Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
-
Chương 38: Gặp lại
"Ài..."
"Àii......"
"Aiya!!"
Một tuần mới bắt đầu, trong phòng học lớp 12, Trịnh An Nam giống như một bãi nuôi cá mặn, nằm dài ra rồi thở ngắn than dài.
"Anh Nam." Học sinh nam còn lại chú ý tới tâm trạng của hắn không tốt, tính bát quái dần lên thò đầu qua hỏi, "Anh thất tình rồi sao?"
"Ây, né né né chỗ khác đi, mày mới thất tình!" Trịnh An Nam lập tức xù lông, phẩy tay như đuổi muỗi xua ruồi cậu bạn kia.
"Vậy rốt cuộc anh có chuyện gì thế?" Nam sinh kiên cường tiếp tục hỏi thăm.
"Ài..." Trịnh An Nam lại thở dài một cái, ngữ khí thâm trầm, "Đừng hỏi nữa, có nói cậu cũng không hiểu đâu."
—— rốt cuộc không thể nói cho bọn họ rằng, bản thân cuối tuần trước đi tới thành phố Phù Khê, cho rằng có thể cùng Thẩm Cố Bắc ngọt ngọt ngào ngào tạo thành một kỳ nghỉ khó quên.
Kết quả đâu?
Kỳ nghỉ xác thật rất khó quên.
Hắn sững người đứng trước trời cao, một mình đối mặt gió lớn, cùng không khí đấu trí đấu dũng.
Ha ha, ngẫm lại đều cảm thấy mất mặt
"Ồ ——" nam sinh kéo dài ngữ điệu, lộ ra cao thâm khó đoán biểu tình, "Anh Nam, hay là anh đã đi qua cánh cửa lớn kia, trờ thành "người lớn" rồi?"
"Cửa lớn gì?" Tốc độ quay xe quá nhanh, Nam Nam đơn thuần mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Chính là cái kia cái kia..." Nam sinh vươn hai ngón tay, cho nhau dây dưa khoa tay múa chân.
Còn chưa chờ hắn giải thích rõ ràng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tập bài thi, kín mít che lại hai ngón tay đang dây dưa kia.
"???"Nam sinh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Thẩm Cố Bắc.
"Vị bạn học này." Cậu rũ mi, thanh âm không giao động chút cảm xúc nào, "Cậu rảnh lắm à?"
"Oái, tui nhớ ra bản thân còn có việc, hẹn gặp lại!" Nam sinh cảm nhận được sự nguy hiểm kề cạnh, vội vàng như lòng bàn chân được bôi thêm dầu chạy khỏi hiện trường phạm tội.
Thẩm Cố Bắc nhìn theo cậu chàng đi xa, lại đem mũi lao nhắm ngay Trịnh An Nam, đôi môi bạc hơi mở.
Không chờ cậu phát ra âm thanh, Trịnh An Nam lập tức ngồi dậy, lung tung cầm lấy quyển sách giáo khoa ngay trong tầm với, lải nhải tự thôi miên chính bản thân mình, "Tôi yêu học tập, học tập sẽ khiến tôi vui sướng! Học tập là việc vui nhất trên thế giới!"
Ít nhất là vui hơn so với bầu trời đầy mây ở bên ngoài cửa sổ.
Cá mặn nhỏ sau khi khó khăn trải qua cuộc sống trên nhân gian, rốt cuộc giãy giụa bò dậy, quyết định muốn hơi nỗ lực một chút... Một chút.
"Phụt ——"
Thẩm Cố Bắc bị bộ dạng giống trông gà hoá cuốc của hắn chọc cười, thuận thế ngồi vào bên cạnh, cười xoa xoa lông chó nhỏ.
"Tên ngốc này."
"Hả?" Trịnh An Nam đối với tên gọi thể hiện sự "yêu thương" tiếp thu rất bình tĩnh, nghe mãi thành thói quen.
"Cậu cầm ngược sách rồi." Thẩm Cố Bắc nhắc nhở.
"Tôi cố ý đó!" Trịnh An Nam lớn tiếng nói, "Tôi muốn rèn luyện xương cổ!"
"Vậy sao, thế cố lên nhé." Thẩm Cố Bắc cúi đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, kiểm nghiệm thành quả rèn luyện xương cổ của phế vật nhỏ.
Trên thực tế, cậu đang ngồi ngay bên cạnh, Trịnh An Nam sao có thể tập trung nổi?
Trung bình mỗi mười giây đều liếc sang Thẩm Cố Bắc nhìn một cái, thấy gương mặt đẹp đang tươi cười, chính hắn cũng vui vẻ theo.
Thời gian nhanh trôi đi, giống như thầy Ngô vừa mới nói ra tin tốt "Lần thi đua lúc trước, Thẩm Cố Bắc đạt vị trí thứ 4", đảo mắt một cái thì thời gian thi cử kế tiếp đã xác định.
Trường học thông báo rằng, kì thi sơ cấp vào tháng 11, toàn tỉnh thống nhất cùng kiểm tra.
Học sinh trường trung học Khánh Lê, muốn so thành tích cùng với những học sinh đến từ thành phố lớn, khó tránh được sự hoảng hốt.
Đến cả lớp năm trật tự hỗn loạn nhất, gần nhất đều an phận rất nhiều.
Bọn học sinh tuy rằng không có nói rõ ra nhưng trong lòng đều so qua sánh lại một hồi, cũng không muốn thua quá thảm, thua do chính số phận sắp đặt.
Thẩm Cố Bắc vẫn giống như cũ, tự duy trì cuộc sống sinh hoạt bình thường. Trong tuần thì vẫn đúng giờ đến lớp, chăm chỉ học tập. Cuối tuần thì đi thành phố Phù Khê thăm bệnh, thuận tiện chuẩn bị cho cuộc chiến thi cử cuối năm.
Không khí khẩn trương ở trong trường lại không có ảnh hưởng một chút nào đến cậu.
Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ giữ nguyên trạng thái như vậy, có thể kéo dài đến khi thi cử kết thúc. Kết quả tháng mười còn chưa qua, sinh hoạt bình thường của cậu đã bị đánh vỡ.
Nói đúng hơn thì là cuộc sống sinh hoạt bình thường của Trịnh An Nam bị đánh vỡ.
Bởi vì Lý Thiếu Hà trở lại Khánh Lê.
Trịnh An Nam tan học về đến nhà, không hề có dấu hiệu nào cả, nhìn đến người phụ nữ xa lạ đang đứng trước cửa nhà mình.
Thẩm Cố Bắc đang theo sau Trịnh An Nam cũng dừng lại bước chân, đứng từ xa quan sát Lý Thiếu Hà, từ khuôn mặt mơ hồ nhìn ra nét giống với Trịnh An Nam, cậu liền đoán đoán ra thân phận của đối phương.
Lý Thiếu Hà quả thật rất đẹp.
Dựa theo cách nói của ông ngoại Trịnh An Nam, Lý Thiếu Hà trước khi xuất giá, chính là mỹ nhân nổi tiếng mà làng trên xóm dưới xa gần đều biết. Người tới để cầu hôn bà nhiều đến mức thiếu chút nữa đạp vỡ luôn cửa Lý gia.
Bà cũng rất tự tin về dung mạo của mình, mắt nhìn người cũng rất cao, không chấp nhận ở trong cái địa phương nhỏ như Khánh Lê.
Mười mấy năm trước, bà lì lợm la liếm một một hai hai là phải vào thành phố, không quá hai ngày liền nhìn trúng người có gia cảnh giàu có - Trịnh Thành, vì ông hoài được một đứa trẻ. Vốn tưởng rằng từ đây có thể gả vào hào môn, nửa đời sau có thể hưởng phúc.
Kết quả Trịnh gia đã sớm nói xong việc hôn nhân của Trịnh Thành, chướng mắt xuất thân nghèo khó, không có sự nghiệp, không có người nâng đỡ của Lý Thiếu Hà, cũng chướng mắt đứa "con hoang" trong bụng bà.
Lý Thiếu Hà bó tay không biện pháp, đành phải đi tha hương sinh hạ hài tử. Dựa vào tư sắc chính mình, gả cho một người đàn ông có điều kiện tạm được, sinh hoạt xem như tạm ổn.
Nhưng không ngờ chồng và mẹ chồng tính tình kém, vừa qua khỏi cửa còn tốt, chưa tới mấy ngày liền động một chút là đáng chửi bà.
Lý Thiếu Hà gả xa nhà, bị ủy khuất cũng không biện pháp về nhà mẹ đẻ. Tuổi cũng dần tăng lên, dung mạo mỹ lệ dần dần điêu tàn. Chồng chê bà là bà thím già, đi ra bên ngoài tìm tình nhân tuổi trẻ xinh đẹp, thậm chí không kiêng nể gì mà mang về nhà.
Rốt cuộc, Lý Thiếu Hà bạo phát, cùng chồng cãi nhau một trận lớn. Cãi nhau xong, chồng bà quăng ra một tờ giấy ly hôn, cùng bà giải trừ quan hệ vợ chồng.
Mà bây giờ, Lý Thiếu Hà lẻ loi đứng ở trước cửa nhà Trịnh An Nam, trên người mang một cái áo gió thời thượng, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ.
Trên mặt cũng lộ ra nụ cười hơi co quắp.
Bà cũng chú ý tới bên này, tiến tới phía trước hai bước, đôi mắt nhìn qua nhìn lại đánh giá hai thiếu niên, thử thăm dò kêu, "Tiểu Nam?"
Trịnh An Nam mạc danh sợ hãi bà tới gần, dưới lòng bàn chân lui ra phía sau một chút.
Lý Thiếu Hà đem hành động này của hắn coi như phủ định, trong lòng đưa ra phán đoán, thẳng tắp chạy về phía Thẩm Cố Bắc.
"Tiểu Nam, con có phải rất nhớ mẹ hay không?" Lý Thiếu Hà cố gắng để ngữ khí ôn nhu hết cỡ, cùng Thẩm Cố Bắc lôi kéo làm quen, đem cái túi trong tay đưa qua, "Con gầy như vậy, nhất định bình thường kén ăn. Mẹ mua cho con nhiều đồ ăn lắm, nhanh cầm đi."
"Dì." Thẩm Cố Bắc bình tĩnh mà gọi bà.
Nụ cười của Lý Thiếu Hà đọng lại, thần sắc cô đơn, cho rằng con trai không chịu nhận mình làm mẹ.
Thẩm Cố Bắc chỉ qua người bên cạnh, lại tiếp tục nói, "Cháu tên là Thẩm Cố Bắc, là bạn học của Trịnh An Nam, cậu ấy mới là con của dì."
"À..." Nỗi cô đơn trên mặt Lý Thiếu Hà dần dần biến thành xấu hổ.
Bà lâu lắm không trở về Khánh Lê, lần trước nhìn thấy Trịnh An Nam, đối phương chỉ mới năm sáu tuổi, ngũ quan còn chưa phát triển.
Mười mấy năm qua đi, bà đã sớm quên đi con trai ruột trông như thế nào, chỉ từ cha mẹ biết được hắn dọn ra ngoài ở, không có người chiếu cố.
Thấy đối diện có hai thiếu niên đang đi tới, Lý Thiếu Hà chắc chắn cho rằng, đứa trẻ nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn đã thấy suy dinh dưỡng cùng thiếu thốn tình thương, càng tiếp cận bị vứt bỏ như Trịnh An Nam.
Vừa suy dinh dưỡng vừa thiếu thốn tình thương Thẩm Cố Bắc:......
Cảm ơn vì đã quan tâm ha.
"Cái kia..." Lý Thiếu Hà chuyển hướng qua Trịnh An Nam, trên mặt nóng như lửa. Muốn lặp lại lời nói vừa rồi nhưng lại ấp a ấp úng nói không nên lời.
Nhưng thật ra Trịnh An Nam hiểu ý bà, lập tức duỗi tay qua, tiếp nhận lấy túi đồ ăn vặt trong tay bà.
"Cảm ơn mẹ." Cùng Thẩm Cố Bắc ở chung lâu rồi, anh Nam nhiều ít cũng học được điểm lễ phép.
Tính từ quan hệ ruột rà máu mủ, Lý Thiếu Hà vĩnh viễn là mẹ của hắn.
Điểm này, Trịnh An Nam không có cách nào phủ nhận, cũng không nghĩ tới việc phủ nhận.
Bất quá chỉ là một cách xưng hô mà thôi, gọi vài cái cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
"Không có gì." Lý Thiếu Hà theo bản năng đáp lại.
"Mẹ còn có chuyện gì nữa không?" Trịnh An Nam cao hơn nàng một khúc, cúi đầu hỏi, "Nếu mà không có việc gì, con muốn vào nhà làm bài tập."
Lý Thiếu Hà cơ bản có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi đối mặt với đứa con nhiều năm không thấy, bà lại không thể cất lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn về nhà.
Đẩy cửa nhà ra, Trịnh An Nam đem đồ ăn vặt đổ hết ra bàn, vui vẻ để Thẩm Cố Bắc chọn.
"Dù sao cũng không tốn tiền, ăn gì cứ lấy!"
"Cậu thật ra rất tự tại." Thẩm Cố Bắc cắn đồ ăn vặt mà hắn đưa tới, thuận miệng nói, "Tôi cho rằng khi cậu gặp dì thì sẽ tức giận."
"Bà ấy đưa đồ ăn vặt cho tôi mà, vì sao tôi lại tức giận chứ?" Trịnh An Nam ngậm chocolate, răng rắc cắn hai rồi nuốt xuống, tùy tiện nói, "Bà ấy, còn có ba chưa lộ mặt đưa tôi ra với thế giới. Hai người bọn họ trước kia mặc kệ tôi, ta không thể làm gì. Hiện tại tôi đã trưởng thành, bọn họ rất tốt với tôi, tôi liền tiếp nhận, không cần ngại ngùng gì cả. Nhưng nếu, bọn họ muốn quản tôi, tôi đây cũng phải suy xét kĩ chút."
"Quả thật đúng là tác phong của cậu." Thẩm Cố Bắc trong mắt toát ra vẻ tán thưởng.
Sau này, Trịnh An Nam chính là cầm vốn liếng của cha mẹ hắn, sáng tạo ra một lâu đài thuộc về chính mình, tạo ra một mảnh trời đất.
Lúc trước 18 tuổi, hắn không có lựa chọn nào khác.
Sau 18 tuổi này, hắn tranh thủ lựa chọn quyền lợi, bất cứ ai cũng không có quyền can thiệp vào.
"Nếu mà giống trong tivi ấy, thà chết không cần đồ bọn họ cho, ồn ào đoạn tuyệt quan hệ, làm cho mọi người đều cảm thấy không thoải mái, nhìn rất ngu ngốc nha." Trịnh An Nam gặm chocolate, không tim không phổi mà nói, "Tuy là ba mẹ không cần tôi, nhưng ít nhất vẫn gián tiếp giúp tôi sống cho tới giờ, cho nên tôi không hận bọn họ. Nhưng mà tôi cũng sẽ không giống những đứa tể khác, yêu ba thương mẹ, tất nhiên là không có khả năng."
Thẩm Cố Bắc chậm rì rì gặm chocolate, nghiêm túc nghe lời hắn nói.
Trịnh An Nam nói xong, không nghe được câu trả lời, có chút khẩn trương nhìn qua, "Này này này, cậu sẽ cảm thấy tôi quá đáng sao?"
"Quá đáng chỗ nào?"
"Ờm, bất hiếu?"
"Cha mẹ không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng cậu, cậu cũng sẽ có quyền không phụng dưỡng lại họ. Hơn nữa, cậu chỉ đưa ra quyết định để không thẹn với lương tâm là được, không cần nhìn tới mấy lời phán xét của người khác."
"Ồ." Trịnh An Nam nghe được cái hiểu cái không.
"Tóm lại." Thẩm Cố Bắc xoa tóc hắn, nhìn vào mắt Trịnh An Nam mà nói, "Làm chính mình là được rồi."
"Được!" Trịnh An Nam vui sướng mà cười rộ lên, lại mở ra một gói snack khoai tây, đút cho Thẩm Cố Bắc ăn.
Thẩm Cố Bắc ngậm lấy miếng khoai xắt mỏng, nhắc nhở nói, "Lúc nãy cậu cũng nói với dì về làm bài tập."
"Hả? Tôi nói á?" Trịnh An Nam giả ngu.
"Bạn học Trịnh An Nam." Thẩm Cố Bắc mềm mại nói, "Cần tôi giúp cậu khôi phục kí ức sao?"
Tín hiệu tùm đường sống của Nam Nam lập tức online, vội vàng mượt mà chạy ra, "Không cần! Tôi làm! Hiện tại lập tức làm!"
Cuộc thi giữa kì tới gần, không khí trong ngôi trường cấp ba cũng dần khẩn trương.
Có hai bạn học không thể chịu được bầu không khí này, lựa chọn từ bỏ việc học, về nhà hỗ trợ làm việc nhà nông.
Vừa hay nói tới, hai đứa nhỏ bỏ học, đều là học sinh năm ba. Ngô Diệu trước sau khuyên nhủ rất nhiều lần, nhưng số lần thành công lại cực kì nhỏ.
Hai học sinh cũng tự biết bản thân có thành tích kém, cho dù tiếp tục đi học, kết quả chỉ chậm trễ hơn nửa năm.
Ngô Diệu dùng hết biện pháp, cũng không có năng lực cản sóng lớn, trở lại trường với tâm trạng ảm đạm.
"Các bạn học, mọi người cũng đã thấy được, lớp chúng ta thiếu mất hai bạn học, trong đó một người là ủy viên trong ban vệ sinh." Ngô Diệu thu hồi cảm xúc, hắng giọng nói, "Cho nên, vì sự vận hành một cách trật tự của lớp chúng ta, tôi quyết định dùng tiết sinh hoạt này, một lần nữa chọn thành viên."
Thẩm Cố Bắc: Ồ.
Không quan hệ gì tới cậu.
"Àii......"
"Aiya!!"
Một tuần mới bắt đầu, trong phòng học lớp 12, Trịnh An Nam giống như một bãi nuôi cá mặn, nằm dài ra rồi thở ngắn than dài.
"Anh Nam." Học sinh nam còn lại chú ý tới tâm trạng của hắn không tốt, tính bát quái dần lên thò đầu qua hỏi, "Anh thất tình rồi sao?"
"Ây, né né né chỗ khác đi, mày mới thất tình!" Trịnh An Nam lập tức xù lông, phẩy tay như đuổi muỗi xua ruồi cậu bạn kia.
"Vậy rốt cuộc anh có chuyện gì thế?" Nam sinh kiên cường tiếp tục hỏi thăm.
"Ài..." Trịnh An Nam lại thở dài một cái, ngữ khí thâm trầm, "Đừng hỏi nữa, có nói cậu cũng không hiểu đâu."
—— rốt cuộc không thể nói cho bọn họ rằng, bản thân cuối tuần trước đi tới thành phố Phù Khê, cho rằng có thể cùng Thẩm Cố Bắc ngọt ngọt ngào ngào tạo thành một kỳ nghỉ khó quên.
Kết quả đâu?
Kỳ nghỉ xác thật rất khó quên.
Hắn sững người đứng trước trời cao, một mình đối mặt gió lớn, cùng không khí đấu trí đấu dũng.
Ha ha, ngẫm lại đều cảm thấy mất mặt
"Ồ ——" nam sinh kéo dài ngữ điệu, lộ ra cao thâm khó đoán biểu tình, "Anh Nam, hay là anh đã đi qua cánh cửa lớn kia, trờ thành "người lớn" rồi?"
"Cửa lớn gì?" Tốc độ quay xe quá nhanh, Nam Nam đơn thuần mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Chính là cái kia cái kia..." Nam sinh vươn hai ngón tay, cho nhau dây dưa khoa tay múa chân.
Còn chưa chờ hắn giải thích rõ ràng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tập bài thi, kín mít che lại hai ngón tay đang dây dưa kia.
"???"Nam sinh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Thẩm Cố Bắc.
"Vị bạn học này." Cậu rũ mi, thanh âm không giao động chút cảm xúc nào, "Cậu rảnh lắm à?"
"Oái, tui nhớ ra bản thân còn có việc, hẹn gặp lại!" Nam sinh cảm nhận được sự nguy hiểm kề cạnh, vội vàng như lòng bàn chân được bôi thêm dầu chạy khỏi hiện trường phạm tội.
Thẩm Cố Bắc nhìn theo cậu chàng đi xa, lại đem mũi lao nhắm ngay Trịnh An Nam, đôi môi bạc hơi mở.
Không chờ cậu phát ra âm thanh, Trịnh An Nam lập tức ngồi dậy, lung tung cầm lấy quyển sách giáo khoa ngay trong tầm với, lải nhải tự thôi miên chính bản thân mình, "Tôi yêu học tập, học tập sẽ khiến tôi vui sướng! Học tập là việc vui nhất trên thế giới!"
Ít nhất là vui hơn so với bầu trời đầy mây ở bên ngoài cửa sổ.
Cá mặn nhỏ sau khi khó khăn trải qua cuộc sống trên nhân gian, rốt cuộc giãy giụa bò dậy, quyết định muốn hơi nỗ lực một chút... Một chút.
"Phụt ——"
Thẩm Cố Bắc bị bộ dạng giống trông gà hoá cuốc của hắn chọc cười, thuận thế ngồi vào bên cạnh, cười xoa xoa lông chó nhỏ.
"Tên ngốc này."
"Hả?" Trịnh An Nam đối với tên gọi thể hiện sự "yêu thương" tiếp thu rất bình tĩnh, nghe mãi thành thói quen.
"Cậu cầm ngược sách rồi." Thẩm Cố Bắc nhắc nhở.
"Tôi cố ý đó!" Trịnh An Nam lớn tiếng nói, "Tôi muốn rèn luyện xương cổ!"
"Vậy sao, thế cố lên nhé." Thẩm Cố Bắc cúi đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, kiểm nghiệm thành quả rèn luyện xương cổ của phế vật nhỏ.
Trên thực tế, cậu đang ngồi ngay bên cạnh, Trịnh An Nam sao có thể tập trung nổi?
Trung bình mỗi mười giây đều liếc sang Thẩm Cố Bắc nhìn một cái, thấy gương mặt đẹp đang tươi cười, chính hắn cũng vui vẻ theo.
Thời gian nhanh trôi đi, giống như thầy Ngô vừa mới nói ra tin tốt "Lần thi đua lúc trước, Thẩm Cố Bắc đạt vị trí thứ 4", đảo mắt một cái thì thời gian thi cử kế tiếp đã xác định.
Trường học thông báo rằng, kì thi sơ cấp vào tháng 11, toàn tỉnh thống nhất cùng kiểm tra.
Học sinh trường trung học Khánh Lê, muốn so thành tích cùng với những học sinh đến từ thành phố lớn, khó tránh được sự hoảng hốt.
Đến cả lớp năm trật tự hỗn loạn nhất, gần nhất đều an phận rất nhiều.
Bọn học sinh tuy rằng không có nói rõ ra nhưng trong lòng đều so qua sánh lại một hồi, cũng không muốn thua quá thảm, thua do chính số phận sắp đặt.
Thẩm Cố Bắc vẫn giống như cũ, tự duy trì cuộc sống sinh hoạt bình thường. Trong tuần thì vẫn đúng giờ đến lớp, chăm chỉ học tập. Cuối tuần thì đi thành phố Phù Khê thăm bệnh, thuận tiện chuẩn bị cho cuộc chiến thi cử cuối năm.
Không khí khẩn trương ở trong trường lại không có ảnh hưởng một chút nào đến cậu.
Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ giữ nguyên trạng thái như vậy, có thể kéo dài đến khi thi cử kết thúc. Kết quả tháng mười còn chưa qua, sinh hoạt bình thường của cậu đã bị đánh vỡ.
Nói đúng hơn thì là cuộc sống sinh hoạt bình thường của Trịnh An Nam bị đánh vỡ.
Bởi vì Lý Thiếu Hà trở lại Khánh Lê.
Trịnh An Nam tan học về đến nhà, không hề có dấu hiệu nào cả, nhìn đến người phụ nữ xa lạ đang đứng trước cửa nhà mình.
Thẩm Cố Bắc đang theo sau Trịnh An Nam cũng dừng lại bước chân, đứng từ xa quan sát Lý Thiếu Hà, từ khuôn mặt mơ hồ nhìn ra nét giống với Trịnh An Nam, cậu liền đoán đoán ra thân phận của đối phương.
Lý Thiếu Hà quả thật rất đẹp.
Dựa theo cách nói của ông ngoại Trịnh An Nam, Lý Thiếu Hà trước khi xuất giá, chính là mỹ nhân nổi tiếng mà làng trên xóm dưới xa gần đều biết. Người tới để cầu hôn bà nhiều đến mức thiếu chút nữa đạp vỡ luôn cửa Lý gia.
Bà cũng rất tự tin về dung mạo của mình, mắt nhìn người cũng rất cao, không chấp nhận ở trong cái địa phương nhỏ như Khánh Lê.
Mười mấy năm trước, bà lì lợm la liếm một một hai hai là phải vào thành phố, không quá hai ngày liền nhìn trúng người có gia cảnh giàu có - Trịnh Thành, vì ông hoài được một đứa trẻ. Vốn tưởng rằng từ đây có thể gả vào hào môn, nửa đời sau có thể hưởng phúc.
Kết quả Trịnh gia đã sớm nói xong việc hôn nhân của Trịnh Thành, chướng mắt xuất thân nghèo khó, không có sự nghiệp, không có người nâng đỡ của Lý Thiếu Hà, cũng chướng mắt đứa "con hoang" trong bụng bà.
Lý Thiếu Hà bó tay không biện pháp, đành phải đi tha hương sinh hạ hài tử. Dựa vào tư sắc chính mình, gả cho một người đàn ông có điều kiện tạm được, sinh hoạt xem như tạm ổn.
Nhưng không ngờ chồng và mẹ chồng tính tình kém, vừa qua khỏi cửa còn tốt, chưa tới mấy ngày liền động một chút là đáng chửi bà.
Lý Thiếu Hà gả xa nhà, bị ủy khuất cũng không biện pháp về nhà mẹ đẻ. Tuổi cũng dần tăng lên, dung mạo mỹ lệ dần dần điêu tàn. Chồng chê bà là bà thím già, đi ra bên ngoài tìm tình nhân tuổi trẻ xinh đẹp, thậm chí không kiêng nể gì mà mang về nhà.
Rốt cuộc, Lý Thiếu Hà bạo phát, cùng chồng cãi nhau một trận lớn. Cãi nhau xong, chồng bà quăng ra một tờ giấy ly hôn, cùng bà giải trừ quan hệ vợ chồng.
Mà bây giờ, Lý Thiếu Hà lẻ loi đứng ở trước cửa nhà Trịnh An Nam, trên người mang một cái áo gió thời thượng, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ.
Trên mặt cũng lộ ra nụ cười hơi co quắp.
Bà cũng chú ý tới bên này, tiến tới phía trước hai bước, đôi mắt nhìn qua nhìn lại đánh giá hai thiếu niên, thử thăm dò kêu, "Tiểu Nam?"
Trịnh An Nam mạc danh sợ hãi bà tới gần, dưới lòng bàn chân lui ra phía sau một chút.
Lý Thiếu Hà đem hành động này của hắn coi như phủ định, trong lòng đưa ra phán đoán, thẳng tắp chạy về phía Thẩm Cố Bắc.
"Tiểu Nam, con có phải rất nhớ mẹ hay không?" Lý Thiếu Hà cố gắng để ngữ khí ôn nhu hết cỡ, cùng Thẩm Cố Bắc lôi kéo làm quen, đem cái túi trong tay đưa qua, "Con gầy như vậy, nhất định bình thường kén ăn. Mẹ mua cho con nhiều đồ ăn lắm, nhanh cầm đi."
"Dì." Thẩm Cố Bắc bình tĩnh mà gọi bà.
Nụ cười của Lý Thiếu Hà đọng lại, thần sắc cô đơn, cho rằng con trai không chịu nhận mình làm mẹ.
Thẩm Cố Bắc chỉ qua người bên cạnh, lại tiếp tục nói, "Cháu tên là Thẩm Cố Bắc, là bạn học của Trịnh An Nam, cậu ấy mới là con của dì."
"À..." Nỗi cô đơn trên mặt Lý Thiếu Hà dần dần biến thành xấu hổ.
Bà lâu lắm không trở về Khánh Lê, lần trước nhìn thấy Trịnh An Nam, đối phương chỉ mới năm sáu tuổi, ngũ quan còn chưa phát triển.
Mười mấy năm qua đi, bà đã sớm quên đi con trai ruột trông như thế nào, chỉ từ cha mẹ biết được hắn dọn ra ngoài ở, không có người chiếu cố.
Thấy đối diện có hai thiếu niên đang đi tới, Lý Thiếu Hà chắc chắn cho rằng, đứa trẻ nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn đã thấy suy dinh dưỡng cùng thiếu thốn tình thương, càng tiếp cận bị vứt bỏ như Trịnh An Nam.
Vừa suy dinh dưỡng vừa thiếu thốn tình thương Thẩm Cố Bắc:......
Cảm ơn vì đã quan tâm ha.
"Cái kia..." Lý Thiếu Hà chuyển hướng qua Trịnh An Nam, trên mặt nóng như lửa. Muốn lặp lại lời nói vừa rồi nhưng lại ấp a ấp úng nói không nên lời.
Nhưng thật ra Trịnh An Nam hiểu ý bà, lập tức duỗi tay qua, tiếp nhận lấy túi đồ ăn vặt trong tay bà.
"Cảm ơn mẹ." Cùng Thẩm Cố Bắc ở chung lâu rồi, anh Nam nhiều ít cũng học được điểm lễ phép.
Tính từ quan hệ ruột rà máu mủ, Lý Thiếu Hà vĩnh viễn là mẹ của hắn.
Điểm này, Trịnh An Nam không có cách nào phủ nhận, cũng không nghĩ tới việc phủ nhận.
Bất quá chỉ là một cách xưng hô mà thôi, gọi vài cái cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
"Không có gì." Lý Thiếu Hà theo bản năng đáp lại.
"Mẹ còn có chuyện gì nữa không?" Trịnh An Nam cao hơn nàng một khúc, cúi đầu hỏi, "Nếu mà không có việc gì, con muốn vào nhà làm bài tập."
Lý Thiếu Hà cơ bản có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi đối mặt với đứa con nhiều năm không thấy, bà lại không thể cất lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn về nhà.
Đẩy cửa nhà ra, Trịnh An Nam đem đồ ăn vặt đổ hết ra bàn, vui vẻ để Thẩm Cố Bắc chọn.
"Dù sao cũng không tốn tiền, ăn gì cứ lấy!"
"Cậu thật ra rất tự tại." Thẩm Cố Bắc cắn đồ ăn vặt mà hắn đưa tới, thuận miệng nói, "Tôi cho rằng khi cậu gặp dì thì sẽ tức giận."
"Bà ấy đưa đồ ăn vặt cho tôi mà, vì sao tôi lại tức giận chứ?" Trịnh An Nam ngậm chocolate, răng rắc cắn hai rồi nuốt xuống, tùy tiện nói, "Bà ấy, còn có ba chưa lộ mặt đưa tôi ra với thế giới. Hai người bọn họ trước kia mặc kệ tôi, ta không thể làm gì. Hiện tại tôi đã trưởng thành, bọn họ rất tốt với tôi, tôi liền tiếp nhận, không cần ngại ngùng gì cả. Nhưng nếu, bọn họ muốn quản tôi, tôi đây cũng phải suy xét kĩ chút."
"Quả thật đúng là tác phong của cậu." Thẩm Cố Bắc trong mắt toát ra vẻ tán thưởng.
Sau này, Trịnh An Nam chính là cầm vốn liếng của cha mẹ hắn, sáng tạo ra một lâu đài thuộc về chính mình, tạo ra một mảnh trời đất.
Lúc trước 18 tuổi, hắn không có lựa chọn nào khác.
Sau 18 tuổi này, hắn tranh thủ lựa chọn quyền lợi, bất cứ ai cũng không có quyền can thiệp vào.
"Nếu mà giống trong tivi ấy, thà chết không cần đồ bọn họ cho, ồn ào đoạn tuyệt quan hệ, làm cho mọi người đều cảm thấy không thoải mái, nhìn rất ngu ngốc nha." Trịnh An Nam gặm chocolate, không tim không phổi mà nói, "Tuy là ba mẹ không cần tôi, nhưng ít nhất vẫn gián tiếp giúp tôi sống cho tới giờ, cho nên tôi không hận bọn họ. Nhưng mà tôi cũng sẽ không giống những đứa tể khác, yêu ba thương mẹ, tất nhiên là không có khả năng."
Thẩm Cố Bắc chậm rì rì gặm chocolate, nghiêm túc nghe lời hắn nói.
Trịnh An Nam nói xong, không nghe được câu trả lời, có chút khẩn trương nhìn qua, "Này này này, cậu sẽ cảm thấy tôi quá đáng sao?"
"Quá đáng chỗ nào?"
"Ờm, bất hiếu?"
"Cha mẹ không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng cậu, cậu cũng sẽ có quyền không phụng dưỡng lại họ. Hơn nữa, cậu chỉ đưa ra quyết định để không thẹn với lương tâm là được, không cần nhìn tới mấy lời phán xét của người khác."
"Ồ." Trịnh An Nam nghe được cái hiểu cái không.
"Tóm lại." Thẩm Cố Bắc xoa tóc hắn, nhìn vào mắt Trịnh An Nam mà nói, "Làm chính mình là được rồi."
"Được!" Trịnh An Nam vui sướng mà cười rộ lên, lại mở ra một gói snack khoai tây, đút cho Thẩm Cố Bắc ăn.
Thẩm Cố Bắc ngậm lấy miếng khoai xắt mỏng, nhắc nhở nói, "Lúc nãy cậu cũng nói với dì về làm bài tập."
"Hả? Tôi nói á?" Trịnh An Nam giả ngu.
"Bạn học Trịnh An Nam." Thẩm Cố Bắc mềm mại nói, "Cần tôi giúp cậu khôi phục kí ức sao?"
Tín hiệu tùm đường sống của Nam Nam lập tức online, vội vàng mượt mà chạy ra, "Không cần! Tôi làm! Hiện tại lập tức làm!"
Cuộc thi giữa kì tới gần, không khí trong ngôi trường cấp ba cũng dần khẩn trương.
Có hai bạn học không thể chịu được bầu không khí này, lựa chọn từ bỏ việc học, về nhà hỗ trợ làm việc nhà nông.
Vừa hay nói tới, hai đứa nhỏ bỏ học, đều là học sinh năm ba. Ngô Diệu trước sau khuyên nhủ rất nhiều lần, nhưng số lần thành công lại cực kì nhỏ.
Hai học sinh cũng tự biết bản thân có thành tích kém, cho dù tiếp tục đi học, kết quả chỉ chậm trễ hơn nửa năm.
Ngô Diệu dùng hết biện pháp, cũng không có năng lực cản sóng lớn, trở lại trường với tâm trạng ảm đạm.
"Các bạn học, mọi người cũng đã thấy được, lớp chúng ta thiếu mất hai bạn học, trong đó một người là ủy viên trong ban vệ sinh." Ngô Diệu thu hồi cảm xúc, hắng giọng nói, "Cho nên, vì sự vận hành một cách trật tự của lớp chúng ta, tôi quyết định dùng tiết sinh hoạt này, một lần nữa chọn thành viên."
Thẩm Cố Bắc: Ồ.
Không quan hệ gì tới cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook