Đêm khuya tĩnh lặng, màn trời treo một vòng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua.

Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, lại không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh chập điện:
[Tích tích, kiểm tra đo lường được nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không—— Triều đại Thiên Khải]
….

Một đêm mưa xuân tí tách, trên con đường núi chật hẹp lầy lội bất kham, sương sớm trong vắt lặng lẽ lăn từ trên cành lá xanh xuống, sương mù bao phủ khắp nơi.

“Ò ó o o ——”
Gà trống gáy?
Giờ Mẹo sơ khắc, Triệu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường, mở mắt ra, chịu đựng ánh sáng chói mắt phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ.


Nhìn góc trái phía trên di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt.

Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn.

Nàng nửa ngồi dậy, bàn tay trắng nõn sờ s.oạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường nhưng lại không nghênh đón ánh sáng như trong tưởng tượng.

Trong lòng Triệu Hi sinh ra nghi ngờ, đây là biệt thự mà còn có thể bị cắt điện được sao? Còn không bằng tiểu viện nông gia của nàng?
Hơn một tháng trước, ông cụ Triệu Hoành Quang nhà giàu số một cả nước mắc bệnh nặng, đã cử người tới Triệu gia ở thôn Bạch Sa, tuyên bố cha nàng là Triệu Chí Dân – chính là đứa con trai ruột duy nhất của ông, khiến cho toàn bộ thôn Bạch Sa đều chấn kinh!
Sau khi cẩn thận kiểm tra đối chiếu DNA, cha nàng thật sự là huyết mạch của nhà giàu số một bị lưu lạc bên ngoài, mà hai anh trai cùng Triệu Hi nàng cứ như vậy mơ mơ hồ đồ trở thành cháu trai cháu gái của nhà giàu số một.


Sau khi ông cụ Triệu Hoành Quang phân chia xong di sản, để lại biệt thự cho bọn họ liền buông tay rời khỏi thế gian.

Sau khi người Triệu gia xử lý xong cái chết của ông cụ, mang theo tâm tình phức tạp, đêm qua bọn họ đã chính thức dọn vào biệt thự sơn thủy lâm viên chiếm diện tích gần 10 mẫu đất này.

Triệu Hi vò vò mái tóc rối bù, mặc một bộ váy ngủ Doraemon đứng dậy rời khỏi giường, mang đôi dép nhựa đi đến cạnh cửa sổ sát đất, vừa ngáp vừa nhìn ra bên ngoài.

Lúc này sắc trời còn chưa sáng, bầu trời xám xịt, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh, cuối chân trời ẩn ẩn lộ ra một tia ánh sáng đỏ thắm.

Mơ hồ có thể thấy được một thôn xóm có rất nhiều căn nhà gạch thấp san sát ở nơi xa, tất cả đều là nhà một tầng nhà trệt, bởi vì quá xa nên Triệu Hi nhìn không rõ lắm.

Lại nhìn kỹ một chút, phía sau biệt thự thế nhưng là một ngọn núi lớn!
Triệu Hi không còn buồn ngủ nữa, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường lại bất an, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, Triệu Hi xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương