Tuy rằng không kéo dài được lâu nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt phần nào áp lực cho mẹ.
Đồ đạc được bán đi dễ dàng như vậy, tâm tình Bạc Niên liền vui vẻ, vừa ra khỏi phòng vừa ngâm nga một bài hát, khi nghe thấy tiếng thìa và nồi va chạm nhau, cậu mới phát hiện Lâm Phái Lan đã rời khỏi giường, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Nhìn tấm lưng gầy gò của mẹ trong bếp, cậu nhanh chóng chạy đến bên mẹ: "Mẹ, để con giúp mẹ."
Lâm Phái Lan ngẩng đầu.

Bà vừa trải qua đả kích nghiêm trọng như vậy, sắc mặt có chút tiều tụy, trong mắt mang theo chút tơ máu, mí mắt hơi sưng lên, lúc Bạc Niên đang định lấy thìa từ trong tay bà, giọng nói hơi khàn khàn cất lên: "Con nấu cơm ăn sẽ bị tiêu chảy, chỉ cần giúp mẹ rửa rau là được."
"..." Bạc Niên nghe vậy chớp chớp mắt, xấu hổ buông tay ra.
Nếu mẹ cậu không nói cho cậu biết, có lẽ cậu đã quên mất tài nấu nướng của cậu tệ đến mức khiến quỷ thần khiếp sợ, ăn không ngon còn có thể đem người bị ngộ độc đi bệnh viện rửa ruột.
Bạc Niên từ bỏ ý định nấu cơm giúp mẹ, thay vào đó nhặt bắp cải chưa rửa trong bồn rửa, cậu đổi chủ đề và nói với Lâm Phái Lan: “Đúng rồi mẹ, mẹ không cần phải bán phòng vẽ tranh đâu.


Con sẽ quay lại Ngư Vĩ TV để livestream, chờ xét duyệt thông qua mọi chuyện sẽ ổn."
Lâm Phái Lan ngừng nấu ăn, giọng nói luôn dịu dàng của bà có chút run rẩy: “Không bán sao được… Tháng sau chúng ta còn phải trả nợ thế chấp, lương phải trả cho nhân viên phòng vẽ tranh cũng rất lớn, cho dù con có quay lại làm livestream, cũng không nhanh như vậy có thể..."
Nói đến đây, bà dừng một chút, cảm xúc có chút không ổn định: “Thật sự xin lỗi con Niên Niên.

Đều là lỗi của mẹ.

Lúc đó mẹ rất bối rối, thấy hắn lo lắng cấp bách như vậy, liền cho hắn mượn hết tiền mà không hề hỏi ý kiến của con..."
“Mẹ không phải đã đồng ý không nhắc tới chuyện này rồi hay sao?” Bạc Niên không muốn nhìn thấy mẹ mình khóc, vội vàng đánh gãy trí nhớ của bà: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ tới cái đó nữa.

Hôm qua chúng ta đã nhất trí rằng chuyện này đã kết thúc.

Mẹ đừng tự trách mình nữa."
“Về phần khoản tiền thế chấp và tiền lương của các lão sư vẽ trãnh, con đã nghĩ ra cách rồi, chuyện này mẹ không cần lo lắng, như thế này đi, con sẽ chuyển hai mươi vạn vào thẻ của mẹ, mẹ yên tâm kinh doanh phòng vẽ tranh là được."
“Hai mươi vạn?” Lâm Phái Lan sửng sốt, một đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn về phía cậu: “Niên Niên...!hôm qua không phải con nói chỉ còn lại ba ngàn tệ thôi sao?”
Bạc Niên tránh ánh mắt của bà: “Con đã đem đồ vật trong phòng bán đi.


Người mua đã đặt cọc cho con hai mươi vạn.”
"Niên Niên..."
Lâm Phái Lan vừa mở miệng, Bạc Niên đã biết bà định nói gì, lập tức ngắt lời: “Dù sao thì giữ những thứ đó cũng vô ích.

Bán chúng không chỉ giải quyết được nhu cầu cấp thiết của gia đình chúng ta mà còn cho con một chút không gian trống trong phòng.

Ngày mai con và người mua sẽ giao hàng và thanh toán trực tiếp, mẹ không cần phải lo lắng.”
Lâm Phái Lan hơi chớp mắt, đôi môi mấp máy, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng cuối cùng vẫn không thốt ra được, bà quay đầu lau nước mắt trên khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, mẹ không lo lắng nữa, cảm ơn Niên Niên."
Bạc Niên biết, dù cậu có cố gắng an ủi như thế nào cũng không được, chuyện này còn phải dựa vào Lâm Phái Lan tự mình nghĩ thông suốt.
Cậu lại nhìn sườn mặt của mẹ mình, hạ mắt xuống nhìn bắp cải trong tay, không nói gì.


Sáng sớm hôm sau, Bạc Niên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cậu cau mày cầm chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ lên, thậm chí còn không nhìn rõ là ai đang gọi, liền cáu kỉnh bấm gọi.
" Bạc Niên."
"Gì?"
Ở đầu bên kia nghe thấy tiếng nói vừa mới tỉnh ngủ có chút ướt át của cậu, hơi thở của đối phương quỷ dị dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Cậu vẫn còn đang ngủ?"
"..."
Giọng nói này nghe quen quá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương