Kỷ Tầm dựa vào lồng ngực Giang Mính không có hình tượng chút nào mà khóc lớn một hồi. Thậm chí so với lúc cậu mất trí nhớ khóc nháo còn chật vật hơn.



Giang Mính ôm cậu, thật lâu không có buông tay, mãi đến tận Kỷ Tầm khóc mệt, dựa vào trên vai hắn ngủ thiếp đi. Giang Mính mới đem người cẩn thận ôm vào trong chăn, kéo rèm cửa sổ phòng ngủ lại, để cho cậu nghỉ ngơi thật tốt.



Lão gia tử cùng Giang Mính cùng ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng lại cửa lại, lão gia tử nâng tay sờ sờ áo khoác ngoài của Giang Mính, nói: "Quần áo ướt, ta gọi người mang tới một cái khác thay đi, không thôi ôm Tiểu Tầm lại lạnh."



Quản gia đứng bên cạnh nghe lời của lão gia tử, lập tức gật đầu đi làm.



Giang Mính thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Không phiền phức Kỷ gia gia, con có thể đi trở về thay."




Sáng nay mưa cũng không lớn, Giang Mính chỉ là lúc đợi Kỷ Tầm bị mưa phùn làm ướt quần áo một chút mà thôi, áo khoác chỉ là có chút ẩm ướt, thân thể hắn tốt, cũng không có dễ cảm lạnh như vậy.



"Trở về làm gì? Ta xem dự báo thời tiết nói, buổi trưa còn có mưa đây." Lão gia tử nói: "Ở lại ăn cơm trưa."



"Kỷ gia gia..." Giang Mính đại khái đoán ra được nguyên nhân lão gia tử thay đổi thái độ đối tốt với hắn.



Giang Mính nằm mơ cũng hi vọng lão gia tử có thể tiếp nhận chính mình, hiện tại giấc mộng thực hiện hắn lại không vui.



Hắn vẫn là đem ý nghĩ toàn bộ nói ra: "Kỷ gia gia, nếu như ngài là bởi vì con đã cứu Tiểu Tầm mà cảm kích lời, con liền cảm thấy ngài không cần như vậy. Con chưa từng nghĩ tới muốn dùng chuyện này hướng mọi ngươi đòi lấy cái gì. Ngược lại, bởi vì con vô ý che giấu nên để Tiểu Tầm mất hết sáu năm dằn vặt, điều này làm con tự trách cùng khó chịu. Cho nên ngài không cần đem chuyện này để ở trong lòng, cũng không cần bởi vì như vậy mà muốn con ở lại đây."




Kỷ lão gia nghe Giang Mính nói xong đoạn thoại này, ánh mắt càng thêm nhu hòa: "Chỉ bằng vào lời nói thoại này, gia gia liền biết mình quá khứ sai vô cùng."



Ông vỗ vỗ lên tay Giang Mính, mang theo áy náy nói: "Kỳ thực lúc trước nghe Triệu Đình nói con ở trên hải đảo liều mình cứu Tiểu Tầm, gia gia liền biết con không phải người có ý xấu. Thế nhưng, ta đây tâm lý luôn có chút thô cứng. Ngày hôm nay chuyện này nói ra, gia gia nhất định phải trịnh trọng cùng con xin lỗi, là ta trách oan con, Giang Mính."



Lão gia tử sống lâu như vậy, muôn hình muôn vẻ người đều gặp qua.



Ông rõ ràng, Giang Mính sớm đã biết được là chính mình cứu Kỷ Tầm một mạng. Như vậy lúc trước ông đem hắn đuổi ra khỏi nhà thời điểm, hắn hoàn toàn có thể đem chuyện này nói ra, dùng lý do này đến giải cảnh khốn khó. Nhưng Giang Mính lại không có như vậy, hắn không giống người nhà họ Giang, đuổi tới tới cửa thừa nhận, kẹp ân báo đáp.




Đứa nhỏ này e sợ căn bản cũng không có suy nghĩ này, hắn làm việc tốt, nhưng không nghĩ để người ta biết, thậm chí sợ sệt bị người cảm kích.



Chỉ riêng điểm này, lão gia tử liền có thể kết luận đứa nhỏ này bản tính thiện lương.



Sống trong gia đình bất hào như vậy, lại nuôi ra được một đứa trẻ tốt như vậy, vốn là sự tình hiếm thấy.



Nhưng hắn đến cùng có sự bất hạnh của bản thân, bởi vậy làm một ít chuyện không tốt, thậm chí thiếu chút nữa tạo thành thương tổn không thể cứu vãn.



Nhưng hắn cũng đem hết toàn lực mà đền bù.



Mà trên thế giới vốn cũng không có người hoàn mỹ.



Lão gia tử cũng tự biết không thể quá mức trách móc nặng nề. Liền triệt để yên tâm kéo tay Giang Mính qua, vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn, ngữ trọng tâm trường nói: "Con nếu là không ghét bỏ, sau này liền đem nơi này xem là nhà của con."


"Kỷ gia gia, người..."



Giang Mính vành mắt mỏi, căn bản là nên cao hứng, lại bị gia gia câu nói sau cùng mạnh mẽ đánh trúng tim.



"Nhà" cái chữ này, đối với hắn mà nói vẫn là quá xa, lúc này dùng đến từ này hắn có chút hoảng hốt không biết phải làm sao.



Hắn còn tưởng rằng, hắn sẽ cùng Tiểu Tầm xây dựng nên một căn nhà nhỏ. Hiện tại, hắn tựa hồ có thể có được càng nhiều hơn.



"Ở lại, chớ đi" lão gia tử không cho hắn cơ hội cự tuyệt: "Tiểu Tầm yêu thích con, đợi chút nữa tỉnh ngủ khẳng định cũng phải đi tìm, con liền ở đây ở là tốt rồi."



"..."



"Cảm tạ gia gia." Giang Mính cuống họng đau buồn, thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng chỉ còn dư lại bốn chữ này.



Lão gia tử sững sờ, thẳng thắn cười cười: "Tiếng gia gia này nghe rất tốt a, sau này cũng đừng sửa lại."


Lão gia tử trong miệng dự báo thời tiết tựa hồ không chuẩn, buổi chiều không những không có mưa, còn lộ ra mặt trời mấy ngày nay chưa thấy.



Ấm áp, rốt cục cũng có cảm giác mùa xuân.



Dương quang sáng như vậy, Kỷ Tầm lại ở trên giường ngủ say sưa.



Thức một đêm phảu ngủ hai ngày mới có thể bù đắp được, Giang Mính đau lòng cho cậu, cũng không nỡ lòng đánh thức.



Chỉ ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn, hắn rất quý trọng thời gian cùng Kỷ Tầm ở một chỗ, cơ hội như vậy với hắn bây giờ mà nói còn có rất nhiều.



Nhưng hắn vẫn như cũ quý trọng, một khắc cũng không nỡ lòng bỏ qua.



Nếu như hắn và Kỷ Tầm tạo kết, lúc này còn có thể dùng tín tức tố làm cho đối phương ngủ được thoải mái một chút.



Đáng tiếc quan hệ của bọn họ còn chưa tới bước đi kia, Kỷ Tầm cũng không như lúc mất trí nhớ ỷ lại hắn. Tin tức tố tác dụng trấn an liền không có mạnh như vậy, dày đặc còn có khả năng phản hiệu quả, Giang Mính chỉ có thể thành thật thu hồi.


Trong phòng ngủ chỉ có mùi thơm sữa thanh đạm thoang thoảng.



Kỷ Tầm thân thể trải qua điều trị đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là thể chất thiên về thế yếu, đội mưa một đêm liền phát một ngày sốt nhẹ.



Giang Mính cách nửa giờ liền đi sờ cái trán của đối phương thử xem nhiệt độ, tuy rằng có truyền nước, nhưng hiệu quả lại không mấy rõ ràng.



Lúc trời gần tối, Kỷ thiếu gia mới thức dậy.



Cậu vừa mở mắt ra, liền cảm thấy hai mắt có chút căng đau, tầm mắt cũng tối tăm không rõ.



Cậu vừa căng thẳng, cầm Giang Mính tay, sốt ruột hỏi: "Em có phải là mù rồi không?"



Giang Mính thấy hắn tỉnh lại còn chưa kịp cao hứng, trước tiên bị hỏi một cái vấn đề như vậy, chỉ có thể cười đáp: "Nói nhăng cái gì đó, anh đi bật đèn lên đây."



Hắn giơ tay mở đèn giường, liền đứng dậy đem rèm cửa sổ mở ra, ánh sáng buổi chiều nhu hòa chiếu đến trong tầm mắt Kỷ Tầm, xua tan đi u ám, Kỷ Tầm này mới nhìn rõ sự vật trước mắt.


"Tuy rằng không mù, nhưng là đôi mắt có chút đau." Kỷ thiếu gia nói liền tưởng giơ tay đi vò vò.



Giang Mính đúng lúc ngăn lại: "Đôi mắt khóc sưng lên đương nhiên đau, không được xoa, một phút chốc lại sưng lên đấy."



Kỷ Tầm liền nghe lời mà thu tay lại.



Cậu nhẫn nhịn hai mắt căng đau nhìn Giang Mính ở trước mặt mình bận tới bận lui.



"Đói bụng không? Anh xuống dưới lầu lấy điểm tâm mang lên cho em được không? Bá mẫu đã nấu sẵn cháo. Vẫn luôn hâm sôi trong nồi."



Kỷ Tầm không nghe lọt tai, chỉ kéo tay Giang Mính, lo lắng hỏi: "Gia gia không làm khó dễ với anh chứ?"



Cậu ngủ lâu như vậy, còn tưởng là Giang Mính đã lặng lẽ rời đi, không nghĩ tới tỉnh lại còn có thể nhìn thấy hắn. Kỷ Tầm tâm lý đương nhiên cao hứng, nhưng cậu cũng lo lắng, gia gia không thích Giang Mính, cậu sợ lúc mình ngủ Giang Mính chịu cái gì ủy khuất cũng không biết.


Nếu là như vậy, cậu tình nguyện cùng Giang Mính về Lan Thự ở, chờ ngày nào đó gia gia thả xuống thành kiến, mới tới vuốt giận.



Giang Mính tự nhiên rõ ràng cậu lo lắng, liền ngồi đến bên giường, kề sát vào Kỷ Tầm, nhẹ giọng nói: "Chính là gia gia muốn anh ở lại cùng với em."



"... Cái gì?"



"Anh nghĩ, lão nhân gia, hẳn là đã tiếp nhận anh rồi." Giang Mính vén một chút tóc Kỷ Tầm lên, cười nói: "Gia gia còn để anh ở lại. Tiểu Tầm."



Kỷ Tầm mới vừa tỉnh ngủ đại não phản ứng một phút chốc mới hiểu được ý tứ trong lời này, đôi mắt khóc sưng như tiểu hạch đào lúc này lại cười lên cong cong hình lưỡi liềm. Cậu giơ tay sờ lên mặt Giang Mính, ở trên môi hắn thả nhẹ nụ hôn, sau đó buông ra, cười nói: "Thật tốt."



Cậu ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện tất cả mọi chuyện đều sáng suốt.


Giang Mính cũng cười, hắn nhẹ nhàng hôn trả lại Kỷ Tầm, sau đó mới đứng dậy: "Còn phải lấy cái túi chườm nước đá cho em đắp lên mắt một chút."



"Ừm." Kỷ Tầm làm ổ tại trong chăn, nhẹ giọng đáp lời, yên tâm thoải mái chờ Giang Mính tới chăm sóc chính mình.



Rất nhanh, một bát cháo nóng hổi liền bày ở trên bàn nhỏ đặt trên giường.



Giang Mính phi thường tự nhiên cầm lấy cái muôi quấy quấy mấy lần cháo, múc một muỗng đưa đến bên miệng Kỷ Tầm, Kỷ Tầm ngủ no rồi, khẩu vị cũng tốt, từ từ ăn rừng chút một.



Một bát cháo rất nhanh liền ăn xong.



Giang Mính liền bẻ thuốc, Kỷ thiếu gia lúc này không nhăn nhó, liền nhanh chóng nuốt xuống hết.



Cuối cùng không có kẹt ở trong cổ họng đắn khiến cho cậu tiêu nước mắt.



Giang Mính đối với Kỷ Tầm bé ngoan ăn cơm bé ngoan uống thuốc biểu hiện rất hài lòng, tự động phát thưởng một cái hôn, Kỷ Tầm "bị ép" mà lĩnh thưởng.


"Mắt của em, nhanh một chút đắp nước đá lên a!" Kỷ thiếu gia đối mặt với Alpha vừa chiếm đi tiện nghi của mình ra lệnh.



Giang Mính hôn được rồi, liền vui vẻ cầm lấy túi chườm nước đá, nhẹ nhàng đặt lên một bên mắt sưng của Kỷ Tầm.



Túi chườm nước đá lạnh rất nhanh làm cho đôi mắt của cậu không còn căng buốt nữa.



Hiệu quả cũng vô cùng tốt, đắp nửa giờ liền giảm sưng phân nửa.



Kỷ Tầm thử lại mở mắt, đã không hề khó chịu.



Chờ Giang Mính đem đồ vật đều thu thập xong, hắn mới mở to mắt to, vô tội vừa đáng thương nói: "Liên quan với chuyện tối ngày hôm qua, anh có thể trừng phạt em."



Giang Mính đầy hứng thú hỏi ngược lại: "Làm sao trừng phạt a?"



"Muốn phạt thế nào cũng được." Kỷ thiếu gia đỏ mặt, nghiêng đầu đi nhỏ giọng nói: "Thậm chí còn có thể đánh đòn."


Ý tứ trong lời nói Giang Mính làm sao sẽ không hiểu!



Cơ thể Kỷ Tầm còn phát ra sốt nhẹ, hắn thật làm vậy liền không bằng cầm thú ?



Vì vậy dị thường có lòng nói: "Xét thấy thái độ nhận sai thành khẩn của em, nên phạt bằng môi nha, không 'dùng cách xử phạt về thể xác'."



Kỷ thiếu gia có hơi thất vọng, mất mát hỏi: "Làm sao phạt được bằng môi... A!"



Đầu lưỡi Giang Mính ấm áp cuốn vào trong miệng của cậu, nồng nặc tín tức tố đem cậu bao trùm trong đó, thân thể áp sát tới mà nói cho cậu đáp án.



Sau khi hôn xong, mấy chuyện xấu Alpha giải đáp: "Cái này gọi là phạt bằng môi."



Kỷ thiếu gia còn chưa nhuận khí: "..."



Kỷ mẹ gọt xong trái cây cho con trai bảo bối liền mang đi lên phòng, liền nghe đến bên trong "ngao" một tiếng hét thảm, tiện đà là âm thanh vật nặng rơi xuống sàn gỗ trong phòng.


Bà vội vã đẩy ra cánh cửa, vừa vào phòng chỉ thấy Giang Mính chổng vó ở dưói sàn, mà Kỷ Tầm, chân phải vẫn duy trì tư thế đạp người.



Kỷ mụ mụ: "..."



Giang Mính vừa thấy bá mẫu tiến vào, lập tức thu lại vẻ mặt hơi đùa, từ trên mặt đất trở mình một cái bò lên. Kỷ Tầm cũng liền đem chân của mình thu hồi trong chăn giấu giấu kỹ, treo lên môi nụ cười, phảng phất chẳng có chuyện gì xảy ra.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương