Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
-
Chương 26: Hợp đồng
Trịnh Thành hòa hoãn tinh thần, đặt tờ báo trong tay xuống, tỉ mỉ đánh giá hai thiếu niên trước mặt.
" Hai người các cậu, ai là họ Thẩm?" Trịnh Thành thử dò hỏi.
Trịnh An Nam sợ ông ta làm gì Thẩm Cố Bắc, lập tức tiến lên nửa bước, thân thể chặt chẽ bảo vệ bạn cùng bàn nhu nhược của mình.
"Là tôi." Thẩm Cố Bắc không hề sợ hãi, thoải mái thừa nhận.
"Thì ra cậu chính là ông chủ Thẩm." Trịnh Thành ánh mắt rơi xuống trên người cậu, ngữ khí nghe giống tán thưởng, "Thật đúng là thiếu niên anh hùng."
Trịnh Thành khi nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm, trong đầu rõ rang đang tính kế cái gì.
"Cảm ơn." Thẩm Cố Bắc tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, tư thế thích ý, mắt cũng không liếc qua Trịnh Thành.
Trịnh An Nam chặt chẽ chú ý bạn ngồi cùng bàn, thò lại ngồi gần bên cạnh cậu, gần gũi dính dính.
Trên bàn bày bộ trà cụ tinh xảo, hơi nước trong bình tỏa ra, hương trà bốn phía.
Thẩm Cố Bắc không có ý tứ khách khí, mang chén trà lên tinh tế nhấm nháp, bình luận, " Phổ Nhĩ *, trà ngon."
*Trà Phổ Nhĩ là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao.
" Tuổi cậu còn nhỏ, thế mà lại mà uống được sao?" Trịnh Thành ngắn ngủi kinh ngạc một lát, hướng cậu giới thiệu, "Không sai, đây chính là phổ nhĩ cao cấp, trước kia là cống phẩm cho hoàng đế."
"Nếm ra được," Thẩm Cố Bắc lại uống một ngụm, tiếp tục nói, "Trịnh tiên sinh bình thường không hay uống trà nhỉ? Lá trà tốt như vậy đều bị ẩm, có mùi mốc."
"Có sao?" Trịnh An Nam lộc cộc lộc cộc uống xong nước trà, chép chép miệng, không phẩm ra cái gì hương vị. Hắn lại uống thêm một ly, giống lúc Tôn Ngộ Không ăn quả nhân sâm, lộc cộc lộc cộc uống cái sạch sẽ.
Trừ bỏ đầu lưỡi hơi hơi tê dại, không có cảm giác gì khác.
Nóng đến đầu lưỡi, đau quá.
Bắc Bắc thôi thổi mới hết đau cơ!
—— Trịnh An Nam ủy khuất mà mơ tưởng viển vông.
Trịnh Thành biểu tình trên mặt hơi xấu hổ, giả vờ trấn định giải thích, "Ta xác thật không hay uống trà, để lá trà có hơi lâu."
"Ừm." Thẩm Cố Bắc buông chén trà, đôi tay giao điệp đặt trên đầu gối, ung dung nhìn về phía hắn, "Trịnh tiên sinh cố ý mời tôi lại đây, hẳn là không phải vì uống trà đi?"
Trịnh Thành bưng ly trà lên, đột ngột đình trệ vài giây.
Hắn tìm người đem Thẩm Cố Bắc đến đây, xác thật có ý đồ khác. Nhưng bị thiếu niên 17 tuổi chọc thủng ý đồ, ít nhiều cũng xấu hổ.
Tính đến tuổi tác của Thẩm Cố Bắc cũng xấp xỉ với con trai của mình. Trịnh Thành năm nay đã gần 40, nhìn nhà người khác con cháu đầy đàn, ông ta cũng dần dần khao khát hạnh phúc gia đình.
Nhớ tới con trai nhà mình, thái độ của hắn đối với Thẩm Cố Bắc cũng nhu hòa vài phần.
Trịnh Thành: "Cậu đừng khẩn trương, tôi không có ý khác. Chỉ là nghe nói việc kinh doanh của cậu cũng không tồi nên mới mời cậu đến, muốn nói chút chuyện hợp tác."
"Cậu ấy sẽ không hợp tác với ông!" Tân ảnh đế Trịnh An Nam mới vừa tìm lại được sân diễn của mình, sợ công việc của mình bị đoạt liền lập tức lớn tiếng cự tuyệt, ý đồ làm Trịnh Thành bỏ đi ý định đó.
Thẩm Cố Bắc đem chén trà đẩy qua, "Uống trà của cậu đi, đừng nói chuyện."
" Cậu tính đồng ý với ông ta hả?" Nam Nam ủy khuất khuất cầm chén trà lên.
Thẩm Cố Bắc không có trả lời, quay sang nhìn Trịnh Thành, "Hợp tác phải có thành ý, trước hết tôi muốn nghe điều kiện của ngài Trịnh đây trước."
Lúc nói đến chuyện kinh doanh, ngữ khí của cậu hoàn toàn không giống trẻ vị thành niê, ngược lại giống như một con hồ ly trong thương trường.
Trịnh Thành rất thưởng thức người thông minh, nói chính sự không phí sức lực. Hắn đã liệt ra những điều kiện có ích cho hắn, trong đó bao gồm giúp hắn mở cửa hàng, sử dụng dây chuyền lắp ráp của nhà xưởng để sản xuất hộp mù, tất cả đều có vẻ có lợi cho Thẩm Cố Bắc.
Nhưng Thẩm Cố Bắc cũng có ý nghĩ của chính mình và cậu không có ý định tiếp tục phát triển kinh doanh hộp mù.
Cậu cũng rõ ràng, Trịnh Thành mặt ngoài nói ba hoa chích choè, trên thực tế đã sớm tính qua rồi. Chỉ cần bắt đầu hợp tác, Trịnh Thành nhất định muốn làm người đứng đầu.
"Trịnh tiên sinh quả nhiên rộng rãi, Tôi cũng muốn đồng ý với ông. Đáng tiếc..." Thẩm Cố Bắc kéo dài ngữ điệu, tiếc hận vô cùng chân tình.
"Đáng tiếc cái gì?" Trịnh Thành lập tức hỏi.
"Đáng tiếc chỉ có kì nghỉ là tôi rảnh, hai ngày nữa còn phải quay về trường đi học, không có cơ hội hợp tác với ông." Thẩm Cố Bắc cắt nói giọng của thanh thiếu niên, hoạt bát và đơn thuần, "Bằng không, tôi đem phương pháp hộp mù bán cho ông?"
"Cậu nguyện ý?" Trịnh Thành mơ hồ có chút kinh ngạc, khó mà tin được Thẩm Cố Bắc cứ như vậy mà đồng ý.
Dựa theo tốc độ kiếm tiền của mấy ngày hôm trước, hộp mù của Thẩm Cố Bắc được sản xuất hàng loạt, mở rông khắp các nơi, lợi nhuận cũng phải đến trăm vạn.
"Nguyện ý nha, vốn dĩ tôi chỉ làm chơi chơi." Thẩm Cố Bắc ra vẻ tùy ý hỏi, "Trịnh tiên sinh nguyện ý mua sao?"
"Đương nhiên." Trịnh Thành sợ cậu đổi ý, lập tức đáp ứng, thậm chí còn đưa ra một mức giá trên trời, "Tôi ra mười vạn, cậu dạy cho tôi phương pháp kinh doanh."
"Mười vạn!" Trịnh An Nam đếm đếm mấy đốt ngón tay xem rốt cuộc là bao nhiêu tiền, nhẹ giọng cảm thán, "Thật nhiều tiền..."
"Chỉ mười vạn?" Thẩm Cố Bắc rõ ràng không thỏa mãn, liếc mắt nhìn Trịnh Thành một cái, "Trước khi ông kêu tôi đến đây hẳn là đã nghe được những quầy hàng của tôi mỗi ngày kiếm được bao nhiêu đi?"
Trịnh Thành khẽ cắn môi, "Cậu muốn bao nhiêu."
Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, "Một trăm vạn."
"Cậu thật đúng là dám báo giá?" Trịnh Thành bị dã tâm của cậu làm sợ ngây người.
"Chỉ cần ông mua phương pháp từ chỗ tôi, sau đó lại dùng nhà xưởng sản xuất hàng loạt, mở rộng cả nước. Muốn kiếm lại một trăm vạn hẳn là dễ dàng." Thẩm Cố Bắc hoàn mỹ nói ra tâm tư của ông, nâng chén trà lên, chậm rì rì thổi lá trà.
Thằng nhóc này, quả nhiên không hề ngu ngốc.
Trịnh Thành yên lặng nhìn chăm chú cậu, không có biện pháp để đối phó với Thẩm Cố Bắc. Công việc kinh doanh kia nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra không dễ kiểm soát chi phí cũng như nắm bắt được tâm lí của khách hàng, muốn để bọn họ không lấy được giải thưởng lớn nhưng vấn nguyện ý tiêu tiền không phải là chuyện đơn giản.
Ngắn ngủn mấy ngày qua, Thẩm Cố Bắc tạo dựng tên tuổi của mình cùng với hộp mù. Cho dù Trịnh Thành không chịu ra tiền, vẫn còn rất nhiều nhà tư bản nguyện ý.
Đến lúc đó, các nhà đầu tư cạnh tranh nhau, có thể giá cả sẽ vượt xa cái giá ban đầu Thẩm Cố Bắc đưa ra.
Trịnh Thành nghĩ tới nghĩ lui, khẽ cắn môi nói, "80 vạn, tôi sẽ mua đứt những thứ liên quan đến hộp mù."
Thẩm Cố Bắc đáp ứng, "Không thành vấn đề, chúng ta kí xong hợp đồng, tôi liền đem nguyên tắc cùng với nhân viên kĩ thuật đầy kinh nghiệm của hộp mù giao hết cho ông."
"Nhân viên kĩ thuật đầy kinh nghiệm là ai?" Trịnh An Nam có chút khẩn trương, sợ hãi bị ông chủ bán đi, dù sao thì kỹ thuật diễn của mình cũng vô cùng ưu tú.
Kết quả, Thẩm Cố Bắc nhỏ giọng nói cho hắn, "La Thanh."
Tự mình cảm thấy hài lòng về bản thân Trịnh An Nam:......
La Thanh phải không?
Danh sách ám sát +1.
Soạn thảo hợp đồng cần phải có thời gian, trong tay Trịnh Thành tạm thời cũng không có nhiều tiền như vậy cho nên ngày mai Thẩm Cố Bắc lại phải qua đây một chuyến.
"Được" Thẩm Cố Bắc đạt được mục đích, tâm tình rất tốt khích lệ, "Trịnh tiên sinh quả nhiên sảng khoái, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Chắc chắn rồi." Trải qua cuộc nói chuyện, Trịnh Thành vô cùng tán thưởng Thẩm Cố Bắc, cố ý chiêu mộ cậu, "Chờ cậu tốt nghiệp, nếu muốn tìm công việc thì hãy tới công ty của tôi đi?"
"chuyện này tính sau." Thẩm Cố Bắc mơ hồ nói.
"Còn có người bên cạnh cậu.... tên gọi là gì?" Trịnh Thành nhìn về phía người vẫn luôn bị bỏ qua, Trịnh An Nam.
"Cậu ấy..." Thẩm Cố Bắc muốn thay hắn trả lời.
"Hừ." Người vừa mới mất việc Trịnh An Nam tâm tình bực bội, hếch cằm thiếu kiên nhẫn nói," Gọi tôi là anhNam."
Trịnh Thành:......
"Cậu câm miệng đi." Thẩm Cố Bắc trộm véo ở eo hắn một cái, lộ ra nụ cười gian trá, "Cậu ấy gọi là Nam Nam."
"Ừm, được." Trịnh Thành vốn đang dùng chính sách dụ dỗ, trước tiên lừa người bên cạnh Thẩm Cố Bắc trước, đến lúc đó cậu sẽ tự nhiên theo lại đây.
Kết quả Nam Nam mở miệng một cái, thiếu chút ôngđã đuổi hắn đi.
Thằng nhóc lỗ mãng như vậy, cho vào để làm bẩn công ty nhà mình à?
Chờ lúc hai bạn học nhỏ rời đi, Trịnh Thành tiến vào thư phòng, cùng trợ lý thảo luận hợp đồng.
"Con à" Bà Trịnh tiến vào, "Hôm nay con kêu hai cái đứa trẻ kia là từ đâu tới? Một chút quy củ cũng không có, thật muốn biết loại cha mẹ nào mà dưỡng ra con cái như vậy."
"Xác thật không có quy củ." Trịnh Thành đối với việc bị xúc phạm vẫn như cũ canh cánh trong lòng, theo mẹ ruột chê bai hai câu.
"Con nhà nghèo quả nhiên không lễ phép, Trịnh gia của chúng ta lại khác. Dòng dõi thư hương, con cái dạy ra đều tri thư đạt lý." BàTrịnh nói xong, mới cảm thấy không quá thích hợp.
Trịnh lão thái thái có rất nhiều con cái, mặt khác mấy đứa con nối dõi xác thật tri thư đạt lý. Nhưng Trịnh Thành thân là đương gia, mắt nhìn muốn 40 tuổi, trước mặt cả người thừa kế đều không có.
Cuộc hôn nhân trước rõ ràng có một đứa con trai, lại bởi vì mẹ ruột xuất thân nghèo hèn, bị Trịnh gia mạnh mẽ đuổi ra gia môn. Cho tới bây giờ đã là mười bảy năm, hai cha con cũng chưa hề gặp mặt.
"Con trai à, mẹ nói..." Bà Trịnh thò lại gần, chủ động nhắc tới, " Nếu như con thật sự nhớ thương, chúng ta liền nhận lại đứa trẻ ở trấn Khánh Lê kia, dù sao cũng là cốt nhục của con."
"Mẹ hiện tại mới biết nó là cốt nhục của con? Lúc trước con nói cho mẹ, cô ấy đã mang thai, mẹ lại ném cho người ta 200 tệ để đi phá." Trịnh Thành nói đến con trai đã thấy phiền, xua xua tay nói, "Chờ đến thời cơ thích hợp, con sẽ đưa nó trở về. Tất cả Trịnh gia, đều sẽ để lại cho con trai của con."
"Chính là..." Bà Trịnh còn muốn nói gì.
Đứa bé kia ở Khánh Lê, tuy rằng là con trai của Trịnh Thành những trong mắt bà vẫn là "con hoang ", sao có thể làm tôn tử nhà bà được?
Trịnh Thành muốn đem người đưa trở vè thì thôi đi, thế mà còn muốn đem gia sản cho hắn!
Bà Trịnh trong lòng khó chịu những lại không có cách nào phản đối ý tứ của con trai, đành phải xám xịt rời khỏi thư phòng, âm thầm hạ quyết tâm.
—— đứa bé kia tạm thời không thể trở về!
Cùng lúc đó, Thẩm Cố Bắc yêu cầu tài xế của Trịnh gia đưa cậu đến một tòa văn phòng.
Tòa văn phòng tuy nhìn hơi cũ, nhưng không gian rất lớn, tiền thuê cũng hạt dẻ. Thẩm Cố Bắc kiếm được tiền, thuê tầng thứ năm.
Về sau sẽ thường xuyên tới thành phố Phù Khê, cũng phải có điểm dừng chân.
Tòa văn phòng không có thang máy, cậu cùng Trịnh An Nam cực nhọc đi thang bộ trên lầu 5, đẩy cửa ra Liền nhìn thấy đám đàn em của Trịnh An Nam và La Thanh ở bên trong đánh bài Poker, cánh tay của mỗi người đều bị đánh đến xanh xanh tím tím.
Gian phòng bên kia cửa đóng chặt, cách cửa sổ có thể nhì thấy Bành Dã đang đưa bánh quy cho Giang Ngữ Hạ.
Tuổi của hai người bọn họ thật ra chỉ kém nhau 8 tháng, Bành Dã lại buộc phải biến thành cha già của chim cút nhỏ.
Có lẽ do Thẩm Cố Bắc đẩy cửa động tác lặng yên không một tiếng động, văn phòng to như vậy cũng không có người để ý cậu.
Thẩm Cố Bắc yên lặng nhìn một vòng, dùng ngón tay gõ gõ cửa.
"Ông chủ! cậu trở lại rồi hả!" La Thanh đối với thanh âm gõ cửa tương đối mẫn cảm, lăn long lóc bò dậy chạy về phía Thẩm Cố Bắc.
"Ừm, các cậu đều lại đây đi." Thẩm Cố Bắc đem bọn họ kêu tới, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi dày, bên trong là toàn bộ tiền kiếm được gần đây.
"Trước đem mấy ngày tiền lương này chia các ngươi." Thẩm Cố Bắc ra tay hào phóng, mỗi người cho một tram tệ, nhiều hơn so với số tiền đã thỏa thuận trước đó.
Nhóm các bạn học nhỏ đều đến từ trấn Khánh Lê xa côi, có 5 đồng tiền tiêu vặt đã là ghê gớm lắm rồi. Lần đầu cầm được nhiều tiền như vậy, ai cũng bị cảm giác không chân thật này làm choáng váng.
"La Thanh, đây là của, thêm tiền phí hàng hóa." Thẩm Cố Bắc đưa tiền qua.
"Hahah, cảm ơn ông chủ." La Thanh nhận tiền, nội tâm cảm thấy có chút buồn bã mất mát.
Mấy ngày hôm trước cùng Thẩm Cố Bắc làm việc khắp nơi, so với việc buôn bán của chính mình vui hơn nhiều. Thời gian sung sướng vui vẻ luôn ngắn ngủi như vậy.
Thẩm Cố Bắc: "Đừng vội cảm ơn, tôi vừa rồi còn thuận tiên đem bán anh đi."
"Gì?" La Thanh thu hồi cảm động, thiếu chút nữa tuôn ra lời lẽ thô tục.
" Chút nữa lại nói rõ cho anh." Thẩm Cố Bắc không hề có áy náy, tiếp tục xắp xếp sự việc, "Ngày mai là ngày nghỉ quốc khánh cuối cùng, các cậu về trường học trước, phiền cậu giúp tôi xin nghỉ thêm một ngày. Về sau còn công việc khác, mong mọi người phối hợp nhiều hơn."
"Được rồi được rồi ~" Tần Miễn lấy được tiền lương, đã hóa thân thành liếm cẩu* vì ông chủ Thẩm.
*)"舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
"Sao lại muốn xin nghỉ?" Trịnh An Nam đơn thuần hỏi.
Thẩm Cố Bắc tung ra hai chữ, "Kiếm tiền."
"Cậu rõ ràng đã kiếm được rất nhiều tiền, sao lại còn muốn kiếm tiền nữa?" Trịnh An Nam tỏ vẻ nghi hoặc.
Thẩm Cố Bắc đúng lý hợp tình mà trả lời, "Kế hoạch của tôi còn chưa bắt đầu đâu, chỗ nào kiếm được tiền?"
Trịnh An Nam:......
Sáu ngày đã tới tay 80 vạn, thế mà cậu ấy còn nói chưa bắt đầu kiếm tiền.
(~2 tỷ 6 VND)
Đối tượng yêu sớm của tui lợi hại như vậy sao?
" Hai người các cậu, ai là họ Thẩm?" Trịnh Thành thử dò hỏi.
Trịnh An Nam sợ ông ta làm gì Thẩm Cố Bắc, lập tức tiến lên nửa bước, thân thể chặt chẽ bảo vệ bạn cùng bàn nhu nhược của mình.
"Là tôi." Thẩm Cố Bắc không hề sợ hãi, thoải mái thừa nhận.
"Thì ra cậu chính là ông chủ Thẩm." Trịnh Thành ánh mắt rơi xuống trên người cậu, ngữ khí nghe giống tán thưởng, "Thật đúng là thiếu niên anh hùng."
Trịnh Thành khi nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm, trong đầu rõ rang đang tính kế cái gì.
"Cảm ơn." Thẩm Cố Bắc tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, tư thế thích ý, mắt cũng không liếc qua Trịnh Thành.
Trịnh An Nam chặt chẽ chú ý bạn ngồi cùng bàn, thò lại ngồi gần bên cạnh cậu, gần gũi dính dính.
Trên bàn bày bộ trà cụ tinh xảo, hơi nước trong bình tỏa ra, hương trà bốn phía.
Thẩm Cố Bắc không có ý tứ khách khí, mang chén trà lên tinh tế nhấm nháp, bình luận, " Phổ Nhĩ *, trà ngon."
*Trà Phổ Nhĩ là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao.
" Tuổi cậu còn nhỏ, thế mà lại mà uống được sao?" Trịnh Thành ngắn ngủi kinh ngạc một lát, hướng cậu giới thiệu, "Không sai, đây chính là phổ nhĩ cao cấp, trước kia là cống phẩm cho hoàng đế."
"Nếm ra được," Thẩm Cố Bắc lại uống một ngụm, tiếp tục nói, "Trịnh tiên sinh bình thường không hay uống trà nhỉ? Lá trà tốt như vậy đều bị ẩm, có mùi mốc."
"Có sao?" Trịnh An Nam lộc cộc lộc cộc uống xong nước trà, chép chép miệng, không phẩm ra cái gì hương vị. Hắn lại uống thêm một ly, giống lúc Tôn Ngộ Không ăn quả nhân sâm, lộc cộc lộc cộc uống cái sạch sẽ.
Trừ bỏ đầu lưỡi hơi hơi tê dại, không có cảm giác gì khác.
Nóng đến đầu lưỡi, đau quá.
Bắc Bắc thôi thổi mới hết đau cơ!
—— Trịnh An Nam ủy khuất mà mơ tưởng viển vông.
Trịnh Thành biểu tình trên mặt hơi xấu hổ, giả vờ trấn định giải thích, "Ta xác thật không hay uống trà, để lá trà có hơi lâu."
"Ừm." Thẩm Cố Bắc buông chén trà, đôi tay giao điệp đặt trên đầu gối, ung dung nhìn về phía hắn, "Trịnh tiên sinh cố ý mời tôi lại đây, hẳn là không phải vì uống trà đi?"
Trịnh Thành bưng ly trà lên, đột ngột đình trệ vài giây.
Hắn tìm người đem Thẩm Cố Bắc đến đây, xác thật có ý đồ khác. Nhưng bị thiếu niên 17 tuổi chọc thủng ý đồ, ít nhiều cũng xấu hổ.
Tính đến tuổi tác của Thẩm Cố Bắc cũng xấp xỉ với con trai của mình. Trịnh Thành năm nay đã gần 40, nhìn nhà người khác con cháu đầy đàn, ông ta cũng dần dần khao khát hạnh phúc gia đình.
Nhớ tới con trai nhà mình, thái độ của hắn đối với Thẩm Cố Bắc cũng nhu hòa vài phần.
Trịnh Thành: "Cậu đừng khẩn trương, tôi không có ý khác. Chỉ là nghe nói việc kinh doanh của cậu cũng không tồi nên mới mời cậu đến, muốn nói chút chuyện hợp tác."
"Cậu ấy sẽ không hợp tác với ông!" Tân ảnh đế Trịnh An Nam mới vừa tìm lại được sân diễn của mình, sợ công việc của mình bị đoạt liền lập tức lớn tiếng cự tuyệt, ý đồ làm Trịnh Thành bỏ đi ý định đó.
Thẩm Cố Bắc đem chén trà đẩy qua, "Uống trà của cậu đi, đừng nói chuyện."
" Cậu tính đồng ý với ông ta hả?" Nam Nam ủy khuất khuất cầm chén trà lên.
Thẩm Cố Bắc không có trả lời, quay sang nhìn Trịnh Thành, "Hợp tác phải có thành ý, trước hết tôi muốn nghe điều kiện của ngài Trịnh đây trước."
Lúc nói đến chuyện kinh doanh, ngữ khí của cậu hoàn toàn không giống trẻ vị thành niê, ngược lại giống như một con hồ ly trong thương trường.
Trịnh Thành rất thưởng thức người thông minh, nói chính sự không phí sức lực. Hắn đã liệt ra những điều kiện có ích cho hắn, trong đó bao gồm giúp hắn mở cửa hàng, sử dụng dây chuyền lắp ráp của nhà xưởng để sản xuất hộp mù, tất cả đều có vẻ có lợi cho Thẩm Cố Bắc.
Nhưng Thẩm Cố Bắc cũng có ý nghĩ của chính mình và cậu không có ý định tiếp tục phát triển kinh doanh hộp mù.
Cậu cũng rõ ràng, Trịnh Thành mặt ngoài nói ba hoa chích choè, trên thực tế đã sớm tính qua rồi. Chỉ cần bắt đầu hợp tác, Trịnh Thành nhất định muốn làm người đứng đầu.
"Trịnh tiên sinh quả nhiên rộng rãi, Tôi cũng muốn đồng ý với ông. Đáng tiếc..." Thẩm Cố Bắc kéo dài ngữ điệu, tiếc hận vô cùng chân tình.
"Đáng tiếc cái gì?" Trịnh Thành lập tức hỏi.
"Đáng tiếc chỉ có kì nghỉ là tôi rảnh, hai ngày nữa còn phải quay về trường đi học, không có cơ hội hợp tác với ông." Thẩm Cố Bắc cắt nói giọng của thanh thiếu niên, hoạt bát và đơn thuần, "Bằng không, tôi đem phương pháp hộp mù bán cho ông?"
"Cậu nguyện ý?" Trịnh Thành mơ hồ có chút kinh ngạc, khó mà tin được Thẩm Cố Bắc cứ như vậy mà đồng ý.
Dựa theo tốc độ kiếm tiền của mấy ngày hôm trước, hộp mù của Thẩm Cố Bắc được sản xuất hàng loạt, mở rông khắp các nơi, lợi nhuận cũng phải đến trăm vạn.
"Nguyện ý nha, vốn dĩ tôi chỉ làm chơi chơi." Thẩm Cố Bắc ra vẻ tùy ý hỏi, "Trịnh tiên sinh nguyện ý mua sao?"
"Đương nhiên." Trịnh Thành sợ cậu đổi ý, lập tức đáp ứng, thậm chí còn đưa ra một mức giá trên trời, "Tôi ra mười vạn, cậu dạy cho tôi phương pháp kinh doanh."
"Mười vạn!" Trịnh An Nam đếm đếm mấy đốt ngón tay xem rốt cuộc là bao nhiêu tiền, nhẹ giọng cảm thán, "Thật nhiều tiền..."
"Chỉ mười vạn?" Thẩm Cố Bắc rõ ràng không thỏa mãn, liếc mắt nhìn Trịnh Thành một cái, "Trước khi ông kêu tôi đến đây hẳn là đã nghe được những quầy hàng của tôi mỗi ngày kiếm được bao nhiêu đi?"
Trịnh Thành khẽ cắn môi, "Cậu muốn bao nhiêu."
Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, "Một trăm vạn."
"Cậu thật đúng là dám báo giá?" Trịnh Thành bị dã tâm của cậu làm sợ ngây người.
"Chỉ cần ông mua phương pháp từ chỗ tôi, sau đó lại dùng nhà xưởng sản xuất hàng loạt, mở rộng cả nước. Muốn kiếm lại một trăm vạn hẳn là dễ dàng." Thẩm Cố Bắc hoàn mỹ nói ra tâm tư của ông, nâng chén trà lên, chậm rì rì thổi lá trà.
Thằng nhóc này, quả nhiên không hề ngu ngốc.
Trịnh Thành yên lặng nhìn chăm chú cậu, không có biện pháp để đối phó với Thẩm Cố Bắc. Công việc kinh doanh kia nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra không dễ kiểm soát chi phí cũng như nắm bắt được tâm lí của khách hàng, muốn để bọn họ không lấy được giải thưởng lớn nhưng vấn nguyện ý tiêu tiền không phải là chuyện đơn giản.
Ngắn ngủn mấy ngày qua, Thẩm Cố Bắc tạo dựng tên tuổi của mình cùng với hộp mù. Cho dù Trịnh Thành không chịu ra tiền, vẫn còn rất nhiều nhà tư bản nguyện ý.
Đến lúc đó, các nhà đầu tư cạnh tranh nhau, có thể giá cả sẽ vượt xa cái giá ban đầu Thẩm Cố Bắc đưa ra.
Trịnh Thành nghĩ tới nghĩ lui, khẽ cắn môi nói, "80 vạn, tôi sẽ mua đứt những thứ liên quan đến hộp mù."
Thẩm Cố Bắc đáp ứng, "Không thành vấn đề, chúng ta kí xong hợp đồng, tôi liền đem nguyên tắc cùng với nhân viên kĩ thuật đầy kinh nghiệm của hộp mù giao hết cho ông."
"Nhân viên kĩ thuật đầy kinh nghiệm là ai?" Trịnh An Nam có chút khẩn trương, sợ hãi bị ông chủ bán đi, dù sao thì kỹ thuật diễn của mình cũng vô cùng ưu tú.
Kết quả, Thẩm Cố Bắc nhỏ giọng nói cho hắn, "La Thanh."
Tự mình cảm thấy hài lòng về bản thân Trịnh An Nam:......
La Thanh phải không?
Danh sách ám sát +1.
Soạn thảo hợp đồng cần phải có thời gian, trong tay Trịnh Thành tạm thời cũng không có nhiều tiền như vậy cho nên ngày mai Thẩm Cố Bắc lại phải qua đây một chuyến.
"Được" Thẩm Cố Bắc đạt được mục đích, tâm tình rất tốt khích lệ, "Trịnh tiên sinh quả nhiên sảng khoái, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Chắc chắn rồi." Trải qua cuộc nói chuyện, Trịnh Thành vô cùng tán thưởng Thẩm Cố Bắc, cố ý chiêu mộ cậu, "Chờ cậu tốt nghiệp, nếu muốn tìm công việc thì hãy tới công ty của tôi đi?"
"chuyện này tính sau." Thẩm Cố Bắc mơ hồ nói.
"Còn có người bên cạnh cậu.... tên gọi là gì?" Trịnh Thành nhìn về phía người vẫn luôn bị bỏ qua, Trịnh An Nam.
"Cậu ấy..." Thẩm Cố Bắc muốn thay hắn trả lời.
"Hừ." Người vừa mới mất việc Trịnh An Nam tâm tình bực bội, hếch cằm thiếu kiên nhẫn nói," Gọi tôi là anhNam."
Trịnh Thành:......
"Cậu câm miệng đi." Thẩm Cố Bắc trộm véo ở eo hắn một cái, lộ ra nụ cười gian trá, "Cậu ấy gọi là Nam Nam."
"Ừm, được." Trịnh Thành vốn đang dùng chính sách dụ dỗ, trước tiên lừa người bên cạnh Thẩm Cố Bắc trước, đến lúc đó cậu sẽ tự nhiên theo lại đây.
Kết quả Nam Nam mở miệng một cái, thiếu chút ôngđã đuổi hắn đi.
Thằng nhóc lỗ mãng như vậy, cho vào để làm bẩn công ty nhà mình à?
Chờ lúc hai bạn học nhỏ rời đi, Trịnh Thành tiến vào thư phòng, cùng trợ lý thảo luận hợp đồng.
"Con à" Bà Trịnh tiến vào, "Hôm nay con kêu hai cái đứa trẻ kia là từ đâu tới? Một chút quy củ cũng không có, thật muốn biết loại cha mẹ nào mà dưỡng ra con cái như vậy."
"Xác thật không có quy củ." Trịnh Thành đối với việc bị xúc phạm vẫn như cũ canh cánh trong lòng, theo mẹ ruột chê bai hai câu.
"Con nhà nghèo quả nhiên không lễ phép, Trịnh gia của chúng ta lại khác. Dòng dõi thư hương, con cái dạy ra đều tri thư đạt lý." BàTrịnh nói xong, mới cảm thấy không quá thích hợp.
Trịnh lão thái thái có rất nhiều con cái, mặt khác mấy đứa con nối dõi xác thật tri thư đạt lý. Nhưng Trịnh Thành thân là đương gia, mắt nhìn muốn 40 tuổi, trước mặt cả người thừa kế đều không có.
Cuộc hôn nhân trước rõ ràng có một đứa con trai, lại bởi vì mẹ ruột xuất thân nghèo hèn, bị Trịnh gia mạnh mẽ đuổi ra gia môn. Cho tới bây giờ đã là mười bảy năm, hai cha con cũng chưa hề gặp mặt.
"Con trai à, mẹ nói..." Bà Trịnh thò lại gần, chủ động nhắc tới, " Nếu như con thật sự nhớ thương, chúng ta liền nhận lại đứa trẻ ở trấn Khánh Lê kia, dù sao cũng là cốt nhục của con."
"Mẹ hiện tại mới biết nó là cốt nhục của con? Lúc trước con nói cho mẹ, cô ấy đã mang thai, mẹ lại ném cho người ta 200 tệ để đi phá." Trịnh Thành nói đến con trai đã thấy phiền, xua xua tay nói, "Chờ đến thời cơ thích hợp, con sẽ đưa nó trở về. Tất cả Trịnh gia, đều sẽ để lại cho con trai của con."
"Chính là..." Bà Trịnh còn muốn nói gì.
Đứa bé kia ở Khánh Lê, tuy rằng là con trai của Trịnh Thành những trong mắt bà vẫn là "con hoang ", sao có thể làm tôn tử nhà bà được?
Trịnh Thành muốn đem người đưa trở vè thì thôi đi, thế mà còn muốn đem gia sản cho hắn!
Bà Trịnh trong lòng khó chịu những lại không có cách nào phản đối ý tứ của con trai, đành phải xám xịt rời khỏi thư phòng, âm thầm hạ quyết tâm.
—— đứa bé kia tạm thời không thể trở về!
Cùng lúc đó, Thẩm Cố Bắc yêu cầu tài xế của Trịnh gia đưa cậu đến một tòa văn phòng.
Tòa văn phòng tuy nhìn hơi cũ, nhưng không gian rất lớn, tiền thuê cũng hạt dẻ. Thẩm Cố Bắc kiếm được tiền, thuê tầng thứ năm.
Về sau sẽ thường xuyên tới thành phố Phù Khê, cũng phải có điểm dừng chân.
Tòa văn phòng không có thang máy, cậu cùng Trịnh An Nam cực nhọc đi thang bộ trên lầu 5, đẩy cửa ra Liền nhìn thấy đám đàn em của Trịnh An Nam và La Thanh ở bên trong đánh bài Poker, cánh tay của mỗi người đều bị đánh đến xanh xanh tím tím.
Gian phòng bên kia cửa đóng chặt, cách cửa sổ có thể nhì thấy Bành Dã đang đưa bánh quy cho Giang Ngữ Hạ.
Tuổi của hai người bọn họ thật ra chỉ kém nhau 8 tháng, Bành Dã lại buộc phải biến thành cha già của chim cút nhỏ.
Có lẽ do Thẩm Cố Bắc đẩy cửa động tác lặng yên không một tiếng động, văn phòng to như vậy cũng không có người để ý cậu.
Thẩm Cố Bắc yên lặng nhìn một vòng, dùng ngón tay gõ gõ cửa.
"Ông chủ! cậu trở lại rồi hả!" La Thanh đối với thanh âm gõ cửa tương đối mẫn cảm, lăn long lóc bò dậy chạy về phía Thẩm Cố Bắc.
"Ừm, các cậu đều lại đây đi." Thẩm Cố Bắc đem bọn họ kêu tới, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi dày, bên trong là toàn bộ tiền kiếm được gần đây.
"Trước đem mấy ngày tiền lương này chia các ngươi." Thẩm Cố Bắc ra tay hào phóng, mỗi người cho một tram tệ, nhiều hơn so với số tiền đã thỏa thuận trước đó.
Nhóm các bạn học nhỏ đều đến từ trấn Khánh Lê xa côi, có 5 đồng tiền tiêu vặt đã là ghê gớm lắm rồi. Lần đầu cầm được nhiều tiền như vậy, ai cũng bị cảm giác không chân thật này làm choáng váng.
"La Thanh, đây là của, thêm tiền phí hàng hóa." Thẩm Cố Bắc đưa tiền qua.
"Hahah, cảm ơn ông chủ." La Thanh nhận tiền, nội tâm cảm thấy có chút buồn bã mất mát.
Mấy ngày hôm trước cùng Thẩm Cố Bắc làm việc khắp nơi, so với việc buôn bán của chính mình vui hơn nhiều. Thời gian sung sướng vui vẻ luôn ngắn ngủi như vậy.
Thẩm Cố Bắc: "Đừng vội cảm ơn, tôi vừa rồi còn thuận tiên đem bán anh đi."
"Gì?" La Thanh thu hồi cảm động, thiếu chút nữa tuôn ra lời lẽ thô tục.
" Chút nữa lại nói rõ cho anh." Thẩm Cố Bắc không hề có áy náy, tiếp tục xắp xếp sự việc, "Ngày mai là ngày nghỉ quốc khánh cuối cùng, các cậu về trường học trước, phiền cậu giúp tôi xin nghỉ thêm một ngày. Về sau còn công việc khác, mong mọi người phối hợp nhiều hơn."
"Được rồi được rồi ~" Tần Miễn lấy được tiền lương, đã hóa thân thành liếm cẩu* vì ông chủ Thẩm.
*)"舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
"Sao lại muốn xin nghỉ?" Trịnh An Nam đơn thuần hỏi.
Thẩm Cố Bắc tung ra hai chữ, "Kiếm tiền."
"Cậu rõ ràng đã kiếm được rất nhiều tiền, sao lại còn muốn kiếm tiền nữa?" Trịnh An Nam tỏ vẻ nghi hoặc.
Thẩm Cố Bắc đúng lý hợp tình mà trả lời, "Kế hoạch của tôi còn chưa bắt đầu đâu, chỗ nào kiếm được tiền?"
Trịnh An Nam:......
Sáu ngày đã tới tay 80 vạn, thế mà cậu ấy còn nói chưa bắt đầu kiếm tiền.
(~2 tỷ 6 VND)
Đối tượng yêu sớm của tui lợi hại như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook