Mộ Ngạn Dương mặc chiếc áo thun trắng cổ tròn kết hợp với quần short trơn đơn giản cùng màu, bên ngoài phối áo sơ mi họa tiết mang lại cảm giác trẻ trung năng động.

Lúc Anh thay đồ xong đi qua phòng đối diện tìm Quan Thư Ân đã không thấy cô ở đó, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng phát hiện ra người con gái thích làm mình khó chịu, ở trên bãi biển ăn vận cực kỳ thiếu vải, thu hút một đám đàn ông thèm thuồng.

Quan Thư Ân vừa mới bơi xong, toàn thân ướt đẫm, mái tóc dài dính chặt vào làn da trắng nõn khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ, một gã đàn ông ngoại quốc không nhịn được chạy tới xin số bắt chuyện.

Mà cô cũng rất phóng khoáng cùng hắn ta lời qua tiếng lại cười đùa, Mộ Ngạn Dương nhìn nụ cười nở rộ đáng ra phải thuộc về mình kia, máu ghen tuông bỗng nổi lên, hầm hổ đi tới chen giữa hai người.

Anh cởi áo ngoài khoác lên người Quan Thư Ân che đi cảnh sắc khiến bao gã đàn ông nổi lên dục vọng, sau đó mới quay sang dùng tiếng thổ nhĩ kỳ nói với người ngoại quốc.

"Làm phiền rồi, vợ tôi cô ấy phải quay về cho con ăn sữa."

"Xin lỗi, tôi không biết cô ấy là vợ bạn." Tên tóc vàng nghe xong lịch sự nói lời xin lỗi, rồi rời đi.

Quan Thư Ân nghe chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy tên tóc vàng đi rất nhanh rồi biến mất sau hàng dừa.

Cô phồng má giật chiếc áo trên vai xuống, ấn vào tay Mộ Ngạn Dương:

"Anh sao lại đuổi bạn của em?"

Mộ Ngạn Dương không nghe ra câu hỏi của Quan Thư Ân, mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn lên bộ bikini hồng phấn mỏng manh trên người cô. Sớm biết trong vali kia có thứ này, anh đã ném xuống biển cho cá ăn rồi.

"Ai cho em ăn vận thế này?"


Mộ Ngạn Dương vừa nói vừa động tay kéo Quan Thư Ân lại gần, ép buộc cô mặc áo của mình, đề phòng bất chắc anh đem tất cả các khuy cài lại với nhau.

Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, khiến cho chiếc áo mặc trên mình Quan Thư Ân có độ dài hoàn mỹ theo Mộ Ngạn Dương mong muốn, bờ mông căng tròn cùng bắp đùi nuột nà đem giấu đi, thứ lộ ra ngoài chỉ là phần không đáng để ý.

"Mộ Ngạn Dương anh vô lý vừa thôi, chúng ta đang ở biển đấy." Quan Thư Ân nhìn chiếc áo hoa cam hoa đỏ kín mít trên người, bực tức hét lên.

Mộ Ngạn Dương ôm eo Quan Thư Ân cười gian tà: "Em mặc như này rất đẹp, vừa rồi xấu chết đi được, lộ hết cả ngực."

Xấu? Quan Thư Ân nhướng mày lườm Mộ Ngạn Dương.

Anh được lắm, có ngốc mới không hiểu lòng anh âm mưu cái gì, mối thù này cô ghim, anh chờ đấy.

Mộ Ngạn Dương không thể nào nghĩ được có ngày mình phải hối hận vì câu nói ngày hôm nay, cười ngô nghê đưa Quan Thư Ân ra khỏi nước:

"Trời ngả màu rồi nước lạnh lắm, đi thôi chúng ta đi ăn hải sản."

Cô ăn vận vướng víu thế này còn bơi cái gì nữa? Thần sắc khó coi lầm lì cất bước.

Nơi Mộ Ngạn Dương chọn là một sạp hải sản ven đường, đồ tươi sống tự chọn tự nướng.

Anh không ngại bẩn gắp một con tôm đã chín, bóc vỏ cẩn thận mới đưa qua bát Quan Thư Ân: "Nước biển ở đây có độ mặt ổn định, cho nên hương vị hải sản ngọt thanh rất vừa miệng."

Quan Thư Ân động đũa gắp con tôm đã lột vỏ sạch sẽ lên miệng cắn xuống, đúng như Mộ Ngạn Dương nói mùi vị khác xa với cô từng ăn.

"Anh tới đây rồi, là cùng Ân Tiểu Lam sao?"

Quan Thư Ân tò mò lên tiếng, nói ra khỏi miệng mới nhận ra bản thân nhiều lời.

"Không có, anh tới cùng thư ký Trịnh." Mộ Ngạn Dương một bên trở mặt bạch tuộc, một bên sợ cô hiểu lầm nhanh chóng giả thích.

Quan Thư Ân không tin, hai người đàn ông tự dưng dắt nhau tới chỗ này du lịch, không những thế còn cùng ngồi ăn hải sản nữa, nghe quá vô lý rồi, trừ khi...

Nhìn ra ánh mắt không mấy trong sáng của Quan Thư Ân dành cho mình, Mộ Ngạn Dương cầm chân bạch tuộc cắt miếng vừa ăn nhét vào miệng cô:

"Bàn chuyện làm ăn không thể sao?"

Quan Thư Ân lúc nãy mới thấy Mộ Ngạn Dương cho đồ vào miệng anh xong, chưa rửa tay đã bốc đồ đút cô rồi, bẩn chết đi được.

"Anh mất vệ sinh quá."

Mộ Ngạn Dương lườm yêu cô một cái: "Chê anh? Đây đâu phải lần đầu em nếm cái đó."


Quan Thư Ân bị nói cho nghẹn ứ ở cổ, hậm hực đặt đũa xuống.

"Mộ tổng, Mộ đại thiếu gia anh sống với thân phận tôn quý của mình được không? Có đũa sao anh không dùng, đi học người ta ăn bốc làm gì?"

Mộ Ngạn Dương nhìn sâu vào mắt cô, thâm tình nói: "Ở bên em anh chỉ là Mộ Ngạn Dương thôi."

Lần này Quan Thư Ân chính thức câm nín, hay cho anh chuyển chủ đề còn nhanh hơn cả lòng dạ của người yêu cũ.

Sau đó Quan Thư Ân chọn chế độ mắt không thấy, tai không nghe chú tâm thưởng thức hải sản.

Mộ Ngạn Dương ăn không nhiều lắm, nửa già đồ ăn đều nằm trong bụng Quan Thư Ân.

Lúc trả tiền ra về thấy cô xoa bụng Mộ Ngạn Dương đề nghị đi dạo một vào.

Quan Thư Ân chưa muốn về khách sạn ngay, cho nên gật đầu đồng ý.

Hai người cứ thế song song nhau đi bộ trên đoạn đường ven biển, gió đêm lạnh lẽo khiến Quan Thư Ân khẽ run lên.

Mộ Ngạn Dương nhân cơ hội vòng tay ôm cô sát bên thân, giọng nói trầm ấm chỉ vào quán rượu sáng đèn phía xa:

"Muốn vào xem chút không?"

"Được." Quan Thư Ân rất nhanh trả lời.

Mộ Ngạn Dương cười híp mắt, không rõ điều gì thôi thúc, Quan Thư Ân cảm nhận anh hưng phấn một cách kỳ lạ.

Tới khi ngồi vào bàn rồi Quan Thư Ân mới ngộ ra vấn đề, thì ra con cáo Mộ Ngạn Dương đang từng bước dẫn dụ cô vào tròng, muốn chuốc cô uống say để làm chuyện xấu đây mà.

Không biết tên khốn nào quân sư cho anh, hay bụng dạ anh vốn dĩ đã xảo trá?


Mộ Ngạn Dương ngoài mặt thì như đang lo lắng Quan Thư Ân uống nhiều sẽ say, tay lại liên tục nghiêng bình đổ vào cốc cô.

Quan Thư Ân không để anh thất vọng, rót cốc nào ra ngửa cổ uống cạn cốc đó.

"Ngạn Dương sao có nhiều Mộ Ngạn Dương thế nhỉ?" Khoảng mười phút sau, mắt Quan Thư Ân bắt đầu lờ đờ, ngón tay chỉ vào Mộ Ngạn Dương cười khúc khích.

Thời cơ đã tới, Mộ Ngạn Dương rời ghế luồn tay vào nách Quan Thư Ân nhấc cô đứng dậy: "Em say rồi về thôi."

"Không có, em không có say." Quan Thư Ân vùng vằng bắt đầu lầu bầu liên thiên.

Cơ thể Quan Thư Ân mềm nhũn, Mộ Ngạn Dương xoay người trong lúc đang định bế bổng cô lên, bất chợt người trong lòng không an phận chạy một mạnh lên sân khấu.

Cùng với tiếng nhạc rumba sôi động, Quan Thư Ân điên cuồng lắc lư vòng eo, gợi cảm khuấy động bầu không khí.

Thanh âm la hét, huýt sáo ầm ĩ, Mộ Ngạn Dương toát mồ hôi hột trước khi cô kịp cởi áo sơ mi, ôm ngang cô xuống sân.

"Đang vui mà, đáng chết bỏ em xuống." Quan Thư Ân cứng đầu cào cấu loạn xạ.

Mộ Ngạn Dương gắt gỏng: "Câm miệng, em còn không ngoan anh đánh vào mông em đấy."

Đôi chân Mộ Ngạn Dương sải từng bước dài, giống như mong có thể một bước ra tới cửa.

Giờ mà ở ngoài ánh sáng trắng, mọi người sẽ thấy được gương mặt Mộ Ngạn Dương khó coi tới mức nào, gân xanh nổi lên u ám đáng sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương