Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe
-
Chương 111
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù Mắt Kính có nghi hoặc nhưng cũng chẳng dại gì mà nói ra khỏi miệng. Mà cho dù cậu có thắc mắc, những người cao lớn áo trắng này chắc chắn sẽ chẳng bận tâm đến cậu.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở khắp các góc trong cabin, nhóm Noelle còn tỉnh táo đều giống như chim sợ cành cong, động tĩnh như thế này cũng đã dọa họ hoảng sợ đến mức thu lại thành những cụm nắm nho nhỏ.
Điềm Điềm bên cạnh đã bị thu hút bởi những tiếng động lạ này, nhưng đã trải qua hàng loạt ‘trừng phạt’, cô bé đã bắt đầu biết giữ mình, chỉ khẩn trương nắm chặt góc áo Mắt Kính, nhỏ giọng hỏi: “Mắt Kính…Mắt Kính, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, đôi mắt bởi qua thời gian dài tra tấn đã không còn khỏe mạnh như trước, Điềm Điềm không cách nào nhìn được hoàn cảnh trước mặt. Rốt cuộc cô gái bé nhỏ này đã hiểu tình cảnh nguy hiểm của mình, dù là thế, cô bé càng không dám náo loạn, mặc cho trong lòng vẫn còn chút không cam. Cô bé thi thoảng sẽ lén lút hé mắt, dù rất đau nhưng vẫn không dám quấy rầy Mắt Kính.
Lúc cô bé nói chuyện với Mắt Kính, cô bé đã biết đèn chuẩn bị tắt, sợ rằng mơ to mắt sẽ có người chú ý tới mình, cô bé nhẹ nhàng rụt người về sau Mắt Kính.
Mắt Kính không hề chú ý tới động tác của Điềm Điềm, hai mắt bị đèn công suất lớn chiếu thời gian dài đã bắt đầu trở nên yếu ớt, cho dù cậu may mắn có kính bảo hộ. Mí mắt như thể bị thiêu đốt, vì vậy khi mở mắt cậu sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn, một khoảng thời gian dài mới có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật.
Khi cậu thấy vài bóng người mặc áo khoác trắng, trái tim cậu dường như đập chậm một nhịp. Cậu đã từng nhìn thấy mấy người này, khi họ xuất hiện chỉ ném cho nhóm Noelle trong cabin một chút nước và thức ăn. Nhân tiện….nhân tiện ném những Noelle không còn hoạt động vào một góc sáng sủa, hành động cực kỳ thô bạo. Đối với Noelle bé nhỏ đanh
Dù Mắt Kính có nghi hoặc nhưng cũng chẳng dại gì mà nói ra khỏi miệng. Mà cho dù cậu có thắc mắc, những người cao lớn áo trắng này chắc chắn sẽ chẳng bận tâm đến cậu.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở khắp các góc trong cabin, nhóm Noelle còn tỉnh táo đều giống như chim sợ cành cong, động tĩnh như thế này cũng đã dọa họ hoảng sợ đến mức thu lại thành những cụm nắm nho nhỏ.
Điềm Điềm bên cạnh đã bị thu hút bởi những tiếng động lạ này, nhưng đã trải qua hàng loạt ‘trừng phạt’, cô bé đã bắt đầu biết giữ mình, chỉ khẩn trương nắm chặt góc áo Mắt Kính, nhỏ giọng hỏi: “Mắt Kính…Mắt Kính, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, đôi mắt bởi qua thời gian dài tra tấn đã không còn khỏe mạnh như trước, Điềm Điềm không cách nào nhìn được hoàn cảnh trước mặt. Rốt cuộc cô gái bé nhỏ này đã hiểu tình cảnh nguy hiểm của mình, dù là thế, cô bé càng không dám náo loạn, mặc cho trong lòng vẫn còn chút không cam. Cô bé thi thoảng sẽ lén lút hé mắt, dù rất đau nhưng vẫn không dám quấy rầy Mắt Kính.
Lúc cô bé nói chuyện với Mắt Kính, cô bé đã biết đèn chuẩn bị tắt, sợ rằng mơ to mắt sẽ có người chú ý tới mình, cô bé nhẹ nhàng rụt người về sau Mắt Kính.
Mắt Kính không hề chú ý tới động tác của Điềm Điềm, hai mắt bị đèn công suất lớn chiếu thời gian dài đã bắt đầu trở nên yếu ớt, cho dù cậu may mắn có kính bảo hộ. Mí mắt như thể bị thiêu đốt, vì vậy khi mở mắt cậu sẽ cảm thấy cực kỳ đau đớn, một khoảng thời gian dài mới có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật.
Khi cậu thấy vài bóng người mặc áo khoác trắng, trái tim cậu dường như đập chậm một nhịp. Cậu đã từng nhìn thấy mấy người này, khi họ xuất hiện chỉ ném cho nhóm Noelle trong cabin một chút nước và thức ăn. Nhân tiện….nhân tiện ném những Noelle không còn hoạt động vào một góc sáng sủa, hành động cực kỳ thô bạo. Đối với Noelle bé nhỏ đanh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook