Tôn thị giờ phút này bị dọa đến choáng váng, đầu óc trống rỗng, nàng cũng chỉ còn một đứa con này, nếu lại mất đi, nàng sẽ không sống nổi nữa!
Tôn thị muốn nhào xuống sông cứu con, nhưng xa xa có một bóng người nhanh hơn, bơi như cá nóc trên sông nhanh chống bơi tới, tay dài quyết đoán ôm lấy đứa nhỏ bơi về phía bờ sông.

Triệu Húc ôm Tráng Tráng lên bờ, Tôn thị cũng không để ý nam nhân tóc ngắn ăn mặc rách rưới này, lo lắng nhào tới vỗ hai má Tráng Tráng: "Tráng Tráng, con mau tỉnh lại, nương ở chỗ này, mau mở mắt ra nhìn nương!"
Tráng Tráng nhắm chặt hai mắt, gọi như thế nào cũng không tỉnh, Tôn thị có dự cảm không tốt, bên cạnh có thôn phụ to gan vươn ngón tay thăm dò hơi thở của Tráng Tráng, sợ hãi nói: "Đứa nhỏ này không còn hơi thở rồi?"
Tôn thị chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân như nhũn ra, lại có chút chống đỡ không nổi.

Chẳng lẽ mệnh số của nàng thật sự là khắc con? Cả ba đứa con trai đều mất? Tôn thị ngơ ngác nhìn Tráng Tráng trong lòng, nước mắt giàn giụa.


Những người phụ nữ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, cũng không biết an ủi Tôn thị như thế nào.

“Mau tránh ra, đứa nhỏ có thể còn có thể cứu!”
Triệu Ngôn vừa rồi nhìn thấy có đứa nhỏ rơi xuống nước liền quyết đoán ném cần câu đi, đi đường vòng cùng Hổ Tử chạy tới, Triệu Ngôn đoạt lấy Tráng Tráng và đặt nó xuống đất, nhanh chóng rửa sạch những thứ còn sót lại trong miệng Tráng Tráng, sau đó tiến hành hồi phục tim phổi, hối sức và hô hấp nhân tạo.

Hắn là bác sĩ chuyên nghiệp, Triệu Húc đối với chuyện này rất yên tâm.

Tôn thị phục hồi tinh thần, lúc này giận tím mặt nói: "Các ngươi là ai? Đừng chạm vào con ta!”
Tôn thị vừa dứt lời, đứa nhỏ nằm trên mặt đất đột nhiên nghiêng đầu phun ra một ngụm nước, òa khóc lên gọi nương.

Giọng nói tức giận của Tôn thị đột ngột bị cắt đứt, nàng ta chết lặng nhìn đứa con trai út đã “sống lại” lần nữa.

Các thôn phụ cũng trợn mắt há hốc mồm, các nàng tận mắt nhìn thấy Tráng Tráng không còn hơi thở! Đến một hơi thở cũng trút xuống rồi, làm sao lại có thể cướp người từ Quỷ Môn Quan về?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin?

Một nông phụ khiếp sợ suy đoán: "Đây chẳng lẽ là! Thuật cải tử hồi sinh?"
Ngoại trừ Tiên gia có năng lực khiến người chết sống lại, các nàng thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Không đợi Triệu Ngôn giải thích mình là bác sĩ, Hổ Tử đã kiêu ngạo mở miệng trước: "Đại bá mẫu, đây chính là tiên nhân đã chữa khỏi bệnh cho Thính Vân thúc thúc.

"
Tiên nhân! Hai chữ này khiến cho một đám thôn phụ đều kinh hãi, không khỏi đánh giá hai nam tử trẻ tuổi này một lượt, quần áo của bọn họ quả thật vô cùng quái dị, hơn nữa lại còn để một đầu tóc ngắn, nhưng thần thái của hai người này cho thấy bọn họ không phải người thường, đặc biệt là người trẻ tuổi đeo đồ vật không biết tên trên sống mũi kia, làn da trắng ngần, khí chất nho nhã.

Tôn thị ôm chặt Tráng Tráng đang khóc lớn, nhìn chằm chằm Triệu Ngôn mấy lần, trong lòng cảm xúc phức tạp, nàng cũng không cần quần áo đang giặt, dứt khoát ôm lấy đứa nhỏ đi về nhà.


Các thôn phụ bị chuyện vừa rồi dọa không nhẹ, cũng không giặt quần áo nữa, bái tạ hai huynh đệ Triệu Ngôn rồi vội vàng trở về thôn.

Muốn về nhà nhất định sẽ đi ngang qua nhà thôn trưởng, thôn trưởng đang ngồi uống nước trong sân, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện tiên nhân, khóe mắt nhìn thấy mấy người phụ nữ thần sắc vội vàng, vội kêu gọi xuống hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trong số các thôn phụ có Hoàng đại nương nhiều chuyện nhất trong thôn, Hoàng đại nương vốn có đam mê, vừa nghe thôn trưởng hỏi xong, lập tức miêu tả sinh động như thật.

Thôn trưởng nghe xong lời này thì hơi sửng sốt, "Cái gì? Các ngươi gặp tiên nhân? Tiên nhân còn dùng tiên thuật cải tử hồi sinh cứu tiểu nhi tử Tráng Tráng của Vương gia ?" Đây là nói đùa sao?
Hoàng đại nương liếc mắt nhìn thoáng qua trong thôn, thấy có người đang nghe lén, hưng phấn cao giọng: “Còn có thể giả sao, chúng ta có nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy, không thể giả được! Tráng Tráng vốn không còn hơi thở lại được tiên nhân cấp cứu, còn không phải thuật cải tử hồi sinh thì là gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương