Cá Mặn Pháo Hôi Nhỏ Bị Thế Tử Gia Để Mắt Đến
-
Chương 7
Lúc này, Tạ Chương vẫn chưa biết rằng những người đó là do Đỗ Uyển mượn đến.
Đỗ Uyển xoay người lên ngựa, quay đầu rời đi.
Hồ Tam cùng những người khác lập tức theo sau, nhanh nhẹn và dứt khoát.
Tần Ngư Ngư không biết làm thế nào, chạy đến bên cạnh Tần Diễm, đôi mắt long lanh cTạ đầy nước mắt, tự trách mình: “Tất cả là lỗi của ta...!Nếu không phải vì ta, Tiểu Diễm đã không phải chịu như vậy.”
“Đây không phải lỗi của Ngư Ngư, tất cả đều là do Đỗ Uyển!” Tần Diễm tràn đầy căm hận.
Mối thù này, hắn đã ghi nhớ!
Tạ Chương dõi theo bóng lưng của Đỗ Uyển rời đi.
Ngón tay hắn, ẩn dưới ống tay áo phiêu dật, liên tục cọ xát nhau.
Cho đến khi đoàn người của Đỗ Uyển khuất bóng nơi góc ngoặt của con đường trên núi, hắn mới lên tiếng, “Đại Thành, đi mời Lưu thần y đến, hết sức cứu chữa.”
“Vâng.”
Một thanh niên mang kiếm lập tức đáp lời và đi ngay.
...
Đỗ Uyển cưỡi ngựa trở về nhà.
Lúc này cô mới cảm thấy yên tâm.
Nghĩ đến chiếc bùa hộ mệnh, Đỗ Uyển không kìm được mà vội vàng bước vào phòng nhỏ.
Hồ Tam cũng vào phòng của Phí Hạo, báo cáo lại sự việc ngày hôm nay.
Không chỉ mô tả lại sự việc một cách sinh động, mà còn lặp lại lời nói của Đỗ Uyển một cách chính xác.
Khả năng mô phỏng này, quả thực là không ai sánh bằng.
Mục Tư An suy nghĩ một lúc, rồi nhìn về phía Phí Hạo: “Một nho sinh yếu đuối, sao lại đến nơi hẻo lánh này?”
“Đúng vậy, ở cái huyện nghèo này thì có gì để mong đợi chứ?”
Phí Hạo nhẹ nhàng gõ ngón tay lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, rồi như thể vô tình hỏi, “Ngươi nghĩ, người ngăn cản bổn thế tử tìm tiểu công chúa, có phải là Tạ Chương không?”
Mục Tư An: “...”
Thế tử gia, ngài định làm khó Tạ Chương thật sao?
Trước giờ chưa từng nghe nói hai người có thù oán gì mà?
Không đúng, trước đây thì không, nhưng năm nay đã có...!thù đoạt thê!
Mục Tư An tự cho rằng mình đã đoán ra sự thật, liền khen ngợi: “Thế tử gia thật anh minh thần võ! Không một yêu ma quỷ quái nào có thể qua mắt được ngài.”
“Bỏ đi, cút!” Phí Hạo cười mắng.
Thực ra, hắn nghĩ sau này cần chú ý đến Tạ Chương.
Phủ Định Bắc Hầu, họ Tạ vốn xuất thân là võ tướng.
Tạ Chương đứng thứ bảy trong gia đình, là con trai dòng chính của chi thứ hai.
Mười tuổi đã đến học tại Thanh Vân Thư Viện ở phương nam, bái một vị đại nho là Tống Thanh Vân làm thầy.
Sau tám năm rời kinh thành, cuối năm ngoái mới quay về kinh.
Chỉ trong vài tháng, hắn đã tham gia một số cuộc thi thơ và nhanh chóng nổi tiếng khắp kinh thành, danh tiếng vang xa.
Mục Tư An cười hỏi: “Ngươi nghĩ sao, Tạ Chương lâu không về kinh, tại sao lại quen biết Đỗ cô nương?”
Phí Hạo nghĩ đến những lời đồn mình nghe được, “Nghe nói vào đêm hội đèn lồng năm nay, Đỗ tiểu ngốc ra ngoài chơi, suýt chút nữa bị bắt cóc, may nhờ có Tạ Chương cứu giúp.”
Mục Tư An: “...”
Chuyện này không đơn giản, đây là ân cứu mạng mà.
Phí Hạo sau đó đã điều tra, nhưng không tìm ra điểm đáng ngờ.
Tuy nhiên, dựa trên trực giác, hắn vẫn nghi ngờ rằng vụ bắt cóc đó có vấn đề...
Nếu Đỗ tiểu ngốc có mặt tại đây, cô ấy có thể nói rõ rằng Tạ Chương đến nơi hẻo lánh này chính là để tìm kiếm Tần Ngư Ngư, cô gái vàng trong sách.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của nam và nữ chính trong sách, bắt đầu từ một âm mưu.
Nam chính ban đầu đã thuê một nhóm kẻ xấu để quấy rối nữ chính, dàn dựng một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Vào giữa truyện, khi Tần Ngư Ngư biết sự thật, chuyện này đã gây ra một loạt tình tiết đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác.
Tất nhiên, người khác thế nào, Đỗ Đại Ngốc không bận tâm.
Lúc này, cô đang khóa chặt cửa sổ, lòng đầy phấn khích nhìn vào chiếc ngọc bài.
Không hưng phấn sao được khi nghe nói đây là không gian trồng trọt huyền thoại?
Cô cầm một con dao nhỏ, rạch một vết trên đầu ngón tay, rồi nặn ra một giọt máu.
Giọt máu rơi xuống, vừa đúng rơi vào cánh hoa nhỏ, và ngay lập tức biến mất.
Cánh hoa nhỏ bắt đầu phát ra ánh sáng bạc lấp lánh, đột nhiên ánh sáng bạc bay lên, như một tia sáng nhỏ, thẩm thấu vào giữa trán của cô.
“Vậy là ta đã thành công nhận chủ rồi sao?”
Trong sách, Tần Ngư Ngư cũng đã dùng máu để nhận chủ, nhưng ngọc bài không biến mất.
Vì vậy, Đỗ Uyển cũng không nghi ngờ gì.
Cô nhắm mắt lại, như trong sách viết, bắt đầu thiền định.
Một lúc lâu sau, không gian trồng trọt vẫn không thấy đâu, thay vào đó chỉ là một màn đen.
Phải rồi, hì hì, chỉ cần nhắm mắt, ai cũng có thể thấy một màn đen!
Điểm đặc biệt duy nhất là lần này cô nhìn thấy một bóng người màu trắng trong bóng tối, liên tục thực hiện cùng một động tác.
Động tác này khá khó, có chút giống yoga hiện đại, nhưng độ khó tăng lên gấp nhiều lần.
Thân thể con người thật sự có thể làm được sao?
Đỗ Uyển mở mắt, bóng trắng biến mất.
Cô lại nhắm mắt, tập trung tinh thần, bóng trắng lại xuất hiện.
Điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô ngồi xuống giường nhỏ và thử làm theo.
Quả nhiên, một nửa tư thế cũng không hoàn thành nổi.
Cố gắng một hồi, ban đầu không có cảm giác gì, nhưng dần dần, cơ thể bắt đầu không ổn, như thể mọi dây thần kinh đau đớn trong cơ thể đều bị kích thích!
Toàn thân đau đớn, tê dại không thể chịu nổi.
Đỗ Uyển nghiến răng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó và đỏ bừng.
“Không, không tập nữa!”
“Không tập nữa, đau quá!”
Sau khi dừng lại, Đỗ Uyển mồ hôi nhễ nhại, ngã lăn ra giường, không còn chút sức lực để nhấc một ngón tay.
Tuy nhiên, dần dần, cô cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp lan tỏa từ bụng.
Dòng năng lượng ấm áp này đi đến đâu, cơn đau cũng giảm bớt.
Một khắc sau.
Cô cảm thấy như vừa tắm xong trong phòng xông hơi, vô cùng dễ chịu.
Đỗ Uyển ngay lập tức mở to mắt, lấp lánh sáng ngời.
Đây là bảo bối, đại bảo bối!
“Ha ha!”
Cô không kìm được mà vui sướng lăn tròn trên giường.
“Rầm!”
Bên cạnh đang đập tường?
Đỗ Uyển dừng động tác lăn, nhìn chằm chằm vào bức tường.
Phía bên kia bức tường này, chính là phòng ngủ cũ của cô...
Đỗ Uyển bĩu môi, “Cái gì mà hung hăng thế? Chiếm phòng của bà cô còn dám nổi giận?”
Hừm!
Được đằng chân lân đằng đầu đấy!
Nhưng cú đập này vẫn khiến cô bình tĩnh lại.
Suýt chút nữa cô đã quên mất mình đang ở đâu mà vui sướng đến mức đó rồi!
Cái không gian huyền thoại kia vẫn chưa thấy đâu.
Đỗ Uyển vẫn giữ hy vọng, cầm lấy cái gối, trong lòng lẩm bẩm: thu—thu! Thu?!
Gối vẫn còn trong tay.
“Thật sự là không có duyên mà.”
Đỗ Uyển lắc đầu, có chút không cam lòng.
“Cộc cộc!”
“Cộc cộc cộc!”
Bên ngoài có người gõ cửa.
Đỗ Uyển yếu ớt hỏi, “Ai đó?”
“Là ta, Đỗ cô nương.” Giọng của Mục Tư An vang lên từ bên ngoài, “Thế tử bảo ta đến báo một tiếng, sáng sớm ngày kia ngài ấy sẽ rời đi, muốn hỏi ý của cô.”
“Trở về kinh thành?” Đỗ Uyển lập tức tỉnh táo lại.
Mục Tư An đáp: “Đúng vậy, trở về kinh thành.”
“Ta có thể đi cùng sao?”
“Điều đó phụ thuộc vào ý của Đỗ cô nương.” Mục Tư An cười nhẹ nhàng.
Đỗ Uyển lại hỏi: “Trên đường có cung cấp ăn ở không?”
“…Có, tất nhiên là có.” Mục Tư An cố nhịn cười.
Đỗ Uyển làm ra vẻ đắn đo suy nghĩ trong ba giây, sau đó quyết định sẽ đi cùng họ.
Thời gian tiếp theo, Đỗ Uyển hầu như ở lì trong phòng nhỏ.
Ngày đêm tập luyện động tác đó, vừa đau đớn vừa vui sướng.
Tuy nhiên, sự kiên trì cũng có kết quả, vào đêm trước khi khởi hành, cuối cùng cô đã có thể hoàn thành một động tác, mặc dù chưa đạt chuẩn, nhưng ít nhất đã có thể hoàn thành.
Cô cũng nhận thấy một chút thay đổi nhỏ: dường như sức mạnh của cơ thể đã tăng lên một chút.
Sáng sớm hôm sau, có tiếng đập cửa rầm rầm.
Chỉ cần nghe cách đập cửa thô bạo này, cô liền nghĩ ngay đến khuôn mặt của Phí Hạo.
Trong tiểu viện này, chẳng ai dám đập cửa cô như thế cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook