Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
-
Chương 35: Danh phận
Trải qua hơn nửa giờ câu thông, Trịnh An Nam rốt cuộc hiểu ý của Thẩm Cố Bắc, làm rõ tình huống.
"À..." Hắn thâm trầm gật đầu, nói tổng kết. "Cho nên, bọn họ hiện tại muốn tranh đoạt cháu."
Thẩm Cố Bắc: "Có thể hiểu vậy."
"Tranh đoạt cái gì? Cháu vốn dĩ chính là con nhà học Lý, nhiều năm như vậy..."
Lời ông ngoại mới nói đến một nửa, đã bị bà ngoại ấn xuống.
Nhiều năm qua, bọn họ coi Trịnh An Nam trở thành trói buộc, thái độ với hắn tương đối lãnh đạm.
Nếu Trịnh An Nam bắt đầu lôi chuyện cũ, chỉ sợ nhà họ Lý càng không có hy vọng.
Trịnh An Nam làm rõ ngọn nguồn, đầu óc hiếm thấy thông minh một lần, âm dương quái khí nhắc nhở, "Chỉ là, khi còn nhỏ ông bà vẫn luôn nói cháu họ Trịnh mà."
Lời nói còn dư của bà ngoại bị nghẹn lại, sắc mặt dần dần khó coi.
"Cháu giờ có ý gì?" Ông ngoại trầm giọng hỏi.
"Cháu không có ý gì cả." Trịnh An Nam lại lần nữa bị la, sẽ không còn trộm khổ sở ủy khuất như còn nhỏ.
Thậm chí, hắn cảm thấy thấy độ ông ngoại với mình lạnh nhạt vô tình hung dữ, mới là thái độ bình thường.
"Ông Lý, ông trước đừng nóng giận." Thẩm Cố Bắc thấy cún con nhà mình đáng thương, chủ động giữ gìn, "Trịnh An Nam từ nhỏ không có cha mẹ chăm sóc, cậu ấy đã quen sinh hoạt như vậy. Ông bà đột nhiên đến nhà, buộc cậu ấy sau này phải sống chung với ba hay mẹ, cậu ấy khẳng định cần thời gian suy xét."
"Đúng vậy đúng vậy!" Gà con Nam Nam mổ thóc gật đầu.
Thẩm Cố Bắc: "Dù sao tháng sau dì mới về, ông bà cho cậu ấy chút thời gian suy xét, thế nào?"
Bà ngoại nói thầm, "Một đứa trẻ như nó, cần suy xét cái gì?"
"Tháng sau cháu đã đủ 18 tuổi!" Trịnh An Nam lớn tiếng nhắc nhở.
"Thôi, Trịnh An Nam cháu mau chóng suy xét đi." Ông ngoại đánh nhịp quyết định, lười đối phó cháu trai ngoại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Từ từ." Trong lòng Trịnh An Nam còn có nghi vấn, "Ông nói, mẹ cháu muốn mang cháu về, bởi vì bà ly hôn.Vậy còn người ba chưa từng lộ mặt của cháu, lại là nguyên nhân gì?"
Thẩm Cố Bắc cong khóe môi lên, trộm giơ ngón tay cái lên cho hắn.
Tên ngốc này gần nhất đi học đúng hạn, nhiều ít cũng có chút thành quả.
Cái từ lộ mặt này dùng chính xác thật.
"Còn có thể có nguyên nhân gì?" Bà ngoại quay đầu lại châm biếm, ngữ khí chanh chua, "Nó cưới được bà vợ không để trứng được, muốn nhận cháu về kế thừa hương khói. Tôi đã sớm nói, đàn ông họ Trịnh kia chẳng là thá gì. Nó đạp hư con gái tôi, sớm hay muộn cũng gặp xui xẻo."
"Cậu ta xứng đáng." Ông ngoại quay lưng, nghênh ngang rời đi.
Trịnh An Nam trước kia từng nghe câu cùng loại, nếu không phải tình thế bức bách, ông ngoại phỏng chừng còn muốn thêm một câu " con của cậu ta cũng xứng đáng ".
Từ nhỏ đến lớn, Trịnh An Nam trong mắt bọn họ, vẫn luôn là "nghiệt chủng tra nam lưu lại", nhìn thấy đã ghét.
Lại lần nữa tiếp thu tín hiệu ác ý, Trịnh An Nam phát hiện nỗi buồn trong lòng chỉ thoáng qua, đã không làm tổn thương chính mình nữa
"Này này này," Hắn chuyển hướng về Thẩm Cố Bắc, trong mắt hoàn toàn tin cậy, "Cậu nói, tôi hẳn nên làm thế nào?"
"Tôi không có biện pháp nói." Thẩm Cố Bắc ngồi vào đối diện, nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt hắn, "Đây là chuyện của cậu."
"À..." Trịnh An Nam lên tiếng, đầy mặt mê mang.
"Cậu muốn sống cùng bọn họ không?"
Trịnh An Nam lắc đầu.
"Không sống cùng ba mẹ, cậu chuẩn bị làm thế nào? Cậu có thể chăm sóc chính mình không?"
Trịnh An Nam nghiêm túc ngẫm lại, lại lần nữa lắc đầu.
Hắn không có cách nào chiếu cố chính mình.
Qua nửa tháng, hắn nhìn như có năng lực sinh hoạt độc lập.
Thực tế truy nguyên, hoàn toàn ỷ lại vào Thẩm Cố Bắc.
Nếu cậu không có xuất hiện, có lẽ, sinh hoạt Trịnh An Nam hiện tại vẫn hỏng bét như cũ. Đối mặt yêu cầu của bà ngoại cùng ông ngoại, cũng không có tự tin từ chối.
"Phế vật nhỏ."
Thẩm Cố Bắc xoa bóp lỗ tai hắn, ý bảo hắn ngẩng đầu nhìn mình.
"Cậu sao lại gọi tôi là phế vật nhỏ chứ?" Trịnh An Nam thở phì phì muốn phản bác mình không phải phế vật, lại không có lập trường gì.
Thôi vậy, Trịnh An Nam miễn cưỡng đồng ý sự thật khách quan.
Hừ, tui chính là phế vật!
[ kiêu ngạo. jpg]
(*) hình
"Cậu không biết nấu cơm, không có năng lực sinh hoạt, chỉ nghĩ ăn no chờ chết, chẳng lẽ không phải phế vật sao?"
Tay Thẩm Cố Bắc niết lỗ tai hắn không buông ra, cưỡng bách Trịnh An Nam nghe chính mình diss(*).
(*)Diss là một thuật ngữ trong âm nhạc, đặc biệt là dòng nhạc hip hop dùng để chỉ những ca khúc được sáng tác để công kích, chỉ trích, chế giễu...
"Cậu lại không bằng lòng đi theo sống cùng ba mẹ, kế tiếp chuẩn bị làm gì bây giờ?"
"Tôi..." Trịnh An Nam nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, giọng còn nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve.
Thẩm Cố Bắc không có nghe rõ, hỏi hắn vừa rồi nói cái gì.
Trịnh An Nam đề cao âm điệu, biệt nữu lặp lại, "Tôi cần thiết sống cùng bọn họ sao? Vì sao không thể sống cùng cậu chứ?"
"Cùng tôi?" Thẩm Cố Bắc cố ý lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Cậu lấy thân phận gì sống cùng tôi? Bạn học? Bạn bè? Hay là anh em cùng cha khác mẹ?"
Đáp án miêu tả sinh động của Trịnh An Nam đến bên miệng, lại ngượng ngùng nói rõ, lẩm nhẩm lầm nhầm hỏi, "Chỉ có mấy lựa chọn này thôi à?"
"Tạm thời không thảo luận lựa chọn." Thẩm Cố Bắc khéo léo né tránh chủ đề này, nhắc nhở, "Dù chúng ta sống cùng với thân phận như thế nào, cũng không nên là tôi đơn phương chăm sóc cậu."
Trịnh An Nam nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu.
Xác thật.
Luận sức khỏe, chính mình cường tráng hơn Thẩm Cố Bắc.
Luận gia cảnh, chính mình trước mắt giàu có hơn cậu.
Luận tuổi tác, chính mình còn lớn hơn Thẩm Cố Bắc vài tháng.
Nói từ cái phương diện nào, cũng nên là hắn chiếu cố Thẩm Cố Bắc.
"Tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu." Trịnh An Nam ý thức nguy cơ gõ vang chuông cảnh báo, vội vàng tỏ thái độ, "Về sau có người bắt nạt cậu, tôi sẽ che chở cậu."
"A." Thẩm Cố Bắc lạnh lùng cười, "Ai bắt nạt tôi?"
Trịnh An Nam nghĩ đến thủ đoạn tra tấn người của cậu, trầm mặc thật lâu.
"Cậu cho rằng chăm sóc, chính là giúp tôi đánh nhau sao?" Thẩm Cố Bắc nắm lỗ tai hắn tay dần dần dùng sức, niết đến Trịnh An Nam ngao ngao kêu to.
"Đau, cậu nhẹ chút." Nam Nam đáng thương nắm lấy cổ tay cậu, lại không dám dùng sức quá, cả người đáng thương vô cùng.
"Thôi." Thẩm Cố Bắc buông tay, quyết định tạm thời thu hồi kỳ vọng với Trịnh An Nam.
Bức bách tên ngốc nhỏ nhanh chóng thành thục lớn lên, với hắn mà nói quá khó khăn.
Nếu Trịnh An Nam vĩnh viễn sinh hoạt trong ngây thơ, bảo trì tốt đẹp cùng chân thành, trái lại cũng khá tốt.
"Cậu giận sao?" Dụ.c vọng cầu sinh của Trịnh An Nam mãnh liệt trỗi dậy, lén quan sát biểu tình Thẩm Cố Bắc.
"Không giận." Thẩm Cố Bắc chăm chú nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Nói cho cậu một việc."
"Ừa?"
"Cho dù cậu đưa ra quyết định gì..."
Cậu cúi người dựa qua, gần như thì thầm, hơi thở ấm áp phất quá vành tai Trịnh An Nam.
"Tôi đều đứng về phía cậu."
Trịnh An Nam nghe xong cậu nói, thẳng lưng ngồi ở đó, ngây ngốc hồi lâu.
Thẳng đến người bên cạnh rời đi, Trịnh An Nam mới cúi đầu, nhẹ nhàng hít mũi.
Hắn chưa bao giờ nghe Thẩm Cố Bắc nói lời hứa hẹn, ngẫu nhiên luôn nghĩ nhiều, cảm thấy đối phương không để ý mình đến nỗi.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên nghe được những lời như vậy đã chọc cho Trịnh An Nam thiếu chút nữa khóc ra.
Giống như, cho dù bản thân muốn đối đầu với toàn thế giới, cũng không còn quá đáng sợ.
Chỉ cần Thẩm Cố Bắc đứng ở phía mình, hắn sẽ không còn lẻ loi một mình.
**
Giữa mùa thu, mây đen giăng đầy đỉnh trời.
Thời tiết lạnh nóng vừa phải, ánh sáng trong phòng học tối tăm, cực kỳ thích hợp để ngủ.
Ngô Diệu nâng bộ đề, nói đến miệng lưỡi khô.
Cúi đầu nhìn một cái xuống phía dưới, một đám học sinh ngủ thành hình chữ X, căn bản không giáo viên vào mắt.
Ông niết cây phấn, không biết nên ném ai.
Từ từ thở dài hai tiếng, buông bài thi, nói lời thấm thía, "Các em nếu tới đi học, thi nâng tinh thần lên. Đều đã lớp 12..."
Lời nói còn chưa nói xong, chuông tan học" chi linh linh " vang lên.
các bạn học hôn mê, cảm ứng được lực lượng thần bí triệu hoán, một đám duỗi eo lười nhác bò dậy.
Ngô Diệu thật sự không có biện pháp với bọn họ, cất phấn vào trong hộp, bất đắc dĩ rời khỏi phòng học.
"Thầy Ngô."
Mới vừa đi ra phòng học, nghe được có người kêu mình, Ngô Diệu dừng bước chân quay đầu lại.
Thẩm Cố Bắc cầm bài thi cùng bút chạy ra, "Đề này thầy còn chưa nói xong."
Đề thi chỉ nói một nửa, chứng rối loạn cưỡng chế đã onl.
"Chưa nói xong sao? Để thầy nhìn xem." Ngô Diệu tiếp nhận bài thi của Thẩm Cố Bắc, phát hiện mặt trên chứa đầy nét bút, mỗi câu đều dùng viết đỏ đánh dấu chỗ dễ sai.
Đáy lòng ông cảm thấy vui mừng, ít nhất chương trình dạy của bản thân, còn có một bạn học nguyện ý nghe.
Tuy rằng đem giảng bài thành dạy kè 1V1, cũng không có gì quá buồn lòng.
"Thật ra chủ đề này có chút ngoài lề, thầy tưởng mọi người sẽ không nói, cho nên thầy cũng không có ý định giải thích cặn kẽ." Ngô Diệu dừng lại vài giây, sau đó nói "Nếu em muốn giải quyết vấn đề này, tới văn phòng thầy giải thích chi tiết cho em."
"Dạ."
Trong phòng làm việc của tổ lớp 3, tất cả các giáo viên đều đang tất bật sửa bài, tổng kết bảng điểm.
Ngô Diệu tay chân nhẹ nhàng đi vào văn phòng, mang Thẩm Cố Bắc đi vào một góc, nhỏ giọng giảng đề cho cậu. Tận lực khống chế động tĩnh đến thấp nhất, tránh ảnh hưởng công việc các giáo viên khác.
"Phiền chết mất!" Lưu Hồng Mai ném bài thi sửa xong tới bên cạnh, phát tiết tức giận với không khí, "Một đứa hai đứa, kiểm tra kém thế, bình thường tôi dạy tụi nó thế nào hả?"
"Cô Lưu, cô đừng nóng giận." Giáo viên ngữ văn an ủi nói, "Cô cũng biết, kiểm tra tháng lần này dựa trên tiêu chuẩn của các trường học ở thành thị, độ khó nhìn chung hơi cao."
"Phải, đối tụi nhỏ xác thật quá khó, môn hóa học của tôi cũng không tốt hơn chỗ nào."
"Môn khoa học xã hội cũng vậy... Haizz."
"Học sinh trong thành phố có thể làm, tụi nó sao lại không thể? Không có đầu óc à?" Cơn giận Lưu Hồng Mai còn sót lại chưa tiêu, lớn tiếng hỏi, "Chẳng lẽ lần này không có bài nào tốt à?"
"Có." Giáo viên ngữ văn trả lời, "Vừa rồi tôi kiểm tra bài thi phòng số ba, có bạn học chọn xác suất rất cao, trình bày cũng sạch sẽ."
"Phòng thi thứ ba? Vậy thì chúng ta ở cùng một phòng." Giáo viên tiếng Anh xen vào, "Tôi cũng đổi sang một phòng, tỷ lệ đúng của câu hỏi trắc nghiệm rất cao. Tôi còn tưởng cậu bé đoán mò, nhưng khi lật lại thì thấy bố cục cũng viết rất hay".
"Phòng thi thứ ba?" Lưu Hồng Mai lật ra danh sách xếp hạng bài thi, mỉm cười hài lòng, "Ồ, vậy ra là Ngụy Thấm và Mạnh Giai Giai lớp chúng ta. Ngụy Thấm viết chữ đẹp, giấy tờ ngay ngắn. Mạnh Giai Giai mỗi ngày đều đến thành phố học bù, quả nhiên có hiệu quả."
"Chữ của Ngụy Thấm cùng Mạnh Giai Giai tôi cũng biết, hẳn không phải hai đứa này." Giáo viên ngữ văn cúi đầu lật lật, tìm được bài thi mình vừa khen ngợi, đọc tên ra, "Lớp 12/5, Thẩm Cố Bắc."
Giáo viên tiếng Anh: "Không sai, tôi cũng là Thẩm Cố Bắc. Cảm giác trình độ cậu ấy cùng bạn học khác không cùng một tuyến."
"Sao có thể? Thành tích vật lý của cậu ta..." Lưu Hồng Mai nhảy ra bài thi vật lý của Thẩm Cố Bắc, tròn một trăm điểm, cậu khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.
Điểm không tính quá cao, nhưng đã vượt qua trình độ bình quân của lớp một.
"Môn hóa Thẩm Cố Bắc cũng không tệ, tôi nhớ hình như 80 điểm, đứng đầu toàn khối."
"Cô Lưu..."
Các giáo viên dạy thay, sôi nổi hướng ánh mắt đồng tình về phía Lưu Hồng Mai.
"Thẩm Cố Bắc sẽ không... Chỉ là không muốn học vật lý chứ?"
Lưu Hồng Mai tức giận đến không nói nên lời, sắc mặt xanh mét.
Trong một góc, Ngô Diệu nghẹn cười, nghiêm trang dạy dỗ, "Trò sao lại thiên vị như vậy? Còn muốn làm mất mặt cô Lưu nữa."
"À..." Hắn thâm trầm gật đầu, nói tổng kết. "Cho nên, bọn họ hiện tại muốn tranh đoạt cháu."
Thẩm Cố Bắc: "Có thể hiểu vậy."
"Tranh đoạt cái gì? Cháu vốn dĩ chính là con nhà học Lý, nhiều năm như vậy..."
Lời ông ngoại mới nói đến một nửa, đã bị bà ngoại ấn xuống.
Nhiều năm qua, bọn họ coi Trịnh An Nam trở thành trói buộc, thái độ với hắn tương đối lãnh đạm.
Nếu Trịnh An Nam bắt đầu lôi chuyện cũ, chỉ sợ nhà họ Lý càng không có hy vọng.
Trịnh An Nam làm rõ ngọn nguồn, đầu óc hiếm thấy thông minh một lần, âm dương quái khí nhắc nhở, "Chỉ là, khi còn nhỏ ông bà vẫn luôn nói cháu họ Trịnh mà."
Lời nói còn dư của bà ngoại bị nghẹn lại, sắc mặt dần dần khó coi.
"Cháu giờ có ý gì?" Ông ngoại trầm giọng hỏi.
"Cháu không có ý gì cả." Trịnh An Nam lại lần nữa bị la, sẽ không còn trộm khổ sở ủy khuất như còn nhỏ.
Thậm chí, hắn cảm thấy thấy độ ông ngoại với mình lạnh nhạt vô tình hung dữ, mới là thái độ bình thường.
"Ông Lý, ông trước đừng nóng giận." Thẩm Cố Bắc thấy cún con nhà mình đáng thương, chủ động giữ gìn, "Trịnh An Nam từ nhỏ không có cha mẹ chăm sóc, cậu ấy đã quen sinh hoạt như vậy. Ông bà đột nhiên đến nhà, buộc cậu ấy sau này phải sống chung với ba hay mẹ, cậu ấy khẳng định cần thời gian suy xét."
"Đúng vậy đúng vậy!" Gà con Nam Nam mổ thóc gật đầu.
Thẩm Cố Bắc: "Dù sao tháng sau dì mới về, ông bà cho cậu ấy chút thời gian suy xét, thế nào?"
Bà ngoại nói thầm, "Một đứa trẻ như nó, cần suy xét cái gì?"
"Tháng sau cháu đã đủ 18 tuổi!" Trịnh An Nam lớn tiếng nhắc nhở.
"Thôi, Trịnh An Nam cháu mau chóng suy xét đi." Ông ngoại đánh nhịp quyết định, lười đối phó cháu trai ngoại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Từ từ." Trong lòng Trịnh An Nam còn có nghi vấn, "Ông nói, mẹ cháu muốn mang cháu về, bởi vì bà ly hôn.Vậy còn người ba chưa từng lộ mặt của cháu, lại là nguyên nhân gì?"
Thẩm Cố Bắc cong khóe môi lên, trộm giơ ngón tay cái lên cho hắn.
Tên ngốc này gần nhất đi học đúng hạn, nhiều ít cũng có chút thành quả.
Cái từ lộ mặt này dùng chính xác thật.
"Còn có thể có nguyên nhân gì?" Bà ngoại quay đầu lại châm biếm, ngữ khí chanh chua, "Nó cưới được bà vợ không để trứng được, muốn nhận cháu về kế thừa hương khói. Tôi đã sớm nói, đàn ông họ Trịnh kia chẳng là thá gì. Nó đạp hư con gái tôi, sớm hay muộn cũng gặp xui xẻo."
"Cậu ta xứng đáng." Ông ngoại quay lưng, nghênh ngang rời đi.
Trịnh An Nam trước kia từng nghe câu cùng loại, nếu không phải tình thế bức bách, ông ngoại phỏng chừng còn muốn thêm một câu " con của cậu ta cũng xứng đáng ".
Từ nhỏ đến lớn, Trịnh An Nam trong mắt bọn họ, vẫn luôn là "nghiệt chủng tra nam lưu lại", nhìn thấy đã ghét.
Lại lần nữa tiếp thu tín hiệu ác ý, Trịnh An Nam phát hiện nỗi buồn trong lòng chỉ thoáng qua, đã không làm tổn thương chính mình nữa
"Này này này," Hắn chuyển hướng về Thẩm Cố Bắc, trong mắt hoàn toàn tin cậy, "Cậu nói, tôi hẳn nên làm thế nào?"
"Tôi không có biện pháp nói." Thẩm Cố Bắc ngồi vào đối diện, nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt hắn, "Đây là chuyện của cậu."
"À..." Trịnh An Nam lên tiếng, đầy mặt mê mang.
"Cậu muốn sống cùng bọn họ không?"
Trịnh An Nam lắc đầu.
"Không sống cùng ba mẹ, cậu chuẩn bị làm thế nào? Cậu có thể chăm sóc chính mình không?"
Trịnh An Nam nghiêm túc ngẫm lại, lại lần nữa lắc đầu.
Hắn không có cách nào chiếu cố chính mình.
Qua nửa tháng, hắn nhìn như có năng lực sinh hoạt độc lập.
Thực tế truy nguyên, hoàn toàn ỷ lại vào Thẩm Cố Bắc.
Nếu cậu không có xuất hiện, có lẽ, sinh hoạt Trịnh An Nam hiện tại vẫn hỏng bét như cũ. Đối mặt yêu cầu của bà ngoại cùng ông ngoại, cũng không có tự tin từ chối.
"Phế vật nhỏ."
Thẩm Cố Bắc xoa bóp lỗ tai hắn, ý bảo hắn ngẩng đầu nhìn mình.
"Cậu sao lại gọi tôi là phế vật nhỏ chứ?" Trịnh An Nam thở phì phì muốn phản bác mình không phải phế vật, lại không có lập trường gì.
Thôi vậy, Trịnh An Nam miễn cưỡng đồng ý sự thật khách quan.
Hừ, tui chính là phế vật!
[ kiêu ngạo. jpg]
(*) hình
"Cậu không biết nấu cơm, không có năng lực sinh hoạt, chỉ nghĩ ăn no chờ chết, chẳng lẽ không phải phế vật sao?"
Tay Thẩm Cố Bắc niết lỗ tai hắn không buông ra, cưỡng bách Trịnh An Nam nghe chính mình diss(*).
(*)Diss là một thuật ngữ trong âm nhạc, đặc biệt là dòng nhạc hip hop dùng để chỉ những ca khúc được sáng tác để công kích, chỉ trích, chế giễu...
"Cậu lại không bằng lòng đi theo sống cùng ba mẹ, kế tiếp chuẩn bị làm gì bây giờ?"
"Tôi..." Trịnh An Nam nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, giọng còn nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve.
Thẩm Cố Bắc không có nghe rõ, hỏi hắn vừa rồi nói cái gì.
Trịnh An Nam đề cao âm điệu, biệt nữu lặp lại, "Tôi cần thiết sống cùng bọn họ sao? Vì sao không thể sống cùng cậu chứ?"
"Cùng tôi?" Thẩm Cố Bắc cố ý lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Cậu lấy thân phận gì sống cùng tôi? Bạn học? Bạn bè? Hay là anh em cùng cha khác mẹ?"
Đáp án miêu tả sinh động của Trịnh An Nam đến bên miệng, lại ngượng ngùng nói rõ, lẩm nhẩm lầm nhầm hỏi, "Chỉ có mấy lựa chọn này thôi à?"
"Tạm thời không thảo luận lựa chọn." Thẩm Cố Bắc khéo léo né tránh chủ đề này, nhắc nhở, "Dù chúng ta sống cùng với thân phận như thế nào, cũng không nên là tôi đơn phương chăm sóc cậu."
Trịnh An Nam nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu.
Xác thật.
Luận sức khỏe, chính mình cường tráng hơn Thẩm Cố Bắc.
Luận gia cảnh, chính mình trước mắt giàu có hơn cậu.
Luận tuổi tác, chính mình còn lớn hơn Thẩm Cố Bắc vài tháng.
Nói từ cái phương diện nào, cũng nên là hắn chiếu cố Thẩm Cố Bắc.
"Tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu." Trịnh An Nam ý thức nguy cơ gõ vang chuông cảnh báo, vội vàng tỏ thái độ, "Về sau có người bắt nạt cậu, tôi sẽ che chở cậu."
"A." Thẩm Cố Bắc lạnh lùng cười, "Ai bắt nạt tôi?"
Trịnh An Nam nghĩ đến thủ đoạn tra tấn người của cậu, trầm mặc thật lâu.
"Cậu cho rằng chăm sóc, chính là giúp tôi đánh nhau sao?" Thẩm Cố Bắc nắm lỗ tai hắn tay dần dần dùng sức, niết đến Trịnh An Nam ngao ngao kêu to.
"Đau, cậu nhẹ chút." Nam Nam đáng thương nắm lấy cổ tay cậu, lại không dám dùng sức quá, cả người đáng thương vô cùng.
"Thôi." Thẩm Cố Bắc buông tay, quyết định tạm thời thu hồi kỳ vọng với Trịnh An Nam.
Bức bách tên ngốc nhỏ nhanh chóng thành thục lớn lên, với hắn mà nói quá khó khăn.
Nếu Trịnh An Nam vĩnh viễn sinh hoạt trong ngây thơ, bảo trì tốt đẹp cùng chân thành, trái lại cũng khá tốt.
"Cậu giận sao?" Dụ.c vọng cầu sinh của Trịnh An Nam mãnh liệt trỗi dậy, lén quan sát biểu tình Thẩm Cố Bắc.
"Không giận." Thẩm Cố Bắc chăm chú nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Nói cho cậu một việc."
"Ừa?"
"Cho dù cậu đưa ra quyết định gì..."
Cậu cúi người dựa qua, gần như thì thầm, hơi thở ấm áp phất quá vành tai Trịnh An Nam.
"Tôi đều đứng về phía cậu."
Trịnh An Nam nghe xong cậu nói, thẳng lưng ngồi ở đó, ngây ngốc hồi lâu.
Thẳng đến người bên cạnh rời đi, Trịnh An Nam mới cúi đầu, nhẹ nhàng hít mũi.
Hắn chưa bao giờ nghe Thẩm Cố Bắc nói lời hứa hẹn, ngẫu nhiên luôn nghĩ nhiều, cảm thấy đối phương không để ý mình đến nỗi.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên nghe được những lời như vậy đã chọc cho Trịnh An Nam thiếu chút nữa khóc ra.
Giống như, cho dù bản thân muốn đối đầu với toàn thế giới, cũng không còn quá đáng sợ.
Chỉ cần Thẩm Cố Bắc đứng ở phía mình, hắn sẽ không còn lẻ loi một mình.
**
Giữa mùa thu, mây đen giăng đầy đỉnh trời.
Thời tiết lạnh nóng vừa phải, ánh sáng trong phòng học tối tăm, cực kỳ thích hợp để ngủ.
Ngô Diệu nâng bộ đề, nói đến miệng lưỡi khô.
Cúi đầu nhìn một cái xuống phía dưới, một đám học sinh ngủ thành hình chữ X, căn bản không giáo viên vào mắt.
Ông niết cây phấn, không biết nên ném ai.
Từ từ thở dài hai tiếng, buông bài thi, nói lời thấm thía, "Các em nếu tới đi học, thi nâng tinh thần lên. Đều đã lớp 12..."
Lời nói còn chưa nói xong, chuông tan học" chi linh linh " vang lên.
các bạn học hôn mê, cảm ứng được lực lượng thần bí triệu hoán, một đám duỗi eo lười nhác bò dậy.
Ngô Diệu thật sự không có biện pháp với bọn họ, cất phấn vào trong hộp, bất đắc dĩ rời khỏi phòng học.
"Thầy Ngô."
Mới vừa đi ra phòng học, nghe được có người kêu mình, Ngô Diệu dừng bước chân quay đầu lại.
Thẩm Cố Bắc cầm bài thi cùng bút chạy ra, "Đề này thầy còn chưa nói xong."
Đề thi chỉ nói một nửa, chứng rối loạn cưỡng chế đã onl.
"Chưa nói xong sao? Để thầy nhìn xem." Ngô Diệu tiếp nhận bài thi của Thẩm Cố Bắc, phát hiện mặt trên chứa đầy nét bút, mỗi câu đều dùng viết đỏ đánh dấu chỗ dễ sai.
Đáy lòng ông cảm thấy vui mừng, ít nhất chương trình dạy của bản thân, còn có một bạn học nguyện ý nghe.
Tuy rằng đem giảng bài thành dạy kè 1V1, cũng không có gì quá buồn lòng.
"Thật ra chủ đề này có chút ngoài lề, thầy tưởng mọi người sẽ không nói, cho nên thầy cũng không có ý định giải thích cặn kẽ." Ngô Diệu dừng lại vài giây, sau đó nói "Nếu em muốn giải quyết vấn đề này, tới văn phòng thầy giải thích chi tiết cho em."
"Dạ."
Trong phòng làm việc của tổ lớp 3, tất cả các giáo viên đều đang tất bật sửa bài, tổng kết bảng điểm.
Ngô Diệu tay chân nhẹ nhàng đi vào văn phòng, mang Thẩm Cố Bắc đi vào một góc, nhỏ giọng giảng đề cho cậu. Tận lực khống chế động tĩnh đến thấp nhất, tránh ảnh hưởng công việc các giáo viên khác.
"Phiền chết mất!" Lưu Hồng Mai ném bài thi sửa xong tới bên cạnh, phát tiết tức giận với không khí, "Một đứa hai đứa, kiểm tra kém thế, bình thường tôi dạy tụi nó thế nào hả?"
"Cô Lưu, cô đừng nóng giận." Giáo viên ngữ văn an ủi nói, "Cô cũng biết, kiểm tra tháng lần này dựa trên tiêu chuẩn của các trường học ở thành thị, độ khó nhìn chung hơi cao."
"Phải, đối tụi nhỏ xác thật quá khó, môn hóa học của tôi cũng không tốt hơn chỗ nào."
"Môn khoa học xã hội cũng vậy... Haizz."
"Học sinh trong thành phố có thể làm, tụi nó sao lại không thể? Không có đầu óc à?" Cơn giận Lưu Hồng Mai còn sót lại chưa tiêu, lớn tiếng hỏi, "Chẳng lẽ lần này không có bài nào tốt à?"
"Có." Giáo viên ngữ văn trả lời, "Vừa rồi tôi kiểm tra bài thi phòng số ba, có bạn học chọn xác suất rất cao, trình bày cũng sạch sẽ."
"Phòng thi thứ ba? Vậy thì chúng ta ở cùng một phòng." Giáo viên tiếng Anh xen vào, "Tôi cũng đổi sang một phòng, tỷ lệ đúng của câu hỏi trắc nghiệm rất cao. Tôi còn tưởng cậu bé đoán mò, nhưng khi lật lại thì thấy bố cục cũng viết rất hay".
"Phòng thi thứ ba?" Lưu Hồng Mai lật ra danh sách xếp hạng bài thi, mỉm cười hài lòng, "Ồ, vậy ra là Ngụy Thấm và Mạnh Giai Giai lớp chúng ta. Ngụy Thấm viết chữ đẹp, giấy tờ ngay ngắn. Mạnh Giai Giai mỗi ngày đều đến thành phố học bù, quả nhiên có hiệu quả."
"Chữ của Ngụy Thấm cùng Mạnh Giai Giai tôi cũng biết, hẳn không phải hai đứa này." Giáo viên ngữ văn cúi đầu lật lật, tìm được bài thi mình vừa khen ngợi, đọc tên ra, "Lớp 12/5, Thẩm Cố Bắc."
Giáo viên tiếng Anh: "Không sai, tôi cũng là Thẩm Cố Bắc. Cảm giác trình độ cậu ấy cùng bạn học khác không cùng một tuyến."
"Sao có thể? Thành tích vật lý của cậu ta..." Lưu Hồng Mai nhảy ra bài thi vật lý của Thẩm Cố Bắc, tròn một trăm điểm, cậu khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.
Điểm không tính quá cao, nhưng đã vượt qua trình độ bình quân của lớp một.
"Môn hóa Thẩm Cố Bắc cũng không tệ, tôi nhớ hình như 80 điểm, đứng đầu toàn khối."
"Cô Lưu..."
Các giáo viên dạy thay, sôi nổi hướng ánh mắt đồng tình về phía Lưu Hồng Mai.
"Thẩm Cố Bắc sẽ không... Chỉ là không muốn học vật lý chứ?"
Lưu Hồng Mai tức giận đến không nói nên lời, sắc mặt xanh mét.
Trong một góc, Ngô Diệu nghẹn cười, nghiêm trang dạy dỗ, "Trò sao lại thiên vị như vậy? Còn muốn làm mất mặt cô Lưu nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook