Bên phía gia đình kia chào hỏi qua lại với Sầm Thuỷ.

Người đàn ông còn cười cười mà tâng bốc Tần Hà Vũ mấy phen.
Người phụ nữ với người con gái kia cũng góp vui vào cuộc trò chuyện, duy chỉ có thanh niên kia là ngồi ở trên ghế yên lặng không nói gì cả.

Ánh mắt cậu ta dán chặt lấy Tần Hà Vũ, giống như ánh mắt anh đã bắt gặp qua tấm hình kia.

Rõ ràng nhìn qua là sự u buồn giống như tâm trạng bị đè nén, nhưng đáy mắt đều là điên cuồng muốn lao lên cắn xé anh.
"Này là Chu Sinh, con trai của tôi." Người đàn ông nhìn sang con trai của mình, giới thiệu.

"Nó tuy là Omega, nhưng mà cứng đầu với bướng lắm.

Mong là Sầm phu nhân không chê."
"Tôi cũng nghe qua về cháu nhà rồi." Sầm Thuỷ nhìn sang thanh niên.

"Nghe đâu, cháu nó học trong trường của con tôi đấy.

Là một học sinh giỏi."
"Vậy sao? Nếu vậy thì đúng là trùng hợp quá." Người đàn ông hô lên vui mừng.

"Chẳng giấu gì phu nhân, thằng bé nhà tôi từ nhỏ đã đạt nhiều giải thưởng, ôn ngày ôn đêm để mong sau này đỗ đạt cao.


Lúc tôi nghe tin nó đỗ, vui không sao tả xiết được.

Năm tới, con gái tôi cũng sẽ thi cả trường đó nữa.

Hai anh em nó chung trường, có thể giúp đỡ lần nhau."
"Phải, phải." Người phụ nữ đi cùng ông ta phụ hoạ.
Mọi người giả dối thêm một lúc, Sầm Thuỷ gọi phục vụ lên, muốn gọi món.

Tần Hà Vũ lại đột nhiên rời bàn.
"Con ra ngoài một lát, mọi người cứ gọi món đi." Anh mỉm cười, nói với mẹ.
Sầm Thuỷ nhíu mày nhìn con trai, lại thấy thanh niên Chu Sinh kia cũng đứng dậy.
"Tôi cũng muốn đi."
Tần Hà Vũ khẽ nhướn mày.

"Nếu vậy thì cùng đi đi."
Hai người nhìn nhau thêm lát, sau đó cùng rời khỏi phòng.

Mặc kệ mọi người ở lại nhìn theo bọn họ hoang mang.
Thanh niên lúc bước ra khỏi cửa là đi ngang Tần Hà Vũ, nhưng dần dà cậu tụt lại phía sau, ánh mắt dán chặt vào lưng anh.

Lúc tới nhà vệ sinh, cả hai lại nhìn nhau.
"Sau cậu không đi đi?" Tần Hà Vũ máy móc mỉm cười.
"Tôi là bám theo anh thôi." Chu Sinh đáp lại thẳng thắn.
Không nghĩ tới cậu lại đáp thẳng thắn như thế, Tần Hà Vũ hơi ngẩn người, sau đó khùng khục mà cười trong cổ họng.
"Tôi có gì lạ sao?"
"Có." Chu Sinh thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ.

"Tôi ngửi thấy người anh có mùi rất thơm."
Thanh niên mười tám chỉ cao mét sáu nhỏ bé lúc này đang chun mũi hít mùi phần cổ áo của Tần Hà Vũ.

Cảnh tượng này rõ ràng là rất ái muội.
"Thơm sao? Thơm như nào?" Anh không khó chịu, cũng cợt nhả mà hỏi lại.
"Thơm đến nỗi, tôi muốn cắn một miếng." Thanh niên ngẩng đầu lên nhìn Tần Hà Vũ, tràn ngập toàn bộ con mắt đều là sự thèm khát.
Trong thoáng chốc, Tần Hà Vũ thực sự nghĩ, Chu Sinh muốn cắn anh thật.

Nhưng sau đó, anh lại cảm thấy buồn cười với chính suy nghĩ của bản thân.
Người đàn ông cao lớn xắn lên tay áo, lộ ra da thịt chắc khoẻ bên dưới áo sơ mi, đưa tới bên miệng Chu Sinh.

"Vậy thì cắn một miếng." Tần Hà Vũ nói, khoé miệng đều là nụ cười vui vẻ.
Sau đó...!Chu Sinh cắn anh thật.

Thanh niên há miệng, cắn mạnh vào tay Tần Hà Vũ.

Trước khi máu kịp chảy ra, cơn đau đã cảnh báo tới não bộ Tần Hà Vũ rằng, Chu Sinh thật sự muốn ăn anh ta.
Tần Hà Vũ đẩy Chu Sinh ra, ánh mắt hoảng loạn nhìn phần cánh tay bị cắn thành một vết thương lớn, lại nhìn thiếu niên khoé miệng đều là máu.

Chiếc lưỡi đỏ hồng chìa ra, liếm quanh môi, quét gọn đám máu dính tùm lum.
Khoảnh khắc đó, sự thèm khát được thoả mãn, gương mặt Chu Sinh thả lỏng, như được nếm món ăn ngon nhất thế gian.
Thanh niên này là một kẻ điên.

Tần Hà Vũ nghĩ, nhanh chóng ôm cánh tay bị thương tới bệnh viện, cũng không nói gì với mẹ luôn.
Lúc Chu Sinh trở lại phòng ăn, mọi người đều nhìn ra đằng sau, rồi mới nhìn đến cậu như hỏi người còn lại đâu.
"Anh ấy có việc, rời đi rồi." Chu Sinh chậm rãi nói.
Sầm Thuỷ lúc không thấy con trai đã nghi ngờ.

Hiện tại đã thành sự thật rồi.

Bà tức giận nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài, tiếp tục ngồi ăn nói chuyện với gia đình bốn người này.
Bữa cơm ăn mãi cũng đến lúc hết, vừa rời đi, Sầm Thuỷ liền gọi ngay cho con trai, muốn mắng mỏ anh làm bà mất mặt.

Nhưng lại nhận được tin hiện Tần Hà Vũ đang ở bệnh viện.
Vết Chu Sinh cắn khá sâu, tuy vậy lại không tổn thương nặng, chỉ cần băng bó và sát trùng tốt liền mau khỏi.

Bác sĩ kiểm tra cho Tần Hà Vũ, xác định thật sự không có vấn đề mới thả người cho đi.
Dù sao anh cũng là Alpha, sức khoẻ của Alpha gián tiếp ảnh hưởng đến tương lai xã hội, không thể qua loa.

Lúc Tần Hà Vũ trở về nhà, liền tìm kiếm thông tin của Chu Sinh.

Anh vẫn không tin thanh niên bên ngoài nhìn ngoan hiền kia lại ẩn chứa bên trong một con ác quỷ như thế được.
Các kết quả tìm kiếm đều cho thấy Chu Sinh là một người hướng nội, khép kín, luôn đi một mình và dễ bị bắt nạt.

Omega trân quý, nhưng không phải ai cũng thích Omega.

Việc Chu Sinh bị bắt nạt cũng không phải xảy ra một hai lần.
"Tiền sử bị xâm hại tình dục?" Tần Hà Vũ nhìn dòng chữ đỏ chói mới được cập nhật.
Xâm hại tình dục dù ở thời đại nào cũng tồn tại, việc các Omega bị xâm hại lại là việc nghiêm trọng, vi phạm điều luật bảo hộ Omega.

Người xâm hại sẽ bị tuyên chung thân, còn Omega thì bị cả đời tủi nhục.
Nhưng thanh niên hôm nay Tần Hà Vũ nhìn thấy, không giống như người dễ bị bắt nạt, lại càng không giống như tủi nhục.
"Alo? Ừ, tôi đây.

Phiền cậu tra người tên Chu Sinh này vậy.

Ừ, càng kĩ càng tốt."
Tần Hà Vũ kết thúc cuộc gọi, nhìn màn hình máy tính vẫn còn chiếu hồ sơ của Chu Sinh, đáy mắt đều là hứng thú nồng đậm.
Để anh xem xem, người này có bao nhiêu là bí mật..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương