Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
-
Chương 43: Tắm rửa
Lúc trước, Trịnh Thành xác thật từng thích Lý Thiếu Hà, cho rằng bà trẻ tuổi xinh đẹp, tâm tính đơn thuần.
Biết được Lý Thiếu Hà mang thai, Trịnh Thành mang bà về nhà, vốn dĩ cùng từng có suy nghĩ kết hôn cùng bà.
Bất đắc dĩ cha mẹ cực lực phản đối, khi đó Trịnh Thành còn chưa làm người quản lý việc nhà, không có lực làm trái cha mẹ.
Ông tuổi trẻ khí thịnh, làm việc dễ xúc động, nghĩ tới cùng Lý Thiếu Hà cao chạy xa bay.
Kết quả, một loạt hành vi của Lý Thiếu Hà, hoàn toàn đánh mất suy nghĩ của Trịnh Thành.
Lý Thiếu Hà lựa chọn tiếp cận Trịnh Thành, mục đích rất rõ ràng, bởi vì đối phương có đủ tiền.
Bà hiểu rõ ưu thế của mình, tưởng thừa dịp tuổi còn trẻ dung mạo đẹp, kết hôn với kẻ có tiền.
Tuy nhiên, Trịnh Thành vậy mà muốn vứt bỏ gia sản, cùng bản thân cao chạy xa bay. Lý Thiếu Hà nghĩ thầm, nói vậy, Trịnh Thành sẽ biến thành quỷ nghèo, sinh hoạt nghèo rớt mồng tơi mình từng sống.
Lý Thiếu Hà sợ nghèo, nói cái gì đều không muốn, khóc lóc nháo muốn Trịnh Thành đàm phán cùng người nhà.
Bà ỷ vào mình mang thai, cho rằng có thể mẫu bằng tử quý(*). Nào biết hai trưởng lão nhà học Trịnh đều là người tàn nhẫn, căn bản không đem Lý Thiếu Hà bỏ vào trong mắt. Trực tiếp nhốt Trịnh Thành lại, xử lý thủ tục buộc ông kết hôn cùng đại tiểu thư môn đăng hộ đối.
(*)母凭子贵: mẫu bằng tử quý - mẹ dựa vào con mà được hiển quý.
"Cái đồ cặn bã này!" Lý Thiếu Hà chỉ vào mũi ông mắng, "Tôi khi đó còn mang thai, anh đã kết hôn với người phụ nữ khác."
Trịnh Thành cũng dỗi lại, "Cho nên, cô sinh con xong lập tức đi tìm kẻ có tiền khác, bỏ nó mặc kệ?"
"Tôi không bỏ nó, tôi đã nhờ ba mẹ chăm sóc nó." Lý Thiếu Hà nỗ lực tìm bậc thang cho chính mình.
"Tôi đây cũng không bỏ nó." Trịnh Thành tiếp nhận nói, "Mười tám năm, một phần tiền phí nuôi nấng tôi chưa từng chu cấp thiếu."
"Anh, anh đưa tiền có ích lợi gì?" Lý Thiếu Hà lớn tiếng phản bác, "Con là tôi sinh, nó không có khả năng đi theo anh, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi anh kết hôn cùng tôi."
"Lý Thiếu Hà, đã bao nhiêu năm trôi qua, cô thật đúng là không thay đổi chút nào." Trịnh Thành lười lại nói chuyện cùng bà, bước tiến lên, "Tránh ra, tôi muốn gặp con trai."
"Anh vào đi xem, tôi cũng không ngăn anh." Lý Thiếu Hà cười lạnh, "Anh hôm nay nếu có thể nhìn thấy người, tôi không phải họ Lý."
Trịnh Thành nghe hiểu ý bà, kích động chất vấn, "Cô giấu nó đi rồi? Giấu đến nơi nào?"
"Anh hung dữ cái gì?" Khí thế Lý Thiếu Hà yếu bớt, nhẹ giọng giải thích, "Tôi không giấu. Tôi lại đây tìm nó, đã không thấy người, nghe nói cùng bạn học đi trong thành phố."
"Đi trong thành phố..." Trịnh An Nam cau mày, vội vã xoay người, ngồi trở lại trong xe phân phó tài xế, "Đi, về Phù Khê."
Hai ngày kế tiếp, cho dù Trịnh Thành có tìm như thế nào, đều không tìm được bóng dáng của Trịnh An Nam.
Lý Thiếu Hà cũng đối mặt với tình huống tương tự, cho dù chuẩn bị sẵn sàng, vẫn như cũ bỏ lỡ sinh nhật 18 tuổi của con trai.
Hai người bọn họ đương nhiên không tìm thấy, bởi vì đương sự vừa không ở Khánh Lê, cũng không ở Phù Khê.
Mà chạy đến thành phố Liên Châu, tràn ngập nhảy nhót chờ đợi Thẩm Cố Bắc cho kinh hỉ sinh nhật.
"Tới rồi!" Xe buýt đến trạm, Trịnh An Nam nhịn không nổi nhảy xuống xe.
Mùa đông, bên ngoài trời tối sớm, gió lạnh nghênh diện thổi qua.
Quy mô nhà ga Thành phố Liên Châu nhỏ, sau khi trời tối tương đối quạnh quẽ, chỉ có thưa thớt vài người.
Trịnh An Nam ôm lấy cánh tay mình, biên độ nhỏ chà xát.
"Lạnh thật." Thẩm Cố Bắc theo phía sau đi xuống, thân thể hơi phát run.
"Tôi đưa áo cho cậu mặc." Trịnh An Nam sợ cậu lại lạnh đến cảm mạo, vội vàng muốn cởi áo khoác đưa qua.
"Không cần."
Thẩm Cố Bắc đi ra nhà ga, nhìn chung quanh một cái, rất nhanh chú ý tới bảng hiệu dọc con phố.
Phụ cận nhà ga, để tạo điều kiện thuận lợi cho người dân ra vào, có rất nhiều nhà trọ cùng khách sạn.
Thẩm Cố Bắc có chút thói sạch, cảm thấy quán trọ không quá vệ sinh, liền lựa chọn khách sạn điều kiện thoạt nhìn tốt nhất.
Điều kiện tốt, đại biểu cho giá mắc, ở phòng tiêu chuẩn một đêm thế nhưng yêu cầu 50 tệ.
(~166,000 VND)
Tuy Trịnh An Nam từ nhỏ đến lớn trước nay chưa từng thiếu tiền, cũng cảm thấy giá cả quá mức thái quá.
"Hai vị khách, trước tiên đăng ký chỗ ở trước, sau đó cần phải đặt cọc 100 tệ." Cô lễ tân đưa sổ đăng ký qua, yêu cầu họ để lại tên và thông tin liên lạc.
Thẩm Cố Bắc cầm lấy bút, thuần thục viết xuống thông tin Trịnh An Nam.
Lễ tân trước đài chú ý tới ngày sinh nhật cậu đăng ký, kinh ngạc nói, "Quý khách, ngày mai là sinh nhật cậu sao?"
"Là cậu ấy." Thẩm Cố Bắc chỉ Trịnh An Nam.
"Xin chúc mừng!" Lễ tân trước đài chắp tay trước ngực, cười tủm tỉm nói, "Tôi sẽ báo với cấp trên, xin cho cậu một chén mì trường thọ."
"Thật sao?" Trịnh An Nam đột nhiên cảm thấy, khách sạn này cũng không còn quá mắc.
Trong khách sạn có hai loại phòng đôi, phòng Standard và phòng suite, Thẩm Cố Bắc đã chọn phòng suite.
(*)Phòng Suite (Ký hiệu SUT) Đây là loại phòng cao cấp nhất trong tất cả các loại phòng khách sạn, thông thường được bố trí ở các tầng cao nhất./ Phòng Standard (Kí hiệu STD) Đây là loại phòng cơ bản nhất tại hầu hết các khách sạn, một số khách sạn 5 sao có thể không có loại phòng này. Phòng thường khá nhỏ, được bố trí ở các tầng thấp, không có view đẹp và chỉ gồm những vật dụng cơ bản nhất.
Dùng chìa khóa người phục vụ cấp mở cửa, Trịnh An Nam nhìn đến cấu tạo bên trong, nhịn không được "oa" một tiếng.
"Nơi này thật sạch sẽ quá, còn có mùi hương." Trịnh An Nam ngửi ngửi, thấy hoa trên cửa sổ.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, thế nhưng là hoa thật, khó trách trong phòng thơm như vậy.
"Giường cùng sô pha cũng mềm ghê, thoải mái quá đi?" Trịnh An Nam lẩm bẩm lầm bầm, "Thật muốn luôn ở nơi này."
Đối với Thẩm Cố Bắc mà nói, phòng suite khách sạn chỉ có thể tính bình thường, đến cả máy tính cũng không có.
Thấy Trịnh An Nam hưng phấn như vậy, cậu cười khẽ nhắc nhở, "Có thể nha, cả đêm 50 tệ."
"Vậy thì." Trịnh An Nam một giây biến sắc, "Mỗi ngày 50, một tháng chẳng phải 5000, giựt tiền à?"
(~16tr5)
"Toán học là do bác gái nhà ăn dạy à?"
Trịnh An Nam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ biện giải, "Còn phải tiền đặt cọc nữa."
"Tiền đặt cọc chỉ cần giao một lần, sao có thể thu mỗi ngày? Hơn thời điểm nữa trả phòng, tiền đặt cọc sẽ trả lại cậu."
"À, vậy thì được." Trịnh An Nam yên tâm xuống, lại tiếp tục ở trên sô pha lăn qua lăn lại.
Thẩm Cố Bắc cởi áo khoác ra, "Trong phòng có phòng tắm, cậu muốn tắm rửa không?"
"Tắm rửa à."
Ở thị trấn Khánh Lê tắm rửa không quá tiện, phải đi đến nhà tắm lớn ở cửa thôn.
Mùa hè có thể trộm lười, ở trong nhà dùng nước lạnh tưới đại.
Nhưng mùa đông quá lạnh, trong nhà không có hệ thống sưởi trung tâm, tắm rửa một cái có thể đông lạnh thành cục đá.
Đối với người dân vùng sâu vùng xa, việc tắm tại nhà dường như là điều không tưởng.
Trịnh An Nam ôm gối đầu ngồi dậy, trơ mắt nhìn Thẩm Cố Bắc cởi áo khoác, khăn quàng cổ, áo lông, động thủ chuẩn bị thoát đến tận lớp trong cùng.
Trong phòng có điều hòa, có chút nóng quá mức. Trịnh An Nam cảm giác trên mặt một trận nóng rực, trái tim bang bang nhảy loạn.
"A a a!" Trịnh An Nam phát ra thanh âm không rõ, hoảng loạn quay mặt đi, nói năng lộn xộn, "Tôi đói bụng quá, cậu muốn ăn cơm phải không? Tôi tìm thử xem có cái gì ăn hay không!"
Nói xong, hắn đỏ mặt lao ra phòng, cả đầu cũng không dám quay lại.
Thẩm Cố Bắc tạm thời dừng lại động tác cởi quần áo, nhìn phương hướng Trịnh An Nam rời đi, trong miệng nhẹ nhàng nói thầm, "Cậu không phải tròn 18 tuổi rồi sao?"
Bạn học Trịnh An Nam thiếu một ngày mới 18 tuổi, đến bên ngoài gió thổi mát, tùy tiện mua hai phần mì xào trứng gà.
Trở lại phòng, hắn cho rằng tra tấn nên kết thúc.
Nào biết, rèn luyện mới vừa bắt đầu.
Bởi vì, WC khách sạn nằm giữa hai giường, hơn nữa...
Cửa kính bên trên cũng là kính mờ bán trong suốt.
Thẩm Cố Bắc tắm rửa ở bên trong, ánh đèn mờ nhạt, thân ảnh mơ mơ hồ hồ ấn đến trên pha lê, so với thẳng thắn thành khẩn tương đối càng có thể chọc người mơ màng.
Trịnh An Nam ngây ngốc đứng ở đằng kia, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm pha lê, nhìn đến người cong lưng bên trong...
Đột nhiên, hắn cảm thấy mũi nóng lên, vội vàng dùng tay chật vật che lại.
Tắm rửa xong Thẩm Cố Bắc đi ra phòng tắm, đã nhìn đến Trịnh An Nam che mũi lại, khắp nơi tìm giấy vệ sinh, bộ dáng chật vật.
"Cậu..." Thẩm Cố Bắc làm rõ tình huống, chần chờ hỏi, "Vừa rồi nhìn lén tôi tắm rửa sao?"
"Không có!" Trịnh An Nam chật vật phản bác, "Tôi chỉ là... Cái kia..."
"À, dù tính cậu nhìn lén tôi tắm rửa, tôi cũng không giận." Thẩm Cố Bắc chậm rì rì xoa tóc, nhàn nhạt dò hỏi, "Vẫn nên nói, cậu càng muốn cùng tôi tắm à?"
"......" Trịnh An Nam nói không nên lời, độ ấm trên mặt càng thêm nóng rực.
"Chọc cậu thôi." Thẩm Cố Bắc xoa xoa tóc hắn, đem khăn lông đưa qua, chỉ vào phòng tắm nói, "Đi thôi, đến phiên cậu."
"Được." Trịnh An Nam héo đi lẹp bẹp vào phòng tắm, đang chuẩn bị cởi quần áo.
Ngẩng đầu mắt nhìn pha lê, lại nhìn Thẩm Cố Bắc ăn mì xào trong phòng khách, đột nhiên ý thức được cái gì.
"Này này này," Trịnh An Nam yếu ớt gọi cậu lại, thúc giục, "Cậu về phòng ăn đi!"
"Hửm?" Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư của hắn, "Thế nào? Sợ tôi nhìn lén cậu
"Cậu...... Tóm lại, mau về đi."
"Được rồi," Thẩm Cố Bắc quý giá đứng lên, cầm hộp giấy đóng hộp, bước chân cố ý rất chậm, thỉnh thoảng liếc nhìn Trịnh An Nam một cái.
Ánh mắt cậu không mang quá nhiều ý vị, cố tình Trịnh An Nam cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, hận không thể tự giấu mình đi.
Rõ ràng hắn cũng thấy cơ thể nam tính khác, cùng đám đàn em tắm rửa, chưa từng có cảm giác này.
Rốt cuộc, Thẩm Cố Bắc đi đến cửa phòng, duỗi tay cửa đẩy ra.
Tra tấn dài dòng muốn kết thúc.
Trịnh An Nam vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, bên tai nghe được Thẩm Cố Bắc kêu tên mình.
"Hửm?" Hắn lập tức trả lời.
"Cậu đừng lo lắng." Thẩm Cố Bắc cười tủm tỉm nói, "Tôi khác với cậu, chưa bao giờ làm chuyện như nhìn lén."
"Tôi cũng không phải cố ý mà." Trịnh An Nam yếu ớt giải thích.
Thẩm Cố Bắc cười đến càng vui vẻ, "Tôi đều là quang minh chính đại xem."
Quang minh chính đại?
Cậu có ý tứ gì hả!
Trịnh An Nam đóng cửa phòng tắm lại, dung nước lạnh tưới lên tóc, cảm giác chính mình hoàn toàn không ổn.
Sáng sớm hôm sau, Bành Dã sợ bọn họ không biết chỗ, để Giang Ngữ Hạ lại đây đón bọn họ.
Giang Ngữ Hạ theo địa chỉ cho Thẩm Cố Bắc, đi tới bên ngoài khách sạn.
Thấy quầng thâm treo trên mắt Trịnh An Nam, y chấn động, "Cậu làm sao vậy?"
"Không sao cả..." Trịnh An Nam đánh ngáp, không có nói thật ra.
Cũng không thể nói cho Giang Ngữ Hạ, bởi vì đề tài tắm rửa tối hôm qua, chọc đến chính mình lăn qua lộn lại không ngủ được.
Vẫn luôn lăn lộn đến sau nửa đêm, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất, kết quả làm mơ lung tung rối loạn cả đêm.
Trái lại Thẩm Cố Bắc, trạng thái không hề chịu ảnh hưởng.
Sao lại như thế?
Trịnh An Nam tự đáy lòng cảm giác thất bại, hỏi sang chuyện khác, "Tiểu Dã khi nào bắt đầu thi đấu?"
"Hai giờ chiều." Giang Ngữ Hạ nâng tay lên, nói với bọn họ, "Hôm nay rất nhiều người dự thi, hiện tại hẳn bắt đầu trận đầu. Anh Bành là tuyển thủ hạt giống, cho nên được chọn vòng đầu."
Trịnh An Nam kinh ngạc, "Anh ta lợi hại như vậy?"
"Đúng vậy." Giang Ngữ Hạ có chung vinh dự, tự hào mà nói, "Một lần trong lúc thi đấu, anh Bành liên tục thắng bốn trận."
Tuy rằng là chiến tích thi đấu của tân nhân, nhưng đối với tuyển thủ chỉ huấn luyện có hai tháng tới nói, có thể nói tương đối lợi hại.
"Anh Bành nói, dựa theo tiến độ hiện tại, chờ đến cuối năm sau là có thể tham gia thi đấu chính thức."
Trịnh An Nam tính tính thời gian, "Vậy còn mất một năm, lâu dữ."
"Có biện pháp nhanh hơn, nhưng huấn luyện viên không kiến nghị thử."
"Biện pháp gì?"
Giang Ngữ Hạ rũ lông mi xuống, thấp giọng nói cho bọn họ, "Thi đấu với tuyển thủ ngoại quốc."
Biết được Lý Thiếu Hà mang thai, Trịnh Thành mang bà về nhà, vốn dĩ cùng từng có suy nghĩ kết hôn cùng bà.
Bất đắc dĩ cha mẹ cực lực phản đối, khi đó Trịnh Thành còn chưa làm người quản lý việc nhà, không có lực làm trái cha mẹ.
Ông tuổi trẻ khí thịnh, làm việc dễ xúc động, nghĩ tới cùng Lý Thiếu Hà cao chạy xa bay.
Kết quả, một loạt hành vi của Lý Thiếu Hà, hoàn toàn đánh mất suy nghĩ của Trịnh Thành.
Lý Thiếu Hà lựa chọn tiếp cận Trịnh Thành, mục đích rất rõ ràng, bởi vì đối phương có đủ tiền.
Bà hiểu rõ ưu thế của mình, tưởng thừa dịp tuổi còn trẻ dung mạo đẹp, kết hôn với kẻ có tiền.
Tuy nhiên, Trịnh Thành vậy mà muốn vứt bỏ gia sản, cùng bản thân cao chạy xa bay. Lý Thiếu Hà nghĩ thầm, nói vậy, Trịnh Thành sẽ biến thành quỷ nghèo, sinh hoạt nghèo rớt mồng tơi mình từng sống.
Lý Thiếu Hà sợ nghèo, nói cái gì đều không muốn, khóc lóc nháo muốn Trịnh Thành đàm phán cùng người nhà.
Bà ỷ vào mình mang thai, cho rằng có thể mẫu bằng tử quý(*). Nào biết hai trưởng lão nhà học Trịnh đều là người tàn nhẫn, căn bản không đem Lý Thiếu Hà bỏ vào trong mắt. Trực tiếp nhốt Trịnh Thành lại, xử lý thủ tục buộc ông kết hôn cùng đại tiểu thư môn đăng hộ đối.
(*)母凭子贵: mẫu bằng tử quý - mẹ dựa vào con mà được hiển quý.
"Cái đồ cặn bã này!" Lý Thiếu Hà chỉ vào mũi ông mắng, "Tôi khi đó còn mang thai, anh đã kết hôn với người phụ nữ khác."
Trịnh Thành cũng dỗi lại, "Cho nên, cô sinh con xong lập tức đi tìm kẻ có tiền khác, bỏ nó mặc kệ?"
"Tôi không bỏ nó, tôi đã nhờ ba mẹ chăm sóc nó." Lý Thiếu Hà nỗ lực tìm bậc thang cho chính mình.
"Tôi đây cũng không bỏ nó." Trịnh Thành tiếp nhận nói, "Mười tám năm, một phần tiền phí nuôi nấng tôi chưa từng chu cấp thiếu."
"Anh, anh đưa tiền có ích lợi gì?" Lý Thiếu Hà lớn tiếng phản bác, "Con là tôi sinh, nó không có khả năng đi theo anh, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi anh kết hôn cùng tôi."
"Lý Thiếu Hà, đã bao nhiêu năm trôi qua, cô thật đúng là không thay đổi chút nào." Trịnh Thành lười lại nói chuyện cùng bà, bước tiến lên, "Tránh ra, tôi muốn gặp con trai."
"Anh vào đi xem, tôi cũng không ngăn anh." Lý Thiếu Hà cười lạnh, "Anh hôm nay nếu có thể nhìn thấy người, tôi không phải họ Lý."
Trịnh Thành nghe hiểu ý bà, kích động chất vấn, "Cô giấu nó đi rồi? Giấu đến nơi nào?"
"Anh hung dữ cái gì?" Khí thế Lý Thiếu Hà yếu bớt, nhẹ giọng giải thích, "Tôi không giấu. Tôi lại đây tìm nó, đã không thấy người, nghe nói cùng bạn học đi trong thành phố."
"Đi trong thành phố..." Trịnh An Nam cau mày, vội vã xoay người, ngồi trở lại trong xe phân phó tài xế, "Đi, về Phù Khê."
Hai ngày kế tiếp, cho dù Trịnh Thành có tìm như thế nào, đều không tìm được bóng dáng của Trịnh An Nam.
Lý Thiếu Hà cũng đối mặt với tình huống tương tự, cho dù chuẩn bị sẵn sàng, vẫn như cũ bỏ lỡ sinh nhật 18 tuổi của con trai.
Hai người bọn họ đương nhiên không tìm thấy, bởi vì đương sự vừa không ở Khánh Lê, cũng không ở Phù Khê.
Mà chạy đến thành phố Liên Châu, tràn ngập nhảy nhót chờ đợi Thẩm Cố Bắc cho kinh hỉ sinh nhật.
"Tới rồi!" Xe buýt đến trạm, Trịnh An Nam nhịn không nổi nhảy xuống xe.
Mùa đông, bên ngoài trời tối sớm, gió lạnh nghênh diện thổi qua.
Quy mô nhà ga Thành phố Liên Châu nhỏ, sau khi trời tối tương đối quạnh quẽ, chỉ có thưa thớt vài người.
Trịnh An Nam ôm lấy cánh tay mình, biên độ nhỏ chà xát.
"Lạnh thật." Thẩm Cố Bắc theo phía sau đi xuống, thân thể hơi phát run.
"Tôi đưa áo cho cậu mặc." Trịnh An Nam sợ cậu lại lạnh đến cảm mạo, vội vàng muốn cởi áo khoác đưa qua.
"Không cần."
Thẩm Cố Bắc đi ra nhà ga, nhìn chung quanh một cái, rất nhanh chú ý tới bảng hiệu dọc con phố.
Phụ cận nhà ga, để tạo điều kiện thuận lợi cho người dân ra vào, có rất nhiều nhà trọ cùng khách sạn.
Thẩm Cố Bắc có chút thói sạch, cảm thấy quán trọ không quá vệ sinh, liền lựa chọn khách sạn điều kiện thoạt nhìn tốt nhất.
Điều kiện tốt, đại biểu cho giá mắc, ở phòng tiêu chuẩn một đêm thế nhưng yêu cầu 50 tệ.
(~166,000 VND)
Tuy Trịnh An Nam từ nhỏ đến lớn trước nay chưa từng thiếu tiền, cũng cảm thấy giá cả quá mức thái quá.
"Hai vị khách, trước tiên đăng ký chỗ ở trước, sau đó cần phải đặt cọc 100 tệ." Cô lễ tân đưa sổ đăng ký qua, yêu cầu họ để lại tên và thông tin liên lạc.
Thẩm Cố Bắc cầm lấy bút, thuần thục viết xuống thông tin Trịnh An Nam.
Lễ tân trước đài chú ý tới ngày sinh nhật cậu đăng ký, kinh ngạc nói, "Quý khách, ngày mai là sinh nhật cậu sao?"
"Là cậu ấy." Thẩm Cố Bắc chỉ Trịnh An Nam.
"Xin chúc mừng!" Lễ tân trước đài chắp tay trước ngực, cười tủm tỉm nói, "Tôi sẽ báo với cấp trên, xin cho cậu một chén mì trường thọ."
"Thật sao?" Trịnh An Nam đột nhiên cảm thấy, khách sạn này cũng không còn quá mắc.
Trong khách sạn có hai loại phòng đôi, phòng Standard và phòng suite, Thẩm Cố Bắc đã chọn phòng suite.
(*)Phòng Suite (Ký hiệu SUT) Đây là loại phòng cao cấp nhất trong tất cả các loại phòng khách sạn, thông thường được bố trí ở các tầng cao nhất./ Phòng Standard (Kí hiệu STD) Đây là loại phòng cơ bản nhất tại hầu hết các khách sạn, một số khách sạn 5 sao có thể không có loại phòng này. Phòng thường khá nhỏ, được bố trí ở các tầng thấp, không có view đẹp và chỉ gồm những vật dụng cơ bản nhất.
Dùng chìa khóa người phục vụ cấp mở cửa, Trịnh An Nam nhìn đến cấu tạo bên trong, nhịn không được "oa" một tiếng.
"Nơi này thật sạch sẽ quá, còn có mùi hương." Trịnh An Nam ngửi ngửi, thấy hoa trên cửa sổ.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, thế nhưng là hoa thật, khó trách trong phòng thơm như vậy.
"Giường cùng sô pha cũng mềm ghê, thoải mái quá đi?" Trịnh An Nam lẩm bẩm lầm bầm, "Thật muốn luôn ở nơi này."
Đối với Thẩm Cố Bắc mà nói, phòng suite khách sạn chỉ có thể tính bình thường, đến cả máy tính cũng không có.
Thấy Trịnh An Nam hưng phấn như vậy, cậu cười khẽ nhắc nhở, "Có thể nha, cả đêm 50 tệ."
"Vậy thì." Trịnh An Nam một giây biến sắc, "Mỗi ngày 50, một tháng chẳng phải 5000, giựt tiền à?"
(~16tr5)
"Toán học là do bác gái nhà ăn dạy à?"
Trịnh An Nam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ biện giải, "Còn phải tiền đặt cọc nữa."
"Tiền đặt cọc chỉ cần giao một lần, sao có thể thu mỗi ngày? Hơn thời điểm nữa trả phòng, tiền đặt cọc sẽ trả lại cậu."
"À, vậy thì được." Trịnh An Nam yên tâm xuống, lại tiếp tục ở trên sô pha lăn qua lăn lại.
Thẩm Cố Bắc cởi áo khoác ra, "Trong phòng có phòng tắm, cậu muốn tắm rửa không?"
"Tắm rửa à."
Ở thị trấn Khánh Lê tắm rửa không quá tiện, phải đi đến nhà tắm lớn ở cửa thôn.
Mùa hè có thể trộm lười, ở trong nhà dùng nước lạnh tưới đại.
Nhưng mùa đông quá lạnh, trong nhà không có hệ thống sưởi trung tâm, tắm rửa một cái có thể đông lạnh thành cục đá.
Đối với người dân vùng sâu vùng xa, việc tắm tại nhà dường như là điều không tưởng.
Trịnh An Nam ôm gối đầu ngồi dậy, trơ mắt nhìn Thẩm Cố Bắc cởi áo khoác, khăn quàng cổ, áo lông, động thủ chuẩn bị thoát đến tận lớp trong cùng.
Trong phòng có điều hòa, có chút nóng quá mức. Trịnh An Nam cảm giác trên mặt một trận nóng rực, trái tim bang bang nhảy loạn.
"A a a!" Trịnh An Nam phát ra thanh âm không rõ, hoảng loạn quay mặt đi, nói năng lộn xộn, "Tôi đói bụng quá, cậu muốn ăn cơm phải không? Tôi tìm thử xem có cái gì ăn hay không!"
Nói xong, hắn đỏ mặt lao ra phòng, cả đầu cũng không dám quay lại.
Thẩm Cố Bắc tạm thời dừng lại động tác cởi quần áo, nhìn phương hướng Trịnh An Nam rời đi, trong miệng nhẹ nhàng nói thầm, "Cậu không phải tròn 18 tuổi rồi sao?"
Bạn học Trịnh An Nam thiếu một ngày mới 18 tuổi, đến bên ngoài gió thổi mát, tùy tiện mua hai phần mì xào trứng gà.
Trở lại phòng, hắn cho rằng tra tấn nên kết thúc.
Nào biết, rèn luyện mới vừa bắt đầu.
Bởi vì, WC khách sạn nằm giữa hai giường, hơn nữa...
Cửa kính bên trên cũng là kính mờ bán trong suốt.
Thẩm Cố Bắc tắm rửa ở bên trong, ánh đèn mờ nhạt, thân ảnh mơ mơ hồ hồ ấn đến trên pha lê, so với thẳng thắn thành khẩn tương đối càng có thể chọc người mơ màng.
Trịnh An Nam ngây ngốc đứng ở đằng kia, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm pha lê, nhìn đến người cong lưng bên trong...
Đột nhiên, hắn cảm thấy mũi nóng lên, vội vàng dùng tay chật vật che lại.
Tắm rửa xong Thẩm Cố Bắc đi ra phòng tắm, đã nhìn đến Trịnh An Nam che mũi lại, khắp nơi tìm giấy vệ sinh, bộ dáng chật vật.
"Cậu..." Thẩm Cố Bắc làm rõ tình huống, chần chờ hỏi, "Vừa rồi nhìn lén tôi tắm rửa sao?"
"Không có!" Trịnh An Nam chật vật phản bác, "Tôi chỉ là... Cái kia..."
"À, dù tính cậu nhìn lén tôi tắm rửa, tôi cũng không giận." Thẩm Cố Bắc chậm rì rì xoa tóc, nhàn nhạt dò hỏi, "Vẫn nên nói, cậu càng muốn cùng tôi tắm à?"
"......" Trịnh An Nam nói không nên lời, độ ấm trên mặt càng thêm nóng rực.
"Chọc cậu thôi." Thẩm Cố Bắc xoa xoa tóc hắn, đem khăn lông đưa qua, chỉ vào phòng tắm nói, "Đi thôi, đến phiên cậu."
"Được." Trịnh An Nam héo đi lẹp bẹp vào phòng tắm, đang chuẩn bị cởi quần áo.
Ngẩng đầu mắt nhìn pha lê, lại nhìn Thẩm Cố Bắc ăn mì xào trong phòng khách, đột nhiên ý thức được cái gì.
"Này này này," Trịnh An Nam yếu ớt gọi cậu lại, thúc giục, "Cậu về phòng ăn đi!"
"Hửm?" Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư của hắn, "Thế nào? Sợ tôi nhìn lén cậu
"Cậu...... Tóm lại, mau về đi."
"Được rồi," Thẩm Cố Bắc quý giá đứng lên, cầm hộp giấy đóng hộp, bước chân cố ý rất chậm, thỉnh thoảng liếc nhìn Trịnh An Nam một cái.
Ánh mắt cậu không mang quá nhiều ý vị, cố tình Trịnh An Nam cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, hận không thể tự giấu mình đi.
Rõ ràng hắn cũng thấy cơ thể nam tính khác, cùng đám đàn em tắm rửa, chưa từng có cảm giác này.
Rốt cuộc, Thẩm Cố Bắc đi đến cửa phòng, duỗi tay cửa đẩy ra.
Tra tấn dài dòng muốn kết thúc.
Trịnh An Nam vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, bên tai nghe được Thẩm Cố Bắc kêu tên mình.
"Hửm?" Hắn lập tức trả lời.
"Cậu đừng lo lắng." Thẩm Cố Bắc cười tủm tỉm nói, "Tôi khác với cậu, chưa bao giờ làm chuyện như nhìn lén."
"Tôi cũng không phải cố ý mà." Trịnh An Nam yếu ớt giải thích.
Thẩm Cố Bắc cười đến càng vui vẻ, "Tôi đều là quang minh chính đại xem."
Quang minh chính đại?
Cậu có ý tứ gì hả!
Trịnh An Nam đóng cửa phòng tắm lại, dung nước lạnh tưới lên tóc, cảm giác chính mình hoàn toàn không ổn.
Sáng sớm hôm sau, Bành Dã sợ bọn họ không biết chỗ, để Giang Ngữ Hạ lại đây đón bọn họ.
Giang Ngữ Hạ theo địa chỉ cho Thẩm Cố Bắc, đi tới bên ngoài khách sạn.
Thấy quầng thâm treo trên mắt Trịnh An Nam, y chấn động, "Cậu làm sao vậy?"
"Không sao cả..." Trịnh An Nam đánh ngáp, không có nói thật ra.
Cũng không thể nói cho Giang Ngữ Hạ, bởi vì đề tài tắm rửa tối hôm qua, chọc đến chính mình lăn qua lộn lại không ngủ được.
Vẫn luôn lăn lộn đến sau nửa đêm, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất, kết quả làm mơ lung tung rối loạn cả đêm.
Trái lại Thẩm Cố Bắc, trạng thái không hề chịu ảnh hưởng.
Sao lại như thế?
Trịnh An Nam tự đáy lòng cảm giác thất bại, hỏi sang chuyện khác, "Tiểu Dã khi nào bắt đầu thi đấu?"
"Hai giờ chiều." Giang Ngữ Hạ nâng tay lên, nói với bọn họ, "Hôm nay rất nhiều người dự thi, hiện tại hẳn bắt đầu trận đầu. Anh Bành là tuyển thủ hạt giống, cho nên được chọn vòng đầu."
Trịnh An Nam kinh ngạc, "Anh ta lợi hại như vậy?"
"Đúng vậy." Giang Ngữ Hạ có chung vinh dự, tự hào mà nói, "Một lần trong lúc thi đấu, anh Bành liên tục thắng bốn trận."
Tuy rằng là chiến tích thi đấu của tân nhân, nhưng đối với tuyển thủ chỉ huấn luyện có hai tháng tới nói, có thể nói tương đối lợi hại.
"Anh Bành nói, dựa theo tiến độ hiện tại, chờ đến cuối năm sau là có thể tham gia thi đấu chính thức."
Trịnh An Nam tính tính thời gian, "Vậy còn mất một năm, lâu dữ."
"Có biện pháp nhanh hơn, nhưng huấn luyện viên không kiến nghị thử."
"Biện pháp gì?"
Giang Ngữ Hạ rũ lông mi xuống, thấp giọng nói cho bọn họ, "Thi đấu với tuyển thủ ngoại quốc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook