Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
-
Chương 64: Phiên ngoại 1 : Về sau
Trịnh An Nam chán ghét mùa đông.
+
Lạnh băng thê lương, như thời điểm chính mình bị vứt bỏ.
Hắn cũng chán ghét sinh nhật của chính mình.
Cái ngày này, lặp đi lặp lại nhắc nhở hắn: Trên thế giới không có ai yêu mày.
Trước khi tan học, không trung bay vài bông tuyết.
Độ ấm chợt hạ thấp, không khí càng thêm lạnh lẽo.
Từ phòng học lớp 10 trung học Khánh Lê, Trịnh An Nam ngẩng đầu nhìn về ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Tuyết vậy mà đã rơi rồi, đêm nay nhất định càng thêm gian nan.
Hôm nay trùng hợp là sinh nhật mười sáu tuổi của hắn.
Từ sáng sớm đến bây giờ, không có quan tâm, không có chúc phúc, không có quà tặng.
Ngay cả bản thân hắn, cũng không biết hay không hẳn nên ăn mừng vì được thêm một tuổi hay không.
Ngày tháng mơ màng hồ đồ một năm lại một năm nữa, bên tai lặp lại tiếng vọng từng nghe khi còn bé.
"Sinh nhật tên nhóc kia à, chờ đến nó 18 tuổi, chúng ta không cần phải xen vào."
"18 tuổi cũng lâu lắm, cần nghĩ biện pháp, nhanh chóng đuổi nó đi thôi."
"Cũng phải, Trịnh An Nam mỗi ngày ở trong nhà lúc ẩn lúc hiện, cháu ngoan của chúng ta cũng phiền lòng."
18 tuổi phảng phất thành đường ranh giới vô hình, càng tới gần cái ngày kia, càng tiến một bước đến hoàn toàn bị thế giới cô lập.
"Anh Nam, hôm nay tan học đi đâu chơi?" Đàn em cùng lớp năm lại đây xin chỉ thị.
"Đâu cũng không đi." Trịnh An Nam đứng dậy, muốn nhanh chóng tránh đi bọn họ.
Kỳ thật, Trịnh An Nam làm sao không biết, mỗi ngày cùng nhau tiêu ma thời gian với những người này, đều không phải bằng bè chân chính.
Bọn họ nguyện ý đi theo chính mình, đơn giản chỉ vì đuổi theo ích lợi.
Trịnh An Nam bình thường rất hưởng thụ loại hữu nghị giả dối này, ý đồ chế tạo chính đơn biểu hiện giả tạo rằng mình không cô đơn, hôm nay lại muốn trốn tránh.
Về đến nhà, bà ngoại vội vàng nấu cơm.
Ông nội ôm em họ, cùg cậu ta chơi cây gậy vàng của Tôn Ngộ Không.
Trịnh An Nam lẳng lặng đứng ở chỗ đó một lúc lâu, ai đều không để ý tới hắn, đem hắn trở thành không khí chướng mắt.
Bà ngoại làm xong cơm chiều mang tới, phát hiện Trịnh An Nam, không tình nguyện bỏ thêm đôi chén đũa.
Khi ăn cơm, bà chán ghét nói, "Phòng bên kia của cháu đã quét dọn xong, sau này không có việc gì thì không cần ại đây. Buổi tối ăn cơm chờ trong nhà ăn xong, bà sẽ để cho cháu một chén."
Trịnh An Nam biết, bọn họ không muốn ngồi cùng mình ăn cơm, cảm thấy hết muốn ăn.
Em họ nhảy dựng lên ồn ào, "Bà ơi, cháu muốn ăn cái kia."
Bà ngoại biểu tình lập tức vui vẻ ra mặt, duỗi cánh tay dài gắp đồ ăn cho em họ.
Thẳng đến cơm chiều sắp kết thúc, cũng không có ai nhắc tới sinh nhật Trịnh An Nam.
Hắn nâng chén, ăn mà không biết mùi vị gì, nhạt như nước ốc.
Xem đi, trên thế giới quả nhiên không có ai để ý đến mày.
Cơm chiều kết thúc, Trịnh An Nam lặng yên không một tiếng động rời khỏi Lý gia.
Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, dẫm lên dường như sắp vượt mắt cá chân. Trong gió lạnh kẹp theo vụn băng, thổi đến người ta không mở mắt ra được.
Trịnh An Nam dọc theo đường nhỏ, lang thang không có mục tiêu đi phía trước đi, đột nhiên phát hiện ven đường có người.
Cậu cuộn thành một đoàn nho nhỏ, dựa lưng vào cây liễu. Cây liễu đã khô héo lay động trong gió, giống nghi thức chiêu hồn nào đó.
Nam sinh nhỏ tóc rất dài, che khuất nửa khuôn mặt, ngọn tóc đã kết băng. Môi cũng đông lạnh đến trắng bệch, hơi thở cả người thoi thóp.
Trịnh An Nam chú ý tới đồng phục trên người cậu, bản thân cũng có một bộ.
Điều kiện trung học Khánh Lê kém, hai năm trước không có đồng phục, từ năm nay mới bắt đầu thống nhất trang phục.
Học sinh lớp lớn nghĩ, minh sắp tốt nghiệp rồi, mua đồng phục không có lời. Bởi vậy, chỉ có học sinh lớp 10 mới có đồng phục.
Nói cách khác, nam sinh sắp đông chết trước mắt này, cùng cùng năm với mình.
"Này." Trịnh An Nam đi qua, duỗi tay đẩy đẩy cậu, "Này, này."
Liên tục kêu ba tiếng, nam sinh mới phản ứng lại, thong thả cứng đờ ngẩng đầu.
"Cậu ngồi xổm nơi này làm gì? Vì sao không trở về nhà?"
Bờ môi tái nhợt của nam sinh hé mở, nhẹ giọng nói, "Tuyết rơi rồi."
"Hả?"
"Lại đây mua thuốc, tuyết rơi rồi, không thể quay về."
"À..." Trịnh An Nam nghe hiểu.
Nhà cậu hẳn ở gần sát thôn.
Bởi vì hiệu thuốc lớn nhất trấn Khánh Lê ở bên này, cho nên cậu sau khi tan học mới lại đây mua thuốc.
Kết quả tuyết càng rơi càng lớn, thiếu niên gầy yếu bước gian nan, bị nhốt ở.
"Nhìn dáng vẻ, tuyết một chốc lát sẽ không dừng." Tay Trịnh An Nam đáp lên bờ vai cậu, cảm nhận được cơ thể yếu ớt của nam sinh bên dưới lớp quần áo rất mỏng.
Tiếp tục bại lộ với phong tuyết, cậu rất có thể bị đông chết.
"Cậu tới nhà của tôi đi." Trịnh An Nam động lòng trắc ẩn, mang thiếu niên về nhà, từ phích nước nóng đổ ra ly nước không quá nóng cho cậu ấm thân mình.
"Cảm ơn." Trong nhà chung quy vẫn ấm áp hơn so với bên ngoài, nam sinh nhận lấy nước, cẩn thận đánh giá chỗ Trịnh An Nam.
Rộng mở sáng ngời, gia cụ đầy đủ, tốt hơn rất nhiều so với ngôi nhà đất nhỏ lạnh lẽo ở nhà.
Nếu cậu cũng có thể ở trong căn nhà tương tự, mẹ sẽ không vì nửa đêm quá lạnh, đến mức sốt cao liên tục hai ngày không lùi.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu ở lớp nào, tên họ là gì đâu?"
"Lớp một, Thẩm Cố Bắc."
"À, nguyên lai là lớp trọng điểm." Trịnh An Nam có chút hối hận.
Học sinh lớp trọng điểm đặc biệt ngạo mạn, nhìn thấy lớp năm luôn đi đường vòng, hắn đặc biệt chán ghét.
Sớm biết rằng Thẩm Cố Bắc là lớp trọng điểm thì......
Trịnh An Nam cúi đầu, yên lặng xem kỹ thiếu niên đơn bạc, lại đánh mất ý niệm ác ý.
Thôi, cậu thoạt nhìn cũng không xấu.
"Cái kia..." Thẩm Cố Bắc uống nước xong, thân thể một lần nữa khôi phục độ ấm. Cậu nhỏ giọng hỏi, "Hôm nay sinh nhật cậu sao?"
Trịnh An Nam kinh ngạc, "Làm sau cậu biết được =?"
"Trên lịch có đánh dấu." Thẩm Cố Bắc chỉ chỉ lịch trên tường, hơi mang co quắp đứng lên, "Cậu ăn cơm xong chưa? Muốn tôi nấu mì trường thọ cho cậu không?"
"Cậu biết nấu mì?"
Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng gật đầu, "Chỉ biết nấu mì."
Trấn Khánh Lê điều kiện có hạn, sinh nhật ăn mì trường thọ, đã là đãi ngộ tốt nhất.
Trong nhà Thẩm Cố Bắc nghèo, mẹ lại không đành lòng bạc đãi đứa nhỏ, chưa bao giờ để cậu nấu cơm làm việc nhà.
Nhưng mỗi năm sinh nhật Phương Uyển, Thẩm Cố Bắc đều sẽ trộm nấu mì cho bà.
Trước lạ sau quen, hiện tại cũng nấu ra dáng ra hình.
"Cậu muốn ăn không?" Thẩm Cố Bắc nhỏ giọng hỏi.
"Muốn!" Trịnh An Nam lớn tiếng trả lời.
Phòng ở Trịnh An Nam mới vừa trang hoàng, trong phòng bếp đồ làm đầy đủ hết, tủ bát cũng có một ít gạo và bột mì.
Ý của bà ngoại là muốn Trịnh An Nam tự học nấu cơm, về sau đừng về nhà quấy rầy. Ai có thể nghĩ đến, thế nhưng ở địa phương đặc thù bày ra công dụng.
Thẩm Cố Bắc có chút vụng về nhào mì, cắt mì thành sợi dài mỏng, ném vào nước sôi luộc chín, còn chần một quả trứng.
Cậu không biết khẩu vị đối phương thế nào, chỉ thả một chút muối, hương vị rất nhạt.
Trịnh An Nam đã ăn cơm xong, lại vẫn ăn sạch tất cả sợi mì, ngay cả canh đều uống sạch sẽ.
"Ăn ngon." Trịnh An Nam nâng chén, đáy mắt có chút chua xót.
Trong cuộc đời, lần đầu tiên có người chúc mừng sinh nhật mình.
Lần đầu tiên có người nấu mì trường thọ cho mình.
Giờ này khắc này, Trịnh An Nam may mắn nghĩ, có lẽ sự ra đời của mình, cũng không phải dư thừa.
"Cậu thích ăn mì vậy sao?" Thẩm Cố Bắc có điểm dọa đến, vô thố nói, "Về sau có cơ hội, tôi lại nấu mì cho cậu."
"Thật vậy chăng?" Đôi mắt Trịnh An Nam sáng lên tới, đáy mắt chứa đầy mong chờ.
Đối với Thẩm Cố Bắc mà nói, phần mong chờ này thật sự quá mức nặng.
"Ừm..." Thẩm Cố Bắc gian nan gật đầu, "Có cơ hội đã."
12 giờ qua đi, tuyết lớn rốt cuộc đình chỉ.
Thẩm Cố Bắc không màng Trịnh An Nam giữ lại, lội gió tuyết mang thuốc về nhà.
Phương Uyển sốt thật sự nghiêm trọng. Thẩm Cố Bắc xin trường học nghỉ, canh giữ ở bên giường bệnh, cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn chiếu cố suốt hai ngày.
Cậu cũng không biết, hai ngày xin nghỉ, Trịnh An Nam lén lút lắc lư ngoài phòng học lớp một nhiều lần.
Mỗi lần đều không có tìm được nhân vật mục tiêu, nhiệt tình Trịnh An Nam bị tiêu giảm, đành phải hành quân lặng lẽ.
Mà Thẩm Cố Bắc thì sao?
Cậu căn bản không hỏi tên Trịnh An Nam.
Sau lại lại qua hồi lâu, Trịnh An Nam rốt cuộc gặp được Thẩm Cố Bắc trong trường học.
Hắn muốn qua chào hỏi, còn không ấp ủ tìm từ tốt, Thẩm Cố Bắc đã bị mấy học sinh giỏi nổi danh bên lớp một kêu đi rồi.
"Anh Nam." Mấy đàn em thò qua, "Đại ca lớp 11 hẹn anh tan học làm một trận, có đi hay không?"
"...... Đi." Trịnh An Nam đáp ứng, xoay người, đáy lòng có chút mất mát đến lạ.
Ước định ngày đó, hẳn là một câu vô tâm của cậu thôi.
Khoảng cách hai người xa như vậy, làm gì có " về sau " chứ?
"Tên ngốc nhỏ, tỉnh tỉnh." Thẩm Cố Bắc bưng chén từ phòng bếp ra tới, nâng ngón tay hướng tới trán Trịnh An Nam bắn một cái.
"A!" Trịnh An Nam từ trong mộng cũ bừng tỉnh, ngửi được mùi hương nồng đậm.
Thẩm Cố Bắc cầm chén đẩy qua, đưa cho hắn một đôi đũa, nhẹ giọng thúc giục, "Nhanh ăn đi."
"Ừm." Trịnh An Nam cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên trứng trần xinh đẹp trong chén.
Hiện tại, tay nghề Thẩm Cố Bắc tiến bộ cực lớp, có thể làm ra rất nhiều món ăn mỹ vị.
Nhưng mỗi lần sinh nhật, Trịnh An Nam nhất định chỉ cần một chén mì.
Không cần bất luận nguyên liệu cao cấp gì, một chén mì canh nước suông, mặt trên thêm một quả trứng trần, đã đủ khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.
"Thật sự ăn ngon như vậy sao?" Thẩm Cố Bắc vô số lần đưa ra nghi ngờ với khẩu vị của bạn trai.
"Ngon lắm!" Trịnh An Nam gật gật đầu, "Ngon giống với trước kia."
"Trước kia nào cơ?"
"Em đoán đi nha." Trịnh An Nam cố chấp không chịu trả lời, một hai phải để Thẩm Cố Bắc tự mình nhớ tới.
"Lại là như vậy, không thể hiểu được." Thẩm Cố Bắc xoa tóc hắn, "Nhanh lên, ăn xong lại đây cắt bánh kem."
"Được nha." Trịnh An Nam hút vào như gió bão, ăn sạch mì sợi trong chén, lau miệng chạy về phía Thẩm Cố Bắc, mặt dày vô sỉ ồn ào, "Bắc Bắc, lễ vật anh đâu?"
"À, đã chuẩn bị tốt."
"Thế nào lại là hợp đồng chứ?" Trịnh An Nam kêu r,ên.
"Mỗi năm sinh nhật anh, em đều sẽ nhường ra một bút lợi nhuận, xin hỏi anh còn có cái gì không hài lòng?"
"Anh muốn lại không phải cái này, thế nào sẽ vừa lòng được?" Trịnh An Nam từ sau lưng lẩm bẩm, "Em rốt cuộc khi nào đem chính mình tặng cho anh?"
"Ha ha, em đã sớm là của anh." Thẩm Cố Bắc mạnh mẽ đẩy hắn ra, "Nóng quá, cách em xa một chút."
"Vậy tắt máy sưởi đi."
"Không muốn."
"Bắc Bắc em thật tùy hứng."
"Hửm?" Thẩm Cố Bắc nhướng mày, "Anh muốn thử xem dáng vẻ tùy hứng thật sự của em không?"
"Anh sai rồi! Anh không muốn!"
D,c vọng cầu sinh của Trịnh An Nam online, nhận sai phi thường dứt khoát.
Nhưng không vài phút, hắn lại bắt đầu tìm đường chết. Ỷ vào Thẩm Cố Bắc sủng mình, điên cuồng thử bên cạnh nguy hiểm.
"Bắc Bắc, anh có thể xin đổi quà không?"
"Anh nói trước, em nghe một chút."
"Chúng ta kết hôn đi!"
"Pháp luật không cho phép, thu hồi ý tưởng vớ vẩn của anh đi."
"Liền tính pháp luật không cho phép, chúng ta cũng có thể làm hôn lễ mà." Trịnh An Nam héo héo nói, "Anh đã làm bạn trai em đủ rồi."
Thẩm Cố Bắc thật sâu thở ra một hơi, trấn định nói, "Vậy chia tay đi."
"A?" Trịnh An Nam vội vàng giải thích, "Anh không muốn chia tay! Anh không phải ý kia."
"Im lặng, nghe em nói xong." Thẩm Cố Bắc tiếp tục nói, "Cẩn thận ngẫm lại, em cũng làm bạn trai anh đủ rồi."
"Cho nên..."
"Chúng ta kết hôn đi."
Đôi mắt Trịnh An Nam phát sáng nhìn cậu, tạm thời mất đi công năng ngôn ngữ, chỉ có thể dùng sức gật đầu.
—— nếu trở lại tuổi mười sáu, hắn nhất định phải nói cho Trịnh An Nam không dám tiến lên kia.
Mày sai rồi, chúng ta còn có rất nhiều "về sau".
+
Lạnh băng thê lương, như thời điểm chính mình bị vứt bỏ.
Hắn cũng chán ghét sinh nhật của chính mình.
Cái ngày này, lặp đi lặp lại nhắc nhở hắn: Trên thế giới không có ai yêu mày.
Trước khi tan học, không trung bay vài bông tuyết.
Độ ấm chợt hạ thấp, không khí càng thêm lạnh lẽo.
Từ phòng học lớp 10 trung học Khánh Lê, Trịnh An Nam ngẩng đầu nhìn về ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Tuyết vậy mà đã rơi rồi, đêm nay nhất định càng thêm gian nan.
Hôm nay trùng hợp là sinh nhật mười sáu tuổi của hắn.
Từ sáng sớm đến bây giờ, không có quan tâm, không có chúc phúc, không có quà tặng.
Ngay cả bản thân hắn, cũng không biết hay không hẳn nên ăn mừng vì được thêm một tuổi hay không.
Ngày tháng mơ màng hồ đồ một năm lại một năm nữa, bên tai lặp lại tiếng vọng từng nghe khi còn bé.
"Sinh nhật tên nhóc kia à, chờ đến nó 18 tuổi, chúng ta không cần phải xen vào."
"18 tuổi cũng lâu lắm, cần nghĩ biện pháp, nhanh chóng đuổi nó đi thôi."
"Cũng phải, Trịnh An Nam mỗi ngày ở trong nhà lúc ẩn lúc hiện, cháu ngoan của chúng ta cũng phiền lòng."
18 tuổi phảng phất thành đường ranh giới vô hình, càng tới gần cái ngày kia, càng tiến một bước đến hoàn toàn bị thế giới cô lập.
"Anh Nam, hôm nay tan học đi đâu chơi?" Đàn em cùng lớp năm lại đây xin chỉ thị.
"Đâu cũng không đi." Trịnh An Nam đứng dậy, muốn nhanh chóng tránh đi bọn họ.
Kỳ thật, Trịnh An Nam làm sao không biết, mỗi ngày cùng nhau tiêu ma thời gian với những người này, đều không phải bằng bè chân chính.
Bọn họ nguyện ý đi theo chính mình, đơn giản chỉ vì đuổi theo ích lợi.
Trịnh An Nam bình thường rất hưởng thụ loại hữu nghị giả dối này, ý đồ chế tạo chính đơn biểu hiện giả tạo rằng mình không cô đơn, hôm nay lại muốn trốn tránh.
Về đến nhà, bà ngoại vội vàng nấu cơm.
Ông nội ôm em họ, cùg cậu ta chơi cây gậy vàng của Tôn Ngộ Không.
Trịnh An Nam lẳng lặng đứng ở chỗ đó một lúc lâu, ai đều không để ý tới hắn, đem hắn trở thành không khí chướng mắt.
Bà ngoại làm xong cơm chiều mang tới, phát hiện Trịnh An Nam, không tình nguyện bỏ thêm đôi chén đũa.
Khi ăn cơm, bà chán ghét nói, "Phòng bên kia của cháu đã quét dọn xong, sau này không có việc gì thì không cần ại đây. Buổi tối ăn cơm chờ trong nhà ăn xong, bà sẽ để cho cháu một chén."
Trịnh An Nam biết, bọn họ không muốn ngồi cùng mình ăn cơm, cảm thấy hết muốn ăn.
Em họ nhảy dựng lên ồn ào, "Bà ơi, cháu muốn ăn cái kia."
Bà ngoại biểu tình lập tức vui vẻ ra mặt, duỗi cánh tay dài gắp đồ ăn cho em họ.
Thẳng đến cơm chiều sắp kết thúc, cũng không có ai nhắc tới sinh nhật Trịnh An Nam.
Hắn nâng chén, ăn mà không biết mùi vị gì, nhạt như nước ốc.
Xem đi, trên thế giới quả nhiên không có ai để ý đến mày.
Cơm chiều kết thúc, Trịnh An Nam lặng yên không một tiếng động rời khỏi Lý gia.
Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, dẫm lên dường như sắp vượt mắt cá chân. Trong gió lạnh kẹp theo vụn băng, thổi đến người ta không mở mắt ra được.
Trịnh An Nam dọc theo đường nhỏ, lang thang không có mục tiêu đi phía trước đi, đột nhiên phát hiện ven đường có người.
Cậu cuộn thành một đoàn nho nhỏ, dựa lưng vào cây liễu. Cây liễu đã khô héo lay động trong gió, giống nghi thức chiêu hồn nào đó.
Nam sinh nhỏ tóc rất dài, che khuất nửa khuôn mặt, ngọn tóc đã kết băng. Môi cũng đông lạnh đến trắng bệch, hơi thở cả người thoi thóp.
Trịnh An Nam chú ý tới đồng phục trên người cậu, bản thân cũng có một bộ.
Điều kiện trung học Khánh Lê kém, hai năm trước không có đồng phục, từ năm nay mới bắt đầu thống nhất trang phục.
Học sinh lớp lớn nghĩ, minh sắp tốt nghiệp rồi, mua đồng phục không có lời. Bởi vậy, chỉ có học sinh lớp 10 mới có đồng phục.
Nói cách khác, nam sinh sắp đông chết trước mắt này, cùng cùng năm với mình.
"Này." Trịnh An Nam đi qua, duỗi tay đẩy đẩy cậu, "Này, này."
Liên tục kêu ba tiếng, nam sinh mới phản ứng lại, thong thả cứng đờ ngẩng đầu.
"Cậu ngồi xổm nơi này làm gì? Vì sao không trở về nhà?"
Bờ môi tái nhợt của nam sinh hé mở, nhẹ giọng nói, "Tuyết rơi rồi."
"Hả?"
"Lại đây mua thuốc, tuyết rơi rồi, không thể quay về."
"À..." Trịnh An Nam nghe hiểu.
Nhà cậu hẳn ở gần sát thôn.
Bởi vì hiệu thuốc lớn nhất trấn Khánh Lê ở bên này, cho nên cậu sau khi tan học mới lại đây mua thuốc.
Kết quả tuyết càng rơi càng lớn, thiếu niên gầy yếu bước gian nan, bị nhốt ở.
"Nhìn dáng vẻ, tuyết một chốc lát sẽ không dừng." Tay Trịnh An Nam đáp lên bờ vai cậu, cảm nhận được cơ thể yếu ớt của nam sinh bên dưới lớp quần áo rất mỏng.
Tiếp tục bại lộ với phong tuyết, cậu rất có thể bị đông chết.
"Cậu tới nhà của tôi đi." Trịnh An Nam động lòng trắc ẩn, mang thiếu niên về nhà, từ phích nước nóng đổ ra ly nước không quá nóng cho cậu ấm thân mình.
"Cảm ơn." Trong nhà chung quy vẫn ấm áp hơn so với bên ngoài, nam sinh nhận lấy nước, cẩn thận đánh giá chỗ Trịnh An Nam.
Rộng mở sáng ngời, gia cụ đầy đủ, tốt hơn rất nhiều so với ngôi nhà đất nhỏ lạnh lẽo ở nhà.
Nếu cậu cũng có thể ở trong căn nhà tương tự, mẹ sẽ không vì nửa đêm quá lạnh, đến mức sốt cao liên tục hai ngày không lùi.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu ở lớp nào, tên họ là gì đâu?"
"Lớp một, Thẩm Cố Bắc."
"À, nguyên lai là lớp trọng điểm." Trịnh An Nam có chút hối hận.
Học sinh lớp trọng điểm đặc biệt ngạo mạn, nhìn thấy lớp năm luôn đi đường vòng, hắn đặc biệt chán ghét.
Sớm biết rằng Thẩm Cố Bắc là lớp trọng điểm thì......
Trịnh An Nam cúi đầu, yên lặng xem kỹ thiếu niên đơn bạc, lại đánh mất ý niệm ác ý.
Thôi, cậu thoạt nhìn cũng không xấu.
"Cái kia..." Thẩm Cố Bắc uống nước xong, thân thể một lần nữa khôi phục độ ấm. Cậu nhỏ giọng hỏi, "Hôm nay sinh nhật cậu sao?"
Trịnh An Nam kinh ngạc, "Làm sau cậu biết được =?"
"Trên lịch có đánh dấu." Thẩm Cố Bắc chỉ chỉ lịch trên tường, hơi mang co quắp đứng lên, "Cậu ăn cơm xong chưa? Muốn tôi nấu mì trường thọ cho cậu không?"
"Cậu biết nấu mì?"
Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng gật đầu, "Chỉ biết nấu mì."
Trấn Khánh Lê điều kiện có hạn, sinh nhật ăn mì trường thọ, đã là đãi ngộ tốt nhất.
Trong nhà Thẩm Cố Bắc nghèo, mẹ lại không đành lòng bạc đãi đứa nhỏ, chưa bao giờ để cậu nấu cơm làm việc nhà.
Nhưng mỗi năm sinh nhật Phương Uyển, Thẩm Cố Bắc đều sẽ trộm nấu mì cho bà.
Trước lạ sau quen, hiện tại cũng nấu ra dáng ra hình.
"Cậu muốn ăn không?" Thẩm Cố Bắc nhỏ giọng hỏi.
"Muốn!" Trịnh An Nam lớn tiếng trả lời.
Phòng ở Trịnh An Nam mới vừa trang hoàng, trong phòng bếp đồ làm đầy đủ hết, tủ bát cũng có một ít gạo và bột mì.
Ý của bà ngoại là muốn Trịnh An Nam tự học nấu cơm, về sau đừng về nhà quấy rầy. Ai có thể nghĩ đến, thế nhưng ở địa phương đặc thù bày ra công dụng.
Thẩm Cố Bắc có chút vụng về nhào mì, cắt mì thành sợi dài mỏng, ném vào nước sôi luộc chín, còn chần một quả trứng.
Cậu không biết khẩu vị đối phương thế nào, chỉ thả một chút muối, hương vị rất nhạt.
Trịnh An Nam đã ăn cơm xong, lại vẫn ăn sạch tất cả sợi mì, ngay cả canh đều uống sạch sẽ.
"Ăn ngon." Trịnh An Nam nâng chén, đáy mắt có chút chua xót.
Trong cuộc đời, lần đầu tiên có người chúc mừng sinh nhật mình.
Lần đầu tiên có người nấu mì trường thọ cho mình.
Giờ này khắc này, Trịnh An Nam may mắn nghĩ, có lẽ sự ra đời của mình, cũng không phải dư thừa.
"Cậu thích ăn mì vậy sao?" Thẩm Cố Bắc có điểm dọa đến, vô thố nói, "Về sau có cơ hội, tôi lại nấu mì cho cậu."
"Thật vậy chăng?" Đôi mắt Trịnh An Nam sáng lên tới, đáy mắt chứa đầy mong chờ.
Đối với Thẩm Cố Bắc mà nói, phần mong chờ này thật sự quá mức nặng.
"Ừm..." Thẩm Cố Bắc gian nan gật đầu, "Có cơ hội đã."
12 giờ qua đi, tuyết lớn rốt cuộc đình chỉ.
Thẩm Cố Bắc không màng Trịnh An Nam giữ lại, lội gió tuyết mang thuốc về nhà.
Phương Uyển sốt thật sự nghiêm trọng. Thẩm Cố Bắc xin trường học nghỉ, canh giữ ở bên giường bệnh, cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn chiếu cố suốt hai ngày.
Cậu cũng không biết, hai ngày xin nghỉ, Trịnh An Nam lén lút lắc lư ngoài phòng học lớp một nhiều lần.
Mỗi lần đều không có tìm được nhân vật mục tiêu, nhiệt tình Trịnh An Nam bị tiêu giảm, đành phải hành quân lặng lẽ.
Mà Thẩm Cố Bắc thì sao?
Cậu căn bản không hỏi tên Trịnh An Nam.
Sau lại lại qua hồi lâu, Trịnh An Nam rốt cuộc gặp được Thẩm Cố Bắc trong trường học.
Hắn muốn qua chào hỏi, còn không ấp ủ tìm từ tốt, Thẩm Cố Bắc đã bị mấy học sinh giỏi nổi danh bên lớp một kêu đi rồi.
"Anh Nam." Mấy đàn em thò qua, "Đại ca lớp 11 hẹn anh tan học làm một trận, có đi hay không?"
"...... Đi." Trịnh An Nam đáp ứng, xoay người, đáy lòng có chút mất mát đến lạ.
Ước định ngày đó, hẳn là một câu vô tâm của cậu thôi.
Khoảng cách hai người xa như vậy, làm gì có " về sau " chứ?
"Tên ngốc nhỏ, tỉnh tỉnh." Thẩm Cố Bắc bưng chén từ phòng bếp ra tới, nâng ngón tay hướng tới trán Trịnh An Nam bắn một cái.
"A!" Trịnh An Nam từ trong mộng cũ bừng tỉnh, ngửi được mùi hương nồng đậm.
Thẩm Cố Bắc cầm chén đẩy qua, đưa cho hắn một đôi đũa, nhẹ giọng thúc giục, "Nhanh ăn đi."
"Ừm." Trịnh An Nam cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên trứng trần xinh đẹp trong chén.
Hiện tại, tay nghề Thẩm Cố Bắc tiến bộ cực lớp, có thể làm ra rất nhiều món ăn mỹ vị.
Nhưng mỗi lần sinh nhật, Trịnh An Nam nhất định chỉ cần một chén mì.
Không cần bất luận nguyên liệu cao cấp gì, một chén mì canh nước suông, mặt trên thêm một quả trứng trần, đã đủ khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.
"Thật sự ăn ngon như vậy sao?" Thẩm Cố Bắc vô số lần đưa ra nghi ngờ với khẩu vị của bạn trai.
"Ngon lắm!" Trịnh An Nam gật gật đầu, "Ngon giống với trước kia."
"Trước kia nào cơ?"
"Em đoán đi nha." Trịnh An Nam cố chấp không chịu trả lời, một hai phải để Thẩm Cố Bắc tự mình nhớ tới.
"Lại là như vậy, không thể hiểu được." Thẩm Cố Bắc xoa tóc hắn, "Nhanh lên, ăn xong lại đây cắt bánh kem."
"Được nha." Trịnh An Nam hút vào như gió bão, ăn sạch mì sợi trong chén, lau miệng chạy về phía Thẩm Cố Bắc, mặt dày vô sỉ ồn ào, "Bắc Bắc, lễ vật anh đâu?"
"À, đã chuẩn bị tốt."
"Thế nào lại là hợp đồng chứ?" Trịnh An Nam kêu r,ên.
"Mỗi năm sinh nhật anh, em đều sẽ nhường ra một bút lợi nhuận, xin hỏi anh còn có cái gì không hài lòng?"
"Anh muốn lại không phải cái này, thế nào sẽ vừa lòng được?" Trịnh An Nam từ sau lưng lẩm bẩm, "Em rốt cuộc khi nào đem chính mình tặng cho anh?"
"Ha ha, em đã sớm là của anh." Thẩm Cố Bắc mạnh mẽ đẩy hắn ra, "Nóng quá, cách em xa một chút."
"Vậy tắt máy sưởi đi."
"Không muốn."
"Bắc Bắc em thật tùy hứng."
"Hửm?" Thẩm Cố Bắc nhướng mày, "Anh muốn thử xem dáng vẻ tùy hứng thật sự của em không?"
"Anh sai rồi! Anh không muốn!"
D,c vọng cầu sinh của Trịnh An Nam online, nhận sai phi thường dứt khoát.
Nhưng không vài phút, hắn lại bắt đầu tìm đường chết. Ỷ vào Thẩm Cố Bắc sủng mình, điên cuồng thử bên cạnh nguy hiểm.
"Bắc Bắc, anh có thể xin đổi quà không?"
"Anh nói trước, em nghe một chút."
"Chúng ta kết hôn đi!"
"Pháp luật không cho phép, thu hồi ý tưởng vớ vẩn của anh đi."
"Liền tính pháp luật không cho phép, chúng ta cũng có thể làm hôn lễ mà." Trịnh An Nam héo héo nói, "Anh đã làm bạn trai em đủ rồi."
Thẩm Cố Bắc thật sâu thở ra một hơi, trấn định nói, "Vậy chia tay đi."
"A?" Trịnh An Nam vội vàng giải thích, "Anh không muốn chia tay! Anh không phải ý kia."
"Im lặng, nghe em nói xong." Thẩm Cố Bắc tiếp tục nói, "Cẩn thận ngẫm lại, em cũng làm bạn trai anh đủ rồi."
"Cho nên..."
"Chúng ta kết hôn đi."
Đôi mắt Trịnh An Nam phát sáng nhìn cậu, tạm thời mất đi công năng ngôn ngữ, chỉ có thể dùng sức gật đầu.
—— nếu trở lại tuổi mười sáu, hắn nhất định phải nói cho Trịnh An Nam không dám tiến lên kia.
Mày sai rồi, chúng ta còn có rất nhiều "về sau".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook