Chương 30: 30: Tiền Tiêu Vặt


Người lớn tuổi nhất trong nhà đã lên tiếng, Cảnh An Hoằng còn có thể nói cái gì, ông chỉ có thể móc di động ra đặt cơm.

Đây là lần đầu tiên Cảnh An Hoằng sử dụng APP đặt đồ ăn, Khâu Thành Cảnh đang ở bên cạnh tay cầm tay dạy vài lần, ông mới đăng kí thành công thanh toán bằng thẻ ngân hàng sau đó thì đặt món.

Nhìn ánh mắt trông mong của con trai đang nhìn chằm chằm mình, Cảnh An Hoằng quơ quơ di động: “Ta đã đặt gà rán, hamburger và khoai tây chiên.

”Nghĩ đến chính mình vừa rồi đã dùng thẻ ngân hàng để đặt cơm tối, Cảnh An Hoằng nhắc nhở: “Ngày mai các ngươi đều phải đi làm thẻ ngân hàng, có thẻ ngân hàng lúc mua đồ rất thuận tiện.

”Trừ bỏ Cảnh Lâm tuổi còn nhỏ, người nhà sợ cậu làm mất chứng minh nhân dân ở bên ngoài nên không cho cậu giữ, thì những người khác đều tự bảo quản chứng minh nhân dân của mình.

Đồ ăn được giao rất nhanh, sau khi nhận được điện thoại, Khâu Thành Cảnh đã đi cùng Cảnh An Hoằng ra ngoài lấy cơm, dựa theo tình huống của người nhà họ Cảnh, trong nửa năm này, bọn họ phải dần dần tiếp xúc với người giao hàng.

Đối với người nhà họ Cảnh thì gà rán cùng hamburger đều là đồ ăn mới lạ, dưới sự trợ giúp của Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh, bọn họ vẫn chưa thuần thục ăn vào bữa cơm “thực phẩm rác” đầu tiên ở hiện đại.

Bữa cơm này đối với Sở Tú Nương có thể nói là rất dày vò, bà không thể ăn gà rán cùng hamburger một cách tự nhiên.

Tuy rằng trước kia Sở Tú Nương cũng dùng bột đánh răng để vệ sinh răng miệng cho sạch sẽ, nhưng cách vệ sinh răng ở cổ đại rất dễ làm tổn thương răng, hơn nữa bà đã 55 tuổi, cho nên hàm răng của bà khó có thể tránh được việc rơi rụng hơn phân nửa.


Thấy Sở Tú Nương ăn hamburger phải lấy ra thịt thăn bò ở bên trong, chỉ ăn bánh mì không có hương vị gì, Đái Lộ nuốt gà rán vào trong miệng nói: “Bà nội Sở, ngày mai sau khi làm xong thẻ ngân hàng, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nha sĩ, hàm răng của ngươi không thể cứ để như vậy được.

”Đồ ăn ngon của hiện đại rất nhiều, nếu bởi vì hàm răng của Sở Tú Nương không tốt mà không ăn được, thì rất đáng tiếc.

Triệu Hoa Lan làm con dâu cũng không có lời gì để chê bai, thấy mẹ chồng không ăn được gà rán, bà vội vàng buông đồ ăn trong tay đi vào phòng bếp nấu cho mẹ chồng một chén mì Dương Xuân.

Sau khi ăn xong cơm tối, lại nhớ đến ngày mai còn có rất nhiều chuyện muốn làm, người nhà họ Cảnh trừ bỏ Triệu Hoa Lan đều lên giường ngủ sớm.

Triệu Hoa Lan vẫn còn giữ thói quen của một người quản gia, trước khi ngủ bà nhất định phải điểm đèn dầu ghi lại các khoản thu chi trong thời gian này mới có thể an tâm đi ngủ.

Trong nửa tháng này nhà bọn họ đã xài không ít tiền, cộng thêm chi phí trang hoàng nhà cửa, hiện giờ trong nhà chỉ còn dư lại 4000 vạn.

Những việc kế tiếp cần chi tiêu cũng không ít, TV, máy giặt, rạp chiếu phim gia đình, thiết bị tập thể hình ở trong nhà đều chưa có mua, còn có máy tính, thất thất bát bát thêm lên, phỏng chừng còn phải xài thêm 20 - 30 vạn.

Nhà đấu giá bên kia còn chưa có chuẩn bị xong, cũng không biết khi nào thì bọn họ mới có thể lấy được số tiền còn lại của vật phẩm đưa ra bán đấu giá.

Tuy rằng trong lúc tính sổ Triệu Hoa Lan đều phát sầu, nhưng ngày hôm sau bà cũng không trì hoãn, sau khi làm xong thẻ ngân hàng bà đã thúc giục chồng mình chuyển tiền cho mọi người.

Cảnh An Hoằng trước tiên đã chuyển khoản cho Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm mỗi người 20 vạn, sau đó lại chuyển tiền cho Sở Tú Nương cùng Triệu Hoa Lan mỗi người 500 vạn.


Trước kia Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm vẫn luôn được cho hai mươi lượng làm tiền tiêu vặt, hiện tại đổi thành nhân dân tệ thì chính là hai mươi vạn.

Nhìn bộ dáng cao hứng của con trai, Cảnh An Hoằng cảm thấy mình cần thiết nói cho con trai hiểu rõ một điều: “Bởi vì mọi người mới đến bên này, có chút đồ vật ta và mẹ của các ngươi còn chưa suy nghĩ ra, cho nên tháng này mới cho các ngươi tiền tiêu vặt hơi nhiều, bắt đầu từ tháng sau các ngươi sẽ không được cho nhiều tiền tiêu vặt như vậy.

”Làm người bần cùng nhất trong nhà, Cảnh Lâm đặc biệt mẫn cảm về tiền bạc, vừa nghe cha cậu nói như vậy, cậu đã vội vàng hỏi: “Vậy tháng sau ta sẽ được cho bao nhiêu tiền tiêu vặt?”Cảnh An Hoằng nghĩ đến số tiền còn lại trong nhà, ông nhướng mắt nói: “Bắt đầu từ tháng sau một người chỉ có hai vạn, không đủ thì tính sau.

”Cảnh Lâm cũng biết tính toán, cậu biết tiền tiêu vặt của mình lập tức bị chém chỉ còn lại số lẻ, trong lòng cậu khó tránh khỏi có chút không vui.

Cuối cùng vẫn là Cảnh Tình chú ý tới cảm xúc của Cảnh Lâm, cô kéo cậu đến một bên, nói lời thấm thía giải thích cho cậu hiểu, hiện tại tình huống trong nhà đã không thể so với trước kia.

Hiện giờ nhà mình đã không còn thôn trang cùng cửa hàng, không chừng người một nhà sẽ phải dựa vào chút tiền lương của cha để sống, ngày hôm qua Cảnh Lâm cũng đã nhìn bản hợp đồng lao động của cha, một tháng tiền lương của cha còn chưa đủ phát tiền tiêu vặt cho bọn họ, cho nên tiền tiêu vặt một tháng là hai vạn thật sự không ít.

Ban đầu Cảnh An Hoằng không biết con gái sẽ nói đạo lý gì cho con trai hiểu, cho nên Cảnh An Hoằng đã trộm nghe lén.

Sau khi nghe thấy con gái nói tiền lương làm việc một tháng của mình đều không đủ phát tiền tiêu vặt cho bọn họ, Cảnh An Hoằng đã gắt gao che lại ngực của chính mình, trong lúc nhất thời ông không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

—— con gái à! Trái tim của cha đau quá.

Trong tay có tiền, tự nhiên là muốn sử dụng.


Cố tình đồ vật mới mẻ hiếm lạ ở hiện đại quá nhiều, đồ vật mà từng người trong Cảnh gia muốn mua đều không giống nhau, sau năm phút thương lượng ở trước cửa ngân hàng, mọi người đều muốn đi đến khu thương mại để dạo một vòng, mua chút đồ vật yêu thích trở về.

Suy xét đến đồ vật lần này người nhà họ Cảnh muốn mua sẽ có rất nhiều chủng loại, cho nên Khâu Thành Cảnh đã lái xe đưa bọn họ đến Trung Tâm Thương Mại Tam Hoàn, khu thương mại này có rất nhiều vật phẩm, đủ để thỏa mãn nhu cầu của người nhà họ Cảnh.

Sau khi được Cảnh Tình kéo đến một bên giáo dục, Cảnh Lâm cũng biết vừa rồi cậu có chút không hiểu chuyện, cậu cũng không tiếp tục ầm ỉ nói tiền tiêu vặt của cậu quá ít.

Nhưng mà Sở Tú Nương vốn dĩ là người rất sủng con cháu, vừa rồi Cảnh An Hoằng cũng chuyển cho bà 500 vạn.

Sở Tú Nương cảm thấy mình đã lớn tuổi, có ăn có uống đã cảm thấy thỏa mãn, số tiền này bà nắm chặt ở trong tay cũng sẽ trở nên vô dụng, cho nên đã ở sau lưng con trai, con dâu lén cho Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm mỗi người thêm hai mươi vạn.

Loại chuyện này trước kia Sở Tú Nương cũng đã quen làm, cho nên lần này bà làm cũng rất tự nhiên.

Triệu Hoa Lan quản gia rất nghiêm, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều cố định là hai mươi lượng, Cảnh Tình còn tốt, quần áo cùng trang sức thậm chí cả son phấn của cô đều được chi từ công trung, tiền tiêu vặt mỗi tháng cô đều dùng để thưởng cho hạ nhân, ngẫu nhiên sẽ mua chút đồ ăn vặt cùng trái cây ở bên ngoài, mỗi tháng cô đều có thể dư lại một nửa tiền tiêu vặt.

Nhưng Cảnh Lâm tuổi còn nhỏ, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, cái gì cũng đều muốn mua, điểm tâm của Nhất Phẩm Trai cậu một hơi ăn hai đĩa còn cảm thấy không đã ghiền.

Một đĩa điểm tâm của Nhất Phẩm Trai có bốn miếng, giá tiện nghi nhất cũng đã năm đồng bạc một đĩa, trừ cái này ra còn có bánh nhân thịt của lão Tề gia ở đầu cầu, canh thịt cơm của Vương thị gia ở phố bắc ……Đồ vật ăn ngon ở bên ngoài thật sự quá nhiều, tiền tiêu vặt của Cảnh Lâm vẫn luôn không đủ dùng, cho nên cậu lấy bạc từ chỗ của Sở Tú Nương cũng thành chuyện thường xuyên.

Tuy rằng Triệu Hoa Lan rất nghiêm khắc đối với con trai con gái của mình, nhưng chuyện mẹ chồng trộm tiếp tế cho bọn họ, bà vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt.

Quy củ mà lão tổ tông truyền xuống, trưởng bối ban thưởng, là không thể từ chối, bà nội đau lòng con cháu ở sau lưng cho chút bạc, phận làm con dâu nếu nhảy ra khoa tay múa chân, đó chính là bất kính với trưởng bối, Triệu Hoa Lan là một người rất yêu quý thanh danh của chính mình, bà sẽ không làm ra loại chuyện để người ta ghi hận.


Sau khi Sở Tú Nương ném ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau về phía cháu trai cháu gái, thì bà rất tự nhiên mà cất điện thoại trở về trong túi.

Sở Tú Nương nghĩ đến số tiền trong tài khoản của mình, bà bẻ đầu ngón tay suy nghĩ lát nữa mình nên mua thêm thứ gì.

Tình trạng giao thông ở đế đô cũng không được tính là tốt, lộ trình chỉ mất 30 phút, nhưng bởi vì kẹt xe, Khâu Thành Cảnh phải mất hai tiếng mới thuận lợi lái xe vào gara của khu thương mại.

Cảnh An Hoằng móc di động ra nhìn thời gian, ông nhanh chóng quyết định nói: “Lát nữa chúng ta sẽ tách ra để đi dạo, một tiếng sau chúng ta sẽ tập hợp ở lầu hai để ăn cơm trưa.

”Các cửa hàng bên trong khu thương mại đều có ánh đèn rực rỡ muôn màu làm cho mọi người có chút thất thần, nếu người một nhà chậm rãi đi dạo cùng một chỗ thì sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian, nếu tách ra đi dạo thì hiệu suất sẽ cao hơn.

Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm vẫn còn nhỏ tuổi, không ai yên tâm để bọn họ tự đi dạo một mình, cho nên Khâu Thành Cảnh đi theo Cảnh Lâm, Đái Lộ đi theo Cảnh Tình, ba người còn lại thì tự lo cho chính mình.

Trước khi giải tán, Cảnh An Hoằng có chút không yên tâm mà quơ quơ di động, dặn dò nói: “Có việc liền gọi điện thoại cho ta.

”Trong lòng của Cảnh Lâm đã bị các món đồ chơi ở cửa hàng phía trước hấp dẫn, cậu cũng nghe thấy lời dặn dò của cha, cậu một bên lôi kéo tay của Khâu Thành Cảnh đi về phía trước, một bên quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Biết rồi.

”Cảnh Tình làm chị cả, cô có ý thức trách nhiệm rất cao, cô cũng đi theo Cảnh Lâm đi vào cửa hàng đồ chơi, cô nhìn những món đồ chơi này cũng không cảm thấy hứng thú, cô tạm thời còn chưa nghĩ ra mình còn thiếu thứ gì, chỉ đơn giản là muốn đi dạo cùng em trai….




*** 30 ***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương