Tần Hà Vũ tuy là bị nước miếng của Chu Sinh doạ sợ, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục bước vào khuôn viên trường.
Hàng trăm con mắt của nữ sinh còn đang dán mắt lên người anh.
Chu Sinh nhìn chằm chằm một hồi, nhìn đến khi Tần Hà Vũ hoàn toàn đi khuất hẳn mới lau nước miếng rời đi.
Mùi hương ban nãy thực sự rất quyến rũ cậu, nếu không phải phía trước có mấy cô bé cuồng nhiệt đem cậu đẩy ra xa, Chu Sinh đã lao lên cắn một ngụm.
Tuy vậy, trời cũng rất thương cậu.
Khi đã tìm cho mình một chỗ ngồi bên trong lớp học, không khí vốn ồn ào thanh xuân vườn trường thoáng chốc yên lặng khi giảng viên tiến vào.
Ánh mắt Chu Sinh từ hờ hững trở nên sáng ngời, kia còn không phải miếng thịt thơm cậu tâm niệm cả sáng nay sao.
Hiện tại thế nhưng Tần Hà Vũ lại đang dạy lớp cậu.
Nhìn miếng thịt thơm trước mắt, tuy rằng chưa ăn được, nhưng ngửi mùi cũng rất thoả mãn rồi.
Tần Hà Vũ bị Chu Sinh nhìn đến nổi gai ốc, bài giảng cũng không thể trôi chảy nổi.
Nhưng với nghiệp vụ của bản thân, anh không thể bỏ dở tiết học được.
Đến lúc đồng hồ điểm hết giờ, Tần Hà Vũ mới len lén thở ra một hơi, cho phép học sinh rời đi, bản thân cũng nhanh chân chạy về phòng nghỉ giảng viên.
Mấy giảng viên khác thấy anh vội vã thì lấy làm lạ.
Phải biết Tần giáo sư tuổi trẻ, rất được các nữ sinh yêu thích, dù bị bao vây vẫn giữ được nụ cười vui vẻ trò chuyện với các em ấy.
Thế mà hiện tại giống như bị cái gì đó doạ chạy.
"Tần giáo sư, anh ổn không?" Một giảng viên nữ quan tâm hỏi.
"Cám ơn cô Thân, tôi ổn." Tần Hà Vũ lịch sự đáp lại, chỉnh vạt áo nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng không còn ngó ra bên ngoài cánh cửa nữa.
Đến khi ngồi vào bàn của mình, anh mới chợt ngẩn ra.
Tại sao bản thân phải chạy chứ? Không phải chỉ là bị Chu Sinh kia nhìn chằm chằm thôi sao? Cũng không phải anh lần đầu tiên bị nhìn chằm chằm bởi nhan sắc của bản thân.
Sau đó, vết thương của cánh tay nhói lên nói Tần Hà Vũ biết đáp án.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Anh chỉ là đang bị ám ảnh tâm lý thôi.
Vốn còn tưởng một con thỏ đáng yêu với đôi mắt kì lạ, ai ngờ lại là một con thỏ điên.
Bị cắn như này, đúng là khiến Alpha như Tần Hà Vũ cũng phải sợ.
Cũng may, một tuần anh chỉ có một tiết dạy lớp của Chu Sinh, đến tận cuối tuần, bọn họ cũng không gặp nhau thêm một lần nào nữa.
Vốn tưởng tuần kế lại phải trốn tránh sợ hãi, kết quả lại không thấy người đâu cả.
Lúc gặp lại, thì lại là lúc số mệnh chính thức đem hai bọn họ gắn lấy nhau.
******************
Chu Sinh trở về nhà hờ, toàn thân mệt mỏi vì phải di chuyển cả ngày, còn có mấy cái kiến thức kì quái của nhân loại nữa.
"Mày còn mặt mũi mà về cơ à?" Có tiếng quát giận dữ vang lên từ cầu thang.
Chu Sinh ngẩng đầu, không khó để nhận ra, cha hờ của cậu đang tức giận.
Bộ ria mép đều bị thổi ngược cả lên rồi.
"Sao tao lại có đứa con là thứ Omega vô dụng như mày được nhỉ?" Ông ta bắt đầu buông lời chửi rủa.
"Một thằng ăn hại, học tốt thì được cái tích sự gì? Đến việc lấy lòng bà già kia cũng không biết làm.
Cả bữa cơm chỉ biết cắm mặt ăn.
Giờ thì muối mặt rồi.
Mối hôn sự xem như công cốc, mày, đồ phế vật."
Ông ta lao lên vung tay muốn đánh Chu Sinh, nhưng cậu nào để ông ra tay, khẽ nghiêng người né tránh.
Thấy Chu Sinh né, lão cha hờ càng tức giận hơn, lão vớ lấy bất kì thứ gì có thể nắm, ném tới tấp vào người thanh niên gầy yếu.
Cả mặt lão đỏ bừng tức giận, cũng chẳng quan trọng hình tượng mà cầm lấy chiếc bình gốm trang trí, nhấc lên, ném thẳng vào người Chu Sinh.
Chu Sinh vừa né một món đồ bay tới, cái bình đã theo ngay sau, căn bản không cho cậu cơ hội né tránh.
Choang một tiếng, mảnh sành, mảnh gốm tan tành trên mặt đất, có cái lăn xa không rõ chỗ nào, có cái hình như bắn lên người cậu, cứa rách phần cổ chân để hở ra.
Trong không gian phòng khách, hai người chẳng ai làm ra động tác gì cả.
Lão cha hờ không động đậy, không biết là lo bị tiếng bình gốm đánh tỉnh hay do tức quá chưa biết làm gì tiếp theo.
Chu Sinh lại nhìn chằm chằm phần cổ chân của bản thân, máu đỏ tươi theo đó trào ra, chảy ướt đôi dép đang đi.
"Mày còn đứng đấy." Lão cha hờ hét lên.
"Mau đi quét dọn, thứ ăn hại.
Lát con gái tao về mà bị dẫm phải mảnh sành, mày biết tay tao."
Hét xong, lão quay người rời đi, chẳng thèm quan tâm gì đến Chu Sinh.
Thiếu niên nhìn máu chảy chán chê, lại nhìn những mảnh gốm la liệt đủ hình dạng, to nhỏ đều có.
Khung cảnh trong phòng khách hỗn độn như vừa có bão quét qua.
Có cái gì đó thôi thúc Chu Sinh cầm lên mấy mảnh gốm vỡ.
Dưới ánh điện, cạnh miếng gốm loé lên sắc bén, đầu ngón tay chạm vào, chỉ thấy nhói một cái, máu ứa ra ở vết cắt đầu ngón tay.
Hai mắt Chu Sinh sáng rỡ, mê luyến nhìn màu đỏ ghê rợn lại xinh đẹp này, càng thêm kiên định, cầm mảnh sành lên cứa mạnh vào bắp tay, cánh tay, máu ào ạt chảy ra.
Thiếu niên giống như không biết đau, thô bạo xé chiếc áo sơ mi bản thân đang mặc xuống, cứa lên cơ thể gầy yếu chỉ có xương của bản thân.
Mùi máu tanh nồng theo màu đỏ trào ra càng lúc càng nhiều.
Trước mắt Chu Sinh tối sầm, trước khi ngất đi, biểu cảm của thiếu niên đều là thoả mãn, thoả mãn thứ thú vui ghê rợn của bản thân.
*******************
Lời tác giả:
Mãnh Đằng Cổ Thụ là cây lấy máu làm chất dinh dưỡng chính, vì vậy trong mắt bé nhà, máu là thứ tuyệt vời nhất.
Hầu hết ký ức bé đều là làm cây, nên các cảm giác đau gì gì đó, trong thâm tâm Chu Sinh đều không phải điều gì quan trọng.
Tiềm thức nói rằng, giống như khi đứt rễ hay cành bị gì đó cứa thôi, nhựa chảy ra một lúc sẽ khô lại và tự lành.
Tuy vậy, cơ thể con người không giống như cây, nếu mất máu quá nhiều sẽ chết.
Chu Sinh cho rằng điều này là điều bình thường, nhưng với con người, điều này không hề bình thường nha các bồ.
Nghiêm cấm các hành vi làm theo nha..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook