Mà Triệu Ngôn ở bên cạnh liền xen vào nói: "Ai sao? Ta là bác sĩ, à không, là đại phu.

"
Triệu Ngôn đẩy ống tiêm trong tay, kim dài nhỏ tràn ra một chút nước thuốc, dùng tăm bông dính chút i- ốt khử trùng, một kim đâm vào da thịt Tiêu Thính Vân.

Tiêu Thính Vân khẽ nhíu mày.

"Tiêm hạ sốt và tiêu viêm.

" Triệu Ngôn nhẹ nhàng ấn thịt mềm hai bên ống tiêm, chậm rãi đẩy thuốc trong suốt vào trong cơ thể Tiêu Thính Vân, "Hy vọng mạng của tiểu tử ngươi có thể lớn một chút.

"

Chỉ có thể cầu mong những người cổ đại này chưa bao giờ dùng thuốc kháng sinh, trong người không có nhiều kháng thuốc, dễ tiếp nhận thuốc hơn.

Vốn dĩ bị gấu cào bị thương, đáng lẽ còn phải tiêm một liều vắc xin phòng bệnh dại, nhưng hiện tại hắn cũng không có nên chỉ có thể từ bỏ.

Môi Tiêu Thính Vân khô nứt khẽ động, cổ họng giống như có ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt, khó chịu đến mức một chữ cũng khó phun ra, không lâu sau lại nhắm mắt lại, lần nữa hôn mê.

Hổ Tử trợn mắt há hốc mồm, hắn chưa bao giờ thấy đại phu trị bệnh cứu người như vậy.

Không phải cần dùng nước sắc thuốc rồi uống sao?
Hổ Tử nhớ rõ khi mình còn bé sinh bệnh, phụ thân mời Lý đại phu duy nhất trong thôn chẩn trị cho hắn, kê cho hắn rất nhiều thuốc đắng để uống, khién hắn sau này nhìn thấy Lý đại phu liền nhanh chân chạy mất.

Lần đầu tiên hắn thấy trị bệnh lại dùng kim châm đâm vào da thịt.

Đây hẳn là phương pháp trị liệu độc đáo của thần tiên đại phu!
Triệu Ngôn lại cẩn thận giúp Tiêu Thính Vân xử lý thịt thối ở trên lưng, ngón tay đẩy nhẹ kính gọng tròn viền vàng trượt xuống sống mũi, "Còn lại, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức nghe theo mệnh trời.

"
Hắn đã cố hết sức.

Thấy Triệu Ngôn đã gần như xử lý xong hết, Vương Tuyết Cầm lại tới phòng ngủ lấy một bộ thảm mỏng đắp lên cho Tiêu Thính Vân sưởi ấm.

Lúc Triệu Chí Dân nhàn hạ, đặc biệt thích nằm ở trên ghế gỗ, trên người đắp một tấm thảm mỏng giữ ấm, hưởng điều hòa đọc báo, cực kỳ thích ý, hiện tại đành nhường cho tiểu tử bệnh nặng này.


Triệu Ngôn đứng lên, xoa xoa đôi chân tê dại vì ngồi xổm lâu, cười nói với Tiểu Hổ Tử đang lo âu: "Để hắn nghỉ ngơi, trước cứ quan sát xem sao.

"
[Thiện cảm đến từ Hổ Tử, điểm tích lũy +10]
[Thiện cảm đến từ Tiêu Thính Vân, điểm tích lũy +20.

]
Thanh âm của quản gia biệt thự trí năng Đại Bảo truyền vào lỗ tai người nhà họ Triệu, cuối cùng cũng không uổng công bọn họ nhịn ăn sáng chịu đói để đi cứu Tiêu Thính Vân.

Triệu Húc liếc nhìn Tiêu Thính Vân đang ngủ với chiếc thảm màu sắc rực rỡ trên mặt đất, thắc mắc nói: "Hắn đã hôn mê, sao điểm tích lũy còn có thể tăng hai mươi?"
Triệu Hi nhìn lại Hổ Tử, thấy tiểu tử kia không có phản ứng.

Quản gia rất nhanh liền đưa ra lời giải thích: [Thanh âm mê người của Đại Bảo chỉ có các ký chủ mới có thể nghe được nha]
[Chúc mừng chư vị bước đầu làm quen với triều đại Thiên Khải, nhận được phúc lợi sơ kỳ, sử dụng 10 điểm tích lũy để có thể mở khóa bất kỳ khu vực nào của biệt thự]

Ánh mắt tập thể người nhà họ Triệu tỏa sáng! Đây coi như là quà tặng tân thủ đi?
Trên màn sáng nửa trong suốt chừng trăm tấc trước mặt, điểm tích lũy cần có để mở khóa mỗi một khu vực đều đổi thành "10".

Khu giải trí ở Tây viện cần điểm tích lũy cực cao, nhưng hiện tại lại bị bọn họ loại trừ.

Người một nhà tránh đi Hổ Tử, Triệu Chí Dân lập tức nói: "Cổ đại lấy nông canh làm chủ, trong kho hàng nhà chúng ta trữ rất nhiều hạt giống lương thực rau dưa, khoai lang khoai tây lúa lai, còn có cả lúa mạch!"
Bởi vì biệt thự này lớn, người nhà họ Triệu cơ hồ đã dọn đi toàn bộ sân vườn nhà mình ở thôn Bạch Sa, những hạt giống tốt kia đều cất trong kho hàng.

Vương Tuyết Cầm ở bên cạnh trợn trắng mắt: "Ngươi lấy hạt giống thì có thể lập tức trồng ra lương thực được sao? Không tốn ba năm tháng có thể mọc ra được sao? Quan trọng là giải quyết vấn đề ăn uống hiện tại.

Ta đề nghị mở khóa phòng bếp kiểu Hoa trước!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương