Cá Mực Hầm Mật
-
Chương 9: Đại Ma Đầu?
Khóe miệng Grunt nở nụ cười kỳ quái, từ từ quay lại, khom lưng hỏi Đồng Niên: "Cô gái nhỏ, cô có quen người này không?" Hắn nói xong, ánh mắt liếc nhìn Gun.
Mắt Đồng Niên đỏ ửng, mặc dù chẳng muốn nghĩ tới người này nữa... vẫn gật đầu.
"Vậy... Cô biết tên của anh ấy là gì không?"
Cô không dám nói thẳng, lại nhìn về phía Gun, người kia vẫn tiếp tục ăn táo, vẻ mặt trái lại muốn nhìn cô xem còn có thể làm ra chuyện gì mới mẻ.
"...Hàn Thương Ngôn." Cô nhẹ giọng trả lời.
Ngày ấy... Anh tới quán net có dùng chứng minh thư chính là cái tên này...
Chẳng lẽ lại nhầm rồi?
Mẹ kiếp..
Grunt đứng thẳng người, vừa khổ sở che bụng, vừa hả hê quay lại, đưa lưng về phía Đồng Niên, hạ thấp giọng nói bên tai Gun: "Trong câu lạc bộ, số người biết tên tiếng Trung của anh không vượt quá ba người, chứ đừng nói là người trong câu lạc bộ nhé. Muốn em phải chịu oan ức hả? Không có cửa đâu, thần côn!"
Anh chớp mắt một cái vẻ không hiểu, ngay sau đó liền nhíu mày, đấm một phát vào ngực Grunt.
"Mẹ kiếp..." Grunt lập tức che ngực, suýt nữa té nhào xuống đất, "Anh muốn diệt khẩu!"
Một cánh tay đặt lên vai Grunt, đè xuống một cách nặng nề: "Cậu hãy xem lại một chút, ai mới là người đang chịu oan ức?"
"...Cô gái nhỏ," Grunt đành phải hy sinh trước, bỏ mắt kính xuống, dùng ánh mắt vô hại thuần lương nhìn về phía Đồng Niên, "Thích thì dũng cảm nói ra, nói cho cô biết, người đàn ông này đừng nói đến phụ nữ, ngay cả sinh vật cái cũng không muốn dính líu. Mấy con chó của mấy ông bảo vệ dưới lầu đều là giống đực đấy... Cực phẩm thế này đúng là lãng phí cả đời!"
dien dan lequydon
...
"Tôi..." Nước mắt cô vẫn chưa rơi xuống, vẻ mặt chợt tỉnh ra, "Dù sao... Người tôi thích không phải là Grunt..." Đồng Niên cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm mũi giày của mình, nhỏ giọng nói: "Tôi tới tìm anh."
Trời ạ...
Dám nói ra rồi...
Gun nhíu chặt mi tâm.
Ánh mắt của anh rất đẹp, đàn ông đáng nhẽ không nên có lông mi dài và dày như vậy, lúc này con ngươi đen nháy đều là hoài nghi: "Còn không chịu nói thật phải không?"
"Chính là lời nói thật mà!" Đồng Niên và Grunt đồng thanh thốt lên, cùng kêu lên phản bác.
Còn chưa đủ rõ ràng ư!?
Đây là lần đầu tiên tỏ tình... Không phải bị từ chối, cũng không phải là được đồng ý, mà là không tin!
Không tin...
Đồng Niên cảm giác mình như đang nằm mơ, vừa uất ức, vừa thất vọng.
Gian phòng trong một thời gian ngắn, trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cho đến khi, có người hắng giọng, nói: "Còn đứng đây làm gì? Không có chuyện của cậu."
Hả?
Đồng Niên bắt đầu lo lắng, ngẩng đầu lên.
Anh tiện tay ném lõi táo vào thùng rác, trừng mắt nhìn Grunt.
Hả? Không phải nói mình?
Rốt cuộc cũng được đi, Grunt một phút cũng không muốn nán lại, ngay cả áo khoác cũng không cầm đi, chỉ mặc một chiếc áo mùa thu tay lửng, run rẩy đeo mắt kính: "Hai anh chị cứ tiếp tục, em rút lui đây."
Nói xong, bước đi như bay rời khỏi đó.
Cửa lạch cạch một tiếng.
Đồng Niên theo phản xạ, ưỡn thẳng lưng lên.
Trước mắt nhanh chóng xuất hiện một đôi giày thể thao màu đen.
Cô không dám thở mạnh, hai tay để phía sau lưng toát hết mồ hôi.
Anh đi tới trước mặt cô, đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Buổi chiều ở cung thể thao, thấy cô kéo một cái vali, sau khi kết thúc cuộc thi đấu mới vội vã đi vào, khiến anh chợt nhớ lại hình như đã từng có duyên gặp mặt cô gái này một lần rồi. Dù sao cũng đã đi tới nhiều nơi tham gia nhiều trận đấu, nên quen rất ít phụ nữ, điều này làm cho anh nhớ tới, trong cuộc sống của anh đã từng xuất hiện một cô gái.
Là người bạn tốt, AppleDog.
Lần đầu tiên anh gọi một cô gái là người bạn tốt, cô gái kia chỉ mới 15 tuổi, là bạn gái của Solo.
Đó cũng là lần đầu tiên anh thay đổi cái nhìn về phụ nữ, có thể cùng người khác phái nói chuyện trên mạng, có thể kề vai sát cánh, có thể giúp đỡ lẫn nhau, có tình nghĩa anh em. Sau đó... như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đối với chuyện mất đi một tình bạn, anh vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng, cho nên phút chốc ấy lại khiến anh hơi xúc động, muốn tới trước mặt cô gái này để chào hỏi, khích lệ sự nhiệt tình của cô với game online.
Sau đó lại cảm thấy, có chút không đúng.
Cái này... Trong quá khứ của anh suốt hai mươi mấy năm đã bài xích những người có tính tình mềm yếu, nước chảy bèo trôi, mưu cầu danh lợi, hay suy nghĩ lung tung, chỉ biết xử trí theo cảm tính, hơn nữa còn thích -----
Anh nhìn lướt qua chiếc quần ngố cùng đôi tất dài trắng có con mèo.
...
Cô khẽ ho khan một tiếng.
Tóc không rối lên chứ?
Ặc, hay là anh không thích phong cách đáng yêu thế này?
"Cô..." Gun hỏi một câu, "Biết tôi tên là gì không?"
Dĩ nhiên... Cô nhẹ giọng trả lời: "Hàn Thương Ngôn."
Mặc dù nhìn trộm chứng minh thư là vô văn hóa...
Lại yên lặng.
"Thích tôi?" Anh mở miệng lần nữa.
"..."
"Sao? Tôi hiểu lầm rồi hả?"
"Không có..."
"Thích cái gì ở tôi?"
"..."
Chẳng lẽ lại nói vừa gặp đã yêu rồi sao T.T....
Nếu ngón tay có thể thắt lại với nhau, có lẽ cô đã sớm quấn chặt đến đứt ra rồi.
Trước mắt, chân của anh bỗng di chuyển.
Sang phải hai bước, chậm rãi bước đi thong thả.
"Khó trả lời sao? Vậy thì hỏi câu khác," Gun nở nụ cười rạng ngời, vẻ mặt ôn hòa, hỏi từng câu từng chữ đều kích thích sự hiếu kỳ, "Tôi có gì đáng để thích sao?"
Mắt Đồng Niên đỏ ửng, mặc dù chẳng muốn nghĩ tới người này nữa... vẫn gật đầu.
"Vậy... Cô biết tên của anh ấy là gì không?"
Cô không dám nói thẳng, lại nhìn về phía Gun, người kia vẫn tiếp tục ăn táo, vẻ mặt trái lại muốn nhìn cô xem còn có thể làm ra chuyện gì mới mẻ.
"...Hàn Thương Ngôn." Cô nhẹ giọng trả lời.
Ngày ấy... Anh tới quán net có dùng chứng minh thư chính là cái tên này...
Chẳng lẽ lại nhầm rồi?
Mẹ kiếp..
Grunt đứng thẳng người, vừa khổ sở che bụng, vừa hả hê quay lại, đưa lưng về phía Đồng Niên, hạ thấp giọng nói bên tai Gun: "Trong câu lạc bộ, số người biết tên tiếng Trung của anh không vượt quá ba người, chứ đừng nói là người trong câu lạc bộ nhé. Muốn em phải chịu oan ức hả? Không có cửa đâu, thần côn!"
Anh chớp mắt một cái vẻ không hiểu, ngay sau đó liền nhíu mày, đấm một phát vào ngực Grunt.
"Mẹ kiếp..." Grunt lập tức che ngực, suýt nữa té nhào xuống đất, "Anh muốn diệt khẩu!"
Một cánh tay đặt lên vai Grunt, đè xuống một cách nặng nề: "Cậu hãy xem lại một chút, ai mới là người đang chịu oan ức?"
"...Cô gái nhỏ," Grunt đành phải hy sinh trước, bỏ mắt kính xuống, dùng ánh mắt vô hại thuần lương nhìn về phía Đồng Niên, "Thích thì dũng cảm nói ra, nói cho cô biết, người đàn ông này đừng nói đến phụ nữ, ngay cả sinh vật cái cũng không muốn dính líu. Mấy con chó của mấy ông bảo vệ dưới lầu đều là giống đực đấy... Cực phẩm thế này đúng là lãng phí cả đời!"
dien dan lequydon
...
"Tôi..." Nước mắt cô vẫn chưa rơi xuống, vẻ mặt chợt tỉnh ra, "Dù sao... Người tôi thích không phải là Grunt..." Đồng Niên cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm mũi giày của mình, nhỏ giọng nói: "Tôi tới tìm anh."
Trời ạ...
Dám nói ra rồi...
Gun nhíu chặt mi tâm.
Ánh mắt của anh rất đẹp, đàn ông đáng nhẽ không nên có lông mi dài và dày như vậy, lúc này con ngươi đen nháy đều là hoài nghi: "Còn không chịu nói thật phải không?"
"Chính là lời nói thật mà!" Đồng Niên và Grunt đồng thanh thốt lên, cùng kêu lên phản bác.
Còn chưa đủ rõ ràng ư!?
Đây là lần đầu tiên tỏ tình... Không phải bị từ chối, cũng không phải là được đồng ý, mà là không tin!
Không tin...
Đồng Niên cảm giác mình như đang nằm mơ, vừa uất ức, vừa thất vọng.
Gian phòng trong một thời gian ngắn, trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cho đến khi, có người hắng giọng, nói: "Còn đứng đây làm gì? Không có chuyện của cậu."
Hả?
Đồng Niên bắt đầu lo lắng, ngẩng đầu lên.
Anh tiện tay ném lõi táo vào thùng rác, trừng mắt nhìn Grunt.
Hả? Không phải nói mình?
Rốt cuộc cũng được đi, Grunt một phút cũng không muốn nán lại, ngay cả áo khoác cũng không cầm đi, chỉ mặc một chiếc áo mùa thu tay lửng, run rẩy đeo mắt kính: "Hai anh chị cứ tiếp tục, em rút lui đây."
Nói xong, bước đi như bay rời khỏi đó.
Cửa lạch cạch một tiếng.
Đồng Niên theo phản xạ, ưỡn thẳng lưng lên.
Trước mắt nhanh chóng xuất hiện một đôi giày thể thao màu đen.
Cô không dám thở mạnh, hai tay để phía sau lưng toát hết mồ hôi.
Anh đi tới trước mặt cô, đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Buổi chiều ở cung thể thao, thấy cô kéo một cái vali, sau khi kết thúc cuộc thi đấu mới vội vã đi vào, khiến anh chợt nhớ lại hình như đã từng có duyên gặp mặt cô gái này một lần rồi. Dù sao cũng đã đi tới nhiều nơi tham gia nhiều trận đấu, nên quen rất ít phụ nữ, điều này làm cho anh nhớ tới, trong cuộc sống của anh đã từng xuất hiện một cô gái.
Là người bạn tốt, AppleDog.
Lần đầu tiên anh gọi một cô gái là người bạn tốt, cô gái kia chỉ mới 15 tuổi, là bạn gái của Solo.
Đó cũng là lần đầu tiên anh thay đổi cái nhìn về phụ nữ, có thể cùng người khác phái nói chuyện trên mạng, có thể kề vai sát cánh, có thể giúp đỡ lẫn nhau, có tình nghĩa anh em. Sau đó... như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đối với chuyện mất đi một tình bạn, anh vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng, cho nên phút chốc ấy lại khiến anh hơi xúc động, muốn tới trước mặt cô gái này để chào hỏi, khích lệ sự nhiệt tình của cô với game online.
Sau đó lại cảm thấy, có chút không đúng.
Cái này... Trong quá khứ của anh suốt hai mươi mấy năm đã bài xích những người có tính tình mềm yếu, nước chảy bèo trôi, mưu cầu danh lợi, hay suy nghĩ lung tung, chỉ biết xử trí theo cảm tính, hơn nữa còn thích -----
Anh nhìn lướt qua chiếc quần ngố cùng đôi tất dài trắng có con mèo.
...
Cô khẽ ho khan một tiếng.
Tóc không rối lên chứ?
Ặc, hay là anh không thích phong cách đáng yêu thế này?
"Cô..." Gun hỏi một câu, "Biết tôi tên là gì không?"
Dĩ nhiên... Cô nhẹ giọng trả lời: "Hàn Thương Ngôn."
Mặc dù nhìn trộm chứng minh thư là vô văn hóa...
Lại yên lặng.
"Thích tôi?" Anh mở miệng lần nữa.
"..."
"Sao? Tôi hiểu lầm rồi hả?"
"Không có..."
"Thích cái gì ở tôi?"
"..."
Chẳng lẽ lại nói vừa gặp đã yêu rồi sao T.T....
Nếu ngón tay có thể thắt lại với nhau, có lẽ cô đã sớm quấn chặt đến đứt ra rồi.
Trước mắt, chân của anh bỗng di chuyển.
Sang phải hai bước, chậm rãi bước đi thong thả.
"Khó trả lời sao? Vậy thì hỏi câu khác," Gun nở nụ cười rạng ngời, vẻ mặt ôn hòa, hỏi từng câu từng chữ đều kích thích sự hiếu kỳ, "Tôi có gì đáng để thích sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook