Cả Nhà Thương Nhau
-
Chương 24
Ăn cơm trưa xong, Lý Bác Học chủ động đưa ra trò chơi đố chữ.
Nhóc đưa bốn ngón tay hươ hươ trước mắt Lâm Tô, hỏi : “Mấy đây?”
“Bốn!”
“Tiếng Anh nói như thế nào?”
Lâm Tô vò đầu, “Tớ không biết.”
Lý Bác Học đọc cho bé nghe, “Four, nhớ kỹ nhé!”
“Ừ!”
Lý Bác Học gập bốn ngón tay xuống, lại hỏi : “Đây là cái gì?”
“Ngón tay!”
“Sai, nghĩ lại đi.”
Lâm Tô nắm mấy ngón tay sờ tới sờ lui, kiên quyết nói : “Là ngón tay thật mà!”
Lý Bác Học lắc đầu gợi ý cho bé, “Trước tiên nhìn hình dạng ngón tay, rồi kết hợp với một từ tiếng Anh, đọc là gì?”
Lâm Tô suy nghĩ một hồi, bỗng dưng mở to hai mắt, hưng phấn kêu lớn : “Tớ biết rồi! \(^o^)/~ “
“Vậy nói đi.”
“Bốn ngón tay của Lý Bác Học cong xuống!”
Lý Bác Học 囧, trực tiếp công bố đáp án : “Là ‘wonderful’, có mắc cười không?”
Lâm Tô nghi hoặc, “Rõ ràng là ngón tay mà. . .”
Lý Bác Học khóe miệng co quắp, “Quên đi, hỏi câu khác.”
“Ừ! O(∩_∩)O~ “
“Con vật gì thích hỏi tại sao nhất?”
“Dương Dương lười biếng!”
“Sai.”
“Con đầu to!”
“Sai.”
“Chibi Maruko?”
“Không đúng!”
“Mickey Mouse?”
“Sai!”
“Ultraman?”
. . .
“Áh, dừng lại, đừng đoán nữa.” Lý Bác Học thấy cứ đoán mãi như này phỏng chừng bé sẽ lôi tất cả các nhân vật hoạt hình mà mình biết ra, liền nhanh chóng công bố đáp án, “Là con heo.”
Lâm Tô không giải thích được, ngước khuôn mặt ngây thơ lên, hỏi : “Tại sao?”
Lý Bác Học cười ha hả, cười đến gập cả người xuống, giậm chân bình bịch.
Lâm Tô nghĩ chẳng mắc cười gì cả, “Cậu cười cái gì? Tại sao là heo? Tại sao tại sao. . .”
Lý Bác Học thấy vẻ mặt Lâm Tô mê muội nhất thời cảm thấy khó coi, thấy trò đùa không theo ý mình muốn, “Cậu không suy nghĩ cẩn thận ý của đáp án sao? !”
“Không biết a! Cậu giải thích đi!”
Lý Bác Học bất đắc dĩ, “Tớ hiểu nhưng không diễn đạt bằng lời được, nói ra thì chơi không còn vui nữa, tự mình chậm rãi suy nghĩ đi.”
Lâm Tô nghĩ mãi không ra, sau một lát, thử thăm dò, “Kỳ thực cậu cũng không biết phải không?”
Lý Bác Học không nói gì, nhìn vẻ mặt của nhóc rất bứt rứt.
Lâm Tô cười ha hả không ngừng, “Cậu cũng chẳng biết! Lý Bác Học là đồ ngốc! O(∩_∩)O~ “
“(╯﹏╰) Ah. . .” Lý Bác Học khóc : Mình không bao giờ. . . Cùng cậu ấy chơi trò đố chữ nữa! T_T
. : .
Bầu không khí trong phòng rất ngượng ngùng.
Lý Tường Vũ khuôn mặt bình tĩnh đứng ở giữa phòng khách, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Nghê Cảnh Thần, tựa hồ muốn dùng ánh mắt này để ép hắn đi, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, làm cho độ ấm trong phòng cũng giảm xuống đáng kể.
Nghê Cảnh Thần cúi đầu nhìn xuống đất, bộ dạng thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thực ở trong lòng đang ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương. Vốn hắn cũng không muốn quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, thế nhưng vừa nhìn thấy Lý Tường Vũ trưng ra bộ mặt xấu xa, trong lòng hắn không thoải mái, cố ý ở lại nơi này, chết sống không chịu đi.
Hai người đứng ở phòng khách, không nhúc nhích, âm thầm ganh đua quyết liệt.
Lâm Duyệt Minh thấy một màn như vậy, vẻ mặt đầy hắc tuyến, mặc kệ hai người, bỏ lại một câu rồi đi vào bếp.
“Tôi đi nấu cơm, hai người cứ tiếp tục đi ha.”
Nghê Cảnh Thần theo sát phía sau, “Tôi giúp cậu.”
Lý Tường Vũ cũng không cam lòng rớt lại phía sau, “Tôi cũng vào giúp em.”
Căn phòng bếp nho nhỏ thoáng cái chen vào đến ba người, vốn không gian đã nhỏ hẹp giờ càng thêm chật chội.
Lâm Duyệt Minh nhíu mày, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, cầm lấy một con cá sống, chuẩn bị làm cá.
Lý Tường Vũ thấy rất kinh ngạc, “Tại sao phải tự tay làm? Sao lúc mua không nhờ người bán làm luôn.”
Lâm Duyệt Minh bỏ cá vào trong chậu nước, giải thích : “Làm trước khi nấu, mùi vị mới ngon.”
“Vậy à!” Lý Tường Vũ ở trong lòng vụng trộm cười, vợ mình thật là thục đức, sống chung rất tốt!
Bèn bước lại cầm lấy con dao, đi tới bên cạnh thau nước, rất có tinh thần nói : “Để tôi làm.”
Khoa tay múa chân huơ dao trên mình con cá vài cái, Lý Tường Vũ bắt đầu thấy khó, kêu mình chém người bảo đảm lành nghề, còn gọi hắn làm cá, thật không biết bắt đầu xuống tay từ chỗ nào.
“Chậc, làm cá cũng không biết, để tôi làm cho.” Nghê Cảnh Thần giành con dao trong tay hắn, “Bọn tôi là bác sĩ, sử dụng dao là số một, xử lý một con cá nho nhỏ là chuyện rất đơn giản!”
Một đường rạch đã moi hết bụng cá, sạch sẽ lưu loát, đánh vẩy, bỏ mang, chỉ mất hai phút đã làm xong rồi.
Sau khi rửa sạch đưa cho Lâm Duyệt Minh, đắc ý dào dạt, “Thế nào? Kỹ thuật tốt chứ hả?”
Lâm Duyệt Minh cười, “Cũng không tồi.”
Lý Tường Vũ đứng một bên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kế tiếp, cho dù Lâm Duyệt Minh làm gì, hai người đều đấu đá giành làm.
Nghê Cảnh Thần ngoại trừ làm cá, cũng chẳng biết thêm được việc gì.
Lý Tường Vũ so với hắn càng vô dụng hơn, việc nào làm cũng không được.
Khoai tây bị bọn họ cắt vụn, rửa rau thì còn dính bùn, thay vì ướp muối vào thịt lại đổ dấm vào, nấu cơm thì cho một đống nước.
Nhìn thành quả lao động của hai người, gân xanh trên trán Lâm Duyệt Minh nổi lên giần giật, cậu nghĩ mình đứng trong bếp một hồi, khẳng định sẽ bị bọn họ làm cho tức chết.
Không thèm làm nữa bỏ ra ngoài.
Hai người đồng thanh hỏi : “Em, cậu làm gì vậy?”
“Nghỉ ngơi, bữa cơm hôm nay hai người nấu đi.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nở nụ cười nịnh nọt, bước nhanh giữ cậu lại, “Vẫn là em nấu thì hơn.”
Lâm Duyệt Minh đứng ở cửa bếp, chỉ tay ra phía ngoài, lạnh lùng ngầm biểu đạt mệnh lệnh, “Ra ngoài.”
Hai người vẻ mặt xám xịt đi ra ngoài.
Đồ ăn nấu xong, hai người ngửi được hương vị vui sướng hài lòng ngồi trước bàn ăn chờ cơm.
Lâm Duyệt Minh để hai món khoai tây cắt vụn và thịt ướp dấm ở trước mặt bọn họ, “Mấy món này hai người phải ăn cho hết đó.”
Hai người 囧 : Bác sĩ Lâm thật tốt bụng!
Lý Tường Vũ kéo đĩa khoai tây đến trước mặt mình, lại nói với Nghê Cảnh Thần : “Tôi phụ trách ăn cái này, còn thịt giao cho anh giải quyết.”
Nghê Cảnh Thần 囧 : Tôi ghét ăn chua!
Nhìn bộ dạng thống khổ của hai người, Lâm Duyệt Minh hài lòng nở nụ cười, cảm thấy cơm hôm nay đặc biệt ngon.
Lý Tường Vũ thấy cậu vui vẻ, cũng vui theo, lần thứ hai xúc khoai tây ăn vào miệng thì cũng không khó nuốt lắm. Vừa nhìn cậu ăn, vừa gắp thức ăn cho cậu, cảm thấy rất hạnh phúc.
Gắp một con cua để vào bát của cậu, “Con này lớn nè, tôi nhớ em rất thích ăn cua.”
Lâm Duyệt Minh không tỏ thái độ, bỗng nhiên một đôi đũa đưa qua gắp con cua đi mất.
“Cậu không thể ăn thứ này.” Nghê Cảnh Thần bị bệnh nghề nghiệp, giải thích : “Cua tính hàn, làm cho máu khó lưu thông, ăn không tốt.”
“Vậy à.” Lâm Duyệt Minh lơ đãng lên tiếng, tiếp tục ăn.
Đối thoại của hai người rõ ràng rất bình thản, cũng không có tình ý gì cả. Nhưng Lý Tường Vũ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, có lẽ là động thái của hai người rất tự nhiên, khiến cho hắn nghĩ quan hệ của họ hình như rất thân mật, hơn nữa hắn nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Lâm Duyệt Minh không thể ăn cua.
Bình dấm chua bị đổ, mặt Lý Tường Vũ bình tĩnh, buông đũa, hỏi : “Vì sao em không thể ăn cua?”
“Tôi không thích.”
“Không thích và không thể ăn là hai chuyện khác nhau, hơn nữa trước kia rõ ràng em rất thích ăn cua.” Lý Tường Vũ hiển nhiên không tin lí do thoái thác như vậy, hắn nhớ rõ vào đêm 30 tết Lâm Duyệt Minh ăn rất nhiều cua, còn nói với hắn gạch cua là món ăn ngon nhất thiên hạ. Mới qua mấy tháng khẩu vị thay đổi rồi sao?
Lâm Duyệt Minh không biết trả lời như thế nào, làm bộ không nghe không thấy, vùi đầu ăn cơm.
Biểu hiện này của cậu làm cho Lý Tường Vũ càng thêm nghi hoặc, nghĩ rằng hình như em ấy đang có việc giấu mình.
Mới nghĩ tới đây, Lý Tường Vũ rất khó chịu, quan hệ của hai người thân mật như thế, vì sao em ấy không thể mở cửa tâm hồn để đón nhận mình.
Lý Tường Vũ cầm đôi đũa lên, yên lặng ăn, không nói thêm một câu nào nữa. Bầu không khí sinh động trước đây đột nhiên trở nên trầm mặc.
Nghê Cảnh Thần nhìn thoáng qua hai người, dưới đáy lòng thầm thở dài, trên đời này hai người yêu nhau mà vẫn còn có sự nghi ngờ là điều cấm kỵ nhất, Lâm Duyệt Minh một ngày chưa nói ra sự thật, họ không thể nào bình thản sống chung.
Nhưng nếu nói ra, Lý Tường Vũ có thể tiếp nhận không? Nghê Cảnh Thần cũng không thể khẳng định.
Nếu đề tài câu chuyện là do mình khơi lên, chỉ có thể tự đứng ra giảng hoà mà thôi.
“Duyệt Minh trước đây không lâu bị cảm, đến bây giờ vẫn chưa được khỏe, nên không thể ăn cua, cậu ấy sợ anh lo lắng cho nên không dám nói thật. Mọi người đang vui vẻ, đừng vì việc nhỏ mà giận dỗi nữa.”
Lý Tường Vũ nhìn vào mắt Lâm Duyệt Minh, tựa hồ như muốn chứng thực những lời này, “Em bị bệnh sao?”
Lâm Duyệt Minh nhẹ gật đầu, “Ừ, hiện tại đã khá hơn nhiều.”
“Vậy em mua nhiều cua như vậy làm gì?”
Lâm Duyệt Minh thùy hạ mí mắt, nhẹ giọng nói : “Mua cho anh.”
Câu trước là cậu nói dối, nhưng những lời này là thật lòng, cậu biết Lý Tường Vũ thích ăn hải sản, bởi vậy cậu mua rất nhiều loại hải sản, cua, tôm, rồi cá nữa.
Vừa mới bắt đầu đi chợ thì người đầu tiên cậu nghĩ tới là Lý Tường Vũ, mua đồ ăn đối phương thích, kế đó là món cho Lâm Tô, đã quen lo lắng cho người khác, đặc biệt là người cậu thích, nên cậu thường quên đi chính mình.
Kỳ thực nói dối cũng không phải chuyện dễ, rất sợ đối phương phát hiện ra cái gì, cậu mạnh mẽ đè nén nỗi bất an trong lòng, bày ra bộ dạng bình tĩnh, sợ đối phương nghi kỵ trong lòng, sau khi nói dối, chính cậu cũng cảm thấy khó chịu.
Chuyện mang thai, dù thế nào cậu cũng không nói nên lời, bởi vì sợ mất đi, cho nên mới không dám thử, sợ nói ra rồi sẽ nhận được kết quả tồi tệ nhất.
Chọn lựa trốn tránh, cũng là sợ chuyện phiền phức này một ngày nào đó sẽ bại lộ.
Lý Tường Vũ nghe xong những lời này, trong lòng bình thản lại, để đánh vỡ cục diện cứng ngắc, bèn cười nói : “Ăn cơm thôi, do tôi suy nghĩ nhiều rồi, em đừng để ý.”
“Vâng.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí cũng coi như hòa hợp.
Cơm nước xong, Lâm Duyệt Minh chủ động đi rửa chén. Hai người thoải mái ngồi sô pha ngoài phòng khách, không ai có ý đi về cả.
Dọn dẹp xong xuôi, Lâm Duyệt Minh vốn định đi ngủ trưa, nhưng thấy hai người bọn họ còn ngồi đó đành bỏ đi ý định này, dù sao khách còn ngồi đây thì chủ nhà cũng không thể ngủ được.
Rảnh rỗi, Lý Tường Vũ đưa ra đề nghị đánh mạt chược.
Lâm Duyệt Minh lập tức đồng ý, nói đã lâu không đánh bài tay cậu cũng thấy ngứa ngáy, chỉ tiếc là thiếu mất một tay.
Lý Tường Vũ bày mạt chược lên bàn, “Đánh chơi cho vui không cần tuân thủ quy củ, ba người chơi cũng được mà.”
“Phải.” Lâm Duyệt Minh rất tán thành quan điểm của hắn, ba hay bốn người kỳ thực đều như nhau, chỉ cần có thể đánh là được.
Chỉ có Nghê Cảnh Thần cảm thấy không vui, hắn chưa từng chơi mạt chược, giờ đánh với hai cao thủ chẳng phải là đưa tiền cho họ xài sao? !
Nhưng hắn lại không muốn Lâm Duyệt Minh mất hứng, trong mắt hắn người đang mang thai là lớn nhất, cho dù không biết, cũng đành phải kiên trì ngồi chơi với hai người.
Giảng giải cách chơi xong rồi, lúc xoa bài, Lý Tường Vũ đột nhiên nói : “Đặt lớn chút đi, gấp đôi, cược luôn phần mình.”
Nghê Cảnh Thần không hiểu được, “Cược luôn phần mình là sao?”
Lâm Duyệt Minh giải thích, “Là nhân đôi lên, thắng thì được gấp hai số tiền, thua cũng phải trả cho đối phương số tiền nhiều hơn gấp đôi.”
Nghê Cảnh Thần lại nói : “Tôi ngay cả quy tắc cơ bản nhất còn chưa hiểu, đổi kiểu này có được không đây!”
Lâm Duyệt Minh suy nghĩ một chút cũng hiểu được không thích hợp, nhiều quy củ quá, khiến cho một người mới học căn bản là không thể hiểu được.
Đang định đánh theo kiểu bình thường, Lý Tường Vũ lại quay qua Nghê Cảnh Thần nói : “Vừa đánh vừa học, rất đơn giản, cái gì không hiểu tôi sẽ giải thích cho anh.”
Nghê Cảnh Thần thở dài, “Được rồi.”
Chính thức bắt đầu chơi, mới đánh được vài vòng, Lâm Duyệt Minh nhìn ra được Lý Tường Vũ cố ý nói dối Nghê Cảnh Thần, hơn nữa phương pháp lừa gạt của hắn rất xảo trá.
Ban đầu cố ý nhường cho Nghê Cảnh Thần thắng vài bàn, làm cho hắn buông lỏng sự đề phòng, chiếm được sự tin tưởng rồi mới bắt đầu lừa gạt.
Rõ ràng bài có thể sổ nhưng lại không cho, còn gạt hắn nói nếu làm vậy sau này không thể rút thêm bài, lại còn bảo đến lúc đó thắng mới nhiều.
Nghê Cảnh Thần giống như một kẻ khờ, nói cái gì đều tin cả, kêu hắn đánh như thế nào, thì hắn làm y chang vậy, nhìn bài có vẻ phức tạp, liền chủ động hỏi Lý Tường Vũ bài này đánh ra sao.
Lý Tường Vũ đương nhiên sẽ không nói thật, dạy Nghê Cảnh Thần đánh loạn cả lên, đương nhiên mỗi ván đều về tay của hắn. Cuối cùng còn nói vận khí của Nghê Cảnh Thần không tốt, coi như tiền học phí vậy.
Lâm Duyệt Minh nhịn không được trợn trắng mắt, nghĩ hành vi của Lý Tường Vũ rất thái quá, cách làm này thật không phúc hậu. Nhưng cậu cũng lười xen vào, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ Nghê Cảnh Thần bị người ta đùa giỡn.
Đánh đến quá trưa, Nghê Cảnh Thần không chỉ thua hết tiền trong người, còn phải thiếu nợ nữa, phiền muộn thu dọn đồ đạc ra về.
Lý Tường Vũ gom tiền đặt vào tay Lâm Duyệt Minh, đắc ý cười, “Cầm lấy đi coi như tiền sinh hoạt phí.”
Lâm Duyệt Minh dở khóc dở cười, tức giận nói : “Đừng cho là tôi nhìn không ra anh đang chỉnh hắn, thật là nhàm chán.”
Lý Tường Vũ tuyệt không xấu hổ, còn xem chuyện đó là đương nhiên, “Tôi chính là muốn chỉnh hắn đó, ai kêu hắn thân mật với em như vậy, sau này đừng gần gũi hắn quá.”
“Tâm thần!” Lâm Duyệt Minh mắc cười, đối với hành vi bá đạo này của Lý Tường Vũ cậu tuyệt nhiên không thấy phản cảm, ngược lại còn hài lòng, cậu rất hưởng thụ cảm giác được đối phương coi trọng.
Tới lúc bọn nhóc sắp tan học, Lý Tường Vũ vẫn ở lại đây, chủ động đề nghị để hắn đi đón bọn trẻ.
Lâm Duyệt Minh không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Chuyện tương lai ra sao ai cũng không thể đoán trước được, cậu chỉ tham lam sự chăm sóc này, nhưng trong lòng mơ hồ có hơi bất an, tựa như trước cơn mưa, bầu trời lặng lẽ bị mây đen bao phủ, vô thanh vô tức, nhìn như rất yên lặng, kì thực mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, làm cho người ta cảm thấy áp lực hít thở không thông.
Cậu không muốn suy nghĩ nhiều, chuyện tốt đẹp còn ở phía sau, đang im lìm chờ đợi bộc phát, đối mặt với chuyện không biết trước, cậu có dự cảm bất an.
Sau khi Lý Tường Vũ đón hai nhóc về nhà, Lâm Duyệt Minh cũng nấu xong cơm tối.
Lúc đang ăn, Lâm Tô đột nhiên hỏi cậu, “Ba ba con vật gì thích hỏi tại sao nhất?”
“Không biết.”
“Là con heo.”
“Tại sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Duyệt Minh đã thấy hối hận, biểu tình trở nên rất xấu hổ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tô, làm bộ tức giận, “Được lắm, con dám trêu chọc ba ba!”
Lâm Tô mở to đôi mắt vô tội, “Con không có trêu chọc ba a!”
Lý Bác Học muốn cười, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Duyệt Minh lúc này lại không dám.
Lý Tường Vũ thì lại cười có vẻ rất hài lòng, “Con nói ba ba của mình là heo, còn không phải trêu chọc sao?”
Lâm Tô rất ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, “Con không có a. . .”
Lâm Duyệt Minh biết rõ não của con trai rất nhỏ, căn bản luôn nghĩ rằng cái này là đáp án đúng, kiên nhẫn giải thích cho bé.
“Con rất muốn biết vì sao heo thích hỏi như vậy chứ gì?”
Lâm Tô gật đầu.
“Heo chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, có phải rất ngu hay không?”
Lâm tô tiếp tục gật đầu.
“Như vậy chứng tỏ nó chẳng biết gì cả, gặp phải vấn đề đương nhiên chỉ biết hỏi tại sao thôi.”
Lâm Tô bừng tỉnh đại ngộ, “Ah! Thì ra là vậy a!”
“Đúng, là vậy đó.”
Nghe xong lời giải thích này, cha con họ Lý trợn mắt há mồm nhìn Lâm Duyệt Minh, quả thực bội phục sát đất, người này đúng là cao thủ lừa gạt mà!
Cơm tối xong, Lý Bác Học phải về nhà, ngày hôm nay có tiết thể dục, nhóc đổ mồ hôi dầm dề, muốn về nhà tắm rửa thay quần áo.
Lý Tường Vũ không thể mượn cớ được nữa, đành phải luyến tiếc ra về, bần thần ngơ ngác hồi lâu, mới dẫn con trai về nhà.
Lâm Duyệt Minh nhẹ nhõm thở ra một hơi, tuy rằng cậu rất muốn ở chung với Lý Tường Vũ lâu lâu một chút, thế nhưng cậu lại sợ Lâm Tô lỡ miệng. Đối phương đi cũng tốt, mình không cần lo lắng nhiều như vậy nữa, chỉ là trong lòng có cảm giác hơi buồn buồn.
Lâm Tô lấy sách bài tập từ trong cặp ra, bước lại gần cậu, kéo suy nghĩ của cậu lại, “Ba ba, bài tập hôm nay khó quá chừng, ba dạy con làm đi.”
“Được rồi, con vào trong phòng lấy sách ra sẵn, một lát ba vào.” Lâm Duyệt Minh quyết định tắm rửa xong mới giúp bé làm bài tập.
Cởi quần áo, mới vừa chà sữa tắm lên người, Lâm Tô đứng bên ngoài kêu, “Ba ba, đèn trong phòng con tối thui, ba mau đến xem.”
“Ừ!” Lâm Duyệt Minh tắm qua loa, mặc đồ xỏ dép đi tới phòng ngủ, cầm đèn pin rọi, kiểm tra sơ qua công tắc, nghĩ thầm có lẽ bóng đèn bị hư, bèn nói với Lâm Tô : “Ba phải thay bóng đèn, con chờ một chút nhé.”
Lâm Duyệt Minh đem thang vào trong phòng ngủ, đặt phía dưới bóng đèn, đưa đèn pin cho Lâm Tô, “Rọi đèn pin vào ngay bóng đèn nhé.”
“Dạ! Ba ba cẩn thận nhé.”
Lâm Duyệt Minh cười cười, leo lên thang. Đang mang thai khiến cho cậu hơi nặng nề, lao lực thiên tân vạn khổ rốt cục cũng leo lên tới đỉnh thang, duỗi thẳng cánh tay nhưng phát hiện ra đầu ngón tay vừa vặn đụng tới bóng đèn, muốn gở xuống cũng không phải dễ.
Lâm Duyệt Minh kiễng chân vừa lúc cầm được bóng đèn, trong lòng vui vẻ. Đang chuẩn bị dỡ xuống, nhưng không ngờ bị trượt chân, thân thể lắc lư, “Đông” một tiếng, cả người nặng nề ngã xuống đất.
“Ba ba —” Lâm Tô sợ hãi kêu to vọt tới trước mặt cậu.
Bụng vô cùng đau đớn, đổ mồ hôi lạnh, Lâm Duyệt Minh ôm bụng thống khổ rên rỉ.
Lâm Tô thấy sắc mặt cậu trắng bệch, sợ phát khóc lên, “Ba ba, đau lắm phải không? Con xoa xoa giúp ba.” Bàn tay để lên trên bụng, ánh mắt chuyển xuống nửa người dưới của cậu, Lâm Tô nhất thời mở to hai mắt, run rẩy nói : “Ba ba, chảy máu, ba bị chảy máu rồi! !”
Lâm Duyệt Minh sờ soạng phía hạ thân. Đụng phải chất lỏng dính dính, mùi máu tươi dần dần tràn ngập căn phòng, nỗi sợ hãi chưa bao giờ có bỗng nhiên ập đến, khiến cho cậu trở nên hoảng loạn.
Em bé! !
Em bé sẽ không gặp chuyện không may chứ? !
Lâm Duyệt Minh cố chịu đựng cơn đau đến tê tâm liệt phế, định chuyển động thân thể, để kiểm tra tình trạng hiện thời, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích.
Bên tai vang lên tiếng khóc của Lâm Tô, khóc rất to, giọng đã khàn đặc.
Để không làm cho bé lo lắng, Lâm Duyệt Minh dùng hết sức bình sinh trấn an bé, “Ba ba không sao. . . Nhanh đi gọi điện thoại kêu chú Nghê tới đây, di động của ba ở trong phòng khách.”
Lâm Tô lau nước mắt, có chút nghi hoặc.
Chú Nghê là ai?
Chẳng lẽ là chú Lý?
Chắc là ba ba của Lý Bác Học rồi? !
“Dạ! Ba chờ con nhé!” Không còn thời gian lo lắng nhiều như vậy, Lâm Tô đứng lên, vọt vào phòng khách, trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Bác Học.
Nhóc đưa bốn ngón tay hươ hươ trước mắt Lâm Tô, hỏi : “Mấy đây?”
“Bốn!”
“Tiếng Anh nói như thế nào?”
Lâm Tô vò đầu, “Tớ không biết.”
Lý Bác Học đọc cho bé nghe, “Four, nhớ kỹ nhé!”
“Ừ!”
Lý Bác Học gập bốn ngón tay xuống, lại hỏi : “Đây là cái gì?”
“Ngón tay!”
“Sai, nghĩ lại đi.”
Lâm Tô nắm mấy ngón tay sờ tới sờ lui, kiên quyết nói : “Là ngón tay thật mà!”
Lý Bác Học lắc đầu gợi ý cho bé, “Trước tiên nhìn hình dạng ngón tay, rồi kết hợp với một từ tiếng Anh, đọc là gì?”
Lâm Tô suy nghĩ một hồi, bỗng dưng mở to hai mắt, hưng phấn kêu lớn : “Tớ biết rồi! \(^o^)/~ “
“Vậy nói đi.”
“Bốn ngón tay của Lý Bác Học cong xuống!”
Lý Bác Học 囧, trực tiếp công bố đáp án : “Là ‘wonderful’, có mắc cười không?”
Lâm Tô nghi hoặc, “Rõ ràng là ngón tay mà. . .”
Lý Bác Học khóe miệng co quắp, “Quên đi, hỏi câu khác.”
“Ừ! O(∩_∩)O~ “
“Con vật gì thích hỏi tại sao nhất?”
“Dương Dương lười biếng!”
“Sai.”
“Con đầu to!”
“Sai.”
“Chibi Maruko?”
“Không đúng!”
“Mickey Mouse?”
“Sai!”
“Ultraman?”
. . .
“Áh, dừng lại, đừng đoán nữa.” Lý Bác Học thấy cứ đoán mãi như này phỏng chừng bé sẽ lôi tất cả các nhân vật hoạt hình mà mình biết ra, liền nhanh chóng công bố đáp án, “Là con heo.”
Lâm Tô không giải thích được, ngước khuôn mặt ngây thơ lên, hỏi : “Tại sao?”
Lý Bác Học cười ha hả, cười đến gập cả người xuống, giậm chân bình bịch.
Lâm Tô nghĩ chẳng mắc cười gì cả, “Cậu cười cái gì? Tại sao là heo? Tại sao tại sao. . .”
Lý Bác Học thấy vẻ mặt Lâm Tô mê muội nhất thời cảm thấy khó coi, thấy trò đùa không theo ý mình muốn, “Cậu không suy nghĩ cẩn thận ý của đáp án sao? !”
“Không biết a! Cậu giải thích đi!”
Lý Bác Học bất đắc dĩ, “Tớ hiểu nhưng không diễn đạt bằng lời được, nói ra thì chơi không còn vui nữa, tự mình chậm rãi suy nghĩ đi.”
Lâm Tô nghĩ mãi không ra, sau một lát, thử thăm dò, “Kỳ thực cậu cũng không biết phải không?”
Lý Bác Học không nói gì, nhìn vẻ mặt của nhóc rất bứt rứt.
Lâm Tô cười ha hả không ngừng, “Cậu cũng chẳng biết! Lý Bác Học là đồ ngốc! O(∩_∩)O~ “
“(╯﹏╰) Ah. . .” Lý Bác Học khóc : Mình không bao giờ. . . Cùng cậu ấy chơi trò đố chữ nữa! T_T
. : .
Bầu không khí trong phòng rất ngượng ngùng.
Lý Tường Vũ khuôn mặt bình tĩnh đứng ở giữa phòng khách, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Nghê Cảnh Thần, tựa hồ muốn dùng ánh mắt này để ép hắn đi, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, làm cho độ ấm trong phòng cũng giảm xuống đáng kể.
Nghê Cảnh Thần cúi đầu nhìn xuống đất, bộ dạng thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thực ở trong lòng đang ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương. Vốn hắn cũng không muốn quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, thế nhưng vừa nhìn thấy Lý Tường Vũ trưng ra bộ mặt xấu xa, trong lòng hắn không thoải mái, cố ý ở lại nơi này, chết sống không chịu đi.
Hai người đứng ở phòng khách, không nhúc nhích, âm thầm ganh đua quyết liệt.
Lâm Duyệt Minh thấy một màn như vậy, vẻ mặt đầy hắc tuyến, mặc kệ hai người, bỏ lại một câu rồi đi vào bếp.
“Tôi đi nấu cơm, hai người cứ tiếp tục đi ha.”
Nghê Cảnh Thần theo sát phía sau, “Tôi giúp cậu.”
Lý Tường Vũ cũng không cam lòng rớt lại phía sau, “Tôi cũng vào giúp em.”
Căn phòng bếp nho nhỏ thoáng cái chen vào đến ba người, vốn không gian đã nhỏ hẹp giờ càng thêm chật chội.
Lâm Duyệt Minh nhíu mày, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, cầm lấy một con cá sống, chuẩn bị làm cá.
Lý Tường Vũ thấy rất kinh ngạc, “Tại sao phải tự tay làm? Sao lúc mua không nhờ người bán làm luôn.”
Lâm Duyệt Minh bỏ cá vào trong chậu nước, giải thích : “Làm trước khi nấu, mùi vị mới ngon.”
“Vậy à!” Lý Tường Vũ ở trong lòng vụng trộm cười, vợ mình thật là thục đức, sống chung rất tốt!
Bèn bước lại cầm lấy con dao, đi tới bên cạnh thau nước, rất có tinh thần nói : “Để tôi làm.”
Khoa tay múa chân huơ dao trên mình con cá vài cái, Lý Tường Vũ bắt đầu thấy khó, kêu mình chém người bảo đảm lành nghề, còn gọi hắn làm cá, thật không biết bắt đầu xuống tay từ chỗ nào.
“Chậc, làm cá cũng không biết, để tôi làm cho.” Nghê Cảnh Thần giành con dao trong tay hắn, “Bọn tôi là bác sĩ, sử dụng dao là số một, xử lý một con cá nho nhỏ là chuyện rất đơn giản!”
Một đường rạch đã moi hết bụng cá, sạch sẽ lưu loát, đánh vẩy, bỏ mang, chỉ mất hai phút đã làm xong rồi.
Sau khi rửa sạch đưa cho Lâm Duyệt Minh, đắc ý dào dạt, “Thế nào? Kỹ thuật tốt chứ hả?”
Lâm Duyệt Minh cười, “Cũng không tồi.”
Lý Tường Vũ đứng một bên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kế tiếp, cho dù Lâm Duyệt Minh làm gì, hai người đều đấu đá giành làm.
Nghê Cảnh Thần ngoại trừ làm cá, cũng chẳng biết thêm được việc gì.
Lý Tường Vũ so với hắn càng vô dụng hơn, việc nào làm cũng không được.
Khoai tây bị bọn họ cắt vụn, rửa rau thì còn dính bùn, thay vì ướp muối vào thịt lại đổ dấm vào, nấu cơm thì cho một đống nước.
Nhìn thành quả lao động của hai người, gân xanh trên trán Lâm Duyệt Minh nổi lên giần giật, cậu nghĩ mình đứng trong bếp một hồi, khẳng định sẽ bị bọn họ làm cho tức chết.
Không thèm làm nữa bỏ ra ngoài.
Hai người đồng thanh hỏi : “Em, cậu làm gì vậy?”
“Nghỉ ngơi, bữa cơm hôm nay hai người nấu đi.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nở nụ cười nịnh nọt, bước nhanh giữ cậu lại, “Vẫn là em nấu thì hơn.”
Lâm Duyệt Minh đứng ở cửa bếp, chỉ tay ra phía ngoài, lạnh lùng ngầm biểu đạt mệnh lệnh, “Ra ngoài.”
Hai người vẻ mặt xám xịt đi ra ngoài.
Đồ ăn nấu xong, hai người ngửi được hương vị vui sướng hài lòng ngồi trước bàn ăn chờ cơm.
Lâm Duyệt Minh để hai món khoai tây cắt vụn và thịt ướp dấm ở trước mặt bọn họ, “Mấy món này hai người phải ăn cho hết đó.”
Hai người 囧 : Bác sĩ Lâm thật tốt bụng!
Lý Tường Vũ kéo đĩa khoai tây đến trước mặt mình, lại nói với Nghê Cảnh Thần : “Tôi phụ trách ăn cái này, còn thịt giao cho anh giải quyết.”
Nghê Cảnh Thần 囧 : Tôi ghét ăn chua!
Nhìn bộ dạng thống khổ của hai người, Lâm Duyệt Minh hài lòng nở nụ cười, cảm thấy cơm hôm nay đặc biệt ngon.
Lý Tường Vũ thấy cậu vui vẻ, cũng vui theo, lần thứ hai xúc khoai tây ăn vào miệng thì cũng không khó nuốt lắm. Vừa nhìn cậu ăn, vừa gắp thức ăn cho cậu, cảm thấy rất hạnh phúc.
Gắp một con cua để vào bát của cậu, “Con này lớn nè, tôi nhớ em rất thích ăn cua.”
Lâm Duyệt Minh không tỏ thái độ, bỗng nhiên một đôi đũa đưa qua gắp con cua đi mất.
“Cậu không thể ăn thứ này.” Nghê Cảnh Thần bị bệnh nghề nghiệp, giải thích : “Cua tính hàn, làm cho máu khó lưu thông, ăn không tốt.”
“Vậy à.” Lâm Duyệt Minh lơ đãng lên tiếng, tiếp tục ăn.
Đối thoại của hai người rõ ràng rất bình thản, cũng không có tình ý gì cả. Nhưng Lý Tường Vũ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, có lẽ là động thái của hai người rất tự nhiên, khiến cho hắn nghĩ quan hệ của họ hình như rất thân mật, hơn nữa hắn nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Lâm Duyệt Minh không thể ăn cua.
Bình dấm chua bị đổ, mặt Lý Tường Vũ bình tĩnh, buông đũa, hỏi : “Vì sao em không thể ăn cua?”
“Tôi không thích.”
“Không thích và không thể ăn là hai chuyện khác nhau, hơn nữa trước kia rõ ràng em rất thích ăn cua.” Lý Tường Vũ hiển nhiên không tin lí do thoái thác như vậy, hắn nhớ rõ vào đêm 30 tết Lâm Duyệt Minh ăn rất nhiều cua, còn nói với hắn gạch cua là món ăn ngon nhất thiên hạ. Mới qua mấy tháng khẩu vị thay đổi rồi sao?
Lâm Duyệt Minh không biết trả lời như thế nào, làm bộ không nghe không thấy, vùi đầu ăn cơm.
Biểu hiện này của cậu làm cho Lý Tường Vũ càng thêm nghi hoặc, nghĩ rằng hình như em ấy đang có việc giấu mình.
Mới nghĩ tới đây, Lý Tường Vũ rất khó chịu, quan hệ của hai người thân mật như thế, vì sao em ấy không thể mở cửa tâm hồn để đón nhận mình.
Lý Tường Vũ cầm đôi đũa lên, yên lặng ăn, không nói thêm một câu nào nữa. Bầu không khí sinh động trước đây đột nhiên trở nên trầm mặc.
Nghê Cảnh Thần nhìn thoáng qua hai người, dưới đáy lòng thầm thở dài, trên đời này hai người yêu nhau mà vẫn còn có sự nghi ngờ là điều cấm kỵ nhất, Lâm Duyệt Minh một ngày chưa nói ra sự thật, họ không thể nào bình thản sống chung.
Nhưng nếu nói ra, Lý Tường Vũ có thể tiếp nhận không? Nghê Cảnh Thần cũng không thể khẳng định.
Nếu đề tài câu chuyện là do mình khơi lên, chỉ có thể tự đứng ra giảng hoà mà thôi.
“Duyệt Minh trước đây không lâu bị cảm, đến bây giờ vẫn chưa được khỏe, nên không thể ăn cua, cậu ấy sợ anh lo lắng cho nên không dám nói thật. Mọi người đang vui vẻ, đừng vì việc nhỏ mà giận dỗi nữa.”
Lý Tường Vũ nhìn vào mắt Lâm Duyệt Minh, tựa hồ như muốn chứng thực những lời này, “Em bị bệnh sao?”
Lâm Duyệt Minh nhẹ gật đầu, “Ừ, hiện tại đã khá hơn nhiều.”
“Vậy em mua nhiều cua như vậy làm gì?”
Lâm Duyệt Minh thùy hạ mí mắt, nhẹ giọng nói : “Mua cho anh.”
Câu trước là cậu nói dối, nhưng những lời này là thật lòng, cậu biết Lý Tường Vũ thích ăn hải sản, bởi vậy cậu mua rất nhiều loại hải sản, cua, tôm, rồi cá nữa.
Vừa mới bắt đầu đi chợ thì người đầu tiên cậu nghĩ tới là Lý Tường Vũ, mua đồ ăn đối phương thích, kế đó là món cho Lâm Tô, đã quen lo lắng cho người khác, đặc biệt là người cậu thích, nên cậu thường quên đi chính mình.
Kỳ thực nói dối cũng không phải chuyện dễ, rất sợ đối phương phát hiện ra cái gì, cậu mạnh mẽ đè nén nỗi bất an trong lòng, bày ra bộ dạng bình tĩnh, sợ đối phương nghi kỵ trong lòng, sau khi nói dối, chính cậu cũng cảm thấy khó chịu.
Chuyện mang thai, dù thế nào cậu cũng không nói nên lời, bởi vì sợ mất đi, cho nên mới không dám thử, sợ nói ra rồi sẽ nhận được kết quả tồi tệ nhất.
Chọn lựa trốn tránh, cũng là sợ chuyện phiền phức này một ngày nào đó sẽ bại lộ.
Lý Tường Vũ nghe xong những lời này, trong lòng bình thản lại, để đánh vỡ cục diện cứng ngắc, bèn cười nói : “Ăn cơm thôi, do tôi suy nghĩ nhiều rồi, em đừng để ý.”
“Vâng.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí cũng coi như hòa hợp.
Cơm nước xong, Lâm Duyệt Minh chủ động đi rửa chén. Hai người thoải mái ngồi sô pha ngoài phòng khách, không ai có ý đi về cả.
Dọn dẹp xong xuôi, Lâm Duyệt Minh vốn định đi ngủ trưa, nhưng thấy hai người bọn họ còn ngồi đó đành bỏ đi ý định này, dù sao khách còn ngồi đây thì chủ nhà cũng không thể ngủ được.
Rảnh rỗi, Lý Tường Vũ đưa ra đề nghị đánh mạt chược.
Lâm Duyệt Minh lập tức đồng ý, nói đã lâu không đánh bài tay cậu cũng thấy ngứa ngáy, chỉ tiếc là thiếu mất một tay.
Lý Tường Vũ bày mạt chược lên bàn, “Đánh chơi cho vui không cần tuân thủ quy củ, ba người chơi cũng được mà.”
“Phải.” Lâm Duyệt Minh rất tán thành quan điểm của hắn, ba hay bốn người kỳ thực đều như nhau, chỉ cần có thể đánh là được.
Chỉ có Nghê Cảnh Thần cảm thấy không vui, hắn chưa từng chơi mạt chược, giờ đánh với hai cao thủ chẳng phải là đưa tiền cho họ xài sao? !
Nhưng hắn lại không muốn Lâm Duyệt Minh mất hứng, trong mắt hắn người đang mang thai là lớn nhất, cho dù không biết, cũng đành phải kiên trì ngồi chơi với hai người.
Giảng giải cách chơi xong rồi, lúc xoa bài, Lý Tường Vũ đột nhiên nói : “Đặt lớn chút đi, gấp đôi, cược luôn phần mình.”
Nghê Cảnh Thần không hiểu được, “Cược luôn phần mình là sao?”
Lâm Duyệt Minh giải thích, “Là nhân đôi lên, thắng thì được gấp hai số tiền, thua cũng phải trả cho đối phương số tiền nhiều hơn gấp đôi.”
Nghê Cảnh Thần lại nói : “Tôi ngay cả quy tắc cơ bản nhất còn chưa hiểu, đổi kiểu này có được không đây!”
Lâm Duyệt Minh suy nghĩ một chút cũng hiểu được không thích hợp, nhiều quy củ quá, khiến cho một người mới học căn bản là không thể hiểu được.
Đang định đánh theo kiểu bình thường, Lý Tường Vũ lại quay qua Nghê Cảnh Thần nói : “Vừa đánh vừa học, rất đơn giản, cái gì không hiểu tôi sẽ giải thích cho anh.”
Nghê Cảnh Thần thở dài, “Được rồi.”
Chính thức bắt đầu chơi, mới đánh được vài vòng, Lâm Duyệt Minh nhìn ra được Lý Tường Vũ cố ý nói dối Nghê Cảnh Thần, hơn nữa phương pháp lừa gạt của hắn rất xảo trá.
Ban đầu cố ý nhường cho Nghê Cảnh Thần thắng vài bàn, làm cho hắn buông lỏng sự đề phòng, chiếm được sự tin tưởng rồi mới bắt đầu lừa gạt.
Rõ ràng bài có thể sổ nhưng lại không cho, còn gạt hắn nói nếu làm vậy sau này không thể rút thêm bài, lại còn bảo đến lúc đó thắng mới nhiều.
Nghê Cảnh Thần giống như một kẻ khờ, nói cái gì đều tin cả, kêu hắn đánh như thế nào, thì hắn làm y chang vậy, nhìn bài có vẻ phức tạp, liền chủ động hỏi Lý Tường Vũ bài này đánh ra sao.
Lý Tường Vũ đương nhiên sẽ không nói thật, dạy Nghê Cảnh Thần đánh loạn cả lên, đương nhiên mỗi ván đều về tay của hắn. Cuối cùng còn nói vận khí của Nghê Cảnh Thần không tốt, coi như tiền học phí vậy.
Lâm Duyệt Minh nhịn không được trợn trắng mắt, nghĩ hành vi của Lý Tường Vũ rất thái quá, cách làm này thật không phúc hậu. Nhưng cậu cũng lười xen vào, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ Nghê Cảnh Thần bị người ta đùa giỡn.
Đánh đến quá trưa, Nghê Cảnh Thần không chỉ thua hết tiền trong người, còn phải thiếu nợ nữa, phiền muộn thu dọn đồ đạc ra về.
Lý Tường Vũ gom tiền đặt vào tay Lâm Duyệt Minh, đắc ý cười, “Cầm lấy đi coi như tiền sinh hoạt phí.”
Lâm Duyệt Minh dở khóc dở cười, tức giận nói : “Đừng cho là tôi nhìn không ra anh đang chỉnh hắn, thật là nhàm chán.”
Lý Tường Vũ tuyệt không xấu hổ, còn xem chuyện đó là đương nhiên, “Tôi chính là muốn chỉnh hắn đó, ai kêu hắn thân mật với em như vậy, sau này đừng gần gũi hắn quá.”
“Tâm thần!” Lâm Duyệt Minh mắc cười, đối với hành vi bá đạo này của Lý Tường Vũ cậu tuyệt nhiên không thấy phản cảm, ngược lại còn hài lòng, cậu rất hưởng thụ cảm giác được đối phương coi trọng.
Tới lúc bọn nhóc sắp tan học, Lý Tường Vũ vẫn ở lại đây, chủ động đề nghị để hắn đi đón bọn trẻ.
Lâm Duyệt Minh không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Chuyện tương lai ra sao ai cũng không thể đoán trước được, cậu chỉ tham lam sự chăm sóc này, nhưng trong lòng mơ hồ có hơi bất an, tựa như trước cơn mưa, bầu trời lặng lẽ bị mây đen bao phủ, vô thanh vô tức, nhìn như rất yên lặng, kì thực mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, làm cho người ta cảm thấy áp lực hít thở không thông.
Cậu không muốn suy nghĩ nhiều, chuyện tốt đẹp còn ở phía sau, đang im lìm chờ đợi bộc phát, đối mặt với chuyện không biết trước, cậu có dự cảm bất an.
Sau khi Lý Tường Vũ đón hai nhóc về nhà, Lâm Duyệt Minh cũng nấu xong cơm tối.
Lúc đang ăn, Lâm Tô đột nhiên hỏi cậu, “Ba ba con vật gì thích hỏi tại sao nhất?”
“Không biết.”
“Là con heo.”
“Tại sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Duyệt Minh đã thấy hối hận, biểu tình trở nên rất xấu hổ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tô, làm bộ tức giận, “Được lắm, con dám trêu chọc ba ba!”
Lâm Tô mở to đôi mắt vô tội, “Con không có trêu chọc ba a!”
Lý Bác Học muốn cười, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Duyệt Minh lúc này lại không dám.
Lý Tường Vũ thì lại cười có vẻ rất hài lòng, “Con nói ba ba của mình là heo, còn không phải trêu chọc sao?”
Lâm Tô rất ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, “Con không có a. . .”
Lâm Duyệt Minh biết rõ não của con trai rất nhỏ, căn bản luôn nghĩ rằng cái này là đáp án đúng, kiên nhẫn giải thích cho bé.
“Con rất muốn biết vì sao heo thích hỏi như vậy chứ gì?”
Lâm Tô gật đầu.
“Heo chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, có phải rất ngu hay không?”
Lâm tô tiếp tục gật đầu.
“Như vậy chứng tỏ nó chẳng biết gì cả, gặp phải vấn đề đương nhiên chỉ biết hỏi tại sao thôi.”
Lâm Tô bừng tỉnh đại ngộ, “Ah! Thì ra là vậy a!”
“Đúng, là vậy đó.”
Nghe xong lời giải thích này, cha con họ Lý trợn mắt há mồm nhìn Lâm Duyệt Minh, quả thực bội phục sát đất, người này đúng là cao thủ lừa gạt mà!
Cơm tối xong, Lý Bác Học phải về nhà, ngày hôm nay có tiết thể dục, nhóc đổ mồ hôi dầm dề, muốn về nhà tắm rửa thay quần áo.
Lý Tường Vũ không thể mượn cớ được nữa, đành phải luyến tiếc ra về, bần thần ngơ ngác hồi lâu, mới dẫn con trai về nhà.
Lâm Duyệt Minh nhẹ nhõm thở ra một hơi, tuy rằng cậu rất muốn ở chung với Lý Tường Vũ lâu lâu một chút, thế nhưng cậu lại sợ Lâm Tô lỡ miệng. Đối phương đi cũng tốt, mình không cần lo lắng nhiều như vậy nữa, chỉ là trong lòng có cảm giác hơi buồn buồn.
Lâm Tô lấy sách bài tập từ trong cặp ra, bước lại gần cậu, kéo suy nghĩ của cậu lại, “Ba ba, bài tập hôm nay khó quá chừng, ba dạy con làm đi.”
“Được rồi, con vào trong phòng lấy sách ra sẵn, một lát ba vào.” Lâm Duyệt Minh quyết định tắm rửa xong mới giúp bé làm bài tập.
Cởi quần áo, mới vừa chà sữa tắm lên người, Lâm Tô đứng bên ngoài kêu, “Ba ba, đèn trong phòng con tối thui, ba mau đến xem.”
“Ừ!” Lâm Duyệt Minh tắm qua loa, mặc đồ xỏ dép đi tới phòng ngủ, cầm đèn pin rọi, kiểm tra sơ qua công tắc, nghĩ thầm có lẽ bóng đèn bị hư, bèn nói với Lâm Tô : “Ba phải thay bóng đèn, con chờ một chút nhé.”
Lâm Duyệt Minh đem thang vào trong phòng ngủ, đặt phía dưới bóng đèn, đưa đèn pin cho Lâm Tô, “Rọi đèn pin vào ngay bóng đèn nhé.”
“Dạ! Ba ba cẩn thận nhé.”
Lâm Duyệt Minh cười cười, leo lên thang. Đang mang thai khiến cho cậu hơi nặng nề, lao lực thiên tân vạn khổ rốt cục cũng leo lên tới đỉnh thang, duỗi thẳng cánh tay nhưng phát hiện ra đầu ngón tay vừa vặn đụng tới bóng đèn, muốn gở xuống cũng không phải dễ.
Lâm Duyệt Minh kiễng chân vừa lúc cầm được bóng đèn, trong lòng vui vẻ. Đang chuẩn bị dỡ xuống, nhưng không ngờ bị trượt chân, thân thể lắc lư, “Đông” một tiếng, cả người nặng nề ngã xuống đất.
“Ba ba —” Lâm Tô sợ hãi kêu to vọt tới trước mặt cậu.
Bụng vô cùng đau đớn, đổ mồ hôi lạnh, Lâm Duyệt Minh ôm bụng thống khổ rên rỉ.
Lâm Tô thấy sắc mặt cậu trắng bệch, sợ phát khóc lên, “Ba ba, đau lắm phải không? Con xoa xoa giúp ba.” Bàn tay để lên trên bụng, ánh mắt chuyển xuống nửa người dưới của cậu, Lâm Tô nhất thời mở to hai mắt, run rẩy nói : “Ba ba, chảy máu, ba bị chảy máu rồi! !”
Lâm Duyệt Minh sờ soạng phía hạ thân. Đụng phải chất lỏng dính dính, mùi máu tươi dần dần tràn ngập căn phòng, nỗi sợ hãi chưa bao giờ có bỗng nhiên ập đến, khiến cho cậu trở nên hoảng loạn.
Em bé! !
Em bé sẽ không gặp chuyện không may chứ? !
Lâm Duyệt Minh cố chịu đựng cơn đau đến tê tâm liệt phế, định chuyển động thân thể, để kiểm tra tình trạng hiện thời, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích.
Bên tai vang lên tiếng khóc của Lâm Tô, khóc rất to, giọng đã khàn đặc.
Để không làm cho bé lo lắng, Lâm Duyệt Minh dùng hết sức bình sinh trấn an bé, “Ba ba không sao. . . Nhanh đi gọi điện thoại kêu chú Nghê tới đây, di động của ba ở trong phòng khách.”
Lâm Tô lau nước mắt, có chút nghi hoặc.
Chú Nghê là ai?
Chẳng lẽ là chú Lý?
Chắc là ba ba của Lý Bác Học rồi? !
“Dạ! Ba chờ con nhé!” Không còn thời gian lo lắng nhiều như vậy, Lâm Tô đứng lên, vọt vào phòng khách, trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Bác Học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook