Chương 38: 38: Đào Tạo Sâu


Tiểu Trương không biết vừa rồi Cảnh An Hoằng căn bản không có chú ý lắng nghe lời nói của anh ta, anh ta chỉ cho rằng Cảnh An Hoằng bị đả kích quá lớn, cả người đều trở nên có chút trì độn.

Việc này cũng có thể lý giải, có thể đi vào viện nghiên cứu còn được làm chuyên gia đều là thiên chi kiêu tử mấy chục ngàn dặm mới tìm được một, bọn họ đều có một trái tim làm bằng pha lê, chịu không nổi đả kích cũng là chuyện thực bình thường.

Nhưng mà chờ đến khi Tiểu Trương buông hộp cơm, vẻ mặt đồng tình đi ra văn phòng, Cảnh An Hoằng còn chưa biết đã xảy ra việc gì.

Ông duỗi tay kéo hộp cơm đến trước mặt, cúi đầu ăn cơm trưa.

Lúc này Triệu Hoa Lan không yên tâm về chồng mình nên đã gọi điện thoại cho Cảnh An Hoằng.

Lần đầu tiên sử dụng công năng của điện thoại di động, Triệu Hoa Lan có chút khẩn trương, sau khi điện thoại chuyển đi, bà nhìn di động hỏi: “Uy, chồng ơi, ngươi nghe thấy không?”Cảnh An Hoằng buông chiếc đũa trong tay, đem điện thoại đặt ở bên tai nói: “Lan nương, ta có thể nghe thấy, ngươi nói.

”Triệu Hoa Lan gọi điện thoại lại đây cũng không có việc gì, chỉ hỏi một chút chồng bà có ăn cơm hay không, có muốn bà đưa cơm lại đây hay không.

“Ta đang ăn, bên trong viện nghiên cứu cũng có nhà ăn, không cần đưa cơm.

” Nghĩ đến người canh gác ở cổng lớn, Cảnh An Hoằng lại bổ sung một câu: “Đưa cơm tới đây, ngươi cũng không vào được.

”Triệu Hoa Lan ở trong điện thoại quan tâm đến cơm canh giữa trưa của chồng, sau khi xác định đồ ăn của viện nghiên cứu cũng không tệ lắm, bà mới yên tâm cúp điện thoại.


Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hoa Lan vừa quay đầu lại liền đối mặt với tầm mắt của Sở Tú Nương, bà có chút khẩn trương quơ quơ di động ở trên tay, giống như đang bẩm báo công việc nói: “Viện nghiên cứu có nhà ăn, Cảnh An Hoằng đang ăn cơm.

”Sở Tú Nương một bên đi tới bàn ăn một bên gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã nghe thấy.

Triệu Hoa Lan vội vàng đi theo phía sau mẹ chồng.

Đái Lộ đã đi theo Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm trở về phòng quản lý, hiện giờ trong nhà chỉ có ba người.

Tuy rằng Khâu Thành Cảnh thoạt nhìn cao to, nhưng năm nay anh ta cũng chỉ mới 25 tuổi, Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương đều xem anh ta là con cháu trong nhà, tuy rằng anh ta là đàn ông, nhưng bọn họ ở chung với Khâu Thành Cảnh cũng không cảm thấy không được tự nhiên.

Giữa trưa vẫn là Triệu Hoa Lan nấu cơm, hai món đồ ăn cùng một món canh.

Thấy Triệu Hoa Lan bưng đồ ăn lên bàn lại đứng ở bên người bà muốn giúp đỡ chia thức ăn, Sở Tú Nương vội vàng giơ tay ngăn trở con dâu.

“Hiện tại chúng ta đã đến hiện đại, cũng không còn thịnh hành quy củ của thời cổ đại, ta cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi qua kia ngồi ăn đi.

”Triệu Hoa Lan cũng minh bạch ý tứ của mẹ chồng, bà cũng không có nhiều kiên trì, ngoan ngoãn ngồi vào trên ghế ăn cơm.

Trên bàn chỉ có hai món đồ ăn thoạt nhìn có chút keo kiệt, Triệu Hoa Lan một bên ăn cơm, một bên cân nhắc buổi tối chồng bà tám chín phần mười là sẽ về nhà ăn cơm, buổi chiều bà cần phải đi siêu thị mua chút rau, làm thêm vài món mà chồng bà thích ăn.

Thời điểm học tập ở phòng quản lý, lão sư cũng không ít lần nói với người nhà họ Cảnh tiết kiệm là mỹ đức, phô trương lãng phí là việc không thể làm.

Hiện giờ trong nhà không có hạ nhân giúp đỡ giải quyết đồ ăn còn dư lại, Triệu Hoa Lan cũng muốn sửa lại thói quen phô trương của ngày xưa, bà đang tính toán lại lượng cơm để làm đồ ăn cho mọi người.


Bà vừa mới học nấu cơm cùng xử lý việc nhà, những món đồ ăn phức tạp bà còn chưa làm được, trước mắt bà đang học tập các loại rau xào đơn giản.

Sau khi ăn cơm trưa, phòng quản lý đã phái người tới lắp đặt đồ điện, đèn đóm cùng internet.

Người của phòng quản lý đã lắp đặt tủ lạnh, điều hòa, máy giặt dựa theo yêu cầu của Triệu Hoa Lan, sau khi lắp đặt xong những đồ vật này cũng đã qua bốn giờ.

Cảnh gia là nhà cũ, tuy rằng đã cải tạo lại hệ thống ống nước, nhưng để không phá hư bố cục vốn có, đội thi công cũng không dám sửa nhiều, chỉ điều chỉnh ống dẫn nước cho mỗi một cái máy giặt, cũng mất không ít thời gian.

Cảnh gia có nhiều sân viện, muốn lắp đặt internet cho mỗi một cái sân viện cũng phải trang bị ít nhất một máy nội bộ, vì suy xét làm như thế nào để không ảnh hưởng đến mỹ quan của Cảnh gia để có thể kéo mạng internet vào trong phòng, cũng đã khiến cho nhân viên mạng internet của phòng quản lý phát sầu một hồi lâu.

Cũng may cuối cùng mấy vấn đề này đều được giải quyết một cách thuận lợi, sau khi lắp đặt trang bị máy móc hiện đại, hương vị truyền thống của toàn bộ tòa nhà tự nhiên là bị phá hư.

Đèn đóm của Cảnh gia đã cố ý định chế theo kiểu đèn hoa đăng của Hoa Hạ, hôm qua mới được đưa đến phòng quản lý, đèn treo được làm bằng gỗ đỏ có màu sắc trùng với những vật bài trí ở trong phòng, nhưng trên tường lại treo TV, lắp điều hòa, làm cho toàn bộ không gian có chút không hài hòa.

Cũng may Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương cũng không để bụng cái này.

Tòa nhà của bọn họ cũng không phải là nơi tham quan, sinh hoạt nhanh và tiện lợi, thoải mái, tự nhiên là quan trọng nhất, có đẹp hay không hiện tại cũng không rảnh để lo nhiều như vậy.

Mắt thấy đã sắp đến thời gian tan tầm của chồng, Triệu Hoa Lan đi lấy túi mua hàng chạy nhanh đến siêu thị để mua đồ ăn.

Ngày đầu tiên chồng bà đi làm, ban đầu Triệu Hoa Lan chuẩn bị buổi tối sẽ làm mấy món đồ ăn phức tạp để chúc mừng, kết quả không ngờ tới lắp đặt trang bị gia dụng bằng điện lại trì hoãn thời gian lâu như vậy, hiện tại đi mua đồ ăn trở về làm không biết có kịp không.


Lúc này sốt ruột cũng không chỉ một mình Triệu Hoa Lan, lúc này Cảnh An Hoằng cũng đang rất sốt ruột.

Cảnh thái phó có học phú ngũ xa, ban đầu ông cũng không cảm thấy phiên dịch một chút sách vở của Đại Chu triều có bao nhiêu khó, nhưng chờ đến lúc chân chính bắt đầu làm việc, ông mới phát hiện việc này cũng không phải là một việc đơn giản.

Riêng việc phiên dịch văn tự của Đại Chu thành văn tự của hiện đại đã làm Cảnh An Hoằng cảm thấy khó ở.

Sau khi trải qua nửa tháng học tập, Cảnh An Hoằng chỉ học được 3000 từ ngữ thông dụng, dư lại những chữ cái phức tạp lại không thường dùng, đã chạm đến điểm mù của ông.

Cố tình tác giả của cuốn tạp ký này vì khoe khoang tài hoa của chính mình mà hành văn rất tốt, những từ ngữ hoa lệ ở trong sách được trau chuốt rất nhiều, một buổi sáng qua đi, trang đầu tiên của cuốn tạp ký Cảnh An Hoằng vẫn còn chưa có phiên dịch ra.

Mắt thấy thời gian tan tầm càng ngày càng gần, cuối cùng Cảnh An Hoằng vẫn không nhịn được mà đi tới văn phòng của viện trưởng.

Trần viện trưởng cũng biết về chuyện của người xuyên không, bất quá việc Cảnh An Hoằng không biết nhiều chữ Hán điểm này phía trước ông cũng không nghĩ tới.

Vốn dĩ biện pháp xử lý mà Trần viện trưởng muốn đưa ra là ngày mai sẽ an bài một trợ lý cho Cảnh An Hoằng trước, sau đó Cảnh An Hoằng nói, trợ lý ghi lại, bất quá vừa mới nói ra biện pháp này đã bị Cảnh An Hoằng phủ quyết.

Hiện tại trên danh nghĩa Cảnh An Hoằng chính là một chuyên gia, vì để không bại lộ sự tồn tại của người xuyên không, bằng cấp trong tay Cảnh An Hoằng chính là bằng cấp giả mà quốc gia đã làm cho Cảnh An Hoằng.

—— không sai, quốc gia đã làm một bằng cấp giả cho Cảnh An Hoằng.

Vì để Cảnh An Hoằng có thể tiến vào viện nghiên cứu, phòng quản lý đã làm bằng cấp giả để chứng minh Cảnh An Hoằng là một sinh viên đã tốt nghiệp hệ tiến sĩ.

Nếu để viện nghiên cứu đặc biệt phái trợ lý tới để ghi chép cho ông, không phải rõ ràng làm người ta hoài nghi ông mua bằng cấp sao?Trần trưởng phòng cũng nghĩ đến điểm này, sau khi ý thức được chuyện này cũng không dễ giải quyết, hai người mặt đối mặt ở trong văn phòng ngồi yên hơn mười phút, cuối cùng Trần viện trưởng vung bàn tay lên, quyết định để Cảnh An Hoằng quay lại phòng quản lý tiếp tục học thêm văn hóa.

Lần này mục tiêu đi học của Cảnh An Hoằng chính là —— nhanh chóng học được toàn bộ chữ Hán.


Cứ như vậy, Cảnh An Hoằng mới chỉ đi làm được một ngày đã phải trở lại phòng quản lý để được đào tạo sâu, lý do mà Trần viện trưởng đưa ra để thoái thác với bên ngoài là vị chuyên gia mới của viện nghiên cứu bởi vì có chuyện đột xuất, tạm thời xin nghỉ.

Cảnh An Hoằng chỉ mới tới viện nghiên cứu làm một ngày, trong đó đại bộ phận thời gian đều ngốc ở trong văn phòng của chính mình, nghe nói ông xin nghỉ, những chuyên gia khác đang vội vàng nghiên cứu những tư liệu ở trong tay, cũng không có thời gian để thảo luận chuyện này.

Thời gian tan tầm ở đế đô được ví như giờ cao điểm cũng không phải nói giỡn, cho nên chờ Khâu Thành Cảnh cùng Cảnh An Hoằng về đến nhà, vừa vặn Triệu Hoa Lan đã nấu xong nồi thịt kho tàu.

Thấy tay của vợ mình vì bê mâm đồ ăn mà bị đỏ ửng, Cảnh An Hoằng vội vàng đi qua tiếp nhận mâm.

Sau khi đặt mâm đồ ăn ở trên bàn cơm, Cảnh An Hoằng xoay người nhìn vợ nói: “Ngươi cũng không biết lót cái khăn, bê bằng tay không như vậy cũng không tốt.

”Triệu Hoa Lan thấy chồng đang quan tâm đến mình, trong lòng còn ngọt hơn cả ăn mật, thấy chồng mình còn đang xụ mặt, bà không nhịn được cãi lại vài câu nói: “Chỉ cách có hai bước chân, ta cũng không thấy nóng.

”Thấy chồng mình còn muốn nói cái gì nữa, Triệu Hoa Lan vội vàng ngắt lời nói: “Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi làm, cảm giác thế nào.

”Vừa nghe lời này, ban đầu bởi vì chán ngấy bầu không khí giữa con trai cùng con dâu mà quay đầu đi chỗ khác, hiện tại Sở Tú Nương cũng vội vàng quay đầu lại.

Nhắc tới cái này, cả người Cảnh An Hoằng liền cảm thấy không khỏe, ông lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Không tốt lắm, chữ của thời hiện đại có rất nhiều chữ ta không quen biết, viện nghiên cứu đã an bài ta trở về phòng quản lý tiếp tục học tập.

”.




*** 38 ***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương