Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
-
Chương 11
“Trụ sở chính của Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh?” Thời Dư không thể tin lặp lại.
Cô rất kinh ngạc, cô có thể đoán được đám người Tạ Dữ Nghiên ở lại đây là có mục đích khác, nhưng cô không đoán được bọn họ muốn làm gì.
Những lời nói đó, cô chỉ thử thăm dò Tạ Dữ Nghiên và những người bên cạnh anh ta có phải là "bằng mặt không bằng lòng".
“Cô muốn đi với tôi sao?” Tạ Dữ Nghiên thản nhiên nói, giống như mời người khác đi thăm quan danh lam thắng cảnh.
Thời Dư liếc nhìn ba người đang chiến đấu với con nhện khổng lồ ở phía xa và phá hủy rất nhiều tòa nhà: "Hai chúng ta có thể đi bộ sao?"Khi cô nói hết lý do này đến lý do khác để đi cùng với anh ta, nhưng khi thật sự phải đi, thì lại đắn đo.
“Không đi được.
” Tạ Dữ Nghiên thành thật trả lời.
Thời Dư: “! ! ”“Nhưng có một nơi có thể đi.
” Nói xong, anh đi đến tòa nhà bên cạnh khu mua sắm.
Thời Dư nghĩ đến việc dựa vào anh ta để chạy trốn, nên cô cũng đi theo.
Con nhện khổng lồ bay về phía này, những cọng lông sắc nhọn của nó cắt con đường thành một mớ hỗn độn, trên mặt đất có rất nhiều hố lớn.
Tạ Dữ Nghiên không chút do dự đi tới phía trước, khi đi đến phía sau của một tòa nhà, anh dừng lại, quay người cầm chặt cổ tay Thời Dư.
Tay anh ta lạnh như băng, ở trong đêm hè hơi nóng như thế này, không thể nghi ngờ là rất thoải mái khi cầm lấy.
Nhưng cô còn chưa kịp hưởng thụ sự thoải mái này thì bỗng nhiên Tạ Dữ Nghiên kéo cô chạy, Thời Dư thấy màn hình ảo bên mắt phải lại xuất hiện.
Sau khi màn hình ảo xuất hiện, Thời Dư thấy một luồng ánh sáng đỏ quét qua người cô và Tạ Dữ Nghiên, khi cô đang nghĩ ánh sáng đỏ đó là gì, thì có một tiếng nổ khác cách đây không xa, cũng không biết tòa nhà nào bị sụp đổ, Thời Dư đành ngừng suy nghĩ vẩn vơ của mình lại.
Tạ Dữ Nghiên chạy không chậm, nhưng Thời Dư có thể cảm nhận được bước chân của anh ta không có lực.
Rất rõ ràng, so những vệ sĩ đáng chiến đấu với con quái vật nhện, anh đẹp trai là một con gà yếu ớt không có chút giá trị vũ lực nào.
Hai người chạy đến bên rìa của một hố lớn, Thời Dư đang muốn hỏi bọn họ chạy tới đây làm gì, Tạ Dữ Nghiên nói: "Đi xuống.
"Anh ta nói xong liền đi xuống trước, cũng không sợ con nhện chui ra.
Thời Dư vô thức nhìn vào màn hình ảo trước mặt anh ta, luôn cảm thấy đó là một thứ tốt.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên sắc mặt người đàn ông trung niên đang chiến đấu với con nhện khổng lồ thay đổi, ông ta bị con nhện khổng lồ đá một cái, đập mạnh vào một tòa nhà.
Radar dò nhiệt của cơ giáp của ông ta, phát hiện Tạ Dữ Nghiên và Thời Dư đột nhiên biến mất!Không chút do dự, người đàn ông trung niên lập tức kết nối kênh liên lạc nói: "Khải Nhĩ, Ngải Nhân, không thấy thiếu tướng nữa! Các cậu giữ chân con quái vật này, tôi đi xem chuyện gì đã xảy ra.
"Khải Nhĩ và Ngải Nhân vô cùng kinh ngạc, Khải Nhĩ lập tức nói: "Vừa rồi thiếu tướng còn ở đó mà, sao lại đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ là cô bé kia?"Người đàn ông trung niên không trả lời, nhưng cơ giáp của ông đã rời trận chiến.
Thấy vậy, Khải Nhĩ và Ngải Nhân biết ngay cả khi họ hỏi lại lần nữa, thì người đàn ông trung niên cũng sẽ không trả lời, đành cắn răng giữ chân con nhện khổng lồ này.
Ba người Lai Tư Đặc đang chiến đấu với lũ nhện nhỏ cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, nhưng bầy nhện cứ kéo đến liên tục và không thể bị tiêu diệt hết, căn bản bọn họ không thể thoát thân.
"Đây là?" Thời Dư nhìn con đường rộng lớn dưới lòng đất, kinh ngạc hít một hơi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook