Cả Người Đều Là Bảo
-
Chương 37: Học điều khiển chiến hạm
Hiện tại thân phận của Nhậm Sinh là một thiếu niên dị năng giả ở một tinh cầu nhỏ cạnh Thủ Đô tinh vừa tròn mười tám tuổi. Hơn nữa bởi vì cậu là dị năng giả nên có nhiều việc muốn làm cũng dễ dàng hơn.
Dị năng giả muốn tiến vào quân đội hoàn toàn không cần phải trải qua khảo hạch giống như người bình thường, chỉ cần lãnh đạo quân đội đồng ý là có thể bước vào, cho nên Triệu Lăng Vũ không cần tốn bao nhiêu công sức biến Nhậm Sinh trở thành cần vụ binh bên cạnh mình, sau đó quang minh chính đại dẫn Nhậm Sinh tiến vào điểm đóng trú của quân đoàn số một.
Thủ Đô tinh có một vùng hải dương cực đại bao gồm một hải vực rộng lớn được vây quanh bởi vô số đảo nhỏ, đây cũng là nơi trú đóng căn cứ của quân đoàn số một.
Hiện tại uy vọng của Triệu Lăng Vũ trong quân đội cao đến mức không ai bì kịp, bởi vậy hiện tại dù là còn rất sớm nhưng đã có rất nhiều người đứng sẵn chờ đợi ở trạm ngừng phi hành khí, chỉ để có thể gặp được Nguyên soái đại nhân của bọn họ.
Nhìn thấy phi hành khí ngân bạch từ xa bay tới, đám người này đều tự giác yên tĩnh trở lại, nhất tề ưỡn ngực hóp bụng, hi vọng chính mình lưu lại ấn tượng tốt nhất trong mắt Triệu Lăng Vũ. Phi hành khí rốt
cuộc hạ xuống, Triệu Lăng Vũ dáng người cao ngất mặc quân trang từ bên trong bước ra.
“Chào buổi sáng, Nguyên soái!” Tất cả mọi người khẩn cấp đưa tay chào theo quân lễ, nhưng mà Triệu Lăng Vũ lại không giống như mọi khi gật đầu chào lại bọn họ sau đó nhanh chóng rời đi, ngược lại xoay lưng lại, đưa tay hướng về phía phi hành khí.
Nguyên soái đại nhân của bọn họ.. lại ôm một người từ phi hành khí xuống… Nguyên soái của bọn họ thế nhưng có thể ôm người khác!!!
Nhìn thiếu niên bị Triệu Lăng Vũ ôm xuống phi hành khí nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ Nguyên soái không chịu buông ra, tất cả những người có mặt lúc cảm thấy hai tròng mắt của mình suýt nữa là rớt ra ngoài- quấn quít lấy Nguyên soái như vậy mà không bị đá văng đi?
Mọi người chứng kiến tình cảnh này đều như bị sét đánh đứng im tại chỗ, Triệu Lăng Vũ ngược lại vô cùng bình tĩnh, đưa tay tay đỡ lấy người nào đó nhất định không chịu tự mình đi cho vững vàng, sau đó nhanh chóng bước vào căn cứ tựa như chuyện mình đang làm là một chuyện quá đỗi bình thường vậy.
Nhưng mà… này làm sao là chuyện bình thường na!!
Triệu Lăng Vũ làm thống lĩnh quân đoàn số một đã gần ba mươi năm, ngoại trừ những trường hợp cứu giúp các binh lính trọng thương nặng
đứt tay gãy chân ra thì rất ít khi chịu tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng hiện tại… Nguyên soái lại ôm một người, ngay dưới mắt vô số người chứng kiến!
“Tên kia… là người Kayi đúng không? Vợ chưa cưới của Nguyên soái?” Mãi đến lúc bóng Triệu Lăng Vũ biến mất, mới có người lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, là tên Kayi kia… Nguyên soái đại nhân cũng biết ôm người khác na…”
“So với Nguyên soái cao to thì cậu bé Kayi kia nhỏ xíu xíu ha, đáng yêu gì đâu…”
“Vợ chưa cưới của Nguyên soái mày cũng dám khen đáng yêu?”
Bỏ lại đám binh lính khiếp sợ bàn tán sau lưng, Triệu Lăng Vũ đi thẳng một mạch vào khu tiếp đãi, đúng lúc nhìn thấy Ngô Suất đứng ngoài cửa thì thầm gì đó với Triệu Na.
“Ngô Suất, rảnh lắm đúng không?” Triệu Lăng Vũ liếc nhìn người nào đó.
“Đâu đâu làm gì có…” Ngô Suất đưa mắt nhìn Nhậm Sinh quấn quít lấy Triệu Lăng Vũ, đột nhiên cao giọng nói “Nguyên soái đến rồi!”
Ngô Suất dứt lời liền lập tức chạy sang một bên, cùng lúc đó có một nam nhân anh tuấn từ trong phòng bước nhanh ra, sau đó dừng lại trước mặt Triệu Lăng Vũ “Nguyên soái, tôi là Komaz thay mặt Mộng Tưởng tinh cầu gửi lời chào hỏi ngài!” Nụ cười trên mặt Komaz sáng lạn vô cùng, dù cho nhìn thấy có ai đó đang bám dính trên người Triệu Lăng
Vũ cũng không biến sắc, chỉ có ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Sinh lâu hơn một chút mà thôi.
Triệu Lăng Vũ tinh mắt chú ý tới điểm này.
Vẻ ngoài của Nhậm Sinh vô cùng xinh đẹp, hôm nay lại mặc quân trang phiên bản mini càng hiển vẻ ngoài xuất sắc của cậu, khiến Triệu Lăng Vũ chỉ muốn giấu thiếu niên giữ riêng cho mình, tên này còn dám nhìn chằm chằm Nhậm Sinh như vậy…
Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, Triệu Lăng Vũ thản nhiên gật đầu “Xin chào.”
“Nguyên soái đại nhân, nếu như không có ngài thì Mộng Tưởng tinh có lẽ đã biến mất. Tôi thay mặt toàn thể cư dân Mộng Tưởng tinh cảm ơn ngài.” Komaz lại nói, ánh mắt lại nhìn vào Nhậm Sinh.
Komaz cũng không phải một minh tinh bình thường, cha của hắn có hơn mười tinh cầu khoáng thạch, cũng là một vị chủ mỏ khoáng nổi danh toàn Liên bang… Mà con trai của chủ mỏ khoáng như hắn lại từ nhỏ ước mơ trở thành quân nhân.
Người thân của Komaz không ủng hộ ước mơ này, thậm chí cảm thấy hắn chỉ đang gây sự vô lý, bởi vì bị cha mẹ ngăn cản nên Komaz cuối cùng không thể trở thành quân nhân, ngược lại dấn thân vào con đường giải trí.
Nhưng dù vậy vẫn không thể dập tắt lòng nhiệt tình dùng bái quân nhân của Komaz, mà trong các tướng lĩnh quân đội thì hắn sùng bái nhất chính
là Triệu Lăng Vũ.
Nhưng lúc trước hắn đối với Triệu Lăng Vũ cũng chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ mà thôi, lại không ngờ mấy tháng trước lại được Triệu Lăng Vũ cứu giúp.
Lúc nữ vương trùng tộc chưa tới, Mộng Tưởng tinh đã bị vô số đàn trùng tộc bao vây, đám sinh vật có thể tự do thoải mái đi lại giữa vũ trụ vây khốn khiến cư dân Mộng Tưởng tinh không có cách nào thoát khỏi, khi ấy Komaz thật sự cho là mình sẽ bỏ mạng nơi này.
Cuối cùng ngay lúc mọi người tuyệt vọng nhất, liền thấy được hình ảnh truyền về từ trạm giám sát vệ tinh của Mộng Tưởng tinh– quân đoàn số một đã đến, họ đang chiến đấu cùng trùng tộc!
Đòn liều mạng cuối cùng Triệu Lăng Vũ đánh lên nữ vương trùng tộc khiến Komaz chấn động thật lâu, cũng khiến hắn càng thêm sùng bái Triệu Lăng Vũ, sau biết được Nguyên soái trọng thương hấp hối lại càng bi thương.
Cho nên Komaz mới chủ động đón nhận vai diễn trong bộ phim “Khoảnh khắc cuối cùng”, hắn muốn đóng thật tốt vai diễn này, để cả nhân loại ai ai cũng biết đến sự tồn tại của Triệu Lăng Vũ.
Nhưng cho đến thời điểm ấy, hắn đối với Triệu Lăng Vũ cũng giống như fan hâm mộ với thần tượng mà thôi, mãi cho đến khi chính thức quay “Khoảnh khắc cuối cùng”
Bởi vì bộ phim
nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ quân đoàn số một, Komaz mỗi ngày đều nhìn vô số tư liệu sống, thế cho nên Triệu Lăng Vũ càng ngày càng hiện rõ ra trước mắt hắn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Komaz phát hiện cảm tình của mình dành cho Triệu Lăng Vũ trở nên khác đi, thậm chí bắt đầu nảy sinh lòng ghen tị với Ôn Duyệt, ghen tị thiếu niên Kayi được ở cạnh Nguyên soái, đến lúc thấy được Triệu Lăng Vũ xuất hiện trên đài duyệt binh lễ tân sinh, lại cảm giác trái tim mình như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Nhưng mà… thân phận của hai người chênh lệch rất lớn, bản thân hắn lại không phải dị năng giả cho nên không dám mơ tưởng quá nhiều, mãi đến khi nghe được một gã quý tộc tiết lộ tin tức, rằng thiếu niên mà Triệu Lăng Vũ sắp cưới vốn không phải người Kayi.
Thiếu niên tên Nhậm Sinh ấy cũng chẳng thể sinh dục như hắn, chẳng lẽ hắn lại thua kém một người như vậy?
…Hắn thật sự không bằng thiếu niên ấy.
Nhìn thấy Triệu Lăng Vũ ôm Nhậm Sinh, mỗi khi cúi đầu nói chuyện với thiếu niên cả gương mặt lẫn giọng nói đều mềm mại hẳn đi, ngược lại đối diện với mình thì tỏ ra thái độ hờ hững xa lạ không muốn nhiều lời, Komaz mới rõ ràng nhận ra được, những ý tưởng trước giờ của mình đều là vọng tưởng.
Là
một diễn viên, Komaz am hiểu nhất chính là thu lại mọi cảm xúc của bản thân mình, nên mặc dù vừa thấy người mình ngưỡng mộ lập tức bị thất tình, Komaz không hề để lộ ra một chút cảm xúc nào, chỉ là lo sợ ánh mắt của mình sẽ để lộ ra gì đó cho nên mới cố gắng đặt sự chú ý lên Nhậm Sinh.
Mà Nhậm Sinh nãy giờ cũng luôn nhìn Komaz.
Cậu quấn quít lấy Triệu Lăng Vũ muốn tuyên bố chủ quyền, cũng muốn xem phản ứng của Komaz thế nào, không ngờ đối phương lại bình tĩnh nhìn mình mỉm cười, hoàn toàn không giống như đang “mơ ước” Triệu Lăng Vũ.
Cũng phải, Komaz chưa bao giờ tuyên bố thích Triệu Lăng Vũ na… Có lẽ do mình đoán bậy cũng nên… Nhậm Sinh nghĩ vậy cảm giác có hơi xấu hổ, liền mỉm cười lại với đối phương.
Nụ cười thuần khiết của thiếu niên khiến Komaz sửng sốt, đột nhiên phát hiện bản thân mình không có cách nào đi căm ghét “tình địch” này, nụ cười trên mặt cũng bất tri bất giác trở nên chân thành hơn.
Triệu Lăng Vũ thực sự hối hận, cực kỳ hối hận.
Y không nên bởi vì mềm lòng nhất thời mà mang theo Nhậm Sinh đến gặp thần tượng!
Nhìn Nhậm Sinh với Komaz bốn mắt nhìn nhau cười như vậy, y không cách nào kềm chế được bản thân, khí thế phát ra càng lúc càng khủng bố…
Komaz vốn không có
dị năng, đối mặt với khí thế của Triệu Lăng Vũ chỉ là cảm giác xung quanh chợt lạnh không khí lại khó chịu mà chẳng biết do đâu, cảm giác vô cùng hoang mang. Nhậm Sinh ngược lại cảm giác được Triệu Lăng Vũ không thích Komaz, càng thêm vui vẻ.
“Mộng Tưởng tinh tổn thất rất nặng nề, đang trong quá trình trùng kiến, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, ngày mai tôi sẽ đưa cậu trở về.” Triệu Lăng Vũ nhìn Komaz nói, vẻ mặt vô cùng thật lòng.
Nụ cười trên mặt Komaz nháy mắt cứng đờ, hắn vẫn còn vài buổi liveshow lưu động ở mấy tinh cầu phụ cận, thời gian đâu mà trở lại Mộng Tưởng tinh chứ! Hơn nữa trùng kiến tinh cầu can hệ gì tới hắn? Hắn chỉ là một ngôi sao giải trí mà thôi…
Nhưng mà, tại sao cứ có cảm giác mình mà từ chối sẽ lập tức gặp chuyện nhỉ…
“Lăng Vũ, hôm bữa anh bảo chỗ này có hệ thống giả lập điều khiển chiến hạm đúng hông? Chúng ta đi xem đi” Nhậm Sinh có phần thương hại Komaz, liền lên tiếng nói đỡ giúp người kia.
“Ừ.” Triệu Lăng Vũ gật đầu, mấy lần y kể chuyện của mình đều thấy Nhậm Sinh vô cùng hào hứng với điều khiển chiến hạm, vẫn luôn bảo muốn thử một chút. Không ai cho một người mới bắt đầu dùng chiến hạm thực để tập luyện cả, nhưng hệ thống giả lập thử cũng không sao.
Đương
nhiên, quan trọng hơn là bọn họ rốt cuộc có thể đá tên minh tinh này qua một bên.
“Chúng ta đấu đối kháng đi?” Nhậm Sinh nói, vẻ mặt nôn nóng muốn thử.
“Ừ.” Triệu Lăng Vũ đương nhiên không có lý do từ chối.
Nhìn Triệu Lăng Vũ ôm Nhậm Sinh rời đi, Komaz dời tầm mắt sang một vị với vẻ ngoài phù hợp mắt thẩm mỹ của mình hơn nữa cũng có vẻ có địa vị “Ngày mai tôi nhất định phải trở về Mộng Tưởng tinh?”
“Cậu không cần về cũng được, nhưng tôi đề nghị cậu nên rời khỏi Thủ Đô tinh.” Ngô Suất vẻ mặt đồng tình vỗ vai Komaz, tình huống mới nãy giống như… Nguyên soái coi người này thành tình địch nhỉ?
Nguyên soái nhà mình biết ghen luôn mới ghê chứ!
Muốn theo đuổi nam thần nhưng lại phải tận mắt chứng kiến nam thần cùng người khác ân ái, còn bị đuổi đi… Komaz đột nhiên cảm thấy vô cùng bi thương, nhưng cũng ngay lúc này bên cạnh vang lên tiếng bể nát, ghế ngồi của Triệu Lăng Vũ đột nhiên vỡ nát..
“Đi mau đi, Nguyên soái đã cố gắng kềm chế lắm rồi đó.” Chợt nhớ tới hôm qua Nguyên soái thử khí lực đập ra một phát hơn bốn ngàn tấn, Ngô Suất càng đồng tình người này.
Tiễn Komaz rời đi rồi, Ngô Suất định tiếp tục theo dõi mối tình của Nguyên soái nhà mình, lấy máy tính bấm vài cái, hỏi “Nguyên soái đi đâu
rồi?”
“Nguyên soái mới vào phòng điều khiển giả lập chiến hạm! Hiện tại cả đám đang bu đầy ở đây chờ xem Nguyên soái luyện tập nè!”
Nguyên soái nhà mình đây là tính tỏ vẻ trước mặt thiếu niên của mình sao? Ngô Suất sờ sờ cằm suy nghĩ, nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản của mình chạy đi xem náo nhiệt với đám kia.
Kỹ thuật điều khiển chiến hạm của Nguyên soái thuộc hạng đứng đầu quân đội, hơn nữa còn có thể làm được rất nhiều động tác độ khó cực cao, là một trong ba người điều khiển cấp S của quân đoàn số một, bọn họ nhất định phải đi xem!
Đài thao tác của phòng giả lập điều khiển chiến hạm được xây dựng y như phiên bản thật, chỉ cần đội mũ kết nối với mạng giả thuyết, sau đó ấn vào các phím trước mặt là có thể tiến hành đối chiến trên mạng, độ chân thật đạt tới 99%
Triệu Lăng Vũ thuyết minh một lần công dụng các loại phím bấm cho Nhậm Sinh, lại nói “Tôi mở ra hình thức đối chiến hai người, lát nữa em theo sau tôi, chúng ta luyện tập trước một chút.”
Nhậm Sinh nhanh chóng đội mũ giáp lên đầu.
Triệu Lăng Vũ thấy vậy liền khoá lại phòng đối chiến của hai người họ, sau đó cũng đội mũ giáp lên.
Lúc này bên ngoài tất cả những người đang rảnh rỗi của quân đoàn
số một đều đã tự giác xếp hàng vây xem.
Sutton là một vị thiếu tá của quân đoàn số một, hôm nay đúng lúc là ngày nghỉ ngơi, nhận được tin tức liền cùng vài người bạn thân của mình lên mạng giả thuyết nội bộ của quân đội cùng nhau vây xem các kênh đối chiến.
Tất cả các kênh hiện tại đều im lặng, đợi một lát mới thấy có một kênh xuất hiện người, Sutton vội vàng lựa chọn mở ra xem, vừa nhìn liền nhịn không được mắng một câu “Moá đâu ra thằng gà này vậy? Nguyên soái vào phòng đối chiến rồi mà không chịu đi xem lại chạy đi tập một mình?”
“Quân đoàn mình có đứa gà tới vậy sao?” Một sĩ binh đứng vây xem cùng Sutton cũng vẻ mặt khiếp sợ nói… Tốc độ chậm rì rì, động tác khi lắc sang trái lúc ẹo sang phải như vậy… thật sự đang lái chiến hạm sao? Tên này chẳng lẽ lúc bé chưa từng chơi trò đối chiến sao?
“Nhìn mã số có vẻ như là một người mới, ủa đâu… dạo gần đây chúng ta đâu có chiêu binh… Hả? Nguyên soái?” Sutton hoảng sợ nhìn mã số nằm bên dưới– vừa mới nãy bên cạnh mã số của tên tân nhân kia đột nhiên xuất hiện một mã số xa lạ khác, cũng chính là mã số của Nguyên soái!
“Sutton, hôm nay quân doanh mới nhận một tân nhân thật mà, quên cái tên Nguyên soái mang đến rồi sao?”
“Tức là nói hôm nay
phải ngồi xem Nguyên soái dạy tân nhân rồi?” Sutton có chút buồn bực nói, hắn muốn nhìn các tư thế điều khiển chiến hạm mạnh mẽ oai hùng của Nguyên soái, không muốn dòm Nguyên soái với người yêu ân ái na!
Thiếu niên Kayi kia nhỏ xíu xiu, nhìn là biết yếu nhớt rồi, lại còn đòi lái chiến hạm? Về chạy phi hành khí mini cho rồi đi…
“Sutton mau nhìn!” Người bên cạnh đột nhiên hô to.
“Nhìn gì? Không lẽ Nguyên soái bắt đầu biểu diễn động tác khó?” Sutton ngước nhìn một cái, nháy mắt sửng sốt.
Nguyên soái đại nhân điều khiển chiến hạm vô cùng vững vàng, nhưng cũng không có gì đáng nhìn, khiến người ta kinh ngạc chính là chiến hạm bên cạnh Nguyên soái, mới nãy cơ hồ là bay không nổi đột nhiên bắt đầu càng bay càng vững, thậm chí còn có thể bám sát chiến hạm của Nguyên soái.
Hai chiến hạm bay một lát, Triệu Lăng Vũ điều khiển bay càng lúc càng nhanh, bắt đầu lướt qua các vẫn thạch chướng ngại, lúc này đã muốn tiến vào độ khó sơ cấp, nhưng chiến hạm theo sau vẫn luôn bám sát nút.
Tiến vào độ khó sơ cấp, Triệu Lăng Vũ thỉnh thoảng sẽ điều khiển các loại động tác cấp f, chiến hạm sau lưng cũng lần lượt bắt chước theo.
Tiếp theo là cấp e, cấp d, cấp c, cấp b…
Khắp cả quân đoàn số một cũng chỉ có vài trăm
người là có bằng điều khiển chiến hạm cấp a, sau khi vượt qua độ khó cấp b, Triệu Lăng Vũ bắt đầu thực hiện động tác cấp a…
“Này là cấp a đó, tên gà kia… Không, cậu thiếu niên kia chắc chắn làm không được đúng không?” Sutton thì thào tự hỏi, mới nãy chiến hạm kia làm động tác cấp b có chút sai lệch…
Sutton đoán không sai, chiến hạm theo sau bắt chước động tác cấp a thất bại, người bên trong khống chế chiến hạm làm động tác hai ba lượt, nhưng chỉ làm được một nửa liền dừng lại không thể tiếp tục, làm mãi vẫn là dính lỗi.
“Động tác này ấn nút nhiều quá đi…” Nhậm Sinh cau mày nói, Triệu Lăng Vũ làm mẫu mấy lần rồi mà cậu vẫn làm không dược.
“Em làm được như vậy đã là tốt lắm rồi, chỉ cần luyện nhiều một chút bảo đảm có thể làm hết cả bộ.” Triệu Lăng Vũ nói, trong lòng không thể không thừa nhận lúc nãy thật sự rất shock.
Hôm nay là lần đầu tiên Nhậm Sinh điều khiển chiến hạm vậy mà lại có thể một mạch làm tới bước này… Thật sự là giỏi hơn cả y!
“Đúng là phải luyện tập nhiều hơn nữa, tui chưa quen tay lắm.” Nhậm Sinh gật đầu, thực ra cậu có thể bắt chước được như vậy cũng là có nguyên nhân– lúc Triệu Lăng Vũ làm cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm, đến phiên mình làm chỉ việc phục chế lại y hệt, nếu gặp đối chiến thật sự chắc chắn cậu sẽ làm lỗi.
Đương nhiên nếu cho cậu thời gian luyện tập, Nhậm Sinh tuyệt đối sẽ trở thành một điều khiển viên xuất sắc!
“Điều khiển chiến hạm cần nhất là luyện tập, luyện nhiều thì tốc độ tay sẽ càng tăng, đợi đến khi tốc độ tay đạt mức thì những động tác dù phức tạp mấy cũng trở thành dễ dàng.” Triệu Lăng Vũ lại nói.
“Tốc độ tay?” Nhậm Sinh nhìn tay mình trầm tư suy nghĩ.
“Tốc độ tay của A Nhậm đã là nhanh lắm rồi.” Triệu Lăng Vũ nói, vừa dứt lời đột nhiên nhìn thấy hai tay Nhậm Sinh mọc ra vài nhánh căn tu lần lượt bò lên mấy cái nút, tư thế sẵn sàng chờ lệnh…
=================
Dị năng giả muốn tiến vào quân đội hoàn toàn không cần phải trải qua khảo hạch giống như người bình thường, chỉ cần lãnh đạo quân đội đồng ý là có thể bước vào, cho nên Triệu Lăng Vũ không cần tốn bao nhiêu công sức biến Nhậm Sinh trở thành cần vụ binh bên cạnh mình, sau đó quang minh chính đại dẫn Nhậm Sinh tiến vào điểm đóng trú của quân đoàn số một.
Thủ Đô tinh có một vùng hải dương cực đại bao gồm một hải vực rộng lớn được vây quanh bởi vô số đảo nhỏ, đây cũng là nơi trú đóng căn cứ của quân đoàn số một.
Hiện tại uy vọng của Triệu Lăng Vũ trong quân đội cao đến mức không ai bì kịp, bởi vậy hiện tại dù là còn rất sớm nhưng đã có rất nhiều người đứng sẵn chờ đợi ở trạm ngừng phi hành khí, chỉ để có thể gặp được Nguyên soái đại nhân của bọn họ.
Nhìn thấy phi hành khí ngân bạch từ xa bay tới, đám người này đều tự giác yên tĩnh trở lại, nhất tề ưỡn ngực hóp bụng, hi vọng chính mình lưu lại ấn tượng tốt nhất trong mắt Triệu Lăng Vũ. Phi hành khí rốt
cuộc hạ xuống, Triệu Lăng Vũ dáng người cao ngất mặc quân trang từ bên trong bước ra.
“Chào buổi sáng, Nguyên soái!” Tất cả mọi người khẩn cấp đưa tay chào theo quân lễ, nhưng mà Triệu Lăng Vũ lại không giống như mọi khi gật đầu chào lại bọn họ sau đó nhanh chóng rời đi, ngược lại xoay lưng lại, đưa tay hướng về phía phi hành khí.
Nguyên soái đại nhân của bọn họ.. lại ôm một người từ phi hành khí xuống… Nguyên soái của bọn họ thế nhưng có thể ôm người khác!!!
Nhìn thiếu niên bị Triệu Lăng Vũ ôm xuống phi hành khí nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ Nguyên soái không chịu buông ra, tất cả những người có mặt lúc cảm thấy hai tròng mắt của mình suýt nữa là rớt ra ngoài- quấn quít lấy Nguyên soái như vậy mà không bị đá văng đi?
Mọi người chứng kiến tình cảnh này đều như bị sét đánh đứng im tại chỗ, Triệu Lăng Vũ ngược lại vô cùng bình tĩnh, đưa tay tay đỡ lấy người nào đó nhất định không chịu tự mình đi cho vững vàng, sau đó nhanh chóng bước vào căn cứ tựa như chuyện mình đang làm là một chuyện quá đỗi bình thường vậy.
Nhưng mà… này làm sao là chuyện bình thường na!!
Triệu Lăng Vũ làm thống lĩnh quân đoàn số một đã gần ba mươi năm, ngoại trừ những trường hợp cứu giúp các binh lính trọng thương nặng
đứt tay gãy chân ra thì rất ít khi chịu tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng hiện tại… Nguyên soái lại ôm một người, ngay dưới mắt vô số người chứng kiến!
“Tên kia… là người Kayi đúng không? Vợ chưa cưới của Nguyên soái?” Mãi đến lúc bóng Triệu Lăng Vũ biến mất, mới có người lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, là tên Kayi kia… Nguyên soái đại nhân cũng biết ôm người khác na…”
“So với Nguyên soái cao to thì cậu bé Kayi kia nhỏ xíu xíu ha, đáng yêu gì đâu…”
“Vợ chưa cưới của Nguyên soái mày cũng dám khen đáng yêu?”
Bỏ lại đám binh lính khiếp sợ bàn tán sau lưng, Triệu Lăng Vũ đi thẳng một mạch vào khu tiếp đãi, đúng lúc nhìn thấy Ngô Suất đứng ngoài cửa thì thầm gì đó với Triệu Na.
“Ngô Suất, rảnh lắm đúng không?” Triệu Lăng Vũ liếc nhìn người nào đó.
“Đâu đâu làm gì có…” Ngô Suất đưa mắt nhìn Nhậm Sinh quấn quít lấy Triệu Lăng Vũ, đột nhiên cao giọng nói “Nguyên soái đến rồi!”
Ngô Suất dứt lời liền lập tức chạy sang một bên, cùng lúc đó có một nam nhân anh tuấn từ trong phòng bước nhanh ra, sau đó dừng lại trước mặt Triệu Lăng Vũ “Nguyên soái, tôi là Komaz thay mặt Mộng Tưởng tinh cầu gửi lời chào hỏi ngài!” Nụ cười trên mặt Komaz sáng lạn vô cùng, dù cho nhìn thấy có ai đó đang bám dính trên người Triệu Lăng
Vũ cũng không biến sắc, chỉ có ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Sinh lâu hơn một chút mà thôi.
Triệu Lăng Vũ tinh mắt chú ý tới điểm này.
Vẻ ngoài của Nhậm Sinh vô cùng xinh đẹp, hôm nay lại mặc quân trang phiên bản mini càng hiển vẻ ngoài xuất sắc của cậu, khiến Triệu Lăng Vũ chỉ muốn giấu thiếu niên giữ riêng cho mình, tên này còn dám nhìn chằm chằm Nhậm Sinh như vậy…
Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, Triệu Lăng Vũ thản nhiên gật đầu “Xin chào.”
“Nguyên soái đại nhân, nếu như không có ngài thì Mộng Tưởng tinh có lẽ đã biến mất. Tôi thay mặt toàn thể cư dân Mộng Tưởng tinh cảm ơn ngài.” Komaz lại nói, ánh mắt lại nhìn vào Nhậm Sinh.
Komaz cũng không phải một minh tinh bình thường, cha của hắn có hơn mười tinh cầu khoáng thạch, cũng là một vị chủ mỏ khoáng nổi danh toàn Liên bang… Mà con trai của chủ mỏ khoáng như hắn lại từ nhỏ ước mơ trở thành quân nhân.
Người thân của Komaz không ủng hộ ước mơ này, thậm chí cảm thấy hắn chỉ đang gây sự vô lý, bởi vì bị cha mẹ ngăn cản nên Komaz cuối cùng không thể trở thành quân nhân, ngược lại dấn thân vào con đường giải trí.
Nhưng dù vậy vẫn không thể dập tắt lòng nhiệt tình dùng bái quân nhân của Komaz, mà trong các tướng lĩnh quân đội thì hắn sùng bái nhất chính
là Triệu Lăng Vũ.
Nhưng lúc trước hắn đối với Triệu Lăng Vũ cũng chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ mà thôi, lại không ngờ mấy tháng trước lại được Triệu Lăng Vũ cứu giúp.
Lúc nữ vương trùng tộc chưa tới, Mộng Tưởng tinh đã bị vô số đàn trùng tộc bao vây, đám sinh vật có thể tự do thoải mái đi lại giữa vũ trụ vây khốn khiến cư dân Mộng Tưởng tinh không có cách nào thoát khỏi, khi ấy Komaz thật sự cho là mình sẽ bỏ mạng nơi này.
Cuối cùng ngay lúc mọi người tuyệt vọng nhất, liền thấy được hình ảnh truyền về từ trạm giám sát vệ tinh của Mộng Tưởng tinh– quân đoàn số một đã đến, họ đang chiến đấu cùng trùng tộc!
Đòn liều mạng cuối cùng Triệu Lăng Vũ đánh lên nữ vương trùng tộc khiến Komaz chấn động thật lâu, cũng khiến hắn càng thêm sùng bái Triệu Lăng Vũ, sau biết được Nguyên soái trọng thương hấp hối lại càng bi thương.
Cho nên Komaz mới chủ động đón nhận vai diễn trong bộ phim “Khoảnh khắc cuối cùng”, hắn muốn đóng thật tốt vai diễn này, để cả nhân loại ai ai cũng biết đến sự tồn tại của Triệu Lăng Vũ.
Nhưng cho đến thời điểm ấy, hắn đối với Triệu Lăng Vũ cũng giống như fan hâm mộ với thần tượng mà thôi, mãi cho đến khi chính thức quay “Khoảnh khắc cuối cùng”
Bởi vì bộ phim
nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ quân đoàn số một, Komaz mỗi ngày đều nhìn vô số tư liệu sống, thế cho nên Triệu Lăng Vũ càng ngày càng hiện rõ ra trước mắt hắn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Komaz phát hiện cảm tình của mình dành cho Triệu Lăng Vũ trở nên khác đi, thậm chí bắt đầu nảy sinh lòng ghen tị với Ôn Duyệt, ghen tị thiếu niên Kayi được ở cạnh Nguyên soái, đến lúc thấy được Triệu Lăng Vũ xuất hiện trên đài duyệt binh lễ tân sinh, lại cảm giác trái tim mình như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Nhưng mà… thân phận của hai người chênh lệch rất lớn, bản thân hắn lại không phải dị năng giả cho nên không dám mơ tưởng quá nhiều, mãi đến khi nghe được một gã quý tộc tiết lộ tin tức, rằng thiếu niên mà Triệu Lăng Vũ sắp cưới vốn không phải người Kayi.
Thiếu niên tên Nhậm Sinh ấy cũng chẳng thể sinh dục như hắn, chẳng lẽ hắn lại thua kém một người như vậy?
…Hắn thật sự không bằng thiếu niên ấy.
Nhìn thấy Triệu Lăng Vũ ôm Nhậm Sinh, mỗi khi cúi đầu nói chuyện với thiếu niên cả gương mặt lẫn giọng nói đều mềm mại hẳn đi, ngược lại đối diện với mình thì tỏ ra thái độ hờ hững xa lạ không muốn nhiều lời, Komaz mới rõ ràng nhận ra được, những ý tưởng trước giờ của mình đều là vọng tưởng.
Là
một diễn viên, Komaz am hiểu nhất chính là thu lại mọi cảm xúc của bản thân mình, nên mặc dù vừa thấy người mình ngưỡng mộ lập tức bị thất tình, Komaz không hề để lộ ra một chút cảm xúc nào, chỉ là lo sợ ánh mắt của mình sẽ để lộ ra gì đó cho nên mới cố gắng đặt sự chú ý lên Nhậm Sinh.
Mà Nhậm Sinh nãy giờ cũng luôn nhìn Komaz.
Cậu quấn quít lấy Triệu Lăng Vũ muốn tuyên bố chủ quyền, cũng muốn xem phản ứng của Komaz thế nào, không ngờ đối phương lại bình tĩnh nhìn mình mỉm cười, hoàn toàn không giống như đang “mơ ước” Triệu Lăng Vũ.
Cũng phải, Komaz chưa bao giờ tuyên bố thích Triệu Lăng Vũ na… Có lẽ do mình đoán bậy cũng nên… Nhậm Sinh nghĩ vậy cảm giác có hơi xấu hổ, liền mỉm cười lại với đối phương.
Nụ cười thuần khiết của thiếu niên khiến Komaz sửng sốt, đột nhiên phát hiện bản thân mình không có cách nào đi căm ghét “tình địch” này, nụ cười trên mặt cũng bất tri bất giác trở nên chân thành hơn.
Triệu Lăng Vũ thực sự hối hận, cực kỳ hối hận.
Y không nên bởi vì mềm lòng nhất thời mà mang theo Nhậm Sinh đến gặp thần tượng!
Nhìn Nhậm Sinh với Komaz bốn mắt nhìn nhau cười như vậy, y không cách nào kềm chế được bản thân, khí thế phát ra càng lúc càng khủng bố…
Komaz vốn không có
dị năng, đối mặt với khí thế của Triệu Lăng Vũ chỉ là cảm giác xung quanh chợt lạnh không khí lại khó chịu mà chẳng biết do đâu, cảm giác vô cùng hoang mang. Nhậm Sinh ngược lại cảm giác được Triệu Lăng Vũ không thích Komaz, càng thêm vui vẻ.
“Mộng Tưởng tinh tổn thất rất nặng nề, đang trong quá trình trùng kiến, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, ngày mai tôi sẽ đưa cậu trở về.” Triệu Lăng Vũ nhìn Komaz nói, vẻ mặt vô cùng thật lòng.
Nụ cười trên mặt Komaz nháy mắt cứng đờ, hắn vẫn còn vài buổi liveshow lưu động ở mấy tinh cầu phụ cận, thời gian đâu mà trở lại Mộng Tưởng tinh chứ! Hơn nữa trùng kiến tinh cầu can hệ gì tới hắn? Hắn chỉ là một ngôi sao giải trí mà thôi…
Nhưng mà, tại sao cứ có cảm giác mình mà từ chối sẽ lập tức gặp chuyện nhỉ…
“Lăng Vũ, hôm bữa anh bảo chỗ này có hệ thống giả lập điều khiển chiến hạm đúng hông? Chúng ta đi xem đi” Nhậm Sinh có phần thương hại Komaz, liền lên tiếng nói đỡ giúp người kia.
“Ừ.” Triệu Lăng Vũ gật đầu, mấy lần y kể chuyện của mình đều thấy Nhậm Sinh vô cùng hào hứng với điều khiển chiến hạm, vẫn luôn bảo muốn thử một chút. Không ai cho một người mới bắt đầu dùng chiến hạm thực để tập luyện cả, nhưng hệ thống giả lập thử cũng không sao.
Đương
nhiên, quan trọng hơn là bọn họ rốt cuộc có thể đá tên minh tinh này qua một bên.
“Chúng ta đấu đối kháng đi?” Nhậm Sinh nói, vẻ mặt nôn nóng muốn thử.
“Ừ.” Triệu Lăng Vũ đương nhiên không có lý do từ chối.
Nhìn Triệu Lăng Vũ ôm Nhậm Sinh rời đi, Komaz dời tầm mắt sang một vị với vẻ ngoài phù hợp mắt thẩm mỹ của mình hơn nữa cũng có vẻ có địa vị “Ngày mai tôi nhất định phải trở về Mộng Tưởng tinh?”
“Cậu không cần về cũng được, nhưng tôi đề nghị cậu nên rời khỏi Thủ Đô tinh.” Ngô Suất vẻ mặt đồng tình vỗ vai Komaz, tình huống mới nãy giống như… Nguyên soái coi người này thành tình địch nhỉ?
Nguyên soái nhà mình biết ghen luôn mới ghê chứ!
Muốn theo đuổi nam thần nhưng lại phải tận mắt chứng kiến nam thần cùng người khác ân ái, còn bị đuổi đi… Komaz đột nhiên cảm thấy vô cùng bi thương, nhưng cũng ngay lúc này bên cạnh vang lên tiếng bể nát, ghế ngồi của Triệu Lăng Vũ đột nhiên vỡ nát..
“Đi mau đi, Nguyên soái đã cố gắng kềm chế lắm rồi đó.” Chợt nhớ tới hôm qua Nguyên soái thử khí lực đập ra một phát hơn bốn ngàn tấn, Ngô Suất càng đồng tình người này.
Tiễn Komaz rời đi rồi, Ngô Suất định tiếp tục theo dõi mối tình của Nguyên soái nhà mình, lấy máy tính bấm vài cái, hỏi “Nguyên soái đi đâu
rồi?”
“Nguyên soái mới vào phòng điều khiển giả lập chiến hạm! Hiện tại cả đám đang bu đầy ở đây chờ xem Nguyên soái luyện tập nè!”
Nguyên soái nhà mình đây là tính tỏ vẻ trước mặt thiếu niên của mình sao? Ngô Suất sờ sờ cằm suy nghĩ, nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản của mình chạy đi xem náo nhiệt với đám kia.
Kỹ thuật điều khiển chiến hạm của Nguyên soái thuộc hạng đứng đầu quân đội, hơn nữa còn có thể làm được rất nhiều động tác độ khó cực cao, là một trong ba người điều khiển cấp S của quân đoàn số một, bọn họ nhất định phải đi xem!
Đài thao tác của phòng giả lập điều khiển chiến hạm được xây dựng y như phiên bản thật, chỉ cần đội mũ kết nối với mạng giả thuyết, sau đó ấn vào các phím trước mặt là có thể tiến hành đối chiến trên mạng, độ chân thật đạt tới 99%
Triệu Lăng Vũ thuyết minh một lần công dụng các loại phím bấm cho Nhậm Sinh, lại nói “Tôi mở ra hình thức đối chiến hai người, lát nữa em theo sau tôi, chúng ta luyện tập trước một chút.”
Nhậm Sinh nhanh chóng đội mũ giáp lên đầu.
Triệu Lăng Vũ thấy vậy liền khoá lại phòng đối chiến của hai người họ, sau đó cũng đội mũ giáp lên.
Lúc này bên ngoài tất cả những người đang rảnh rỗi của quân đoàn
số một đều đã tự giác xếp hàng vây xem.
Sutton là một vị thiếu tá của quân đoàn số một, hôm nay đúng lúc là ngày nghỉ ngơi, nhận được tin tức liền cùng vài người bạn thân của mình lên mạng giả thuyết nội bộ của quân đội cùng nhau vây xem các kênh đối chiến.
Tất cả các kênh hiện tại đều im lặng, đợi một lát mới thấy có một kênh xuất hiện người, Sutton vội vàng lựa chọn mở ra xem, vừa nhìn liền nhịn không được mắng một câu “Moá đâu ra thằng gà này vậy? Nguyên soái vào phòng đối chiến rồi mà không chịu đi xem lại chạy đi tập một mình?”
“Quân đoàn mình có đứa gà tới vậy sao?” Một sĩ binh đứng vây xem cùng Sutton cũng vẻ mặt khiếp sợ nói… Tốc độ chậm rì rì, động tác khi lắc sang trái lúc ẹo sang phải như vậy… thật sự đang lái chiến hạm sao? Tên này chẳng lẽ lúc bé chưa từng chơi trò đối chiến sao?
“Nhìn mã số có vẻ như là một người mới, ủa đâu… dạo gần đây chúng ta đâu có chiêu binh… Hả? Nguyên soái?” Sutton hoảng sợ nhìn mã số nằm bên dưới– vừa mới nãy bên cạnh mã số của tên tân nhân kia đột nhiên xuất hiện một mã số xa lạ khác, cũng chính là mã số của Nguyên soái!
“Sutton, hôm nay quân doanh mới nhận một tân nhân thật mà, quên cái tên Nguyên soái mang đến rồi sao?”
“Tức là nói hôm nay
phải ngồi xem Nguyên soái dạy tân nhân rồi?” Sutton có chút buồn bực nói, hắn muốn nhìn các tư thế điều khiển chiến hạm mạnh mẽ oai hùng của Nguyên soái, không muốn dòm Nguyên soái với người yêu ân ái na!
Thiếu niên Kayi kia nhỏ xíu xiu, nhìn là biết yếu nhớt rồi, lại còn đòi lái chiến hạm? Về chạy phi hành khí mini cho rồi đi…
“Sutton mau nhìn!” Người bên cạnh đột nhiên hô to.
“Nhìn gì? Không lẽ Nguyên soái bắt đầu biểu diễn động tác khó?” Sutton ngước nhìn một cái, nháy mắt sửng sốt.
Nguyên soái đại nhân điều khiển chiến hạm vô cùng vững vàng, nhưng cũng không có gì đáng nhìn, khiến người ta kinh ngạc chính là chiến hạm bên cạnh Nguyên soái, mới nãy cơ hồ là bay không nổi đột nhiên bắt đầu càng bay càng vững, thậm chí còn có thể bám sát chiến hạm của Nguyên soái.
Hai chiến hạm bay một lát, Triệu Lăng Vũ điều khiển bay càng lúc càng nhanh, bắt đầu lướt qua các vẫn thạch chướng ngại, lúc này đã muốn tiến vào độ khó sơ cấp, nhưng chiến hạm theo sau vẫn luôn bám sát nút.
Tiến vào độ khó sơ cấp, Triệu Lăng Vũ thỉnh thoảng sẽ điều khiển các loại động tác cấp f, chiến hạm sau lưng cũng lần lượt bắt chước theo.
Tiếp theo là cấp e, cấp d, cấp c, cấp b…
Khắp cả quân đoàn số một cũng chỉ có vài trăm
người là có bằng điều khiển chiến hạm cấp a, sau khi vượt qua độ khó cấp b, Triệu Lăng Vũ bắt đầu thực hiện động tác cấp a…
“Này là cấp a đó, tên gà kia… Không, cậu thiếu niên kia chắc chắn làm không được đúng không?” Sutton thì thào tự hỏi, mới nãy chiến hạm kia làm động tác cấp b có chút sai lệch…
Sutton đoán không sai, chiến hạm theo sau bắt chước động tác cấp a thất bại, người bên trong khống chế chiến hạm làm động tác hai ba lượt, nhưng chỉ làm được một nửa liền dừng lại không thể tiếp tục, làm mãi vẫn là dính lỗi.
“Động tác này ấn nút nhiều quá đi…” Nhậm Sinh cau mày nói, Triệu Lăng Vũ làm mẫu mấy lần rồi mà cậu vẫn làm không dược.
“Em làm được như vậy đã là tốt lắm rồi, chỉ cần luyện nhiều một chút bảo đảm có thể làm hết cả bộ.” Triệu Lăng Vũ nói, trong lòng không thể không thừa nhận lúc nãy thật sự rất shock.
Hôm nay là lần đầu tiên Nhậm Sinh điều khiển chiến hạm vậy mà lại có thể một mạch làm tới bước này… Thật sự là giỏi hơn cả y!
“Đúng là phải luyện tập nhiều hơn nữa, tui chưa quen tay lắm.” Nhậm Sinh gật đầu, thực ra cậu có thể bắt chước được như vậy cũng là có nguyên nhân– lúc Triệu Lăng Vũ làm cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm, đến phiên mình làm chỉ việc phục chế lại y hệt, nếu gặp đối chiến thật sự chắc chắn cậu sẽ làm lỗi.
Đương nhiên nếu cho cậu thời gian luyện tập, Nhậm Sinh tuyệt đối sẽ trở thành một điều khiển viên xuất sắc!
“Điều khiển chiến hạm cần nhất là luyện tập, luyện nhiều thì tốc độ tay sẽ càng tăng, đợi đến khi tốc độ tay đạt mức thì những động tác dù phức tạp mấy cũng trở thành dễ dàng.” Triệu Lăng Vũ lại nói.
“Tốc độ tay?” Nhậm Sinh nhìn tay mình trầm tư suy nghĩ.
“Tốc độ tay của A Nhậm đã là nhanh lắm rồi.” Triệu Lăng Vũ nói, vừa dứt lời đột nhiên nhìn thấy hai tay Nhậm Sinh mọc ra vài nhánh căn tu lần lượt bò lên mấy cái nút, tư thế sẵn sàng chờ lệnh…
=================
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook