Tụy rất thích hợp để làm bạn đời, anh không có cái sự kiêu ngạo, hiếu thắng, vụ lợi và lười biếng cố hữu của phần đông phái nam trong một xã hội phụ hệ. Nhưng quan hệ giữa người với người còn rắc rối hơn mê cung, người đã ở trong đó thật khó mà thoát ra được. Thế nên có những mối quan hệ không cần phải giới hạn ở tình yêu, với cô mà nói như thế tầm thường quá.
“Cậu ấy có nghe được đâu mà.” An Vũ xòe hai tay.
Vũ Thành Vãn đang thả hồn đi đâu, đột nhiên Trần Tụy đụng vào tay anh, bảo anh uống thuốc. Lọ thuốc nhỏ tiện mang theo người, vừa đủ một liều. Đổ ra tay một viên nhẹ như không trọng lượng mà lần nào uống cũng phải làm mười mấy viên. Trần Tụy đưa nước cho Vũ Thành Vãn, chăm chú nhìn yết hầu anh trượt lên xuống khi nuốt. Cuối cùng Trần Tụy rút giấy ăn đưa cho anh rồi cắt một miếng bánh ga-tô ở chỗ có dâu tây để anh ăn cho bớt vị thuốc trong miệng.
An Vũ nói: “Nếu cậu ấy cứ điếc vậy thì cậu sẽ phải chăm sóc cả đời đấy.”
Trần Tụy bảo: “Không phải mình chăm sóc cậu ấy, là bọn mình chăm sóc cho nhau.”
“Cô Mạc mà biết chắc là đau lòng lắm.”
Tự dưng Trần Tụy ngơ ngác, từ khi Mạc Hằng qua đời chẳng mấy ai còn nhắc về cô nữa. An Vũ lại bảo: “Là đau lòng cho cậu ấy ấy. Vừa điếc vừa câm, ông trời trớ trêu thật, xong cô ấy sẽ bảo bé à con phải đối xử với người ta thật tốt vào nhé.” Nói xong tự An Vũ cũng thấy sến quá, cô nổi cả da gà.
Trần Tụy cười bảo, “Ừ đúng thật.”
Vũ Thành Vãn nhìn sang thấy hai người họ cùng cười với anh, chẳng biết vui cái gì.
Cuộc gặp rất ngắn ngủi, lúc đi An Vũ không chịu để Trần Tụy tiễn, cô bảo chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Sau đó họ về nhà, Trần Tụy vào bếp rửa hoa quả, Vũ Thành Vãn đi qua rồi cũng vào, anh cúi xuống há miệng, Trần Tụy thò ngón tay ướt sũng vào, Vũ Thành Vãn cắn một cái rồi chăm chú mút mát khiến Trần Tụy khô nóng cả người.
Anh giữ hông Trần Tụy, siết chặt vòng eo mảnh mai rồi bế bổng Trần Tụy lên ngồi trên bồn rửa. Mặt Trần Tụy đỏ hồng, thấy anh bảo: Quên mình kết hôn rồi phải không?
Trần Tụy cười khổ, biết ngay cậu ấy chỉ làm bộ thờ ơ thôi mà, anh bảo: Đâu dám.
Vũ Thành Vãn giật giật khóe môi, lại bảo: Trước mặt em mà còn dám thế, không ghen một tí là không được.
Hai mắt Trần Tụy cong cong, sáng lấp lánh, anh đáp chẳng đâu vào đâu: Khỏe nhanh lên nào, Tiểu Vãn.
Đàn bồ câu lại bay trên đỉnh nhà thờ, bầu trời đầy mây bồng bềnh như kem bơ rơi xuống rồi tan biến trong không khí, mặt đất tự dưng thành ra ngọt ngào.
An Vũ đến trước, cô ngồi bên cạnh khung cửa sổ còn đọng hơi nước, Trần Tụy đứng ngoài cửa vẫy tay với cô, anh cười tươi hơn ngày trước nhiều. Vũ Thành Vãn bị anh dắt tay đi vào quán, chuông gió treo trên cửa rung rinh, trong quán ấm áp, mùi cà phê đập vào mặt làm người ta tỉnh táo hẳn.
Trần Tụy đặt bánh xuống rồi mới thả tay Vũ Thành Vãn ra, lòng bàn tay anh ướt mồ hôi vì trước lúc ra khỏi nhà Vũ Thành Vãn bắt anh mặc thêm một cái áo ấm. Vũ Thành Vãn xoa xoa bàn tay bị Trần Tụy nắm ẩm ướt, anh gật đầu với An Vũ rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ, bên ngoài trời đất sáng tỏ.
“Lâu lắm không gặp.” An Vũ chào Trần Tụy rồi bảo: “Bạn rắn rỏi hơn nhiều đấy.”
Trần Tụy nhún vai, trả lời: “Làm gì có, dạo này mình không cân nhưng chắc là gầy đi đấy.”
An Vũ lắc đầu, bảo: “Nhưng trông phấn chấn hơn lần trước mình gặp bạn nhiều, khỏe khoắn ra nữa.”
Trần Tụy cười toe, lúm đồng tiền hiện rõ trên má anh. Vũ Thành Vãn liếc mắt lên nhìn Trần Tụy, thế giới của anh yên ắng, cũng chẳng biết Trần Tụy có cười thành tiếng hay không. Trần Tụy nhận ra ánh mắt của Vũ Thành Vãn, anh liền gọi phục vụ để kêu nước.
“Bạn đi đâu mà ngang qua đây?” Trần Tụy tò mò hỏi, anh cảm thấy trời nam biển bắc thế này còn gặp được nhau quả là duyên phận.
An Vũ lắc đầu, mái tóc dài rủ trên vai cô, cô cười đáp: “Không phải đi ngang qua, mình chủ ý đến thăm bạn đấy.”
Trần Tụy thoáng sửng sốt rồi mới bảo: “Đâu phải làm thế.”
Vũ Thành Vãn chống cằm, anh đọc môi cũng không dễ mà cứ nhìn chằm chằm vào An Vũ thì không lịch sự lắm nên anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, không tham gia vào câu chuyện.
Trần Tụy thật tình mong An Vũ chỉ đi ngang qua đây chứ không phải cất công sang chỉ để thăm anh, giữa họ không cần phải như thế. Giống như bạn bè quanh anh đều đã có gia đình, tầm này phải lấy vợ sinh con như Tiển Binh mới là bình thường vậy. Ngoài ba mươi tuổi chưa kết hôn khiến họ như bị tròng thêm một cái mác, đi đến đâu những thanh niên có tuổi như họ cũng dễ bị gán cho những biệt danh như ‘khó tính’, ‘kén chọn’, ‘tiêu chuẩn cao’… Khi chủ đích ban đầu của con người trở thành một điều buộc phải làm vì ‘đã đến lúc’, tự dưng điều đó thành ra lố bịch, kệch cỡm. An Vũ cũng chưa lập gia đình, mỗi lần vào nhóm lớp xem tin tức thấy có bạn học đùa ác gán ghép hai người họ Trần Tụy lại cảm thấy khó chịu. Trò đùa vớ vẩn khiến anh muốn giữ khoảng cách với An Vũ. Anh cảm thấy tốt nhất họ nên giống như hai chiếc lá rụng trên hồ, dòng chảy vận mệnh đưa đẩy họ gặp nhau, rồi lại xa nhau. Mà khi con nước lên họ sẽ mải trôi theo phần mình, chỉ sau một lời từ biệt.
An Vũ gạt đi, cô bảo: “Bạn để ý làm gì, hẹn bạn tâm sự thôi mà.”
Trần Tụy cầm cái thìa tinh xảo khuấy cà phê trong tách rồi nhỏ giọng hỏi: “Lần trước mấy người nói đùa trong nhóm lớp sao bạn không nói gì?” nhóm đó có cả Vũ Thành Vãn, anh cũng tham gia như người vô hình, có lẽ anh tắt thông báo từ lâu rồi, cái nhóm bị lạc trong hàng đống hội nhóm các trường các cấp khác. Trần Tụy nghi Vũ Thành Vãn cũng đọc được, cậu ấy chỉ không nói gì thôi.
“Cãi họ làm gì?” An Vũ vén những lọn tóc lòa xòa, “Đừng nói mình không có ý đó, mà mình có ý thật thì bọn mình vốn khác biệt mà, bị người ta bàn tán là bình thường.”
Trần Tụy thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bạn nói chuyện khách khí rồi, mình biết mình nông cạn.”
An Vũ lại cười, cô bảo: “Mình có đùa bạn đâu, giờ mọi người hay nói cái gì nhỉ, đến năm bao nhiêu tuổi mình chưa lấy chồng bạn chưa lấy vợ thì chúng mình đến với nhau nè. Bạn chịu không, bọn mình cũng theo mốt thời thượng đi.”
Theo bản năng, Trần Tụy vội liếc sang nhìn Vũ Thành Vãn, thấy cậu ấy vẫn lạnh nhạt anh mới khẽ thở phào rồi nói nhỏ: “Đừng nói thế, cậu ấy ghen lắm đấy.”
Bầu không khí dần ấm lên. Mà An Vũ thực sự không đùa Trần Tụy, thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy một người nhạy cảm như Trần Tụy rất thích hợp để làm bạn đời, anh không có cái sự kiêu ngạo, hiếu thắng, vụ lợi và lười biếng cố hữu của phần đông phái nam trong một xã hội phụ hệ. Nhưng quan hệ giữa người với người còn rắc rối hơn mê cung, người đã ở trong đó thật khó mà thoát ra được. Thế nên có những mối quan hệ không cần phải giới hạn ở tình yêu, với cô mà nói như thế tầm thường quá.
“Cậu ấy có nghe được đâu mà.” An Vũ xòe hai tay.
Vũ Thành Vãn đang thả hồn đi đâu, đột nhiên Trần Tụy đụng vào tay anh, bảo anh uống thuốc. Lọ thuốc nhỏ tiện mang theo người, vừa đủ một liều. Đổ ra tay một viên nhẹ như không trọng lượng mà lần nào uống cũng phải làm mười mấy viên. Trần Tụy đưa nước cho Vũ Thành Vãn, chăm chú nhìn yết hầu anh trượt lên xuống khi nuốt. Cuối cùng Trần Tụy rút giấy ăn đưa cho anh rồi cắt một miếng bánh ga-tô ở chỗ có dâu tây để anh ăn cho bớt vị thuốc trong miệng.
An Vũ nói: “Nếu cậu ấy cứ điếc vậy thì cậu sẽ phải chăm sóc cả đời đấy.”
Trần Tụy bảo: “Không phải mình chăm sóc cậu ấy, là bọn mình chăm sóc cho nhau.”
“Cô Mạc mà biết chắc là đau lòng lắm.”
Tự dưng Trần Tụy ngơ ngác, từ khi Mạc Hằng qua đời chẳng mấy ai còn nhắc về cô nữa. An Vũ lại bảo: “Là đau lòng cho cậu ấy ấy. Vừa điếc vừa câm, ông trời trớ trêu thật, xong cô ấy sẽ bảo bé à con phải đối xử với người ta thật tốt vào nhé.” Nói xong tự An Vũ cũng thấy sến quá, cô nổi cả da gà.
Trần Tụy cười bảo, “Ừ đúng thật.”
Vũ Thành Vãn nhìn sang thấy hai người họ cùng cười với anh, chẳng biết vui cái gì.
Cuộc gặp rất ngắn ngủi, lúc đi An Vũ không chịu để Trần Tụy tiễn, cô bảo chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Sau đó họ về nhà, Trần Tụy vào bếp rửa hoa quả, Vũ Thành Vãn đi qua rồi cũng vào, anh cúi xuống há miệng, Trần Tụy thò ngón tay ướt sũng vào, Vũ Thành Vãn cắn một cái rồi chăm chú mút mát khiến Trần Tụy khô nóng cả người.
Anh giữ hông Trần Tụy, siết chặt vòng eo mảnh mai rồi bế bổng Trần Tụy lên ngồi trên bồn rửa. Mặt Trần Tụy đỏ hồng, thấy anh bảo: Quên mình kết hôn rồi phải không?
Trần Tụy cười khổ, biết ngay cậu ấy chỉ làm bộ thờ ơ thôi mà, anh bảo: Đâu dám.
Vũ Thành Vãn giật giật khóe môi, lại bảo: Trước mặt em mà còn dám thế, không ghen một tí là không được.
Hai mắt Trần Tụy cong cong, sáng lấp lánh, anh đáp chẳng đâu vào đâu: Khỏe nhanh lên nào, Tiểu Vãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook